Sư phụ, uống ly trà này, có đ...

By concongaga

1.7K 149 89

Đồng nhân: Liên Hoa Lâu (Lý Liên Hoa/ Phương Tiểu Bảo) Bối cảnh: Hiện đại/ Thầy trò/ Cảnh sát Huấn văn, Nhẹ n... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 6
Chương cuối

Chương 5

171 18 19
By concongaga


- Cứ coi như đây là ly trà từ biệt. Từ nay ta và cậu không còn quan hệ gì nữa!

Y vừa nói vừa đưa tay nhận lấy ly trà, Phương Tiểu Bảo hoảng hốt giật phắt lại, ly trà sóng sánh trượt khỏi dĩa, văng vào cạnh bàn, nước trà tung tóe vào chân đứa nhỏ. Như không cảm thấy hơi nóng bỏng rát bàn chân mình, cậu sững sờ nhìn y, không nghe và cũng không muốn nghe những gì y nói.

- Sư phụ, sư phụ... em...

- Phương Đa Bệnh, nói thật lòng, ta không hề giận lẫy để nói ra những câu này. Thú thật, hai năm nay, ta từng lo lắng, từng hoang mang, từng có lúc sợ hãi. Ta biết cậu đang làm gì, và ta... cũng chấp nhận cho cậu làm chuyện đó. Nội gián, cậu không sai, vì lý tưởng mà mạo hiểm, vì con đường mình chọn mà cắn răng đi tới cùng, cậu chưa từng sai và cũng không cần phải vì điều này mà cảm thấy có lỗi. Thân là một cảnh sát, những gì cậu làm, một chút cũng không làm ta thất vọng. Nhưng mà, ta với cậu, không chỉ là cấp trên- cấp dưới. Là cấp trên, ta tự hào, cũng sẽ cổ vũ. Nhưng là thầy, ta không tán đồng. Ta không chịu được đứa nhỏ trong tay mình ngày ngày vào sinh ra tử, ta không chịu được hàng ngày phải suy nghĩ bước tiếp theo của nó liệu có còn giữ được ý nguyện ban đầu. Ta không chịu được... mỗi lần quét một hang ổ nào, lại phải thấp thỏm... không biết thi thể trong kia có phải của cậu hay không! Xin lỗi, ta làm không được. 

Phương Tiểu Bảo gắt gao ép chặt tay vào đùi, nước mắt cố kềm vẫn cứ dâng lên ầng ậc. Hai năm nay cậu tự vấn lòng không hổ thẹn, mỗi con đường, mỗi bước đi đều tràn đầy chính khí. Lần đầu tiên có người nói cho cậu biết: làm đúng không đồng nghĩa với việc không làm tổn thương người khác. Sự xót xa cào xé cậu như một con thú dữ, những lời xin lỗi muốn buông ra, nhưng cũng cảm thấy thật thừa thải, cậu im lặng thật lâu, chờ cho những nhịp đập hoảng loạn trong tim mình từ từ bình thản trở lại, chờ cho cổ họng cho phép mình nói được những câu nói không ngập ngừng

- Sư phụ, thật xin lỗi!

Lý Liên Hoa lắc lắc đầu

- Là người làm thầy này dạy cậu đi con đường này, cậu không có lỗi với bản thân, lại càng không có lỗi với ta. An tâm, chúng ta sau này vẫn sẽ là đồng nghiệp tốt!

- Đồng nghiệp?- Tiếng nói thức tỉnh những nghi vấn ban nãy của Phương Tiểu Bảo, cậu nhào đến chụp lấy hai cánh tay của Lý Liên Hoa, không để ý đến ánh mắt truy vấn của y mà siết chặt

- Sư phụ, cuối cùng anh đã làm gì? Đoàn hình cảnh đã hy sinh, người chứng thực thân phận nội gián của em từ lâu đã không còn. Anh làm sao, làm sao có thể khôi phục chức vụ lại cho em, anh nói cho em biết, cuối cùng anh đã làm gì?

