MỌI ƯU TIÊN CHO EM

By uhnsayuri_t

291K 21.7K 2.8K

MỌI ƯU TIÊN CHO EM nằm trong chuỗi series TÁI SINH. __ The first novel by Bùi Đỗ Kiều Trang. More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9: MINH ĐỨC'S POV
Chương 10
Chương 11
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Phụ chương 1: MINH ĐỨC'S POV
Chương 23
Chương 24
NGHI VẤN ĐẠO TRUYỆN
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32: MINH ĐỨC'S POV (1)
Chương 33: MINH ĐỨC'S POV (2)
Chương 34: MINH ĐỨC'S POV (3)
Phụ Chương 2
Chương 35
Chương 36
hãy đọc nó nhé.

Chương 12

8.2K 496 87
By uhnsayuri_t

Đến tôi cũng không ngờ vẻ mặt của mình lại có thể thản nhiên đến vậy, Đức lộ rõ vẻ bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng, cứ thế trố mắt nhìn tôi, mãi mới lên tiếng:

"Thật à?"

Tôi cụt hứng:

"Không, đùa đấy."

Minh Đức là một trong những người tinh tế nhất mà tôi từng gặp, dù rõ là tôi chẳng biểu hiện gì ra mặt, nó vẫn biết là tôi đang dỗi.

Đức cười cười, ngả hẳn người vào ghế rồi nghịch nghịch mấy lọn tóc thả xõa của tôi, giọng ấm áp cực kỳ:

"Trước giờ tớ chẳng bao giờ chơi nhạc đâu, bố tớ tức lắm. Toàn bảo tớ phản quốc, thế mà năm ngoái tớ lại ngồi cả đêm tập ghi-ta, đến mức trầy hết cả tay."

Tôi nhìn vào tay Đức, đúng là hơi nhiều chai thật.

"Sao tự dưng cậu lại tập?"

Đức phì cười, giọng nhẹ như không:

"Lúc đấy tớ đang cùng bố đi dự hội nghị nghệ thuật. Tớ chán nản nhìn hết người này đến người kia chơi mấy loại nhạc cụ mà tớ chẳng thích, sắp ngủ gật đến nơi thì tớ thấy cậu."

Tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp, đúng là năm ngoái tôi có tham gia một buổi liên hoan âm nhạc, còn vừa đánh piano vừa hát Love story.

Vậy là... Minh Đức gặp tôi ở đây à?

Đức không mấy để ý đến biểu hiện kỳ lạ của tôi, bắt đầu chuyển sang nghịch cái móc khóa hình Trái đất mà tôi mới móc vào cặp trưa nay:

"Lúc ấy cậu mặc váy vai trần màu trắng, sân khấu lại có rất nhiều đèn, ở vị trí của tớ nhìn xuống, cậu không khác gì thiên thần đang phát sáng. Lúc ấy tớ nghĩ, chơi đàn cũng không tệ."

Tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó, Đức nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cười cười:

"Tớ bắt đầu mặc đồ trắng vào lúc đấy. Lúc ấy tớ nghĩ rằng, nếu mình cũng ăn mặc nổi bật như thế, biết đâu lại lọt vào mắt cậu, nghe trẻ con nhỉ?"

Tôi bấu chặt hai tay vào nhau, cố điều chỉnh lại nhịp tim. Từ đầu đến cuối không một lần dám nhìn vào ánh mắt sáng như sao của Đức.

"Sao cậu lại thi vào Nguyễn Tất Thành?"

Mặc dù tôi đã được nghe câu trả lời từ lâu, nhưng vẫn muốn hỏi lại.

"Lúc ấy tớ muốn thi chuyên Hạ Long cơ."

Tôi tò mò quay sang, vế sau của Đức gần như đang thì thầm, chuẩn xác đáp án mà tôi muốn:

"Nhưng vì cậu thi Nguyễn Tất Thành."

Tôi đỏ bừng mặt, cố tìm cách chống chế:

"Chỉ vì thế thôi à? Nhỡ tớ trượt rồi phải học bổ túc thì sao?"

Đức phì cười, véo nhẹ mũi tôi:

"Không bao giờ có chuyện đấy đâu, cậu giỏi mà."

"Nếu như cậu quen tớ sớm hơn biết đâu tớ lại thi chuyên đấy."

Tôi chắc chắn là như vậy.

"Trong hoàn cảnh ấy tớ không thể ép cậu thi chuyên được, nên tớ chọn thi vào cùng trường với cậu, ai ngờ cậu ở lớp khác, vậy nên tớ chuyển lớp."

Đến tận lúc về, câu nói ấy vẫn cứ vương vấn tôi mãi.

