Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Da...

By kennyhuy

17.6K 16 3

More

Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan - Tập 3: Địa Đạo Máu

17.6K 16 3
By kennyhuy

Mùi máu tanh đến lộn mửa. Hàng trăm cái xác, máu lạnh ngắt, lủng lẳng dưới những cái móc bóng lộn. Tôi biết đó chỉ là những cái xác bò, heo, cừu đã được giết thịt, nhưng vẫn cứ rờn rợn như xác người.

Dưới những ngọn đèn tỏa sáng như ban ngày, tôi rón rén tiến từng bước và thận trọng ẩn mình đằng sau những xác súc vật. Càng phải thận trọng hơn vì mặt sàn nhớp nháp đầy máu và nước.

Phía trước tôi là ma-cà-rồng... Crepsley. Ông ta cũng đang rón rén như tôi, mắt gắn vào người đàn ông mập mạp chỉ cách ông ta một khoảng ngắn.

Chính vì con người béo tốt đó mà tôi phải có mặt trong cái lò sát sinh lạnh như nước đá này. Đó là con người Crespley định giết. Và đó cũng chính là người tôi phải cứu.

Người đàn ông mập mạp ngừng lại, kiểm tra những tảng thịt trên móc. Hai má đỏ hồng phúng phính, hai tay đeo găng plastic, người đó vỗ vỗ mấy cái xác - tiếng kót két của những cái móc làm tôi ê cả răng - rồi hắn ta vừa huýt sáo vừa tiếp tục bước. Crepsley lẳng lặng theo. Tôi bám sát họ.

Evra chờ tôi bên ngoài. Chúng tôi không thể liều mạng cả hai đứa được.

Tôi nhẹ nhàng rảo bước, tiến gần họ hơn. Cả hai người đều không biết tôi đang cùng có mặt trong đường hầm. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch, họ chỉ có thể phát hiện ra tôi, khi Crepsley hành động, và tôi bắt buộc phải ra tay.

Người đàn ông lại dừng chân, cúi xuống quan sát một vật gì đó. Tôi vội lùi một bước, nhưng ngay lúc đó Crepsley tiến gần đối tượng hơn. Nguy rồi, không còn thời gian lẩn mặt nữa, nếu đây là lúc ông ta quyết định hạ thủ, tôi phải tiến lên...

Tôi rảo gần thêm mấy bước. Rất may, Crepsley chỉ quan tâm đến người đàn ông to béo, nên không phát hiện ra tôi.

Chỉ còn cách ma-cà-rồng khoảng ba mét, tôi nâng cao con dao chặt thịt, lom lom nhìn ông Crepsley: thầm mong Evra và tôi đã nghi oan ông ta. Nhưng, trước mắt tôi, ông đã vươn mình sửa soạn nhảy tới con người kia.

Tôi nắm chặt cán dao. Suốt ngày nay, tôi đã luyện tập thuần thục và quyết định phải chém vào đâu cho chính xác.

Mấy giây dài dằng dặc. Tôi không dám rời mắt khỏi Crepsley, để nhìn người kia vì sao cứ ngồi ì ra đó lâu đến thế?

Rồi hắn cũng đứng dậy. Crepsley rít lên. Gã mập nghe tiếng động, nhưng lại ngước mặt nhìn trần, khi Crepsley nhảy tới. Ngay lúc đó, tôi cũng thét lớn, nhảy về phía ông, vung cao lưỡi dao...

Chương Một

Một tháng trước...

Tên tôi là Darren Shan. Tôi là một ma-cà-rồng nửa mùa.

Trước khi lấy trộm con nhện của một ma-cà-rồng, tôi đã từng là một con người bình thường. Ma-cà-rồng Crepsley ép buộc tôi làm đệ tử, rồi trở thành một phụ tá của ông ta. Tôi đã gia nhập một gánh xiếc quái dị với những diễn viên rất kỳ lạ.

Thích nghi với đời sống ma-cà-rồng là một điều rất khó khăn, khó nhất là việc sử dụng máu người làm nguồn thực phẩm chính. Nhưng, sau cùng, tôi đã phải làm điều đó, để lưu giữ kỷ niệm của một người bạn hấp hối (ma-cà-rồng có thể lưu giữ ký ức của một người bằng cách rút hết máu của người đó). Chuyện này, với tôi, chẳng thú vị gì. Mấy tuần sau tôi vẫn còn gặp những cơn ác mộng. Nhưng rồi tôi đành chấp nhận học tập để lãnh vai trò phụ tá của ma-cà-rồng.

Hơn một năm, ông Crepsley đã dạy tôi cách săn và sử dụng "thủy ngân đỏ quý giá" của con người mà không bị bắt, cách che giấu vết tích ma-cà-rồng khi sống trà trộn với mọi người. Đã đến lúc tôi phải tập quên đi những nỗi sợ hãi của một con người bình thường, để thật sự trở thành một sinh vật của đêm tối.

Mấy cô gái, mặt mày nghiêm trọng, đứng quanh Cormac Tứ-chi. Ông ta thả lỏng cơ bắp, giang rộng chân tay, cổ đảo quanh, rồi nháy mắt với các cô, đặt ba ngón tay giữa hai hàm răng. Rốp! Ba ngón tay bị cắn đứt lìa!

Các cô la thét chí chóe, bỏ chạy tán loạn. Cormac chặc lưỡi, uốn éo mấy ngón tay đang từ từ mọc lại.

Tôi ha hả cười khoái trá. Làm trong Gánh Xiếc Quái Dị, bạn phải quen với những chuyện "quái dị" như thế đấy. Chuyến lưu diễn đầy nhóc những con người đặc biệt và những quái nhân bẩm sinh với khả năng tuyệt vời và đôi khi rất... khủng khiếp.

Ngoài Cormac Tứ-chi, còn có Rhamus Hai-bụng (người có khả năng xơi gọn một con voi trưởng thành hay cả một chiếc xe tăng), Gertha Răng-thép (nhai thép như nhai bánh qui), Người-sói (nửa người nửa sói, chính y đã giết chết bạn Sam Grest của tôi), Truska (cô gái xinh đẹp đầy bí ẩn, có khả năng làm cho râu mọc rậm rì còn hơn mấy cha râu xồm), ông Cao, chủ nhân gánh xiếc quái dị và là người di chuyển lẹ làng như tia chớp.

Chúng tôi đang ở tại một thị trấn nhỏ. Cả đoàn cắm trại sau một nhà máy xay cũ, địa điểm trình diễn chính là trong lòng nhà máy này. Đây là một nơi rất tồi tàn, xập xệ; nhưng tôi đã quen với tình trạng như thế này rồi. Tất nhiên, với tài chính dồi dào, chúng tôi thừa khả năng trình diễn tại những rạp hát lớn và lưu trú trong những khách sạn sang trọng, nhưng những nơi hẻo lánh tồi tàn như thế này, mới tránh được sự chú ý của cảnh sát, chúng tôi sẽ được an toàn hơn.

Tôi không thay đổi nhiều từ khi rời bỏ gia đình gần một năm rưỡi trước. Mang năm mươi phần trăm máu ma-cà-rồng trong người, tôi chậm già hơn người bình thường. Mười tám tháng qua, cơ thể tôi chỉ già thêm ba hoặc bốn tháng tuổi.

Nhưng mặc dầu bề ngoài không đổi khác bao nhiêu, bên trong tôi đã hoàn toàn là một con người mới. Tôi mạnh hơn tất cả những đứa trẻ bằng tuổi, chạy nhanh hơn, nhảy xa hơn và có thể cắm phập những ngón tay xuyên qua một bức tường gạch. Từ thị giác, thính giác tới khứu giác của tôi phát triển lạ lùng.

Vì chưa phải là một ma-cà-rồng một trăm phần trăm, nên có nhiều điều tôi chưa làm được. Chẳng hạn không thể chạy thần tốc như ông Crepsley (ông ta gọi kiểu chạy này là thuật phi hành), hay hà hơi làm người khác chết ngất, hoặc liên lạc bằng ý nghĩ với những ma-cà-rồng và một số người khác, thí dụ như với ông Cao.

Nhưng là một ma-cà-rồng nửa mùa, tôi lại được hưởng những thú vui khác: không phải sử dụng nhiều "thủy ngân đỏ" (ông Crepsley gọi máu người bằng từ đó), và thú vị nhất là tôi có thể lang thang khắp nơi dưới ánh sáng ban ngày.

