[Hoàn] Nam Phụ Độc Ác Gả Cho...

By lywsyx_wx

1.2M 124K 8.7K

Tên gốc: Ác độc nam phối giá cấp tàn tật phản phái hậu Tác giả: Cựu Mộng Như Sương Thể loại: Đam mỹ, xuyên th... More

Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Ngoại truyện 1: Họ là cùng một người (1)
Ngoại truyện 1: Họ là cùng một người (2)
Ngoại truyện 1: Họ là cùng một người (3)
Ngoại truyện 1: Họ là cùng một người (4)
Ngoại truyện 2: Chúng ta là người cùng phe đấy
Ngoại truyện 3: Ma cà rồng
Ngoại truyện 4: Ngôi sao nhỏ
Ngoại truyện 5: Cuộc sống hằng ngày (1)
Ngoại truyện 5: Cuộc sống hằng ngày (2)
Ngoại truyện 5: Cuộc sống hằng ngày (3)
Ngoại truyện 5: Cuộc sống hằng ngày (4)
Ngoại truyện 6: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (1)
Ngoại truyện 6: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (2)
Ngoại truyện 6: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (3)

Chương 153

1.7K 222 8
By lywsyx_wx

Một ngày trước, Sở Trần yêu cầu Quân đoàn Phần Diệm làm kết quả kiểm tra.

Bản báo cáo được gửi đến vòng tay thông minh của Sở Trần, dài khoảng chừng mấy chục trang.

Sở Trần khoanh chân ngồi trên giường nghiên cứu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có thể khẳng định thịt trùng tộc thật sự không có độc, chỉ cần nấu chín là có thể ăn được, thậm chí có thể bổ sung nguyên tố vi lượng cho cơ thể người.

Là nguyên liệu vô cùng tốt.

Hổ Tử: "Chúng tôi đem một phần cho thực vật, một phần còn lại cho một số loại thú ăn. Sau một ngày một đêm, thức ăn đã được đào thải ra ngoài, không phát hiện chất độc trong cơ thể hoặc trong phân."

"Hơn nữa phần nguyên liệu nấu ăn này có tác dụng gia tăng sức mạnh tinh thần."

Chuyện này cũng làm cho những người trong Quân đoàn Phần Diệm vô cùng kinh ngạc.

Phần nguyên liệu nấu ăn mà Sở Trần đưa có tác dụng trợ giúp gia tăng sức mạnh tinh thần, hơn nữa còn nhiều hơn những loại nguyên liệu nấu ăn khác!

Cũng không biết cậu tìm thấy nguyên liệu ở đâu.

"Cậu Sở, chúng tôi có thể hỏi cậu nguyên liệu nấu ăn này là cái gì được không?"

Có rất nhiều thông báo tin nhắn được gửi tới, Sở Trần liếc nhìn.

Gia tăng sức mạnh tinh thần à?

Sở Trần lập tức có hứng thú, thuận tay trả lời Hổ Tử: "Là thịt trong liêm đao của trùng tộc."

Sau khi gửi tin nhắn, tinh thần cậu phấn chấn vô cùng, vừa lúc từ bây giờ cho tới lúc đó vẫn còn một khoảng thời gian, cậu đơn giản mang theo đầy đủ dụng cụ ra khỏi tường thành trước. Gửi tin nhắn cho Từ Khuê nói anh ta sau khi xong nhiệm vụ lập tức gặp nhau ở chỗ tường thành.

Bên kia, tất cả mọi người trong Quân đoàn Phần Diệm nhận được tin tức từ Sở Trần đều trợn mắt!

Trùng tộc?

Là trùng tộc thật á?

Không phải chứ... Có phải chồng sếp có chút gì đó kỳ lạ không?

Hầu hết mọi người khi nhìn thấy trùng tộc đều sẽ liên tưởng đến những từ như “kinh tởm”, “đáng sợ”, “kẻ thù”,... nhưng chưa từng có ai đánh đồng trùng tộc với “đồ ăn” cả.

Mặc dù kết quả kiểm tra đã chứng minh thịt trong liêm đao của trùng tộc thật sự có thể ăn được, cũng có trợ giúp một phần nhất định trong việc gia tăng sức mạnh tinh thần. Quá đỉnh, nhưng thật kỳ lạ khi nghĩ rằng loại thịt này có thể ăn được!!!

Mọi người nhìn nhau.

Hổ Tử lẩm bẩm nói: “Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy cậu Sở khác với người thường...”

“Chỉ có thể nói anh dâu quá trâu bò.”

