Hợp đồng tình nhân 2

Oleh ShinNeon

529K 6K 227

Cô ấy mang thai!" Cô gái thất thần nỉ non. "Con của tôi, con của tôi thì phải làm sao bây giờ..." "Cô đã khôn... Lebih Banyak

Chap 1: Tận mắt chứng kiến sự phản bội
Chap 2: Cũng chỉ là âm mưu
Chap 3: Không cách nào thoát khỏi ác mộng
Chap 4: Gặp lại ác ma
Chap 5: Thủ đoạn hèn hạ
Chap 6: Điều kiện trao đổi
Chap 7: Nhục nhã đến thế
Chap 8: Một màn không nên thấy
Chap 9: Ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ
Chap 10: Ghê tởm muốn ói
Chap 11: Tùy ý nhục nhã
Chap 12: Trả giá đắt khi khiêu khích
Chap 13: Cái tát vang dội
Chap 14: Cái giá phải trả khi kích động
Chap 15: Có ý tốt nhắc nhở
Chap 16: Cô không có tư cách
Chap 17: Chuyện ngoài ý muốn
Chap 18: Thì ra là cô ấy
Chap 19: Muốn cô biết cái gì gọi là bị bắt nạt
Chap 20: Đây mới gọi là bắt nạt
Chap 21: Giúp tôi làm một việc
Chap 22: Lợi thế buôn bán
Chap 23: Cố tình làm khó dễ
Chap 24: Khoanh tay đứng nhìn
Chap 25: Ai cũng không cứu được cô
Chap 26: Có vài người ông đụng vào sẽ không đứng dậy nổi
Chap 27: Tôi sẽ trả thù
Chap 28: Mất hứng bỏ về
Chap 29: Cắt cổ tay tự sát
Chap 30: Khiêu khích chí mạng
Chap 31: Hiểu lầm chí mạng
Chap 32: Nhục nhã trong phòng tắm (1)
Chap 33: Nhục nhã trong phòng tắm (2)
Chap 34: Báo ứng đáng phải nhận lấy
Chap 35: Người đàn ông vô sỉ
Chap 36: Tự tay phá hủy cô
Chap 37: Như bị sét đánh
Chap 38: Nỗi đau xé rách
Chap 39: Gặp thêm lần nữa
Chap 40: Anh trả Mộ Thần lại cho tôi
Chap 41: Bị phát hiện bí mật
Chap 42: Mưu kế ác độc
Chap 43: Diễm phúc không nhỏ
Chap 44: Khuôn mặt tương tự
Chap 45: Lửa giận trong lòng ngực
Chap 46: Oán hận càng thêm sâu
Chap 47: Anh được xem là gì?
Chap 48: Nảy sinh nghi ngờ
Chap 49: Lisa khiêu khích
Chap 50: Tiêu Lăng Phong cảnh cáo
Chap 51: Đây gọi là chột dạ sao?
Chap 52: Đột nhiên xuất hiện
Chap 53: Mưu kế
Chap 54: Thù mới hận cũ tính hết một lần
Chap 55: Hành hạ cô từng chút từng chút một
Chap 56: Nhục nhã
Chap 57: Thời khắc nguy cấp
Chap 58: Kinh hoàng lúc nửa đêm
Chap 59: Kẻ tình nghi mưu sát
Chap 60: Che giấu đau lòng
Chap 61: Sóng to gió lớn
Chap 62: Người đó là ai?
Chap 63: Đấu một trận
Chap 64: Anh nợ tôi, tôi sẽ không bao giờ quên
Chap 65: Anh sẽ cưới em, có phải không?
Chap 66: Dơ bẩn nhất
Chap 67: Bất mãn trong lòng
Chap 68: Gặp lại Alex
Chap 69: Không biết phải làm sao
Chap 70: Chua xót ở trong lòng
Chap 71: Nảy sinh thù hận
Chap 72: Mỗi người đều có mục đích riêng
Chap 73: Mưu kế thâm độc
Chap 74: Tiến hành theo kế hoạch
Chap 75: Sát khí
Chap 76: Không bằng cầm thú
Chap 77: Hành hạ vô nhân tính
Chap 78: Tôi muốn cô nợ máu trả bằng máu
Chap 79: Trừng phạt thích đáng
Chap 80: Ác độc đến thế
Chap 81: Dù thành quỷ tôi cũng không tha cho anh
Chap 82: Rất bẩn
Chap 83: Tin tức chấn động
Chap 84: Muốn anh phải trả giá thật lớn
Chap 85: Alex khiêu khích
Chap 86: Gọi tên người khác
Chap 87: Cắt cổ tay tự sát
Chap 88: Sát khí trong ánh mắt
Chap 89: Thù hận khắc sâu vào xương tủy
Chap 90: Nghi vấn
Chap 91: Bóng đen thấp thoáng
Chap 92: Không coi ai ra gì mà thân mật
Chap 93: Hắc thủ sau màn
Chap 94: Hạ Cẩm Trình nhắc nhở
Chap 95: Mâu thuẫn ở trong lòng
Chap 96: Cô không gánh nổi hậu quả
Chap 97: Phản ứng quá khích
Chap 98: Đàm phán
Chap 99: Sự thật bị chôn vùi
Chap 100: Là do em bị xui xẻo
Chap 101: Cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ để cả nhà em chôn cùng
Chap 103: Đau đến không cách nào thở được
Chap 104: Tối nay sẽ rất khó quên
Chap 105: Không cách nào cầu cứu
Chap 106: Dã thú cuồng bạo
Chap 107: Không thể chịu đựng đả kích
Chap 108: Muốn anh phải nhận báo ứng
Chap 109: Dịu dàng giống như đã từng quen biết
Chap 110: Khiêu khích trong phòng bệnh
Chap 111: Lòng rối bời
Chap 112: Bí mật bị phát hiện
Chap 113: Tôi không muốn gặp lại cô
Chap 114: Xảy ra tai nạn xe
Chap 115: Vô cùng thê lương
Chap 116: Đây có phải cái gọi là báo ứng hay không?
Chap 117: Có chuyện xảy ra
Chap 118: Tôi không chết, có phải em thấy thật đáng tiếc?
Chap 119: Nguy hiểm bất ngờ
Chap 120: Cận kề hiểm nguy (1)
Chap 121: Cận kề nguy hiểm (2)
Chap 122: Cái chết đến gần (1)
Chap 123: Cái chết đến gần (2)
Chap 124: Dám làm thì phải có gan chịu
Chap 125: Sao cô không chết luôn đi
Chap 126: Tôi nợ anh một lần
Chap 127: Vở hài kịch
Chap 128: Người tiếp theo, chính là cô
Chap 129: Cái tát bất ngờ

