Tứ đại tài phiệt 2: Giao dịch...

Από Miu_eyltic

3.1M 51.3K 1.2K

Tác giả: Cổ Tháp (bút danh khác của Ân Tầm) Tác phẩm: Giao dịch đánh cắp trái tim của trùm xã hội đen Edit:... Περισσότερα

Giao dịch đánh cắp mất trái tim của trùm xã hội đen
Chương 1: Thoáng nhìn trong đêm kinh hồn
Chương 2: Cám dỗ ái tình
Chương 3: Phạm vào đại kỵ
Chương 4: Đại lễ Phật đản*
Chương 5: Thượng Quan Tuyền
Chương 6: Phỗng tay trên
Chương 7: Cô gái nhỏ đã lớn
Chương 8: Nhiệm vụ đặc biệt (1)
Chương 9: Nhiệm vụ đặc biệt (2)
Chương 10: Buổi đấu giá người đẹp
Chương 11: Bán đấu giá chính mình
Chương 12: Thiên giới
Chương 13: Đêm vui thú
Chương 14: Ai là kẻ thống trị?
Chương 15: Bỏ đi
Chương 16: Lời nói trái lương tâm
Chương 17: Người làm nhiệm vụ
Chương 18: Cảm giác hứng thú với phụ nữ
Chương 19: Loại người khó đối phó
Chương 20: Vô tình gặp nhau tại đài phun nước thành Rome
Chương 21: Phỉ Tô
Chương 22: Khiêu khích
Chương 23: Yến tiệc sinh nhật
Chương 24: Thượng Quan Tuyền khiếp sợ
Chương 25: Vấn đề nan giải
Chương 26: Sax Ân
Chương 27: Nguy hiểm nực cười
Chương 28: Ngoài ý muốn
Chương 29: Kế sách khác
Chương 30: Nhiệm vụ đêm khuya
Chương 31: Đoán được
Chương 32: Nhiệm vụ trong đêm mưa
Chương 33: Quật cường
Chương 34: Ai tới bắt ai?
Chương 35: Đánh cược
Chương 36: Liều mình cứu người
Chương 37: Lòng dạ thâm sâu
Chương 38: Mật thất
Chương 39: Người phụ nữ của ai?
Chương 40: Nguyên nhân
Chương 41: Ngạc nhiên
Chương 42: Đấu trí
Chương 43: Chọc giận
Chương 44: Được cứu giúp
Chương 45: Bác sĩ
Chương 46: Hiểu lầm
Chương 47: Tổn thương
Chương 48: Em trai
Chương 49: Nguồn gốc của con chíp
Chương 50: Theo dõi lẫn nhau
Chương 51: Quyết định chấn động lòng người
Chương 52: Không khí kỳ quái
Chương 53: Không khỏi đau lòng
Chương 54: Chỉ có một cơ hội
Chương 55: Hành hạ ở suối Ôn Tuyền
Chương 56: Cân nhắc
Chương 57: Gặp lại Thiên Hi
Chương 58: Sự quan tâm của người đàn ông
Chương 59: Không có nhà để về
Chương 60: Cô nhi viện Mary
Chương 61: Bùi Vận Nhi
Chương 62: Anh họ gì?
Chương 63: Bạn trai
Chương 64: Nói đùa
Chương 65: Nguy cơ của cô nhi viện Mary
Chương 66: Lãnh thị ra mặt
Chương 67: Đám côn đồ
Chương 68: Máu
Chương 69: Lôi
Chương 70: Yêu cầu kỳ lạ
Chương 71: Căng thẳng trong lòng
Chương 72: Một mình đến chỗ hẹn
Chương 73: Lời mời của ma quỷ
Chương 74: Không thể trốn được
Chương 75: Không thể che giấu thân phận
Chương 76: Khó nén thâm trầm
Chương 77: Nếm mùi phản bội
Chương 78: Tin tưởng một lần nữa
Chương 79: Không thể không phòng người
Chương 80: Niếp Ngân lo lắng
Chương 81: Nhiệm vụ cuối cùng
Chương 82: Chuyện bất ngờ
Chương 83:
Chương 84: Không thể khinh thường
Chương 85: Bị bắt
Chương 86: Cảnh tượng hoành tráng
Chương 87: Phản kích trí mạng
Chương 88: Kiềm chế
Chương 89: Bốn ngày trao đổi
Chương 90: Bị quản chế (1)
Chương 92: Cung Quý Dương kỳ quặc
Chương 93: Ăn ké
Chương 94: Hào quang của tình mẫu tử
Chương 95: Cảnh tượng kinh hãi trong phòng ăn
Chương 96: Tên bắt cóc
Chương 97: Giam lỏng
Chương 98: Kinh hãi
Chương 99: Chạy trốn tấm chân tình
Chương 100: Từ bỏ ý niệm trong đầu
Chương 101: Ước nguyện
Chương 102: Nói chuyện cùng Cung Quý Dương
Chương 103: Vấn đề nan giải
Chương 104: Tâm nguyện lớn nhất
Chương 105: Công viên Liseberg
Chương 106: Con gấu bông
Chương 107: Ai là người thắng
Chương 108: Vẻ đáng yêu
Chương 109: Tâm tư thay đổi
Chương 110: Giữ lại bên mình
Chương 111: Đánh lén
Chương 112: Bắn chết
Chương 113: Lạnh thấu xương
Chương 114: Cung Quý Dương quấy rối
Chương 115: Tạm biệt
Chương 116: Đêm dài không ngủ
Chương 117: Ấm áp
Chương 118: Cầu nguyện trên đại điện
Chương 119: Động vật đơn bào
Chương 120: Lưu luyến
Chương 21: Hôn trộm
Chương 122: Lặng yên thay đổi
Chương 123: Ghen tị
Chương 124: Hiểu lầm
Chương 125: Nói một đằng làm một nẻo
Chương 126: Tính sổ
Chương 127: Hung thủ thật sự
Chương 128: Cầm tù
Chương 129: Hình xăm Medusa
Chương 130: Niếp Ngân đến
Chương 131: Lòng đố kỵ
