Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau [Phầ...

By chinhkieu585112

186K 2.7K 171

Đây là truyện copy không phải sáng tác nhằm mục đích đọc cho tiện :) More

chương 206: Cơ Hội Mười Lăm Năm . . . . . . Không Thể Bỏ Lỡ!
chương 207: Có Ai Không Cứu Mạng , Có Người Mưu Sát Chồng !
chương 208: Bệnh Tim Bẩm Sinh, Sống Không Tới Bảy Tuổi!
Chương 208: Một phần ngàn..... Một phần vạn.....!
chương 209
Chương 210: Anh Tiểu Dạ . . . . . . Em thích anh. . . . !
Chương 211: Làm toàn bộ trong truyền thuyết, đã làm chưa?!
Chương 212: Cha! Tối nay đến lượt ngươi đó.....!
Chương 213: Khẩn trương, nhịp tim, vô cùng cấp bách!
Chương 214: Vô cùng dịu dàng, làm cho người ta say mê!
Chương 215: Mệt mỏi quá, thật phiền, thật loạn, thật tức!!
Chương 216: Hạ Thủy Ngưng mang thai, thật hay giả?
Chương 217
Chương 218: Ra ra vào vào. . . . . . Là có ý gì?
Chương 219
Chương 220: Mặc Tử Hàn, Anh đã có bao nhiêu người phụ nữ ? !
Chương 221: Bảo bối. Hôm nay cho em làm chủ !
Chương 222: Hắn muốn sống, nhưng ai có thể tới cứu hắn!
Chương 223
Chương 224: Nụ hôn của em..... Là khởi nguồn động lực của anh!
Chương 225: Gói hoành thánh, tới ái muội....!
Chương 226: Anh là Phật Như Lai. . . . . . Em là Tôn Ngộ Không!
Chương 227: Ngạc nhiên. . . . . . Thụ sủng nhược kinh. . . . . . !
Chương 228: Ba lần té xỉu... Bệnh tình nghiêm trọng !
Chương 229
Chương 230: Ô. . . . . . Tại sao bị thương luôn là tôi!
Chương 231: Thần tượng của con.... Thật ngưỡng mộ!
Chương 232: Bước vào Mặc gia. . . . . . Là phúc hay họa. . . . . . !
Chương 233: Anh nói gì!..... hôn gián tiếp!
Chương 234: Tới Mặc gia. . . . . . Nguy cơ trùng trùng. . . . . . !
Chương 235: Anh không đau. . . . . . Nhưng là có người đau lòng!
Chương 236
Chương 237: Cô ấy là mặt trời, mà cô ấy là mặt trăng. . . . . . !
Chương 238: Mẹ. . . . . . Con sẽ không tiếp nhận giải phẫu !
Chương 239: Ông trời ơi. . . . . . Còn chưa đủ sao. . . . . . !
Chương 240: Nếu như mà mẹ không cứu con, con có tức giận không!
Chương 241: Hãy để cho chúng ta cùng nhau đau khổ đi!
Chương 242: Ba người thích hợp . . . . . Bọn họ là. . . . . . !
Chương 243: Lão hồ ly nhìn xa trông rộng. . . . . . Chung Khuê!
Chương 244: Gặp gỡ tuyết minh, đứa bé đẹp như ngọc!
Chương 245: Ghê tởm! Chung Khuê lật lọng phản lời. . . . . . !
Chương 246: Việc lớn không tốt rồi. . . . . . không thấy Thiên Tân đâu cả!
Chương 247: Tử Thất Thất tuyệt đối tín nhiệm Phương Lam!
chương 248
Chương 249: Chính là. . . . . . Thức thời vi tuấn kiệt!
Chương 250: Đi thôi, Con đường dẫn đến địa ngục!
Chương 251: Lựa chọn cái chết, là nguyện vọng cuối cùng của ta!
Chương 252: Kết thúc cuối cùng, Tuyết Minh lựa chọn cái chết!
Chương 253: Vĩnh viễn biết ơn, một đời một kiếp. . . . . . !
Chương 254: Thân thể và linh hồn dung hợp, thống khổ gấp đôi!
Chương 255: Ta không giết người, người lại bởi vì ta mà chết!
