[Edit/Part 2] Hàng Ngày Làm N...

By caribohouse

142K 20.5K 469

TRUYỆN: Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh (Part 2 - Chương 200) Tác Giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục Thể Loại... More

Chương 200: Bảo vệ ca ca?
Chương 201: Từ khi sinh ra, liền chạy ra khỏi cốt truyện
Chương 202: Nồi này ta tự gánh
Chương 203: Thao tác này, hình như... không xấu
Chương 204: Khủng bố như vậy!
Chương 205: Kỳ tài luyện võ?
Chương 206: Cánh tay huynh đau không?
Chương 207: Ta là nhi tử Lăng Vô Thương Thượng Võ thành, Lăng Tiêu!
Chương 208: Đại gia tộc, thật nhiều chuyện
Chương 209: Xem tâm trạng của nàng đi.
Chương 210: Ta có lỗi, ta hối hận rồi!
Chương 211: Ngạo Thiên hệ liệt...
Chương 212: Đáng sợ nhất chính là lời dạo đầu
Chương 213: Thiên tài phải có khí chất của thiên tài.
Chương 214: Ngươi xem xét cái gì
Chương 215: Lục phẩm võ giả!
Chương 216: Không có chuyện gì thì đừng đi gây sự
Chương 217: Từ từ! Đợi ta... thăng cấp!
Chương 218: Gia đình tiểu hội
Chương 219: Đáng thương cho ca ca, phải giả làm nữ rồi
Chương 220: Lui về phía sau, nàng sắp thăng cấp rồi
Chương 221: Tình huynh đệ để ở đâu?
Chương 222: Cái tên.... quen thuộc
Chương 223: Đón mới đưa cũ
Chương 224: Ngươi cái nữ nhân tham lam này!
Chương 225: Mạnh mẽ từ chối
Chương 226: Huynh là ái đậu của ta!
Chương 227: Người xuyên việt Đường Phi Nguyệt
Chương 228: Vô căn cứ, chúng ta rất chuyên nghiệp.
Chương 229: Người lăn lộn trong giang hồ, sao có thể không bị chém?
Chương 230: Muốn hỏi than nghèo thì nhà ai mạnh?
Chương 231: Lăng Tiêu cứu người
Chương 232: Hệ thống đã diệt virus thành công
Chương 233: Độ hảo cảm bướng bỉnh!
Chương 234: Nàng lại công lược sai mục tiêu nhân vật?
Chương 235: Sao nam chủ lại chạy đến nhà của nàng?
Chương 236: Nghịch thiên thăng cấp!
Chương 237: Không hổ là ca ca của ta
Chương 238: Đoạt cơ duyên của nam chủ?
Chương 239: Tiểu tâm cơ của Cố Tuyết Dao
Chương 240: Tới nha, chế tạo nha!
Chương 241: Mục tiêu nhỏ của nhân sinh
Chương 242: Trở về Tử Trúc Lâm
Chương 243: Chưởng môn, người giữ chút thể diện đi!
Chương 244: Ngươi cái lão đầu này, thật xấu xa!
Chương 245: Ngươi nhìn xem Ngạo Thiên thì phải thế nào?
Chương 246: Tiếng lòng của chưởng môn Tử Ngọc...
Chương 247: Người hiểu ta, chỉ có Lăng Hiểu!
Chương 248: Ta chỉ có thể làm một con cá mặn!
Chương 249: Trên đời này chỉ có ca ca là tốt nhất
Chương 250: Hôm nay kí chủ đại nhân cũng rất cố gắng nha!
Chương 251: Điên vì tình, chúng ta là nghiêm túc đó!
Chương 252: Muội muội nói có thể, vậy liền có thể đi.
Chương 253: Nam chủ đại nhân tràn đầy năng lượng chính phái.
Chương 254: Ngươi không khiến Lăng gia mất mặt!
Chương 255: Toàn bộ gia sản, đều đập vào Lăng Tiêu
Chương 256: Số mệnh người ấy thay đổi!
Chương 257: Thời gian, đảo ngược!
Chương 258: Phiên ngoại Võ Thánh Chí Tôn
Chương 259: Cô đã là một NPC trưởng thành
Chương 260: Hoắc thiếu đầu quả tim sủng
Chương 261: Đánh các bạn nhỏ?
Chương 262: Chứng uất ức
Chương 263: Vừa tỉnh ngủ, trời đất thay đổi
Chương 264: Học trò này tôi thật sự không dạy được!
