[FULL] Tôi, Em, Chúng Ta

Door _bluediary_

1.2K 234 130

"Phong, cậu không sao chứ?" Phong buông tay cô ra, khẽ lắc đầu để giảm cơn đau truyền đến nhưng vẫn vô cùng k... Meer

Một số điều lưu ý
Chương 1: Khởi Đầu Cho Cuộc Gặp Gỡ
Chương 2: Vũ Đình Thế Phong
Chương 3: Mất Mát
Chương 4: Tổn Thương
Chương 5: Định Mệnh
Chương 6: Huỳnh Nguyễn Diệu An
Chương 7: Chịu Đựng Đến Đáng Thương
Chương 8: An - Phong
Chương 9: Gặp Phong
Chương 10: Nếu Nói Thích
Chương 11: Thương Hại
Chương 12: Muốn Thử Yêu Đương Không?
Chương 13: Yêu Nhưng Không Yêu
Chương 14: Hôn, Được Không?
Chương 15: Chịu Đựng
Chương 16: Vẫn Nhớ
Chương 17: Thật Sự Yêu?
Chương 19: Quá khứ của Phong
Chương 20: Đi Dạo Chợ Đêm
Chương 21: Không Giống Nhau
Chương 22: Trân Trọng
Chương 23: Kết Thúc
Chương 24: Gia Đình
Chương 25: Em Ổn Không?
Chương 26: Tạm Biệt Quá Khứ
Chương 27: Xa Nhau
Chương 28: Chúc Mừng Sinh Nhật
Chương 29: Tiến Bước Cùng Nhau
Chương 30: Hy Vọng Ngày Mai
Chương 31: Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 32: Chậm Bước
Chương 33: Kết Cục
Chương 34 (Cuối): Không Tiêu Đề
Ngoại Truyện: Tình Đầu
Một số điều về hai nhân vật
Lời Cảm Ơn
10 sự thật về quá trình viết "Tôi, em, chúng ta"

Chương 18: Thật Sự Yêu.

20 5 6
Door _bluediary_

Diệu An ngây người trước câu hỏi đó, trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào. Anh Quân híp mắt nhìn cô, sau đó nhìn ra trước chầm chậm nhả từng chữ.

"Anh có thể nhìn ra điều đó trong mắt em, lúc nó cùng em đi học em nhìn nó bằng một ánh mắt như thể không cần sự xuất hiện của nó ở đó."

Không để cô suy nghĩ thêm, anh lại tiếp:

"Anh không rõ bây giờ em có thích nó không nhưng anh khẳng định nó có tình cảm với em, thậm chí rất sâu đậm. Có thể em đã nghe ở đâu đó về vài cái gọi là mối tình nhưng thật ra cũng là người ta theo đuổi nó và anh chắc chắn với em, em là người nó đối xử đặc biệt nhất từ trước đến giờ."

Cô im lặng nghe anh Quân nói và hoàn toàn không phản biện được câu nào. Cô ngay từ đầu chẳng hiểu gì về Phong cả, gia cảnh của anh như vậy cô cũng không hề biết. Cô chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của Phong, cũng chưa bao giờ quan tâm cậu. Cô đối với cậu từ trước đến giờ đều là sự vô tâm, phớt lờ mọi thứ cậu dành cho mình.

Cô thấy sự quan tâm đó của cậu và luôn đinh ninh đó là sự thương hại, vì thương hại nên đứng đó như ban ơn cho kẻ khác một cách cao quý nhưng nghĩ thật kỹ lại thì dường như lại không phải. Cô đã cảm nhận được vài lần, cậu quan tâm cô thật sự và giờ đây lại càng cảm nhận rõ, sự quan tâm đó thật vụng về nhưng cậu vẫn luôn cố gắng làm cho cô, như sự dịu dàng nhỏ bé nhất trong cậu đều là dành hết tặng cô.

Cậu cho cô thấy mình thật sự là sự ưu tiên, không phải sự lựa chọn hời hợt.

Nghĩ tới đó, cô chợt cảm thấy có lỗi. Cậu giúp cô rất nhiều mà lại chẳng hề đòi hỏi gì, giống như chỉ đòi ở cô một chút tình cảm nhưng cô lại nhất quyết không đưa. Giờ bảo Phong thích cô ư? Thích cô từ bao giờ? Tại sao lại thích cô? Người như cô làm gì có điều gì đáng giá để thích. Ai cũng thích những viên ngọc quý, nhưng viên kim cương lấp lánh làm gì có kẻ nào lại mê mẩn một cục đá vô giá trị ở ven đường chứ?

Cuộc đời cô là một vũng lầy, nó kìm chân cô lại, luôn muốn giết cô từng ngày. Cô thừa nhận, cuộc đời của cả hai không quá khác biệt nhưng cô cảm thấy cậu xứng đáng nhiều hơn thế. Cô không muốn vì yêu cô mà cuộc đời cậu thêm sa ngã, không muốn vì yêu cô mà cậu nhắm mắt để bị cô kéo vào bùn lầy. Cậu tốt, cậu xứng đáng với điều tốt.