Chương 132: Niếp Ngân say rượu
Chương 133: Cả đời xiềng xích
Chương 134: Âm mưu bí mật
Chương 135: Bí ẩn
Chương 136: Đuổi giết
Chương 137: Những lời nói của Yaelle
Chương 138: Giao dịch
Chương 139: Tranh đấu
Chương 140: Canh gác ở sân bay
Chương 141: Chốn an thân
Chương 142: Nhà của Lãnh Thiên Hi
Chương 143: Tới tận nơi để tìm người
Chương 144: Vô tình gặp mặt
Chương 145: Kỳ phùng địch thủ lại gặp nhau
Chương 146: Trốn
Chương 147: Bị thương rơi xuống biển
Chương 148: Bệnh viện Ward
Chương 149: Bác sĩ mổ chính
Chương 150: Người đẹp lúc ngủ
Chương 151: Hôn mê chưa tỉnh
Chương 152: Bùi Vận Nhi nói chuyện với Lãnh Thiên Dục
Chương 153: Không yêu thì sao có hận
Chương 154: Tâm sự của Vận Nhi
Chương 155: Tại sao không chạm vào em?
Chương 156: Tôi không biết anh
Chương 157: Nhìn rõ xem tôi là ai
Chương 158: Đưa cô về nhà
Chương 159: Mang thai
Chương 160: Vị hôn phu
Chương 161: Không muốn về nhà
Chương 162: Quá mức khẩn trương
Chương 163: Lời nhắc nhở của Phong
Chương 164: Bức hôn
Chương 165: Sự ỷ lại nho nhỏ
Chương 166: Niếp Ngân đến chơi
Chương 167: Ghen tuông
Chương 168: Quyết định nhớ lại
Chương 169: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
Chương 170: Biệt thự Lãnh gia
Chương 171: Vườn hoa tử vi lãng mạng
Chương 172: Rơi xuống hồ
Chương 174: Thượng Quan Tuyền sợ hãi
Chương 174: Lãnh Thiên Dục giải thích
Chương 175: Chiếc xích đu trong trí nhớ
Chương 176: Cả thể xác và tinh thần đều phải đạt được
Chương 177: Thận trọng với hình xăm
Chương 178: Sự tinh tế của người đàn ông
Chương 179: Bao dưỡng phụ nữ?
Chương 180: Không tín nhiệm
Chương 181: Thượng Quan Tuyền rung động
Chương 182: Hành động săn sóc của Lãnh Thiên Dục
Chương 183: Bộ dạng ăn dấm chua
Chương 184: Phong ba từ giới truyền thông
Chương 185: Bắt gian tại trận
Chương 186: Sự ghen tuông đáng sợ
Chương 187: Nổi lên sát ý
Chương 188: Không cho rời nửa bước
Chương 189: Cam tâm tình nguyện sa vào
Chương 190: Tuyệt chiêu làm nũng
Chương 191: Cám dỗ chí mạng của Phỉ Tô
Chương 192: Tiềm thức của Thượng Quan Tuyền
Chương 193: Cảm giác đánh nhau quen thuộc
Chương 194: Hiện trường đưa tin mất khống chế
Chương 195: Ai thàn nhẫn hơn?
Chương 196: Ghen
Chương 197: Ai là người quan trọng nhất?
Chương 198: Tình cảm mập mờ
Chương 199: Quyết định của Thượng Quan Tuyền
Chương 200: Mất đi lí trí mà đạt lấy
Chương 201: Chân thành bày tỏ tình yêu
Chương 202: Vị lão đại tàn khốc
Chương 203: Lòng dạ ai sâu hơn?
Chương 204: Bối rối
Chương 205: Mặc cho đánh, mặc cho cô mắng, mặc cho cô tiêu hết tiền
Chương 206: Thượng Quan Tuyền trút giận
Chương 207: Tất cả là vì yêu em
Chương 208: Lòng dạ nham hiểm
Chương 209: Tứ đại tài phiệt tụ họp ở Lãnh gia
Chương 210: Mơ hồ nhớ lại
Chương 211: Khôi phục trí nhớ
Chương 212: Vì yêu mà lo lắng
Chương 213: Lãnh Thiên Hi tỏ tình
Chương 214: Mượn sức tâm phúc
Chương 215: Tự lao vào vòng nguy hiểm
Chương 216: Truy ra
Chương 217: Thăm dò
Chương 218: Tình yêu lan tỏa
Chương 219: Gây chú ý
Chương 220: Giết người diệt khẩu
Chương 221: Chân tướng là gì?
Chương 222: Gánh trên vai món nợ của hai người đàn ông
Chương 223: Khó dò
Chương 224: Bí mật điều tra
Chương 225: Cấu kết
Chương 226: Điều tra
Chương 227: Uy hiếp? Bức vua thoái vị?
Phần Không Tên 229
Chương 229: Đấu
Chương 230: Sự khác thường của Phong
Chương 231: Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân
Chương 232: Kĩ thuật cải trang cao siêu
Chương 233: Nợ máu
Chương 234: Liều mình cứu người
Chương 235: Lễ tang chấn động lòng người
Chương 236: Hãm hại trí mạng
Chương 237: Chứng thực
Chương 238: Phản chiếu
Chương 228: Uy hiếp lại
Chương 240: Kiên định
Chương 241: Nghĩ cách cứu viện (1)
Chương 242: Nghĩ cách cứu viện (2)
Chương 243: Kết thúc
Ngoại truyện: Hôn lễ lãng mạng của Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền
Ngoại truyện: Tuần trăng mật của Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi

Chương 91: Bị quản chế (2)

12.7K 216 2
Από Miu_eyltic

Thượng Quan Tuyền nhìn miếng thịt bò, không tình nguyện mà mở miệng ra, chỉ hận miếng thịt trong miệng cô không phải là hắn...

À mà không đúng, nếu thế thì lại càng ghê tởm hơn. Vốn là miếng thịt bò hảo hạng mà qua suy nghĩ vừa rồi lập tức khiến cô cảm giác như mình đang nhai sáp nến, mà quan trọng hơn là miếng thịt lại bị nghẹn lại, nuốt không trôi...

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cố kìm nén đến đỏ bừng, đôi mắt đầy vẻ cố chấp...

- Sao? Không ngon à?

Lãnh Thiên Dục đưa mắt nhìn, lập tức đã nhìn thấu tâm tư của cô, bên môi cong lên nụ cười nhạt.

- Anh đã cất công chuẩn bị, tôi đương nhiên phải hưởng thụ bữa ăn này rồi! – Thượng Quan Tuyền hận đến mức bặm môi, dấu răng nổi rõ lên.

- Vậy thì ăn nhiều đi, con gái gầy quá sẽ không được lòng đàn ông đâu!

Lãnh Thiên Dục để dao dĩa xuống, lấy khăn giấy ra tao nhã lau khóe miệng, mọi hành động đều lộ ra khí chất quý tộc cao quý.

- Anh...

