(200 - Hết) Phải cầu hôn với...

By VnLucky3

12.5K 1.5K 184

Tác giả : Long Thất Editor : Hamster không thích ăn hạt dưa Tình trạng :Hoàn Tình trạng edit: Đang 🐌... Thể... More

Chương 200: Xảy ra chuyện
Chương 201: Phơi bày tâm tư
Chương 203: Phu nhân
Chương 204: Say
Chương 205: Dị tượng
Chương 206: Dung hợp
Chương 207: Tin tưởng
Chương 208: Bắt đầu lại
Chương 209: Tuần hoàn
Chương 210: Giấc mộng
Chương 211: Thẩm Vân
Chương 212: Giả mạo
Chương 213: Điều khiển
Chương 214: Cơ thể
Chương 215: A Mộ
Chương 216: Hậu cung
Chương 217: Hợp tác
Chương 218: Ai là ai
Chương 219: Tìm kiếm Sở Mộ Vân
Chương 220: Ta sẽ giúp ngươi
Chương 221: Trống rỗng
Chương 222: Quên tất cả
Chương 223: Trả thù?
Chương 224: Cặn bã
Chương 225: Chân Ngôn Đan
Chương 226: Mất khống chế
Chương 227: Đứa trẻ ngỗ nghịch
Chương 228: Quyến rũ không thành
Chương 229: Giấc mơ
Chương 230: An ủi
Chương 231: Nấu ăn
Chương 232: Lơ đãng
Chương 233: Nắn Hồn Thảo
Chương 234: Thử nghiệm
Chương 235: Trao sinh mệnh

Chương 202: Cưỡng ép?

490 52 1
By VnLucky3

Liên quan đến Dạ Đản Đản, Dạ Kiếm Hàn và Sở Mộ Vân luôn bí mật cạnh tranh.

Tuy hai người không nói rõ, nhưng họ thông minh như vậy, làm sao có thể đặt mọi chuyện lên bàn cân?

Dạ Kiếm Hàn cần hợp nhất với Dạ Đản Đản để lấy lại sức mạnh, nhưng Sở Mộ Vân lại ngăn cản họ hợp nhất vì bản thể của Dạ Kiếm Hàn quá khó điều khiển.

Dạ Kiếm Hàn yêu thích cơ thể của Sở Mộ Vân, vì vậy hắn đã thuận theo y, làm ra vẻ bị cưỡng ép. Nhưng Dạ Tiểu Hàn lại bị kích thích.

Bởi vì đứa trẻ kia đơn thuần, hơn nữa rất tin tưởng hắn, biết bản thân mình ban đêm làm ra chuyện không biết xấu hổ sẽ hận Dạ Kiếm Hàn đến cực điểm. Cho nên y đương nhiên sẽ không muốn cùng Dạ Kiếm Hàn dung hợp.

Bị chủ linh hồn từ chối, du hồn Dạ Kiếm Hàn dù có thông minh đến đâu cũng không thể làm được gì.

Dạ Kiếm Hàn đương nhiên hiểu được tính toán của Sở Mộ Vân, nhưng y vẫn đi theo con đường của mình, làm tình càng dữ dội hơn. Bởi vì y hiểu quá rõ về bản thân.

Dù sao cùng là một người, thích cái gì đều giống nhau. Y thích Sở Mộ Vân như vậy, đương nhiên phiên bản thuần khiết kia cũng không thể không thích.

Nếu thích thì hãy làm những gì mình muốn. Như vậy Dạ Tiểu Hàn mới hiểu được tình cảm của bản thân dành cho Sở Mộ Vân.

Cho đến sáng hôm đó, hai người bất ngờ tráo đổi với nhau. Mặc dù Dạ Kiếm Hàn có chút kinh ngạc, nhưng kết quả tốt ngoài dự đoán. Dạ Kiếm Hàn liền thuận theo mà làm, cho Dạ Tiểu Hàn nhiều cơ hội hơn, để y chìm đắm trong đó, sinh ra dục vọng muốn chiếm hữu nam nhân này.

