(Hài) Bạn trai là trai bao

By icedcoffee0011

71 8 0

- Nội dung tóm tắt - Lâm Vãn Vãn xuyên đến dị giới, đứng ở trên đường lớn, không xu dính túi, không có hộ kh... More

Chương 1: Anh đẹp trai
Chương 2: Một lọ Viagra màu xanh
Chương 3: Chính là cái mà cô nghĩ
Chương 4: Đào và chuối (hơi H)
Chương 05: Anh đây che chở cho em

Chương 6: Tốt nhất là tránh xa

14 2 0
By icedcoffee0011


Thế mà anh ta tin!

Sushi cá ngừ trên tay Lâm Vãn Vãn suýt chút nữa rơi xuống, cũng may cô bình tĩnh, nhanh chóng không có chuyện gì mà uống ngụm canh, rồi sau đó ngẩng đầu mười phần cảm kích nhìn đại kim chủ: "Được, từ nay về sau Chung tiên sinh anh chính anh trai của em!"

Lời nói thâm tình, một tấm chân thành. Ai không biết còn tưởng hai anh em này kết bái, mà tình tiết sau đó đúng là như vậy.

Lâm Vãn Vãn lấy canh thay rượu, mặt mày đưa tình: "Anh trai!"

Chung Dục tay run lên, anh chưa từng thấy ai da mặt dày như Lâm Vãn Vãn, một người đàn ông xa lạ không thân không thiết bảo muốn nhận làm em gái, cô liền đồng ý luôn? Chẳng lẽ do mặt mũi anh thật thà?

"Em vừa nhìn anh Chung đã cảm thấy vô cùng thân thiết, ngày đó em lưu lạc ở trên đường, cũng chính là anh Chung cho người đáng thương không nhà để về như em một con đường sống, đúng là em chịu đại ân đại đức của anh, em thấy anh chẳng khác gì nhìn thấy Phật Tổ phật quang chiếu rọi!" Lâm Vãn Vãn nói, "Anh trai em là người thiện lành!"

Chung Dục sờ sờ mặt mình, trông anh thực sự giống lão nhân hiền từ đầu trọc trong Tây Du Ký đến vậy?

"Không phải giống, đó là một loại cảm giác!"

Lâm Vãn Vãn miệng bịa chuyện lia lịa, "Em thấy mặt mũi anh Chung là kiểu người tốt thiện lương vô cùng, tuy rằng người khác không hiểu anh, nhưng từ bé đến giờ em đặc biệt mẫn cảm, em cảm thấy anh chính là mặt lạnh tim nóng."

Một đoạn dài này, khen ngợi tung hô Chung Dục lên tận trời, mấu chốt là Lâm Vãn Vãn biết khen, còn rất có chừng mực không hỏi về chức nghiệp của anh. Nha đầu nhỏ tuổi miệng đều ngọt như vậy?

Rất có chuyên nghiệp, rất có mắt nhìn.

"Anh Chung anh ăn chút đồ thanh đạm, ăn canh không có việc gì đâu." Xem đi, còn nhớ đến dạ dày của anh, Chung Dục mấy ngày nay không dám ăn cay ăn thịt, rượu cũng không thể uống.

Chung Dục vì thế cũng cũng chỉ uống một chút canh, hai người cơm còn chưa ăn xong, đã đi về, Lâm Vãn Vãn tiện đường đi mua hai ly trà sữa, Chung Dục muốn uống nóng, Lâm Vãn Vãn uống lạnh.

"Con gái uống lạnh nhiều không tốt cho sức khỏe." Anh thấy vậy thì hơi để ý, "Nếu không em đổi với anh?"

Lâm Vãn Vãn nhai trân châu, "Anh Chung, ngày thường anh đều nói chuyện với con gái như vậy à?"

Có lẽ là như thế, Chung Dục cầm lòng không đậu theo thói quen nghề nghiệp mà hỏi thăm, Lâm Vãn Vãn cảm thấy cũng không có cách, bệnh nghề nghiệp, ai không thích được hầu hạ như tiểu công chúa đâu, đặc biệt là các chị em lớn tuổi hôn nhân không hạnh phúc.

