Tam Quốc Diễn Nghĩa

De shineorshine

427K 2.1K 445

Tam quốc diễn nghĩa (giản thể: 三国演义; phồn thể: 三國演義, Pinyin: sān guó yǎn yì) Tam quốc diễn nghĩa nguyên tên l... Mai multe

Hồi 1: Tiệc vườn đào, anh hùng kết nghĩa. Chém Khăn Vàng, hào kiệt lập công.
Hồi 2: Trương Dực Đức giận đánh đốc bưu. Hà Quốc Cữu mưu giết quan hoạn.
Hồi 3: Tiệc Ôn Minh, Đổng Trác mắng Đinh Nguyên. Dùng vàng bạc, Lý Túc dụ Lã Bố.
Hồi 4: Phế Hán Đế, Trần Lưu lên ngôi. Lừa Đổng tặc, Mạnh Đức dâng kiếm.
Hồi 5: Phát hiệu triệu, các trấn hưởng ứng Tào Công. Phá cửa quan, ba anh hùng
Hồi 6: Đốt Kim Quyết, Đổng Trác làm càn. Giấu ngọc tỷ, Tôn Kiên trái ước.
Hồi 7: Viên Thiệu qua cầu đánh Công Tôn. Tôn Kiên sang sông đả Lưu Biểu.
Hồi 8: Vương tư đồ khéo dụng liên hoàn kế. Đổng thừa tướng náo động Phượng Nghi
Hồi 9: Trừ hung bạo, Lã Bố giúp tư đồ. Chiếm Trường An, Lý Thôi nghe Giả Hủ.
Hồi 10: Giúp nhà vua, Mã Đằng khởi nghĩa. Báo thù bố, Tào Tháo cất quân.
Hồi 11: Lưu hoàng thúc cứu Khổng Dung ở Bắc Hải. Lã Ôn hầu phá Tào Tháo thành
Hồi 12: Đào Cung Tổ ba lần nhượng Từ Châu. Tào Mạnh Đức một phen đánh Lã Bố.
Hồi 13: Lý Thôi, Quách Dĩ một trận giao tranh. Dương Phụng, Đổng Thừa hai lần
Hồi 14: Tào Mạnh Đức rời giá đến Hứa Đô. Lã Phụng Tiên đang đêm cướp Từ Quận.
Hồi 15: Thái Sử Từ ham đả Tiểu Bá Vương. Tôn Bá Phù hăng đánh Nghiêm Bạch Hổ.
Hồi 16: Cửa nha môn, Phụng Tiên bắn kích. Sông Vị Thủy, Mạnh Đức thua quân.
Hồi 17: Viên Công Lộ cất bảy cánh quân. Tào Mạnh Đức gặp ba ông tướng.
Hồi 18: Giả Văn Hòa liệu mưu quyết thắng giặc. Hạ Hầu Đôn rút tên nuốt
Hồi 19: Thành Hạ Phì, Tào Tháo dùng binh. Lầu Bạch Môn, Lã Bố tuyệt mệnh.
Hồi 20: Tào A Man ra săn ruộng Hứa Điền. Đổng quốc cữu vâng chiếu trong nội các.
Hồi 21: Tào Tháo uống rượu luận anh hùng. Quan Công lừa mưu giết Xa Trụ.
Hồi 22: Viên, Tào đều cất ba quân mã bộ. Quan, Trương cùng bắt hai tướng
Hồi 23: Nễ Chính Bình khỏa thân mắng giặc. Cát thái y giấu độc bị hình.
Hồi 24: Quốc tặc hành hung giết quý phi. Hoàng thúc thua chạy sang Viên Thiệu.
Hồi 25: Đóng Thổ Sơn, Quan Công giao ước ba việc. Cứu Bạch Mã, Tào Tháo thoát
Hồi 26: Viên Bản Sơ hao binh tổn tướng. Quan Vân Trường treo ấn gói vàng.
Hồi 27: Mỹ Nhiệm công cưỡi một ngựa bay nghìn dặm. Hán Thọ hầu chém sáu tướng
Hồi 28: Chém Sái Dương, anh em hòa giải. Hội Cổ Thành, vua tôi tụ nghĩa.
Hồi 29: Tiểu Bá Vương giận chém Vu Cát. Ngô Tôn Quyền ngồi lĩnh Giang Đông.
Hồi 30: Đánh Quan Độ, Bản Sơ bại trận. Cướp Ô Sào, Mạnh Đức đốt lương.
Hồi 31: Tào Tháo ở Thương Đình, phá vỡ Bản Sơ. Huyền Đức sang Kinh Châu, nương
Hồi 32: Cướp Ký Châu, Viên Thượng tranh hùng. Khơi sông Chương, Hứa Du hiến kế.
Hồi 33: Tào Phi nhân loạn lấy Chân thị. Quách Gia dặn kế định Liêu Đông.
Hồi 34: Sái phu nhân nấp nghe chuyện kín. Lưu hoàng thúc nhảy ngựa Đàn Khê.
Hồi 35: Huyền Đức qua Nam Chương, gặp người ẩn dật. Đan Phúc đến Tân Dã,
Hồi 36: Huyền Đức dùng mẹo đánh úp Phàn Thành. Nguyên Trực tế ngựa tiến cử
Hồi 37: Tư Mã Huy hai lần tiến cử danh sĩ. Lưu Huyền Đức ba lượt đến
Hồi 38: Long Trung quyết kế thiên hạ chia ba. Tôn thị báo thù, Trường Giang
Hồi 39: Thành Kinh Châu, công tử ba lần cầu kế. Gò Bác Vọng, quân sư
Hồi 40: Sái phu nhân bàn hiến Kinh Châu. Gia Cát Lượng hỏa thiêu Tân Dã.
Hồi 41: Lưu Huyền Đức đưa dân qua sông. Triệu Tử Long một ngựa cứu chúa.
Hồi 42: Trương Dực Đức đại náo cầu Trường Bản. Lưu Dự Châu thua chạy
Hồi 43: Gia Cát Lượng khua lưỡi bẻ bọn nho. Lỗ Tử Kính dùng sức bác lời chúng.
Hồi 44: Khổng Minh dùng kế khích Chu Du. Tôn Quyền quyết mưu đánh Tào Tháo.
Hồi 45: Cửa Tam Giang, Tào Tháo hao binh. Hội Quần anh, Tưởng Cán mắc mẹo.
Hồi 46: Dùng chước lạ, Khổng Minh mượn tên. Dâng kế mật, Hoàng Cái chịu nhục.
Hồi 47: Hám Trạch mật dâng thư giả hàng.Bàng Thống khéo dùng liên hoàn kế.
Hồi 48: Mở tiệc yến, Tào Tháo ngâm thơ. Khóa chiến thuyền, bắc quân dùng võ.
Hồi 49: Đàn Thất tinh, Gia Cát cầu phong. Cửa Tam Giang, Chu Du phóng hỏa.
Hồi 50: Gia Cát Lượng khéo tình đường Hoa Dung. Quan Vân Trường vì nghĩa tha Tào
Hồi 51: Tào Nhân đại chiến quân Đông Ngô. Khổng Minh chọc tức Chu Công Cẩn.
Hồi 52: Gia Cát Lượng khéo chối từ Lỗ Túc. Triệu Tử Long lừa mẹo lấy Quế Dương.
Hồi 53: Quan Vân Trường tha Hoàng Trung không giết. Tôn Trọng Mưu đánh Trương
Hồi 54: Ngô quốc thái đến chùa xem rể hiền. Lưu hoàng thúc động phòng cưới
Hồi 55: Huyền Đức khéo léo, nói khích Tôn phu nhân. Khổng Minh hai phen trêu tức
Hồi 56: Tào Tháo mở tiệc mừng đài Đổng Tước. Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du.
Hồi 57: Cửa Sài Tang, Ngọa Long đến viếng tang. Huyện Lỗi Dương, Phượng Sồ quản
Hồi 58: Mã Mạnh Khởi cất quân báo thù. Tào A Man cắt râu, vứt áo.
