[ĐM/HOÀN] Sau Khi Nam Phụ Độc...

By momokomika

249K 23K 1.3K

Tác giả: Cựu Mộng Như Sương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Chủ... More

Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166: Kết thúc
Chương 167: Ngoại truyện - Họ lại là cùng một người (1)
Chương 168: Ngoại truyện - Họ lại là cùng một người (2)
Chương 169: Ngoại truyện - Họ lại là cùng một người (3)
Chương 170: Ngoại truyện - Họ lại là cùng một người (Hết)
Chương 171: Ngoại truyện - Thật ra chúng ta là người cùng phe đấy
Chương 172: Ngoại truyện - Ma cà rồng
Chương 173: Ngoại truyện - Ngôi sao nhỏ
Chương 174: Ngoại truyện - Cuộc sống hằng ngày (1)
Chương 175: Ngoại truyện - Cuộc sống hằng ngày (2)
Chương 176: Ngoại truyện - Cuộc sống hằng ngày (3)
Chương 177: Ngoại truyện - Cuộc sống hằng ngày (Kết thúc)
Chương 178: Ngoại truyện: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (1)
Chương 179: Ngoại truyện: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (2)
Chương 180: Ngoại truyện: Quý Thịnh x Hoắc Lăng (Kết thúc)

Chương 105

1.1K 119 1
By momokomika

Ngày hôm sau, Sở Trần tỉnh dậy trong lòng của Lệ Dục.

Cậu xoay người, cảm thấy cả người mệt mỏi, nhất là phần eo như bị đứt lìa ra, ở phía sau thì lại càng không thoải mái.

Sở Trần mang chút tâm lý báo thù, đưa tay véo mặt Lệ Dục.

Trên mặt Lệ Dục căn bản không hề có chút thịt nào, cậu không véo nổi. Lệ Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu từ từ mở ra.

Lệ Dục dùng một tay giữ tay Sở Trần rồi sáp người lại, tựa vào trán cậu.

Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào môi của Sở Trần.

Không biết đó có phải là ảo giác của Sở Trần hay không mà cậu luôn cảm thấy màu đỏ ở đuôi mắt của Lệ Dục hình như đã nhạt hơn một chút.

Sở Trần đưa tay xoa phần đuôi mắt của Lệ Dục, Lệ Dục hơi mất tự nhiên, chớp mắt tránh đi, cậu cười khì khì chuyển đến vị trí bên dưới rồi thì thầm hỏi khẽ bên tai anh: "Sao rồi? Có đáp án chưa?"

Lệ Dục: "Cái gì?"

Ánh mắt Sở Trần mang theo ý cười: "Là chuyện mà trước đó anh luôn nghĩ ấy."

Cổ họng Lệ Dục khẽ chuyển động.

Anh nhớ tới lý do vì sao mình lại xuất hiện ở đây, giọng nói giống như chui ra từ cổ họng, một lúc sau anh mới nói: "Ừ."

"Ừ?"

Sở Trần biết Lệ Dục có ý gì nhưng vẫn không kìm được trêu anh: "Ừ có nghĩa là gì?"

Lệ Dục: "... Chính là cái ý mà em nghĩ."

Vừa nói Lệ Dục lại dùng tay ôm Sở Trần.

Sở Trần bật cười, giơ chân đạp khẽ vào người anh, lười biếng nói: "Em mệt."

Lệ Dục cũng không dây dưa với cậu, anh chỉ sáp lại, hôn từng chút một ở phần cổ của Sở Trần.

Sở Trần cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ lại, kiềm chế không bật cười.

Cậu đưa tay, đẩy đầu Lệ Dục ra: "Anh đừng trêu em nữa."

Lệ Dục không nói lời nào, tập trung tạo đủ kiểu quả dâu lên cổ của Sở Trần.

Sở Trần lấy tay xoa tóc Lệ Dục: "Bình thường anh làm xong đều đi luôn, hôm nay em còn tưởng rằng khi tỉnh lại đã không thấy anh đâu nữa."