Chap 102: Kĩ năng diễn xuất xuất sắc

3.5K 33 0
Oleh ShinNeon

Lúc Hạ Cẩm Trình đang cố gắng an ủi Diệu Tinh thì nhận được điện thoại của Tiêu Lăng Phong, nghe Đường Nhã Đình cắt cổ tay, anh cứ ngỡ mình nghe nhầm, mấy tiếng trước cô ta còn bàn điều kiện với mình, vậy mà chỉ mới mấy tiếng đã xảy ra chuyện như vậy... "Trình Diệu Tinh, ai cho em nói chuyện này với Nhã Đình." Diệu Tinh vừa mới bước vào bệnh viện, Tiêu Lăng Phong đã đón chào bằng câu nói đó.

"Ai nói với anh là tôi nói với cô ấy chuyện này?" Diệu Tinh khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong. "Là cô ấy nói sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiêu Lăng Phong tức giận rống to. "Chuyện này, ngoại trừ em và tôi thì còn có ai biết được!" Anh nắm bả vai Diệu Tinh. "Em nói với cô ấy cái gì? Tại sao cô ấy lại tự sát?"

"Làm sao tôi biết!" Diệu Tinh hét lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra. "Tiêu Lăng Phong, anh dựa vào đâu mà chất vấn tôi?"

"Lăng Phong, anh bình tĩnh một chút!" Không thích nhìn Tiêu Lăng Phong hô to gọi nhỏ, Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh đến bên cạnh. Động tác bảo vệ vô thức của anh ta tựa như một cái tát vang dội, tát thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. Như đang nói cho anh biết, nhìn đi, tổn thương và nghi ngờ Diệu Tinh vĩnh viễn đều là ngươi, mà bảo vệ cô ấy mãi mãi là người đàn ông khác.