Hồi 59: Hứa Chử cởi trần đánh Mã Siêu. Tào Tháo xóa thư lừa Hàn Toại.
Hồi 60: Trương Vĩnh Niên hỏi vặn Dương Tu. Bàng Sĩ Nguyên bàn lấy Tây Thục.
Hồi 61: Triệu Vân chặn sông giằng lại A Đẩu. Tôn Quyền đưa thư đánh lui Tào Man.
Hồi 62: Giữ Bồi Quan, Dương, Cao nộp mạng. Đánh Lạc Thành, Hoàng, Ngụy tranh
Hồi 63: Gia Cát Lượng đau lòng khóc Bàng Thống. Trương Dực Đức vì nghĩa tha
Hồi 64: Khổng Minh dùng mẹo bắt Trương Nhiệm. Dương Phụ mượn quân phá Mã Siêu.
Hồi 65: Mã Siêu đại chiến cửa Hà Manh. Huyền Đức nhận chức được Ích Châu mục.
Hồi 66: Quan Vân Trường một đao tới hội. Phục hoàng hậu vì nước bỏ mình.
Hồi 67: Bình Hán Trung, Tào Tháo thành công. Bến Tiêu Diêu, Trương Liêu
Hồi 68: Cam Ninh trăm kỵ cướp Ngụy doanh. Tả Từ quăng chén đùa Tào Tháo.
Hồi 69: Bói Chu Dịch, Quản Lộ biết cơ trời. Đánh giặc Hán, năm người đều tử
Hồi 70: Trương Phi khỏe, dùng mưu lấy Ngõa Khẩu ải. Hoàng Trung già, bày kế đoạt
Hồi 71: Chiếm Đối Sơn, Hoàng Trung sức nhàn thắng sức mỏi. Giữ Hán Thủy,
Hồi 72: Gia Cát Lượng dùng mẹo lấy Hán Trung. Tào A Man thu quân về Tà Cốc.
Hồi 73: Huyền Đức lên ngôi Hán Trung vương. Vân Trường đánh chiếm Tương Dương
Hồi 74: Bàng Đức mang áo quan, quyết trận tử chiến. Quan Công khơi dòng nước,
Hồi 75: Quan Vân Trường cạo xương chữa thuốc. Lã Tử Minh áo trắng sang đò.
Hồi 76: Từ Công Minh đánh đến sông Miện Thủy. Quan Vân Trường thua chạy ra
Hồi 77: Núi Ngọc Toàn, Quan Công hiển thánh. Thành Lạc Dương, Tào Tháo cảm thần.
Hồi 78: Chữa bệnh nhức đầu, hại thân thầy thuốc. Giối giăn truyền lại, hết số
Hồi 79: Anh chẹt em, Tào Thực ngâm thơ. Cháu hại chú, Lưu Phong chịu tội.
Hồi 80: Tào Phi bỏ Hiến Đế, cướp vận Viêm Lưu. Hán vương lên ngôi rồng, nối dòng
Hồi 81: Vội báo thù, Trương Phi bị hại. Mong rửa hận, tiên chủ cất quân.
Hồi 82: Tôn Quyền hàng Ngụy, chịu cửu tích. Tiên chủ đánh Ngô, thưởng sáu quân.
Hồi 83: Đánh Hào Đình, tiên chủ bắt được thù nhân. Giữ Giang Khẩu, thư sinh
Hồi 84: Lục Tốn đốt sạch trại liên doanh. Khổng Minh khéo bày đồ bát trận.
Hồi 85: Lưu tiên chủ viết chiếu gửi con côi. Gia Cát Lượng ngồi yên bình
Hồi 86: Tần Bật biện bác, hỏi vặn Trương Ôn. Từ Thịnh hóa công, phá quân Ngụy
Hồi 87: Đánh Nam khấu, thừa tướng cất quân. Chống thiên binh, Man vương bị bắt.
Hồi 88: Qua Lư Thủy, Phiên vương hai lượt vào tròng. Biết trá hàng, Mạnh Hoạch
Hồi 89: Võ hương hầu bốn phen dùng mẹo. Nam Man vương năm lượt vào tròng.
Hồi 90: Đuổi thú mạnh, sáu chuyến phá quân Man. Đốt giáp mây, bảy lần bắt Mạnh
Hồi 91: Tế sông Lư, thừa tướng rút quân. Đánh giặc Ngụy, Võ Hầu dâng biểu.
Hồi 92: Triệu Tử Long ra sức giết năm tướng. Gia Cát Lượng dùng mẹo đoạt
Hồi 93: Khương Bá Ước về hàng Khổng Minh. Võ Vương Hầu mắng chết Vương Lãng.
Hồi 94: Gia Cát Lượng nhân tuyết phá quân Khương. Tư Mã Ý nhanh tay bắt
Hồi 95: Mã Tốc trái lệnh mất Nhai Đình. Võ Hầu gẩy đàn đuổi Trọng Đạt.
Hồi 96: Khổng Minh gạt lệ chém Mã Tốc. Chu Phường cắt tóc lừa Tào Hưu.
Hồi 97: Đánh nước Ngụy, Võ Hầu hai lần dâng biểu. Phá quân Tào, Khương Duy
Hồi 99: Gia Cát Lượng cả phá quân Ngụy. Tư Mã Ý vào cướp Tây Xuyên.
Hồi 100: Quân Hán cướp trại, phá Tào Quân. Võ Hầu đấu trận, nhục Trọng Đạt.
Hồi 101: Ra Lũng Thượng, Gia Cát giả làm thần. Vào Kiếm Các, Trương Cáp
Hồi 102: Tư Mã Ý chiếm giữ Bắc Nguyên, Vị Kiều. Gia Cát Lượng chế ra trâu gỗ,
Hồi 103: Hang Thượng Phương, Tư Mã mắc nạn. Gò Ngũ thượng, Gia Cát dâng sao.
Hồi 104: Rơi sao lớn, thừa tướng qua đời. Trông tượng gỗ, đô đốc mất vía.
Hồi 105: Võ Hầu dự sẵn mẹo cẩm nang. Ngụy chủ dỡ lấy mâm thừ lộ.
Hồi 106: Công Tôn Uyên thua trận, chết ở Tương Bình. Tư Mã Ý giả ốm, lừa
Hồi 107: Ngụy chủ trao quyền họ Tư Mã. Khương Duy bại trận núi Ngưu Đầu.
Hồi 108: Trong mưa tuyết, Đinh Phụng đánh đoản binh. Trên tiệc rượu, Tôn Tuấn
Hồi 109: Vây Tư Mã, mưu lạ Khương Duy. Bỏ Tào Phương, quả báo nhà Ngụy.
Hồi 110: Văn Ương một ngự thoái quân hùng. Bá Ước men sông phá giặc lớn.
Hồi 111: Đặng Sĩ Tái mẹo phá Khương Bá Ước. Gia Cát Đản khởi nghĩa đánh
Hồi 112: Cứu Thọ Xuân, Vu Thuyên tử tiết. Lấy Trường Thành, Bá Ước dùng binh.
Hồi 113: Đinh Phụng Lập mẹo đánh Tôn Lâm. Khương Duy đấu trận phá Đặng Ngải.
Hồi 114: Tào Mao ruổi xe chết cửa nam. Khương Duy bỏ lương phá quân Ngụy.
Hồi 115: Xuống chiếu thu quân, Hậu chủ tin gièm. Mượn nghề làm ruộng, Khương Duy
Hồi 116: Đường Hán Trung, Chung Hội chia quân. Núi Định Quân, Võ Hầu hiển thánh.
Hồi 117: Đặng Sĩ Tái lẻn qua núi Âm Bình. Gia Cát Chiêm chết tại thành Miên
Hồi 118: Khóc miếu tổ, Lưu Thầm tự tử. Vào Tây Xuyên, Chung, Đặng tranh công.
Hồi 119: Giả đầu hàng, kế hay thành chuyện hão. Nhường ngôi báu, người sau học
Hồi 120: Tiến Đỗ Dự, lão tướng dâng mẹo hay. Bắt Tôn Hạo, tam phân lại hợp nhất.