Chương 265: Lăng Duyệt, chào đời.
Chương 266: Đứa bé tốt bụng làm sao, hiểu chuyện làm sao!
Chương 267: Ngài nếu bị đoạt xác, liền nháy mắt mấy cái.
Chương 268: Đầu mối kịch tình! Hẳn sắp tới rồi!
Chương 269: Em sẽ hạnh phúc sao?
Chương 270: Hắn đồng ý hôn sự này!
Chương 271: Em vui vẻ là được rồi.
Chương 272: Cô, trọng sinh!
Chương 273: Lăng Duyệt đổi ý
Chương 274: Lăng Hiểu không tới, hắn không vui.
Chương 275: Xin lỗi, vở kịch này tôi còn quen thuộc hơn em!
Chương 276: Tiêu chuẩn kép của Hoắc thiếu.
Chương 277: Thủ ngữ khó như vậy, tôi lười khoa tay múa chân.
Chương 278: Độ hảo cảm bằng 0
Chương 279: Tác hợp nhân vật chính, là nhiệm vụ của ta!
Chương 280: Vô tình gặp nhau.
Chương 281: Hắn tên là Tề Vân Phàm, là một tên cặn bã
Chương 282: Aizz, cái này có chút khó làm!
Chương 283. Thế giới đằng sau cánh cửa, rất kích thích.
Chương 284: Hoắc Hoài An như hình với bóng
Chương 285: Qúa xấu
Chương 286: Mời nhiệt tình khắc kim
Chương 287: Thời gian trọng sinh, quá đúng lúc rồi!
Chương 288: Hoắc lão
Chương 289: Ngồi xe lăn còn làm dáng không mệt sao?
Chương 290: Trời lạnh rồi, Lăng gia sắp phá sản sao?
Chương 291: Hệ thống cứu vớt nữ chủ nguyên tác?
Chương 292: Tan tiệc không vui vẻ
Chương 293: Lăng Hiểu cô... mở miệng nói chuyện?
Chương 294: Tới đây, tổn thương nhau đi!
Chương 295: Tặng cho ký chủ một lá bài <<lành lạnh>> miễn phí
Chương 296: Rốt cuộc phá sản rồi......
Chương 297: Lăng Hiểu tìm công việc
Chương 298: Chị Lăng, đầu tôi sắp trọc rồi!
Chương 299: Bình bình đạm đạm mới là thật
Chương 300: Công nhân tốt nhất
Chương 301-302
Chương 303-304
Chương 305-306
Chương 307-308
Chương 309-310
Chương 311-312
Chương 313-314
Chương 315-316
Chương 317-318
Chương 319-320
Chương 321-322
Chương 323-324
Chương 325-326
Chương 327-328
Chương 329-330
Chương 331-332
Chương 333-334
Chương 335-336
Chương 337-338
Chương 339-340
Chương 341-342
Chương 343
Chương 344-345
Chương 346-347
Chương 348-349
Chương 350-351
Chương 352-353
Chương 354-355
Chương 356-357
Chương 358-359
Chương 360-361
Chương 362-363
Chương 364-365
Chương 366-367
Chương 368-369
Chương 370-371
Chương 372-373
Chương 374-375
Chương 376-377
Chương 378-379
Chương 380-381
Chương 382-383
Chương 384-385
Chương 386-387
Chương 388-389
Chương 390-391
Chương 392-393
Chương 394-395
Chương 396-397
Chương 398-399
Chương 400-402
Chương 403-405
Chương 406-408
Chương 409-411
Chương 412-414
Chương 415-417
Chương 418-421
Chương 422-424
Chương 425-427
Chương 428-430
Chương 431-432
Chương 433-434
Chương 435-437
Chương 438-440
Chương 441-443
Chương 444-446
Chương 447-449
Chương 450-452
Chương 453-455
Chương 456-458
Chương 459-461
Chương 462-464
Chương 465-467
Chương 468-470
Chương 471-473
Chương 474-476
Chương 477-479
Chương 480-482
Chương 483-485
Chương 486-488
Chương 489-491
Chương 492-494
Chương 495-497
Chương 501-503
Chương 504-506
Chương 507-509
Chương 510-512
Chương 513-515

Chương 498-500

482 63 4
By caribohouse

Chương 498: Cuộc điện thoại của người phụ nữ

Edit: Chi Quynh

"Con xin lỗi."