"Mai đi học cùng tớ nhé?"

Tôi ngẩn người, Đức rõ ràng nhìn ra vì sao tôi lại chần chừ với mình, tôi đã từ bỏ việc cố nhớ xem trước đấy chúng tôi gặp nhau lúc nào, nhưng thời gian chúng tôi tiếp xúc không nhiều, chưa nói đến việc Minh Đức chuyển lớp, tôi cảm thấy vẫn quá nhanh để tiến vào một mối quan hệ nào đó với Đức.

"Nhưng tớ dậy muộn lắm."

"Tớ đón cậu."

Tôi đếm từng bậc cầu thang, vắt óc tìm lý do:

"Tớ bị say xe."

"Tớ đi xe khác đón cậu."

"Tớ về cũng muộn lắm."

"Tớ đợi cậu."

"Đi chung xe với con gái không ai dám yêu đâu."

"Thì tớ yêu cậu."

Tôi giật thót quay đi, cố che giấu khuôn mặt chắc chắn đang đỏ bừng của mình, suýt nữa thì vấp cầu thang, Minh Đức theo phản xạ đỡ lấy tay tôi, làm tôi thấy thà lăn xuống còn đỡ xấu hổ hơn.

Bên ngoài vẫn còn khá sớm, các đội tập văn nghệ vẫn còn tập trung khá đông, vừa bước ra đến cửa thì một chiếc giày Vans từ đâu bay tới, Đức thế mà né kịp, vừa ném lại cho bóng người đang chạy tới vừa cười cười.

"Con chó Đức, mày vì người yêu mà quên lớp, không phải vì mày rời sân thì lớp đã không thua 3 - 2 rồi, hôm nay mày chết với tao."

Tôi cười gập cả người, nhìn Tâm vừa đay nghiến vừa tập tễnh chân đất dí Đức chạy vòng vòng quanh sân, định cúi xuống nhặt giày cho nó thì người khác đã lấy mất. Tôi hơi đơ, ngẩng mắt lên liền bắt gặp một khuôn mặt thanh tú vô cùng.

Nếu tôi không nhầm thì, đây là chị Đào Hương 12A1 mà Tâm sống chết đòi xin infor. Chị Hương nhìn tôi bằng ánh mắt hơi thăm dò, tôi hiểu ý liền xua tay cười cười. Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ, tôi bất giác lùi ra sau.

Hương nhờ tôi nói với Tâm chị có việc nên về trước, tôi vừa chạy xuống sân thì đúng lúc đấy Đức cũng chạy đến phía tôi, chưa kịp để tôi hiểu ra chuyện gì liền ấn tôi ra đằng sau, Tâm vừa tìm cách với tay vào người tôi vừa chửi:

"Mày cút ra, không đánh được mày thì tao đánh người yêu mày, con Lam mày ra đây!!"

"Được rồi tao thua tao thua!"

Đức vội đầu hàng, quyết không để ác quỷ Vũ Thanh Tâm chạm được vào người tôi, tôi biết thừa Tâm sẽ không làm gì tôi đâu, nhưng tôi thích được người nào đấy bảo vệ tôi như thế này cơ.

Kết quả của việc phản lớp là Đức phải chạy vào căng tin mua cho Tâm 5 cốc trà đào, lại còn phải đủ ml nước Tâm yêu cầu nữa chứ. Đứng ở cửa căng tin đợi, tôi đưa mắt nhìn Tâm:

"Mày tán được người đẹp rồi à?"

Nhắc đến Hương, Tâm liền dịu lại, nháy mắt:

"Giờ thì mày phải gọi là người đẹp của tao."

Tôi bĩu môi:

"Vâng, của mày."

Tâm hướng mắt nhìn Đức đang đau khổ xếp hàng, tìm chủ đề nói chuyện:

"Mày với thằng chó kia yêu nhau lâu chưa?"

Tôi cười cười:

"Nhìn giống yêu nhau lắm à?"

Tâm giật mình, giọng rõ ràng không tin:

"Chúng mày không yêu nhau á?"

Tôi lắc đầu, ngay tức thì Tâm mở máy, lướt lướt mấy cái rồi đưa điện thoại cho tôi xem, nội dung làm tôi chết sốc.

Cái trò chụp ảnh quảng cáo nhãn hàng, rõ là bao nhiêu người mà trang facebook lại gắn duy nhất ảnh của tôi và Đức trên trang đầu. Đấy không phải vấn đề, Đặng Trần Minh Đức thậm chí còn chia sẻ bài đấy công khai lên trang cá nhân, có tận hơn 200 bình luận.

"Ôi tao chết đi cho xong."

