[BHTT] [EDIT] Hôm Nay Lại Đa...

By phuong_bchii

354K 25.6K 3.7K

Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii More

Văn Án
Chương 1: Quán bar happy gặp được mẹ kế
Chương 2: Cô cho tôi vào danh sách đen Wechat?
Chương 3: Mẹ kế gì đó là đáng ghét nhất
Chương 4: Vô tình tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu
Chương 5: Đàn ông không bằng ớt cay
Chương 6: Lần rung động gần nhất
Chương 7: Hôm nay bạn đã ẻ chưa?
Chương 8: Dựa vào nhan sắc xinh đẹp gây sốt ở chương trình tạp kỹ tình yêu
Chương 9: Ánh sáng khi gặp lần đầu
Chương 10: Nàng thích luôn là nhiệt độ ba phút
Chương 11: Đây là mẹ kế âm hiểm độc ác gì vậy
Chương 12: Cô gái trong giới giải trí muốn gọi một tiếng chồng nhất
Chương 13: Chế độ một vợ một chồng làm sao thế
Chương 14: Cách bạn nhìn cô ấy tuyệt đối không đơn thuần
Chương 15: Mặt trời nhỏ nhân gian
Chương 16: Ý tốt của nàng có thể xua tan bóng đêm
Chương 17 Chẳng hiểu sao cùng một đội với mẹ kế
Chương 18: Tay Tô Mạn là tay sinh ra để chơi đàn
Chương 19: Tại sao phải kết hôn?
Chương 20: Không phải chỉ là eo nhỏ thôi sao, ai mà không có chứ
Chương 21: Đây là nữ tấu hề sao
Chương 22: Đây là một chương trình tạp kỹ tình yêu
Chương 23: Niên thiếu thích
Chương 24: Nàng không hiểu Tô Mạn
Chương 25 Nếu cô muốn nghe, tôi có thể đàn
Chương 26: Con gái chú biết không?
Chương 27: Tên CP không tồi
Chương 28: Nàng đã từng nghe có người đàn khúc này
Chương 29: Thật sự sẽ thích Nguyễn Danh Thành sao
Chương 30: Lần đầu tiên trong đời muốn đi tìm hiểu
Chương 31: Không có tài nguyên nào cô ấy không xé được
Chương 32: Ánh mắt đều muốn kéo sợi
Chương 33: Tình thương của mẹ sẽ có một ngày biến chất
Chương 34: Cùng ảnh hậu xào CP
Chương 35: Mình nguyện ý để cô ấy cọ nhiệt
Chương 36: Cô ấy lại không thích mình
Chương 37: CP là buổi sáng xào, người là buổi chiều flop
Chương 38: Cảnh hôn đầu tiên kể từ khi ra mắt
Chương 39: Rung động khiến lòng run sợ lại đau lòng
Chương 40: Tình yêu chân thành nhiệt liệt lại lý tưởng
Chương 41: Đả thương kẻ địch 1000 tự tổn hại 800
Chương 42: Nửa đêm đi gõ cửa phòng Tô Mạn
Chương 43: Cô gái vượt trùng dương theo đuổi
Chương 44: Nhìn cái gì cũng có thể cảm thấy có chút giống tình yêu
Chương 45: Đều là tôi không đúng, Đào Đào
Chương 47: Trừ phi là tình thương của mẹ biến chất
Chương 48: Có nghĩ tới làm đồng tính nữ hay không
Chương 49: Cũng không thấy cô thích con trai
Chương 50: Nội y đó là Tô Mạn chọn cho nàng?!
Chương 51: Cô Tô, không phải cô nói đêm nay ở cùng em sao
Chương 52: Cô Tô, cùng nhau ngủ nha
Chương 53: Nói đến mê người như vậy làm cái gì
Chương 54: Đây là Tu La tràng gì vậy
Chương 55: Muốn sờ eo Tô Mạn một phen
Chương 56: Mẹ cháu không cho cháu yêu đương
Chương 57: Có thể nhìn xuống tôi tùy thích
Chương 58: Thế nào? Cô ghen à?
Chương 59: Gia nghiệp của cô, có một nửa của tôi
Chương 60: Đây là cuộc sống sau khi kết hôn sao
Chương 61: Liền không thể nói vài câu dễ nghe sao!
Chương 62: Sẽ nguyện ý buông tay vậy mới kỳ lạ
Chương 63: Quan tâm sẽ bị loạn? Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Chương 64: Hai người không phải là muốn sinh đứa thứ hai đó chứ?!
Chương 65: Không biết còn tưởng rằng cậu là bạn gái
Chương 66: Có chút chua xót, lại có chút ngọt
Chương 67: Hiện tại không có tình thương của mẹ, còn có thể biến chất sao
