ĐẶC CÔNG TÀ PHI

By TTTT2303

12.8K 162 4

Truyện Đặc Công Tà Phi xoay quanh cô gái là một đặc vụ của thời hiện đại, các nhiệm vụ ám sát do cô đảm nhiệm... More

Chương 1: Mị thần
Chương 2: Ngu ngốc hại chết người
Chương 3: Khó tin
Chương 4: Không thể tưởng tượng nổi
Chương 5: Cuộc xuyên qua ngoạn mục
Chương 6: Lạc đường
Chương 7: Thuật dịch dung
Chương 8: Bí mật không thể nói
Chương 9: Chiến thần Thụy Vương
Chương 10: Đồng ý
Chương 11: Thiếu dạy dỗ
Chương 12: Ý nghĩ
Chương 13: Huyền Băng Thiết
Chương 14: Chặt chẽ bao vây
Chương 15: Cắt lưỡi của ngươi
Chương 16: Khiêu khích
Chương 17: Lục đục đấu đá
Chương 18: Đau nhức phát tác
Chương 19: Cho ta cái hài lòng hồi báo
Chương 20: Giải độc
Chương 21: Tiễn các ngươi đi cầu Nại Hà
Chương 22: Không nên làm ta bất mãn
Chương 23: Chế bom
Chương 24: Trực tiếp nổ tung nó
Chương 25: Không chỉ nổ tung phủ còn muốn lấy mạng người
Chương 26: Vô Ngân công tử
Chương 27: Đây là dạy dỗ ngươi
Chương 28: Bị hôn
Chương 29: Ngươi từ nơi nào học được
Chương 30: Phách lối không thể tả
Chương 31: Thần phục
Chương 32: Ra oai phủ đầu
Chương 33: Không thể khinh thường
Chương 34: Ăn hết bọn chúng
Chương 35: Cố ý
Chương 36: Khinh thường ra tay
Chương 37: Cuộc chơi độc như thế nào mới càng thú vị
Chương 38: Ngứa ngáy khó nhịn
Chương 39: Khiêu khích
Chương 40: Thất thải thánh lệnh
Chương 41: Chuyển đến ở Thụy Vương phủ
Chương 42: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Chương 43: Đá thủy tinh đổi sắc
Chương 44: Ta hèn hạ ta thừa nhận
Chương 45: Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả
Chương 46: Có nàng có thiên hạ
Chương 47: Tin tưởng của ngươi, phần thưởng của ta
Chương 48: Ta là tới đập phá tài quán
Chương 49: Tiền cược
Chương 50: Hiểu rõ tất cả
Chương 51: Bất quá chỉ như vậy
Chương 52: Chân thành xin lỗi ta
Chương 54: Ngươi phục đã định rồi
Chương 55: Hủy phá hủy tự tin của hắn chính là lạc thú của ta
Chương 56: Thiệp mới lấy mạng
Chương 57: Mạng của ngươi do ta bảo hộ
Chương 58: Nàng đúng là phương tinh
Chương 59: Tiếp thu trí nhớ
Chương 60: Linh thú xuất hiện
Chương 61: Linh cung thánh chủ
Chương 62: Nàng là yêu nữ
Chương 63: Tra tấn
Chương 64: Đây là cái tình huống gì
Chương 65: Trở mặt
Chương 66: Lễ vật vổ quái
Chương 67: Phong tư kinh thế
Chương 68: Cung điện đoạt bảo
Chương 69: Cung điện đoạt bảo 2
Chương 70: Cung điện đoạt bảo 3
Chương 71: Cung điện đoạt bảo 4
Chương 72: Tề tụ trong điện
Chương 73: Địch nhân khủng bố
Chương 74: Nhược điểm trí mạng
Chương 75: Cấm địa
Chương 76: Bảo vật hiện thế
Chương 77: Linh cung đến lấy mạng
Chương 78: Đấu linh lực
Chương 79: Âm mưu của thánh tôn
Chương 80: Trước lúc đại chiến
Chương 81: Chỉ mảnh treo chuông
Chương 82: Vạn quang tề chiếu
Chương 83: Lấy mạng đánh cược
Chương 84: Điều kiện rút quân
Chương 85: Ngươi đang chơi với khỉ sao
Chương 86: Tỷ thí bắn cung
Chương 87: Lâm trận lùi bước
Chương 88: Ai dám tranh phong
Chương 89: Mọi thứ sẵn sàng chỉ thiếu gió đông
Chương 90: Hái hương
Chương 91: Lửa cháy lan tràn
Chương 92: Mọi người ngổn ngang trong gió
Chương 93: Lửa càng thêm lửa
Chương 94: Dùng lửa dập tắt lửa
Chương 95: Dạy ngươi chơi cắt thịt
Chương 96: Tự mình hại mình
Chương 97: Đập tan cứng cỏi của ngươi
Chương 98: Gãy xương lấy máu
Chương 99: Thánh thủ y vương
Chương 100: Huyền cơ bên trong