"Anh nói tôi phải tỉnh táo như thế nào đây, Hạ Cẩm Trình, Nhã Đình tự sát, cô ấy tự sát!" Tiêu Lăng Phong gào thét.

"Diệu Tinh luôn ở bên cạnh tôi, cô ấy hoàn toàn không hề gặp Đường Nhã Đình!" Hạ Cẩm Trình quát trở lại, "Tiêu Lăng Phong, lương tâm anh có thể ngay thẳng một chút được không. Đường Nhã Đình bị thương, anh đau lòng, nhưng còn Diệu Tinh thì sao? Anh có từng nghĩ, từ đầu đến cuối, cô ấy mới là người bị hại không hả?"

"..." Đột nhiên Tiêu Lăng Phong không biết phải nói gì.

"Tôi là người bị hại, là do tôi xui xẻo!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, khẽ cười. "Tiêu Lăng Phong, là cô ta nói sao. Nói là do tôi nói cho cô ấy biết ?" Thấy Tiêu Lăng Phong không dám trả lời, Diệu Tinh mỉm cười. "Tôi biết ngay mà, lời của cô ta, luôn là chứng cứ để anh định tội tôi..." Diệu Tinh gật đầu. "Tôi chỉ nói một lần. Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng làm."

"Tiêu Lăng Phong, đến khi nào thì anh mới có thể, công bằng với tôi một chút." Diệu Tinh mệt mỏi hỏi.

Lời nói của Diệu Tinh làm tận sâu trong trái tim của Tiêu Lăng Phong đau nhói một cái, mỗi một câu, đều rất mệt mỏi nhưng lại kịch liệt lên án anh. Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, nhìn Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, anh giơ tay lên, muốn thay Diệu Tinh lau đi. Diệu Tinh khẽ quay mặt, tránh sự đụng chạm này...

Lúc Tiêu Lăng Phong muốn nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu mở ra.

"Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào rồi?" Thu hồi những lời nói áy náy, Tiêu Lăng Phong chạy đến bên cạnh bác sĩ.

"Yên tâm đi! Vết thương đã được may lại rồi. Vết thương nhỏ, không sâu lại phát hiện kịp thời, hiện tại cô ấy chỉ đang hôn mê, chờ thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh lại!"

Nghe bác sĩ nói vậy, Tiêu Lăng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Nhã Đình mặt mũi trắng bệch, được đẩy ra ngoài, trong lòng Tiêu Lăng Phong đau đớn. Anh đi tới, nắm lấy tay Đường Nhã Đình.

"Nhã Đình, anh sẽ không trách em, cho nên, em đừng có chuyện gì có được không."

Diệu Tinh đứng sau lưng Tiêu Lăng Phong, nhìn anh đau lòng ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực.

"Cẩm Trình, có phải chỉ cần có tình yêu thì dù phạm lỗi gì cũng đều có thể bao dung được đúng không?"

Giọng nói Diệu Tinh rất nhỏ nhẹ, lại nặng nề đâm vào trái tim anh, thật lâu sau anh mới có thể lấy lại hô hấp, từ từ quay mặt sang nhìn Diệu Tinh. Trong khoảnh khắc đó anh đã ý thức được, thì ra trong lúc vô tình, anh đã tổn thương Diệu Tinh quá sâu, đã sâu đến mức không thể xóa nhòa...

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Đường Nhã Đình từ từ mở mắt, bụng rất đau, làm cô rên một tiếng.

"Ưm..."

"Nhã Đình!" Nghe Đường Nhã Đình phát ra âm thanh, Tiêu Lăng Phong bước vội đến bên giường, ôm Đường Nhã Đình vào ngực. "Em làm anh sợ muốn chết!" Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, giống như vẫn chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi vừa rồi. "Sao em lại ngốc như vậy? Có đau không?"

Dáng vẻ khẩn trương của Tiêu Lăng Phong làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cho nên... Mình đã thành công có đúng không, cô tự sát đã thành công làm cho Tiêu Lăng Phong đau lòng. Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Sau này, chỉ cần biểu hiện tốt một chút, sẽ hết chuyện thôi. Cô khẽ cười. Tay từ từ ôm lấy eo Tiêu Lăng Phong.