Chương 68: Không bằng sắp xếp cho con một buổi xem mắt
Chương 69: Cậu dám nói cậu không có ý với Tô ảnh hậu?
Chương 70: Có phải Tô ảnh hậu rất khó đuổi theo không
Chương 71: Tô Mạn đọc văn học ABO kỳ quái?!
Chương 72: Đào Đào, có tôi ở đây
Chương 73: Cơm chó này Đường Diệp đều cảm thấy ê răng
Chương 74: Sao có thể nói em không được?!
Chương 75: Đào Đào, đến chỗ tôi này
Chương 76: Omega của tôi
Chương 77: Xin hỏi tôi có thể theo đuổi cô Nguyễn không?
Chương 78: Cô là người tốt
Chương 79: Khóa kéo của tôi hình như bị kẹt rồi
Chương 80: Nếu không đi chính là muốn giúp cô cởi đồ lót
Chương 81: Đưa em đi xem thế giới của người trưởng thành
Chương 82: Vừa rồi cái kia sao có thể gọi là hôn môi
Chương 83: Tối hôm qua em rất dính người
Chương 84: Buổi tối trả lại cho cậu một cái tốt hơn
Chương 85: Người cô ấy thích nên là tôi mới đúng
Chương 86: Khiến em hiểu lầm đi thích người khác
Chương 87: Mời chị trở lại trong thế giới của chính mình đi
Chương 88: Có phải nàng và Tô Mạn không có duyên phận hay không?
Chương 89: Cậu hiện tại có tính là truy thê hỏa táng tràng hay không
Chương 90: Cô ấy thích Tô Mạn liên quan gì đến em?
Chương 91: Còn phải ngủ chung một phòng
Chương 92: Chị có thể đứng lên khỏi người tôi trước hay không
Chương 93: Em còn muốn kết hôn với tôi sao?
Chương 94: Vẫn luôn là người rất dịu dàng
Chương 95: Muốn học cảnh hôn, tìm tôi là được rồi
Chương 96: Em cảm thấy có hứng thú với chị, cô Tô
Chương 97: Chúng ta hiện tại xem như là tình cô trò?
Chương 98: Như em thấy đấy, cây vạn tuế nở hoa rồi
Chương 99: Chỉ là muốn ngược đãi con gái riêng một chút
Chương 100: Có muốn cùng nhau không, cô Tô
Chương 101: Chúng ta tới làm chút chuyện sinh con đi
Chương 102: Ôm cô Tô hôn không ngừng có tính hay không?
Chương 103: Hiện tại và sau này, đều là bởi vì tôi
Chương 104: Chỉ là về cô và cô
Chương 105: Sao còn giành giật vợ với tôi thế?
Chương 106: Em rốt cuộc biết đóng phim hay không?
Chương 107: Ở dưới ánh trăng tìm thấy cô ấy
Chương 108: Sắc lệnh trí hôn mê tới cực điểm
Chương 109: Không phải nụ hôn đầu tiên
Chương 110: Vạch trần kim chủ phía sau của Nguyễn Đào
Chương 111: Cô Tô, đêm nay có thể đừng đi không?
Chương 112: Chỉ ngủ thôi sao?
Chương 113: Em vừa gọi tôi là gì
Chương 114: Cái gì? Sao chị biết em sẽ tỏ tình?
Chương 115: Cả người đều là mùi chua của tình yêu
Chương 116: Ra ngoài biết ngay đây là người đã có chủ
Chương 117: Có dụng ý khác
Chương 118: Cô Tô, kẹo của em đều cho chị
Chương 119: Dù sao cũng phải cho tôi một cái danh phận hỗ trợ chứ
Chương 120: Có phải cậu có mưu đồ bất chính với vợ mình không?
Chương 121: Yêu một người, là không nỡ nhìn người ấy nhíu mày
Chương 122: Chị bằng lòng, em cũng bằng lòng
Chương 123: Còn là Tô Mạn của em
Chương 124: Trở thành người yêu em bằng lòng lựa chọn
Chương 125: Hôn nhau ở chỗ cao nhất của đu quay
Chương 126: Tôi muốn trở về tìm bạn gái của tôi
Chương 127: Người đó trông giống người nàng thích
Chương 128: Chỉ rung động vì em
Chương 129: Em cũng yêu chị, rất yêu chị
Chương 130: Hình như là chuẩn bị hôn môi
Chương 131: Có đều là biển sâu tình yêu
Chương 132: Công chúa của cô
Chương 133: Tặng châm ngôn tình yêu cho em
Chương 134: Tìm vợ tôi
Chương 135: Mỗi người đều sẽ có đường về của chính mình
Chương 136: Trận tuyết đầu tiên ở Hải Thị
Chương 137: Dùng bản thân tới bồi thường cho chị

