Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu...

By jen150527

1.5M 135K 12.7K

Hán Việt: Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Hậu Ngã Bạo Hồng Liễu Tác giả: Phong Hoa Như Cố Thể loại: Nguyên sang, Đa... More

Tâm sự trước khi vào truyện
Văn án
Chương 1- #Yên Nhiên cút khỏi giới giải trí#
Chương 2- Mức lương không phải 208 vạn
Chương 3- Bắt taxi đi làm
Chương 4- Trời sinh nên trở thành ánh sáng bắt mắt nhất trên sân khấu
Chương 5- Đại đạo sư
Chương 5.2- Em chính là đến vì anh
Chương 6 Bôi nhọ
Chương 7- Không xin lỗi?
Chương 8- Cứu người
Chương 9- Lên hot search?
Chương 10 Đại sứ tuyên truyền
Chương 11- Tặng quà
Chương 12- Đủi vận đen
Chương 13- Thực xin lỗi
Chương 14. Mỹ nhân ngu ngốc?
Chương 15- Sân khấu cuối cùng
Chương 16- Công diễn
Chương 16.2
Chương 17- Trở thành người hùng của chính mình
Chương 17.2
Chương 18-Đạo sư bảo bối
Chương 18-2
Chương 19
Chương 19-2
Chương 20 - Không nghĩ tới sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27 Quên một người phi thường quan trọng trong sinh mệnh
Chương 28
Chương 28-2
Chương 29
Chương 29-2
Chương 30
Chương 31
Chương 31-2
Chương 32 - Bệnh kiều mỹ nhân X Văn nhã bại hoại
Chương 33
Chương 33-2
Chương 33-3
Chương 34
Chương 34-2
Chương 35 - Đừng ngủ chung giường với kẻ thù!
Chương 35-2
Chương 36 - Anh, anh đang hot!
Chương 36-2
Chương 37- Toàn bộ thế giới như bừng sáng
Chương 37-2
Chương 38 - Ultraman?
Chương 39 - Nghiệp Ca?
Chương 40 - Thuốc nhỏ mắt
Chương 41 - Giúp tôi đi
Chương 42 - Kỳ vọng hạng nhất
Chương 43 - Cố Tư Nghiệp X Yên Nhiên
Chương 44 - Cố lão sư, anh cũng thật tâm cơ!
Chương 45 - Fan CP của Tư Nhiên
Chương 46 - Ký hợp đồng với Tư Vũ
Chương 47 - Làm thần tượng, em có rất nhiều tự trọng
Chương 48 - Ai đó gõ cửa phòng thay đồ
Chương 49 - Bạch Thiên Vũ
Chương 50 - Cùng nhau trở về
Chương 51 - 《 Thích cậu 》
Chương 52 - Ca hát đứng thứ nhất từ dưới đếm lên!
Chương 53 - Ngày có ý nghĩa rất lớn
Chương 54 - Kịch bản ngày càng thâm!!
Chương 55 - Anh chỉ làm nũng với Cố lão sư thôi!
Chương 56 -Trong lòng ta có người, nhưng người lại không hay biết
Chương 57 - Con trai ma ma yêu con!!
Chương 58 - Yên Nhiên rốt cuộc là bảo bối thần kỳ nào??
Chương 59 - Yêu tinh hại người
Chương 60 - Call video cho Cố Tư Nghiệp
