[ Nyongtory- Longfic ] Ôsin à...

By ViDo47

22.5K 1.6K 318

Tên : Ôsin à, hãy để anh được yêu em ! Tác giả : By me :v Lịch ra chap : Khi nào rảnh :))) ~~~~Họ... More

Chap 1: Lee SeungRi !
Kwon Jiyong !
Cơ Hội
Công việc mới
Một nhà !
Khoảng cách- Gần gũi
Người ấy !
Gặp gỡ - Cùng Jiyong !
Qúa khứ- Hiện tại !
Tôi không cố ý !
Trước sóng gió !
Gấu à !
Vết thương của anh.
Thông báo
Vòng Tròn và Ô Vuông.
Đi đến cô nhi viện !
Đi đến cô nhi viện 2
THÔNG BÁO !!
Come Back W !
Đi đến cô nhi viện 3
...
Thông báo !
Không thể như trước 1
Không thể như trước 2

Nóng nảy

950 73 15
By ViDo47


~Sáng hôm sau ~

Seungri vì ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào làm cho tỉnh giấc. Cậu nặng nhọc mở đôi mắt sưng húp ra, rồi vặn vẹo người " Qúai lạ, sao mình bị cái gì kẹp thế này, mà sao chăn gối mình hôm nay có mùi thơm lạ vậy" Mở mắt to ra tí nữa " Oành" Là Jiyong, là Jiyong đang ôm lấy cậu mà ngủ. Cậu giờ đây như từ địa ngục rơi tiếp xuống vài chục cái gọi là địa ngục của địa ngục nữa. Sao anh lại ở đây, sao lại nằm cạnh cậu ngủ thế này. Cậu phải mất hơn 5 phút để định hình và sắp xếp mọi việc tối qua. Nhớ lại cử chỉ anh ôn nhu ôm cậu vào lòng, an ủi vỗ về cậu, nhịn không được đánh liều nhẹ nhàng nhất rúc mũi vào ngực anh. Coi như là tham lam lần đầu cũng là lần cuối đi. Mùi hương này, được gần một lần như thế, cậu sẽ giữ mãi trong tim.

" Này, dậy rồi đấy hả ? Sao không nói gì ? Thấy khá hơn rồi chứ ?" Giọng nói anh lành lạnh ập vào tai cậu khiến cậu có phần kinh hãi , cố thoát khỏi tay anh nhưng bị anh giữ lại

"Ngại cái gì, tôi vì phải trấn an cậu nên cả đêm trong tư thế này. Không phải là nên cảm ơn đi ?"

" A...Jiyong à, tôi xin lỗi. Tôi..tôi..đêm qua thật sự ý thức hơi mơ hồ, làm kinh thiên động địa đến anh. Tôi..tôi cảm ơn ~~"

Jiyong không nói lại. Anh là nãy giờ đang cảm thấy thân nhiệt cậu rất nóng, lưng nóng và còn chảy nhiều mồ hôi , mặt thì đỏ bừng :" Cậu xem, xin lỗi cái gì. Đã khóc tới mức phát sốt rồi đây này. Mặt cậu rất đỏ "

"Tôi thực sự không sao Jiyong ah "

Jiyong lúc bây giờ mới thấy tư thế nằm của hai người hơi bất tiện, anh gỡ cậu ra, ngồi dậy, mắt gườm SR :" Không sao chăng gì hết. Theo tôi đến bệnh viện, bằng không, cậu ở nhà sẽ chết "

"Jiyong, tôi không sao thật. Anh đừng ép tôi, tôi là mắc chứng sợ bệnh viện. Tôi không đi. Anh không cần bận tâm đâu, tôi sẽ khoẻ lại nhanh thôi " - SR nói mặt lại đầy hoảng sợ và khẩn khoản, thấy mắt cậu đã phủ tầng hơi nước, anh không đành lòng ép cậu nữa , húng hắng nói :

"Thôi được rồi. Vậy thì nằm yên đó, trong mấy ngày tới, tôi nhất quyết là không bày bừa gì, cậu không cần dọn dẹp. Cậu được phép nghỉ " Nói rồi anh toan đi ra

"....."