Hơn nữa Dạ Kiếm Hàn cũng biết chính xác tâm tư của Sở Mộ Vân, biết hắn không muốn làm tổn thương đứa trẻ này. Vì vậy hắn nhất định sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

—— một con sói chưa trưởng thành, làm sao có thể từ bỏ con mồi sau khi đã nếm thử mùi vị?

Nhưng sao Sở Mộ Vân có thể để y thành công?

Buổi sáng ngày thứ ba, khi Dạ Tiểu Hàn ôm Sở Mộ Vân đi tắm rửa. Sở Mộ Vân đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Thiếu niên đang ôm hắn cứng đờ.

Sở Mộ Vân giãy giụa một chút, khàn giọng nói: "Thả ta xuống."

Dạ Tiểu Hàn có chút luống cuống, nhưng không dám nói gì.

Sở Mộ Vân không nhìn y, sau khi đặt chân xuống đất liền không xem ai ra gì mà đi xuống hồ.

Mái tóc dài của hắn xõa ra, tán loạn trên vai, làm cho nước da như ngọc càng thêm trắng. Hắn quay lưng về phía Dạ Tiểu Hàn, nói: "Ngươi ra ngoài đi."

Dạ Tiểu Hàn rốt cuộc nhịn không được: "A Mộc..."

"Ra ngoài!" Sở Mộ Vân đột nhiên hạ giọng.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, ngón tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay nhô lên thể hiện sự lo lắng cùng hoảng sợ trong lòng.

Ba ngày qua y vẫn luôn bị tra tấn. Y biết mình sai, nên lập tức dừng. Nhưng sáng sớm y tỉnh lại, nhìn thấy người dưới thân bị dục vọng nhuốm đỏ, mọi lý trí của y đều biến mất, một chút cũng không còn.

Y giống như một kẻ nghiện thảm hại, biết rằng phía trước là vực thẳm nhưng không thể dừng.

Sau đó y vô cùng hối hận, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Trái tim y bị đặt trên một ngọn lửa, nó đang quay cuồng và dày vò. Chờ đến khi Sở Mộ Vân phát hiện ra, nó cũng hoàn toàn vụt tắt.

Dạ Tiểu Hàn mím chặt môi, cúi đầu nói: "... Xin lỗi."

Y nói câu này hai lần, nhưng đều là vì Dạ Kiếm Hàn mà nói xin lỗi. Lúc đó Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói với y: "Không liên quan gì đến ngươi."

Nhưng lần này, Sở Mộ Vân chỉ đáp lại y bằng bóng lưng lạnh nhạt.

Đôi môi mỏng của Dạ Tiểu Hàn khẽ run lên, cuối cùng y xoay người rời đi.

Sở Mộ Vân dựa vào hồ, nhắm mắt lại.

Suốt buổi sáng Sở Mộ Vân không chịu gặp Dạ Tiểu Hàn. Mà Dạ Tiểu Hàn cũng không dám nói gì, y ngoan ngoãn chờ đợi. Giống như rất lâu về trước, khi y chỉ là một quả trứng, trầm mặc đến mức không có cảm thấy tồn tại.

Sở Mộ Vân mặc kệ y cả ngày, đến khi trời tối mới tìm đến.

"Tiểu Hàn, ngươi còn quá nhỏ."

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên đứng lên.

Bên ngoài đã vào mùa đông, mặc dù không có tuyết rơi nhưng ban đêm rất lạnh. Sở Mộ Vân khoác một chiếc áo choàng lông dài, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh — hắn còn bị thương, dù tĩnh dưỡng rất lâu nhưng cũng khó trở lại như xưa.

"Ta không giận ngươi." Sở Mộ Vân chậm rãi nói, "Ta chỉ giận chính mình thôi."

Nghe hắn nói như vậy, Dạ Tiểu Hàn lập tức hoảng sợ: "A Mộc..."

Sở Mộ Vân tự giễu cười: "Ta. . . không tốt như ngươi tưởng tượng. Ta rất tồi tệ."

"Không, không phải." Dạ Tiểu Hàn nóng lòng muốn biện hộ. Người mà y nhìn thấy từ khi bắt đầu có nhận thức chính là Sở Mộ Vân. Hắn chắc chắn là người tốt nhất mà y đã từng gặp, cực kì tốt.