Chương 61-"Hay là tớ giúp cậu tìm con chó sau đó cùng cậu nuôi nó nhé?"
Chương 62 - Một ngày của người bình thường
Chương 63 - Tôi nhớ anh
Chương 64 - Giao thừa
Chương 65 - Tin tưởng và chỗ dựa tốt nhất!
Chương 66
Chương 67 - Thêm một bài
Chương 68 - Nghịch chuyển từng chút một
Chương 69 - Trận chung kết
Chương 70 - Món quà cuối
Chương 71 - Vũ đạo gợi cảm
Chương 72 - Điều tra sự thật
Chương 73 - Nhiên Nhiên....
Chương 74 - Mừng về nhà
Chương 75 - Thế giới song song
Chương 76 - Có muốn đưa tôi đi cùng không?
Chương 77 - Biệt danh
Chương 78 - Ăn ý
Chương 79 - Vợ
Chương 80 - Không ngại
Chương 81 - Nhiệt độ
Chương 82 - Thỏ và Sói
Chương 84 - Cố Tư Nghiệp, anh thích tôi sao
Chương 85 - Có thể cho anh cơ hội không?
Chương 86 - Hôn em được không?
Chương 87 - Hôn!
Chương 88 - Cố lão sư, tối nay em uống rượu.
Chương 89 - Thử sức với diễn xuất
Chương 90 - Tình yêu, cẩu huyết, BE
Chương 91 - Sao không tìm anh?
Chương 92 - Anh là số một sao
Chương 93 - Bắt đầu quay
Chương 94 - Bỏ cảnh hôn
Chương 95 - Trò hay lên sóng
Chương 96 - Nếu có kiếp sau
Chương 97 - Moment ý vị thâm trường
Chương 98 - 《 Tình kiếp 》
Chương 99 - Gặp kẻ quấy rối
Chương 100 - Mày thả cậu ấy ra
Chương 101 - Cố Tư Nghiệp đăng weibo
Chương 102 - Sự thật 6 năm trước
Chương 103 - Xin lỗi, cảm ơn cậu
Chương 104 - Người yêu của em!
Chương 105 - Giúp nguyên chủ làm sáng tỏ
Chương 106 - Làm rõ
Chương 107 - Kết cục
Chương 108 - Rối rắm
Chương 109 - Đối với anh là duy nhất
Chương 110 - Sinh nhật vui vẻ Cố lão sư
Chương 111 - Là Tư Nghiệp
Chương 112 - Ánh mắt của thiếu niên
Chương 113 - Thử kính
Chương 114 - Bù Đắp Sự Tiếc Nuối
Chương 115 - Ánh mắt giao nhau
Chương 116 - Trốn Học Đi Hẹn Hò
Chương 117 - Kim Bảng Đề Danh
Chương 118 - Điểm Thi?
Chương 119 - Doanh Thu Phòng Vé
Chương 120 - Phản Công
Chương 121 - Lật Xe
Chương 122 - Chống Lưng
Chương 123 - Thật Là CMN Cẩu Huyết!
Chương 124 - Hoa Đã Có Chủ
Chương 125 - Ký Ức Và Hiện Thực
Chương 126 - Thay Đổi Quỹ Đạo
Chương 127 - Nhiều Người Xuyên Sách?
Chương 128 - Cứu Vớt Chính Mình
Chương 129 - Thế Giới Quen Thuộc Xa Lạ
Chương 130 - Sự Thật
Chương 131 - Quên Anh đi
Chương 132 - Hôn Trộm
Chương 133 - Thẳng thắn
Chương 134 - Bảo Bối, Sinh Nhật Vui Vẻ
Chương 135 - Hoàn Chính Văn