Hồi 98: Đuổi quân Hán, Vương Song mắc mưu. Úp Trần Thương, Võ Hầu thắng trận.

2.1K 10 0
De shineorshine

Hồi 98: Đuổi quân Hán, Vương Song mắc mưu. Úp Trần Thương, Võ Hầu thắng trận.

Tư Mã Ý tâu với Ngụy chủ rằng:

- Tôi thường nói với bệ hạ là Gia Cát Lượng tất đi đường Trần Thương, cho nên sai Hác Chiêu giữ ở đó, nay quả nhiên như thế thực. Bởi vì đi lối ấy thì mang lương tiện lắm. Nay đã có Hác Chiêu, Vương Song giữ gìn, giặc không đi qua được lối ấy. Còn các đường nhỏ khác, vận tải khó nhọc. Tôi đồ rằng quân lương của quân Thục phen này chỉ còn đủ một tháng, nên chúng cần phải đánh ngay. Quân ta chỉ nên giữ vững chớ đánh. Xin bệ hạ giáng chiếu cho Tào Chân, sai y giữ vững các nơi quan ải, không ra đánh vội. Chỉ một tháng, quân Thục phải chạy, bấy giờ sẽ thừa thế đuổi đánh, có thể bắt được Gia Cát Lượng.

Tuấn mừng nói:

- Ngươi đã có tài biết trước thế, sao không mang quân ra mà đánh có được không?

Ý nói:

- Tôi không phải dám tiếc mình đâu, chỉ là muốn lưu quân này lại để phòng mặt Đông Ngô đấy thôi. Tôn Quyền nay mai tất tiến xong tôn hiệu. Nếu hắn xưng tôn hiệu, sợ bệ hạ hỏi tội, tất mang quân vào cướp nước ta trước. Cho nên tôi định lưu quân này lại dễ đề phòng.