Hôm đó, tôi và Evra - cậu bé rắn, đi tìm mồi cho đám Tí-hon - chúng là những sinh vật kỳ lạ, nhỏ xíu, luôn luôn trùm kín mít từ đầu đến chân bằng mũ áo màu xanh và không bao giờ thốt ra một lời. Chẳng ai, ngoài ông Cao, biết chúng là người hay loài gì, từ đâu tới, vì sao lại đi cùng đoàn. Chủ nhân của chúng là một lão rất đáng gờm, tên là Tí-nị (hình như lão rất thích ăn thịt trẻ con!), nhưng chúng tôi ít khi gặp lão trong gánh xiếc.

Từ xa, Evra đưa cao một xác chó lên, gọi lớn:

- Ê, tớ vớ được một con chó chết. Thum thủm rồi, chẳng biết tụi nó chịu ăn không?

- Ăn tuốt. Chúng chẳng chê thứ gì đâu.

Tôi đã săn được một con chồn và mấy con chuột. Tôi áy náy khi phải giết chuột, vì chúng rất thân thiện với ma-cà-rồng, nhưng công việc vẫn là công việc. Trong đời, nhiều khi, chúng ta cứ phải làm những điều chúng ta không thích như thế đấy. Bạn đồng ý không?

Một trong hai mươi tên Tí-hon theo tôi và Evra đi săn. Nó có mặt trong đoàn ngay sau khi tôi và ông Crepsley đến. Tôi có thể phân biệt được nó với những tên Tí-hon khác, vì cái chân trái cà thọt. Vì vậy tôi và Evra gọi nó là Chân-trái.

Tôi gọi:

- Ê, Chân-trái. Đủ chưa?

Thân hình nhỏ xíu trong bộ áo choàng xanh im thin thít, chỉ vỗ bụng bồm bộp: dấu hiệu phải kiếm thêm đồ ăn mới đủ.

Tôi bảo Evra:

- Chân-trái bảo chưa đủ.

Evra thở dài thườn thượt:

- Hiểu rồi.

Trong khi cố lùng sục thêm mấy con chuột, tôi phát hiện một cây thánh giá nhỏ bằng bạc trong đống rác. Nhặt lên, lau chùi đất cát, tôi vừa ngắm nghía cây thánh giá, vừa tự cười mình đã từng tin rằng thánh giá là mối khiếp đảm của ma-cà-rồng. Toàn là những "sáng tác" của mấy cha làm phim và viết sách. Thật ra thánh giá, nước phép và tỏi chẳng "xi nhê" gì với ma-cà-rồng. Các cha còn dựng chuyện rất ấn tượng: chúng tôi có thể chạy băng băng trên mặt nước, âm thầm xâm nhập bất cứ nơi nào, không có bóng đổ, không có hình phản chiếu trong gương, có thể biến hóa để thay hình đổi dạng và ấn tượng nhất là... ma-cà-rồng có thể bay vèo vèo trên không. Toàn chuyện tào lao! Bạn đừng tin.

Đặt cây thánh giá trên mặt đất, tôi đứng tập trung ý chí, ráng điều khiển cho nó bay lên bàn tay trái. Nhìn trừng trừng cây thánh giá suốt một phút, rồi tôi búng tanh tách mấy ngón tay phải.

Cây thánh giá vẫn nằm ì trên đất.

Ông Crepsley biểu diễn trò này đơn giản như đùa. Chỉ một cái búng tay, ông ta di chuyển một vật cách xa mấy mét. Nhưng mấy tháng nay, dù cố gắng thế nào, búng đến mỏi tay, tôi vẫn chẳng di chuyển được một vật nhỏ xíu và ở ngay bên cạnh.

Tôi đã dần dần cảm thấy dễ chịu trong cuộc sống cùng với ma-cà-rồng Crepsley. Ông ta không đến nỗi là một ông già lẩm cẩm, khó chịu đâu. Không thân thiện lắm, nhưng tôi đã nhìn nhận ông là sư phụ và không còn căm ghét ông ta như những ngày đầu, khi ông ta mới biến đổi tôi thành một ma-cà-rồng nửa mùa.

Bỏ cây thánh giá vào túi, tôi tiếp tục cuộc săn. Bắt gặp một con mèo ốm đói, tôi thanh toán không mấy khó khăn. Thật tình tôi chẳng thích thú gì chuyện sát hại loài vật, nhưng săn bắt là bổn phận của tôi.

Đêm đó, sau khi hoàn tất hết công việc và còn mấy tiếng nữa buổi diễn mới bắt đầu, tôi lại loay hoay cố gắng điều khiển cây thánh giá nhỏ bằng ý chí.

Đêm cuối tháng Mười Một lạnh ngăn ngắt, trời có dấu hiệu sắp đổ tuyết. Trong bộ đồ cướp biển sặc sỡ: áo sơ mi màu lục nhạt, quần đỏ tía, áo vét xanh dương và vàng kim, thêm một thắt lưng lụa đỏ, mũ gắn lông chim và đôi giày mũi cong; tôi loanh quanh qua mấy cái xe tải và những lều bạt, tìm một điểm vắng vẻ bên ngoài nhà máy xay. Đặt thánh giá trên một khúc cây, tôi tập trung ý chí, cố điều khiển cho cây thánh giá bay lên bàn tay.

Không có gì xảy ra.

Tiến gần hơn, bàn tay tôi chỉ cách cây thánh giá vài phân, tôi nói thành lời:

- Ta ra lệnh cho mi (tôi búng ngón tay) phải chuyển động (búng tiếp) chuyển động ngay!

Cây thánh giá trơ trơ bất động. Tôi dậm chân hét toáng lên:

- Mau! Nhúc nhích đi!

- Cháu làm gì vậy?

Giọng nói quen thuộc ngay sau lưng. Tôi quay phắt lại: ông Crepsley hiện ra từ trong bóng tối.

Tôi giấu biến cây thánh giá:

- Có làm gì đâu.

- Trong tay cháu có gì vậy?

Khó lòng qua mắt được lão ma-cà-rồng. Tôi xòe tay:

- Cháu nhặt được một cây thánh giá.

- Cháu đang làm gì với nó?

Tôi nghĩ cũng nên nói thật để hỏi ông cách điều khiển cho một vật di động theo ý mình:

- Cháu điều khiển cho cây thánh giá bay lên. Ông đã làm cách nào vậy?

Nụ cười rộng toác làm méo xệch cái thẹo kéo dài bên má trái, ông Crepsley chặc lưỡi hỏi:

- A, ta hiểu rồi. Thì ra cháu thắc mắc chuyện đó hả? Nào, nhìn kỹ nhé.

Ông vươn bàn tay, búng tách một cái, làm tôi phải chớp mắt. Ngay sau đó, tôi đã thấy cây thánh giá nằm gọn lỏn trong bàn tay của ông ta.

- Tuyệt vời! Chỉ những ma-cà-rồng thứ thiệt mới có thể làm được vậy, đúng không ông?

- Ta biểu diễn lại. Lần này căng mắt ra mà nhìn, nghe chưa?

Đặt lại cây thánh giá lên miếng gỗ, ông Crepsley đứng thẳng người, búng ngón tay. Một lần nữa cây thánh giá bạc biến mất rồi xuất hiện lại trên bàn tay của ông.

- Cháu thấy gì chưa?

- Thấy gì?

- Lần cuối nhé. Ráng đừng chớp mắt.

Tôi tập trung vào miếng bạc nhỏ xíu, lắng nghe tiếng búng tay và căng mắt nhìn. Hình như tôi thấy một hình ảnh thấp thoáng vụt qua giữa tôi và cây thánh giá.

Nhìn lại Crepsley, tôi thấy ông đang mỉm cười, tung hứng cây thánh giá từ tay này sang tay kia:

- Sao? Phát hiện ra chưa?

Tôi nhăn nhó:

- Cháu thấy hình như... A, ông không làm nó di động, mà chính ông di động.

Mặt tươi rói, ông bảo:

- Tốt, trông vậy mà cũng không đến nỗi ngu hơi bị lâu đâu.

Ông khen tôi bằng kiểu nói... thấy ghét vậy đó. Tôi năn nỉ:

- Ông làm lại lần nữa đi.

