Cung tường vãn tâm - Đông Tà...

ndmot99

10.4K 623 13

Tên: Cung tường vãn tâm / 宫墙挽心 Tác giả: Đông Tà Tiểu Tiểu / 东邪小小 Văn án: Triệu Thanh Uyển xuất thân từ gia đ... Еще

Chương 1: Bã thuốc
Chương 2: Tìm mèo
Chương 3: Mưu kế
Chương 4: Lãnh cung
Chương 5: Có rắn
Chương 6: Đồ ăn
Chương 7: Diệt chuột
Chương 8: Giao dịch
Chương 9: Bóng đen
Chương 10: Trù nghệ
Chương 11: Tru tâm
Chương 12: Chia bánh
Chương 13: Bị đánh
Chương 14: Ý chỉ
Chương 15: Lợi dụng
Chương 16: Lời đồn
Chương 17: Giữ gìn
Chương 18: Đào hang
Chương 19: Bắt người
Chương 20: Khách ít đến
Chương 21: Ghen ghét
Chương 22: Đêm mưa
Chương 23: Cổ quái
Chương 24: Đáp lại
Chương 25: Hoang mang
Chương 26: Kết cục
Chương 27: Vu oan
Chương 28: Ghen tị
Chương 29: Giao nộp
Chương 30: Cải thiện
Chương 31: Đe dọa
Chương 32: Phân quyền
Chương 33: Có hỉ
Chương 34: Sinh nhật
Chương 35: Mời rượu
Chương 36: Ở lại
Chương 37: Nổi điên
Chương 38: Thuốc giải
Chương 39: Hiểu lầm
Chương 40: Châm ngòi
Chương 41: Đổ bệnh
Chương 42: Giấu giếm
Chương 43: Phế hậu
Chương 44: Lương phi
Chương 45: Quách tướng
Chương 46: Thiếu hụt
Chương 47: Thị tẩm
Chương 48: Gọi đi
Chương 49: Khác thường
Chương 50: Nhắc nhở
Chương 51: Đau bụng
Chương 52: Nhược điểm
Chương 53: Kỳ quặc
Chương 55: Phỏng đoán
Chương 56: Chủ động
Chương 57: Lén lút
Chương 58: Bẩm báo
Chương 59: Thử
Chương 60: Phạt quỳ
Chương 61: Xử lý
Chương 62: Bạc tình
Chương 63: Hỏa hoạn
Chương 64: Tra tấn
Chương 65: Thánh ý
Chương 66: Mượn đao
Chương 67: Khiển trách
Chương 68: Động trời
Chương 69: Xem xét quyết định
Chương 70: Điên cuồng
Chương 71: Tim đập nhanh
Chương 72: Trúng độc
Chương 73: Nữ y
Chương 74: Tri kỷ
Chương 75: Mâu thuẫn
Chương 76: Xin lỗi
Chương 77: Ám toán
Chương 78: Chết đuối
Chương 79: Tấn vị
Chương 80: Sinh
Chương 81: Yếu ớt
Chương 82: Hộp đồ ăn
Chương 83: Cấm túc
Chương 84: Mưu tính
Chương 85: Dời cung
Chương 86: Thử
Chương 87: Phương án
Chương 88: Nửa ngày
Chương 89: Thêm hương
Chương 90: Giả ngốc
Chương 91: Tuyên bố
Chương 92: Buộc tội
Chương 93: Thổ lộ
Chương 94: Hái hoa
Chương 95: Tổ yến
Chương 96: Thỉnh an
Chương 97: Cao minh
Chương 98: Ân điển
Chương 99: Ban ân
Chương 100: Tâm sự
Chương 101: Say rượu
Chương 102: Cùng phòng
Chương 103: Mất mát
Chương 104: Làm ra vẻ
Chương 105: Thành ý
Chương 106: Cởi áo
Chương 107: Phân ưu
Chương 108: Xin lỗi
Chương 109: Một cái chớp mắt
Chương 110: Phân cao thấp
Chương 111: Ghen
Chương 112: Phu quân
Chương 113: Cung quy
Chương 114: Ân tình
Chương 115 - 120
Chương 121 - 130
Chương 131 - 140
Chương 141 - 150
Chương 151 - 160
Chương 161 - 170
Chương 171 - 180
Chương 181 - 190
Chương 191 - 200
Chương 201: Cuồng đồ
Chương 202: Thi hội
Chương 203: Chiêu mộ nhân tài
Chương 204: Vô lại
Chương 205: Tình địch
Chương 206: Thi đình
Chương 207: Vấn đáp
Chương 208: Ngoắc tay
Chương 209: Trạng nguyên
Chương 210: Nói mớ
Chương 211: Căng thẳng
Chương 212: Kính rượu
Chương 213: Phản bác
Chương 214: Nhẫn tâm
Chương 215: Nhiệt liệt
Chương 216: Tro tàn
Chương 217: Giáo trường
Chương 218: Tuệ tần
Chương 219: Nhục nhã
Chương 220: Con hoang
Chương 221: Tố cáo
Chương 222: Mật báo
Chương 223: Thẳng thắn
Chương 224: Ước nguyện ban đầu
Chương 225: Rửa chân
Chương 226: Phá thai
Chương 227: Chép phạt
Chương 228: Kích thích
Chương 229: Túi tiền
Chương 230: Ngang ngược
Chương 231: Bình Nhi
Chương 232: Yêu ngài
Chương 233: Động lòng người
Chương 234: Tiếng lòng
Chương 235: Cưỡi ngựa
Chương 236: Ngôi sao
Chương 237: Tình lang
Chương 238: Xứng đáng
Chương 239: Kẻ thù
Chương 240: Xảy ra chuyện
Chương 241: Trinh tần
Chương 242: Quyền uy
Chương 243: Đề cao
Chương 244: Thuốc hay
Chương 245: Trung thu
Chương 246: Bãi triều
Chương 247: Khu dệt
Chương 248: Đầu thai
Chương 249: Quyết định
Chương 250: Ngắm mai
Chương 251: Ngả bài (1)
Chương 252: Ngả bài (2)
Chương 253: Nghĩ mà sợ
Chương 254: Uống rượu
Chương 255: Xin phế bỏ
Chương 256: Thiếu sư
Chương 257: Tú nương
Chương 258: Áo ngủ
Chương 259: Trường tình
Chương 260: Đi tuần
Chương 261: Huyện Bình
Chương 262: Khuê phòng
Chương 263: Vườn trà
Chương 264: Quật cường
Chương 265: Cập kê
Chương 266: Mài giũa
Chương 267: Phục tùng
Chương 268: Hành thích
Chương 269: Tử biệt
Chương 270: Di thể
Chương 271: Bạc đầu
Chương 272: Bia mộ
Chương 273: Ta và thê
Chương 274: Thê và quân
Chương 275 - Phiên ngoại: Niên thiếu (1)
Chương 276 - Phiên ngoại: Niên thiếu (2)
Chương 277 - Phiên ngoại: Niên thiếu (3)