Thực lực của trùng tộc bên ngoài tường thành không cao, toàn bộ khả năng giết người đều dựa vào số lượng cậy đông hiếp yếu. Đối với Sở Trần cũng không tính là uy hiếp, nhưng cậu cũng không thâm nhập vào quá sâu bên trong trùng tộc, mà tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, ôm cây đợi thỏ.

Không lâu sau có trùng tộc theo hơi thở bay đến, hai mắt Sở Trần lập tức sáng lên. Cách cậu nhìn trùng tộc tương tự như khi nhìn thấy một đĩa thịt tự động bay qua.

Trùng tộc: “...”

Đột nhiên nó có dự cảm không lành, thậm chí muốn quay đầu bỏ chạy?

“Bùm...”

Không đợi trùng tộc kịp phản ứng lại, một ngọn lửa đã bay về phía chúng nó.

Động tĩnh lần này nhẹ hơn so với lần trước

Sở Trần đã cố tình khống chế sức mạnh tinh thần của mình, để tạo ra ngọn lửa không quá lớn, khiến cho thịt mấy con trùng tộc không bị quá cháy. Cậu đi tới, lấy từ trong hộp dụng cụ một con dao, chém liêm đao khổng lồ của trùng tộc rồi lẩm bẩm: “Hơi giống ăn cua nhỉ..."

Nhưng cua không thể lớn như vậy được.

Chính vì là lim đao của trùng tộc cho nên càng nhiều thịt.

Sở Trần lấy ra một số chai lọ từ hộp dụng cụ, rắc gia vị lên.

Thịt trùng tộc thực sự rất ngon, ngay cả chỉ để nguyên vị rồi nướng lên thì hương vị vẫn ngon. 

Nguyên liệu nấu ăn có ở khắp nơi, Sở Trần không tiếc tay, chỉ chọn phần nhân ở giữa để ăn, chỉ ăn một chút là đã no. Cậu bóc phần thịt còn lại bỏ vào hộp cơm, định mang về cho bạn cùng phòng ăn thêm.

Trên đường, Sở Trần tình cờ gặp được Hoäc Lăng.

Hoắc Lăng trông có chút chật vật, cả người đầy máu, thấy cậu đi qua liền lau mặt, hơi sửng sốt: “Đồng đội của cậu đâu? Mà sao cậu lại tới khu vực này?”

Nơi này là địa bàn Hoặc Lăng phụ trách.

Sở Trần đứng không xa không gần nói: “Tôi tình cờ đi ngang qua đây, còn chưa tới giờ làm nhiệm vụ, ở ký túc xá nhàn rỗi chán quá nên chạy tới giết trùng tộc thôi, giờ quay về luôn đây.”

Hoắc Lăng: “Được.”

Không hổ là Sở Trần.

Đồng đội đứng bên cạnh Hoắc Lăng cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Gần đây do phát hiện một số lượng lớn trứng trùng của trùng tộc, trong lúc thu dọn trứng trùng, trùng tộc dường như cũng có cảm ứng, giống như phát điên tiến vào trạng thái cuồng bạo, rất nhiều binh lính không ngừng kêu khổ. Mỗi lần làm nhiệm vụ chỉ có khi trở lại bên trong tường thành mới là chuyện vui vẻ nhất. Thế mà người này bởi vì nhàm chán cho nên đi ra ngoài giết trùng tộc.

Quá kiêu ngạo! Thật sự không coi ai ra gì!

Nhưng mà quả thật người ta có quyền kiêu ngạo.

Hoắc Lăng cũng rất buồn bực.

Bọn họ đều sở hữu sức mạnh tinh thần cấp cao, anh ta đứng một mình thì sẽ rất kinh người. Nhưng so với Sở Trần, sao trông anh ta lại yếu ớt chẳng khác nào rác rưởi thế?

Nhìn xem, đồng đội của anh ta đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn sang đây kìa!

Phải huấn luyện thêm.

Nhân phẩm của một người đàn ông không thể bị chà đạp được.

Phải huấn luyện nhiều hơn nữa!

“Đúng rồi..." Sở Trần nhớ tới kết quả do Hổ Tử đưa tới, nói thịt này còn có thể tăng cường sức mạnh tinh thần, liền nói: “Ở chỗ tôi có một ít đồ ăn, nhìn thấy mọi người vất vả như vậy, cho mọi người một ít này.”

Cậu đưa một trong những hộp thức ăn trong hộp dụng cụ cho Hoắc Lăng.

Trong nguyên tác, Văn Gia Ngọc luyện chế ra một loại thần dược nâng cao sức mạnh tinh thần, lúc ấy mọi người đều điên cuồng vì nó. Hoắc Lăng với sự giúp đỡ của Văn Gia Ngọc đã nhảy từ sức mạnh tinh thần cấp S lên song S, sau đó hợp nhất sức mạnh trong tinh tế.