Chương 256: Thức tỉnh sau cơn ác mộng, sau cơn mưa trời lại sáng!
Chương 257: Mặc Thiên Tân khó xử, giúp em ấy thay quần áo!
Chương 258: Súng lục màu lam. . . . . . Khí phách mười phần!
Chương 259: Rốt cuộc công việc với em cái nào quan trọng hơn!
Chương 260: Thủy Ngưng , Để cho tôi tự tay kiểm tra cho em đi!
Chương 261: Nếu như có thể . . . . . Tôi muốn được lựa chọn lại!
Chương 262: Bách Hiên cô đơn, sống trong hồi ức!
Chương 263: Bách Hiên không bỏ được. . . . . . Không cách nào thanh tỉnh!
Chương 264: Yêu đơn phương, là một thứ rất kỳ diệu!
Chương 265: Hiên ca ca. . . . . . Muốn em đi, một lần thôi!
Chương 266: Cuộc sống không chịu nổi, tại sao phải như vậy!
Chương 267: Ha ha ha, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Chương 268: Rộng lượng và hẹp hòi, chỉ ở một ý niệm
Chương 269: Cường cường liên thủ , Bão táp báo trước!
Chương 270: Cô ấy là con nuôi của hắn ? Không thể nào!
Chương 271: Ở tù ? Đây cũng là một ý kiến hay !
Chương 272: DÙ ANH LÀ MA QUỶ, EM CŨNG MUỐN LẬP TỨC LAO VÀO ANH
chương 273
Chương 274
Chương 275: Tử Thất Thất bị thương, sống chết Không rõ!
Chương 276
Chương 277: Nếu là của ngươi sẽ là của ngươi, không cần cưỡng cầu!
Chương 278: Làm một phụ nữ xuất sắc, một người con gái kiêu ngạo!
Chương 279: Tử Thất Thất tỉnh lại, sao lại ở đây!
Chương 280: Thiếu nợ hắn rất nhiều , đếm cũng không xuể!
Chương 281: Kinh hiểm đi qua, Tử Thất Thất mang thai lần thứ hai !
Chương 282: Mặc Tử Hàn không cách nào vui vẻ , cảm thấy nặng nề!
Chương 283: TÔI ĐÃ HẠI CHẾT CON CHÚNG TA RỒI. THẬT XIN LỖI!
Chương 284: CÔ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGƯỜI MẸ TỐT ! THỰC RẤT TỆ...
Chương 285: Bách Hiên, tôi muốn gả cho anh, hài lòng chứ!
Chương 286: Trước hôn lễ, Tử Thất Thất vô cùng xinh đẹp!
Chương 287: Đột nhiên thức tỉnh, giống như hồi quang phản chiếu!
Chương 289: Đối với chúng ta mà nói, đây là hạnh phúc vô cùng!
Chương 290: Sờ bụng cô, sờ con cô!
Chương 291: Xếp đặt bất ngờ, Tử Thất Thất rơi vào bẫy!
Chương 292: Hoàn toàn không hiểu Mặc Tử Hàn là dạng gì!
Chương 293: Điều kiện để trở thành hắc đạo phu nhân là . . . giết người!
hương 294: Âm mưu bắt đầu , Thủy Miểu lãnh đạn thay Tử Thất Thất !
Chương 295: TRƯỚC BA THÁNG, SAU BA THÁNG ĐỀU KHÔNG THỂ!
Chương 296: CHUYỆN XƯA NHẮC LẠI, BÍ ẨN VỤ TỰ SÁT ĐƯỢC HÉ MỞ
Chương 297: NGƯỜI GIẾT CHA MẸ CÔ, ĐANG Ở TRƯỚC MẶT CÔ!
Chương 298: Chất vấn lần cuối, câu trả lời của anh là!
Chương 299: Địa lao Mặc gia, em chỉ là một tù nhân!
Chương 300: Hai người giằng co, rốt cuộc người đàn ông này là ai!
Chương 301: Người ở nhà giam, là ba của hắn- Mặc Hình Thiên!
Chương 302: Oan gia ngõ hẹp, tiểu Húc Húc, nạp mạng đi!
Chương 303: Không giết ông ta, nhưng phải trút giận lên ông ta!
Chương 304: Tôi tới tìm ông tính sổ, tính toán sổ sách cho thật tốt !
Chương 305: Tôi là cha của Mặc Tử Hàn . . . . . . Mặc Hình Thiên!
Chương 306