- Đã làm gì?- Lý Liên Hoa nhìn cậu mỉm cười- Phương Tiểu Bảo, cậu không biết, ta lăn lộn trong nghề lâu hơn cậu, người có thể mất, nhưng hồ sơ, vĩnh viễn tồn tại. Chỉ là có biết cách để khai thác ra hay không mà thôi

- Không thể!- Phương Tiểu Bảo lắc mạnh- Để có thể yêu cầu truy vấn hồ sơ nội gián, vượt cấp để đăng nhập vào hồ sơ cảnh đội thì chỉ có trường hợp nội gián đó đã hy sinh, hoặc giả vụ án chắc chắn được phá thành công. Cậu vẫn còn sờ sờ ở đây, Đại Hùng đã trốn thoát, thế thì hồ sơ vụ án này được lật lại như thế nào.- Không lẽ anh.... Lý Liên Hoa... anh mất trí sao, sao anh lại làm vậy, đi, đi với em về sở cảnh sát, em không là cảnh sát chìm gì cả, không có, không có, em chỉ là Dã Lang, em đã biến chất, em... em... em đi tự thú

Siết chặt cổ tay trên người Lý Liên Hoa, đứa nhỏ vừa xô vừa lôi y ra cửa, y cũng không kháng cự, sự co kéo này không có hồi kết, Phương Tiểu Bảo đương nhiên không ngốc. Cậu có thể đường đường ra khỏi sở cảnh sát có nghĩa là sự việc đã rồi. Những gì cần làm, dù đúng hay sai, dù đã phải trả giá nào, cũng đã trả giá rồi. Và người trả cái giá đó không phải là cậu, hiển nhiên không phải là cậu. Nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt run lẩy bẩy, y thật sự không nỡ, hai tay siết nhẹ hai vai nó, vừa là trấn an, cũng là dỗ dành- "Yên tâm, không có gì to tát, chỉ là những chức danh hão, không có cũng được". Phương Tiểu Bảo càng phản ứng mãnh liệt, cái gì gọi là chức danh hão, hack vào thông tin của bộ cảnh sát, không bị khai trừ đã là niệm công lao mấy chục năm nay của thầy cậu, tất nhiên, đời này cũng đừng mong thăng tiến nữa. Đấy là dùng tương lai của y mở ra cho cậu một con đường sống ư!

- Lý Liên Hoa, sao anh lại làm như thế, anh cứ coi như... coi như mọi chuyện trở về hai năm kia, không có em, không có em bên cạnh cũng không sao mà!

- Hai năm qua- Y nhìn đứa nhỏ hồn nhiên đến đáng thương- Tiểu Bảo, ngày 7 tháng 8 vây quét núi Vọng Cảnh, cậu trúng hai viên đạn, sáng hôm sau cùng Chồn Sương nằm trong bệnh viện quận. Ngày 12 tháng 10 đấu súng với đám của Lâm Báo, cảnh sát ập đến ngay lúc đám lính của hắn chó cùng dứt dậu; đêm Noel năm ngoái, chiếc xe rác kịp trờ tới khi cậu bị truy sát đến chân cầu... đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, có những thứ không như ngoài mặt, cũng không nên do cậu một mình gánh vác

Thì ra, hai năm nay, khi cậu nghĩ mình chỉ có một mình, thì y đã che mưa chắn gió cho cậu; khi cậu nghĩ cắn răng trưởng thành, thì chính là lúc y phải vì cậu mà thêm nhiều cố lụy, không thể nói ra danh tính của cậu, đương nhiên không thể đường đường chính chính mượn những lực lượng cảnh sát, trời mới biết y đã xoay sở trong đám bòng bong đó thế nào để có thể giúp được câu.

- Sư phụ, em... em thật sự biết sai rồi!- Đứa nhỏ tránh ánh mắt của y, ánh nhìn ghim xuống đất, những móng tay bấm sâu vào thịt, cái đau tức thời này khiến cho nó tỉnh táo hơn lên, chợt hiểu những gì y cảm thấy đau lòng.

- Phương Đa Bệnh- Rèn sắt thì phải rèn lúc nóng- ta không ngại nói cho cậu biết, chế độ nội gián vốn có thể có hai giám sát.