An cũng không biết mình có thích cậu không vì rất lâu cô chưa từng cảm nhận được tình yêu thương nên đến giờ cô không thể mường tượng lại. Cô cũng không thể chạm vào nó xem nó có ấm nóng như người ta vẫn hay bảo không, càng không biết nó có ngọt ngào như viên kẹo đường không. Cô chẳng biết tình yêu nó có vĩ đại không mà khiến nhiều người vì nó đến thế. Nếu bảo cô thích cậu, cô không dám khẳng định. Nhưng nếu bảo cô không thích cậu, cô cũng không rõ. Cô tự hỏi, nếu như bây giờ cậu vì những hành động đó mà ghét bỏ cô thì cô có sao không. Cậu giúp cô rất nhiều, cô cũng rất nhiều lần từ chối sự giúp đỡ đó. Với cương vị là một người qua đường muốn giúp đỡ kẻ yếu thế, cậu đã làm tốt, giúp cô ngay từ lần đầu tiên gặp. Với cương vị là người yêu cậu cũng làm tốt, tốt hơn bất cứ ai từng đối với cô. Bất giác cô lại thấy sợ.

Cô sợ cậu sẽ không cần mình nữa. Cô đã quen việc có cậu bên cạnh, nếu cậu rời đi, cô sợ mình sẽ rơi vào vực thẳm. Cô muốn ở bên cạnh cậu lâu thật lâu, muốn được cậu quan tâm, yêu thương thật lâu, muốn cảm nhận được "tình yêu" thật sự người ta vẫn hay nói.

Nghĩ đến đó, không quá lâu để cô nhận ra mình thích cậu nhưng sự lo lắng lại ngày càng bủa vây, suy nghĩ về cậu lại ngày càng giống như mạng nhện, giăng đầy ở khắp nơi trong tâm trí cô. Cô lo lắng, nếu tất cả chỉ là sự ngộ nhận thì sao, có khi nào do quá lâu không biết yêu thương nên tự mình ảo tưởng không?

"Ồ, Phong lâu không đua mà giỏi ghê ta!"

"Về nhất luôn, ghê thật đấy!"

An ngừng nghĩ, hướng mắt về nơi cậu đang đứng. Cậu đứng đó, cười tươi như xua tan sự âm u ở trong đêm lạnh, bộ dáng phóng khoáng, bất cần lại rạng rỡ. Nụ cười đó hình như cô chưa từng thấy ở cậu.

Rõ ràng, không ở bên cô cậu tỏa sáng đến vậy mà.

Nhưng bây giờ, cô không muốn buông tay cậu ra, càng không muốn bỏ lỡ cậu. Cô không muốn hối hận nữa.

Cậu như vì sao sáng độc nhất trong bầu trời đen tối bên trong cô, vì chút nhân từ mà vụt qua nên cô phải nắm thật chắc.

"Sao thế? Tự nhiên ngẩn người ra vậy?"

"Dạ không, không có gì đâu ạ."

"Phong nó không dễ trao tình cảm cho ai. Nó tin em, nó trao cho em tức là nó cần em. Nếu em không cần tình cảm đó, mong em dứt khoát từ chối vì anh không muốn thấy nó tổn thương. Còn nếu em trân trọng tình cảm đó, mong em nắm giữ lại, đừng bỏ lỡ."

"Sao anh chắc chắn thế?"

"Có một hôm ở bar, lúc nó say..." - Anh lại hút tiếp điếu thuốc, phả ra nói - "Anh nghe nó gọi tên em. Em biết mà, người say thường nói thật, Diệu An nhỉ?"

Cô túm chặt vạt áo, nhìn Phong ở xa đang nói chuyện với mọi người không đáp.

"Thôi, đến giờ anh đua rồi, suy nghĩ kỹ nhé. Nếu em cảm thấy phiền vì nói chuyện với anh thì anh xin lỗi, nhưng vì cuộc sống của Phong có qua nhiều biến cố rồi nên anh không muốn nó tổn thương thêm nữa."

"Vâng, em cảm ơn anh."

Cô nhìn theo bóng anh Quân đi lại chỗ xe, lại nhìn Phong từ đó đi lại. Lúc cậu đi, trông cậu bừng sáng giữa nền trời âm u, rực rỡ như vị tinh tú lấp lánh. Nó đẹp nhưng cô lại từng không dám vươn tay ra chạm.

Cậu bước đến chỗ cô đứng, dịu dàng hỏi:

"An đợi Phong lâu không?"

An lắc đầu.

"Vậy giờ mình về nhà, tối lạnh rồi An mặc mỏng thế lỡ ốm đấy."