Nhưng bây giờ Văn Gia Ngọc đã bị bắt đi, còn vào ngục giam, hành trình sau này của Hoắc Lăng tất nhiên cũng sẽ khác nguyên tác.

Mặc dù Sở Trần không định bộc lộ khả năng của mình, nhưng cậu vẫn có thể giúp Hoắc Lăng hết mức có thể.

Dù sao bây giờ hai người cũng là bạn bè.

Hoắc Lăng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”

Đồng đội của Hoắc Lăng ảo não: “Nấu chín chưa? Nhìn ngon quá, tôi nếm thử được không?”

Sở Trần rất dễ tính, nghe vậy hai mắt cong cong, đẹp như trăng lưỡi liềm. Ánh mắt rất sáng, giống như ánh sao lấp lánh, gật đầu nói: “Đương nhiên là được."

Đồng đội nhìn nụ cười trên mặt cậu, hơi sửng sốt.

Sau khi Sở Trần rời đi, sắc mặt người này hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn về hướng cậu rời đi, đụng vào bả vai Hoắc Lăng: “Người vừa rồi là Sở Trần thực lực trâu bò như anh đúng không?”

Hoắc Lăng nghi ngờ nhìn người nọ: “Đúng vậy, có phải trước kia anh chưa từng thấy cậu ấy đâu?”

“Lúc trước không phải không chú ý sao. Khụ khụ, tôi thấy tính tình cậu ấy rất tốt, trông cũng khá thân với anh, còn tặng đồ ăn cho anh nữa. Thế nào, có thể giới thiệu cho tôi làm quen được không?”

Hoắc Lăng: “!!!”

Hoắc Lăng đang tò mò không hiểu đồng đội định nói cái gì, nghe xong câu cuối mới biết được mục đích của đối phương. Sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không được, cậu ấy là người đã có gia đình!”

Đồng đội “Ề” lên một tiếng đầy tiếc nuối: “Chết tiệt, tới muộn mất rồi!”

Hoắc Lăng: “...”

Hoắc Lăng không khỏi đảo mắt qua, nghĩ tới lúc trước trong hành lang ký túc xá vô tình nhìn thấy đạo tặc vũ trụ có quan hệ tình cảm với Sở Trần, lại vô tình đụng phải giáo quan Sở đang muốn cưỡng bức Sở Trần.

Sở Trần có vóc dáng quyến rũ lắm ư?

Tại sao nhiều người thích Sở Trần thế!

Anh ta không nhịn được đánh đồng đội một cái: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ, nhiều người thích cậu ấy lắm, anh không có cơ hội đâu.”

Sở Trần mang theo hộp thức ăn trở về, nói ra cũng thật trùng hợp, tình cờ nhìn thấy Văn Hướng Dương và Vương Vũ chuẩn bị rời khỏi tường thành, thế nên nhét cho mỗi người một hộp để bọn họ ăn trước khi đi.

Văn Hướng Dương và Vương Vũ rất tin tưởng cậu, lập tức ăn mà không hỏi đây là thịt gì.

Văn Hướng Dương hai mắt sáng lấp lánh, vừa ăn vừa khen: “Trần Trần, món cậu làm ngon quái”

Vương Vũ im lặng một lúc, nhưng động tác lại rất nhanh.

Sở Trần cười tủm tỉm nối: “Lần này nướng hơi mất nước, sau này có thể thử hấp xem sao. Nếu như ăn ngon, lần sau sẽ mang tới cho hai cậu.”

Sở Trần vừa nói xong, một ánh mắt phẫn hận quét qua, làm cho người ta không thể không chú ý.

Sở Trần vờ như không nhìn thấy, khi Từ Khuê đến liền đưa cho anh ta hộp thịt cuối cùng.

Từ Khuê lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hừ, không ngờ Sở Trần còn có tay nghề đấy?”

Sở Trần bật cười: “Chỉ là sở thích cá nhân thôi. Không phải ai cũng hợp khẩu vị với mấy món do tôi làm. Anh thử trước xem có thích hương vị này không?”

Khi Từ Khuê mở hộp ra, đầu tiên là ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, anh ta chợt do dự, luôn cảm thấy mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó.

Nhưng Từ Khuê cũng không nghĩ nhiều.

Thịt trông trắng như tuyết, khi soi dưới ánh nắng mặt trời thậm chí còn có chút trong suốt, bên mép có một miếng cháy xém nhỏ, giống như vô tình làm hỏng.

Từ Khuê cố gắng cắn thử một miếng trước.

Các vị giác từ từ được mở ra.