Chương 307: CHA RUỘT MẶC TỬ HÀN KHÔNG PHẢI LÀ MẶC HÌNH THIÊN
Chương 308: QUÀ TẶNG CUỐI CÙNG, MỘT CUỐN SÁCH
Chương 309: Tử Thất Thất chạy trốn, địa lao Mặc gia tầng thứ ba!
Chương 310: Mặc Hình Thiên chết, chân tướng chậm rãi hé lộ!
Chương 311: Dẫn tớ đi, mang tớ rời khỏi đây, mau lên!
Chương 312: Lời thề bốn người, kết cục bốn người!
Chương 313: Đưa hài tử đi, đưa cho Mặc Tử Hàn!
Chương 314: Tử Thất Thất đã chết? Tôi tuyệt đối không tin!
Chương 315: Tôi muốn đi theo Tử Thất Thất, tôi muốn bảo vệ cô ấy!
Chương 316: Tuyên chiến, Mặc Tử Hàn cùng Chung Khuê đối địch!
Chương 317: Nguyện vọng của anh , chỉ mong em sớm trở lại !
Chương 318: Lần đầu gặp mặt , tình cảm anh em là . . . . zero!
Chương 319: Lời nói kinh người của Thiên Ân, tôi phải giết người đó!
Chương 320: Cha con lần đầu gặp mặt, cha là Mặc Tử Hàn sao
Chương 321: Mặc Thiên Ân mở miệng, mẹ đang ở đảo Bali!
Chương 322: Nếu như Tử Thất Thất có thể mất trí nhớ thì tốt!
Chương 323: Năm năm sau gặp lại. . . . . . Đêm lãng mạn!
Chương 324: Tử Thất Thất, anh yêu em, anh thật sự yêu em!
Chương 325: Hai người giao hẹn, ba ngày sau, không gặp không về!
Chương 326: Tôi là cảnh sát.. Tên tôi là Lãnh Mạc Nhiên !
Chương 327
Chương 328: Em đã trở về . . . . . Đã trở lại bên cạnh anh!
Chương 329: Gia đình đoàn tụ, ba anh em gay gắt, quyết liệt!
Chương 330: Mẹ! Hãy trả lời con . . . . Mẹ có yêu cha không?
Chương 331: Vũ Chi Húc lẻ loi. . . . . . yên lặng thầm mến!
Chương 332: Đồ ở nơi nào? Nhất định phải tìm được mới được!
Chương 333: Vũ Chi Húc rất kì quái, mục đích của hắn là!
Chương 334: Cuộc gọi thần bí. . . . . Ông chủ của Vũ Chi Húc
Chương 335: Để con lẻ loi năm năm này. . . . . Mẹ xin lỗi!
Chương 336: Kế hoạch bắt đầu, đầu tiên chuẩn bị rời khỏi Mặc gia!
Chương 337: Không nhịn được nước mắt, hạnh phúc sum vầy!
Chương 338: Buông bỏ tất cả, chỉ yêu mình hắn!!
Chương 339: Mẹ Mặc Tử Hàn, tên gọi Mộng Thiến Tâm!
Chương 340: Dĩ nhiên! Anh muốn như thế nào, em cũng sẽ làm theo!
Chương 341: Suy nghĩ lại thấy vẫn còn kinh ngạc!
Chương 342: Cùng đi gặp mẹ của Mặc Tử Hàn!
Chương 343: Đáp án thân thế anh trai Mặc Tử Hàn!
Chương 344: Nếu anh muốn biết, vậy em sẽ nói cho anh biết!
Chương 345: Cố chấp đối với ba, tình cảm đối với ba!
Chương 346: Thân thế Mặc Tử Hàn. . . . . . Đi gặp mẹ đi!
Chương 347: Con trai bảo bối của mẹ, con rốt cuộc đã về rồi!
Chương 348
Chương 349: Mặc Thâm Dạ trở về, gia đình đoàn tụ!
Chương 350: Cha con gặp mặt... Cảnh đêm rất đẹp
Chương 351
Chương 352
Chương 353: Anh em nhận nhau, nhất định phải coi chừng Tử Thất Thất!
Chương 354: Tấm lòng của An Tường Vũ, hắn quyết định sau cùng!
Chương 355: Âm mưu quỷ kế của Chung Khuê, rốt cuộc bắt đầu!
Chương 356: Lần đầu gặp mặt sau năm năm, cô đẹp lắm!
Chương 357
Chương 358: Quyết định và khí phách của Mặc Tử Hàn!
Chương 359
Chương 360: Bom hẹn giờ phát nổ, Tử Thất Thất sống chết không rõ!
Chương 361: Đại Kết Cục