Đang nói bỗng có một cận thần tâu rằng:

- Tào đô đốc xin tâu báo quân tình.

Ý nói:

- Bệ hạ nên sai người ra dặn bảo Tào Chân nếu có đuổi theo quân Thục, phải xem hư thực thế nào đã, không nên vào nơi trọng địa, mà mắc mẹo Gia Cát Lượng đấy!

Tào Tuấn lập tức sai thái thường khanh Hàn Kỳ cầm cờ tiết ra bảo Tào Chân chớ nên đánh vội, phải giữ quân cẩn mật đợi Thục lui quân mới xông ra đánh. Tư Mã Ý tiễn Hàn Kỳ ra ngoài thành, dặn rằng:

- Ta lấy công này nhường cho Tử Đan. Ông có ra đó chớ nên nói ta bày ra mẹo ấy, chỉ là thiên tử giáng chiếu sai giữ gìn cẩn thận, mà có sai người đi đuổi giặc thì phải suy nghĩ cho chín chắn chớ dùng người nông nổi nóng tính mà lỡ việc.

Hàn Kỳ từ biệt ra đi.

Tào Chân đang ngồi bàn việc trong tướng, chợt có Hàn Kỳ mang chiếu đến. Chân ra ngoài thành nghênh tiếp, nhận lời chỉ dụ, rồi lui vào bàn nhau với Quách Hoài. Tôn Lễ nhận lời.

Quách Hoài nói:

- Đây hẳn là kế của Tư Mã Trọng Đạt!

Tôn Lễ hỏi:

- Mẹo ấy ra làm sao?

Hoài nói:

- Người ấy thật là biết cách của Gia Cát Lượng dùng binh. Mai sau, chống chọi quân Thục, tất là Trọng Đạt thôi.

Chân hỏi:

- Nếu quân Thục không rút quân về thì làm thế nào?

Hoài nói:

- Nên mật sai người ra bảo Vương Song dẫn binh tuần tiểu các đường nhỏ, cho quân Thục không dám vận lương đến. Khi nào cạn lương, quân Thục tất phải chạy, bấy giờ sẽ đuổi đánh, chắc là được to.

Tôn Lễ nói:

- Tôi xin đi ra Kỳ Sơn, giả đò tải xe lương, trên xe chứa củi khô cỏ gianh, bỏ sẵn lưu hoàng diêm tiêu vào trong, rồi cho người nói phao lên rằng lương ở Lũng Tây vận đến. Quân Thục đang thiếu lương, thấy vậy tất ra cướp giật. Ta sẽ phóng hỏa đốt xe, lại có phục binh đánh tiếp ứng vòng ngoài, chắc là thắng được.

Chân mừng nói:

- Kế ấy hay lắm!

Lập tức sai Tôn Lễ dẫn binh đi, y kế mà làm. Một lát sai Vương Song tuần phòng các đường nhỏ cho nghiêm ngặt. Quách Hoài thì dẫn quân ra trông nom mặt Cơ Cốc, Nhai Đình chia giữ các nơi hiểm yếu. Lại sai con Trương Liêu là Trương Hỗ làm tiên phong và sai con Nhạc Tiến là Nhạc Lâm làm phó tiên phong, cùng giữ trại đầu, không cho ra đánh.

Khổng Minh ở trong trại Kỳ Sơn, mỗi ngày sai người ra khiêu chiến. Quân Ngụy giữ vững không ra. Khổng Minh bàn với bọn Khương Duy rằng:

- Quân Ngụy giữ mãi không ra thế này, hẳn là biết quân ta ít lương. Nay đường Trần Thương không đi được, còn các đường nhỏ thì tải đi khó nhọc lắm. Ta tính lương thảo quân ta hiện nay không đủ dùng trong một tháng, làm thế nào bây giờ?

Đang trong khi bàn bạc chợt có tin quân Ngụy vận lương ở Lũng Tây về, đi qua mé tây núi Kỳ Sơn này, tướng vận lương tên là Tôn Lễ.

Khổng Minh hỏi rằng:

- Người ấy thế nào?

Có người biết thưa rằng:

- Người ấy trước theo Ngụy chủ, ra săn ở núi Đại Thạch, bổng dưng có một con hổ dữ, nhảy xổ đến trước xe vua. Hắn nhảy phắt xuống ngựa, rút gươm chém chết ngay con hổ ấy, rồi được phong làm thượng tướng quân. Ấy là một tướng tâm phúc của Tào Chân.

Khổng Minh cười, nói:

- Đó Ngụy tướng tính rằng ta khan lương, cho nên dùng mẹo này đây. Trên xe chắc chứa toàn là củi khô, cỏ và đồ dẫn lửa. Ta thường ngày hay dùng kế hỏa công, nó lại muốn múa rìu qua mắt thợ à? Nếu ta đến cướp lương, nó tất đến cướp trại ta. Nay ta nên dùng mẹo nó mà lừa nó mới được.

Bèn gọi Mã Đại đến dặn rằng:

- Người dẫn ba nghìn quân, đến hẳn chỗ quân Ngụy chứa lương, nhưng không nên vào trại, chỉ cần thuận chiều gió mà phóng hỏa, giữ cho quân nó cướp trại ta.

Lại sai Mã Trung, Trương Ngực mỗi người dẫn năm nghìn quân vây bọc mặt ngoài, để trong ngoài dồn vào mà đánh.

Ba người vâng lệnh dẫn quân ra đi.

Lại gọi Quan Hưng, Trương Bào đến dặn rằng:

- Trại đầu quân Ngụy, tiếp liền con đường ngã tư. Chiều hôm nay có ngọn lửa nổi lên, quân Ngụy tất đến cướp trại ta. Hai người nên phục quân sẵn ở cạnh trại Ngụy, đợi quân nó đi khỏi thì ập vào ngay mà cướp trại.