Phong nói là làm, cậu quay ra tạm biệt mọi người rồi theo thói quen nắm tay cô về nhà. Cô chăm chú nhìn cậu nắm tay mình, bàn tay cậu ấm áp, dịu dàng và nó đã chạm đến trái tim khô cằn trong cô. Cô nghĩ vẩn vơ mãi, không biết làm sao để đối diện với cậu đành khẽ rụt tay lại.

Cậu nhìn cô giây lát nhưng không tỏ vẻ bất mãn mà vẫn đi cạnh cô. Dường như cậu nhận ra hình như tâm trạng cô không ổn nên cũng không mở lời hỏi, chỉ im lặng để cô sống trong thế giới riêng mình. Cậu vừa đi vừa nghĩ, có lẽ bây giờ cuộc sống cứ như thế này là đủ, chỉ cần cậu nghĩ về An là được còn cậu chẳng dám mơ An sẽ thích cậu, yêu cậu nhưng cậu sẽ bù đắp cho cô, chắc chắn sẽ bù đắp cho cô những thiệt thòi kia, từng chút hàn gắn vết thương lòng trong cô lại.

Cậu cứ nghĩ mãi thế, đến lúc nhìn sang bên lại chẳng thấy cô đâu. Cậu theo phản xạ quay lại đằng sau, thấy cô đứng cách mình một đoạn, khẽ cúi mặt xuống trông thật cô đơn.

"An sao thế?"

Cô không trả lời làm lòng Phong nhất thời hoảng loạn. Cậu chạy lại chỗ cô, đứng lay nhẹ vai cô lặp lại câu hỏi.

"An sao thế, mệt à?"

"An xin lỗi."

Cô nghĩ rồi, ít nhất cậu cần một lời xin lỗi thật tử tế vì cậu không làm gì sai, cậu không đáng phải chịu tổn thương từ người như cô.

Hơn nữa, cô mong lời xin lỗi này sẽ níu cậu ở lại.

"Sao An lại xin lỗi, An có làm gì sai đâu?"

"An xin lỗi. An đồng ý làm bạn gái Phong vì nhiều lý do khác."

Phong đứng bất động nhìn cô, sau đó nở nụ cười nhạt rồi nhẹ bẫng trả lời:

"Phong biết."

Cô đứng đó tỏ vẻ phân vân đưa mắt nhìn cậu. Cậu nhìn lại cô bằng ánh mắt bao dung rồi chậm rãi từng bước tiến lại đưa tay ôm chặt lấy cô, thì thầm:

"Phong biết An quyết định đồng ý yêu Phong không phải vì An thật sự có tình cảm với Phong. Nhưng Phong hiểu, An cũng cần một chỗ dựa. Không sao cả, An đến với Phong là được rồi."

Cô nghe đến đó mọi cảm xúc như ùa đến khuấy động lòng cô. Chợt cô cảm thấy tủi, thấy có lỗi với cậu mà bất giác rơi nước mắt, sau đó liền vùi đầu vào ngực cậu.

"An xin lỗi." - Cô không biết làm gì ngoài lặp lại câu xin lỗi.

"An không có lỗi. Không sao." - Phong vừa nói vừa vuốt khẽ mái tóc của cô nói tiếp - "Dù sao cũng chỉ là yêu thử mà, Phong không đòi hỏi hơn được. Nếu An muốn dừng lại, Phong sẽ chấp nhận. Thú thật, lúc đầu Phong ngỏ lời với An cũng chỉ vì muốn hiểu mình muốn gì, sau đó Phong mới nhận ra mình thích An mà. Thật đấy, không phải tình cảm thương hại như An nghĩ đâu."

"Không, không dừng lại đâu." - Cô ở trong lòng cậu khẽ lắc đầu để mặc nước mắt rơi thấm ướt áo trước ngực Phong.

"Ừ, không chia tay." - Phong ngừng lại một chút rồi cúi thấp xuống khẽ hỏi - "Giờ thích Phong hơn chút nào chưa?"

An không trả lời chỉ im lặng gật đầu, tay ôm chặt lấy Phong. Hóa ra cũng cậu đã biết từ đầu. Cậu biết và cậu vẫn chấp nhận vì cậu hiểu rõ cô tồn tại đến bây giờ không hề dễ dàng gì. Cô cần một chỗ để dựa vào, trùng hợp cậu lại muốn làm chỗ dựa của cô, vậy thôi.

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

Door embenunglon

Tienerfictie

15.9K 210 7
nứng nên viết thoi
328K 27.5K 136
Tác giả: Hạnh Văn Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Học đường, HE, Ngọt sủng, Trùng sinh, Chủ thụ, 1v1. Độ dài: 132 chương + 4 ngoại truyện. Truyện được c...
47.6K 4.1K 24
textfic ; teencode pondphuwin ; joongdunk ; geminifourth
1.8K 298 15
"Gu tớ đơn giản lắm, phải chiều tớ như em bé cơ" "Tớ cũng đang có nhu cầu chăm em bé đây" "Gu của tớ là mấy anh goodboy cơ" "Trùng hợp ghê tớ cũng l...