Không thể bắt kịp những động tác quá lanh lẹ của Crepsley, tôi chỉ thấy thấp thoáng một vật gì đó vụt ra, vơ cây thanh giá, rồi thu về ngay. Tôi hỏi:

- Vậy là... ông không điều khiển cho một vật di chuyển bằng ý chí được sao?

Ông cười ha hả:

- Tất nhiên. Mi khôn đột xuất rồi đó.

- Sao lại phải búng ngón tay?

- Để làm lạc hướng mắt người xem.

- Chỉ là một... cái... mánh, chẳng liên quan gì đến phép thuật của ma-cà-rồng?

- Nếu là một người bình thường, làm sao ta có thể lanh lẹ được như vậy chứ? Nhưng cũng đúng. Đó chỉ là một mánh, theo như cháu nói, rất xảo diệu.

- Cháu có thể học được trò này không?

- Cháu không thể di chuyển lẹ bằng ta, nhưng với những vật gần hơn, rất có thể cháu sẽ làm được. Ta sẽ hướng dẫn cho, nhưng cháu phải kiên trì tập luyện.

- Cháu vẫn khoái làm một nhà ảo thuật. À, còn... vấn đề mở khóa nữa?

- Chuyện này lại khác. Cháu hiểu lực tĩnh điện như thế nào chứ? Có bao giờ cháu chải đầu xong, đưa cây lược trên một mảnh giấy mỏng chưa?

- Có. Mảnh giấy dính vào cây lược.

- Đó là lực tĩnh điện. Khi một ma-cà-rồng phi hành, một lực tĩnh điện rất lớn đã được tạo ra. Ta đã phải khổ luyện để dùng sức chống lại sức mạnh đó. Vì vậy ta mới có đủ khả năng mở bất kỳ ổ khóa nào.

- Còn cái búng tay của ông?

- Chỉ là một thói quen. Bỏ một thói quen chẳng dễ dàng gì.

- Ấy thế mà một ma-cà-rồng già chết dễ như chơi đấy.

Giọng nói làu bàu ngay sau lưng, nhưng chưa kịp phản ứng gì, một người đã vòng tới trước mặt chúng tôi và hai lưỡi dao cạo sắc bén đã dí sát cuống họng tôi và ông Crepsley.

CHƯƠNG 2

T ôi lạnh cả người vì lưỡi dao kề sát da và giọng nói đầy đe dọa, nhưng ông Crepsley tỉnh bơ đẩy lưỡi dao ra, thở dài nói:

- Ôi! Gavner ôi là Gavner, tôi luôn phát hiện ra anh từ cách xa nửa dặm rồi.

- Dóc tổ. Anh chẳng nghe gì ráo.

Thu lưỡi dao trên cổ tôi về, người kia càu nhàu nói. Ông Crepsley bảo:

- Dóc sao được. Trên đời này, không thằng cha nào thở hồng hộc như anh. Có bịt mắt tôi cũng nhận ra anh ngay giữa một đám đông cả ngàn con người.

- Sẽ có đêm tôi chộp anh, thử xem anh khôn ngoan đến cỡ nào.

- Hãy chờ đến khi đó. Còn bây giờ anh không thấy ngượng vì làm một thằng nhỏ phát khiếp lên thế kia ư?

- Biệt tài của tôi là hù dọa trẻ con và bà già mà.

Từ từ tôi quay lại, đối diện với người có tên là Gavner Purl. Ông ta không cao lắm, nhưng to ngang, thân hình như một tay đô vật. Mặt đầy thẹo, vành mắt đen thui. Tóc màu nâu và ngắn ngủn. Ông ta mặc một quần jean bình thường và áo rộng thùng thình như một cái bao. Nụ cười cởi mở, với những cái răng màu vàng bóng lộn.

Chỉ đến khi nhìn mười đầu ngón tay với dấu thẹo nhỏ, tôi mới biết ông ta là một ma-cà-rồng. Hầu hết ma-cà-rồng được tạo ra bằng cách truyền máu qua đầu những ngón tay.

Ông Crepsley giới thiệu:

- Darren, đây là ông Gavner Purl: một người bạn cũ, trung tín và... hơi hơi xấu xí, vụng về của ta. Anh Gavner, còn đây là Darren Shan.

- Rất vui được biết cháu. Cháu không nghe thấy ta đến, phải không?

- Cháu không nghe tiếng động nào khi ông đến.

- Đó. Thấy chưa?

Mặt ông ta tươi lên, đầy hãnh diện. Nhưng ông Crepsley nói ngay:

- Tài quá! Xin chúc mừng. Nếu anh lẻn vào nhà trẻ trong giờ các cháu ngủ, chắc không cháu nào phát hiện ra đâu.

Gavner nhăn mặt:

- Thời gian không làm anh dịu dàng lại chút nào. Vẫn cái giọng xiên xỏ đó. Bao lâu rồi nhỉ? Mười bốn hay mười lăm năm rồi?

- Tháng Hai này nữa là đúng mười bảy năm.

- Mười bảy năm. Thật không ngờ suốt mười bảy năm rồi anh vẫn cay đắng như xưa. Này Darren, lão ta vẫn càu nhàu như một mụ già khó tính khi thức dậy chứ?

Tôi rúc rích cười:

- Dạ... chính xác.

- Cho đến tận nửa đêm, chưa bao giờ ta nghe lão ta nói được một câu cho êm tai. Vậy mà có lần ta phải chia xẻ chung một quan tài với lão trong suốt bốn tháng trời.

Gavner rùng mình tiếp:

- Khiếp thật! Bốn tháng dài nhất trong đời ta.

- Hai ông ngủ chung một quan tài?

- Bắt buộc. Vì chúng ta đang bị săn lùng mà. Ta và lão phải gắn bó với nhau. Nhưng ta sẽ không bao giờ chịu sống lại cảnh đó nữa đâu, thà bị ánh sáng mặt trời thiêu chết còn sướng hơn.

Ông Crepsley gắt lại:

- Chung quan tài với anh sung sướng lắm sao? Ngáy tới nỗi tôi muốn hóa điên luôn.

Tôi tò mò hỏi:

- Vì sao các ông bị truy lùng?

Gavner chưa kịp trả lời, Crepsley nhìn bạn cũ, lên tiếng bảo tôi:

- Không có gì quan trọng đâu.

Gavner nghiêm mặt:

- Larten, gần sáu mươi năm rồi. Tôi thấy có gì phải giữ bí mật nữa đâu?

- Darren không quan tâm tới quá khứ. Gavner, anh đang ở trên đất của tôi, mong anh tôn trọng ý nguyện tôi.

- Lẩm cẩm.

Gavner làu bàu, nhưng cũng gật đầu, rồi quay qua hỏi tôi:

- Nào, Darren, cháu làm gì trong gánh xiếc?

- Những việc lặt vặt, như giúp các diễn viên sửa soạn, tìm thức ăn cho đám Tí-hon...

- Tụi Tí-hon vẫn theo đoàn lưu diễn sao?

Ông Crepsley trả lời:

- Còn nhiều hơn trước. Hiện nay có đến hai mươi đứa ở cùng chúng tôi.

Hai lão ma-cà-rồng lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì thêm về chuyện đám Tí-hon nữa. Nhưng nhìn nét mặt lằng nhằng thẹo của Gavner co rúm lại, tôi đoán ông ta đang có vấn đề khó xử.

Ông Crepsley hỏi:

- Các tướng quân có gì lạ không?

- Cũng bình thường.

Ông Crepsley bảo tôi:

- Ông Gavner là một Tướng quân ma-cà-rồng.

Đã nghe nhiều, nhưng chưa ai cho tôi biết Tướng quân ma-cà-rồng là gì, nên tôi vội hỏi:

- Cháu xin lỗi, Tướng quân ma-cà-rồng là sao? Họ làm gì?

Gavner cười lớn, nhìn ông Crepsley, nói:

- Một trong những công việc chính của chúng ta là phải để mắt tới những kẻ lạc bầy như lão già này đây. Phải bảo đảm sao cho chúng không gây nên ác nghiệp.

Ông Crepsley cắt nghĩa thêm:

- Các Tướng quân kiểm soát phẩm hạnh của thị tộc ma-cà-rồng, bảo đảm chúng ta không phạm tội giết người vô tội hay sử dụng quyền lực vào tội ác. Nếu các vị đó phát hiện một ma-cà-rồng trở thành kẻ xấu, sẽ xử tử ngay.

- Ồ...!

