(Hoàn) [TaeKook] 🆘 Gào thét...

By BonFanfic

1.9M 175K 144K

Đam mỹ: Gào thét vô vọng Tác giả: Bòn Beta + Vẽ tranh bìa: Cho KyungAh (K.A) + Ying9791 (Na) Thể loại: Huyền... More

Chương 1: Kim tự tháp bí ẩn (1)
Chương 2: Kim tự tháp bí ẩn (2)
Chương 3: Kim tự tháp bí ẩn (3)
Chương 4: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (1)
Chương 5: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (2)
Chương 6: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (3)
Chương 7: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@
Chương 8: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@ - 2
Chương 9: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@ - 3
Chương 10: Nào! Cùng chia nước xẻ cơm!
Chương 11: Nào! Cùng chia nước xẻ cơm! (2)
Chương 12: Dịch bệnh đáng sợ của lời nguyền
Chương 13: Dịch bệnh đáng sợ của lời nguyền
Chương 14: Gặp Kim thượng rất khó
Chương 15: Con mèo lùn rất biết nịnh bợ
Chương 16: Lời nguyền của Kookie
Chương 17: Lời nguyền của Kookie (2)
Chương 18: Tại sao Kim thượng lại giận?
Chương 19: Tại sao Kim thượng lại giận? (2)
Kim tự tháp Djoser
Chương 20: Con mèo của Kookie
Chương 21: Gọi tên nó!
Chương 22: Gọi tên nó (tt)
Chương 23: "Theo ta"
Chương 24: Ta nhìn thấy!
Chương 25: Ta nhìn thấy (2)
Chương 26: Ta nhìn thấy (3)
Chương 27: Ta nhìn thấy (4)
Chương 28: Không thể ở bên ngài
Chương 29: Cậu không cần biết!
Chương 30: Cảm giác như thế nào?
Chương 31: Người phụ nữ ấy
Chương 32: Kim tự tháp đáng sợ
Chương 33: Cậu chỉ giả vờ không để tâm
Chương 34: Lần đầu gặp nhau
Chương 35: Kim thượng muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân
Chương 36: Rốt cuộc, đến chỗ nào mới là vun đắp tình cảm?
Chương 37: Gia tộc họ Kim (1)
Chương 38: Gia tộc họ Kim (2)
Chương 39: Cô thư ký chu đáo lắm mà? @@
Chương 40: Mục đích của Kookie?
Chương 41: Chiếc kèn đồng
Chương 42: Kim tự tháp Ramsis không hướng đến thiên đàng
Chương 43: Cậu nên suy nghĩ lại
Chương 44: Cậu nên suy nghĩ lại (2)
Chương 45: Cậu nên suy nghĩ lại (3)
Chương 46: Ác quỷ
Bòn khảo sát
Chương 47: Cách chơi cờ
Chương 48 + 49: Lại vào Kim tự tháp Ramsis
Chương 50: Ai đó?
Chương 51: Gọi sao cho đúng
Chương 52: Nhật kí của Ramsis
Chương 52: Nhật kí của Ramsis (2)
Chương 54: Nhật kí của Ramsis (3)
Chương 55: Khống chế
Chương 56: Rạch ròi (1)
Chương 57: Rạch ròi (2)
Chương 58: Cái ôm nồng nàn từ phía sau
Chương 59: Bóng trắng xiêu vẹo
Chương 60: Xác bọ hung khô (1)
Chương 61: Xác bọ hung khô (2)
Chương 62: Bản viết tay
Chương 63: Ước hẹn
Chương 64: Vì sao Jeon MinSik đến Ai Cập?
Chương 65: Trong nhà trọ
Chương 66: Ai giận ai?
Chương 67: 3h sáng
Chương 68: Chưa từng day dứt?
Chương 69: Vận mệnh gia tộc
Chương 70: Jeon JungKook
Chương 71: Lẽ nào đã sai hướng?
Chương 72: Nghi thức đến với thần
Chương 73: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (1)