Chương 53: Sởn gai ốc

127 0 0
By TTTT2303

  Gió sớm quanh quẩn, khí lạnh lan tỏa.

Trong nháy mắt cốc xúc xắc được mở ra, ánh mắt của mọi người đều đổ vào một viên xúc xắc. Chỉ có viên xúc xắc màu đỏ tươi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phảng phất như đang không tiếng động nói chính mình thật cô đơn.

Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng dơ cánh tay lên, ném cốc lên không trung.

Cốc xúc xắc xoay tròn cực nhanh, năm mươi chín viên xúc xắc còn lại đều bị cuốn bay ra. Ánh sáng rực rỡ rọi vào, xúc xắc tựa như ngọn lửa tươi đẹp đang nhảy múa.

Xúc xắc nhẹ nhàng va chạm, thanh âm thanh thúy, chúng nó tạo thành tầng tầng lớp lớp vô cùng quỷ dị, chắp thành một đường dài thẳng tắp.

"Hí. . ." Thanh âm hít khí lạnh của những người xung quanh, liên tục không ngừng, tầm mắt mọi người như bị đóng đinh lại. Bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi hình ảnh mình chứng kiến, kỳ thật căn bản chính là ảo giác thôi.

Sưu một tiếng vang lên, cốc xúc xắc xoay tròn trong gió rơi xuống, hướng tới lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cùng lúc đó, hàng dài xúc xắc cũng giống như linh xà hướng về phía viên xúc xắc trên bàn.

Trong khoảnh khắc, sáu mươi viên xúc xắc nối tiếp nhau thành một đường, cao cao đứng vững ở trên mặt bàn. Mặt trên của tất cả các viên xúc xắc đều chỉ có một điểm đỏ tươi, điểm sáu ở mặt dưới, ngay cả số điểm ở bốn mặt cạnh của mỗi xúc xắc cũng giống nhau.

Mọi người biểu tình như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía chồng xúc xắc cao ngất kia.

Bọn họ không chỉ rung động, kinh hãi, khó tin. Mà hơn thế, bọn họ còn cảm thấy. . . sởn gai ốc!

Sáu mươi viên xúc xắc có thể đứng sừng sững không đổ, cũng đã là chuyện bất khả tư nghị rồi, vậy mà điểm số còn giống nhau?

Có người có khả năng làm được sao, rõ ràng là có được thần lực mới có thể làm được đi?

An tĩnh, hết thảy đều an tĩnh, im lặng như tờ. Huyết dịch trong người họ như đọng lại, suy nghĩ hỗn độn, linh hồn bị kéo đi rồi . . .

Môi đỏ mọng hiện lên ý cười yêu lãnh, hai tròng mắt không chút để ý quét tới mọi người đang trong trạng thái hóa đá, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay xoay cốc xúc xắc trong tay, giọng điệu lười biếng nói: "Đều thấy rõ ràng đi, điểm của ta là một."

