Sư phụ, uống ly trà này, có đ...

By concongaga

1.8K 149 89

Đồng nhân: Liên Hoa Lâu (Lý Liên Hoa/ Phương Tiểu Bảo) Bối cảnh: Hiện đại/ Thầy trò/ Cảnh sát Huấn văn, Nhẹ n... More

Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương cuối

Chương 1

524 31 9
By concongaga

Tin tức tinh anh trẻ tuổi ngành cảnh sát bị khai trừ khỏi ngành như tiếng sấm giữa trời quang, khiến không chỉ nội bộ tổ chức hoang mang lao xao, mà ngay cả đồng nghiệp các phòng bên cạnh không khỏi nhỏ giọng xì xào khi đi qua đơn vị hình sự tổ 4. Không khí lúc này như một chiếc bong bóng đã căng hết cỡ, khu vực vốn luôn rộn tiếng cười đùa bỗng nhiên như bị tắt hết âm thanh, một tiếng muỗng chạm khẽ vào thành cốc cũng khiến cho mọi người bất giác chau mày. Đương nhiên, căn phòng của đội trưởng Lý Liên Hoa càng là một vùng cấm địa

- Choang!- Tiếng ly vỡ đập vào cánh cửa khiến cánh cửa cách âm nặng chịch dường như trở nên vô dụng

- Đừng!- Phó đội trưởng Thế Huy nắm chặt cánh tay cậu đồng sự trẻ nhiệt tình toan bước vào phòng lãnh đạo- Chuyện đã vậy, cứ để thầy trọ họ nói chuyện với nhau

Mà bên trong căn phòng vốn là nơi khiến mọi người cảm thấy thư thái, tin cậy nhất, lúc này vốn không thể hình dung bằng hai từ "nói chuyện". Lý Liên Hoa sắc mặt tối sầm, phần lớn là khó hiểu nhiều hơn là tức giận, đứa trẻ một tay mình dẫn dắt, đứa trẻ vốn được xem là tương lai của ngành, là người truyền thừa của anh, bỗng trở nên xa lạ trước mắt. Anh nheo mắt nhìn cậu, ánh nhìn nhẫn nại mà bi thương

- Tiểu Bảo, em nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì?

Phương Đa Bệnh run người trước danh xưng thân thuộc đó, đã rất lâu rồi, sư phụ không còn gọi cậu bằng biệt danh lúc còn nhỏ. Từ khi quen biết đến lúc ngưỡng mộ, sẵn sàng theo bước chân anh vô ngành cảnh sát, Phương Đa Bệnh đã dặn lòng mình mau chóng trưởng thành, kề vai sát cánh cùng anh, làm những chuyện bảo vệ chính nghĩa. Cậu cất đứa trẻ trong mình vào một nơi sâu rất sâu, sư phụ dường như cũng hiểu ý luôn đối xử với cậu ngang hàng, trừ những lần rất rất rất sai trái, thường như hai người bạn vong niên thì hơn. Danh xưng này khiến cậu càng chột dạ, ánh mắt không nhìn được mà lẩn tránh tầm nhìn của đối phương

- Không có chuyện gì, chỉ là em không muốn làm cảnh sát nữa!

- Đi về nhà!- Lý Liên Hoa xem như không hề nghe câu nói vừa nói, nhếch môi phun ra một câu mệnh lệnh, cũng không màng ánh mắt cả tiểu đội, đưa tay níu cổ áo Phương Đa Bệnh, xách cậu đi dọc dãy phòng xuống tận hành lang

- Sư phụ!- Phương Tiểu Bảo kháng nghị, bàn tay thanh niên siết chặt cổ tay to khỏe, theo phản xạ bẻ ngược nó ra khỏi cổ áo mình, sau đó lại bất thần dừng lại, những ngón tay thon dài run run, phản chiếu trong ánh mắt sau rèm lông mi thật dày

Lý Liên Hoa nhìn chằm chằm cậu, sau đó bỏ tay rảo bước thật nhanh về phía trước, Phương Đa Bệnh sau một hồi chôn chân tại chỗ, lẳng lặng theo chân bước lên xe. Suốt một đoạn đường dài đầy nắng, hai bên cành cây đan xen, bóng râm tuy dày đặc vẫn không che được ánh sáng rực rỡ của buổi chính ngọ. Không khí trong xe như càng được nung sôi. Phương Đa Bệnh dán mắt vào cửa kính xe, ánh nắng ngày thường tươi sáng nay bỗng trở nên chói mắt đến không chịu được, cậu nén tiếng thở dài trong lồng ngực, tự cảm thấy con đường về nhà bỗng như xa típ tắp.

Thang máy càng lên cao, tiếng tim đập trong lồng ngực càng trở nên khó chịu đến lạ. Phương Đa Bệnh liếc nhìn y, dường như sợ y sẽ nghe thấy nhịp tim mình. Bàn tay nắm lại thành quyền trong túi, cậu khẽ lùi sâu vào lòng thân máy, hít một hơi thật dài. Tiếng cửa thang máy mở ra đánh vào lòng cậu một cái, cậu cúi đầu đằng hắng, làm như không quan tâm mà bước theo chân sư phụ.

- Ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng- Lý Liên Hoa trực tiếp đi vào đề, vóc dáng cao gầy của y phủ lên sô pha, tỏa ra một bóng tối nhàn nhạt phía trước mặt. Vì ngược ánh sáng nên Phương Đa Bệnh không thấy rõ biểu tình trên mặt y, cậu nhắm khẽ mắt rồi thở ra chầm chậm, lặp lại lời nói vừa rồi

- Chẳng có gì, chỉ là em không muốn làm cảnh sát nữa

- Phương Đa Bệnh, ta cảnh cáo em lần cuối, em biết tính tình của ta, không có việc gì là không thể thương lượng. Không muốn làm cảnh sát, lý do này- y cười khẩy- miễn cưỡng có thể coi như lý do. Nhưng náo động đến đánh người trong phòng tiếp dân, làm loạn trong cuộc họp kiểm điểm, em nghĩ ta là thằng ngốc?