Tôi kêu lên kinh ngạc, vì trông ông Gavner chẳng có vẻ gì là một sát thủ cả. Nhưng... mớ thẹo chằng chịt trên mặt ông ta quả đáng nể thật.

Gavner nói:

- Chẳng thú vị gì đâu. Đó là một công việc chán ngắt. Ta cứ như một anh bảo vệ xóm, không giống một chiến sĩ tí ti nào. Không bao giờ ta ưa nổi chức danh "Tướng quân". Nghe phách lối, kiểu cách quá!

Crepsley bảo:

- Các Tướng quân không chỉ kềm giữ những ma-cà-rồng độc ác, công việc của các vị đó còn là ra hình phạt đối với những ma-cà-rồng yếu kém và... ngu ngốc.

Ông thở dài, tiếp:

- Tôi đang chờ đợi chuyến viếng thăm này. Gavner, chúng ta vào lều tôi, bàn tiếp vấn đề, được chứ?

- Anh... đang chờ đợi tôi?

- Trước sau gì mọi người cũng biết. Nhưng tôi không cố tình giấu giếm chuyện thằng nhỏ hay chối bỏ sự thật. Xin anh hãy ghi nhận điều đó: vì tôi sẽ sử dụng những gì tôi vừa nói trong phiên tòa xét xử, khi tôi được gọi để tự bào chữa.

- Tòa án nào? Sự thật và thằng nhỏ nào?

Ông Gavner kinh ngạc hỏi, rồi nhìn xuống mười đầu ngón tay tôi. Thấy những dấu hiệu ma-cà-rồng, miệng ông há hốc. Ông hốt hoảng thét lên:

- Thằng nhỏ là ma-cà-rồng sao?

- Đúng vậy. Nhưng chắc chắn là anh đã biết rồi chứ.

- Tôi không hề biết chút gì về chuyện này. Nhưng trông nó yếu quá...

Chăm chú nhìn tôi, ông ta vui mừng reo lên:

- Nó chỉ có một nửa là ma-cà-rồng.

- Tất nhiên. Chúng ta không được phép sử dụng một ma-cà-rồng một trăm phần trăm làm phụ tá.

Ông Gavner nói ngay, giọng đầy quyền uy, khác hẳn lúc trước:

- Nhưng cũng không được sử dụng trẻ con vào việc đó. Anh sao vậy? Một đứa trẻ con? Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao không báo cho ai biết?

- Gần một năm rưỡi rồi. Vì sao tôi làm thế ư? Đó là một câu chuyện dài. Còn lý do tôi chưa cho ai biết, đơn giản vì anh là đồng loại đầu tiên tôi gặp lại. Tôi đã định sẽ đưa nó ra trước hội đồng, nếu không tình cờ gặp một tướng quân nào. Giờ đã gặp anh, chuyện ra hội đồng không còn cần thiết nữa.

- Rắc rối to rồi.

- Tại sao? Anh có thể phán xét sai sót của tôi và tuyên án.

- Tôi? Xét xử và tuyên án anh? Không, không. Cám ơn. Tôi rất ghét dính dáng vào mấy vụ như thế này.

Tôi bật hỏi:

- Cháu xin lỗi, nhưng chuyện gì vậy? Ai bị xét xử? Hội đồng là ai? Là cái gì?

- Ta sẽ cho cháu biết sau.

Ông Crepsley bảo tôi, rồi đăm đăm nhìn Gavner:

- Nếu anh không đến đây vì vấn đề thằng nhỏ, thì vì chuyện gì? Khi gặp nhau lần cuối, tôi tưởng đã nói rất minh bạch với anh là tôi không muốn dính líu gì tới các Tướng quân nữa.

- Đúng, anh đã nói rất rõ về điều đó. Nhưng tôi đến gặp anh chỉ để... nói chuyện ngày xưa.

Ông Crepsley cười cay đắng:

- Sau mười bảy năm để tôi được tự do làm theo ý mình? Còn chuyện gì để nói nữa, Gavner?

- Đây không là vấn đề của các tướng quân, mà chuyện cá nhân. Tôi nghĩ là anh cần được biết...

Thấy ông ta ngập ngừng, Crepsley bảo:

- Anh nói tiếp đi.

Gavner nhìn tôi, tằng hắng:

- Tôi không ngại nói trước mặt Darren, nhưng dường như anh không muốn nó nghe những chuyện ngày xưa. Những gì tôi sắp nói, chắc anh không đồng ý cho Darren biết.

Ông Crepsley bảo tôi:

- Darren, ta và ông Gavner vào lều bàn chuyện. Cháu hãy đến báo cho ông Cao, đêm nay ta không trình diễn được.

Tôi muốn ở lại nghe chuyện hai người, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Crepsley, tôi đành phải làm theo ý ông ta.

Crepsley còn dặn vói theo:

- Darren, ta biết cháu có tính tò mò, nhưng ta cảnh cáo trước: cấm nghe trộm...

- Ông cứ làm như cháu...

- Darren, ta lập lại: cấm nghe trộm.

Tôi vừa bước đi, ông Gavner vội nói theo:

- Tươi tỉnh lên nào. Ông Crepsley vắng mặt, ta sẽ kể cho cháu nghe ngay.

Thấy mắt Crepsley long sòng sọc, ông ta vội đưa hai tay lên, cười lớn:

- Giỡn chút thôi mà.

Chương 3

Tôi quyết định một mình biểu diễn với quý bà Octa (con nhện độc của ông Crepsley). Tôi đã đủ khả năng tự điều khiển nó. Những lần diễn trước, tôi chỉ được làm tên sai vặt, phụ diễn cùng Crepsley.

Sau nàm trình diễn của Hans Tay-thần (người có biệt tài chạy bằng tay 100 mét không đến tám giây), tôi bước ra sân khấu.

Khán giả hoan hô tôi rất nồng nhiệt. Sau đó, tôi cũng bán được một lượng lớn kẹo tơ nhện cho khách.

Sau buổi diễn, tôi và Evra ra ngoài đi dạo. Tôi kể với nó về ông Gavner và hỏi nó có biết gì về các tướng quân không. Evra bảo:

- Mình cũng chỉ nghe nói về họ, nhưng chưa gặp bao giờ.

-Hội đồng là gì, cậu biết không?

-Mình đoán là một buổi họp lớn, họ gặp nhau mỗi mười năm hoặc mười lăm năm một lần.

Nó chỉ biết có thế.

Trước rạng đông, trong khi Evra săn sóc con rắn của nó, ông Gavner tiến ra từ trong xe của Crepsley (ông tướng ma-cà-rồng muốn được ngủ dưới hầm hơn, nhưng cái nhà máy xay cũ kỹ này làm gì mà có hầm). Ông rủ tôi cùng đi dạo.

Gavner bước chầm chậm, tay luôn thoa thoa những vết sẹo trên mặt, giống hệt ông Crepsley mỗi khi nghĩ ngợi điều gì. Ông ta bỗng hỏi tôi:

-Cháu có thoải mái khi trong người có nửa máu của ma-cà-rồng không?

-Cháu cũng dần quen rồi. Nhưng thật sự cháu sung sướng hơn nếu được làm người bình thường.

-Cháu có biêt, cháu sẽ chỉ già đi một phần năm so với người bình thường không? Tuổi thiếu nhi của cháu sẽ kéo dài hơn những đứa trẻ khác, điều đó có làm cháu áy náy không?

-Cháu rất buồn, vì cháu từng mong mình mau lớn, chứ đâu muốn làm trẻ con lâu như thế. Nhưng còn làm gì được nữa, cháu bị kẹt cứng rồi, đúng không?

Ông ta thở dài:

-Đúng vậy. Khi tiếp nhận máu ma-cà-rồng, không cách gì tẩy rửa hết được. Đó là lý do chúng ta không truyền máu cho trẻ con. Chúng ta chỉ làm điều đó với người đã trưởng thành, những người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, và vì sao họ mong muốn từ bỏ nhân loại. Crepsley đã phạm một sai lầm lớn.

-Đó có phải lý do ông ấy nhắc đến một phiên tòa không?

-Phải. Ông ấy sẽ phải biện minh cho việc làm của mình. Phải thuyết phục được các Tướng quân và các ông Hoàng là việc làm đó không tác hại gì tới các vị đó. Nếu không...

Vẻ mặt ông ta đầy quả quyết. Tôi e dè hỏi:

-Liệu ông Crepsley có bị... tội chết không?