Lại dặn Ngô Ban, Ngô Ý rằng:

- Hai chúng ngươi mỗi người dẫn một cánh quân phục kích ở ngoài trại, nếu quân Ngụy đến thì chặn đường về mà đánh.

Khổng Minh phân phát đâu đấy, ngồi cao trên núi Kỳ Sơn, đợi xem ra làm sao.

Quân Ngụy biết tin quân Thục muốn đến cướp lương, vội vàng báo với Tôn Lễ. Lễ sai người phi với Tào Chân. Chân lại sai người đến trại đầu dặn bảo Trương Hổ, Nhạc Lâm: Hễ trông tấy mé tây núi có ngọn lửa bốc lên, thì dẫn quân đến cướp trại Thục. Hai người được lệnh, sai quân lên lầu cao chờ xem hiệu lửa.

Nói về Tôn Lễ phục quân ở cạnh núi, đợi quân Thục. Canh hai đêm ấy, Mã Đại dẫn ba nghìn quân, người ngậm tăm, ngựa khóa miệng. Đến thẳng mé tây núi, Đại thấy xe lương trùng điệp đi, dàn ra xung quanh làm trại, trên xe có cắm cờ. Bấy giờ đang nổi gió đông nam, Đại sai quân đứng ở mặt nam trại phóng hỏa. Xe đồ cháy sạch, lửa sáng rực trời. Tôn Lễ vội vàng kéo quân đến. Bỗng thấy trống, tù và rầm rĩ, rồi Trương Ngực, Mã Trung dẫn quân đổ ra vây bọc quân Ngụy vào giữa trận, Tôn Lễ kinh hoàng. Lại nghe thấy tiếng reo nổi lên, Mã Đại dẫn quân từ chỗ lửa sáng đánh lại. Quân Ngụy bối rối. Gió càng to, lửa cháy càng mạnh, quân Ngụy người ngựa tan tác, chết hại không biết bao nhiêu mà kể. Tôn Lễ xông pha khói lửa, dẫn ít thương binh chạy thoát.

Trương Hổ ở trong trại, trông thấy ngọn lửa, mở tung cửa, cùng với Nhạc Lâm kéo đến cướp trại Thục. Đến nơi không thấy một người nào, vội thu quân về thì Ngô Ban, Ngô Ý đổ ra chặn mất đường. Hai tướng thoát khỏi vòng vây, về đến trại nhà, thì trên thành tên bắn xuống như mưa, té ra trại đã bị Quan Hưng, Trương Bào cướp mất tự bao giờ.

Quân Ngụy chạy cả về trại Tào Chân. Vừa vào đến cửa, lại gặp ngay toán bại quân chạy đến, té ra Tôn Lễ. Đôi bên cùng vào ra mắt Tào Chân, kể lại chuyện bị thua. Tào Chân sai giữ vững lấy trại lớn, từ đó không ra đánh nữa.

Quân Thục đại thắng. Khổng Minh mật sai người dặn mẹo cho Ngụy Diên, một mặt sai nhổ trại rút quân về.

Dương Nghi nói:

- Nay đã đại thắng, nên diệt hết nhuệ khí của quân Ngụy, can gì lại thu quân về?

Khổng Minh nói:

- Quân ta không có lương, cốt phải đánh nhanh. Nay quân nó giữ vững không ra, quân ta sẽ khốn mất. Nó tuy tạm thời chịu thua, nhưng Trung Nguyên chắc có quân tiếp viện. Nếu nó đem binh kỵ chặn đường mang lương của ta, bấy giờ ta muốn về cũng khó. Chi bằng nhân lúc nó mới thua, chưa dám dòm ngó đến quân mình, thừa cơ mà về ngay đi. Chỉ còn một mặt Ngụy Diên cự nhau với Vương Song ở đường Trần Thương là khó thoát. Nhưng ta đã giao cho một kế chém Vương Song, để quân Ngụy không dám đuổi nữa. Nay nên cho hậu đội đi trước sau đi.

Đêm hôm ấy, Khổng Minh chỉ để vài người ở lại đánh trống cầm canh còn bao nhiêu binh mã kéo về hết, sáng ra còn trơ trại không.

Tào Chân ngồi trong trại, đang lo buồn vì thua trận, sực có Trương Cáp dẫn quân đến. Cáp nói với Tào Chân rằng:

- Tôi phụng chỉ vua, lại đây chịu lệnh đô đốc sai khiến.

Chân hỏi:

- Khi ngươi đi có đến từ Trọng Đạt không?

Cáp nói:

- Trọng Đạt có dặn rằng: Nếu quân ta thắng, thì quân Thục chưa dám đi vội, nếu quân ta thua, thì quân Thục tất nhiên rút về ngay. Nay quân ta vừa thua xong đô đốc đã cho người đi dò xem tin tức quân Thục ra làm sao chưa?

Tào Chân bực tức vô ngần.

Ngụy Diên lĩnh mật kế của Khổng Minh, canh hai đêm hôm ấy thu quân về Hán Trung. Quân mật thám báo tin với Vương Song. Song dẫn binh cố sức đuổi theo. Đi được hơn hai chục dặm, dần dần đuổi kịp quân Thục. Trông thấy cờ hiệu Ngụy Diên đi trước, Song gọi to lên rằng:

- Ngụy Diên đừng chạy nữa!

Quân Thục cứ việc cắm đầu chạy. Song tế ngựa đuổi dấn lên. Bỗng quân Ngụy kêu lên rằng:

- Trại nhà ở ngoài thành bốc cháy, xin tướng quân về ngay kẻo mắc mẹo giặc.

Song vội vàng quay ngựa lại, quả nhiên thấy lửa sáng rực trời liền thu quân trở về. Khi qua một sườn núi, bỗng có một người ở trong bụi cây nhảy xô ra, quát to lên rằng:

- Ngụy Diên ở đây!

Vương Song giật nẩy mình chưa kịp đề phòng bị Ngụy Diên chém chết, lăn quay xuống ngựa. Quân Ngụy sợ có mai phục, chạy tản ra các phía. Diên chỉ có ba chục tên thủ hạ, từ từ kéo về Hán Trung.