Chương 83 - Đây là chồng của cháu sao?

11K 870 78
By jen150527

Sau khi Lâm Yên Nhiên nắm tay Cố Tư Nghiệp đi, đối phương bước đi thuận lợi hơn nhiều.

Lúc đi ngang qua một số vật cản, anh cũng sẽ nhắc nhở đối phương cẩn thận.

Nhưng sau khi đi được một lúc, Lâm Yên Nhiên đột nhiên phát hiện hóa ra chính anh đang nắm tay Cố Tư Nghiệp.

Kết quả không biết như thế nào, đi đi tới tới, cuối cùng lại biến thành đối phương nắm tay mình.

Lâm Yên Nhiên cũng không sửa, bởi vì tay Cố Tư Nghiệp lớn hơn tay anh nên lòng bàn tay cũng ấm áp hơn.

Độ ấm từ lòng bàn tay đối phương khiến bàn tay vốn bị gió lạnh thổi qua mà lạnh ngắt giờ cũng ấm lên.

Hai người đi một lúc lâu, mãi đến khi trời bắt đầu sáng, mới tìm được một tạp hóa có mở cửa.

Vận khí bọn họ tương đối tốt, sau khi một số đồ ở siêu thị, ra đi chưa tới một trăm mét đã thấy rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Hai người dựa theo thực đơn mà tổ tiết mục đưa ra, cùng nhau đi đến mấy cửa hàng, cuối cùng mua gần hết đồ ăn sáng.

Cuối cùng, mất gần nửa giờ để mua sắm, Lâm Yên Nhiên kiểm kê một chút chỉ còn lại trứng gà của Cao Tử Quá là chưa mua.

Trứng bán trong cửa hàng ăn sáng gần đó đều là trứng luộc, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm thấy trứng luộc ngâm trà* được một dì bán ở quán ven đường.

Cố Tư Nghiệp bước tới lấy một quả, duỗi tay đưa cho dì bán.

Vì không thể nói chuyện, hắn chỉ có thể trực tiếp móc tiền ra ý bảo mình muốn trả tiền.

Dì bán cười ha hả lấy một túi nhựa giúp Cố Tư Nghiệp bỏ vào, sau đó nhìn Lâm Yên Nhiên đang đứng bên cạnh Cố Tư Nghiệp trong trang phục thú bông.

Bà nhìn hai người tay trong tay.

Theo quan điểm của bà, những người nắm tay nhau đi trên phố đường thường là những đôi bạn trẻ tình cảm rất tốt.

Huống hồ đây còn là thỏ trắng và sói xám.

"Buổi sáng tốt lành, sói xám và thỏ trắng nhé."

Sau khi chào hỏi hai người, dì bán không vội tìm tiền lẻ mà quay lại nhìn Cố Tư Nghiệp, mang theo một tia trách móc: "Sói xám sao cậu lại mua có một cái trứng thế, không mua cho bạn gái cậu một cái?"

Cố Tư Nghiệp định nâng tay lấy chiếc túi trong tay dì bán thì dừng lại, hiển nhiên là hắn không ngờ dì bán sẽ nói như vậy.

Lâm Yên Nhiên ở bên cạnh cũng nghe rõ được những gì dì bán nói, anh mở miệng muốn giải thích mình và Cố Tư Nghiệp không phải một đôi, anh cũng không phải con gái.

Nhưng khi câu "Tụi con không phải" mới tới miệng, thì anh lại nhớ đến tổ tiết mục quy định không được nói chuyện với chủ tiệm, nên anh chỉ có thể nâng tay lên không ngừng xua tay, ý bảo cách nói này không đúng.

Dì bán nhìn một lát, nói với vẻ như chợt nhận ra nga một tiếng, "Không phải như thế a?"

Lâm Yên Nhiên gật gật đầu.

Dì bán cười, "Là vợ chồng hả? Đây là chồng cháu à!"

Động tác gật đầu của Lâm Yên Nhiên trực tiếp cứng đờ.

Mối quan hệ này có phải đi xa quá rồi không?

Sao tự nhiên lại biến thành chồng rồi!

Thấy dì bán hiểu lầm như vậy, Lâm Yên Nhiên sốt ruột lại lần nữa xua tay.

Anh cũng không biết dì bán có hiểu không, nhưng cuối cùng dì ấy nói, "Chồng cháu mua cho cháu ăn sao? Cậu ấy đối xử với cháu rất tốt đó."

Dì bán nói còn rất cảm động.

Bà trực tiếp xem Lâm Yên Nhiên như cô dâu câm không nói được.

Cố Tư Nghiệp đứng trước mặt dì bán, nghe mấy lười này xong, bộ đồ thú bông nhè nhẹ run lên, vất vả nhịn cười.

Hắn quay đầu, thấy Lâm Yên Nhiên vừa lắc đầu vừa xua tay, không biết giải thích thế nào, liền trực tiếp lấy thêm một quả trứng nữa đưa cho dì bán.

Dì bán tán thưởng nhìn Cố Tư Nghiệp, "Tụi trẻ này thật là, hai người cùng nhau ăn mới ngon, cùng vợ mình ăn bữa sáng thì còn gì bằng nữa nữa."

Nói xong, bà lập tức gói hai quả trứng lại cho Cố Tư Nghiệp, đưa cho Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp mỗi người một túi.

"Hai vợ chồng các cháu đi thong thả."

Dì bán nhiệt tình nhìn họ rời đi, vẫn không quên chào hỏi.

Lâm Yên Nhiên bước đi một bước lại xấu hổ dừng lại......

Sau khi mua trứng ngâm trà xong, tất cả những thứ mua cho bữa sáng hôm nay đều xong rồi.

Vì đường khá xa, sau khi mua sắm xong, Lâm Yên Nhiên gần như là nắm tay Cố Tư Nghiệp chạy về.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng 7h59 phút cả hai cũng về đến homestay.

Lúc này nhóm mỹ nữ và Tống Tử Hiên cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tại địa điểm ghi hình.

Mọi người 6 giờ sáng đã dậy còn bận rộn, nên giờ đều đã đói meo.

Nhìn thấy Lâm Yên Nhiên họ mang bữa sáng về, trực tiếp ngồi xuống nhàn nhã ăn đồ ăn của mình.

Lâm Yên Nhiên lấy sữa và yến mạch của mình, khi anh vừa ngồi xuống, anh đã thấy Cố Tư Nghiệp bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào bát của anh.

Anh nghĩ trước đó vì dì bán hiểu lầm, không giải thích được nên Cố Tư Nghiệp đã mua thêm một cái.

Theo nguyên tắc không lãng phí, anh đã ăn.

Ăn sáng được một nửa, khi Lâm Yên Nhiên đang uống sữa, Cao Tử Quá sững sốt một chút, giống như nhớ tới điều gì, bắt đầu tìm kiếm, "Hả? Trứng ngâm trà của tôi đâu?"

Nói xong cậu ta nhìn Lâm Yên Nhiên, "Yên Nhiên, cậu quên mua dùm tôi rồi."

Lâm Yên Nhiên cho rằng mình vừa ăn một cái, tưởng mình đã ăn của đối phương rồi, liền muốn xin lỗi, "Tôi vừa mới....."

Anh còn chưa nói xong đã nghe thấy Cố Tư Nghiệp bên cạnh xin lỗi, "Xin lỗi, là tôi lấy nhầm rồi."

Nói xong, tầm mắt Cố Tư Nghiệp nhìn thoáng qua vỏ trứng trước mặt, sau đó nhìn quả trứng luộc ở giữa.

Cao Tử Quá chợt hiểu ra, sau đó không sao cả xua tay, "Không sao không sao, trứng luộc tôi cũng thích."

Dứt lời Cao Tử Quá cái gì cũng không biết, liền sảng khoái đem cái trứng luộc cuối cùng lột ra ăn.

Ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu vòng nhiệm vụ tiếp theo.

Ở vòng này, nhiệm vụ tổ tiết mục giao cho mỗi người trong ba nhóm khách mời một trò chơi ghép hình.

Chơi ghép hình mà không cho bản tranh gốc hơn nữa còn ghép 64 khối.

Bất quá cái này cũng không quá khó đối với Lâm Yên Nhiên, anh và Cố Tư Nghiệp hợp tác nhanh chóng hoàn thành câu đố.

Nhưng nhóm song tử thì không thuận lợi như vậy, sau khi nhóm anh ghép xong, nhóm họ chỉ chắp vá lung tung được vài mảnh.

Nhân viên công tác thấy Lâm Yên Nhiên đi về phía nhóm Cao Tử Quá, lập tức nhắc nhở họ, "Sau khi hoàn thành, bạn có thể đi tìm hoặc làm thẻ nhiệm vụ của nhóm mình trước."