-Ta đoán là không. Ông ta rất được tôn trọng. Còng tay thì có thể, vì không ai nỡ giết ông ta.

-Sao ông không phán xét ông Crepsley?

-Tất cả các tướng quân đều có thể phán xét và tuyên án một ma-cà-rồng không cấp bậc. Nhưng ông ta là bạn cũ của ta. Tốt nhất là để một chánh án phán xét, như thế sẽ vô tư hơn. Vì cho dù ông ta thực sự có tội, ta cũng khó mà kết tội được bạn mình. Hơn nữa, Crepsley Larten không phải là một ma-ca-rồng bình thường. Ông ta đã từng là một tướng quân.

Tôi ngẫn người hỏi:

-Thật vậy sao?

-Không chỉ thế, ông ấy sắp được bầu lên chức ông Hoàng.

-Ông Hoàng?

Tôi vẫn ngẩn ngơ hỏi. Trời đất ơi! Khó mà tưởng tượng nổi sư phụ tôi- với chỏm tóc cà-rốt - đội mũ miện và khoác áo choàng của một ông Hoàng.!

-Chúng ta gọi các nhà lãnh đạo là những ông Hoàng. Chúng ta chỉ có vài vị tướng được phong tước hiệu này. Chỉ những ma-cà-rồng cao nhã nhất, được tôn trọng nhất mới được bầu lên.

-Vì sao ông Crepsley lại lang thang lưu diễn cùng gánh xiếc?

-Ông ta từ chức. Lưỡng lự mấy năm, rồi một đêm Crepsley tuyên bố chán ngấy công việc và không muốn lãnh bất cứ chức vụ gì, dù là tướng quân hay ông Hoàng nữa.

-Vì sao?

Gavner nhún vai:

-Không ai biết. Ông ấy ít khi tâm sự. Có thể vì ông ta đã quá chán ngán cảnh chém giết.

Tôi muốn hỏi các tướng quân ma-cà-rồng tranh đấu với ai mà phải chém giết, nhưng lúc đó chúng tôi đã ra khỏi thị trấn và ông Gavner giang rộng hai tay nhìn con đường trước mặt, cười nói:

-Đường rộng mở rồi.

-Ông định đi sao?

-Ta phải đi. Công việc của một tướng quân rất bận rộn. Ta muốn ở lại ôn chuyện cũ với sư phụ cháu, nhưng không thể. Vả lại, ông ấy cũng sắp phải đi rồi.

Tôi vội hỏi:

-Ông Crepsley đi đâu?

-Xin lỗi. Nếu ta cho cháu biết, lão ta lột da đầu ta mất. Ta đã tiết lộ hơi bị nhiều rôi. Đừng nói lại với lão về chuyện lão từng là tướng quân, nhớ không?

-Nếu ông không muốn, cháu sẽ không nói.

-Cám ơn cháu. Crepsley rất kín tiếng, moi được thong tin từ ông ta còn khó hơn móc thịt vụn từ răng con cá mập. Nhưng Crepsley là một ma-cà-rồng tốt, một trong những vị tốt nhất đấy. Cháu không thể có một sư phụ nào tốt hơn ông ta đâu. Hãy tin cẩn Crepsley, Darren ạ, cháu sẽ không bị lầm đường.

Tôi cười:

-Cháu sẽ rang.

Ông nhẹ nhàng nói:

-Đây là một thé giới đầy hiểm nguy cho ma-cà-rồng Nhiều bất trắc hơn cháu tưởng. Hãy gắn bó với Crepsley, cháu sẽ có địa vị khá hơn nhiều đồng loại của chúng ta. Nếu không học, cháu sẽ không sống lâu như ông ta đâu.

-Ông Crepsley bao nhiêu tuổi rồi?

-Ta không rõ lắm. Có thể một trăm tám hoặc hai trăm.

-Còn ông?

-Ta là kẻ hậu sinh, mới chỉ vượt qua được một trăm tuổi.

-Hả? Một trăm tuổi?

-Với ma-cà-rồng, thì đó chỉ là chuyện nhỏ. Lần đầu truyền máu, ta mới mười chín tuổi. Năm hai mươi hai tuổi ta mới là một ma-cà-rồng hoàn toàn. Nếu thánh thần ma-cà-rồng cho phép,ta có thể sống tới năm trăm năm.

-Năm trăm năm...

Tôi rên lên, không thể tưởng tượng nếu tôi năm trăm tuổi sẽ như thế nào. Ông Gavner cười hỏi:

-Làm gì mà thộn ra vậy? Tưởng tượng cảnh thổi năm trăm cây nến hả?

Rồi ông dừng lại nói:

-Thôi, đã đến lúc chia tay rồi. Còn phải vượt năm mươi cây số trước khi trời sang, mà ta thì lại rất ghét phi hành. Chắc phải lén chui vào một cái xe nào qua đây quá.

-Cháu có gặp lại ông nữa không?

-Có thể. Thế giới này nhỏ lắm. Ta tin, một đêm tăm tối nào đó chúng ta lại bắt gặp nhau trên đường. Tạm biệt cháu, Darren.

-Hẹn gặp lại, ông Gavner Purl.

-Hẹn gặp lại.

Hít thật sâu mấy hơi, rồi ông ta bắt đầu chạy chầm chậm. Tôi đứng nhìn theo cho đến khi ông trổ thuật phi hành, thoắt biến mất chỉ trong chớp mắt.

Trở về trại, tôi thấy ông Crepsley đang ngồi trên xe. Cửa xe phủ kín bằng vải dày, ngăn ánh sang ban ngày. Tôi cho ông biết là Gavener đã ra đi. Ông thở dài bảo:

-Ta biết rôi. Ông ấy không thể ở lại lâu hơn. Là một tướng quân, thời gian không còn là của ông ấy nữa.

-Cháu mến ông ấy lắm.

-Gavner là một ma-cà-rồng đàng hoàng và là một người bạn tốt.

Tôi ngập ngừng nói:

-Ông ấy bảo, ông cũng sắp ra đi.

Ông Crepsley nghi ngờ nhìn tôi:

-Ông ấy còn nói gì nữa?

-Không. Vì cháu hỏi tại sao ông ấy không ở lại lâu hơn, nên ông ấy bảo là vì ông cũng sắp phải đi xa rồi.

-Đúng vậy. Gavner đã đem đến cho ta một tin không vui, ta sẽ phải xa gánh xiếc một thời gian.

-Ông đi đâu?

-Tới ...một thành phố.

-Còn cháu?

Vừa suy nghĩ vừa gãi cái thẹo dài trên má, ông Crepsley bảo:

-Đó là điều ta đang phân vân đây. Ta không muốn cháu cùng đi, nhưng có thể ta phải cần đến cháu, nên...

-Cháu thích ở lại đây hơn. Cháu không muốn đi.

-Ta cũng vậy, nhưng vì công việc, cháu cũng phải đi cùng ta. Nên nhớ, chúng ta là ma-cà-rồng, không phải diễn viên xiếc.

Tôi rầu rĩ hỏi:

-Chúng ta sẽ đi bao lâu?

-Mấy ngày, mấy tuần, cũng có thể là mấy tháng.

-Nếu cháu từ chối thì sao?

-Một phụ tá không có quyền cãi lệnh. Nếu ta không tin được vào sự cộng tác chân thành của cháu, thì ta phải tính sổ cháu thôi.

-Có nghĩa là ông rũ bỏ cháu?

-Chỉ có một phương pháp duy nhất phải thi hành đối với một kẻ có nửa máu ma-cà-rồng nổi loạn.

Tôi biết phương pháp đó là gì: một cây gậy đâm qua tim. Tôi làu bàu:

-Như thế là bất công. Cháu sẽ làm gì tại một thành phố xa lạ, trong khi ông ngủ khì suốt cả ngày?

-Khi còn là người bình thường, mi làm gì ban ngày?

-Lúc đó khác.Cháu có bạn bè,gia đình. Nếu theo ông cháu sẽ lại thui thủi như những ngày đầu ở với ông.

-Ta biết là khó khăn, nhưng không còn chọn lựa nào khác được nữa. Cháu phải theo ta, chúng ta sẽ rời nơi này ngay khi trời tối. Tất nhiên...

Ông ngập ngừng, rồi quyết định nói:

-Tất nhiên chúng ta có thể đem theo một người nữa.

-Đem theo ai?

-Evra. Hai cháu là bạn than của nhau, phải không?