Người sau có thơ khen rằng:

Khổng Minh kế diệu thắng Tôn Bàng

Rực sáng trời sao chiếu một phương

Tiến thoái dùng binh thần cũng chịu,

Trần Thương đường hẻm chém Vương Song

Nguyên là Ngụy Diên chịu kế của Khổng Minh, chỉ để ba chục tên kỵ binh, phục ở bên cạnh trại Vương Song, đợi hắn kéo quân đi thì phóng hỏa đốt trại rồi phục sẵn một chỗ, đợi hắn trở về bất thình lình xông ra mà chém.

Ngụy Diên chém Vương Song rồi, về Hán Trung ra mắt Khổng Minh, trao trả quân mã. Khổng Minh mở đại yến, hội cả các tướng lại ăn mừng.

Trương Cáp đuổi quân Thục không kịp, trở về trại. Chợt có Hác Chiêu sai người đến báo Vương Song chết trận, Tào Chân nghe tin thương sót không biết ngần nào, lo lắng thành bệnh, rút về Lạc Dương. Sai Quách Hoài, Tôn Lễ, Trương Cáp giữ các đạo Trường An.

Nói về Ngô chủ Tôn Quyền, một hôm đang buổi chầu, có người về báo Thục thừa tướng đem quân đánh Ngụy hai lần, bên Ngụy hao binh tổn tướng rất nhiều. Các quan được tin ấy, cùng khuyên Ngô vương cất quân sang đánh Trung Nguyên.

Quyền ngần ngại chưa quyết.

Trương Chiêu tâu rằng:

- Gần đây trên núi Đông sơn ở Võ Xương có phượng hoàng ra, dưới sông đại giang, rồng vàng nhiều lần xuất hiện. Chúa công đức sánh với Đường Ngu, công tầng Văn Võ, nên ngôi Hoàng Đế, rồi sẽ cất quân.

Các quan cùng nói:

- Lời Tử Bố chí phải!

Quần thần bèn kén ngày bính dần, tháng tư, mùa hạ, đắp đàn ở mé nam quận Võ Xương, mời Tôn Quyền lên đàn, lên ngôi Hoàng Đế, cải niên hiệu Hoàng Đế thứ tám, đặt tên Thụy cha là Tôn Kiên làm võ liệt Hoàng Đế, mẹ là Ngô thị làm Võ liệt Hoàng hậu, anh là Tôn Sách làm Trương Sa hoàng vương, lập con là Tôn Đăng làm hoàng thái tử, sai con cả Gia Cát Cẩn là Gia Cát Khác làm thái tử tả phụ, con thứ Trương Chiêu là Trương Hưu làm thái tử hữu bật.

Gia Cát Khác, tự là Nguyên Tốn, mình dài bảy thước, rất thông minh, ứng đối cực giỏi. Tôn Quyền yêu lắm. Khi mới lên sáu tuổi, nhân có tiệc yến, Khác theo cha vào dự tiệc. Quyền thấy Gia Cát Cẩn mặt dài, bèn sai người dắt một con lừa đến, lấy bút phấn viết vào mặt lừa rằng: "Gia Cát Tử Du". Mọi người thấy vậy cười ầm cả lên. Khác vội vàng lấy bút viết thêm hai chữ nữa xuống dưới, thành ra sáu chữ: "Gia Cát Tử Du chi lư. Cả đám ngồi ai cũng ngạc nhiên, phục tài Khác lắm.

Quyền càng mừng thưởng ngay cho Khác con lừa ấy.

Một bữa, Quyền hội các quan lại ăn yến, sai Khác bưng chén mời rượu các quan. Mời đến Trương Chiêu, Chiêu không uống, bảo làm thế không phải là phép dưỡng lão. Quyền bảo Khác rằng.

- Mày có mời thế nào cho Tử Bố uống được không?

Khác vâng lời, nói với Trương Chiêu rằng:

- Ngày xưa ông Khương thượng phụ, tuổi đã chín mươi, còn cầm cờ mao, cắp lưỡi việt đi đánh giặc, chưa cho là già. Nay tiên sinh khi lâm chuyện thì lui lại sau, lúc uống rượu thì ngồi lên trước, sao còn trách rằng không hợp phép dưỡng lão?

Trương Chiêu cứng lưỡi, không đối đáp lại được, phải gượng uống cạn chén rượu ấy.

Bởi thế, Tôn Quyền yêu mến, mới cho vào giúp thái tử. Trương Chiêu ngồi ở trên hàng tam công, cho nên con cũng được làm thái tử hữu bật.

Tôn Quyền cất Cố Ung lên làm thừa tướng, Lục Tốn làm thượng tướng quân, sai giúp thái tử giữ Võ Xương.

Quyền trở về Kiến Nghiệp, hội quân thần bàn kế đánh Ngụy.

Trương Chiêu tâu rằng:

- Bệ hạ mới lên ngôi báu, chưa nên động binh, hãy sửa việc văn mà xếp việc võ lại, mở thêm nhà học, để yên bụng dân, sai sứ vào Xuyên, thông hiếu với Thục, dần dần sẽ toan việc khác.

Quyền nghe lời, sai sứ vào Xuyên thông hiếu. Sứ giả ra mắt hậu chủ, tâu việc Tôn Quyền lên ngôi. Hậu chủ bàn với quần thần. Ai nấy đều chi Tôn Quyền là chiếm ngôi xưng đế, nên tuyệt tình hòa hiếu đi thôi.

Tưởng Uyển nói:

- Việc này nên cho hỏi thừa tướng, xem xử trí ra sao.

Hậu chủ sai người đến Hán Trung hỏi Khổng Minh.

Khổng Minh nói:

- Nên sai người đem lễ vật sang mừng vua Ngô, và xin sai Lục Tốn cất sang đánh Ngụy. Ngụy tất sai Tư Mã Ý ra cự. Nếu Tư Mã Ý chống nhau với Đông Ngô, ta thừa cơ lại ra Kỳ Sơn lần nữa, thì Trường An có thể đồ được.