Thịt ngon nhưng hơi khô, Từ Khuê nghĩ chắc Sở Trần không cẩn thận phạm sai lầm, nhưng phần thịt này đúng là như vẽ rồng thêm mắt. Hương vị nháy mắt tràn ngập khoang miệng, khiến cho người khác bất giác chảy nước miếng, càng muốn ăn thêm nữa.

Từ Khuê “ừm” một tiếng, hơi mở to hai mắt: “Ngon, thật sự rất ngon.”

Chỉ hai ba miếng đã ăn hết miếng thịt.

Hai đồng đội sức mạnh tinh thần cấp A + khác đã đến, mấy người cùng nhau ra ngoài tường thành, Từ Khuê không ngừng khen ngợi tay nghề của Sở Trần, khiến cậu rất xấu hổ.

Còn Lệ Phần ở bên này không yên lòng nổi, ánh mắt cứ liên hồi nhắm vào hộp dụng cụ trong tay Sở Trần.

Thịt của mình đâu?

Mọi người ra khỏi tường thành chạm trán với trùng tộc, Sở Trần thuận lợi giải quyết.

Chỉ có sức mạnh tinh thần của cậu là khiến trùng tộc không chảy một chút máu nào.

Ở bên cạnh, Từ Khuê đang xoa bụng, miệng còn đang nói muốn ăn thịt, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Từ từ... mùi thơm này?

Trùng tộc??

Từ Khuê nhất thời như bị đóng đinh định tại chỗ.

Mặt anh ta tái đi lập tức, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thấy hẳn là không đến mức ấy.

Ai lại đi ăn thịt trùng tộc cơ chứ?

Nhưng mà mùi thịt của trùng tộc khi bị sức mạnh tinh thần của Sở Trần thiêu chết giống như nhắc nhở anh ta hết lần này tới lần khác, liều mạng chui vào lỗ mũi. Từ Khuê vẫn muốn tiếp tục giãy dụa, chậm rãi đi theo phía sau Sở Trần, quan sát cậu, cuối cùng hạ quyết tâm, nhanh chóng quay đầu lại sóng vai đi bên cạnh, giống như đang lơ đãng hỏi: “Sở Trần, thịt lúc trước mà cậu cho tôi ăn, có phải của trùng tộc không? Tôi ngửi mùi thấy rất giống."

Sở Trần quay lại nhìn Từ Khuê.

Từ Khuê làm như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể không bận tâm chuyện này.

Ban đầu Sở Trân không định nói với Từ Khuê, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như anh ta có thể chấp nhận được. Vì vậy liền thử thăm dò trước dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Nếu tôi nói thật đó là thịt trùng tộc, liệu có phải anh Từ sẽ giết tôi không? Ha ha.”

Từ Khuê thoải mái một chút rồi cười cười: “Cũng không đến mức đó. Không phải chỉ là thịt trùng tộc thôi sao, thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm”

Sở Trần chớp chớp mắt mấy cái, cảm thấy yên tâm: “Nếu anh Từ đã nói như vậy, tôi đây cũng không giấu nữa, thịt lúc trước tôi cho anh ăn thật sự là thịt trùng tộc. Nhưng mà anh không cần phải lo lắng, tôi cũng đã tìm người làm kiểm tra rồi, bây giờ chia cho anh, đêm nay tôi cũng tự mình ăn.”

Từ Khuê vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đi theo bên cạnh nghe cậu nói chuyện.

Sở Trần càng nói càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cho rằng Từ Khuê cũng khá lớn gan, xem ra sau này có thể tiếp tục cùng anh Từ chia sẻ đồ ăn ngon.

Thế nhưng, cậu vừa mới nói mình cũng ăn thịt này thì thấy Từ Khuê đột nhiên quay đầu lại, “oẹ” một tiếng nôn hết lên người Lệ Phần ở bên cạnh.

Continue Reading

You'll Also Like

29.5K 2.7K 18
Hán Việt: Khoái xuyên: Tiểu khả liên đích ngã, bị đại lão môn quyển dưỡng liễu ( np ) Tác giả: Pháo Đạn Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , Hiện...
109K 7.8K 128
Tên: Tận thế dẫn đường Tác giả: Khinh Giác Edit: Náppu Tình trạng QT: Hoàn 127 chương Tình trạng edit: Hoàn thành Quái vật dị chủng xuất hiện, tận th...
116K 10.9K 139
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...
32.8K 1.2K 90
TRUYỆN COVER! Tác Giả: A Phì A ⚠️: FUTA🔞 COUPLE: Diệp Lâm Anh x Trang Pháp Không thích đọc thì lướt nha ❤️