Như thấy quên điều gì, anh quay lại nhìn SR cười đầy trìu mến :" Seungri, cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua. Thật sự không nên hành động ngốc nghếch như vậy một lần nữa. Có biết chưa?" Nói rồi anh nhanh chóng đi ra ngoài, cậu vẫn ngồi trên giường, miệng nở một nụ cười buồn.

Ra đến phòng khách, anh đi tìm điện thoại di động rồi gọi cho Deasung :

"Huyng à, em ốm rồi. Huyng huỷ show vài ngày tới dùm em nhé. Em không tham gia được đâu" Anh nói dối để ở nhà, biết hiện tại anh cần chăm sóc SR, cậu ấy nhìn là biết đang ốm rất nặng, lại không chịu đi bệnh viện. Coi như vì thương tình mà trả ân huệ SR cứu Kiko hôm qua.

"Gì ? Em ốm sao ? Lại đau dạ dày sao, đi kiểm tra chưa, đau lắm không, có bị nôn ra máu như lần trước không....?"

"Aiss huyng đang trù e đó hả, em chỉ sốt nhẹ thôi. Không như huyng suy đoán, ở đây đã có SR, cậu ấy sẽ chăm sóc em. Huyng yên tâm., Vậy nha ! " Không để DS nói thêm câu nào, anh tắt máy. Kiểm tra lại điện thoại, có tổng cộng hơn 10 cuộc cuộc và hơn 20 tin nhắn của Kiko. Anh tự nhiên thấy tâm tình không yên ổn, luôn như bị theo dõi và giám sát. Miễn cưỡng nhấn gọi cho cho Kiko.

" Em sao rồi, ổn chứ ?. Đêm qua vì có chút chuyện công ty nên anh về gấp "

"Chuyện công ty gì mà anh phải về nửa đêm? Anh không nói dối em đấy chứ"

"Không , Kiko ah. Anh bận thật mà ! "

" Em là vì hôm qua sợ hãi, anh ở bên cạnh mới yên lòng ngủ được. Khi anh về thì cũng lập tức thức dậy luôn. Hức...em nhớ anh, em sợ " Trong điện thoại Kiko bày ra giọng đầy bi ai.

"Nín nào. Đừng khóc. Anh là biết em sợ rồi. Nhưng lần sau, em nên cẩn thận hơn, nếu hôm qua không vì có SR lao ra cứu em thì em xem sẽ xảy ra loại chuyện gì ?"

Kiko nghe Jiyong nhắc đến SR, lòng đầy căm ghét, như hét lên trong điện thoại :" Không phải là vì cậu ta sao. Cậu ta tâm tình là muốn em tức chết, mới hại em lao ra đường bất cẩn như vậy. Hôm qua, nếu cậu ta không cứu em, cậu ta sẽ dằn vặt suốt đời. Cậu ta sao không chết luôn đi cho rồi " - Ả cũng đâu biết rằng, sự dằn vặt luôn ngự trị trong trái tim nhỏ bé của SR bao nhiêu năm nay, không phải bây giờ mới xuất hiện loại cảm xúc này.

" Em là đang nói cái gì vậy ? Người ta cứu em mà em lại bày ra cái thái độ đó à, anh không thể hiểu được thái độ em gần đây. Chẳng giống em chút nào cả Kiko ah ?" Anh quát lại, nhưng giọng lại mang chút nhàn nhạt.

Kiko bị Jy nói như vậy liền cắt máy, ả phát điên cầm điện thoại ném xuống sàn . Hai bàn tay nắm chặt lại, nghiến răng mà nói :" Tôi đã mất bao lâu để có thể gần anh ấy, mất bao lâu để được JY chấp nhận. Nhưng rốt cuộc cậu lại xuất hiện và trở thành mối quan tâm thứ 2 của Jiyong ngoài tôi như vậy. Đừng hòng mơ tưởng, tôi sẽ không cho cậu toại nguyện , chờ đấy, Lee Seungri"