Chương 54: Xử lý

51 3 0
ndmot99

Khoảng mười lăm phút sau, các thái y của Thái Y Viện vội vàng theo Tiểu Mục Tử tới Y Lan Điện.

Thấy tâm trạng Tiêu Sát không tốt, tất cả thấp thỏm hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng."

"Thường thái y, Lan phi rốt cuộc bị bệnh gì?"

"Hồi hoàng thượng, Lan phi..." Thường thái y ấp a ấp úng, lặng lẽ nhìn Hồ Đức Hải bên cạnh.

Hồ Đức Hải nháy mắt ra hiệu, lắc đầu.

Tiêu Sát mất kiên nhẫn thúc giục: "Mau nói!"

"Hoàng thượng tha mạng, Lan phi... Lan phi là sinh non. Vi thần luôn cố gắng giúp Lan phi an thai, cũng chẳng biết tại sao hôm nay..."

"Ngươi nói gì? Lan phi sinh non?" 

Nghe câu trả lời của Thường thái y, ánh mắt của Tiêu Sát lập tức lộ sát khí, hai tay nắm chặt thành đấm, cố gắng kìm lại lửa giận trong lòng.

"Nàng mang thai lúc nào? Sao không ai bẩm báo trẫm?"

"Hồi hoàng thượng, Lan phi đã mang thai gần một tháng rưỡi. Vì sức khỏe Lan phi không tốt, thai tượng không ổn định, nên vi thần và Hồ công công kiến nghị chờ sau ba tháng, thai nhi ổn định mới công khai việc này. Ai ngờ..." Thường thái y cúi đầu, không dám nói tiếp.

