(200 - Hết) Phải cầu hôn với...

By VnLucky3

12.5K 1.5K 184

Tác giả : Long Thất Editor : Hamster không thích ăn hạt dưa Tình trạng :Hoàn Tình trạng edit: Đang 🐌... Thể... More

Chương 201: Phơi bày tâm tư
Chương 202: Cưỡng ép?
Chương 203: Phu nhân
Chương 204: Say
Chương 205: Dị tượng
Chương 206: Dung hợp
Chương 207: Tin tưởng
Chương 208: Bắt đầu lại
Chương 209: Tuần hoàn
Chương 210: Giấc mộng
Chương 211: Thẩm Vân
Chương 212: Giả mạo
Chương 213: Điều khiển
Chương 214: Cơ thể
Chương 215: A Mộ
Chương 216: Hậu cung
Chương 217: Hợp tác
Chương 218: Ai là ai
Chương 219: Tìm kiếm Sở Mộ Vân
Chương 220: Ta sẽ giúp ngươi
Chương 221: Trống rỗng
Chương 222: Quên tất cả
Chương 223: Trả thù?
Chương 224: Cặn bã
Chương 225: Chân Ngôn Đan
Chương 226: Mất khống chế
Chương 227: Đứa trẻ ngỗ nghịch
Chương 228: Quyến rũ không thành
Chương 229: Giấc mơ
Chương 230: An ủi
Chương 231: Nấu ăn
Chương 232: Lơ đãng
Chương 233: Nắn Hồn Thảo
Chương 234: Thử nghiệm
Chương 235: Trao sinh mệnh

Chương 200: Xảy ra chuyện

1K 78 12
By VnLucky3

Dạ Kiếm Hàn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhưng nhanh chóng lại nghĩ sâu xa hơn.

Thẩm Thủy Yên (tham lam), Tạ Thiên Lan (dâm dục), Lăng Huyền (phẫn nộ), Quân Mặc (lười biếng), còn có chính mình ... Năm người đều có một điểm chung. Bất kể họ gặp phải chuyện gì, trong hoàn cảnh ra sao, địa vị và quyền lực như thế này. Trước khi gặp nam nhân này, bọn họ không biết tình yêu là gì, không quan tâm điều này. Nhưng sau khi gặp Sở Mộ Vân, bọn họ lần lượt rơi vào lưới tình của hắn, không thể thoát ra.

Mục đích của chuyện này là gì? Khiến cho họ yêu hắn có ích lợi gì?

Đúng là Sở Mộ Vân vô tâm, nhưng chính vì tính cách này mà hắn lười đùa giỡn với tình cảm, lập tức làm tình cũng không tệ. Nói về tình cảm - chẳng bằng nói là người ta hoang tưởng. Cần gì phải làm mấy chuyện rắc rối như vậy?

Vì vậy, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên có suy nghĩ - có lẽ Sở Mộ Vân đang tìm ai đó.

Chỉ là hắn không chắc chắn, lần nào cũng hết lòng cho đi, nhưng cuối cùng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.

Nghĩ đến đây, Dạ Kiếm Hàn trở nên khó chịu: "Ngươi chắc chắn ta không phải là người mà ngươi đang tìm sao?"

Đối với 'nhân cách' khác, hắn moi hết tâm can ra dỗ dành, tại sao đến lượt y thì lại làm như mẹ kế với con chồng? Nhìn vào dáng vẻ thờ ơ của hắn - tuy rằng cũng rất hấp dẫn, nhưng không so sánh thì không có đau thương. Chưa nói đến mấy đứa trẻ được hắn nuôi dưỡng, ngay cả Tạ Thiên Lan cũng may mắn hơn y rất nhiều. Sau khi ân ái với nhau mấy năm, cuối cùng hắn còn dùng Xả Thân Trận vì tên kia.

Khóe miệng Sở Mộ Vân giật giật, tên quỷ súc này đang ghen sao? Nhưng ăn giấm kiểu trẻ con gì thế này!

Mặc xác tên này, Sở Mộ Vân nói cho có lệ: "Ta không tìm người, chẳng qua là một chuỗi sai lầm. Ai có thể nói trước được vận mệnh."