Lệ Dục ngẩng đầu lên.

Anh nhìn Sở Trần một lát rồi lại hôn lên môi cậu.

Cứ hôn mãi như vậy, Sở Trần thấy có cảm giác, cuối cùng mặc kệ, nói: "Thôi kệ vậy, làm một lần nữa đi."

Sở Trần lắc vòng tay thông minh, kéo rèm cửa vào.

Đôi chân thon dài của cậu bị bàn tay to lớn của Lệ Dục nắm chặt. Hai người chơi đùa hỗn loạn với nhau tới tận buổi chiều, đáng ra tới giờ đó đã phải dậy từ lâu, Sở Trần cũng đã đói bụng nhưng cả người cậu đau nhức, cậu lười không muốn cử động, tinh thần cũng vô cùng mệt mỏi nên dứt khoát ngủ thẳng luôn.

Hai chân của Lệ Dục quỳ ở trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước.

Tự nhiên mắt anh tối đi, anh nhắm mắt lại.

Màu đỏ ở đuôi mắt đã biến mất hoàn toàn.

Sau khi mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên lạnh lùng.

Lệ Nhiên ngơ ngác.

Lông mi của anh khẽ chớp.

... Tư thế hiện giờ của hai người thật sự rất không đẹp.

Hình như do vừa tỉnh dậy, anh và Sở Trần đều không mặc quần áo.

Sở Trần nằm thẳng trên giường, đầu hơi nghiêng một chút, đang nhắm mắt nằm ngủ. Từ góc nhìn của Lệ Nhiên, có thể thấy rõ được hết toàn bộ những dấu vết trên người cậu và cả vết răng cắn trên vai cậu vẫn chưa hoàn toàn liền hết, còn để lại một dấu tích khá rõ.

Lệ Nhiên đang ở đuôi giường, đang đối diện với Sở Trần.

Lệ Nhiên: "..."

Cơ thể Lệ Nhiên căng cứng, anh không dám cử động chút nào.

Dường như chỉ là một giây, nhưng cũng giống như đã trôi qua cả một khoảng thời gian rất dài rồi, Lệ Nhiên từ từ cúi đầu, nhìn liếc qua rồi lập tức ngẩng đầu lên, không dám nhìn tiếp nữa.

Anh kéo chiếc chăn ở bên cạnh, đắp lên người cho Sở Trần, che kín hết người cho cậu. Dường như vẫn còn chưa yên tâm, anh thậm chí còn vươn tay dém chăn lại.

Sở Trần "ưm" một tiếng.

Chân của cậu hơi cử động, đầu gối chạm vào eo của Lệ Nhiên, phát hiện ra không cử động được nữa, thế là giữ nguyên tư thế đó để ngủ tiếp.

Lệ Nhiên lùi người lại về phía sau.

Sở Trần tiện thể xoay người, nằm nghiêng ngủ tiếp.

Lệ Nhiên chỉ cảm thấy vành tai nóng lên.

Anh lại nhìn Sở Trần nhiều hơn một chút, mặt cúi xuống, biểu cảm cũng dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

Đôi chân dài thẳng tắp của Lệ Nhiên bước vào phòng tắm, ở trong đó hơn nửa tiếng rồi mới đi ra, vào phòng đựng đồ để thay quần áo.

Xe lăn đã được để ở vị trí cũ.

Lệ Nhiên ngồi lên xe lăn, mở vòng tay thông minh lên, vào kiểm tra trước những nội dung mà Lệ Phần đã ghi chú trên đó.

Mắt nhìn một lúc mười hàng, anh nhanh chóng đọc xong, đúng lúc vòng tay của Lệ Nhiên đổ chuông.

Là Hổ Tử của Quân đoàn Phần Diệm gửi đến.