Điều này cũng có thể hiểu được, ở xã hội hiện đại đi chăng nữa thì phụ nữ vẫn luôn bị đánh giá, chèn ép, đến mức áp lực quá lớn, có tiền cũng bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng rốt cuộc là người đều có dục vọng, từ đó nghề vịt (trai bao) cũng liền ra đời.

"Không hổ là anh Chung." Lâm Vãn Vãn thế mà khen anh.

Chung Dục đại khái cũng minh bạch vì sao ở cạnh cô lại thoải mái, Lâm Vãn Vãn hiểu chừng mực, miệng ngọt, làm việc cũng cần cù chăm chỉ. Cửa sổ xe mở ra làm gió thổi vén lên tóc mái anh, lộ ra cái trán trắng trẻo no đủ, gương mặt anh có cảm giác u buồn trong những bộ phim điện ảnh về quý tộc, suy mà mỹ, khó trách Lâm Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy anh giống phú nhị đại.

Bất quá Chung Dục cũng chỉ có lớp da như vậy.

Anh hơi thèm thuốc, cũng liền sột sột soạt soạt mở cửa xe ra ngoài.

Ngậm điếu thuốc vào trong miệng, ngón tay đánh lửa, mùi khói vọt vào trong cổ.

"Ngày mai anh đi ra ngoài xử lý công vệc, cũng không có gì giao cho em làm, em ở nhà đi, muốn đi ra ngoài cũng được, chìa khóa lại giao cho em." Anh ta ngậm thuốc lá, cổ áo rộng mở, "Em biết nấu cơm không?"

Lâm Vãn Vãn nói: "Biết, nhưng chỉ có vài món thôi."

Chung Dục hiểu rõ: "Không sao, anh không kén ăn."

Lúc hai người về nhà Chung Dục thì trời đã khuya, ngôi nhà rộng rãi đen như mực cũng không có cảm giác ấm áp, duy nhất có hơi người là hai phòng ngủ cùng phòng bếp.

Chung Dục rót một cốc sữa, tay với lấy quyển sách ở trên sô pha, anh mặc áo ngủ lụa màu tối, cổ và xương quai xanh lộ ra một ít, rất là lười biếng.

Cần cổ anh ta dài, cũng thật trắng.

"Ngày mai nếu có ai đến tìm anh, em cứ bảo anh không có ở nhà. Người ta mà hỏi anh đi đâu thì em nói không biết." Chung Dục dặn dò.

Lâm Vãn Vãn đồng ý, "Vậy anh Chung, ngày mai anh phải chú ý an toàn."

Cũng không biết có phải anh ta nhớ tới sự việc thịt chuối hay không, Chung Dục sắc mặt tối sầm, vài giọt sữa cũng bắn tung tóe trên quần áo, "Anh biết ngay, mẹ, thằng đi.ên kia lừa anh! Trầm trồ khen ngợi cái rắm, lần sau chỉnh chết nó."

Anh ta cũng mắng thô tục, Lâm Vãn Vãn rất có thể hiểu được, Chung Dục là bị gài bẫy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chung Dục còn khá dễ lừa, bị người ta lừa cũng không phải việc lạ.

"Vậy anh Chung anh chú ý ăn uống, dạ dày anh không tốt." Lâm Vãn Vãn lại dặn dò, không thể nói là có quan tâm hay không quan tâm, chỉ là thuận tay giúp đỡ, Chung Dục mà xảy ra chuyện gì cô là người bị ảnh hưởng trực tiếp, "Bác sĩ kê đơn thuốc, anh nhớ mang theo mà uống."

"Được rồi, anh đi tắm trước." Chung Dục cởi áo ra, thân trên trần trụi đang muốn lên tầng, bỗng nhiên nhớ ra mình không ở một mình, anh ta cởi quần áo là theo thói quen, nhưng không có nghĩa người khác cũng quen được.

Anh nhặt quần áo, lên cầu thang được một nửa nói: "Em uống nốt cốc sữa kia đi, anh chưa hề chạm vào đâu."

Nói xong anh ta liền lên tầng, Lâm Vãn Vãn đoán anh ta muốn giặt quần áo.

Cuốn sách còn đặt ở trên sô pha, Lâm Vãn Vãn ngó nhìn, bên trên có bốn chữ to 《 trăm năm cô đơn 》. Không hợp với phong cách thường ngày của Chung Dục.