"Nếu không phải tìm người, chẳng lẽ là... ngươi có sở thích bệnh hoạn?"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: ヽ(*.>Д<)o゜

"Nếu đã như vậy..." Diệp Kiếm Hàn híp mắt cười xấu xa: "Thúc thúc cũng nhận nuôi ta nhé."

Sở Mộ Vân cuối cùng không chịu nổi nữa: "Cút."

Dạ Kiếm Hàn: "Cút vào trong sao."

Sở Mộ Vân: "Ra ngoài."

Dạ Kiếm Hàn cười: "Ta sợ ra ngoài ngươi lại cầu xin ta vào, dù sao... chỗ này của ngươi cứ mút lấy ta không nhả."

Chuyện sau đó không còn thích hợp cho trẻ em.

Thắt lưng Sở Mộ Vân bị y làm cho đau nhức, nhưng nhìn góc trên đầu y lại sáng hơn, hắn chỉ có thể thầm rủa: Đồ thần kinh!

Linh cục cưng kinh ngạc: "Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Sao Tham ăn có thể kì quặc như vậy?"

Sở Mộ Vân: "Ha ha."

Linh cục cưng không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh.

Trong lòng Sở Mộ Vân hỏi thăm cả họ hàng nhà Tham ăn, nhưng sau đó lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại của Linh, ý nghĩa của công lược, vốn tưởng rằng cho đến khi kết thúc sẽ biết. Nhưng bây giờ xem ra... giống như lời suy đoán của Tham ăn rác rưởi.

... thực sự như đang tìm kiếm ai đó.

Trong đáy lòng đột nhiên run lên, Sở Mộ Vân cụp mắt, đè nén cảm xúc dâng trào.

Cứ từ từ thôi, hắn chắc chắn sẽ tìm thấy câu trả lời.

Nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, Sở Mộ Vân cảm thấy cuộc sống trôi qua thật nhanh khi đối mặt với nhân cách một lớn một nhỏ này.

Đặc biệt là với tên cặn bã nào đó vào ban đêm, hắn có muốn nghỉ ngơi cũng không được.

Ban ngày Dạ Tiểu Hàn ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng luôn phải chịu khổ.

Ban đêm hắn chịu đựng tên khốn kiếp kia thì thôi đi. Đến ngày của Tu La Vực, hắn còn đau đớn.

Mặc dù sức khỏe của Sở Mộ Vân hiện tại đã tốt hơn nhiều, cũng đang dần hồi phục thể lực, nhưng hắn vẫn không thể ra khỏi rừng trúc.

Quân Mặc hiện tại đang bế quan, nếu như hắn có ý định rời đi, chỉ sợ sẽ không có người luyện ra Hoàn Hồn Đan.

Hắn không thể đi săn linh hồn, không nuôi được Dạ Tiểu Hàn. Vì vậy y đành phải chịu khổ từ Tu La Vực một lần nữa.

Dạ Kiếm Hàn chủ động ra trận: "Nếu ngươi đau lòng vì nó thì hãy đã mở Tu La Vực vào ban đêm, ta chịu là được."

Sở Mộ Vân không thèm nhìn y: "Nếu muốn làm thì làm đi, không làm thì cút."

Dạ Kiếm Hàn cười nói: "Ngươi không dỗ dành ta thì thôi, còn dùng ta như gậy mát xa. Thúc thúc tệ quá."

Sở Mộ Vân: "..." Đối với loại người không biết xấu hổ như y, Sở tổng cũng lười mắng.

Nhưng Dạ Kiếm Hàn không quan tâm sự khiêu khích này, y luôn có cách để khiến Sở Mộ Vân mất kiểm soát, sau đó bộc lộ dáng vẻ mê hoặc lòng người.

Làm ầm ĩ như vậy, Dạ Kiếm Hàn thực sự nghiện rồi. Người này... sao lại hấp dẫn như vậy?

Ban ngày Dạ Tiểu Hàn rất đáng thương, Sở Mộ Vân nói với y: "Bây giờ chịu đựng một chút, ta vẫn luôn ở đây."

Dạ Tiểu Hàn có ký ức lần trước, nghe vậy khuôn mặt nhỏ liền tái nhợt.

Ngay cả Sở Mộ Vân cũng không thể chịu đựng được cảm giác đó, huống hồ là một đứa trẻ.