Chương 288: Bách Hiên chết. . . . . . Khách không mời mà đến!

1.1K 13 0
By chinhkieu585112

  Bách Hiên vừa thốt lên, tất cả mọi người trong lễ đường lại một lần nữa khiếp sợ.

Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, nhìn mặt hắn tái nhợt.

"Tại sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Bởi vì. . . . . . Em căn bản không yêu anh!"

"Nhưng là. . . . . ."

"Thất Thất. . . . . ." Bách Hiên dịu dàng kêu cô, vô lực nói, "Anh biết rõ, em gả cho anh bởi vì anh đã từng nói, cho dù không yêu anh cũng được, không thích anh cũng được, chỉ cần em yên lặng sống cùng anh là tốt rồi. Nhưng hiện tại cùng khi đó bất đồng, khi đó anh có đầy đủ lòng tin, có thể dùng thời gian dài tới khi em thích anh, yêu anh, nhưng hiện tại. . . . . . Anh đã không có thời gian!"

"Không. . . . . . Anh có thời gian, anh xem, anh bây giờ không phải đã tỉnh lại sao? Anh nhất định có thể khá hơn." Tử Thất Thất một bước đi tới bên cạnh hắn, từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn nói, "Mặc dù em bây giờ chưa yêu mến coi trọng anh, nhưng em sẽ cố gắng, nỗ lực để cho thích anh, em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất làm bản thân yêu anh, có lẽ như vậy nghe rất kỳ quái, nhưng em sẽ rất nỗ lực làm, không phải đồng tình, cũng không phải báo ân, là xem anh như một người đàn ông bình thường, chân thành yêu anh, coi như không thành công, nhưng ít ra, anh cho em một cơ hội, để em thử một lần!"

Bách Hiên nghe cô, trong lòng vui sướng muốn lập tức đáp ứng cô, nhưng đã quá chậm, hắn biết rõ tánh mạng của mình đã đến cực hạn, có thể tỉnh lại nhìn cô một chút thật giống như kỳ tích. Nếu hắn còn có thời gian, dù một năm cũng tốt, hắn cũng không chút do dự đáp ứng cô, cùng cô kết hôn, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng hắn bây giờ không thể làm như vậy, hắn không thể để cô mới vừa kết hôn, thành quả phụ được, hơn nữa. . . . . . bộ dạng phế nhân này, đừng nói cho cô yêu, ngay cả dắt tay cô cũng không thể, thậm chí ngay cả hiện tại cô chạm vào tay mình, hắn cũng không cảm thấy.

"Cám ơn em. . . . . ." Hắn cảm tạ mở miệng, sau đó xin lỗi nói, "Nhưng là. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không thể đáp ứng em!"

"Bách Hiên. . . . . ."

"Có thể nhìn em vì anh mặc áo cưới, anh thật sự vô cùng cao hứng, có thể nghe em đáp ứng gả cho anh, anh cũng rất vui vẻ, đời này anh đã rất thỏa mãn, chẳng qua anh sẽ không cưới em, cũng không để cho em trở thành tân nương của anh, bởi vì. . . . . ." Hắn thở mạnh mấy hơi thở, sau đó yếu đuối nói, "Tân nương của anh nên nụ cười đầy mặt nhìn anh mới đúng, nhưng. . . . . . Trên mặt em trừ nước mắt, không có một tia vui sướng, hạnh phúc của em không ở chỗ anh, hạnh phúc của em, nó ở đây. . . . . . Nó ở đây. . . . . ." Hắn nói xong, dùng lực nghiêng đầu, toàn thân tê liệt để hắn chỉ có thể hơi quay đầu, tầm mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người Mặc Tử Hàn đang ngồi ở hàng ghế tân khách, hắn nhìn hắn, nói tiếp, "Hạnh phúc của em. . . . . . Ở nơi này!"

Tử Thất Thất theo tầm mắt của hắn, thấy Mặc Tử Hàn, trái tim hạ xuống, tăng nhanh tốc độ.

Mặc Tử Hàn thấy tầm mắt Bách Hiên, sau đó hướng lên tầm mắt Tử Thất Thất, trái tim trong nháy mắt đau đớn, mặt lộ ra thâm tình.