Chương 46: Lâm Đại Ngọc chính là khóc như vậy

2.8K 200 32
By phuong_bchii

Thanh âm dịu dàng triền miên như vậy, thật giống như gió ấm áp thổi qua gò má người vào mùa thu.

Nguyễn Đào nói ra những lời muốn lên án trong đầu mình ngược lại có chút xấu hổ.

Nàng thế mà lại bị mẹ kế ôm khóc thành chó?!

Mất mặt, quá mất mặt.

Nguyễn Đào gần như theo bản năng liền vùi đầu xuống, muốn biến mình thành đà điểu giấu đi.

Nhưng nàng vốn tựa đầu vào vai Tô Mạn, tư thế như vậy chẳng những không giấu nàng đi, ngược lại là đầu trực tiếp cọ lên ngực Tô Mạn.

Cơ hồ là trong nháy mắt, xúc cảm mềm mại như tầng mây lại giống như kẹo bông gòn bao bọc lấy Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào lập tức muốn giãy dụa ra, lại không ngờ Tô Mạn cho rằng nàng lại muốn nói cái gì, trực tiếp ôm chặt nàng.

Lần này mặt của nàng cơ hồ đều chôn ở trước ngực Tô Mạn, có thể cảm thụ phạm vi lớn nhất dáng người xinh đẹp ngạo nhân của đối phương.

Thậm chí có thể ngửi thấy mùi sữa tắm lan tử la trên người cô.

Mặt Nguyễn Đào "Oanh" một tiếng liền đỏ bừng, cả người giống như một con tôm chín.

Nhưng Tô Mạn còn đắm chìm trong tự trách không nên để Nguyễn Đào đạp xe đạp trở về trường học, căn bản không ý thức được có chỗ nào không thích hợp, ngược lại còn bởi vì cảm nhận được Nguyễn Đào cuối cùng không khóc nữa, ôm càng chặt người hơn.

Hiện tại trong đầu Nguyễn Đào có thể nói là thiên nhân giao chiến.

Mùi hương trên người mẹ kế thật sự rất dễ ngửi, Nguyễn Đào không thích mùi nước khử trùng trong bệnh viện, cũng không thích bệnh viện, bây giờ lại khó hiểu cảm thấy có chút an tâm.

Bệnh viện sẽ làm cho nàng liên tưởng đến thời điểm bà Chu qua đời, mỗi lần tới bệnh viện nàng đều sợ hãi, gần như là trình độ bóng ma tâm lý.

Cái ôm của Tô Mạn làm cho người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.

Tay cô còn vuốt vuốt lưng Nguyễn Đào, giống như mẹ đang trấn an con mình.

Vốn là dịu dàng như vậy, Nguyễn Đào lại lần đầu tiên từ trên người Tô Mạn cảm nhận được thứ khác.

Tô Mạn giống như đang trấn an bảo bối của mình, nhưng bảo bối này cũng không phải là con.

Gần như là mê luyến, cũng gần như là mệt mỏi, khiến Nguyễn Đào luyến tiếc đẩy cô ra.

Nhưng tư thế này...... Thật sự là quá xấu hổ.

Đầu của nàng liền vùi ở trước ngực đối phương, cơ hồ là hô hấp cũng không dám hô hấp, mỗi một tấc da thịt trên mặt đều có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại như mây.

Tô Mạn thấy Nguyễn Đào nửa ngày không nói lời nào, tưởng nàng còn oán giận mình.