Chương 74: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (2)
Chương 75: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (3)
Chương 76: Dịch bệnh đi lên từ đáy mộ
Chương 77: Đế chế huy hoàng tiêu vong
Chương 78: Kẻ mạnh nhất định phải luôn mạnh
Chương 79: Không giận nữa
Chương 80: Lời nguyền lan đi khắp địa cầu
Chương 81: Trực diện đối đầu
Chương 82: Nguyện lòng chăm sóc
Chương 83: Giữa chúng ta không cần đa tạ
Chương 84: Ẩn ý
Chương 85: Đoàn khảo sát 30 người
Chương 86: Trước lối vào
Chương 87: Tầng 1
Chương 88: Tầng 2
Chương 89: Hố xương người
Chương 90: Bên trong quan tài
Chương 91: Rah
Chương 92: Bóng tối ấy có gì?
Chương 93: Con mèo
Chương 94: Gian phòng có ánh sáng
Chương 95: Gian phòng có ánh sáng (2)
Chương 96: Ác quỷ trong Kim tự tháp
Chương 96: Ác quỷ trong Kim tự tháp (tiếp)
Chương 97: Tầng 3
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (1)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (2)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (3)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (End)
Tổng hợp... quá trời Trailer cho Gào thét vô vọng
Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV
Phần 2: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Tháng 7 mùa thu 😗
Phần 3: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Cảm xúc trở lại
Chương 98: Không thể thay đổi
Chương 100: Xung quanh chỉ có xác người
Chương 101: Người sống sót
Chương 102: Người đó bảo chúng tôi mở nắp quan tài
Chương 103: Kẻ thức tỉnh
Chương 104: Chỉ là một
Chương 105: Người quay lưng, kẻ gào thét
Chương 106: Trò chơi đẫm máu
Chương 107: Lựa chọn của đoàn khảo cổ
Chương 108: Tầng cuối cùng
Chương 109: Nơi chôn Kookie
Chương 110: Dưới hố bọ cạp
Chương 111: Ta viết cho ngươi
Chương 112: Sự trút bỏ cuối cùng
Chương 113: Tình yêu của Công chúa
Chương 114: Con đường tự do
Chương 115: Ngài không thể đến
Chương 116: Chấp niệm của Kookie
Chương 117: Vật nhọn
Chương 118: Những gì nhìn thấy trước
Chương 119: Tàn hồn còn lại
Chương 120: Lối thoát cuối cùng
Chương 121: - Hắn ở bên cạnh ngươi - là ai? + Khởi động lại fic
Chương 122: Về nhà thôi
Chương 123: Quyền năng của Kim thượng
Chương 124: Năng lực hồi sinh đừng dùng như thế 🫨🫨🫨
Chương 125: Không còn dấu vết
Chương 126: Ngăn kéo thứ 2 trong phòng
Chương 127: Một mình bên trong Kim tự tháp
Phần 4: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Chương 128: Người sống không có trái tim
Chương 129: Chủ nhân lời nguyền VS Nạn nhân lời nguyền
Chương 130: Bầu trời sao (End)
Tám 2/6/24
Phiên ngoại 1: Cuộc sống đầy cảm xúc phức tạp của Jungkook
Phiên ngoại 2: Cố hương (1) - Kim thượng rất bận!
Phiên ngoại 2: Cố hương (2) - Nhóm người kỳ lạ
Phiên ngoại 2: Cố hương (3) - Ai lấp hồ?
Phiên ngoại 2: Cố hương (4) - Sau lớp sương mù
Phiên ngoại 2: Cố hương (5) - Tìm phòng 💥

Chương 99: Mất đi lẽ sống

6.7K 822 565
By BonFanfic

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

Mũi giáo đâm thẳng vào lưng JungKook, xuyên qua trái tim, vừa chạm đến lồng ngực Taehyung thì dừng lại.

Vệt máu bắn lên khuôn mặt Taehyung, sự tương phản giữa huyết đỏ và nền da trắng xanh xao vô cùng rõ ràng. Vệt máu nóng hổi dần dần trở nên lạnh lẽo, chảy dài từ gò má xuống cằm của y.

Taehyung không tin nổi vào mắt mình, trơ lặng. Đoàn khảo cổ nhốn nháo kinh hãi.

Jungkook đã thấy thân xác lạnh lẽo của chính mình từ linh cảm, nhưng không nhìn thấy cảnh cả cơ thể lạnh dần trong vòng tay của Taehyung.

Những cảnh tượng đã nhìn thấy trong linh cảm là điều sẽ xảy ra, không thể thay đổi được. Jungkook mấp máy môi, cơ thể tê dại, cảm thấy cái chết đang đến thật gần.

Lee Jungwoo phát điên rồi, không giết được Kim thượng càng khiến ông ta phẫn nộ và điên cuồng hơn. Ông ta không quan tâm Jungkook sống chết thế nào, chỉ biết rằng mục tiêu vẫn chưa bị tiêu diệt. Lee Jungwoo trợn mắt rút thanh giáo ra, tay giơ cao muốn đâm thẳng vào tim Taehyung một lần nữa.

Giây phút này chẳng còn ai quan tâm vì sao Trưởng đoàn Lee lại hành động như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cứu người. Ottah lao tới, vung roi điện đánh vào bàn tay cầm giáo của Lee Jungwoo. Park Seojoon đồng thời chạy đến, dùng hết sức bình sinh đẩy Lee Jungwoo ra xa. Nhiều người khác thấy thế cũng chung tay trợ giúp.

Nhưng Lee Jungwoo là ai? Khi bọn họ đối đầu với quái vật trong bóng đêm ở tầng 2, một mình ông ta vừa bảo vệ Lee Min vừa giữ an toàn cho chính mình, cái danh Trưởng đoàn không phải tự nhiên mà có. Nếu phải trực diện đối đầu, chắc chắn tất cả những người trong đoàn khảo cổ đều không phải đối thủ của ông ta.

Đôi bên giằng co khốc liệt, vài người là cấp dưới của Lee Jungwoo lập tức chạy đến trợ giúp cho ông ta, không còn quan tâm đến đúng sai phải trái. Trong phút chốc đoàn khảo cổ chia làm hai phe đối lập. May mắn có Ottah thân thủ nhanh nhẹn, cậu ta giật lấy thanh giáo từ tay Lee Jungwoo, đâm vào hông ông ta một nhát, nhưng đồng thời lại bị cấp dưới của Lee Jungwoo chém vào bả vai. Cục diện càng lúc càng hỗn loạn.

Chỉ là tất cả những chuyện đang xảy ra đó không phải là điều Kim Taehyung quan tâm.

Y đỡ lấy Jungkook, đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt. Lồng ngực chứa đựng trái tim thuần khiết nhất, thiện lương nhất mà y vô cùng yêu thương, giờ đây đang chảy máu.

Kim thượng không thốt được nên lời. Y đã dốc hết toàn bộ sức mạnh để chống chọi với quyền năng trong lăng mộ, chưa kịp phục hồi sau khi chạy một mạch xuống đây. Toàn thân đẫm máu, miệng cũng là máu, quyền năng của y còn đâu để cứu người y yêu?

Nhưng dù bàn tay đã run rẩy, cơ thể kiệt quệ đầy tổn thương, phản xạ đầu tiên của Kim thượng chính là che lấy vết thương cho Jungkook, dốc toàn sức hiện có để truyền vào quyền năng chữa trị.

Máu từ lồng ngực đang chảy, chảy rất nhiều, Jungkook dần lịm đi. Miệng hé ra cố nuốt lấy chút dưỡng khí ít ỏi, nhưng trái tim dường như không còn đập nữa rồi.

Trong giây phút sinh tử cận kề, Jungkook muốn nói tất cả sự thật cho Kim thượng biết, chỉ là cậu không nói được, cũng không thở được. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu không tiếp thu kịp. Chỉ là, Kim thượng ơi... cậu, cậu chưa muốn chết.