Hậu chủ nghe lời, sai thái úy Trần Chấn đem ngựa tốt, đai ngọc, vàng, hạt châu, bảo bối sang mừng Đông Ngô. Trần Chấn ra mắt Tôn Quyền, dâng trình quốc thư. Quyền mừng rỡ, mở tiệc khoản đãi, rồi cho về Thục.

Tôn Quyền triệu Lục Tốn vào, thuật chuyện Thục hẹn cất quân sang đánh Ngụy.

Tốn nói:

- Đấy là Gia Cát Lượng sợ Tư Mã Ý, cho nên bày ra mẹo ấy. Ta đã đồng tình, thì cũng phải nghe thôi. Nay hãy nên làm giả ra dáng cất quân, để tiếp ứng cho Tây Thục, nhưng không tiến binh vội, đợi khi nào Khổng Minh đánh Ngụy thật gấp, ta sẽ thừa cơ vào lấy Trung Nguyên là hơn.

Tôn Quyền nghe lời, truyền lệnh sai các xứ Kinh Tương rèn tập quân mã sẵn sàng, chọn ngày cất quân đi.

Trần Chấn về Hán Trung, báo tin với Khổng Minh. Khổng Minh còn lo đường Trần Thương khó tiến, bèn sai người đi thám xem làm sao. Người đi thám về báo rằng: Hác Chiêu giữ thành Trần Thương hiện đang bị bệnh nặng. Khổng Minh mừng, nói:

- Việc ta chắc xong!

Liền gọi Ngụy Diên, Khương Duy đến dặn rằng:

- Hai chúng ngươi, mỗi người lĩnh năm nghìn quân, phải đi cho kịp đến Trần Thương hễ trông thấy có ngọn lửa cháy thì ra sức mà đánh thành.

Hai người không hiểu ý, hỏi rằng:

- Đến hôm nào nên cất quân đi?

Khổng Minh nói:

- Hạn cho các ngươi ba ngày thì phải thu xếp xong, không cần vào từ ta, cứ việc lên đường!

Hai người vâng mệnh trở ra.

Lại gọi Quan Hưng, Trương Bào đến, ghé tai dặn nhỏ mấy câu. Hai ngươi lĩnh mật kế đi ngay.

Quách Hoài nghe tin Hác Chiêu bịnh nặng, bàn với Trương Cáp rằng:

- Hác Chiêu bệnh nặng ngươi nên đến thay thế cho hắn mà giữ thành Ta sẽ tả biểu tâu về triều đình, khắc có định đoạt.

Trương Cáp dẫn ba nghìn quân lại thay cho Hác Chiêu. Bấy giờ Chiêu đang mệt lắm; đêm ấy đang nằm rên rỉ trong giường, chợt có tin báo quân Thục đã kéo đến nơi. Chiêu vội vàng sai người lên mặt thành canh giữ, thì đã thấy trên các cửa thành có lửa cháy, quân sĩ xốn xáo. Chiêu kinh khiếp quá mà chết. Quân Thục kéo ùa vào.

Ngụy Diên, Khương Duy dẫn quân đến dưới thành trông lên không thấy một lá cờ nào mà cũng không thấy trống cầm canh. Hai người hồ nghi, không dám đánh thành. Bỗng một tiếng nổ, tinh kỳ bốn mặt dựng đều cả lên một lượt rồi thấy một người gọi to lên rằng:

- Hai chúng ngươi sao đến chậm thế?

Hai tướng trông lên, té ra Khổng Minh, vội vàng xuống ngựa lạy, mà nói rằng:

- Mẹo thừa tướng rất thần kỳ!

Khổng Minh sai mở cửa thành cho vào, rồi bảo rằng:

- Ta nghe tin Hác Chiêu ốm nặng, hẹn các ngươi trong ba ngày cất quân đến lấy thành, đó là cho yên bụng chúng mà thôi. Chính thì ta sai Quan Hưng, Trương Bào giả tiếng điểm quân, ra luôn ngay Hán Trung. Ta cũng náu ở trong đội quân ấy, khuya sớm đi gấp đường đến tắt dưới thành, để cho giặc đốt lửa ở các cửa thành, hò reo giúp oai, khiến quân Ngụy kinh động. Binh không có chủ tướng, nên dễ vỡ, ta thừa cơ lấy thành dễ như chơi. Binh pháp có nói: "Đến bất thình lình, đánh lúc không phòng bị", là thế.

Ngụy Diên, Khương Duy phục là mẹo cao.

Khổng Minh thương Hác Chiêu là người trung, cho vợ con đem linh cửu về Ngụy, để tỏ lòng trung thành của hắn.

Khổng Minh bảo Ngụy Diên, Khương Duy rằng:

- Hai ngươi chớ cởi áo giáp vội, hãy dẫn quân ra cướp lấy thành Tản Quan đã. Quân giữ ải thấy quân ta đến, tất phải bỏ chạy. Nếu chậm chạp, có quân cứu đến thì khó lòng lấy được nữa.

Hai tướng vâng lệnh, đến Tản Quan, quân giữ ải quả nhiên rút chạy. Hai tướng lên ải, vừa toan cởi áo giáp, thì đã thấy ngoài ải bụi bay mù mịt, quân Ngụy đương kéo tới nơi.

Hai tướng nói với nhau rằng:

- Thừa tướng thực tính kế như thần, không biết đâu mà lường trước được!

Nói đoạn, lên lầu đứng xem, té ra Ngụy tướng Trương Cáp. Hai người mới chia quân ra giữ các mặt. Trương Cáp thấy quân Thục giữ mất đường hẻm rồi bèn rút quân về. Ngụy Diên đuổi đánh một trận, quân Ngụy chết rất nhiều. Trương Cáp dẫn bại quân đi mất.