"Thất Thất . . . . . ." Bách Hiên gian nan kêu tên cô, hô hấp càng ngày càng gấp rút, ý thức cũng chầm chậm mơ hồ, hắn biết rõ, đây cảm giác sắp chết.

Tử Thất Thất lập tức trở hồi thần, nhìn hắn hốt hoảng đáp lại, "À?"

Bách Hiên dùng hết hơi sức cuối cùng, nâng lên khóe miệng cứng ngắc, lộ ra nụ cười cực kỳ dịu dàng nhìn cô, nói, "Anh. . . . . . Chúc các em. . . . . . May mắn. . . . . . May mắn. . . . . . Phúc!"

Chữ cuối cùng rơi xuống, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại, đầu vô lực rũ xuống.

Hai mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt trợn to, nhanh chóng khiêu động trái tim giống như theo đầu hắn đang rủ xuống, đột nhiên dừng lại.

"Bách Hiên? Bách Hiên?" Cô dùng hai tay nhẹ nhàng đẩy thân thể hắn một cái, Bách Hiên thân thể và đầu hơi lay động, hốc mắt Tử Thất Thất hơi mờ, nghẹn ngào nói, "Bách Hiên, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ. . . . . . Bách Hiên. . . . . . Bách Hiên. . . . . . Tỉnh a. . . . . ."

"Hiên nhi ——"

Bách Mạc Lệ đột nhiên kêu to một tiếng, hất tay Bách Vân Sơn, lệ rơi đầy mặt xông lại, cô đẩy thân thể Tử Thất Thất, hai đầu gối quỳ trên mặt đất nhìn Bách Hiên không có nửa điểm tức giận.

"Hiên nhi con không thể chết được, con mở mắt nhìn mẹ, mẹ còn có rất nhiều lời muốn nói với con, con nhanh một chút tỉnh a, Hiên nhi, con trai của mẹ. . . . . . Con không thể chết. . . . . ." Cô vừa khóc thầm, vừa dùng sức lắc lắc thân thể Bách Hiên.

Thân thể Bách Hiên theo sức lực của cô mềm mại bãi động, cả người không có bất kỳ tiếng thở, nhịp tim, hô hấp, đều hoàn toàn dừng lại, giống như linh hồn đã bay khỏi.

Bách Vân Sơn đứng bên người Bách Mạc Lệ, nhìn con trai duy nhất chết trước mặt mình, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, từng giọt từng giọt.

Mà Tử Thất Thất ngồi sững trên đất, si si ngốc ngốc nhìn Bách Hiên đã chết, trong óc nhớ lại lần đầu tiên cùng hắn gặp mặt, còn có ràng buộc nhiều năm như vậy. . . .

"Cô đã tỉnh?"

"Anh. . . . . . Là ai?"

"Tôi tên là Bách Hiên, là tôi đem cô từ biển cứu về , thật làm tôi sợ muốn chết, cho là cô không sống được rồi. . . . . ."

. . . . . .

"Thất Thất. . . . . ."

"Ừ?"

"Anh nhớ em nên biết, trong bảy năm anh vẫn luôn vui vẻ với em, thật ra chính xác mà nói, bảy năm trước giờ phút cứu em trở về, anh đã yêu em, cho nên. . . . . . Gả cho anh đi!"

. . . . . .

"Thất Thất. . . . . . Nếu như sau này mỗi ngày đều muốn em ở chung một chỗ với anh, em có cảm thấy ghét hay không?"

"Cũng sẽ không ghét, nhưng là. . . . . ."

"Như vậy. . . . . . Coi như không thích, cho dù không có biện pháp yêu anh cũng được, cho dù em đối với anh một chút tình cảm không có cũng được. . . . . . Em có thể vì loại cuộc sống an tĩnh này mà gả cho anh được hay không?"

. . . . . .

"Thất Thất. . . . . . Nếu như anh cưới người khác, em có thể có một chút thương tâm hay không? Có thể có một chút ghen tỵ hay không? Có thể có một chút hối hận hay không? Em sẽ có cảm giác như thế sao?"

". . . . . ."

"Thất Thất. . . . . . Em nói a. . . . . ."

. . . . . .