Ở bên đây, lòng Jiyong rối như tơ vò. Rốt cuộc là Kiko bị cái gì, điiệu bộ hiền lành trước đây hoàn toàn biến mất, liên tục nói những lời cay độc làm tổn thương người khác. Anh nhịn không được đạp vào chân bàn ăn một cái mạnh, mấy chiếc cốc đề ngoài dìa rơi xuống vỡ tan. seungri đang nằm mơ màng trong phòng nghe thấy tiếng đổ vỡ thì mười phần đã hoảng sợ chín phần. Cố lết ra bên ngoài, thấy anh đang cúi xuống nhặt mảnh chai vỡ, liền tiến nhanh về phía trước nắm lấy tay Jiyong lôi dậy :

"Có chuyện gì vậy Jiyong? Để đấy, không được đụng vào, tôi xử lí việc này rất nhanh"

Jiyong như không nghe cậu nói, vùnng tay ra cúi xuống nhặt lần nữa, vì động tácmạnh, anh bị mảnh chai đâm vào chảy máu.

" Tôi đã nói rồi sao, anh đứng dậy đi. Việc này của tôi, anh tranh cái gì ?"

Jiyong thấy SR cương quyết, không nói gì đứng nhìn con gấu người đỏ gay trước mặt mình. Về phần cậu thấy máu anh chảy xuống lòng khẽ thắt lại, kéo anh đến bên sofs rồi ấn anh ngồi xuống :" Anh chờ một lát" Nói rồi chạy đi lấy hộp cứu thương sát trùng rồi băng lại cho anh gọn gàng. Anh cứ ngồi im vậy nhìn con người dáng vẻ ngốc nghếch trước mặt mình. Không biết tự bao giờ, anh cứ liên tục vô thức nhìn cậu như vậy, là mới đây, hay rất lâu, hay có thể là từ lần đầu gặp đi ?

Thấy cậu chu mồm ra thổi phù phù vào vết thương, anh thầm buồn cười " Cậu ấy như đứa trẻ vậy", rồi nhẹ nhàng áp tay lên má cậu. Hành động này của Jiyong làm SR đang sốt như sốt hơn, mặt đỏ tía tai hết cả lên.

" Cậu xem, còn nóng như vậy, ra đây làm cái gì. Vết thương này chỉ có chút ít. Không đáng bận tâm, Seungri ah "

" Tôi khoẻ rồi, anh vào trong đi, tôi dọn rồi vào trong nghỉ ngơi liền " Nói rồi cậu không cho anh cản, nhanh chân vào bếp thu dọn "tàn cục" cơn giận của anh. Đang dọn chưa xong thì nghe có tiếng chuông cửa, định đứng dậy thì Jiyong nhanh chân cản lại :" Để tôi"

Jiyong đến mở cửa, liền nhíu mày khó chịu nghĩ :" Anh ta làm cái quái gì ở trước cửa nhà mình "

"Ah, ngôi sao chẳng hay đến đây tìm tôi có việc quan trọng gì ?" Jiyong hỏi bằng giọng mỉa mai

"Tôi không đến tìm cậu, tôi đến tìm Seungri, là có chuyện muốn nói ". Là TOP, hắn vì đêm qua để cậu về như thế không an tâm, hắn biết rõ cậu trong người có loại cảm xúc gì đang tồn tại. sáng sớm hôm nay vừa ngủ dậy đã thay đồ rồi đến nhà Jiyong. Là vì Seungri, chứ hắn thực ra không có muốn nhìn mặt Jiyong một chút nào.

" Nói cái gì, có chuyện gì anh có thể nói qua tôi. Không cần phiền như vậy ?"

" Chuyện này tôi không thể nói cho cậu. Là chuyện của chúng tôi thôi"

"Chuyện của chúng tôi? Anh và cậu ta có gì bí mật à ?" Jiyong mặt biến sắc, lẩm bẩm " Chuyện chúng tôi cái mông tôi"

" Đúng là vậy ! Hơn nữa hôm qua cậu Jiyong đây đã phiền tôi đưa cậu ấy về, xem như nợ một ân tình, chẳng nhẽ lại bắt tôi đứng ngoài thế này ?" Nói xong không chờ Jiyong trả lời, anh lách người đi qua Jiyong bước vào nhà. Jiyong bất quá không nói được gì, nhìn người ung dung tự tại trong nhà mình,đóng sầm cửa lại.