Cô lại sờ sờ sau lưng Nguyễn Đào, dịu dàng nói: "Cô muốn đi quán bar cũng có thể, lần trước cô đi cái kia không tốt lắm, có chút loạn. Cô cũng không muốn gặp phải người quấy rầy mình phải không? Lần sau cô muốn chơi thì cứ đi quán do bạn tôi mở kia, muốn chơi như thế nào đều tùy cô, nhé?"

Ngữ khí dịu dàng này có thể nhỏ ra nước.

Cho dù Nguyễn Đào là người ngày thường gọi Tô Mạn là "Mẹ kế ác độc", cũng không nhịn được lỗ tai giật giật theo.

Điều kiện quá hấp dẫn, Nguyễn Đào lập tức đẩy Tô Mạn ra, trên mặt đều là nụ cười thực hiện được.

"Đây là dì nói, cũng không thể đổi ý! Đến lúc đó đừng lại tới chỉnh tôi!"

"Ừ, là thật."

Quán bar Tô Mạn nói kia chính cô cũng có đầu tư, muốn mặc kệ Nguyễn Đào chơi thế nào cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.

Nguyễn Đào dù sao vẫn là một đứa trẻ, nếu cưng chiều như vậy đối với đứa trẻ có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.

Vậy cũng rất tốt.

Tô Mạn lại vươn tay sờ sờ mặt Nguyễn Đào, có chút nghi hoặc: "Không phải hạ sốt rồi sao, sao mặt còn đỏ như vậy?"

Nguyễn Đào gần như là trốn tránh dời đi ánh mắt, trực tiếp nằm xuống dùng cái ly ngăn đầu của mình lại.

Tô Mạn kinh ngạc cũng ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn nước mắt trước ngực mình, lại nhìn Nguyễn Đào đã giấu mình giả làm đà điểu.

Cơ hồ là khó có thể khống chế một nụ cười trực tiếp tràn ra, Tô Mạn cảm giác giữa răng môi chính mình đều nhiều hơn một chút ngọt.

Trong những năm tháng lẻ loi độc hành trước mặt cô, gần như là không thấy được một tia gì có thể làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.

Nguyễn Đào chính là vị ngọt xuất hiện trong cuộc đời cô.

Ở một năm kia không nói đạo lý xâm nhập sinh mệnh lực của cô, lại không nói đạo lý để cho cô đi ra mảnh bóng tối kia.

"Được rồi, lát nữa tự kìm nén mình nghẹn thành mắc lỗi."

Tô Mạn đưa tay kéo chăn trên đầu Nguyễn Đào xuống, nhìn đôi mắt to lộ ra của nàng.

Khóc xong hai mắt thật đúng là đáng thương, làm cho người ta nhịn không được muốn thỏa mãn hết thảy nguyện vọng hiện tại của nàng.

Nhưng Tô Mạn lại khắc chế tốt ý niệm như vậy, đầu ngón tay của cô uốn lượn cọ qua khóe mắt Nguyễn Đào.

Không có nước mắt, rốt cuộc cũng không khóc nữa.

"Ai dạy cô phải khóc như vậy? Cô không biết kiểu khóc này không cẩn thận liền dễ dàng không thở nổi, rất dễ dàng nghẹn chết chính mình?"

Nguyễn Đào mở to hai mắt.

Nếu bộ dáng đáng thương hề hề làm không thành, ngược lại đem chính mình bởi vì khóc một hơi không kịp đưa đi, vậy cũng quá nghẹn khuất đi!

"Mẹ tôi dạy, bà nói Lâm Đại Ngọc chính là khóc như vậy."

Lâm Đại Ngọc? Cái kiểu khóc này của Lâm Đại Ngọc là người bình thường có thể làm được sao?

Đó là trình độ có thể làm cho người ta khóc đến đứt từng khúc ruột, thút tha thút thít nghẹn vài cái là có thể làm cho người ta ước gì cũng khóc theo cô ấy.

Tô Mạn không tiện bình luận về hành động của bà Chu.

Lão gia của Chu gia là giáo sư đại học đã nghỉ hưu, bà Chu cũng là học vị tiến sĩ của Học viện Văn Học, Tô Mạn đối với phương thức giáo dưỡng trẻ nhỏ của loại văn nhân này cũng không dám gật bừa.

Tô Mạn có chút mệt mỏi nhéo mi tâm.