Lăng Hiểu gãi đầu áy náy: "Lúc thẩm vấn, con... đã tắt máy đi nên không nhận được điện thoại của mẹ, làm cho mẹ lo lắng rồi!"

"Trở về là tốt rồi, mấy ngày nay bố và mẹ con sẽ xin nghỉ, sau đó thay phiên nhau đón con tan học."

Lăng Lập Thư ngồi ở một bên cúi đầu mở miệng.

Hiện tại toàn bộ Bành Thành, khắp nơi đều lan truyền các loại tin tức lớn nhỏ, toàn bộ đều là về mấy vụ án kia.

Triệu Nhã và Lăng Lập Thư cũng rất sợ hãi.

Mặc dù công việc hàng ngày để kiếm tiền là rất quan trọng đối với họ.

Nhưng so với những thứ này, Lăng Hiểu mới là tồn tại quan trọng nhất trong đáy lòng bọn họ.

"Dạ, con biết rồi."

Lăng Hiểu gật đầu.

Hiện tại tâm trạng của cô cũng có chút nặng nề.

Tuy rằng Lăng Hiểu và Đường Sở không quen biết nhau, thậm chí ngay cả quan hệ gật đầu chào cũng không tính.

Nhưng Lâm Giản thường xuyên cùng Lăng Hiểu nhắc tới Đường Sở, nhắc tới rất nhiều chuyện về cô.

Hiện giờ Lăng Hiểu đối với Đường Sở coi như là hiểu rất rõ.

Mà bây giờ, một người bạn rất quen thuộc, đột nhiên biến mất, thậm chí... rất có thể đã gặp phải tai họa...

Vừa nghĩ đến điểm này, Lăng Hiểu cho dù có vô lo vô nghĩ như thế nào cũng không có biện pháp hoàn toàn thả lỏng.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Lập Thư tự mình lái xe đưa Lăng Hiểu đi học.

Buổi sáng Lăng Hiểu thức dậy vốn định liên lạc với Lâm Giản, bảo anh đi cùng mình, đáng tiếc điện thoại di động của Lâm Giản tắt máy.

Lộ trình từ nhà Lăng Hiểu đến trường học cũng không quá xa, Lăng Lập Thư lái xe đến cổng trường, còn dừng trước cửa hàng ăn sáng ở cổng trường mua cho Lăng Hiểu một cái bánh bao và sữa đậu nành.

Không còn cách nào khác, buổi sáng khi bọn họ rời đi, Triệu Nhã còn chưa rời giường, Lăng Lập Thư lại không biết nấu cơm, chỉ có thể mua những thứ này cho Lăng Hiểu.

"Ba, ba không ăn sao?"

Lăng Hiểu ngồi trên xe, quay đầu nhìn Lăng Lập Thư một cái.

"Ba không đói."

Mấy ngày nay công việc của Lăng Lập Thư rất bận rộn, người cũng gầy đi một chút.

Lúc này ông đang ngẩn người nhìn chằm chằm về phía cổng trường điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, Lăng Lập Thư không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.

"Con ăn từ từ thôi, ăn xong rồi đi học."

Thuận miệng dặn dò Lăng Hiểu vài câu, Lăng Lập Thư cầm điện thoại di động xuống xe, sau khi xuống xe, ông mới nhận điện thoại.

"Sao vậy?"

"Bác sĩ Lăng, là tôi." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ yếu đuối, thậm chí mang theo một chút nghẹn ngào.

............

Lăng Hiểu ngồi trong xe, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Lập Thư ngoài cửa sổ xe.

Là một bác sĩ phẫu thuật, Lăng Lập Thư tính cách rất ổn định, ngày thường cũng rất ít tức giận, đối với Triệu Nhã vẫn luôn yêu chiều và bao dung vô hạn.

Lăng Hiểu rất ít khi thấy ba mình nổi giận.

Nhưng hôm nay...

Lăng Lập Thư có vẻ rất nóng nảy, hét cái gì đó vào điện thoại.

Lăng Hiểu ăn xong cái bánh trong tay, không kìm được sự tò mò của mình, lúc cha cô xoay người, cô lặng lẽ xuống xe.

Vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Lăng Lập Thư ——

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không để đứa trẻ đó ra đời, đừng xé mặt nhau, mọi người đều sẽ mất mặt!"

Được rồi.

Chuyện như vậy...

Có phải quá kích thích rồi không?

Lăng Hiểu không thể tin mở to hai mắt.

Mà lúc này, Lăng Lập Thư cũng phát hiện bóng dáng Lăng Hiểu, vẻ mặt của ông thay đổi một chút, lập tức hạ thấp giọng nói của mình: "Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, chuyện này... Tôi không thể quản được. "

Cúp điện thoại, Lăng Lập Thư nhìn chằm chằm con gái mình: "Vừa rồi con..."

"Đều nghe được."

Lăng Hiểu vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha mình: "Chẳng lẽ ba..."

"Không phải ba."

Lăng Lập Thư cắt ngang lời Lăng Hiểu: "Là trong bệnh viện của chúng ta... ừ, có một số chuyện không liên quan đến ba, con cũng không nên nói với mẹ con, nhớ chưa?"

Lăng Lập Thư có chút đau đầu, những chuyện này, sao cứ phải dây lên người ông?

Chỉ vì ông dễ nói chuyện sao?

Chương 499: Lâm Khải

Edit: Chi Quynh

Được rồi.

Lăng Hiểu thật ra vẫn tin tưởng lời nói của Lăng Lập Thư.

Bởi vì cô tin tưởng Lăng Lập Thư yêu Triệu Nhã rất sâu đậm.

Nếu không có tình yêu ...

Với tính tình tùy ý lười biếng lại tùy hứng ngây thơ của Triệu Nhã, bọn họ đã sớm ly hôn.

"Vậy ba xử lý thật tốt đi. Yên tâm, con sẽ không bao giờ lén lút nói với mẹ đâu!"

Lăng Hiểu khoát tay áo, xoay người đeo cặp sách đi học.

Mà Lăng Lập Thư thở dài, cầm điện thoại bấm gọi cho một người khác trong danh sách liên lạc của mình.

Đều tại tên kia gây ra chuyện rắc rối...

Bầu không khí trong trường học ngày hôm nay rất ngột ngạt.

Chuyện Đường Sở mất tích, tuy rằng giáo viên trong lớp không cho phép học sinh nói lung tung khắp nơi, nhưng hiện tại học sinh trong trường đều đã biết, dù là phụ huynh hay là học sinh, trong lòng mọi người rất hoảng sợ.

Đương nhiên, cho dù bầu không khí có ngạt thở đến đâu, các thầy cô vẫn phải tiếp tục giảng bài, mà Lăng Hiểu... Vẫn tiếp tục ngủ gật trong lớp.

Giờ nghỉ trưa, Lăng Hiểu như thường ngày đến cửa lớp Lâm Giản.

"Lăng Hiểu, em lại tới tìm Lâm Giản à?"

Bạn cùng bàn của Lâm Giản đúng lúc từ trong lớp đi ra, nhìn Lăng Hiểu một cái, đối phương vẻ mặt nghi ngờ mở miệng nói: "Hôm nay Lâm Giản không đi học, em không biết sao?"

"Thật sao?"

Lăng Hiểu kinh ngạc một chút: "Em biết rồi, cám ơn ạ!"

Nói xong, Lăng Hiểu xoay người rời đi.

Lâm Giản không đến lớp.

Anh bị bệnh sao?

Hay là bởi vì chuyện của Đường Sở?

Lăng Hiểu thử gọi điện lại cho Lâm Giản vài lần, vẫn không cách nào liên lạc được.

Xem ra chuyện Đường Sở mất tích đã đả kích rất lớn tới Lâm Giản.

............

Buổi chiều tan học, Triệu Nhã đến đón Lăng Hiểu.

Dù sao, bên phía bệnh viện chỗ Lăng Lập Thư có rất nhiều việc cần làm.

"Đi thôi, tối nay mẹ làm khoai tây hầm cho con."

Triệu Nhã mỉm cười dắt Lăng Hiểu đi, hai người đi cùng một chỗ, có đôi khi trông không giống mẹ con, mà giống như hai chị em gái.

Lăng Hiểu có đôi khi cũng rất bội phục, tâm tính của mẹ mình thật sự rất trẻ tuổi, vẫn luôn mười tám tuổi.

Khu kí túc xá của bệnh viện số 2 của thành phố.