Dòng lệ chảy dài từ khóe mắt Jungkook, đôi môi khô nứt run run. Jungkook bỗng nhớ đến viễn cảnh tương lai của hai người mà cậu từng mơ ước, thật đẹp, đẹp như phong thái không phải người phàm của Kim thượng vậy. Ở đó sẽ có hoa có cỏ, có đôi bướm nhẹ lay, có gió thoảng hương xanh mát, cùng hai trái tim thật yên bình. Cậu sẽ vì Taehyung mà làm những món ăn ngon nhất, đem hết tất cả yêu thương bù đắp những tháng ngày cô quạnh của y. Thậm chí, cả hai còn nhận nuôi những đứa nhỏ. Khi có tiếng cười trẻ thơ, ngôi biệt thự của Kim thượng không còn lạnh lẽo nữa...

Tiếng cười trẻ thơ... Tiếng cười của hai người... Một mái nhà hạnh phúc... Tất cả chỉ còn là ảo cảnh. Mà hiện tại, ảo cảnh cũng vụn vỡ hết rồi.

Vỡ tan, không còn lại gì nữa cả.

Đôi mắt Jungkook đẫm nhòe lệ đau thương, lời muốn nói và khóe miệng đã khô cứng. Cậu không muốn rời bỏ Kim thượng như vậy, không muốn tàn nhẫn để y chứng kiến cậu ra đi như vậy, càng không muốn nhìn y ngơ ngẫn chưa tiếp nhận được sự thật này. Người đi rồi sẽ tan biến vào hư vô, người ở lại gặm nhắm mãi nổi đau vô cùng tận. Taehyung rồi sẽ vượt qua, có lẽ vậy...

Jungkook khóc đến nghẹn ngào, từ lúc nào cậu đã còn thở được nữa. Cậu chỉ có thể nhìn Taehyung, cố nhìn thật rõ ràng, cố truyền lời yêu qua ánh mắt, cho đến khi đôi ngươi mất đi tiêu cự, rơi vào một khoảng hư vô.

Đôi đồng tử trong veo đẫm nhòe lệ ấy dường như đã khắc ghi bóng hình Taehyung, nên lắng đọng không thôi, cứ nhìn mãi như vậy. Nhìn không nhắm mắt.

Taehyung trơ người chết lặng, vẻ mặt tăm tối đậm màu tuyệt vọng, dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài qua đôi má, từng giọt hòa cùng vết máu, rơi xuống, thấm vào lồng ngực vỡ nát của Jungkook.

Bàn tay y khẽ run, tâm trí rối bời, khi truyền quyền năng chữa trị lại lúng túng đến chệch một bên, năng lượng hồi sinh tứ tán. Y hoảng loạn lung tung thu hồi, gom góp từng chút một truyền lại vào vết thương của Jungkook. Y truyền bao nhiêu, quyền năng lại tản ra bấy nhiêu, không thừa nhận được gì.

Làm sao Kim thượng có thể tin rằng Jungkook của y đã chết. Nên y vẫn tiếp tục truyền quyền năng vào. Vết thương không khép miệng, nhưng máu đã ngừng chảy. Y dốc toàn bộ sức lực bản thân có, không chừa lại một chút gì, mặc kệ con tim đau đớn phản kháng, mặc kệ trả giá bằng sinh mạng, y phải khiến vết thương này lành lại.

Nhưng mà, cơ thể này còn nhận được gì nữa đâu.

Ông nội của y tự moi tim, cha của y làm điều tương tự, còn người y yêu, đổ gục trong vòng tay y với trái tim vỡ nát... Ai cũng sẽ rời bỏ y, nhưng Jungkook thì không đâu. Cậu đã hứa với y như vậy, hứa cùng y rời khỏi chốn này. Cậu sẽ không đi trước.

Không đâu...

Ầm! Ầm!

Ngay lúc này, từng cơn sóng cuồn cuộn đổ tới từ phía xa. Sấm rền sét giật, từng tia sét sáng lòa đánh xuống từ trần đá tăm tối, giông tố kéo đến rồi.

Sức nước mạnh cấp kỳ, đánh tới tấp như sóng thần cao ngàn mét, đập liên tục không ngừng hết đợt này đến đợt khác. Park Seojoon hét lên giữa cơn mưa giông:

- Nắm tay lại! Giữ lấy tay nhau! Chúng ta còn một đoạn ngắn là đến tầng 4 rồi!!

Taehyung chẳng còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt Jungkook, bảo vệ cậu khỏi cơn sóng dữ. Y vừa chống chọi với bão tố, vừa không ngừng truyền quyền năng chữa trị cho cậu. Cả hai vật lộn trong cơn lũ, càng lúc càng cách xa đoàn khảo cổ.

Sóng cứ đánh, gió cứ gào, cơ thể Jungkook hoàn toàn buông theo dòng nước. Đôi mắt cậu vẫn nhìn vào khoảng không vô định. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp lấp lánh ánh đèn mờ phản chiếu, giữa bóng đêm càng thêm huyễn mị u buồn.

Một người còn sống sẽ không thể nào mở mắt liên tục trong làn nước, nhưng Taehyung không chấp nhận điều đó. Y thực sự tin rằng nếu Jungkook mở mắt tức là cậu vẫn còn sống. Taehyung liên tục thì thầm vào tai cậu:

- Thở đi, Jungkook...

Giọng Taehyung run run. Lần đầu tiên trong đời y vừa khóc vừa cầu xin một người.

- Em, em thở đi. Có tôi ở đây, em sợ cái gì?...

Em sợ cái gì? Em sợ cái gì!!! Tại sao em lại làm như thế? Cho dù mũi giáo kia có thật sự đâm vào trái tim Taehyung, y vẫn sẽ không chết. Chẳng phải Jungkook vẫn luôn biết điều đó ư?

Nhưng Kim thượng sao có thể giận Jungkook được đây? Y hận chính mình không bảo vệ được cậu, hận chính mình luôn đẩy cậu vào nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Y bất lực khi ôm lấy một tình yêu tuyệt vọng không thể cứu vãn.

- Jeon Jungkook, em trả lời tôi!

Cổ họng Taehyung nghẹn đắng. Ngay cả hít thở giờ đây cũng quá đỗi khó khăn. Y siết mạnh vòng tay để ôm chặt người trong lòng dù cho người đó không còn bất cứ phản ứng nào nữa.

Một cơn sóng dữ tiếp tục ập xuống, theo sau là liên tiếp những tiếng sấm rền vang, Taehyung vội vàng né tránh, va mạnh vào quách quan tài bên cạnh, cánh tay ôm lấy Jungkook lỏng ra, cơ thể cậu bị xoáy nước cuốn trôi khỏi vòng tay Kim thượng.

Kim thượng hoảng hốt vươn tay níu lấy Jungkook. Cả hai chìm trong dòng nước, đôi mắt Jungkook vẫn hướng về phía Kim thượng bất chấp sóng nước có mạnh mẽ đến đâu. Trong làn nước tối tăm, gương mặt Jungkook càng sáng đẹp tựa như thiên thần, trong đôi đồng tử vẫn chỉ có hình bóng của một mình Taehyung. Chỉ là bàn tay của cậu từ từ trượt ra khỏi tay y.

Cuối cùng, cơ thể của Jungkook bật ra, theo sóng nước cuốn trôi, rồi khuất dần vào bóng tối.

Taehyung vùng vẫy trong vô vọng trong làn nước giá lạnh, cuồng loạn bơi theo bóng hình ấy. Sóng đánh càng mạnh, y cố bơi càng nhanh, sức càng kiệt dần, chẳng biết nước mắt hay nước mưa đang làm nhòe đi tầm nhìn của y.

"Jungkook, quay lại đi, đừng rời bỏ tôi, Jungkook..."

Tâm trí Taehyung tuyệt vọng đến tột cùng. Người mà y yêu thương nhất đang càng lúc càng xa y rồi...

Lúc này, chân của Taehyung đột nhiên bị ai đó từ dưới đáy nắm lấy.

Y xoay người lại, thì ra là Ottah. Qua ánh đèn le lói từ mũ bảo hộ của Ottah, Kim thượng thấy cậu ta đang ra hiệu cho y mau liên kết với cả đoàn, cùng đi xuống tầng 4. Họ đã tìm thấy hầm bậc thang rồi.

Nhưng Taehyung giật ra khỏi bàn tay của Ottah, y phải tìm Jungkook.

Lũ lớn như vậy, nếu không mau chóng thoát ra thì chỉ có đường chết. Ottah cố gắng kéo Taehyung đi theo đoàn. Họ đã chìm dưới nước quá lâu, cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ không thể nín thở tiếp được nữa.

Taehyung sắp kiệt sức, Ottah lại có liên kết sức mạnh với đoàn khảo cổ, hai bên quá chênh lệch, Kim thượng cứ thế bị cậu ta kéo xuống hầm bậc thang.

Mọi người cố gắng bám vào vách đá, lặn sâu xuống dưới hầm. Càng xuống sâu lực nước càng êm hơn, bọn họ có thể men theo từng bậc thang tìm xuống tầng 4. Theo như kết cấu của những tầng trước, chỉ cần qua khúc ngoặt của hầm bậc thang thì các quyền năng trên tầng đó sẽ suy yếu dần.

Quả nhiên, ngay khi lặn qua được đoạn rẽ xuống tầng 4, mọi người nhìn thấy một đoạn bậc thang hoàn toàn khô ráo.

Lúc này tất cả đều cạn kiệt sức lực, gần như thả cho cơ thể trượt tự do xuống tầng 4. Khi chạm đến dãy hành lang, ai nấy đều nằm vật ra thở dốc vì thiếu khí quá lâu. Có người nôn ra nước, có người thì ngất lịm đi.

Cũng có người bị lũ cuốn trôi, không bao giờ quay về được nữa...

Vẻ âm u lạnh lẽo ở tầng 4 bị tiếng ồn lẫn ánh sáng quấy nhiễu, không ai còn tâm trí để quan sát xem quyền năng quỷ dị mà họ sắp đối mặt là gì, cũng chẳng kịp nhớ lại những chuyện khó hiểu kinh hãi đã xảy ra trước khi lũ lụt kéo tới.

Ottah và Park Seojoon là hai người đi ra khỏi hầm bậc thang cuối cùng, vì họ phải kéo theo Taehyung một mực muốn bơi ngược dòng để tìm Jungkook.

Cả ba ngã xuống sàn, Ottah và Park Seojoon không ngừng thở dốc, ngực phập phồng như muốn hút lấy hết tất cả không khí xung quanh, còn Taehyung giật mạnh tay Ottah ra khỏi chân mình.

Trong tất cả những người sống sót tại đây, chỉ một mình y có thể đứng vững. Từng ánh đèn pin mắt sói chiếu lên gương mặt y, một gương mặt đầy oán khí lạnh lẽo.

Giây phút đó tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Bởi lần đầu tiên họ chứng kiến dáng vẻ hung tàn đến cùng cực của Kim thượng ngành khảo cổ.

Cảm giác quỷ dị càng nhân lên trong không gian chết chóc này.

Taehyung như loài thú dữ đang kìm nén sát khí bạo tàn, y lầm lì bước nhanh tới, đi một vòng quan sát từng người đang nằm thở dưới sàn.

Không có bóng dáng quen thuộc. Không có người mà y yêu thương. Không có! Một chút dấu vết liên quan đến Jungkook cũng không có!

Gương mặt Taehyung càng lạnh, bàn tay nắm chặt không ngừng run lên, móng tay đâm mạnh vào da thịt đến rướm máu.

Taehyung hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Nhưng y làm sao có thể bình tĩnh, y xoay người, điên cuồng chạy về hướng hầm bậc thang.

Ottah gắng gượng chút sức lực ít ỏi còn sót lại, lao người ôm chân Taehyung, hét lên van nài:

- Kim thượng! Không thể lên đó được nữa. Tất cả mọi thứ đã bị cuốn đi rồi. Quay trở lại chỉ có con đường chết.

Park Seojoon chống tay ngồi dậy, thẫn thờ nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp ấy, đầu gục xuống, không kìm được dòng lệ tuôn rơi.