Hắn bước vào nhà định lên tiếng kêu SR thì thấy cậu trong bếp, liền đến gần. Seungri nghe tiếng bước chân, ngỡ Jiyong, vội quay lại :

" Ah Jiyong không được tới gần, tôi chưa dọn xong....aaa..ưmm...To..p.p anh sao ở đây...Jiyon...g ?" Nói rồi cậu vì giật mình mà tự động lùi sau. Hắn thấy cậu như vậy, đằng sua lại vẫn còn mảnh vỡ, vương tay kéo cậu lại. SR mất đà ngã nhúi vào lòng hắn, nằm im trong đó vài giây mới thoát ra

"..."

" Sao em phải ngạc nhiên như vậy...tôi đến thăm em . Thế nào rồi, ổn chứ ?"

" Tôi tôi...rất ổn...hơn nữa..anh đến nhà Jiyong thế này không hay cho lắm..tôi..."

Tất nhiên là câu chuyện và hành động của hai thanh niên đã lọt hết vào tầm nhìn của Jiyong. Anh thấy khó chịu lên tiếng :" Hai người định đóng phim trong nhà tôi ?"

TOP thấy SR có vẻ sợ JY, liền nắm tay lôi SR đi :" Đi nào, về phòng nói chuyện, chúng ta ở đây hình như phiền người ta quá " Nói rồi anh kéo SR một mạch về phòng mặc kệ cậu kinh ngạc ú ớ không ra tiếng. Thực ra hắn cũng không biết là SR ở phòng nào, chỉ là khi bước vào nhà thì thấy căn phòng có cánh cửa màu xanh, trên đó còn dán hình con panda nhỏ, liền nghĩ ngay đến SR. Mà là phòng Jiyong có sao, mượn nói chuyện xíu thôi mà ( Anh bá đạo quá ><)

Vào đến phòng hắn đóng cửa rồi ấn cửa. Seung nãy giờ vẫn bị hành động của hắn làm cho thất thần kinh hãi. Hắn quay lại thấy SR như vậy nhìn không được cười cười đưa tay bẹo má SR :

"Em sợ cái gì ? Hôm nay tôi là đến thăm em "

***Riri vẫn đơ toàn tập***

Hắn thấy mặt SR đỏ bừng, lúc nãy bẹo má cậu còn thấy rất nóng nữa. Hỏi tiếp :" Em ốm sao, là vì chuyện hôm qua sao ? Mà mới sáng sớm đã làm cái gì ngoài đó vậy, Jiyong cậu ta khó dễ với em sao ?"

Nhắc đến Jiyong Seungri mới sực tỉnh :" Ahh không. Anh ấy rất tốt, không có chuyện khó dễ với tôi. vừa nãy là do tôi uống nước vô ý làm vỡ cốc "

" Thôi được rồi, ốm vậy sao không chịu đi bệnh viện còn ở nhà ? Uống thuốc và ăn gì chưa ?"

Bên ngoài là Jiyong đang cháy phừng phừng, hết dùng tay lại dùng chân đạp vào cửa phòng SR la lớn :" Hai người làm cái gì ? Nhà tôi mà sao tự tiện vậy ..Yaaa "

Sr nghe vậy liền kinh hãi bước tới cửa để mở nhưng bị hắn ngăn lại. Hắn thấy tình hình không thể ở thêm liền lấy điện thoại SR để trên bàn, nhấn nhấn số mình rồi ấn gọi. Sau đó còn tự lưu tên mình vào máy SR "Seunghuyn", giơ giơ trước mặt cậu :" Đây là số tôi, có việc gì em cứ gọi, ở thành phố này mà chỉ có một mình cô đơn lắm. Hơn nữa, từ nay ngừng ngay việc gọi tôi là TOP, vì với em, tôi là Seunghuyn thôi "

Seungri nghe hắn nói vậy thì cũng hơi mơ hồ, nhưng cũng cần gỡ khúc mắc trong lòng chứ :" Anh vì cái gì mà tốt với tôi vậy. Tôi ....?"

Hắn tiến đến bên cậu, nhẹ nhàng xoa đầu rồi cười nói :" Vì tôi sẽ là bạn của em" .