Nghe Thường thái y nói Lan phi mang thai một tháng rưỡi, chỉ cần hoàng thượng tính toán là biết thai nhi trong bụng Lan phi không phải long chủng!

Lúc này Hồ Đức Hải quỳ bên cạnh tự biết bản thân lành ít dữ nhiều.

"Gần một tháng rưỡi?"

Tiêu Sát nhớ lại hôm đó là tiệc sinh nhật của Lan phi, trong lòng cũng đoán được chân tướng. 

Có điều việc này liên quan đến danh dự của hoàng thất, còn liên lụy đến phe phái của Trâu tướng trong triều, thế nên hắn không xúc động vạch trần, sai người lập tức đi điều tra kẻ thông dâm với Lan phi, tự làm mất mặt chính mình.

Hơn nữa Lan phi vẫn chưa tỉnh.

Sự thật thế nào còn phải xem phản ứng của nàng ta, nghe nàng ta nói thế nào.

Tiêu Sát vẫn còn nhớ hôm tiệc sinh nhật, chén canh sâm Lan phi uống cũng bị bỏ thuốc như chén của hắn. Nam nhân đêm đó tằng tịu với nàng ta rốt cuộc là người nàng ta chủ động sắp xếp hay là bị kẻ khác nhân cơ hội bôi đen hãm hại? Nàng ta có biết hay không?

Còn nữa, việc nàng ta sảy thai hôm nay rốt cuộc là do người làm hay là sự cố?

Tất cả đều phải âm thầm điều tra rõ ràng.

Sau khi nghĩ kỹ, Tiêu Sát lạnh lùng khiển trách Thường thái y và Hồ Đức Hải: "Việc Lan phi mang thai lớn như vậy các ngươi dám xúi giục Lan phi giấu giếm trẫm! Tuy có lý do nhưng cũng là phạm tội khi quân. Hơn nữa Lan phi còn không giữ được thai, các ngươi tội thêm một bậc! Hạ thái y, Chu thái y!"

"Có vi thần."

"Sức khỏe của Lan phi sau này giao cho hai ngươi, nhất định phải điều trị cho Lan phi khỏe lại."

"Vi thần tuân lệnh, vi thần chắc chắn sẽ tận tâm tận lực điều trị cho Lan phi, hoàng thượng yên tâm."

Đồng thanh nói xong, Hạ thái y và Chu thái y lập tức cùng nhau bước lên bắt mạch cho Lan phi.

Lúc này Thường thái y, Hồ Đức Hải và Xuân Ý đang sợ sệt quỳ tại chỗ chờ Tiêu Sát xử lý.

Tiêu Sát quay đầu nhìn Lan phi còn chưa tỉnh, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn ba người quỳ dưới đất, uy nghiêm ra lệnh Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, trước mắt đưa Thường thái y và Hồ Đức Hải vào đại lao, chờ trẫm xử lý."

"Vâng."

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

Thường thái y và Hồ Đức Hải khóc lóc xin tha.

Tiêu Sát càng thấy phiền chán, Tiểu Mục Tử lập tức gọi thị vệ vào đưa hai người đi.

Trong tẩm điện cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

Thấy một mình Xuân Ý không ngừng run rẩy, cũng không biết nàng đang chột dạ hay chỉ sợ hãi đơn thuần, Tiêu Sát híp mắt, đi đến trước mặt nàng: "Ngẩng đầu lên! Trẫm hỏi ngươi, việc Lan phi có thai có phải trên dưới Y Lan Điện đều biết hết đúng không?"

"Hồi... Hồi hoàng thượng, chỉ có Hồ công công, nô tỳ, Cẩm Tú và Cẩm Sắt biết. Những người khác có lẽ cũng biết, dù gì mọi người đều làm việc ở Y Lan Điện."

"Vậy sau khi Lan phi có thai có ai đã tới Y Lan Điện?"

"Nương nương có thai, những nương nương các cung khác lúc trước cũng không biết. Có điều đến ngày thứ hai Lương phi được phong phi, trừ Dĩnh phi thì tất cả nương nương đều đến thăm Lan phi nương nương. Hôm đó sau khi ăn mứt hoa quả của Lương phi, nương nương bỗng buồn nôn, sau đó Lương phi hỏi nương nương có phải có thai rồi không? Nhưng nương nương không thừa nhận, còn tức giận đuổi tất cả nương nương ra ngoài. Từ hôm đó đến hôm nay không còn nương nương nào đến Y Lan Điện vấn an Lan phi nương nương cả."