Vừa dứt lời, cốc xúc xắc trong tay nàng hướng về hàng xúc xắc trên bàn. Rầm một tiếng vang lên, nguyên bản một hàng sáu mươi viên xúc xắc cao ngất, ở trong gió tạo ra một đường cong, toàn bộ đều rơi vào cốc.

Đem cốc đặt lên chính giữa mặt bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay, lười biếng tựa lưng vào cạnh bàn.

Đôi mày thanh tú khẽ nhếch, hai tròng mắt tràn đầy nét cười quyến rũ quét qua đám con bạc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi nói: "Hiện tại, các ngươi nên làm như thế nào, không cần ta nhắc nhở chứ?"

"Hí. . ." Đám con bạc thật vất vả phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch đến tỏa ra hàn khí.

"Ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn không chân thành xin lỗi ta, như vậy lúc trước các ngươi chế giễu ta, cũng chỉ có thể dùng máu của các ngươi đến rửa." Thượng quan Ngưng Nguyệt thanh âm nhu hòa nói, tiếp rũ mắt xuống, thưởng thức chiếc nhẫn Huyền Băng Thiết.

Đám con bạc vừa hoảng sợ vừa giãy giụa nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rốt cuộc là bò, hay là không bò đây?

Một khi bỏ tôn nghiêm bò ra khỏi sòng bạc, chuyện này rất nhanh sẽ bị bàn tán khắp Long Diệu hoàng triều, trở thành trò cười lớn nhất cho dân chúng Long Diệu hoàng triều lúc trà dư tửu hậu.

Nhưng là nếu không đi, chỉ sợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này nói được làm được. Nàng nổ hoa viên Tuyên vương phủ, làm Tuyên vương hộc máu hôn mê, đương kim thánh thượng cùng thái hậu đều xem nhẹ. Nàng nếu là lấy mạng bọn họ, chỉ sợ đương kim thánh thượng cùng thái hậu cũng coi như không biết.

"Một. . ." Thượng quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, mở miệng vô cùng nhẹ nhàng nói. Giờ phút này, trên mặt nàng tuy rằng ôn nhu cười, nhưng nụ cười kia lọt vào mắt đám con bạc, lại tựa như lưỡi dao đoạt mạng.

"Hai. . ." Thượng quan Ngưng Nguyệt ý cười càng đậm, nhưng chúng con bạc lại cảm giác thân hình nháy bị một cỗ hàn khí bao phủ, trong đầu bọn họ thậm chí đã hiện ra cảnh chính mình thê thảm nằm trong vũng máu.

"Đừng đếm nữa, ta bò." Trong đó có một gã, thật sự không thể không thừa nhận sợ hãi khi đối mặt với cái chết, thanh âm run run vừa đi ra, đầu gối cũng đồng thời bùm một tiếng quỳ xuống trước, tè ra quần mà bò ra cửa. Những người còn lại sớm đã bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, toàn bộ cũng quỳ xuống, vội vã hướng tới cửa.

Thấy tình hình như vậy, Thanh Báo bật cười một tiếng. Cánh tay khẽ chạm vào Ngân Lang ở sau, trừng mắt nhìn nói: "Ta dám khẳng định, bọn họ về sau cũng không dám chế giễu người nữa."

"Ta cũng cho rằng như vậy." Ngân Lang mím môi cười yếu ớt, giọng điệu thản nhiên trả lời.

Dạ Dật Phong nhẹ lay động phiến quạt, hắn cũng không thưởng thức màn Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng phạt đám con bạc, mà hai mắt không một gợn sóng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nha đầu kia dung mạo tuy rằng khó coi, lại có được khí thế bễ nghễ ngông cuồng không ai sánh được, càng có được một thân bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, Hiên Viên Diễm vì sao thú nàng làm vương phi rồi.