- Có việc gì to...- Phương Đa Bệnh thẳng lưng đón nhận chất vấn của thầy mình, nhưng lời cuối dường như ngày càng nhỏ- Dù sao đi nữa, vẫn là lý do đó, em không muốn.

-Giỏi, ngày càng giỏi rồi- Lý Liên Hoa mỉm cười chua chát. So với việc tức giận vì đứa nhỏ bị khai trừ khỏi ngành cảnh sát, y đau lòng nhiều hơn. Biết nó từng ấy năm, y dám chắc, tuy không hiểu được nguyên do, nhưng lý do không thích chỉ có thể dùng để đối phó với người ngoài. Đối với y, đứa nhỏ cũng định "giấu trời qua biển" như thế này sao

Phương Đa Bệnh sụp mắt không nhìn y, dù cho cậu từng quyết tâm đến mấy, đối diện với việc làm người thân bên cạnh đau lòng, chuyện này đối với ai cũng không hề dễ dàng. Cậu khẽ khàng bước đến bàn rót một ly trà, khói bốc lên che mờ ánh mắt đẫm nước của người cầm, ngón tay nóng bỏng giúp cậu tỉnh táo lại trong giây lát, nghĩ một chốc, cậu nghiêm túc hai tay bưng tác trà, cúi người thẳng tắp trước mặt Lý Liên Hoa

- Sư phụ, trước tiên, uống ly trà này, có được không?


Bóng dáng quen thuộc này khiến Lý Liên Hoa miên man nhớ về quá khứ

Năm cậu mười tuổi, tay cầm súng giả dí theo cậu cảnh sát trẻ mới vừa gia nhập đội ngũ ít lâu

- Ca ca, anh dạy em bắn súng, có được không?

Năm cậu mười tuổi, mắt sáng ngời giơ lên bằng khen danh dự

- Ca ca, năm nay em lại đạt học bổng toàn trường, ca ca dẫn ta tham quan trường cảnh sát có được không?

Năm cậu mười bảy tuổi, mồ hôi nhễ nhại cướp được bỏ banh bóng rổ trên tay mình, ghi liền 3 trái liên tiếp, cười giòn tan

- Lý Liên Hoa, ta lại thắng trận này, sau khi tốt nghiệp, nhất định sẽ thi vào trường cảnh sát, ca ca thấy có được không?

Năm hai mươi tuổi, cảnh phục nghiêm chỉnh đứng trước y, gọi một tiếng giáo quan trước mặt đồng bọn, sau lưng lại cười thật hớn hở

- Sư phụ, anh đã hứa nhận ta làm học trò, không được nuốt lời, có được không?

Năm hai mươi hai tuổi, chính thức tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng là lần duy nhất tại tư gia, đứa nhỏ trước mặt uốn lưng khụy gối, dâng lên cho anh ly trà duy nhất, chính thức nhập môn, vừa là lễ tiết, cũng là tín nhiệm. Hôm đó, Phương Đa Bệnh ánh mắt kiên quyết, đọc lời thề cảnh sát, cũng như hôm nay, tay nóng bỏng vì nước trà

- Sư phụ, em hứa sẽ luôn làm theo lời dạy, là một cảnh sát mẫu mực, không lầm đường lạc lối, luôn kiên định vững vàng. Sư phụ uống ly trà này, có được không?


- Em thật sự muốn rời khỏi ngành? - Lý Liên Hoa không đành lòng bèn nhận lấy chén trà, vị trà vào miệng y đắng chát

- Vâng!- Phương Đa Bệnh hít thật sau, rồi gật mạnh

- Được, mặc dù ta không biết em vì lý do gì, càng không có cách tin vào lý do nhảm nhí kia. Nhưng ta tin đứa nhỏ nhà ta hiểu chuyện, dù là bây giờ hay là sau này, chuyện em đã quyết định, ta sẽ không can thiệp. Chỉ là, Phương Tiểu Bảo, em nghe cho rõ đây, những gì đã hứa với ta, dù không còn là cảnh sát, vẫn phải giữ cho đúng. Không lầm đường lạc lối, luôn kiên định vững vàng. Được không?

Vành mắt đứa nhỏ sớm đã hồng lên, nồng giọng mũi đáp lời y

- Sư phụ, dù cho chuyện gì xảy ra, anh cũng phải tin em, có được không?

Lý Liên Hoa thở dài uống cạn ly trà, y nhớ rõ vị đắng đó thật lâu, thật lâu về sau; như thể đến vị trà cũng nhắc trước cho y biết, cuộc sống của thầy trò họ, từ đó đã chuyển sang một con đường hoàn toàn xa lạ.

***********************

Lời nhảm: Mình test thử nội dung và triển khai nhân vật, mọi người cảm thấy sao ạ, huhuh





Continue Reading

You'll Also Like

109K 13.2K 88
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
154K 15.1K 95
H+ nhưng nói không với futa và nam hoá 😩
324K 12.7K 86
lichaeng cover
66.3K 8.3K 56
"Lee Sanghyeok! Anh thấy em chưa? Em đang nổi tiếng lắm nè." "Đi ra chỗ khác chơi, ai cho em cướp luôn chén cơm của anh!" Jeong Jihoon dụi dụi đầu và...