Ngụy Diên trở về ải, sai người báo tin với Khổng Minh. Khổng Minh bây giờ đã dẫn binh ra Tà Cốc, lấy quận Kiến Oai, quân Thục lục tục tiến đến. Hậu chủ lại sai đại tướng Trần Thức ra giúp, bởi thế Khổng Minh lại dẫn quân ra Kỳ Sơn hạ trại.

Khổng Minh hội các tướng ra bàn rằng:

- Ta hai phen ra Kỳ Sơn, chưa bận nào được lợi. Nay lại đến đây, ta đồ rằng tên Ngụy vẫn y theo chiến trường lần trước, mà chống nhau với ta, giữ vững hai xứ Ung, My. Ta coi hai quận Âm Bình, Võ Đô, tiếp giáp với nước ta, nếu lấy được hai thành ấy, cũng chia bớt được thế lực quân Ngụy. Có ai dám ra đánh lấy hai xứ ấy không?

Khương Duy xin đi, Vương Bình cũng xin đi. Khổng Minh mừng lắm, sai Vương Bình dẫn một vạn quân đánh lấy Võ Đô. Hai người vâng lệnh đi ngay.

Lại nói Trương Cáp, về đến Trường An ra mắt Quách Hoài, Tôn Lễ, trình rằng:

- Nay thằng Trần Thương đã mất, Hác Chiêu đã chết, Tản Quan cũng bị quân Thục cướp mất. Khổng Minh lại ra Kỳ Sơn, chia đường tiến binh.

Quách Hoài giật mình, nói:

- Nếu thế thì Khổng Minh lại lấy hai thành Ung, My của Trường An.

Bèn một mặt để Trương Cáp ở lại giữ Trường An, Tôn Lễ ra giữ Ung Thành còn mình ra giữ My Thành, một mặt dâng biểu về Lạc Dương cấp báo.

Ngụy chủ được tin ấy, sợ hãi lắm. Lại có Mãn Sủng dâng biểu về tâu rằng:

- Tôn Quyền ở Đông Ngô, tiếm xứng đế hiệu, thông hiếu với Thục. Nay Lục Tốn rèn luyện binh mã ở Võ Xương, chỉ nay tất vào cướp nước Trường An.

Tào Tuấn nghe tin hai nơi nguy cấp, lo cuống cả người lại, không biết nghĩ thế nào. Bấy giờ Tào Chân ốm chưa khỏi, lập tức triệu Tư Mã Ý vào bàn bạc.

Ý tâu rằng:

- Cứ ý tôi xem ra, thì Đông Ngô quyết không cất quân.

- Sao ngươi biết?

- Tôi xét Khổng Minh vẫn có ý báo thù trận Hào Đình, không phải là không có ý đánh Ngô, chỉ còn e Trung Nguyên ta thừa cơ đến đánh, cho nên tạm hòa với Ngô đó mà thôi. Lục Tốn cũng biết ý như thế, cho nên giả làm ra dáng cất quân ra ứng phó, nhưng kỳ thực là ngồi đó mà xem kẻ được người thua, chứ không có bụng nào giúp Thục đâu. Bệ hạ chỉ nên giữ mặt Tây Thục, không phải phòng đến Ngô làm gì!

Tuấn nói:

- Ngươi thực là cao kiến lắm!

Bèn phong cho Tư Mã Ý làm đại đô đốc, thống lĩnh tất cả binh mã các đạo Lũng Tây. Và sai cận thần đến lấy ấn của Tào Chân để phong cho Tư Mã Ý.

Ý tâu rằng:

- Tôi xin đi lấy cũng được.

Liền từ vua, đến phủ Tào Chân, hỏi thăm qua loa một vài câu, rồi nói rằng:

- Đông Ngô, Tây Thục hai nơi họp binh vào cướp nước ta. Nay Khổng Minh đã ra Kỳ Sơn, đô đốc biết tin ấy chưa?

Chân giật mình, nói:

- Người nhà thấy tôi bệnh nặng, không nói cho tôi được biết. Vậy nhà nước có việc nguy cấp như thế, sao không cử Trọng Đạt lên làm đô đốc, để ra đánh Thục ngay đi?

Ý nói:

- Tôi tài ngu trí thiển, không xứng được chức ấy.

Chân gọi đầy tớ bảo rằng:

- Đem ấn lại đây để giao cho Trọng Đạt!

Ý nói:

- Đô đốc khoan tâm, tôi xin giúp đỡ đô đốc một tay, nhưng quyết không dám lĩnh ấn.

Chân nhảy choảng dậy, nói:

- Nếu Trọng Đạt không nhận việc này thì Trung Nguyên nguy mất! Ta phải gượng đến ra mắt thiên tử mà bầu cử cho ông mới được.

- Thiên tử cũng đã có ấn mệnh, nhưng tôi không dám nhận đấy thôi.

Chân mừng, nói:

- Trọng Đạt lĩnh chức nhiệm này, tất đuổi được quân Thục.

Ý thấy Tào Chân hai ba lần thực bụng nhường ấn, bấy giờ mới chịu nhận. Rồi vào từ Ngụy chủ, dẫn quân đến Trường An, chống nhau với Khổng Minh.

Ấy là:

Án cũ đã thay quyền tướng mới,

Giặc ngoài chỉ có mặt tây sang.

Chưa biết được thua thế nào, xem đến hồi sau phân giải.

Continuă lectura

O să-ți placă și

601K 24K 190
Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang ha...
71K 4.1K 97
*Thể loại: Cổ trang, kiếm hiệp, cung đấu, đoạt bảo, nữ chủ, sủng ngược, open ending *Nhân vật thuộc 12 chòm sao, tuy nhiên chỉ xoay quanh 1 số nv chí...
3.6K 311 12
"Giá cho cơn đau linh hồn kia cũng ngọt ngào tựa như em" cre bìa: @shinoeaka on Twitter
681K 52.2K 96
Tên truyện: Làm bệ hạ khó lắm Tác giả: Tống Chiêu Chiêu Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, cung đình, niên thượng, ngọt, yêu nhau lắm cắn nhau đau, giam cầm...