Sở Mộ Vân nhẹ giọng an ủi: "Lần sau, ta sẽ không để ngươi khó chịu như vậy nữa."

Dạ Tiểu Hàn nhạy bén nắm được điểm mấu chốt: "Lần trước... có phải ngươi đã từng tiếp xúc với nó?"

Sở Mộ Vân hơi khựng lại một chút.
Bé trai lập tức có tinh thần: "Không sao, cũng không khó chịu lắm."

Y như vậy càng khiến Sở Mộ Vân không đành lòng.

Một ngày dài mệt mỏi, dù Sở Mộ Vân không cảm thấy đau, nhưng trong lòng luôn nơm nớp lo sợ. Nhìn thấy Diệp Tiểu Hàn chật vật như vậy, hắn thật sự không thoải mái.

Cuối cùng sau khi qua đi, Sở Mộ Vân lo lắng đến mức đổ mồ hôi hột.

Mỗi lần hắn dung hợp với Tu La Vực đều bổ sung năng lượng cho Dạ Tiểu Hàn. Lần trước y thoát ra khỏi vỏ trứng, hiệu quả lần này càng rõ ràng.

Bé trai bảy, tám tuổi lập tức trở thành một thiếu niên tuấn tú- Không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của Dạ Tiểu Hàn thực sự rất đẹp.

Sau khi y trưởng thành, khí chất quá áp đảo khiến người ta không để ý đến vẻ ngoài. Còn bây giờ y chỉ là một thiếu niên mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng.

Sở Mộ Vân rất thích khuôn mặt này của y. Nhưng Diệp Tiểu Hàn lại không thích, y nhìn gương mặt càng lúc càng giống ác ma trong gương, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét.

Với tu vi cao hơn, Dạ Tiểu Hàn xuất hiện thường xuyên hơn Dạ Kiếm Hàn.

Ban đầu, Dạ Kiếm Hàn có thể ra ngoài khi trời tối, nhưng bây giờ y ra ngoài chậm hơn lúc trước cả tiếng đồng hồ.

Sớm hay muộn không quan trọng, dù sao cũng có chuyện cần làm.

Sau hai ngày như vậy, lại có chuyện xảy ra.

Hôm đó Dạ Kiếm Hàn ra ngoài rất muộn, lúc này trăng đã lên giữa trời. Y không nói nhảm, lập tức đè Sở Mộ Vân ra làm.

Sở Mộ Vân đang ngủ say, khi tỉnh lại rất tức giận, khó tránh khỏi mắng y mấy câu. Dạ Kiếm Hàn cũng không thèm để ý, nghe hắn mắng, cái thứ hung khí giết người kia càng di chuyển nhanh hơn. Một lúc sau Sở Mộ Vân lại ngủ thiếp đi.

Lăn lộn như vậy cho đến gần sáng, Dạ Kiếm Hàn mới hài lòng, bế hắn đi tắm rửa.

Mấy ngày nay, thân thể Sở Mộ Vân đã khôi phục, cảm giác làn da càng mịn màng hấp dẫn, phía sau vì kích thích mà co rút lại. Trong lòng Dạ Kiếm Hàn liền ngứa ngáy, ôm hắn trở lại giường, đâm vào lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên cảm thấy choáng váng, thầm nghĩ không ổn, đồng thời y cũng mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên mở mắt ra, cảm giác thứ ở dưới thân khiến đầu óc y quay cuồng...

Continue Reading

You'll Also Like

659K 34.4K 82
stranger: Hi :-) Louis: who the fuck is this? Louis: and nobody does this :-) put the nose away you weirdo Or where Harry is a teacher and in love w...
469K 33.4K 44
ပဲပြုတ်သည်ငပြူးနဲ့ ဆိုက်ကားဆရာငလူးတို့ရဲ့ story လေးတစ်ပုဒ်
2.9K 99 5
*** TRUYỆN CONVERT THEO YÊU CẦU *** Hoàn. Ta, Tùng Úc, một bình tĩnh lại phổ thông thành thật đi làm tộc. Nhật trình biểu liền là người yêu của ta, n...
Ice Cold By m

General Fiction

2.3M 83.7K 49
[boyxboy] Wren Ridley is always two steps ahead of everyone, or so he thinks. His life seems out of his control when he starts having feelings for so...