Thượng Quan Tuyền vô thức cúi đầu nhìn mình, khi cô phát hiện ý cười trong mắt Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nóng bừng lên.

Cô thẹn thùng nhìn phản ứng của hắn, khuôn mặt vốn luôn kiên nghị vậy mà giờ lại đang cười.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ Thượng Quan Tuyền mê người đến mức nào, nhưng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác hơi đau lòng...

Đau lòng?

Là đau lòng sao?

Chẳng phải chỉ là một công cụ để giải tỏa dục vọng trong thời gian ngắn thôi sao?

Hắn không biết, cũng không muốn biết!

- Chẳng lẽ trong đầu anh chỉ suy nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ thôi sao?

Thượng Quan Tuyền giận dữ nhìn hắn chằm chằm, hai má hơi ửng đỏ trên gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn thủy tinh lại càng thêm phần mỹ lệ và kinh động lòng người.

Hắn ngước mắt, đôi mắt đầy vẻ tự tin và khí phách của bậc vương giả.

- Giữa đàn ông và phụ nữ, ngoài chuyện đó ra còn có những chuyện khác à? Còn nữa, tôi cũng không cho rằng đó là một chuyện bậy bạ! – Hắn thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình.

Trong đầu hắn lại hiện ra vòng eo nhỏ nhắn của cô bị bàn tay hắn siết lấy, ngón tay hắn như đang trêu chọc cô. Sau đó, hơi thở nóng bỏng lướt qua, mơn trớn lấy da thịt cô... như hoàn toàn muốn đoạt lấy...

Nghĩ tới đây, cổ họng của Lãnh Thiên Dục khô khốc, đôi mắt tối đi, giống như đang ở trên thảo nguyên rộng lớn với cái bụng đói, thèm thuồng nhìn cao lương mỹ vị trước mặt.

- Anh... tôi thấy loại người như anh, phải gọi là "lợn giống" mới đúng!

Thượng Quan Tuyền bất mãn kháng nghị nói, sau đó cô lập tức cảm thấy đôi mắt đang dần trở nên thâm trầm của Lãnh Thiên Dục, ý thức được mình lỡ lời, cô hơi cúi đầu xuống...

- Này, Lãnh Thiên Dục! Anh... anh nhìn tôi như thế làm gì?

Bị hắn nhìn chằm chằm, hơn nữa trong đôi mắt ấy còn tràn đầy dục vọng, Thượng Quan Tuyền đã quá quen thuộc với ánh mắt đó rồi.

Dường như cảm thấy trái tim đang sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vô thức nhìn xung quanh. Trời ạ, người đàn ông chết tiệt này, không lẽ hắn định ở nơi công cộng mà gây khó dễ cho cô...

- Cô yên tâm, ít nhất tôi sẽ không để cho thằng đàn ông khác được nhìn thấy cơ thể xinh đẹp mê người của cô đâu.

Lãnh Thiên Dục hơi híp đôi mắt lại, thần thái lạnh lẽo như một con báo nguy hiểm, khuôn mắt anh tuấn khiến người ta phải nén thở...

- Đúng rồi, vừa rồi cô gọi tôi là gì? – Giọng điệu hời hợt đầy mùi nguy hiểm vang lên.

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục: "Lợn giống! Tôi vừa gọi anh là lợn giống! Nghe rõ chưa?"

Cô không tin hắn lại gây khó dễ cho cô ở nơi công cộng thế này!

Cả người cô bị hắn quản chế đã đành, chẳng lẽ không thể cho cái miệng của cô đòi lại chút công bằng được sao?

Dù sao Thượng Quan Tuyền cũng mới mười tám tuổi, dù trải qua nhiều sóng gió vẫn chỉ là cô gái mười tám tuổi. Dù cô có thạo đời, tỉnh táo và giết người không chớp mắt thì đôi lúc vẫn toát ra tính cách trẻ con giống với lứa tuổi.

Lãnh Thiên Dục tất nhiên cũng cảm nhận được điều này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận và tính khí trẻ con của cô đang "lên án" hắn, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lại cảm thấy có chút ấm áp lướt qua khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Đôi mắt hắn khẽ chớp, vẻ sắc bén bắn ra như kiếm rút khỏi vỏ, đầy khí phách bức người. Chớp thêm lần nữa, lại như thu kiếm vào vỏ, ánh mắt ánh lên tia khác thường, trong lòng hắn đã có chủ ý... 