Nói rồi đứng dậy đi ra, vừa mở cửa đã thấy một "đám cháy" đang bốc khói ngùn ngùn trước mặt. Chẳng những không sợ, hắn còn lấy tay vỗ vỗ vai Jiyong :" Nãy giờ phiền cậu rồi , *huyng* đi đây" , nói xong liền bỏ đi. Vì câu nói của hắn mà Jiyong kích động, lao đến chỗ Seungri. Cậu vì bị ốm mà mặt đỏ, giờ thấy Jiyong vậy mặt lập tức biến thành trắng bệch. Jiyong đây mạnh bạo đẩy cậu ngồi xuống giường, đứng chỉ tay giọng đầy giận giữ :

" Yaaa Lee Seungri .Cậu xem đây là gì? Đây là nhà tôi, không phải khách sạn, không phải muốn mang ai về cũng được. Dù mang về, ít nhất nên xin phép một câu, chứ đừng tuỳ tiện như vậy. Hoặc là tốt hơn dẫ ra ngoài, muốn làm gì cũng được. Cậu phải hiểu tôi và anh ta là kiểu quan hệ đồng nghiệp ghét bỏ nhau. Cậu trêu tôi tức đấy à ? Cậu và anh ta gặp nhau đôi lần mà ngồi trong phòng rồi khoá cửa lại, cậu biết xấu hổ không ?"

Nhưng câu Jiyong vừa nói chui tọt vào tai Seungri ngồi im trong đó. Cậu vội vàng muốn giải thích

" Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không biết ...."

"Cậu im đi" Nói rồi Jiyong tức giận đi ra ngoài, bỏ lại Seungri đã vỡ thành trăm mảnh. Thì ra anh chán ghét cậu đến vậy, anh thấy cậu phiền phức đến vậy. Thì ra anh nghĩ cậu là loại người đó, anh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ. Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu SR :"Jiyong, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi, xin đừng ghét em, đừng hiểu lầm em như vậy . Đau, đau quá " Seungri ngồi bệt xuống sàn, nước mặt cứ rơi ra mà không báo trước, tay cậu cứ liên tục đấm vào ngực trái , cậu đau !

Jiyong sau khi đi từ phòng Seungri ra, vốn đang nóng giận tột cùng, nhưng về đến phòng thì lại lập tức ngây ra :" Vì sao mình lại như thế nữa? Sao khi nãy mình lại mất kiểm soát vậy ? Mình đã nói cậu ấy những gì cơ chứ. Ya, Kwon Jiyong sao lại độc mồm vậy chứ. .....Nhưng, là tại cậu ta hết. Vì cậu ta nên mình mới nóng giận như vậy "

" À không, là tại tên đó. Choi Seunghuyn, hắn ta là đồ chết giẫm"

" Đúng, là tại cả hai người họ"

" Nhưng mà cậu ấy đang ốm, lúc nãy khi nghe những lời đó liệu có bị tổn thương , mình phải làm sao ?"

Anh cứ đi qua đi lại trong phòng , lòng không yên ổn. Bên kia Seungri đã khóc rất nhiều, cộng thêm đang sốt cao. Người cậu không còn chút sức lực, cứ thất thần ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cậu bây giờ phải làm sao, cậu không muốn anh khó chịu vì sự có mặt của cậu trong nhà, nhưng rời xa anh, khó quá !

~~~ Đã trở lại , chật vật gần chết, up mãi không được~~~~

Continue Reading

You'll Also Like

383K 12.2K 88
"I have a secret, a well-kept secret for the last almost seven years. The real reason why I went into hiding." After years in a complicated relatio...
63.2K 1.7K 33
𝐈𝐍 𝐖𝐇𝐈𝐂𝐇, Victoria Perez goes to the love island villa to find love.
796K 29.5K 97
𝐀 𝐒𝐌𝐀𝐋𝐋 𝐅𝐀𝐂𝐓: you are going to die. does this worry you? ❪ tua s1 ⎯⎯⎯ 4 ❫ © 𝙵𝙸𝚅𝙴𝙷𝚇𝚁𝙶𝚁𝙴𝙴𝚅𝙴𝚂...
1.5M 35.1K 60
In wich a one night stand turns out to be a lot more than that. -Completed-