Sở Mộ Vân lắc đầu: "Ngươi không hiểu rất nhiều chuyện. Ngươi biết quan hệ giữa ta và Quân Mặc. Loại quan hệ như vậy không thể chứa thêm người thứ ba. Nhưng ta lại cùng Dạ Kiếm Hàn dây dưa không rõ ràng. Chuyện này không đúng, khiến người khác khinh thường, nên bị người đời mắng mỏ!"

Sắc mặt Dạ Tiểu Hàn tái nhợt: "Nhưng là. . . Y cưỡng ép ngươi."

"Cưỡng ép?" Khóe miệng Sở Mộ Vân nhếch lên, không hiểu sao lại khiến người ta mặt đỏ tim đập: "Cưỡng ép hay không, ngươi không biết sao?"

Mặt Dạ Tiểu Hàn đỏ lên. Y làm với Sở Mộ Vân nhiều lần như vậy, đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Nhưng... Dạ Tiểu Hàn ấp úng, muốn biện hộ lại không biết nên nói gì.

"Đừng có tô đẹp cho ta." Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói, "Ta phản bội Quân Mặc, đây là sự thật không thể chối cãi; Ta không thể rời khỏi Dạ Kiếm Hàn, đó cũng là biểu hiện của sự yếu đuối và kém cỏi của ta. Một người thậm chí không thể làm những gì nên làm,  không thể kiểm soát những gì mình làm thì nên gọi là loại người gì?"

"Không phải!" Dạ Tiểu Hàn vội vàng nói: "Ngươi rất lợi hại. A Mộc, ngươi..."

"Lợi hại sao? Bây giờ ta không có tu vi. Ngươi cũng biết tình trạng cơ thể của ta rồi, hiện tại..." Trong mắt hắn tràn ngập uể oải và châm chọc: "Ta thậm chí không có được tôn nghiêm cơ bản, ta lợi hại ở chỗ nào?"

Câu nói cuối cùng đâm vào trái tim của thiếu niên.

Ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không còn...

Dạ Kiếm Hàn đùa bỡn hắn, còn y thì sao?

Bị mê hoặc bởi cơ thể của hắn, biết như vậy là sỉ nhục hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại xâm phạm hắn...

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu Hàn, quên hết đi. Chúng ta trở về như trước kia không tốt sao? Ta không muốn mất đi người bạn như ngươi."

Dạ Tiểu Hàn giật mình.

Sở Mộ Vân cụp mắt, cố gắng che giấu cảm xúc: "Đến bây giờ, ta không thể đối mặt với Quân Mặc được nữa. Sau này ta muốn ra ngoài, đến lúc đó... ngươi có thể đi cùng ta không?"

Những lời này làm cho trái tim Dạ Tiểu Hàn đập kịch liệt, y gần như tưởng rằng trái tim sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Những cảm xúc không thể giải thích được dâng trào trong lồng ngực y. Dạ Tiểu Hàn bị tình cảm như thủy triều này áp đảo.

Từ "Được" sắp buột miệng thốt ra.

Lúc này trong lòng y vang lên một giọng nói giễu cợt: "Hắn đang lừa ngươi."

Continue Reading

You'll Also Like

350K 8.2K 52
He lie to you!You guys broke up but what if your Parents suddenly arrange you and him to married?Having a liar as your husband? - Jung Jaehyun fan fi...
659K 34.4K 82
stranger: Hi :-) Louis: who the fuck is this? Louis: and nobody does this :-) put the nose away you weirdo Or where Harry is a teacher and in love w...
1.5M 129K 62
RATHOD In a broken family, every person suffers from his insecurities and guilt. Successful in every field but a big failure when it comes to emotio...
599K 27.4K 42
Needs editing [ the destiny series #1] 𝑻𝒉𝒆 𝒇𝒂𝒕𝒆 𝒑𝒖𝒔𝒉𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒂𝒑𝒂𝒓𝒕 𝒃𝒖𝒕 𝒅𝒆𝒔𝒕𝒊𝒏𝒚 𝒂𝒈𝒂𝒊𝒏 𝒑𝒖𝒍𝒍𝒆𝒅 𝒕𝒉𝒆𝒎 𝒕𝒐𝒈...