-Đúng vậy, nhưng cháu sợ cậu ấy không muốn xa gánh xiếc đâu, vì còn con rắn nữa.

-Chắc chắn sẽ có người chăm sóc con rắn. Evra khôn ngoan hơn cháu, nó sẽ giữ cháu khỏi những trò tinh nghịch, có thể gây ra những hiểm họa không ngờ, những khi ta vắng mặt.

Tôi hậm hực:

-Cháu không cần vú em đâu.

-Đúng, nhưng có người quản lý vẫn hơn. Lần nào được thả lỏng một mình, cháu cũng gây chuyện rắc rồi. Nhớ chuyện lấy trộm Octa, chuyện đánh cầu và chuyện thằng nhỏ tên Sam không?

-Nhưng đâu phải lỗi của cháu.

-Nhưng những chuyện đó hoàn toàn xảy ra những khi cháu ở một mình. Sao? Ta hỏi Evra về chuyện đi hay thôi đây?

-Để cháu hỏi. Cháu không muốn ông ép buộc cậu ấy.

Ông Crepsley đứng dậy, bảo:

-Tùy cháu. Bây giờ ta đến gặp Hibernius (tên riêng của ông Cao). Hãy trở lại đây ngay khi trời tối , chúng ta sẽ khởi hành ngay đêm nay.

Evra ngần ngừ rất lâu. Nó không muốn rời xa các bạn diễn và nhất là ả rắn của nó. Tôi bảo:

-Cậu có đi luôn đâu, chỉ một thời gian thôi mà.

-Mình biết.

-Coi như một kỳ nghỉ lễ vậy đó.

-Mình thích lắm, vì chưa được nghỉ lễ bao giờ. Nhưng nếu biết rõ đi đâu thì vẫn hơn.

-Nhiều khi bất ngờ mới khoái chứ. Ông Crepsley ngủ li bì cả ngày. Tụi mình tha hồ đi ngắm cảnh, xem phim, bơi lội... đủ trò.

-Mình chưa bao giờ bơi lội.

Nhìn nó cười toe toét, tôi biết nó đã đồng ý đi cùng tôi và ông Crepsley. Tôi bảo:

-Tớ đi báo cho ông Cao, luôn tiện nhờ ông thu xếp người trông nom con rắn.

-Mùa đông như thế này nó cứ ngủ suốt.

-Quá hay! Chúng ta sẽ có một thời gian tuyệt vời.

-Cũng có thể đây là lần cuối cùng mình được đi "nghỉ lễ" với cậu.

Suốt ngày hôm đó tôi cứ loay hoay, hết đóng lại mở hai túi hành lý. Một của tôi, một của ông Crepsley. Ngoài quyển nhật ký nhất định phải mang theo, tôi thay đổi ý lien tục, vì bỏ lại cái gì cũng thấy tiếc.

Chợt nhớ đến con nhện Octa, tôi vội chạy đi tìm Hans Tay-thần, nhờ ông ta săn sóc nó. Ông đồng ý ngay, nhưng với điều kiện là sẽ không cho nó ra khỏi ***g.

Đêm xuống, đã đến giờ lên đường. Ông Crepsley, Evra và tôi chào ông Cao và những người trong đoàn, rồi bước ra khỏi trại.

Tôi hỏi ông Crepsley:

-Cõng hai đứa cháu, ông phi hành nổi không?

-Ta không định phi hành.

-Vậy phải đi cách nào đây?

-Xe buýt, tàu hỏa.

Thấy tôi trố mắt nhìn, ông cười lớn:

-Có luật nào cấm ma-cà-rồng sử dụng phương tiện công cộng như người bình thường đâu?

-Hình như không.

Tôi cũng cười lớn trả lời, vì cảm thấy vui vui khi nghĩ đến những hành khách khác. Chẳng hiểu họ sẽ phản ứng sao, nếu biết đang ngồi cùng toa với một ma-cà-rồng chính hiệu, một ma-cà-rồng nửa mùa và một cậu bé người rắn.

Ba chúng tôi tiến vào thị trấn để đón chuyến tàu đầu tiên rời ga.

Chương 4

Tôi cảm thấy khó chịu khi phải sống trong thành phố. Tiếng ồn và đủ thứ mùi làm tôi gần như phát khùng trong mấy ngày đầu: với giác quan phát triển mạnh, tôi như bị quay cuồng trong một máy xay đồ ăn. Ban ngày tôi nằm lì trên giường, bịt hai tai bằng gối. Nhưng đến cuối tuần, tôi đã tập làm lơ với những tiếng động chói tai và những mùi vị khó chịu của thành phố.

Cũng may là chúng tôi ở trong một khách sạn gần một quảng trường yên tĩnh. Buổi chiều, khi lượng giao thong giảm, trẻ con trong khu phố tụ tập, đá banh trong công viên. Tôi them lắm, nhưng không dám tham gia. Với sức mạnh siêu việt của mình, tôi lại sẽ làm một vài cầu thủ gãy tay hay què chân.

Sáng sang, tôi và Evra thức dậy sớm, ăn bữa điểm tâm thật linh đình. Ông Crepsley đi suốt đêm và chưa hề cho chúng tôi biết ông đã đi đâu. Điểm tâm xong, chúng tôi lang thang khám phá thành phố. Đây là một thành phố xưa cũ, đầy những điều thú vị. Trở về khách sạn khi chiều tối, phòng khi ông Crepsley cần đến chúng tôi, rồi xem TV hay chơi điện tử. Mười một giờ hơn tôi và Evra mới đi ngủ.

Sau một năm sống trong Gánh Xiếc Quái Dị, bây giờ được sống trở lại như một người bình thường, tôi sướng mê đi. Thức dậy muộn, không phải lo lương thực cho đám Tí-hon, không phải tất bật chạy việc vặt cho các diễn viên, tôi chỉ ngồi nhâm nhi kẹo bánh trước màn ảnh truyền hình tới tận khuya, sướng còn hơn được... lên thiên đàng.

Evra hí hởn vui mừng ra mặt. Cậu ta chưa từng bao giờ biết đến một cuộc sống như thế này. Evra sống trong gánh xiếc từ khi còn nhỏ: đầu tiên là với một lão chủ độc ác,sau đó mới là ông Cao. Nó mê xiếc- tôi cũng vậy- nhưng nó thú thật là được nghỉ và đi chơi như thế này cũng sướng.

Một đêm, chúng tôi xem liên tục năm chương trình nhạc kịch, Evra bảo:

-Mình không ngờ có nhiều chương trình hay như vậy.

-Ba má mình không cho phép xem liên tục quá nhiều tới khuya đâu. Nhưng tớ biết có những thằng bạn, đêm nào cũng xem TV năm sáu tiếng.

-Mình sẽ chẳng xem nhiều đến thế đâu, nhưng có lẽ mình sẽ mua một máy truyền hình khi trở lại đoàn.

Thỉnh thoảng tôi thắc mắc không biết ông Crepsley đang bận rộn chuyện gì. Là người kín đáo, nhưng chưa bao giờ ông ta bí mật như lần này. Thật ra, tôi cũng không quá bận tâm đến công chuyện của ông ta, vì ông càng hay ra ngoài, chúng tôi càng được thảnh thơi.

Mỗi khi chúng tôi ra phố, Evra phải mặc mấy lớp quần áo. Không vì lạnh, dù trời buốt căm căm thật, nhưng vì ngoại hình của nó. Tuy đã quen với những con mắt trợn trừng kinh ngạc của mọi người, nhưng ngụy trang như một người bình thường sẽ dễ dàng đi lại trong thành phố hơn.Nó sẽ không phải ngừng lại dọc đường năm mười phút để cắt nghĩa cho những người tò mò biêtf nó là ai, là cái gì.

Thân mình, tay chân còn có thể phủ bằng quần áo, găng tay. Gay go nhất là phần mặt. Tuy lớp vẩy trên mặt Evra không cứng và nhiều màu sắc như lớp vảy trên than nó, nhưng trông... vẫn chẳng giống ai. Tôi úp một cái mũ sùm sụp lên đầu Evra để che mái tóc dài màu xanh mạ, đeo cho nó cặp kínhdden to đùng gần kín hết nửa mặt trên, nhưng nửa mặt dưới biết làm sao đây?

Tôi đã thử cuốn băng và phết lên một lớp phấn màu da người. Nhưng sau cùng cũng tìm ra giải pháp quyết định: râu giả. Chúng tôi mua bộ râu trong một cửa hàng đồ chơi ngụy trang. Thật ra ai nhìn cũng biết là của giả, nhưng như thế càng hay.