"Lăng Phong." Đường Nhã Đình mếu máo. "Thật xin lỗi, đã dọa anh rồi có phải không. Em không cô ý!" Cô lúng túng lắc đầu

"Không sao, không có việc gì! Nhã Đình, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi." Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Nhã Đình. Chỉ cần em không có việc gì, là được rồi... Anh lầm bầm, tay vô thức siết chặt lại.

"Lăng Phong, em cho rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến em nữa, em sai rồi." Đường Nhã Đình nức nở. "Em... Em không biết tại sao mình lại như thế. Em... Em không khống chế được mình, Lăng Phong, thật sự em rất sợ, em sợ anh không cần em nữa! Mỗi ngày em đều nằm mơ thấy anh rời bỏ em!" Đường Nhã Đình khóc oa oa. "Mỗi ngày em đều rất sợ. Lăng Phong, em không thể không có anh!"

"Được rồi, Nhã Đình, không sao, không sao rồi!" Tiêu Lăng Phong an ủi, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô. "Đừng suy nghĩ lung tung. Làm sao anh có thể không cần em?"

"Lăng Phong, em rất sợ anh sẽ rời bỏ em." Đường Nhã Đình khóc lóc, ôm chặt Tiêu Lăng Phong, giống như đang sợ anh ta trách móc. "Em sai rồi, sau này em không dám nữa đâu, Lăng Phong, đừng bỏ em lại một mình có được không!" Cô luống cuống khóc, không ngừng nắm chặt vạt áo Tiêu Lăng Phong.

"Bé ngốc, không phải anh vẫn ở đây sao, em sợ cái gì?" Tiêu Lăng Phong đau lòng trách cứ. "Làm sao anh bỏ em được!" Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn an ủi.

"Nhưng anh... Anh..." Đường Nhã Đình khóc càng to hơn. "Đã lâu rồi anh không nói đến hôn sự của chúng ta, Lăng Phong, anh không còn yêu em, không còn cần em nữa có đúng không." Cô ta nói xong, khóc càng dữ dội hơn.

"Dĩ nhiên không phải!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Nhã Đình, sao em lại nghĩ như vậy?" Tiêu Lăng Phong lau nước mắt cho Đường Nhã Đình, trong mắt lại có chút hốt hoảng. "Làm sao anh không nhớ em!"

"Nhưng... Nhưng anh không đến thăm em, Lăng Phong, có phải anh yêu Diệu Tinh rồi không, em nhìn thấy hai người ở chung với nhau..." Oa oa... Cô ta khóc càng đau lòng hơn.

"Nhã Đình, em nói bậy gì đó, anh sẽ tức giận đấy." Mặt Tiêu Lăng Phong sa sầm. "Gần đây anh rất bận rộn, công ty vừa mới nhận mấy hợp đồng, nên anh không thể thường xuyên đến thăm em! Nhã Đình, đừng suy nghĩ lung tung. Anh nói anh sẽ cưới em thì nhất định sẽ cưới em."

"Có thật không?" Đường Nhã Đình hỏi.

"Đương nhiên là thật!" Tiêu Lăng Phong mỉm cười, gật đầu, khẽ hôn lên trán Đường Nhã Đình. "Nhã Đình, chúng ta sẽ kết hôn mà!" Tiêu Lăng Phong khẽ nói, không tránh khỏi cau mày, lúc trước, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ cưới Đường Nhã Đình, thì sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng... Tại sao bây giờ, anh lại cảm thấy rất mệt mỏi, rất đau lòng...

Đường Nhã Đình hạnh phúc tựa vào ngực Tiêu Lăng Phong. Khóc sụt sùi một lát, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệu Tinh cách đó không xa. Trong nháy mắt, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.

"Diệu Tinh!" Cô ta kêu lên, lảo đảo nghiêng ngã xuống giường. Tiêu Lăng Phong không kịp giữ cô ta lại. "Diệu Tinh, thật xin lỗi!" Nói xong, phịch một tiếng, cô ta quỳ trên mặt đất. Đầu gối đập xuống đất vang lên một tiếng thật rõ ràng.

"Nhã Đình, em làm gì vậy?" Tiêu Lăng Phong bước lên mấy bước, muốn đỡ cô ta dậy.

"Anh đừng xen vào." Đường Nhã Đình khóc lớn. "Chuyện này là tôi làm sai, Diệu Tinh, cô tha thứ cho tôi có được không!" Cô khóc lóc, giơ tay lên tự tát mình một cái.