Mà Lăng Tiêm Tiêm cũng không nhìn hành động của đám con bạc, lúc này thân thể nàng hoàn toàn cứng ngắc, vẻ mặt xanh mét, mâu trung ẩn giấu sự sắc bén dữ tợn.

Nàng thế nhưng bại bởi người tướng mạo vô cùng xấu xí, người người phỉ nhổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà lại ở trước mặt Dạ Dật Phong, thua đến thảm hại? Cục tức này, nàng nuốt không trôi a. Thượng quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm ta không để ngươi được yên, ngươi chờ cho ta.

Ngay tại lúc Lăng Tiêm Tiêm đang âm thầm gào thét, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay lên, vuốt vuốt mấy sợi tóc bên má, nàng nhợt nhạt cười, hai mắt cũng đầy ý cười nói: "Lăng Tiêm Tiêm, ngươi hiện tại nên làm như thế nào, cũng không cần ta nhắc nhở đi?"

"Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm phút chốc ngẩng đầu lên, thân hình lui về phía sau mấy bước, hai mắt nàng mang theo bối rối cùng hỗn loạn đề phòng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng căn bản không nghĩ tới chính mình thất bại, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng không tin trên đời lại có người có thể đem sáu mươi viên xúc xắc gieo thành một điểm a.

"Ngoan, đem tờ giấy trong tay áo đưa cho ta, nó hiện tại thuộc về ta." Thượng quan Ngưng Nguyệt khẽ nhướng đôi mi thanh tú, mở miệng chậm rãi nói.

Lăng Tiêm Tiêm gắt gao nắm chặt quả đấm, giờ khắc này, nàng căn bản không cần Dạ Dật Phong chỉ thị, cũng biết tờ giấy kia tuyệt đối không thể giao cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Đánh bạc chịu thua, không phải sao? Ngoan ngoãn giao ra đây đi, nhẫn trên tay ta là Huyền Băng Thiết, nếu ta chính mình động thủ, vạn nhất tay của ta nhận sai chỗ, không cẩn thận làm Huyền Băng Thiết cắt vào mặt của ngươi, ngươi không phải là bị hủy dung sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt vẫn đầy ý cười, cất bước tới gần Lăng Tiêm Tiêm.

"Muốn tờ giấy phải không? Được, ta cho ngươi." Lăng Tiêm Tiêm cắn răng nghiến lợi nói xong, nhanh chóng dò tìm trong tay áo, đem tờ giấy lấy ra. Tiếp, chỉ thấy Lăng Tiêm Tiêm nắm chặt tay, bóp nhẹ tờ giấy.

"Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ đem tờ giấy hủy thành bột phấn, nếu không, ta cũng không ngại đem tay hủy thành bột phấn." Tròng mắt Thượng quan Ngưng Nguyệt đột nhiên tản ra khí lạnh, cổ tay dơ lên hướng về phía Lăng Tiêm Tiêm.

"A --" cùng với tiếng kêu thê lương của Lăng Tiêm Tiêm, một cây tú hoa châm nhỏ dài xuất hiện, nháy mắt xuyên thấu bàn tay nắm tờ giấy của nàng, máu tươi lập tức chảy ra. . .

Continue Reading

You'll Also Like

576K 23K 69
Lilly found an egg on a hiking trip. Nothing abnormal on that, right? Except the egg was four times bigger than supposedly the biggest egg in the wor...
599K 35.2K 33
|ROSES AND CIGARETTES Book-I| She was someone who likes to be in her shell and He was someone who likes to break all the shells. °•°•°•°•° "Junoon ba...
999K 64.7K 60
What will happen when an innocent girl gets trapped in the clutches of a devil mafia? This is the story of Rishabh and Anokhi. Anokhi's life is as...
939K 22.6K 43
When young Diovanna is framed for something she didn't do and is sent off to a "boarding school" she feels abandoned and betrayed. But one thing was...