/Sếp, đã có kết quả rồi./

/Đồ ăn mà chị dâu làm ra không ngờ có thể làm giảm mức độ khuyết thiếu của tinh thần! Cho dù là bạo loạn tinh thần hay là quá mệt mỏi sau khi sử dụng quá nhiều thì sau khi hấp thụ loại thức ăn đó, tinh thần cũng sẽ được cải thiện ở một mức độ nào đó./

/Sếp, lúc trước anh nói tình hình hiện tại của mình tốt hơn lúc trước một chút, có phải là do cái này không?/

Quả nhiên.

Thần sắc Lệ Nhiên bình tĩnh.

Đúng là trước đây anh có suy nghĩ giống hệt với Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt, chỉ cảm thấy đồ ăn của Sở Trần có mùi vị ngon, không có bất cứ công hiệu gì khác.

Người bình thường phần lớn cũng đều nghĩ như vậy.

Trong thời gian nằm viện, anh đã thật sự thay đổi suy nghĩ của mình.

... Có thể là vì thương anh, lúc đó Sở Trần thay đổi làm đủ món ngon cho anh, vậy nên anh mới hồi phục nhanh hơn người khác.

Nghĩ lại lúc đầu, khi Sở Trần nghỉ học, cả ngày đều nấu cơm, thời gian anh bạo loạn tinh thần cũng bị thụt lùi lại, hơn nữa uy lực cũng giảm sút, về sau Sở Trần đi học, chỉ có buổi sáng và buổi tối mới nấu cơm, thỉnh thoảng thậm chí có khi anh còn không ăn sáng, vấn đề bạo loạn tinh thần của Lệ Nhiên so với giai đoạn khá nhất trước đây đều trở nên nghiêm trọng hơn một chút.

Cho nên trong lòng Lệ Nhiên nảy sinh nghi ngờ.

Không ngờ.... suy nghĩ của anh lại là thật.

Sở Trần thật sự có năng lực đó.

Tin nhắn của cấp dưới tiếp tục được gửi đến: /Sếp, anh định làm như thế nào? Trước mắt chuyện này chỉ có em, Đoản và người làm thí nghiệm biết thôi, có cần diệt khẩu không?/

Lệ Nhiên hơi chau mày.

Kiểu năng lực này thật sự quá đặc biệt, nếu thật sự bị mọi người xung quanh phát hiện ra, nói không chừng Sở Trần sẽ trở thành đối tượng để mọi người tranh giành nhau.

Nhất là các loại tinh tặc....

Đến lúc đó, Sở Trần sẽ rất nguy hiểm.

Nếu như để Lệ Nhiên quyết định, anh đương nhiên sẽ giấu năng lực của Sở Trần đi, không để cho bất cứ ai biết.

Còn về phía người làm thí nghiệm kia, nếu yên ổn ở trong Quân đoàn Phần Diệm thì coi như cho qua.

Còn nếu người đó định bỏ đi hoặc phát tán thông tin ra ngoài....

Vậy thì nhất định phải diệt khẩu.

Lệ Nhiên mãi không trả lời.

Cấp dưới biết sếp nhà mình có thể phải suy nghĩ một lát nên gửi tiếp: /Sếp, em báo cáo tình hình cho anh trước vậy, anh quyết định xong rồi thì báo cho em biết./

/Ừ./

Màn đêm buông xuống.

Vầng trăng khuyết xuất hiện trên bầu trời. Ở trên lầu, Sở Trần mới bò từ giường dậy.

Cậu đi tắm, tắm xong đi xuống lầu, nhìn thấy Lệ Nhiên đang ngồi ngẩn người trên xe lăn.

"Nhiên Nhiên, anh về rồi sao?"

Sở Trần lên tiếng, cổ họng khàn đặc.

Lệ Nhiên nhìn cậu: "Ừ."

Sở Trần dùng tay ấn lên cổ. Cậu đi rót một cốc nước, một hơi uống ực hết.

Sở Trần ngồi trước mặt Lệ Nhiên, vui vẻ nói: "Sao khuôn mặt anh nghiêm túc vậy?"

"Anh có chuyện muốn nói với em."