- Em... em- Lời ít ý nhiều, nghĩa là nếu cậu nói cho y sớm hơn, y có thể cùng với Đoàn hình cảnh trở thành giám sát của cậu, nghĩa là dù cho, dù cho Đoàn hình cảnh hy sinh, thì cục diện này cũng không xảy ra, y vẫn có thể lấy thân phận giám sát để chứng thực cho cậu quay về. Và sự nghiệp của y, cũng không vì để lấy lại thân phận cho cậu mà tan thành bọt nước

- Không sao cả, mọi chuyện đều qua rồi. Với cậu, với ta, đều không phải là kết cuộc tiếc nuối nhất. Cứ lấy đó làm bài học, sau này, làm gì cũng phải suy nghĩ thật chính chắn, đáng thương lượng thì tìm người thương lượng, đáng xin giúp đỡ thì phải tìm người giúp đỡ. Sau này, ra cũng có thể dùng thân phận khác để hỗ trợ cậu, không có gì thay đổi hết. Chỉ là, chúng ta cùng lùi một bước, để mối quan hệ này thành hỗ trợ, không thành gánh nặng. Cậu hiểu không?

- Không, em cái gì cũng không muốn hiểu, không muốn biết. Em không muốn quan hệ cấp trên cấp dưới gì cả!Em không muốn- Phương Tiểu Bảo nổi giận. Cậu cũng không biết bản thân đang trách mình hay trách người khác

- Tiểu Bảo, không được làm loạn- Lý Liên Hoa nghiêm khắc.- Cậu dám nói, trong suốt thời gian làm nội gián, em không hề vì muốn nhanh chóng kết thúc thân phận, không khiến anh lo lắng mà nhiều lần đưa mình vào nguy hiểm sao? Cậu dám nói, mọi quyết định em làm đều đã cân nhắc lợi hại, đều đã dùng góc nhìn chuyên nghiệp để phán đoán sao?

- Em.... - Cậu lúc này càng cúi gằm mặt. Nếu hai năm nay Lý Liên Hoa đều theo sát nhất cử nhất động của cậu, thì chắc chắn điều anh biết còn vượt quá vài lần liều mạng dành địa bàn hòng nhanh chóng nắm lấy lòng tin của lão đại

- Sư phụ, em sai rồi! Anh tha thứ cho em, em sẽ sửa mà! Em sẽ không bồng bột làm anh lo lắng nữa!

- Nói đi, hai năm qua cậu đã làm những gì mà không thể nói cho anh biết?

Mồ hôi rịn ướt lớp áo mặc ngoài, nhưng trong lòng cậu lại thấy lạnh buốt, nói cậu sợ hãi chi bằng là nói hổ thẹn, ai có thể đi qua bùn nhơ mà không lấm chân, ai có thể đặt mình ở ngoài mà lăn lộn giữa một bầy hổ báo. Tuy là vạn phần bất đắc dĩ, nhưng cậu tự vấn, có những chuyện đúng là không cần phải làm, nhưng vẫn lựa chọn làm. Đương nhiên, có những chuyện có đánh chết cậu cũng không dám nói cho sư phụ biết.

- Nói- Lý Liên Hoa cong ngón tay gõ mạnh xuống bàn. Cậu giật nảy mình, liếm môi, khản đặc

- Sư phụ, em....

- Một là nói, hai là lập tức đi khỏi cánh cửa này, quyết định là ở cậu!





Continue Reading

You'll Also Like

90.9K 236 57
Town of Salem ( Thị Trấn Kinh Hoàng) là trò chơi trên trình duyệt (Browser).Thử thách người chơi cách thuyết phục và khả năng nói dối,chém gió điêu l...
79.5K 589 15
Bé bồ nhí dâm đãng đi dụ dỗ chồng người ta SONG TÍNH CAO H THÔ TỤC NGOẠI TÌNH
9.4K 502 56
Tập hợp fanart lượm nhặt trên weibo, lofter, Pinterest, Facebook Những ảnh đã xuất hiện nhiều mình sẽ không ghi nguồn. Những ảnh khác khi tải xuống ở...
1.6K 245 6
shortfic viết vào ba tuần thi. btw nếu có điều gì không ổn, làm ơn góp ý cho mình ạ. author : ddean. không đem ra ngoài nếu không có sự đồng ý của tá...