"Nhã Đình!" Tiêu Lăng Phong hoảng sợ hét lên, ôm lấy Đường Nhã Đình, tránh cho cô tự làm mình bị thương.

Diệu Tinh nhìn thẳng vào Đường Nhã Đình đang quỳ trước mặt cô, trong lòng đắng chát. Tha thứ?

"Diệu Tinh, là tôi nhất thời hồ đồ, cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Cô tha thứ cho tôi có được không! Là tôi không nên suy nghĩ lung tung, tôi không nên nghi kỵ cô và Lăng Phong. Diệu Tinh tôi thật sự biết sai rồi, tha thứ cho tôi một lần có được không..." Cô khóc đến run rẩy, vết thương vừa mới cầm máu lại chảy máu ra. "Tôi thật sự không cố ý, là tôi sợ mất Lăng Phong, Diệu Tinh, cô tha thứ cho tôi, có được không..." Cô đưa tay ra, run rẩy nắm lấy ống quần Diệu Tinh.

Trong lòng Diệu Tinh vô cùng chua xót.

"Nhã Đình, em đứng lên trước đi, vết thương của em chảy máu rồi!" Tiêu Lăng Phong muốn đỡ cô lên mấy lần, nhưng đều bị cô tránh ra.

"Em muốn Diệu Tinh tha thứ cho em, bằng không, em sẽ không đứng lên!" Cô ta lắc đầu.

Tiêu Lăng Phong vô thức nắm chặt tay, lúc này đây, anh cực kỳ tự trách, vô cùng áy náy, anh cảm thấy, Đường Nhã Đình làm tất cả đều là vì anh. Là anh không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, là... là anh đã để cô sợ mất đi anh, cho nên, cô mới làm ra chuyện như vậy.

"Nhã Đình, em đứng lên trước được không, Diệu Tinh sẽ không trách em đâu!" Tiêu Lăng Phong an ủi.

"Lăng Phong, em rất hối hận, em cũng muốn nói chuyện này, em không có ý gì khác, em chỉ muốn anh ghét cô ấy mà thôi. Nhưng... Nhưng sau này mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, nên em càng không dám nói. Em sợ các người sẽ trách em..."

"Nhưng hôm nay không phải cô cũng nói ra sao!" Hạ Cẩm Trình khinh thường. "Đường Nhã Đình, cô sợ hãi, cô nghi kỵ thì có thể trở thành lý do để cô tổn thương người khác sao? Cô cứ diễn trò mãi như vậy, cô không thấy mệt sao?"

"Em không nghĩ sẽ như vậy!" Đường Nhã Đình khổ sở lắc đầu. "Lăng Phong, Cẩm Trình, các anh hãy tin em, thật sự em không nghĩ..."

"Anh tin em!" Tiêu Lăng Phong cầm tay Đường Nhã Đình. "Diệu Tinh, Nhã Đình cũng đã quỳ xuống van xin em, em còn muốn thế nào?" Nhìn vết thương không ngừng chảy máu kia, vết thương đó cứ như đang nứt ra trên người anh...

"Tiêu Lăng Phong, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh kêu tôi phải cười nói: không sao, Đường tiểu thư, tôi không trách cô sao?" Giọng nói Diệu Tinh run rẩy. "Nhiều chuyện như vậy, chỉ cần cô ta nói một câu 'tôi không cố ý' thì xong chuyện sao?"

Ngực Tiêu Lăng Phong vì từng câu nói của Diệu Tinh mà khó chịu, đúng thế, nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên không thể chỉ bằng một câu nói mà giải quyết được. "Nhưng... Chuyện đã xảy ra rồi, em không tha thứ thì có thể như thế nào..."


Lanjutkan Membaca

Kamu Akan Menyukai Ini

82.5K 8.1K 125
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...
726K 53.3K 87
Tên khác: Bệnh nhược thụ tại ngược văn lý đương hàm ngư Tác giả: Đường Tửu Nguyệt Tag: Hào môn thế gia, Ngọt văn, Xuyên thư, Sảng văn, Nhẹ nhàng Tình...
3.3M 317K 111
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức...
692K 29.4K 92
CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM Tác giả: Hạ Quân Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cách biệt tuổi tác, ngọt sủng, HE Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặ...