(AtsuHina) Anh chuyền cho em...

By Tsksk95

12.5K 1.2K 341

Au: Simp chúa AtsuHina (acc: Tsksk95) Không theo diễn biến của manga, đây là một phiên bản hoàn toàn khác khi... More

Những điều nho nhỏ cần chú ý
#1
#2
#3
#5
#6
#7
#8
#9
#10
#11
#12
#13
#14
#15
#16 Inarizaki v.s Nekoma
#17
#18.1
#18.2
#19
#20

#4

651 65 7
By Tsksk95



Hinata Shoyo đậu vào Inarizaki, học năm nhất lớp 1 - lớp vừa đủ điểm của Inarizaki. Đúng vậy, em đã rất cố gắng không chỉ trong bóng chuyền, mà còn trong việc chạy chương trình học để thi đậu vào Inarizaki và được chơi bóng chuyền cùng Miya Atsumu.

Vừa có kết quả em đã gấp rút thu dọn mọi thứ để di chuyển đến Hyogo. Còn mười phút nữa là tới trạm, em nhắn tin cho Atsumu báo rằng em sắp tới rồi.

Atsumu đã chờ sẵn ở đó, tầm một tiếng trước. Giờ học của Inarizaki thường kết thúc vào lúc ba giờ chiều sau đó mới là giờ luyện tập của CLB, do đã vào mùa nghỉ nên buổi luyện tập của CLB hầu như cả ngày và sẽ kết thúc tầm bảy giờ tối,  nhưng hôm nay anh đã xin huấn luyện viên nghỉ sớm 1 tiếng vì bảy giờ mười lăm phút tối là Hinata tới nơi rồi. Bắt xe đi mười lăm phút là tới ga Shin-Kobe, như vậy là có thể tới đó trước khi em tới tầm 1 tiếng.

Atsumu biết là mình đang lo xa, nhưng ai biết được lỡ nay chuyến của Hinata tới sớm hơn dự định, lúc đó chưa ai đến đón em cả, em sẽ thấy buồn lắm, rồi lỡ xui em thấy lạc lõng muốn quay về Miyagi thì sao? Anh phải triệt hết mọi khả năng khiến em cảm thấy không vui khi vừa bước xuống ga. Ha, anh đã chôm luôn cả gói cơm nắm của Samu, lấy sức còn xách hành lí phụ bé cưng. Phải công nhận cơm nắm của thằng sinh đôi nhà anh là đỉnh của chóp!

"Tsumu, anh ơi!" Giọng oang oang và hớn hở của Hinata vang vọng khắp một vùng sân ga, Atsumu ngay lập tức đứng dậy bước nhanh lại ôm nhẹ lấy em "Sho, bé ơi anh nhớ em quá chừng!"

Em ngại ngùng nói nhỏ lại chỉ để mình anh nghe thấy "Tsumu, đừng gọi em là bé ở nơi đông người mà!"

Anh kề vào tai em, nói một cách nhỏ nhẹ và dịu dàng "Vậy lúc chỉ có anh và em thì được đúng không? Chỉ gọi cho em nghe thôi hả?"

"Anh này!" Hinata đánh nhẹ vào lưng Atsumu, đẩy nhẹ anh ra. Atsumu bật cười, nắm nhẹ tay em, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy đôi bàn tay của em ma sát nhẹ "Sho này, gió đêm lạnh lắm sao em không mang bao tay vào?" Nói rồi, anh tháo đôi bao tay của mình ra, đeo vào cho em, nhẹ nhàng và nâng niu bàn tay em như thể đó là thứ mà anh trân trọng nhất.

Atsumu thả nhẹ đôi bàn tay Hinata ra, di chuyển ra phía sau, gỡ balo của em xuống rồi đeo vào, 1 tay kéo vali tay còn lại nắm lấy tay em kéo nhẹ em đi về phía trước. "Anh à, để đấy em đeo cho, em đeo được mà không có nặng đâu!"

Anh mỉm cười, nắm chặt tay em hơn "Em không thấy nặng nhưng lòng anh thấy nặng lắm." Nhìn mặt em hồng lên một cách đột ngột, Atsumu càng cười tươi hơn.

Anh di chuyển về phía trước, bắt 1 chiếc taxi để đồ ra phía sau, vòng qua mở cửa xe giúp em vừa chặn cửa, vừa chắn phía trên tránh cho đầu em bị đụng vào đấy.

"Phòng của em ngay cạnh phòng anh luôn ấy, may ghê!" Nói đúng ra anh đã tốn rất nhiều công sức để thương lượng với chủ trọ, thuê được căn phòng bên cạnh phòng mình.

"Vậy hả anh, tiện thế thì may quá."

"Em ở có một mình, nên giá trọ lẫn điện nước sẽ đỡ tốn kém hơn so với phòng 2 người, nhưng mà vẫn đắt nếu so với anh và Samu chia ra ấy, em cảm thấy có ổn không?"

"Ổn mà Tsumu, mẹ em bảo sẽ chu cấp cho em hết ba năm cấp 3 này." Mẹ Hinata làm trong ngành chế biến thực phẩm, lương ở mức rất ổn, chưa tính đến việc làm thêm giờ và tiền tiết kiệm đó giờ. Hoàn toàn dư dả chu cấp cho con trai sáu mươi ngàn yên mỗi tháng, với mức trọ và điện nước dự tính khoảng hai mươi lăm ngàn yên mà Atsumu đã báo cho nhà em từ tháng trước, thì còn ba mươi lăm ngàn yên Hinata hoàn toàn có thể ăn uống đủ chất và phát triển khỏe mạnh.

"Vậy thì ổn rồi." Nếu mà không đủ thì Atsumu có thể nuôi Hinata ăn uống mỗi ngày, anh hoàn toàn có thể lo được khoản đó, vì gia đình anh vốn khá giả, ba mẹ thường đi công tác xa không chăm lo được cho hai anh em, nên tiền chi tiêu hàng tháng của Osamu và Atsumu họ gửi rất nhiều. Còn nếu không được nữa thì có thể ăn ké cơm của Osamu, thằng đó tiết kiệm dữ lắm, chắc chắn có dư dả.

Xe lăn bánh về khu trọ, Atsumu ngồi kế bên vẫn không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để chạm vào Hinata, ban đầu thì nắm nhẹ bàn tay em, lúc sau lại choàng tay qua vai em giả vờ hỏi vài câu đánh lạc sự chú ý của em, bàn tay trên vai thừa dịp đưa lên tai em xoa nhẹ, sờ vào ốc tai em mân mê từng chút một. Nếu không phải sợ Hinata ngại tài xế ở phía trước, Atsumu thật sự muốn đẩy em nằm xuống, hôn nhẹ vào tai em, dời môi xuống cổ để lại dấu ấn của anh trên đó. Chẳng những thế Atsumu còn muốn di chuyển tay xuống đường cong của em, đưa chân vào tách hai chân em ra, dùng đầu gối chạm nhẹ đùi trong săn chắc của Hinata, chắc chắn anh sẽ khiến em phải ưỡn người đón nhận anh từng chút một. Nếu được vậy ngay tại đây thì tốt biết mấy. Không được, phải từ từ thôi đừng gấp Atsumu. Hôn lên môi em ấy thì sao nhỉ?

Atsumu vô thức đưa môi đến chạm vào má người nhỏ hơn, di chuyển từ từ vào môi em. Hinata giật mình, kéo nhẹ khoảng cách ra, môi Atsumu chưa kịp chạm vào môi em đã bị tách ra giữa không trung "Tsumu, anh... sao anh hôn em?"

"Bé dễ thương thế, nên anh không kiềm được muốn hôn nhẹ vào má em một chút. Sao vậy? Anh không được chạm vào em à?" Atsumu tỏ vẻ buồn bã, thất vọng và Hinata chắc chắn sẽ mềm lòng, em vốn không cưỡng lại được điều này ở anh. "Không phải.... nhưng mà, ý em là..."

"Rồi, anh hiểu mà. Lúc chỉ có em và anh thì được, anh nhớ rồi." Atsumu cắt lời Hinata, tự mình suy diễn ý của em. "Sắp tơi nơi rồi kìa, em xem đi Hinata, khu trọ của tụi mình đó, bé cưng."

Anh thành công đánh lạc hướng Hinata, em nhìn về phía khu trọ háo hức chào đón một cuộc sống mới. Em lấy điện thoại ra nhắn tin báo bình an cho mẹ và hứa sau khi dọn dẹp xong sẽ gọi cho mẹ để mẹ và Natsu xem chỗ mới của em.

Atsumu đưa em lên tầng, mở cửa phòng em ra để balo và vali vào. Nhìn căn phòng khá sạch sẽ Hinata khá hoang mang nhìn anh. Atsumu thấy vậy giải đáp cho Hinata "Sáng nay anh đã xin chủ lấy chìa khóa qua quét dọn trước cho em rồi, chứ em đến giờ này quét dọn cực lắm. Giờ em sắp xếp đồ, tắm rửa rồi qua phòng anh đi, đồ ăn Osamu làm ngon lắm, qua rồi hai đứa mình cùng ăn nha!" Tính ra sáng nay Osamu cũng khá hoang mang khi thấy Atsumu, chuyên gia ngủ nướng, dậy còn sớm hơn mình rồi biến đi đâu mất tiêu.

Hinata gật đầu, cảm ơn Atsumu. Anh xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của em rồi bước ra đóng cửa lại, quay về phòng mình. Mở cửa vào đã thấy Osamu vừa tắm rửa xong, đang rửa rau củ chuẩn bị nấu cơm tối. "Samu, thêm một phần nữa!"

Samu quay lại nhìn Atsumu "Phần gì, nay mày định ăn đến no chết à? Không có thêm gì ở đây hết."

"Nay tao đã nói là Hinata sẽ đến mà, thêm một phần cho em ấy nữa!" Atsumu chạy lại vỗ nhẹ vào vai người anh em của mình. Sau đó thấy tên tóc xám quay qua liếc nhẹ tên tóc vàng, nhưng tay vẫn mò qua tủ lạnh lấy thêm một phần thức ăn nữa "Rửa đi, đừng có ngồi đó chờ dâng tới miệng." Atsumu sấn tới nhận lấy việc dang dở của em trai, còn Osamu di dời qua mở bếp nấu nước trước.

________________

Bốn mươi phút sau, Hinata có mặt ở căn phòng ấm cúng của hai anh em Miya. Osamu lấy một cái bàn được gấp trong góc ra, cái bàn dài khoảng một mét rộng bảy mươi cen, trên đó được anh đặt lên một món hầm một món rau và một món canh như thường lệ với một dĩa cơm nắm mà Atsumu khoái nhất, nhưng khác biệt lần này là trên bàn có thêm một bộ bát đũa.

"Sho à, em ngồi kế anh nè." Atsumu đưa em đến vị trí bên cạnh anh, đối diện Osamu. Samu ngồi xuống bới cơm cho mình và Hinata rồi liếc khinh bỉ thằng anh mình "Muốn ăn tự làm đi." Xong quay qua Hinata "Em ăn nhiều chút nha, mới đến nơi chắc đói lắm hả?"

"Dạ, em cảm ơn anh Samu. Trên đường đến Hyogo em có đem theo cái bánh bao thịt dằn bụng trước rồi ạ. Nhưng mà đồ ăn anh làm thơm quá nhìn là muốn chảy cả nước miếng rồi." Nói rồi, em quay qua bới thêm một chén nữa cho Atsumu, Samu thấy vậy cũng không lên tiếng, thằng anh của anh vốn dĩ khó chiều, gặp được Hinata ngoan hiền thế này thật chả hiểu mắt nhìn của ông trời bị làm sao nữa.

"Tuy chưa tới thời điểm nhập học nhưng đã xác định tham gia CLB bóng chuyền rồi, nên ngày mai em có muốn đến chung với tụi anh tìm hiểu trước không?"

"Dĩ nhiên là em ấy sẽ tới rồi, Samu. Tao đã hỏi ý và xin anh Kita đơn xin gia nhập CLB luôn rồi. Nên em ấy sẽ được luyện tập ở phòng tập của trường mình trước khi nhập học luôn đấy!" Atsumu nhanh nhẹn trả lời trước cả Hinata, tay thì không ngừng gắp thịt, rồi cả rau xanh vào bát của em "Bé ơi, em phải ăn đủ chất mới khỏe được nha." Nếu không ngại môi mình còn dính sốt hầm thịt, anh thật sự muốn cúi xuống hôn lên cặp má phúng phính của bé cưng nhà anh.

"Dạ, em biết rồi mà." Đã nói chỉ gọi như vậy khi có hai người thôi, nhưng Atsumu vẫn vậy không thay đổi gì hết trơn. Dù Osamu cũng là một mảnh trong gia đình của anh, nhưng em vẫn ngại lắm chứ. "Thế mai em đi cùng hai anh nha, em thật sự mong chờ được nhìn thấy phòng tập của trường mình lắm, được chơi bóng chuyền cùng mọi người nữa."

"Thế sáng mai tầm tám giờ kém mười lăm phút sáng anh chờ em dưới lầu nhé, Hinata?"

"Khoan đã, tao nghĩ thế này nè Samu! Dù sao Shoyo cũng có một mình à, không mấy tụi mình để em ấy ăn chung với mình đi!" Atsumu hào hứng nhìn Osamu mà lên ý kiến.

"Dạ thôi, thế phiền anh Samu lắm ạ." Hinata vội vã từ chối, tuy thân với Atsumu nhưng với em trai của anh thì chỉ  thuộc dạng quen biết thôi.

Osamu nhìn chằm chằm thằng anh mình, cảm thấy nay nó nhiệt tình đến kì lạ thông thường có ai được nó rủ ăn chung hay quan tâm, chào đón thế này đâu. Sau đó anh dời mắt qua nhìn Hinata "Cũng ổn mà, anh nấu nướng thêm một phần thì độ mệt mỏi cũng không thay đổi gì, nếu có em phụ anh rửa rau, rửa thịt trước thì anh đỡ được phần nào lắm."

"Dạ, em rửa chén cũng được luôn ạ." Nếu Osamu đã nói vậy thì Hinata cũng không tìm được lí do từ chối.

"Không cần đâu, đó là việc của Tsumu, em giúp anh là được rồi."

Cả ba người sau đó tiếp tục bữa tối, xong việc Hinata phụ Atsumu đem bát đĩa vào bồn, cả hai đứng cạnh nhau giải quyết mớ bòng bong này.

Atsumu luôn là một kẻ biết nắm lấy cơ hội, tay anh cố tình nắm lấy tay Hinata dưới nước ra vẻ như anh không thấy rõ nên bắt nhầm tay em thay vì bát đũa. Cả hai vừa rửa vừa vui đùa nói về việc ngày mai.

Atsumu đưa Hinata về phòng, đứng một lúc để nói tiếp về việc giờ giấc ăn sáng tại phòng mình, phân vân và mây mây. Osamu đứng nhìn mà ngán ngẩm quay về giường mình trước. "Làm như phòng của Hinata xa lắm hay sao ấy mà tiễn đưa, tâm sự các thứ."

Đợi đến khi Atsumu về giường đã là mười lăm phút sau, Osamu vốn đã chìm vào giấc ngủ. Còn anh thì cảm thấy hào hứng vô cùng, dường như kể từ lúc quen biết bé cưng nhà anh thì ngày nào với anh cũng kết thúc trong niềm hân hoan, hạnh phúc.













●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●





Thật ra bộ này tui không gắn mác trưởng thành, 18+ các thứ, ban đầu muốn bộ này theo kiểu đời sống lành mạnh thôi, nhưng mà tính tui tà răm lắm không viết, không đọc chút gì 16+ 18+ thấy hơi trống vắng :)))

Nhưng mà thôi cứ vậy đi, nào tui cảm thấy mình quá tay sẽ chỉnh sửa lại sau =)))

Chỉ đăng tải tại wattpad Tsksk95

Theo dõi nhà tui tại page Simp chúa AtsuHina.

Continue Reading

You'll Also Like

303K 12.1K 83
lichaeng cover
197K 7.4K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
339K 28.8K 66
Truyện đã hoàn: 57 chương + 7 ngoại truyện + HE. --- Không phải tổng tài ác ma và tiểu kiều thê của anh ta, ở đây chỉ có siêu phẩm bom tấn kể về cuộc...
152K 9.1K 147
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...