- Kim thượng, cậu ấy đã đi rồi...

Taehyung không trả lời, cũng không nhìn bọn họ, y dứt khoát rút chân ra khỏi tay Ottah tiếp tục bước đi.

Ngay thời khắc Lee Jungwoo rút thanh giáo ra, ai cũng hiểu Jungkook lành ít dữ nhiều. Sẽ chẳng có kì tích nào khiến một người bị đâm xuyên tim sống sót qua trận bão lũ. Sekani liền lấy hết can đảm, hét lên:

- Kim thượng! Sứ mệnh của chúng ta là hóa giải lời nguyền của Kim tự tháp, cứu sống những người bị lời nguyền Kookie nguyền rủa. Chúng ta chỉ có con đường tiếp tục đi xuống, Kim thượng là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu không có anh, tất cả mọi người ở đây sẽ chết! Hàng triệu người trên Thế giới cũng sẽ chết.

Jack cũng tiếp lời:

- Không hiểu vì sao Lee Jungwoo lại hành động như vậy, nhưng Ottah đã đâm ông ta một nhát, chắc hẳn ông ta khó có thể thể vượt qua bão lũ để xuống tầng 4. Lee Jungwoo đã trả giá cho những gì đã gây ra với Jungkook. Kim thượng, sự thật là như vậy, nếu quay lại đó chỉ có đường chết.

Nailah nhớ đến hình ảnh Nashwa bị nước cuốn đi, rồi giây phút Jungkook trôi ra khỏi vòng tay Taehyung, cô cực kỳ đồng cảm với Kim thượng, khẽ nói:

- Kim thượng, Jungkook cậu ấy, cậu ấy... đã đi thật rồi.

Ai cũng cần Kim thượng đồng hành trên chặng đường tiếp theo, hơn nữa họ cũng thực sự lo cho an nguy của y nếu quay lại tầng 3.

Mặc cho mọi người khuyên nhủ, Taehyung vẫn không hề đoái hoài, chẳng để lời bọn họ vào tai, y lao một mạch vào hầm bậc thang.

Với họ, giải mã lời nguyền Kim tự tháp là sứ mệnh. Còn với y, an toàn của Jungkook mới là sứ mệnh.

Kim thượng dứt khoát rời đi, không ai có thể ngăn cản. An toàn của mỗi người, chỉ có thể do bản thân họ tự bảo vệ lấy.

Nailah còn muốn nói gì đó... nhưng Ottah ngăn cô ta lại. Cậu ta hiểu, một khi Kim thượng đã quyết thì mọi lời can ngăn đều là thừa thãi. Hơn nữa, mọi người không thể hình dung được vị trí của Jungkook trong lòng Kim thượng là như thế nào.

Cậu chính là lẽ sống của y.

.

.

.

*Tác giả bức tranh minh họa phía trên là Nguyễn Trâm Anh nha ~ Bòn đặt hàng nhờ Trâm Anh vẽ để có cái cho bà con dễ hình dung khi đọc fic nè ~ Bòn còn đặt nhiều tranh lắm nhoa ~





Continue Reading

You'll Also Like

113K 11.9K 74
"Tôi là người giám hộ của em." Kim Taehyung bộ mặt vẫn không có cảm xúc, nhàn nhạt phun ra mấy chữ. "Anh xem em là cái gì? Là con trai anh sao?" Yoo...
1.9M 192K 200
Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, Kha Tầm nghĩ ngày hôm ấy có đánh chết cậu cũng không ra khỏi nhà, ra đường ghẹo trai. Không phải chỉ là vì mắc m...
35.3K 1.8K 101
Tác giả: Tây Tử Tự Thể Loại: Đam mỹ, hiện đại, huyền huyễn, tâm lý phá án, tiểu thuyết, trinh thám, kinh dị, cường x cường, công không lên cơn dở hơi...
310K 8.4K 50
Lưu ý trước khi đọc: Truyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng không xúc phạm tới bất cứ cá nhân hay tổ chức tập thể nào.