"Bắt đầu từ bây giờ. . . . . . Anh Bách Hiên chính thức buông đoạn cảm tình này đối với Tử Thất Thất, từ đó về sau, bất kể em thích người nào, anh đều thật lòng chúc phúc các em, tuyệt đối sẽ không làm trở ngại các em, mà đồng dạng. . . . . . Em cũng không thể can thiệp cảm tình của anh, bất kể anh sẽ không thích những phụ nữ khác, bất kể anh theo người nào kết hôn, đều cùng em Tử Thất Thất không có nửa điểm quan hệ, bắt đầu từ bây giờ. . . . . . Chúng ta sẽ trở thành bằng hữu bình thường, cực kỳ bình thường. . . . . . Bằng hữu bình thường!"

. . . . . .

"Thất Thất. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."

. . . . . .

Bảy năm cùng hắn chung sống từng ly từng tý, trong nháy mắt ở trong đầu cô quay về, không ngừng phát ra, không ngừng quanh quẩn, mà hình ảnh kia rõ ràng, lại lần lượt xuất hiện trước mắt, cho dù hai mắt cô đã bị nước mắt mơ hồ nhìn không rõ bất kỳ vật gì, nhưng hình ảnh bảy năm tích lũy, lại rõ ràng hiện ra trước mắt.

"Không cần. . . . . ." Cô run rẩy thanh âm, nghẹn ngào nói, "Không cần. . . . . . Không cần chết. . . . . . Không cần. . . . . ."

Cô hốt hoảng muốn đứng lên, muốn gọi hắn tỉnh lại, nhưng thân thể yếu đuối, khi cô vừa đứng lên một nửa, đột nhiên mất đi trọng tâm, ngã xuống, nhưng khi thân thể cô lập tức va chạm mặt đất, một đôi có lực dịu dàng ôm lấy thân thể cô, đồng thời bên tai cô, nhẹ giọng lo lắng kêu, "Tử Thất Thất . . . . . ."

Nghe được thanh âm quen thuộc, trong nháy mắt, nước mắt càng chảy mãnh liệt, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt tây trang Mặc Tử Hàn.

Tại sao trên thế giới sẽ có đàn ông ngu như vậy?

Cho đến thời khắc cuối cùng, lại còn nghĩ tới hạnh phúc của cô.

Cô nên làm cái gì mới phải?

Lấy cái bộ dáng bây giờ, hắn muốn báo đáp cái gì cũng vĩnh viễn đều không thể trả lại ân tình?

Bách Hiên. . . . . .

Nếu như trên cái thế giới này thật sự có kiếp sau, như vậy em nhất định thích anh, yêu anh, gả cho anh, một đời một kiếp bồi bạn với anh, không. . . . . . Như vậy còn chưa đủ, em muốn tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu anh, cho nên cả đời này, cho em phụ anh một lần. . . . . . Cũng chỉ có lần này. . . . . . Có được hay không?

Chợt, một luồn gió từ bên tai cô thổi qua, mang đến một thanh âm.

"Được!"

Bên tai giống như nghe được âm thanh trả lời của Bách Hiên , Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó khổ sở cười, tiếp tục rơi xuống nước mắt trong suốt.

※※※※※※

※※※

Liên tiếp bảy ngày mưa dầm, nước mưa tí tách không ngừng, giống như thương tiếc Bách Hiên.

Biệt thự Mặc gia

Phòng ngủ lầu hai

Tử Thất Thất ngồi trên giường, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ tối tăm là bầu trời bao la, trên mặt không có một nụ cười, giống như đem nụ cười cùng hỏa táng theo thân thể Bách Hiên, một khắc cuối cùng chôn cất tánh mạng hắn.

"Đông, đông, đông!"

Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, hai mắt Tử Thất Thất vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi hơi nhúc nhích.

"Vào!"

Cửa phòng mở ra, Phương Lam bưng bữa trưa vào trong phòng, hai mắt cô nhìn chằm chằm vẻ mặt Tử Thất Thất bình tĩnh, nhìn ánh mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi bước đến bên giường, đem bữa trưa trong tay đặt trên tủ đầu giường, cuối cùng mới nhẹ nhàng mở miệng, "Thất Thất, ăn cơm!"

"Ừ, để đó đi, xíu nữa chị ăn!" Tử Thất Thất nhẹ giọng mở miệng, không có bất kỳ tình cảm trả lời.