Kiểu cách bình thường của anh ta là thích màu mè, không giống người đọc danh tác, thích văn học, ngày xưa khi, Lâm Vãn Vãn học cấp ba cũng thích văn nghệ văn gừng, đọc sách ghi ghi chép chép, nhưng thực tế là không hiểu được mấy phần.

Cô cầm cốc sữa bò uống, sữa bên trong còn hơi âm ấm.

Làn da Chung Dục kia cũng trắng như sữa, nếu đổi lại là Lâm Vãn Vãn lúc chưa xuyên qua, có khi có tiền chắc cũng tiêu một lần cho biết. Trên thực tế, cô không có gan trên phương diện này, nói thì mạnh mồm, kết quả còn chưa dám đi nhà nghỉ lần nào, lần đầu tiên làm chuyện tình cảm với bạn trai, người ta còn phải dỗ Lâm Vãn Vãn khóc lóc ỉ ôi nửa buổi tối.

......

Ngày hôm sau Chung Dục ra ngoài làm việc, khách không mời trong lời anh ta cư nhiên thật sự tới.

Lâm Vãn Vãn nhìn anh trai vóc dáng cao ráo, chân dài, mặt mũi lạnh lùng trước mặt, sống lưng cũng hơi nổi da gà.

Anh ta không giống Chung Dục, người này có vẻ lạnh lùng xa cách vạn dặm, mặt mày sắc bén, mũi cao thẳng, môi nhấp thành một đường, bên trong áo khoác là một chiếc áo kiểu Nhật.

Chân đi một đôi giày có trang trí đinh, đi đường kêu leng keng, cũng rất có thẩm mỹ.

Người thanh niên lạnh lùng thấy mở cửa không phải là Chung Dục, mà là một cô gái hơi thấp, chân yếu tay mềm thì hơi nhíu mày. Chỗ Chung Dục từ đâu chui ra một cô gái vậy? Bọn họ cũng không phải không thể yêu đương, chỉ sợ làm đối phương cảm thấy bị lừa gạt cảm tình.

Cô gái dựa vào cửa, mặt trắng ra nhìn anh ta

Người không cao, nhưng đôi mắt to, miệng nhỏ khuôn mặt nhỏ, trông ngoan ngoãn, anh ta cảm thấy có hơi giống búp bê.

"...... Anh là?" Cô bắt lấy tay nắm cửa, hỏi anh ta.

Người thanh niên vóc dáng cao ráo hơi nghiêng người, còn rất có cảm giác áp bách: "Chung Dục ở đâu?"

Lâm Vãn Vãn nói thẳng là không biết, cơ bản người này thoạt nhìn như là tới kết thù, thân thể liễu yếu đào tơ cửa Chung Dục không nhất định đỡ được một quyền của ông anh áo đen này. Anh này dáng người rắn chắc đĩnh bạt, hoặc là nói khá giống người mẫu thể thao.

Nghe cô nói là không biết, thanh niên lại hỏi: "Em gái là ai, ở chỗ Chung Dục làm cái gì?"

Lâm Vãn Vãn nói: "Chung Dục là anh họ của em."

Thanh niên kia không biết tin hay không tin, khóe miệng cong lên, "Thế thì, đợi anh họ của em về, em nói với anh ta, Từ Yến đến tìm." Lâm Vãn Vãn gật đầu, thanh niên kia để lại số điện thoại.

Anh ta ý vị thâm trường nhìn Lâm Vãn Vãn, anh ta nói em họ của Chung Dục vậy xưng hô cũng là em gái rồi: "Em gái có biết anh Chung Dục của em làm gì không?"

Lâm Vãn Vãn diễn trò làm ngây làm ngơ, mờ mịt hỏi: "Không biết, anh có biết không anh?"

Anh anh em em, nghe đau cả ruột.

Từ Yến cao quý lãnh diễm mà ngó cô một cái, "Thôi không có việc gì, ngày mai nếu em rảnh anh có thể mang em đi ra ngoài làm quen một chút, em gái của Chung Dục bọn anh chăm sóc quan tâm cũng là nên làm."