Bất quá Lâm Yên Nhiên lại không nhúc nhích.

Anh thấy Cao Tử Quá chiến đấu thật sự quá khổ, không nhẫn tâm bỏ cậu ta đi, liền ngồi xổm xuống chỉ cậu ta làm như thế nào.

"Trước tiên tìm các mảnh ở bốn góc, sau đó chọn theo hệ màu."

Có sự hướng dẫn của Lâm Yên Nhiên, tốc độ của nhóm song tử cuối cùng cũng tăng lên.

Nhóm song tử làm xong thì nhóm mỹ nữ cũng hoàn thành.

Vì mọi người đều không đi, vì thế ba nhóm đã trao đổi manh mối có được với nhau.

Nhóm mỹ nữ được một quảng trường cực kỳ mơ hồ.

Nhóm Tư Nhiên được một tấm ảnh một nhóm thanh thiếu niên.

Những gì nhóm song tử còn lại là một số thiết bị sân khấu.

Nhìn ba câu đố này, thật ra trong lòng mọi người đều có vài phần phỏng đoán.

Hà Nhã Văn trực tiếp đưa ra suy đoán, "Cung cấp một sân khấu cho các bạn nhỏ thể hiện tài năng?"

Đội ngũ đạo diễn không phủ nhận.

Sở Thi Vũ nhíu mày, "Nhưng manh mối này quá chung chung, chúng ta đi đâu tìm?"

"Vậy phải dựa vào trí thông minh của các vị rồi ^_^ Hãy đảm bảo đồng tâm hiệp lực để hoàn thành nhiệm vụ này."

Nghe lời nhắc nhở 'phải làm thật tốt này', Cao Tử Quá trực tiếp hết chỗ nói rồi.

Cậu ta lại nhìn ba trò ghép hình.

Mặc dù quảng trường của nhóm mỹ nữ trông mơ hồ nhưng nếu là người dân địa phương thì có thể nhận ra, và tìm được nó.

Thiết bị sân khấu thì khỏi nói, nhiều loại tương tự nhau, nhưng nếu bọn họ da mặt dày xin fan hoặc những người có liên quan giúp đỡ, liền tính là không tìm thấy cũng có thể mượn được.

Nhưng những đưa bé trong nhóm Yên Nhiên phải chạy đi đâu mà tìm chứ?

Bạn không thể hỏi từng người một trên đường, xin chào, bạn có biết những đứa bé này không!

Hơn nữa nhiều trẻ em như vậy, có thể hỏi được hết trong mấy ngày sao!

Cao Tử Quá đang vì nhóm Tư Nhiên mà phát sầu, Lâm Yên Nhiên lại không phát ra âm thanh nào, nhìn chằm chằm câu đố trong tay một lúc lâu.

Nếu tổ tiết mục nói như vậy, thì nhất định sẽ đưa ra gợi ý và manh mối.

Nhưng cái này là gợi ý dữ chưa?

Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại tất cả những phân đoạn mà họ đã tham gia từ tối qua đến nay.

Ngay sau đó anh quay lại phòng, lật ra tấm thẻ trắng mà nhân viên công tác nói là vô dụng khi anh chọn quần áo ngày hôm qua.

Đạo diễn đang nhàn nhã gặm bánh mì, nhìn thấy hành động của Lâm Yên Nhiên, lập tức khựng lại.

Sau đó ông ta quan sát đối phương, xác định chỉ có thể ngâm trong nước, liền trực tiếp đi tới lấy nước sạch ngâm thẻ nhiệm vụ.

Ngay sau đó, gợi ý trên thẻ nhiệm vụ đã hiện lên.

Nhìn thấy một màn như vậy, đạo diễn cảm thấy bánh mì trong miệng đột nhiên không ngon nữa.

Đáng giận, rõ ràng hôm qua và sáng nay bọn họ đều đã thả cho các khách mời các loại khói, bom đủ kiểu để đánh lạc hướng họ, nói trên tấm card này không có thông tin gì chỉ là cái thẻ trắng mà.