Lệ Nhiên nói.

Sở Trần: "?"

Ý thức được mức độ nghiêm túc của Lệ Nhiên, tư thế ngồi của Sở Trần cũng ngay ngắn hơi lúc trước.

Cậu ngồi đối mặt với Lệ Nhiên: "Anh nói đi."

Lệ Nhiên cụp mắt nhìn xuống: "Lúc đầu sau khi anh lấy em không bao lâu, vấn đề bạo loạn tinh thần của anh đã được cải thiện phần nào. Lúc đó anh thấy có thể em không để ý đến vấn đề bạo loạn tinh thần của anh để ở bên cạnh anh. Về sau mỗi lần anh phát bệnh, thời gian đều kéo dài hơn, khoảng cách thời gian lần sau dài hơn lần trước. Chuyện thuốc ức chế lần này, trong số tất cả mọi người, anh là người có tốc độ hồi phục nhanh nhất, nhưng anh và những người khác đều dùng một loại thuốc điều trị giống nhau. Đến cả bác sĩ cũng hỏi riêng anh có phải đã dùng thêm loại thuốc gì không."

Sở Trần không ngờ điều anh muốn nói lại là chuyện này.

Cậu hơi kinh ngạc, mắt nhìn sang bên cạnh một chút.

Nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là như vậy.

Sở Trần do dự nói: "Ý của anh là em gả cho anh vừa hay mang lại vận may cho anh à?"

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên đưa báo cáo xét nghiệm cho Sở Trần.

Sở Trần cúi đầu.

Báo cáo xét nghiệm có tất cả mười mấy trang, nội dung bên trên lằng nhằng khó hiểu.

Sở Trần cũng không hiểu nhiều về vấn đề này, rất nhiều từ ngữ chuyên ngành cậu căn bản đọc không hiểu gì.

Cậu liếc mắt nhìn qua, hơi mất kiên nhẫn, vậy là dứt khoát lật đến trang cuối cùng xem phần kết luận, đợi đến khi nhìn rõ bên trên viết gì, Sở Trần ngơ ngác, ngạc nhiên nói: "Ở trên này viết là, tất cả mọi chuyện, đều là do... cơm em làm sao?"

"Đúng vậy."

Lệ Nhiên gật đầu nói: "Tình hình của em rất đặc biệt. Cả Tinh Tế trước giờ chưa từng xuất hiện một người như em, cho dù là hình thái của sức mạnh tinh thần, việc em miễn dịch với sự tấn công do bạo loạn tinh thần của anh hay là khả năng nấu cơm của em."

Sở Trần: "...Vậy nên?"

"Em nghĩ thế nào?" Lệ Nhiên hỏi.

Sở Trần hiểu ý của Lệ Nhiên, nhưng nhất thời cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Cậu đã ở trong thế giới trong sách này chờ đợi hơn bốn tháng rồi.

Cộng thêm với ký ức của nguyên chủ, Sở Trần có sự hiểu biết càng sâu sắc hơn với thế giới này, biết được đáp án của câu hỏi này có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cậu.

Sở Trần thận trọng nói: "Em có thể để một thời gian nữa rồi mới trả lời anh không?"

Lệ Nhiên gật đầu: "Đương nhiên là được."

"Được."

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc như vậy.

Lệ Nhiên cúi đầu, dặn dò người trong Quân đoàn Phần Diệm, phải đối xử tốt với người làm xét nghiệm kia, không được để cho người đó chạy mất. Sau khi gửi xong tin nhắn, Lệ Nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước nhìn thấy trên giường, anh đưa tay chạm lên vai phải của cậu: "Đau không?"

Sở Trần không hiểu gì.

Lệ Nhiên hỏi: "Là lúc trước anh cắn trong lúc vô thức sao?"