"Thất Thất. . . . . ." Phương Lam khẽ cau mày ngồi bên giường, vươn tay kéo tay cô qua, một lần nữa mở miệng, nói, "chị mấy ngày này cũng không ăn cái gì, tiếp tục như vậy thân thể sẽ nhịn không được , hơn nữa chị bây giờ còn có bầu, chị phải nghĩ cho con của mình , không cần thương tâm nữa, chuyện Bách Hiên. . . . . ." thời điểm cô nói đến Bách Hiên, thanh âm không khỏi hơi dừng lại, sau đó lần nữa mở miệng, nói tiếp, "Cũng đã qua!"

Quá khứ?

Hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra ưu thương, giống như ngoài cửa sổ mưa dầm, nước mưa sắp rơi xuống, nhưng lại nặng trĩu không chịu rơi.

"Không sai, cũng đã qua, nhưng là. . . . . . Lại không thể quên được!" Cô nhẹ giọng nói, chân mày hơi nhíu lên.

Phương Lam canh chừng dáng vẻ cô, lo lắng khẽ than thở.

"Thất Thất, chị nếu như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng, hơn nữa nếu như Bách Hiên biết chị bởi vì hắn chết đi mà biến thành như vậy, hắn nhất định cũng sẽ không vui , cho nên. . . . . ."

"A. . . . . . Tiểu Lam. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên ngắt lời cô, sau đó quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Em có thể nói cho chị biết, có biện pháp gì có thể làm cho mình vui vẻ sao? Em có thể dạy chị, để chị vui vẻ sao? Chị hiện tại thật kỳ quái, chị không có cách nào cười, không có cách nào để cho mình vui vẻ, càng không có biện pháp ăn uống, chị biết rõ mình không thể như vậy, biết không thể khiến mọi người lo lắng, biết phải nghỉ ngơi, cũng biết Bách Hiên nhất định không muốn nhìn thấy như vậy, nhưng là. . . . . . Chị không có cách nào để cho mình vui vẻ. . . . . . Chị không có cách nào lộ ra nụ cười trước kia, chị thật khó chịu, lòng chị khó chịu. . . . . . Em nói cho chị biết chị nên làm cái gì? Em dạy chị nên làm cái gì? Làm thế nào. . . . . . Chị phải như thế nào mới có thể từ trong thống khổ thoát ra ngoài đây?"

Cô không ngừng hỏi, đôi tay bắt được tay của cô, mà tay của mình cũng hơi run rẩy.

Phương Lam nhìn cô thống khổ, trái tim đột nhiên đau đớn, cô đưa tay ôm chặt lấy thân thể run rẩy, tuy nhiên không cách nào trả lời cô.

Cô không giúp được cô!

Bởi vì cô cũng không biết biện pháp có thể làm cho mình vui vẻ!

. . . . . .

Nửa giờ sau

Cửa phòng ngủ mở ra, Phương Lam bữa trưa không hề hao tổn ra khỏi cửa phòng, mà đứng ở cửa phòng là Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Tuyết Lê, trong đó ba người cùng nhau khẩn trương nhìn cô, chỉ có Tuyết Lê lẳng lặng ngơ ngác không có bất kỳ phản ứng.

"Mẹ Tiểu Lam, mẹ như thế nào?" Mặc Thiên Tân khẩn trương hỏi.

Phương Lam lắc đầu một cái, nhìn bữa trưa trong tay vẫn không nhúc nhích một hớp. Ở nơi này bảy ngày, cô mỗi ngày nhiều nhất chỉ biết ăn vài hớp cháo, sau đó liền không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, hơn nữa nếu như không phải chủ động nói chuyện với cô, cô sẽ không nói lời nào, giống như Tuyết Lê, không nhúc nhích nhìn một chỗ, hơn nữa hai mắt không tập trung . . . . . .

"Làm thế nào? Mẹ sẽ luôn luôn như vậy sao?" Mặc Thiên Tân lo lắng nói, chân mày rối rắm cau lại vào nhau.

Thật ra mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều trêu chọc cô vui vẻ, nhưng cô một lần cũng không cười, hơn nữa bất luận hắn nói gì, cô đều chỉ biết trả lời"Ừ" , nhìn cô bây giờ, hắn thật đau lòng, nhưng đồng thời cũng có thể hiểu cô hiện tại thương tâm, bởi vì chính mình đã từng thương tâm như vậy, bởi vì Tuyết Minh vì hắn mà chết, nhưng hắn lấy được lời nói tha thứ của Tuyết Lê, nhưng mẹ. . . . . . không cách nào từ Bách Hiên thúc thúc nghe được lời nói như thế.