Đôi mắt rét lạnh nhìn cô, hắn không nói gì, cũng không biểu lộ gì, không có bất kì hành động nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô...

Khuôn mặt cương nghị anh tuấn lại hết sức bình tĩnh đó khiến người ta không khỏi hoảng hốt trong lòng...

- Lại đây! – Sau một lúc, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, lạnh như băng, phảng phất lời mời gọi của ma quỷ.

Trong mắt Thượng Quan Tuyền đầy vẻ cảnh giác, cô không ngốc, sao có thể chủ động lại gần ma quỷ được.

Thấy vậy, hắn nheo mắt lại, đáy mắt như lưỡi dao sắc bén...

- Tôi nói lại đây!

Lãnh Thiên Dục không tăng thêm ngữ điệu, giọng điệu nhàn nhạt, hơi thở lạnh lẽo phảng phất quanh lỗ tai cô, xuôi xuống từng lỗ chân lông khiến cả người cô như đông cứng lại...

Bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại, sau đó cô cố nén cảm giác sợ hãi, từ từ buông lỏng ra...

Cô chậm rãi đi về phía hắn, Thượng Quan Tuyền lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp như thế. Chết tiệt thật, nếu như có cơ hội cô nhất định sẽ báo thù! Để cho hắn biết Thượng Quan Tuyền cô không phải là người dễ bị trêu chọc.

Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, đáy mắt lạnh như băng dần thay bằng sự hài lòng.

Khi Thượng Quan Tuyền không tình nguyện đi đến trước mặt hắn, hắn duỗi tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình...

- Lãnh Thiên Dục, anh điên rồi! – Thượng Quan Tuyền sợ hãi thiếu chút nữa kêu to, bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay hắn.

Khuôn mặt hờ hững của Lãnh Thiên Dục không có chút tình cảm, vẻ thâm thúy lạnh lẽo như đá cẩm thạch. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt hai tay đang giãy giụa của cô đưa ra sau, không nhanh không chậm cúi người xuống, thân hình cao lớn gần như đè cô lên bàn, hoàn toàn đem hơi thở của mình bao vây lấy cô.

Hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại, hắn đang đói khát như lữ khách trên sa mạc tìm được nguồn nước, ra sức hút lấy hút để, dường như muốn đem cô nhập vào người mình. Nụ hôn điên cuồng kích tình, bừng bừng như ngọn lửa.

- Này...

Cô trợn to mắt, ngực đập phập phồng, nụ hôn điên cuồng của hắn như con sóng lớn, nháy mắt bao vây lấy cô...

Bàn tay tà ác cách một lớp vải mỏng phủ lên nơi căng tròn của cô...

Thượng Quan Tuyền cố gắng hít thở, mỗi hơi thở hít vào phế quản toàn là hơi thở bá đạo của hắn...

Hai tay muốn kháng cự nhưng lại bị hắn giữ chặt ở sau lưng. 

Cô vô lực, không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể bị động trong ngực hắn, cô cắn môi không để phát ra tiếng rên rỉ...

- Lãnh Thiên Dục, đừng như vậy... buông tôi ra...

Không còn cách nào khác...

Sự cự tuyệt của cô chẳng có sức thuyết phục là mấy.

Lãnh Thiên Dục hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, chuyên tâm lưu lại những vết hôn...

Cảm giác vừa đau vừa buồn buồn ở cổ kích thích vào trái tim... khiến cô run rẩy...

Lúc lâu sau, Lãnh Thiên Dục mới ngẩng đầu lên, thả hai tay cô ra...

Đôi mắt thâm thúy của hắn hài lòng nhìn vết hôn của mình như những đóa hoa đẹp đẽ nở rộ trên người cô...

Thượng Quan Tuyền thở hổn hển, đôi mắt trong như làn nước trừng trừng nhìn hắn, đáy mắt dâng lên cảm giác tủi thân khó có thể phát hiện. Cô yên lặng nhìn hắn như đang chất vấn.

Nhìn khuôn mặt quật cường của cô, Lãnh Thiên Dục lại cảm thấy rất thoải mái...

- Đối với những đứa trẻ không lễ phép thì phải phạt!

Hắn thản nhiên nói, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi nghiêm chỉnh lại, hai hàng lông mày kiên nghị khiến cô không thoải mái.