Lúc này Sở Trần mới phản ứng lại được, cậu nghiêng đầu nhìn vai của mình rồi nói: "A, đúng vậy. Là di chứng của thuốc ức chế, lúc đó mẹ gọi điện thoại đến, em đến phòng sách tìm anh, lúc đó trạng thái của anh khá tệ, anh làm em giật cả mình, suýt chút nữa làm em tưởng rằng là anh định ăn thịt luôn đấy chứ."

Lệ Nhiên không nói gì.

Anh đẩy phần áo trên vai Sở Trần xuống, bờ vai của cậu lộ ra, ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua vết răng trên đó.

Sau khi được bệnh viện điều trị, trải qua một thời gian mà vết răng vẫn còn rõ như vậy.

Có thể thấy lúc đó anh đã cắn mạnh như thế nào.

Sau đó nghĩ lại, anh chợt thấy mình vừa hỏi Sở Trần một câu hỏi ngu ngốc.

Đáp án rành rành như vậy cơ mà.

Sao Sở Trần có thể không đau?

"... Nhiên Nhiên."

Sở Trần đưa tay lên, giữ lấy ngón tay của Lệ Nhiên, nói nhỏ: "Không đau."

Lệ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Sở Trần.

Bỗng dưng trái tim anh dâng lên một cảm giác khó chịu không nói được thành lời.

Đau đớn.

Lại có chút cay đắng.

Còn có cả cảm giác bức bách ngột ngạt.

Lệ Nhiên há miệng, đang định mở miệng ra thì Sở Trần ở trước mặt đã xấu hổ nói: "Nếu như anh còn sờ thêm xuống dưới nữa thì thận em sẽ hư đấy."

Lệ Nhiên: "..."

Trái tim của Lệ Nhiên lập tức bị đảo lộn, hoàn toàn thoát ra khỏi cảm giác ngột ngạt, bức bách vừa nãy.

Ánh mắt anh nhìn Sở Trần phức tạp, anh biết cậu cố tình nói như vậy là để dịch chuyển sự chú ý của anh.

... Không phải là để anh không buồn sao?

Lệ Nhiên nhìn xuống, giọng nói khàn khàn: "Tối qua đã làm mấy lần?"

Nghe thấy câu này, Sở Trần ngơ ngác.

Trước đây, Lệ Nhiên chưa từng để ý đến chuyện này.

Hôm nay tại sao anh lại hỏi đến chuyện này thế?

Cậu khó hiểu nhìn Lệ Nhiên.

Thái độ của Lệ Nhiên vẫn lạnh nhạt như vậy, anh chỉ nhìn Sở Trần một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: "Quan tâm em một chút thôi."

Sở Trần khẽ cười một tiếng, cậu đứng lên vươn vai một cái, tùy tiện nói: "Từ khi nào mà anh chỉ quan tâm miệng không vậy, anh phải dùng hành động thực tế, tự anh xem em làm được mấy lần thì có lẽ em sẽ càng vui hơn đấy."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên không nói lời nào.

Sở Trần đứng nguyên ở đó đếm đếm: "Thực ra cũng không nhiều đâu, cũng chỉ ba bốn lần thôi."

Nói xong, Sở Trần hơi ngẩn người, ý vị sâu xa: "Hình như anh cũng không được lắm nhỉ."

Continue Reading

You'll Also Like

19.3K 1.8K 5
Tác giả: Nham Thành Thái Sấu Sinh Nhân vật chính: Dư Niên X Hạ Hành Khuyết Tag: Xuyên thư, sinh con, hào môn thế gia, điềm văn, vô não, 1v1, HE Độ dà...
616K 38.1K 93
Tác giả: Từ Từ Đồ Chi Thể loại: Hiện đại, ấm áp, công thích da trắng ngực to x thụ da nâu mê trai ngực phẳng, HE Edit: Magic Bean / Reup bởi editor...
57.7K 10.8K 130
Tên khác: Nhân hình binh khí Tác giả: Húy Tật Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Kinh dị , Xuyên việt , Cường cường , Vô hạn...
674K 66.8K 185
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên thư, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, 1v1 Tác giả:...