Vừa lang thang trong thảo cầm viên, Evra vừa rúc rich cười,bảo tôi:

-Chúng ta thành một cặp tương xứng rồi đó. Cậu thì với bộ đồ hải tặc, mình thì như thằng bù nhìn. Mọi người dám tưởng 2 đứa vừa trốn khỏi trại thương điên ra lắm.

-Ở khách sạn họ nghĩ thế thôi. Tớ nghe mấy nhỏ phục vụ bàn tán với nhau, hai đứa mình là bệnh nhân, còn ông Crepsley là bác sĩ tâm thần.

Evra khoái chí cười ha hả:

-Thật sao?Thử tưởng tượng chúng biết sự thật: hai ma-cà-rồng và người rắn nhỉ.

-Nhắm nhò gi. Ông Crepsley bo sộp lắm. Điều đó mới là quan trọng. Một tay phục vụ phàn nàn có lão khách ba trợn cứ cởi truồng tồng ngồng, dạo khắp hành lang, tớ nghe gã quản lý khách sạn bảo:" Tiền bạc mua được sự riêng tư". Tiền là trên hết. Khách hang là thượng đế mà.

-Mình có thấy lão khật khùng đó rồi, nhưng tưởng lão ta chỉ loanh quanh trong phòng thôi.

-Không dám đâu. Tớ thấy lão ta biểu diễn như vậy bốn năm ngày nay rồi. Theo lời tay quản lý thì hang năm lão đến khách sạn này chừng vài tuần, cứ tỉnh bơ đi lại, trần truồng như một đứa con nít vậy đó.

-Họ để cho lão yên sao?

-Tiền. Khách hang là thượng đế . Quên à?

-Vậy mà mình cứ tưởng chỉ trong Gánh Xiếc Quái Dị mới lắm chuyện lạ lung, ai ngờ ngoài đời còn lắm kẻ quái đản hơn.

Gần tới 25 tháng 12, không khí lễ giáng sinh càng lúc càng rộn rịp hẳn lên.Cây thong, đèn trang trí rực rỡ kháp đường phố và những cửa hang vào chiều tối. Các ông già Nô-en bận rộn nhận đơn đặt hang, đồ chơi chất nghễu nghện từ sàn tới trần.

Tôi cũng ngong ngóng chờ ngày Giáng sinh, vì năm ngoái, Giáng sinh lặng lẽ qua. Lễ hội chẳng là gì đối với những người trong gánh xiếc.

Evra không hiểu vì sao mọi người lại phải rộn rang lên như vậy. Nó bảo:

-Lý do gì mà mọi người đổ cả đống tiền ra mua sắm, người nọ biếu quà người kia. Toàn những món không ai thật sự cần thiết. Vì sao mọi người như hóa rồ ăn uống tiệc tùng? Bao nhiêu cây thong bị chặt, bao nhiêu gà tây bị giết thịt, để làm gì? Thật vô lí!

Tôi cố nói cho nó hiểu đó là một ngày của sự an lành thánh thiện, một ngày để gia đình cùng nhau xum họp. Nhưng nó chẳng hiểu gì cả, cứ khăng khăng: điên rồ, phung phí tiền bạc vô ích.

Còn ông Crepsley chỉ phán gọn một câu:"Một tập quán vớ vẩn của con người". Lão ma-cà-rồng này chẳng thích thú gì hội hè.

Thiếu vắng gia đình trong những ngày giáng sinh, tôi cảm thấy cô đơn quá. Tôi nhớ cả nhà da diết, nhất là em gái tôi, Annie.

Khách sạn sửa soạn một bữa tiệc lớn chiêu đãi khách trọ. Sẽ có gà tây, bánh Giáng sinh và pháo. Tôi quyết định lôi kéo Evra gia nhập vào tinh thần lễ hội. Tôi tin nó sẽ thay đổi ý kiến, sau khi được hòa mình vào lễ Giáng sinh lần đầu trong đời.

Một buổi chiều lạnh buốt,tôi cuốn quanh cổ một cái khăn choàng(thật ra, với máu ma-cà-rồng, tôi không cần phải mặc ấm, nhưng không muốn bị chú ý vì vẻ khác người). Tôi hỏi Evra:

-Đi mua sắm không?

Nó nhìn ra bầu trời trắng tuyết:

-Mình ớn phải tròng vào cả đống quần áo nặng chịch quá rồi.

Tôi mừng vì nó không đi, vì tôi muốn làm nó bất ngờ bằng một món quà..

-OK., vậy mình sẽ đi chừng một vài tiếng thôi.

-Cậu về trước khi trời tối chứ?

-Có thể.

-Tốt nhất là về sớm. Biết đâu đúng đêm cậu vắng mặt, ông Crepsley lại có việc cần đến.

-Ha ha, mình liều rồi. Chơi luôn. Cậu muốn mua gì không?

Evra lắc đầu.Vừa huýt sao, tôi vừa bước ra trời truyết.Tôi rất khoái khung cảnh này. Tuyết làm giảm mùi và tiếng ồn của thành phố rất nhiều.

Ra tới công viên, ngừng lại nhìn cảnh mấy tay nhóc cỡ tôi đang đắp người tuyết, rồi tôi chặc lưỡi, bỏ đi. Tốt nhất là đừng dính dáng tới con người.

Khi đang đứng trước một cửa hang bách hóa, ngắm nghía hang hóa bày trong tủ, lưỡng lự không biết nên mua gì cho Evra, một cô bé tiến tới đứng bên tôi. Đó là mọt cô bé da đen, tóc dài, trạc tuổi tôi, nhưng thấy hơn tôi một chút.

Cô bé lên tiếng chào trước:

-Chào thuyền trưởng.

-Xin lỗi, bạn nói gì?

Cô bé cười, giựt giựt áo choàng tôi:

-Bộ đồ nè. Trông bạn cứ như thuyền trưởng hải tặc vậy. Vào mua hay chỉ xem thôi?

-Chưa biết. Mình định mua một món quà cho cậu bạn, nhưng chưa biết mua gì.

-Cậu ấy bao nhiêu tuổi?

-Lớn hơn mình một chút.

-Mua dầu cạo râu đi.

-Cậu ấy chưa phải cạo râu.

Tôi thầm nhủ:"Và chẳng bao giờ phải cạo. Râu nào mọc nổi qua những chiếc vẩy dày cộp đó". Cô bé lại đề nghị:

-Hay mua đĩa nhạc?

-Cậu ta không thường nghe nhạc. Nhưng biết đâu mình mua tặng, cậu ấy sẽ bắt đầu thích nhạc cũng nên.

-Nhiều tiền lắm đó.

-Bạn thân mà, có đáng gì.

-Vậy vào mua nhé. Tên mình là Debbie.

Cô ta đưa bàn tay không đeo găng. Chúng tôi bắt tay nhau.

-Tên mình là Darren.

Cô ta cười nói rất tự nhiên:

-Darren và Debbie. Nghe hay đấy, giống như cặp du đãng Bonnie và Clyde.

-Bạn luôn nói chuyện thoải mái như vậy với người lạ sao?

-Không đâu. Nhưng bạn đâu phải người lạ.

-Hả?

-Mình thấy bạn hoài. Mình sống gần công viên, cách khách sạn của bạn mấy căn thôi. Vì vậy mình mới thấy bạn trong bộ đồ hải tặc, thường đi với một tay ngộ lắm, đeo kính và chòm râu giả.

-Evra đó. Mình chưa thấy bạn bao giờ.

Tôi cố nhớ, nhưng rõ ràng chưa gặp cô ta trong số đám trẻ thường chơi trong công viên bao giờ.

-Mình bị cảm lạnh. Suốt mấy ngày cứ đứng trong cửa sổ nhìn ra, chán chét được.

Debbie hà hơi vào hai bàn tay, rồi thoa mạnh vào nhau. Tôi bảo:

-Lạnh quá, bạn đeo găng tay vào chứ.

Nhìn hai bàn tay trần của tôi, Debbie cười cười:

-Nói người thì hay lắm. Nhưng mình đến đây là để mua găng. Đi mấy của hàng rồi mà vẫn chưa tìm được đôi nào giống đôi của mình mới mất.

-Đôi găng của bạn như thế nào?