Lãnh Thiên Dục vòng tay qua người cô, cầm dao dĩa lên, lấy một miếng bánh ngọt đưa lên miệng cô: "Ăn nhiều vào...".

Âm thanh khêu gợi lại có chút quan tâm vang lên, giống như bác sĩ lấy kẹo dỗ trẻ con uống thuốc. Đáng tiếc là, đứa trẻ này cũng quá ngang bướng, chỉ liếc mắt chứ không thèm dao động.

- Không muốn... – Thượng Quan Tuyền rất tức giận, đưa tay đẩy ra.

Leng keng! Tiếng kêu thanh thúy vang lên, dao dĩa rơi trên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai.

Thượng Quan Tuyền kinh hãi kêu một tiếng, bàn tay nhỏ bé lập tức che đôi môi đỏ mọng lại, cô không nghĩ lại như vậy!

Lãnh Thiên Dục ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra vẻ tức giận... chỉ yên lặng nhìn cô. Trong lòng cô lại thêm sợ hãi...

- Thật xin lỗi, tôi... tôi không cố ý! – Trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an, dù gì vừa rồi hắn cũng không có ác ý gì.

Lãnh Thiên Dục không nói một câu nào. Lát sau, sự sắc bén trong mắt dần tản đi, mặc cho người phục vụ lau dọn.

Thượng Quan Tuyền lúng túng ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục, muốn rời đi nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn. Cô cảm thấy mất hết cả mặt mũi. 

Đúng lúc đang trong tình thế khó xử, từ phòng ăn khác lại truyền đến tiếng trẻ con cười khanh khách.

Cô sợ hãi, lập tức nhìn về hướng tiếng cười phát ra, nhưng vì cách bài trí của phòng ăn nên không nhìn thấy ai.

Lãnh Thiên Dục hiển nhiên cũng nghe thấy, mi tâm chau lại, hắn lạnh lẽo hỏi người phục vụ đang cung kính đứng bên: "Sao vẫn còn có người khác ở đây?". Đôi mắt đen bắn ra tia sắc nhọn lạnh lẽo.

Người phục vụ bị hắn dọa sợ đến giật mình, lập tức đáp lời: "Thật xin lỗi, Lãnh tiên sinh, chúng tôi đã ngăn cản nhưng vị tiên sinh đó vẫn nhất quyết đi vào, cho nên... cho nên...".

Lời của anh ta còn chưa dứt, Lãnh Thiên Dục lại nghe thấy âm thanh còn to hơn truyền đến... âm thanh của tiếng trống lắc!

Hơn nữa...

- Triệt nhi, gọi bố nuôi đi! – Âm thanh trầm thấp đầy vui vẻ truyền đến.

Người phục vụ sợ đến tái mét mặt!

Thượng Quan Tuyền kinh ngạc mở to hai mắt!

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục cũng khẽ chớp... Triệt nhi?

Lát sau, hắn lại khôi phục vẻ mặt như cũ, vậy mà khuôn mặt kiên nghị lại nở một nụ cười.

Giọng điệu của người đàn ông này, hắn quá quen thuộc!

Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục buông Thượng Quan Tuyền ra, bước chân vững vàng đi về phía căn phòng kia.

- Lãnh... Lãnh tiên sinh, cái này... Tiểu thư... 

Người phục vụ đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta không thể ngăn cản, lập tức nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt đáng thương.

Thượng Quan Tuyền cũng không lên tiếng, ngạc nhiên đi theo sau hắn.  

Συνέχεια Ανάγνωσης

Θα σας αρέσει επίσης

1.3M 146K 198
Thiết lập của lốp xe dự phòng hỏng rồi Tác giả: Miêu Bát Tiên Sinh Thể loại: Đam mỹ, tình cảm, xuyên nhanh, hệ thống, chủ thụ, nhẹ nhàng, 1v1, HE Độ...
675K 28.9K 92
CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM Tác giả: Hạ Quân Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cách biệt tuổi tác, ngọt sủng, HE Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặ...
282K 24.7K 86
Tên truyện: Nơi mặt trời chiếu rọi (Sơn nam thủy bắc) Thể loại: : Hiện đại, yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành, thanh mai trúc mã, chính kịch chữa lành N...
649K 61.5K 88
Tác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Đường Cảnh Hạo X Tống Bảo Tag: Cổ đại, sinh con, niên thượng, trùng sinh, cung đình hầu tước, 1v1, HE