Cuối cùng cũng không lừa được!

Vốn dĩ đối với manh mối nhiệm vụ này, ông ta còn thiết kế hai mắt xích, chuẩn bị để khách mời chuẩn bị để các khách mời thua thêm mấy vòng nữa, sau đó mới đưa cho họ thẻ nhiệm vụ nhắc nhở, tạo ra hiệu quả biểu diễn khiến khách mời đột nhiên bừng tỉnh.

Kết quả ai biết, Yên Nhiên lại không bị lừa!

Quả nhiên, trước đó bạn của ông đều không sai, Yên Nhiên đúng là cái bug.

Cao Tử Quá nhìn dòng chữ trên thẻ trước màn ảnh chê cười đạo diễn, "Này đạo diễn, sao lại đưa manh mối nhiệm vụ cho tụi tôi dễ dàng như vậy? Không thiết lập vài cái bẫy nữa sao? Còn nói chỉ là tấm thẻ trắng vô dụng, cảm thấy tụi tôi rất dễ lừa sao?"

Nhìn vẻ mặt khoe khoang trào phúng mình, đạo diễn tự kỷ tại chỗ:.....

Nói giống như cũng có chút đạo lý.

Làn sóng này của ông ta thật sự rất giống cởi quần đánh rắm.....

Nhưng..... Tôi có dễ dàng đưa đâu?

Không có Yên Nhiên cậu có thể nghĩ tới???

Hiện trường.

Manh mối bị Lâm Yên Nhiên tìm thấy, vì vậy hoàn thành nhiệm vụ liền rất đơn giản.

Mấy người nhìn thẻ nhiệm vụ của mình, bắt đầu đi về phía điểm đích của mình dựa theo icon và lời nhắc nhở trên đó.

Địa điểm cuối cùng không được ghi trên thể mà là bản đồ đường đi.

Sau khi Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp chụp thẻ nhiệm vụ lại, họ đi ra trạm xe buýt cách đó không xa để bắt xe đi đến điểm dừng đầu tiên.

Bây giờ là rạng sáng, trên đường người đi bộ cũng nhiều lên.

Giờ cao điểm buổi sáng không mấy người đứng đợi ở trạm xe buýt.

Vì vậy, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp mới ra ngoài, đã bị rất nhiều fan vây quanh.

Đặc biệt là Cố Tư Nghiệp, độ quốc dân thật sự quá cao, chỉ cần tùy tiện bước hai bước cũng có thể nhìn thấy poster to lớn của hắn, hắn vừa lên phố là gần như bị người hâm mộ vây kín để chụp ảnh.

Hai người đi một lát thấy suýt chút nữa gây tắc đường, như vậy thật sự không làm nhiệm vụ được, liền quay lại, đem bộ đồ thú bông hồi sáng mặc vào.

Lâm Yên Nhiên vốn định mặc bộ đồ sói xám, nhưng Cố Tư Nghiệp đã mặc nó rồi.

Anh cũng không đề nghị đổi, lúc ra ngoài còn chủ động tiếp tục nắm tay đối phương, nghênh ngang lên phố.

Cái này mọi người không thể nhìn rõ mặt, đám đông vây xem cũng đã tản đi rất nhiều.

Ở trạm xe buýt thứ ba, Lâm Yên Nhiên tình cờ gặp nhóm song tử cũng ở đây chờ xe.

Cao Tử Quá nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp, lo lắng đến móng tay sắp bay luôn rồi.

Thu lại chút, thu lại một chút đi đại ca của tôi ơi!!

Thể hiện tình cảm một cách vênh váo như vậy nguy hiểm lắm đấy!!!

Nhưng mà Lâm Yên Nhiên không thể nghe được tiếng lòng Cao Tử Quá, chỉ cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình rất kì lạ.

Hai nhóm tuy chờ chung trạm xe nhưng lại đi khác phương tiện.