Tôi đau khổ đập đầu vào tay, thảo nào mà ban nãy trong thư viện ai đi qua cũng ngó chúng tôi một lúc lâu, tôi còn tưởng những người đấy là người yêu cũ của Đức cơ chứ...

"Thế mà chúng mày vẫn đang giữ quan hệ trong sáng à, cái cách mày với thằng Đức nhìn nhau có khác gì người yêu đâu?"

Tôi vội chặn mồm Tâm lại, đến khi những người xung quanh không để ý mới nói nhỏ:

"Tao thấy vẫn nhanh quá."

"Mày có điên không?" Tâm nhăn mặt, nhìn tôi như con điên:

"Nhanh nhảu cái gì? Tao với Hương quen ba ngày là yêu đây này, mày đang do dự cái gì khác đúng không?"

Tôi gật đầu, đúng là tôi do dự thật.

"Tao thấy thằng Đức không phải red flag đâu, nó chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với con gái, ban đầu tao hỏi nó còn không thưa, tao phải bảo tao là bạn mày. Hay là... mày vẫn chưa move on được à?"

Tôi nhíu mày, Tâm hình như nhận ra câu vừa nãy không nên nói, đang định chữa lại thì Đức từ đâu đi tới.

Hình như nhìn mặt Tâm hùng hổ quá nên Đức vẫn nghĩ Tâm bắt nạt tôi, nó kéo tôi ra sau, đưa hai ba cái túi cho Tâm, con bé thấy đồ liền cười tươi rói, cầm lấy rồi sủi luôn.

Tôi vẫn hơi bị ảnh hưởng nên không nói gì, Đức tưởng tôi khó chịu liền đưa ra một cốc cacao khác đến trước mặt tôi:

"Tớ làm bé Chíp không vui ạ?"

Minh Đức là người đầu tiên sau người thân gọi tôi bằng tên ở nhà, tim tôi như bị Cupid bắn hai phát liên tục, phải ho khan để chữa ngượng.

"Tớ vẫn đang vui mà."

"Vui thì cười bố thí cho tớ cái nào."

Tôi mặc kệ, vừa đi vừa bị cái đuôi bám theo sau:

"Lam cười đi mà, một cái thôi."

"Công chúa của tớ cười một cái đi ạ."

"Thần kinh." Tôi lủng bủng, trong lòng đã dịu đi rất nhiều.

Đức bám theo tôi đến tận nhà để xe, tôi còn đang khó hiểu thì nó đã giành lấy xe, giải thích như không:

"Hôm bay bác lái xe nhà tớ không đón, tớ về cùng cậu."

Tôi đầu hàng, ngoan ngoãn để Đức đeo mũ bảo hiểm rồi gạt chân chống hộ tôi. May mà tôi lúc nào cũng có hai cái mũ, nếu không kiểu gì cũng bị xung kích tóm.

Ngồi ngay sau, đang mơ mơ màng màng, thấy Đức đi về đường nhà mình mà tôi giật nảy người:

"Đường nhà cậu ở phía ngược lại mà."

"Tớ muốn đưa cậu về mà."

Chúng tôi im lặng phần lớn thời gian, tôi thử gợi chuyện về việc đèn nháy của khu tập thể hơi có vấn đề, hậu quả là Đức lèm bèm lải nhải về cường lực điện rồi điện trở gì đó suốt trên đường đi.

"Thôi được rồi, lý với hóa cái gì, tớ còn chưa gỡ được con 4 điểm thường xuyên hóa đây này."

Tôi ngắt ngang, động vào chỗ ngứa của dân chuyên Lý mệt thật đấy.

"Hóa lớp cậu cô Trần Trang dạy à?"

"Ừ, cô ấy như ác quỷ ấy."

"..."

Tôi xin thề rằng, nếu tôi biết cô "ác quỷ" đấy chính là mẹ của Minh Đức, tôi sẽ không bao giờ dám lộng ngôn như vậy đâu!!

Continue Reading

You'll Also Like

450K 34.7K 93
Tác giả: Bất Cật Khương Đích Bàn Tử Editor: Chanhđá (Bản edit chỉ đảm bảo 70% bản gốc) Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn (62 chương) + 33 phiên ngoạ...
1.9M 96K 56
7. Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu...
21K 1.4K 19
Tên gốc: 摇摇万里 Tác giả: 闻烟 Nam minh tinh đỉnh lưu tuyến 1 x nhà nghiên cứu Nam Cực, gương vỡ lại lành (không ngược), niên hạ, HE Số chương: 19 Tình tr...
578K 18.4K 120
⚠️Warning: Teenfic vô tri, đọc để giải trí. Có nhiều tình tiết và nội dung không phù hợp với chuẩn mực chung. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc. *** Mộ...