"Hôm nay ba con có ca phẫu thuật lớn không về được, ông ấy không có phúc hưởng miếng ngon, con gái yêu, con ăn nhiều một chút!"

Triệu Nhã đeo găng tay bưng nồi đất lên bàn ăn, sau đó động tác gọn gàng múc cho Lăng Hiểu một chén lớn.

"Dạ, mẹ cũng ăn đi!"

Lăng Hiểu cũng gắp cho Triệu Nhã một ít, hai mẹ con vui vẻ ăn một bữa cơm.

Cơm nước xong, Triệu Nhã thu dọn phòng bếp, Lăng Hiểu đã cầm xong quyển sổ bài tập của mình, thay quần áo đi đến cửa lớn.

"Mẹ, con đi tìm anh Lâm Giản học đây ạ."

Nói xong Lăng Hiểu mở cửa bước ra ngoài.

Vài phút sau, Lăng Hiểu đã đến Lâm gia.

Người mở cửa cho Lăng Hiểu không phải dì Trương, mà là cha của Lâm Giản, Lâm Khải.

"Chú Lâm."

Lăng Hiểu tuy rằng thường xuyên đến nhà Lâm Giản, nhưng rất ít khi nhìn thấy vị chú Lâm này.

Không thể không nói, Lâm Giản hoàn toàn thừa hưởng gien của cha mình.

Vị chú Lâm này tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng trẻ tuổi đẹp trai, cao ráo phong độ.

Trước kia Lăng Hiểu còn tưởng rằng cha mình Lăng Lập Thư là người đẹp trai nhất trong bệnh viện, nhưng từ khi gặp qua vị chú Lâm này, Lăng Hiểu lại không nghĩ như vậy.

Xin lỗi cha, không phải là cha không đủ đẹp trai, nhưng chú Lâm quá mạnh.

"Hiểu Hiểu, cháu tới rồi à!"

Lâm Khải nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, không khỏi mỉm cười: "Cháu tới tìm Lâm Giản à, thằng nhóc này hôm nay cả ngày không ra khỏi phòng, có phải nó gặp chuyện gì ở trường hay không?"

Ngày thường Lâm Khải so với Lăng Lập Thư còn bận rộn hơn, rất ít khi về nhà, mà hôm nay cũng là bởi vì vợ ông gọi điện thoại cho ông nói tình trạng thằng bé không tốt, lúc này ông mới vội vàng trở về.

Chương 500: Bóng đen trong hẻm

Edit: Chi Quynh

"Chú Lâm, để cháu gặp anh ấy một chút."

Lăng Hiểu đương nhiên biết Lâm Giản đang có tâm trạng không tốt, nhưng chuyện này tạm thời cô cũng không thể nói rõ ràng được.

"Được rồi."

Lâm Khải chỉ có thể gật đầu.

"Ông xã, không ổn rồi!"

Lúc này dì Trương lại vội vàng lao ra từ trong phòng: "Con trai biến mất rồi!"

Cái gì?

Lâm Khải và Lăng Hiểu đều kinh hãi.

"Em nói không thấy thằng bé đâu?" Lâm Khải vẻ mặt không thể tin được.

"Đúng vậy! Buổi chiều em mang cơm cho con, thằng bé vẫn còn ở trên giường, nhưng thằng bé không nói một lời nào cả, cũng không muốn gặp ai, còn đuổi em ra ngoài, vừa rồi em muốn mang cho thằng bé một ít bữa tối, kết quả... Sau khi đi vào mới thấy trong phòng ngủ đã không còn ai!"

Giọng điệu dì Trương rất gấp gáp, mặt cũng bị dọa trắng bệch.

Dù sao Lâm Giản từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, cũng là con nhà người ta trong mắt người khác.

Hôm nay đột nhiên khác thường như vậy, còn mất tích, bà có thể không sợ hãi sao?

"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?"

Bà nức nở sắp khóc đến nơi.

"Đừng hoảng hốt, đứa nhỏ lớn như vậy còn có thể đi đâu, chúng ta đi tìm trước, tìm không thấy lại báo cảnh sát sau."

Lúc này Lâm Khải coi như bình tĩnh, ông biết Lâm Giản cũng không còn là con nít, chỉ là mất tích mấy tiếng đồng hồ, báo cảnh sát, cũng không nhất định sẽ được thụ lý.

Việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải ra ngoài tìm cậu trước.

"Cháu cùng hai người ra ngoài tìm!"

Lăng Hiểu lúc này ở một bên xung phong nói.

Ba người vội vã cùng nhau ra khỏi cửa, tìm kiếm trên đường phố gần tiểu khu.

Lúc này sắc trời đã rất tối, xung quanh tiểu khu cũng không còn nhiều người lắm.

Lâm Giản có thể đi đâu được chứ?

Có phải anh còn đang bận tâm chuyện của Đường Sở hay không?

Lăng Hiểu dọc theo đường tìm kiếm ở xung quanh tiểu khu, trong lòng đang cân nhắc, trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một tia sáng ——

Lâm Giản rất thích lý luận.

Chẳng lẽ anh tính tự mình đi tìm thêm manh mối?

Nhưng cô và Lâm Giản đã đi tìm hiểu xung quanh nhà văn hóa, cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Cho nên Lâm Giản có thể đã đi nơi khác.

Ví dụ... Hiện trường vụ án khác.

Mà gần tiểu khu bọn họ, đúng là có một chỗ như vậy, chính là con hẻm nhỏ kia!

Phải, chính là nó!

Ánh mắt Lăng Hiểu sáng ngời, lập tức nhanh chóng chạy về phía con hẻm trong trí nhớ.

Con hẻm nhỏ kia vốn không có bao nhiêu người đi, gần đây lại xảy ra án mạng, đã bị phong tỏa qua mấy ngày, hiện giờ, nơi đó càng giống như một khu cấm địa.

Ngay cả một con mèo hoang cũng không dám đi vào đó.

Một lát sau, Lăng Hiểu đã đến đầu hẻm nhỏ, bởi vì đã chạy cả một chặng đường, Lăng Hiểu đứng thở hổn hển ở đầu ngõ một lúc.

Dừng lại khoảng một phút đồng hồ, lúc này Lăng Hiểu mới chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ.

Con hẻm này rất hẹp và dài, và có rất nhiều khúc cua bên trong, giống như một mê cung.

Trong hẻm không có đèn đường, xung quanh tối đen như mực.

Lăng Hiểu theo bản năng lấy điện thoại di động của mình, lập tức ngây người.

Cô quên mang theo điện thoại di động rồi.

Được rồi, không có vấn đề gì cả.

Lăng Hiểu tiếp tục đi về phía trước, vừa mới rẽ một cái, cô ngay lập tức ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Hơi thơm.

Nhưng không phải là mùi thức ăn, nó giống như mùi nước hoa nhàn nhạt.

Làm thế nào ở đây có thể có một mùi hương như vậy?

Lăng Hiểu đang nghĩ, bỗng nhiên có một bóng đen từ góc phía trước đột nhiên xuất hiện, hơn nữa không nói hai lời trực tiếp vươn cánh tay về phía Lăng Hiểu.

Chết tiệt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Lăng Hiểu không kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng giơ tay đánh trả ——

"Bịch" một tiếng, bóng đen kia bị Lăng Hiểu đánh một quyền bay ra ngoài, sau đó đụng phải vách tường bên cạnh, cả người vô lực rơi xuống.

"Hô"

Lăng Hiểu thở phào nhẹ nhõm, thổi thổi nắm đấm của mình.

Ôi, không cẩn thận dùng sức mạnh hơi lố rồi.

Người đó... anh ta còn sống chứ?

Continue Reading

You'll Also Like

69.5K 6.4K 43
ghét của nào trời trao của đó thích anh rồi trời giấu ở đâu đây textfic - socmed au genre: romcom main couple: cheolhan (seungcheol & jeonghan) side...
84K 10.4K 30
Truyện kể về cậu bé Fourth lớp 4 và người chú 30 tuổi Gemini- bạn thân của ba em. Xoay quanh câu chuyện đời thường của hai chú cháu, có khi hài khi d...
5.6K 524 15
thì là vậy nhưng mà đã yêu thử chưa?
91.2K 9.5K 140
Tên truyện: TA DỰA BÃI LẠN CỨU VỚT TOÀN TÔNG MÔN / XUYÊN THÀNH CÔNG CỤ NGƯỜI, ĐIÊN PHÊ NHỊ SƯ TỶ NÀNG CỰ TUYỆT ĐI KỊCH BẢN. Tác giả: Công chủ bất hồi...