-Đỏ, có lông thú giả quanh cườm tay. Chú mình mới cho mấy tuần trước, nhưng không biết chú mua ở đâu. Mình chưa dám cho ba má biết bị mất món quà ông chú cho.

-Thử tìm trong cửa hàng này chưa?

-Mình vừa tới đây thì gặp bạn.

-Chúng mình cùng vào chứ?

-Tất nhiên. Mình ghét đi mua sắm một mình lắm. Nếu bạn muốn, mình sẽ chọn đĩa nhạc cho.

-OK

Tôi đẩy cửa, tránh sang một bên, nhường lối cho Debbie. Cô bé bỗng phì cười, kêu lên:

-Ôi, Darren! Mọi người chắc tưởng bạn đang tán tỉnh mình đó.

Tôi đỏ mặt, líu lưỡi không tìm ra câu trả lời. Cô ả ngúng nguẩy vào trước, để tôi lẽo đẽo theo sau.

Chương 5

Họ của Debbie là Hemlock cũng có nghĩa là cây độc cần, vì vậy cô bé ghét cái họ này lắm.

-Thử tưởng tượng xem, tên họ gì lại trùng với một loài cây độc như vậy?

-Hay chứ. Mình rất thích.

-Như vậy chứng tỏ khiếu thẩm mĩ của bạn dở òm.

Gia đình Debbie mới dọn đến thành phố này. Cô bé không có anh chị em. Ông bố thường xuyên bay khắp thế giới vì công việc. Từ khi sinh ra, Debbie theo cha mẹ thay đổi chỗ ở năm lần rồi.

Cô ta tỏ ra rất quan tâm khi biết tôi cũng luôn luôn phải di chuyển. Tôi không nói gì đến Gánh Xiếc Quái Dị, chỉ bảo phải đi theo cha, vì ông là người bán hàng lưu động.

Debbie bảo:

-Mình chưa bao giờ thấy ông già bạn, chỉ thấy anh trai bạn thôi.

Cô bé lầm Evra là anh trai tôi, nhưng tôi không cải chính.

-Ông già dậy sớm lắm. Ngày nào cũng ra đi từ trước trời sang, trở về nhà đã tối mịt rồi.

-Ông già để hai anh em một mình tại khách sạn à? Còn việc học hành thì sao?

Đánh trống lảng, tôi cầm lên một đôi găng tay hỏi:

-Giống đôi của bạn không?

-Gần giống. Đôi của mình màu tối hơn.

Chúng tôi sang quầy bán đĩa nhạc. Không đem theo nhiều tiền, nên tôi chỉ mua quà cho Evra, không mua gì cho mình.

Loanh quanh thêm mấy cửa hàng vẫn không tìm được đôi găng vừa ý Debbie, chúng tôi lang thang ngắm những nhọn đèn bắt đầu tỏa sáng trên đường phố và những quầy hàng.

Debbie nói:

-Mình yêu nhất thời điểm này của buổi chiều, giống như một thành phố bắt đầu đi ngủ, để một thành phố mới vươn vai thức dậy.

-Một thành phố dành cho những kẻ sống về đêm.

Vừa nói tôi vừa nghĩ đến ông Crepsley. Debbie chợt lom lom nhìn tôi:

-À này, quê bạn ở đâu?Qua giọng nói của bạn, mình không đoán được bạn người vùng nào.

-Tại mình đi hết nơi này tới nơi khác mà. Đủ nơi đủ chỗ.

-Bạn không muốn nói chứ gì?

-Ông già mình không cho.

-Vì sao?

-Không nói được.

Tôi cười yếu xìu. Nhưng Debbie đã chuyển đề tài:

-Khách sạn bạn ở có khá không? Trông có vẻ ngột ngạt quá hả?

-Không đâu. Ngon lành hơn những nơi trước nhiều. Nhân viên không nạt nộ, nếu bạn chơi đùa trong hành lang. Có cả những khách... kì cục lắm.

Tôi kể cho Debbie nghe về tay khấch trọ dạo khắp khách sạn như... người tiền sử. Cô bé rú lên:

-Ghê vậy? Bạn phịa rồi.

-Thật mà. Mình thề.

-Người ta không đá lão ra khỏi khách sạn sao?

-Theo họ, khách hàng là thượng đế. Muốn làm gì thì làm.

Debbie cười:

-Thế nào mình cũng phải tới nơi đo một lần.

-Nhưng đừng đến vào ban ngày.

Tôi vội nói, sợ Debbie đến trong lúc ma-cà-rồng Crepsley còn ngủ.

Chúng tôi thả bộ trở lại quảng trường. Tuy biết kết bạn với một con người bình thường là điều rất nguy hiểm, nhưng tôi thích được ở bên Debbie.Ngoài Evra, tôi không có người bạn nào cùng lứa tuổi.

Tới trước cửa nhà cô bé, tôi hỏi:

-Bạn sẽ nói sao với ông bà già về đôi găng tay?

-Thú thật chứ biết sao. Vừa nói vừa ho, để ba má tội nghiệp, không la vì cái tội làm mất quà của chú.

Tôi phì cười:

-Tinh quái thật

Debbie cũng cười:

-Mình là một loài rau đọc, bạn quên ah? Vào nhà mình một chút không?

Tôi ngó đồng hồ. Giờ này chắc ông Crepsley đã đi khỏi khách sạn rồi. Không muốn Evra tưởng tôi lơ là với nó, tôi bảo Debbie:

-Muộn rồi. Mình phải về thôi.

-Tùy bạn. Ngày mai, nếu rảnh cứ đến chơi. Lúc nào mình cũng ở nhà.

-Không đi học sao?

-Sắp nghỉ lễ rồi. Má bảo, chờ tới năm mới đi học luôn cho khỏe.

-Nhưng bạn lại có thể lang thang đi mua găng tay?

-Má đâu biết là mình đi bộ. Mình bảo là đi taxi đến thăm nhỏ bạn. Lúc về mình cũng... đi bằng taxi. Hì hì!

-A ha! Bắt quả tang nói láo nhé. Mình có bằng chứng để tống tiền bạn rồi đấy.

-Dám không? Mình sử dụng phép thuật của phù thủy biến bạn thành con cóc ngay. Nhớ ghé thăm mình, mới về đây nên mình chưa có nhiều bạn. Ở nhà suốt, nản lắm.

-Nhưng bạn sẽ bảo là gặp mình ở đâu? Trên taxi à?

-Phải đấy, mình quên vụ này...

-Nhất là mình lại... hơi bị xinh trai nữa.

-Quá xinh chứ. Hay để mình đến chỗ bạn, rồi đi xem phim. Mình sẽ nói với má là gặp bạn trong rạp hát.

Tôi nói số phòng, rồi dặn them:

-Nhưng khoảng 6 giờ chiều bạn hãy tới là tốt nhất.

Debbie nhịp chân trên bực cửa, ngập ngừng:

-Nhưng...

-Nhưng sao?

-Cậu không mời mình à?

-Mời?

-Mời mình đi xem phim.

-Nhưng Debbie mới bảo...

-Khổ quá Darren! Con gái không bao giờ mời con trai.

Tôi ngẩn tò te:

-Vậy sao?

-Bạn mù tịt hả?Để mình bày cho: Debbie ơi, bạn có muốn cùng mình đi xem phim trong? Nói đi.

-OK. Debbie, bạn có đi xem phim với mình không?

-Để mình suy nghĩ đã.

Nói xong con nhóc mở khóa cửa, rồi biens ngay vào trong nhà.

Con gái khiếp thật!

Continue Reading

You'll Also Like

303K 21.3K 99
WATTPAD: @_AnsBly_ _____ [Trọng Sinh] Tên cũ: Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả: Sở chấp Editor: Bly Thể loại: Trọng sinh, trưởng thành, hoa quý vũ qu...
579K 29.2K 136
Tên gốc: 偷风不偷月 Tác giả: Bắc Nam Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hiện đại, HE, 1v1, xuyên không Tình trạng bản gốc: Toàn...
15.3K 80 15
chia sẻ về chuyện nunglol của ẻm :> Ai thích chatsex thì cứ ib qua ig cho bé nhưng bé k acp fl ig đâu nhé
16.5K 1.4K 157
Mục đích chuyễn ver vì muốn đọc truyện mình thích dưới góc nhìn cpl mình thích, và đăng lên đây để lưu đọc offline (sẽ viết nguồn ở phần giới thiệu)...