"Này, em thì sao? Không có biện pháp gì tốt sao?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn về phía Mặc Tử Hàn đứng bên cạnh mình.

Gương mặt Mặc Tử Hàn nặng nề, chân mày thật chặt cau lại.

Nếu như hắn có biện pháp, vậy sẽ không đứng ở chỗ này.

Suốt cả bảy ngày bảy đêm, hắn cũng bồi bên cạnh cô, thiên bách vạn lần muốn mở miệng nói với cô, nhưng mở to miệng rồi lại không biết nói gì. Muốn an ổn cô thế nào? Muốn để cho cô lên tinh thần thế nào? Muốn thế nào mới có thể làm cô quên thống khổ? Muốn thế nào mới có thể làm cô vui vẻ? Đây là chuyện hắn không am hiểu!

"Ai. . . . . ."

"Ai. . . . . ."

"Ai. . . . . ."

Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Phương Lam, ba người cùng nhau nhìn Mặc Tử Hàn trầm trầm than thở.

"Thân là đàn ông, ngay cả phụ nữ của mình cũng không biết dỗ, anh không cảm thấy anh rất thất bại sao?" Phương Lam khó chịu oán trách.

"Cũng không thể trách hắn, mặc dù hắn đối với thân thể phụ nữ thân kinh bách chiến, nhưng thật lòng yêu một người như vậy, là lần đầu tiên, cho dù là lưu luyến, mà đàn ông lưu luyến đều ngây ngốc, điểm này là bình thường!" Mặc Thâm Dạ một bên thêm dầu thêm mỡ.

"Ba, không nghĩ tới ba mươi tuổi mới biết yêu, con đột nhiên đối với ba có loại cảm giác vừa đồng tình, lại khâm phục!" Mặc Thiên Tân nói tiếp.

Mặc Tử Hàn cau mày nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói, "Đã lúc này rồi, các ngươi còn có tâm tình nói giỡn?"

"Thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi!"

Ba người lại trăm miệng một lời, vô cùng chỉnh tề đối với hắn cúi người 90 độ.

Mặc Tử Hàn phiền não nhìn chằm chằm bọn họ, tâm tình nặng nề lười tức giận bọn họ.

"Không bằng. . . . . . Để tôi thử xem như thế nào?"

Đột nhiên truyền đến thanh âm, khiến bốn người cũng cùng nhau nhìn về phía hành lang bên phải, khi bọn họ thấy người, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

. . . . . .

Bên trong phòng ngủ

Tử Thất Thất như cũ ngồi trên giường, nhìn mây đen ngoài cửa sổ.

"Đông, đông, đông!"

Cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang, cô lại như cũ khẽ bỗng nhúc nhích môi, nói, "Vào!"

"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Tử Thất Thất không quay đầu nhìn người tới là ai, nhưng thanh âm giày cao gót giẫm trên sàn nhà, để cho cô biết đó không phải bọn Phương Lam, kia ai đó?

Thôi!

Là ai thì như thế nào? Không sao. . . . . .

Đột nhiên!

"Tử Thất Thất tiểu thư, cô còn nhớ rõ tôi sao?"

Bên tai Tử Thất Thất truyền tới giọng của phụ nữ, thanh âm cô tựa hồ nghe qua ở nơi nào, chỉ là cô không nghĩ ra là ai, cho nên chầm chậm quay đầu, hai mắt đột nhiên từ từ trợn to, kinh ngạc nhìn phụ nữ xinh đẹp đứng bên giường.

"Thủy Miểu?"  

Continue Reading

You'll Also Like

47.2K 1.5K 25
Fanfic Thiên Khải Ngọt, sủng, HE
526K 26.5K 49
Trùm trường mê đắm đuối Kookook ngốc Viết:03/06/21 Tác giả: uyen.m
16.3M 347K 109
Cô là thư kí cho một tổng tài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng anh ta thật sự rất tài giỏi. Bản thân cô cũng có thể coi là người tài giỏi như thế vì g...
680K 34.7K 16
tuy hơi ngốc một chút, nhưng là người yêu của trùm trường! viết: 21/7/2020 lúc: 23:23 Tác giả: uyen.m