Trong lúc nhất thời lại không thể tưởng tượng được cuộc sống ở bên nhau của loại người thần kinh to như Nguyễn Danh Thành, và bà Chu một lòng muốn bồi dưỡng một đứa con gái giống như Lâm Đại Ngọc sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Nhưng không hiểu sao cảm thấy người một nhà như vậy, đúng là người một nhà ông trời đã định trước.

Đều không đáng tin cậy.

Cô có chút một lời khó nói hết liếc mắt nhìn Nguyễn Đào.

"Nếu nói Lâm Đại Ngọc âm dương quái khí cô ngược lại học thấu đáo, những thứ khác vẫn là đừng."

Thật ra những thứ khác cũng là có, Lâm Đại Ngọc kiêu ngạo.

Nguyễn Đào cũng là một người kiêu ngạo, tuy rằng nhiều khi ở trước mặt Tô Mạn có chút không biết xấu hổ, nhưng đại đa số thời điểm đều là một người có lòng tự trọng vô cùng mãnh liệt.

Từ thái độ của nàng đối với Bách Văn Viễn liền có thể nhìn ra được.

Nguyễn Đào nghe ra Tô Mạn đang âm dương nàng, nhưng lại không để bụng.

Nàng vui vẻ cười cười: "Âm dương quái khí cũng là một loại bản lĩnh mà, khi tôi còn nhỏ ba tôi thường xuyên không ở nhà, sau khi mẹ tôi đi cũng không ai quản tôi, tôi đi đâu đều dễ dàng bị bọn nhóc thúi bắt nạt, nếu không phải tôi biết âm dương quái khí, làm sao có thể làm lão đại của bọn chúng?"

"Dì là không biết, khi còn nhỏ Nấm Kim Châm... Chính là Minh Thiên Thiên kia, cái người buổi tối dì nhìn thấy đó, rất phiền phức! Khi còn nhỏ nó cứ cả ngày nói tôi là đứa không có mẹ, hừ, tôi mới không thèm chơi với nó!"

"Khi còn nhỏ tôi đã chơi với anh Ân, còn có bọn Triển Duyệt, không có cây nào không bị chúng tôi trèo qua!"

Có thể đem những chuyện khi còn nhỏ nói ra với vẻ mặt kiêu ngạo như vậy cũng chỉ có Nguyễn Đào.

Tô Mạn cười cười, lại nghĩ tới Nguyễn Danh Thành và người đàn ông tên Bourne kia.

Nếu là người yêu mà Nguyễn Thành Danh nhận định, cho dù bây giờ Nguyễn Đào không biết, sau này cũng sẽ quen biết.

Nguyễn Danh Thành chỉ có một cô con gái là Nguyễn Đào.

Tô Mạn cũng biết đối với Nguyễn Đào mà nói, Nguyễn Danh Thành có tầm quan trọng như thế nào.

Nếu sau này biết cô và Nguyễn Danh Thành chỉ là hôn nhân hợp dồng, Nguyễn Đào có cảm thấy mình bị lừa gạt không?

Nếu biết chuyện giữa Nguyễn Danh Thành và Bourne, Nguyễn Đào có chấp nhận không?

Cho dù là tình yêu bình thường nhất trong thế tục, rơi vào trên người mình cũng chưa chắc đều có thể chấp nhận được.

Huống chi khi Nguyễn Đào nhắc tới bà Chu, ánh sáng trong mắt cũng không che đậy được.

Cho dù bà Chu chỉ làm bạn với nàng vài năm, Nguyễn Đào cũng yêu bà Chu bằng chính lòng chân thành của mình.

Cũng yêu Nguyễn Danh Thành.

Lần đầu tiên trong đời Tô Mạn.

Đối với một sự kiện có khắc sâu không xác định.

Continue Reading

You'll Also Like

1.6M 141K 151
Hán Việt: Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Hậu Ngã Bạo Hồng Liễu Tác giả: Phong Hoa Như Cố Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt...
139K 8.1K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
8.6K 120 8
Chán ghét thì thế nào, còn không phải muốn ngoan ngoãn bị thao ( bách hợp H ) Tác giả Tính vô năng thiên sứ Nghiêm khắc tới nói, lục tình thật phi th...
4.9K 133 7
Ai nói tổng giám là tính lãnh cảm? ( bách hợp ABO ) Tác giả Phiên gia soda bánh Nữ chính: Bạch tĩnh băng, hứa mộng nghiên Đề tài loại hình: Bách hợp...