Rất rõ ràng, Lâm Vãn Vãn cảm thấy người này xác thật không có ý tốt, có lẽ anh ta thật sự có ý đồ xấu với Chung Dục. Tuy nhiên hiện giờ cô và Chung Dục ở cùng trận doanh, vậy không có lý do để không giúp Chung Dục.

Cô cũng ngọt ngào mà kêu: "Vậy em cảm ơn anh Từ Yến."

Giọng nói cô gái mềm mại, thực sự có cảm giác thiên chân vô tà. Từ Yến ngây người một chút, theo bản năng giơ tay muốn sờ đầu Lâm Vãn Vãn, bất quá nhịn xuống.

......

"Anh ta đến? Có cái gì tốt mà đến?" Lâm Vãn Vãn vừa báo cáo việc này cho Chung Dục, Chung Dục đã lạnh mặt đáp, "Vãn Vãn em có biết anh ta tới làm cái gì không?"

Lâm Vãn Vãn hỏi: "Làm gì?"

Chung Dục vừa đắp mặt nạ, vừa nhăn mặt lại, "Đến vay tiền, anh ta hiện giờ nợ người ta một trăm vạn (~3tỷ4), còn đặc biệt thanh cao lắm. Em cảm thấy thằng này giống người tốt sao?"

Cảm giác được bất mãn trong giọng Chung Dục, Lâm Vãn Vãn cũng liền nói: "Nhìn quá hung, vẫn là anh Chung người hiền lành tốt bụng nhắc nhở em."

Chung Dục cười đến không khép miệng được, "Còn gì nữa, thằng này đợt trước được người ta đưa đi đánh bạc, dính đến canh bạc còn tốt được sao? Thằng này xứng đáng ăn bảo báo."

Có lẽ không phải là bạn bè thật, cho nên châm chọc mỉa mai cũng là bình thường. Chung Dục giống như bật chế độ máy hát, nhắn đến vài chuyện trong ngành của bọn họ, "Trước kia anh có một người bạn, không bản lĩnh gì nhiều, nhưng mà trước kia có yêu đương với một cô bạch phú mỹ, kết quả sau này nhà cô gái kia biết, gia cảnh cũng ghê gớm, cho nên súyt nữa anh ta bị băm vằm luôn ấy."

"Thế anh thấy anh ta có đẹp không?"

"Cũng tương đối, nhưng là anh là người có nội hàm, hiểu không. Thằng kia nó là con ngựa giống chính hiệu, miễn là con gái phụ nữ thì nó oke hết, ai đến cũng không cự tuyệt." Chung Dục nói xong còn có vẻ rất ghét bỏ, "Em biết không, thằng này nó còn dám chơi 5p với má đường bao nó."

Nghe chừng người này đúng là...mạnh mẽ. Vận động tích cực cùng nhiều người như vậy, thận hư là chuyện như đùa, so ra, Chung Dục vẫn còn rất đứng đắn thành thật.

Chung Dục tiếp tục cảnh tỉnh, để cô không bị Từ Yến lừa gạt.

"Em đừng nhìn người ta vẻ mặt thanh cao, dạng như nó hao tiền lắm." Chung Dục nhắc nhở, "Tốt nhất là tránh xa một chút, đầu óc nó chập mạnh đấy."

Continue Reading

You'll Also Like

7K 507 53
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, ABO, Hài hước, 1v1 Tác giả: Mao Cầu Cầu Editor: Juri Độ dài: 79 chương + 7 PN Tình...
1.4M 112K 92
Nguyên tác: 穿成假少爷后,我靠美食征服真少爷 Tên dịch: Sau khi xuyên thành thiếu gia giả, ta dựa vào mỹ thực chinh phục thiếu gia thật Tác giả: Đạo Thị Bình Thường...
415K 42.3K 181
Tác giả:Kỵ Kình Nam Khứ Nguồn:fynnz.blog Trạng thái:Full Dịch: QT Chuyển ngữ: Fynnz (fynnz.wordpress.com) Thể loại: đam mỹ, hài, ngọt, vả mặt, hệ thố...
26.9K 2.2K 53
Ngày ấy em đến bên anh với thân phận là một người thay thế , hiện tại anh xem em như một bản nhạc độc quyền không phải bản sao của ai khác !!