"Còn gì khác thường không, ngươi biết những gì đều nói ra đi!"

"Hồi hoàng thượng, hết... Hết rồi, những gì nô tỳ biết nô tỳ đều đã nói."

Xuân Ý suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định giấu chuyện châu hoa. 

Châu hoa tuy đã nằm trong tay Hồ Đức Hải nhưng trên dưới Y Lan Điện đều biết bình thường nàng hay đeo châu hoa kia. Nếu như đúng như lời Hồ Đức Hải nói châu hoa kia có liên quan tới việc Lan phi sảy thai, nàng có giải thích thế nào cũng không được, vậy nên chỉ có thể giấu giếm.

Có điều không biết Hồ Đức Hải đã giấu châu hoa ở đâu?

Nàng nhất định phải tìm cơ hội đến phòng gã tìm thử, sau đó tiêu hủy mới được.

Thấy Xuân Ý trả lời không lưu loát, Tiêu Sát lạnh lùng nói: "Vậy sao? Nếu trẫm điều tra ra ngươi còn có việc lừa gạt trẫm, đến lúc đó không chỉ đầu của một mình ngươi, mà cả nhà ngươi đều sẽ rơi đầu!"

"Nô tỳ không dám lừa gạt hoàng thượng, những gì nô tỳ biết nô tỳ đều đã nói."

"Nếu đã vậy, trẫm tạm thời để ngươi ở Y Lan Điện tiếp tục chăm sóc Lan phi, nếu Lan phi lại xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!"

"Tạ ơn hoàng thượng, nô tỳ tuân lệnh, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tân lực hầu hạ nương nương."

Xuân Ý sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng thấy Tiêu Sát không ép hỏi nữa, còn cho phép mình tiếp tục ở lại Y Lan Điện làm việc, nàng thầm thở phào.

Qua một lát, sau khi được Hạ thái y châm cứu, Lan phi cuối cùng cũng tỉnh.

Nàng ta nhìn Tiêu Sát: "Hoàng thượng..."

"Lan phi tỉnh rồi, nàng thấy sao?"

"Hoàng thượng, hu hu hu... Con của chúng ta không còn nữa, thần thiếp xin lỗi ngài, hu hu hu..."

Con của chúng ta?"

Tiêu Sát giật mình.

Nhưng cách Lan phi biểu đạt sự bi thương chân thành như vậy không giống nói dối.

Tiểu Mục Tử đứng cạnh nghe vậy cũng giật mình, theo phản xạ quan sát thái độ của Tiêu Sát.

Chủ tử của gã chỉ sững sờ một giây rồi bình thường trở lại, còn an ủi Lan phi: "Nếu con đã không còn thì nàng cũng đừng quá tự trách, chú ý sức khỏe. Nàng và trẫm đều còn trẻ, sau này sẽ có lại thôi."

"Hu hu hu... Nhưng đó là đứa bé đầu tiên của chúng ta, còn là hoàng trưởng tử của ngài, hu hu hu..."

Sắc mặt Lan phi trắng bệch, nhu nhược bật khóc.

Tiếc là nàng ta chỉ đang khóc cho một đứa con hoang!

Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Sát liền trở nên lạnh như băng.

Продолжить чтение

Вам также понравится

1.8M 25.3K 173
TÊN GỐC: 暴君的独宠 TÁC GIẢ: DIỆP VŨ SẮC NGUỒN: TỶ MUỘI DƯƠNG DƯƠNG THỂ LOẠI: Xuyên không, ngược, sắc tình, HE. EDIT: Dương tỷ (Meomeomeo) Biên tập: Mama...
3.5K 547 11
"Hiệu Tích, cười đi. " "Tại sao? " "Vì cậu cười thì giống mặt trời, rất ấm. "
38.6K 2.6K 39
Truyện Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt Tác giả : Lộc Kiến Ninh Tình trạng : Hoàn edit 38/38 chương Edit & Đăng lại Wattpad @FidellaVo...
397K 10.2K 141
Thể loại: Xuyên Không Editor: Từ Vũ Thiên Vi Nguồn: DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ ĐÔN Số chương: 139 chương Tình trạng: Đã hoàn thành PHẦN GIỚI THIỆU (bản gốc): ...