Xe nhóm Lâm Yên Nhiên tới trước, vì sợ Cố Tư Nghiệp lên xe sẽ ngã nên anh còn dùng cả hai tay ôm đối phương.

Cao Tử Quá, chứng kiến mọi chuyện:.....

Thẻ nhiệm vụ của tổ tiết mục chỉ đưa ra một nửa lộ trình, các khách mời của ba nhóm tiếp tục trải qua các trò chơi và phương pháp cho lộ trình tiếp theo, cuối cùng cũng có lại phần còn lại của lộ trình.

Cuối cùng, sau gần một buổi chiều lăn lộn, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp cuối cùng cũng đến điểm đích.

Một trường học địa phương dành cho người khiếm thính.

Trong trường học đột nhiên xuất hiện hai chú thú bông đáng yêu lập tức thu hút sự chú ý của các bạn học sinh đang tập nhảy.

Các bạn nhỏ tốp năm tốp ba chạy ra dựa vào nhau, vừa tò mò vừa thẹn thùng nhìn Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp.

Lâm Yên Nhiên lắc lư đáng yêu tại chỗ vài lần và vẫy tay với các bạn nhỏ.

Các bạn nhỏ lập tức vui vẻ tương tác, cũng vẫy tay lại với anh, trên mặt tươi cười xán lạn.

Sau khi tìm được mục đích, hai người phân công.

Cố Tư Nghiệp đi theo giáo viên thương lượng để hiểu rõ tình hình, Lâm Yên Nhiên giao lưu với các bạn nhỏ.

Sau khi Cố Tư Nghiệp và giáo viên cùng hiểu được tình huống thì quay lại, lại phát hiện các bạn nhỏ đang vây quanh con thỏ Lâm Yên Nhiên ở trung tâm.

Mà Lâm Yên Nhiên cũng tháo găng tay ra kiên nhẫn giao tiếp với các em bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Cố Tư Nghiệp không tiến lên quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ mà nhìn họ.

Bọn nhỏ dường như rất vui vẻ trò chuyện với Lâm Yên Nhiên, một lúc lâu trên mặt vẫn còn tươi cười, vỗ tay không tiếng động nhảy nhót tại chỗ.

Còn có bạn nhỏ dang hai tay, trực tiếp lao vào vòng tay và ôm lấy Lâm Yên Nhiên, dụi má vào bộ trang phục thú bông của anh.

Mọi người đều giống anh, đều yêu thích thỏ con đáng yêu.

Sau khi giao lưu với các bạn nhỏ xong, Lâm Yên Nhiên đi về phía Cố Tư Nghiệp.

"Thỏ con, hình như cậu rất được các bạn nhỏ yêu thích."

Lâm Yên Nhiên vỗ vỗ chiếc mũ sói xám của Cố Tư Nghiệp hào phóng gật đầu, "Thỏ là động vật vô hại với con người và động động vật, bọn trẻ tương đối thích."

Nói xong anh dừng một chút, "Không giống sói xám thoạt nhìn....."

Cố Tư Nghiệp nhướng mày, "Nhìn tôi rất dữ sao?"

Lâm Yên Nhiên vẫy vẫy găng tay, "Cũng rất đáng yêu."

Cố Tư Nghiệp cười nhẹ một tiếng, hiển nhiên rất hưởng thụ.

"Cậu từng học ngôn ngữ ký hiệu sao?"

"Tôi từng làm tình nguyện cùng bạn bè nên cũng biết một chút."

Cố Tư Nghiệp giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mũ trùm đầu của Lâm Yên Nhiên, "Không hổ thỏ con đáng yêu."

Sau khi tìm thấy các bạn nhỏ trong trò chơi ghép hình, Lâm Yên Nhiên đã gửi một bức ảnh của nhóm anh và các bạn nhỏ chụp chung trong group liên lạc của ba nhóm, nói với mọi người đã tìm được rồi.

Vừa gửi xong, nhóm mỹ nữ cũng gửi lên vị trí quãng trường mà mình tìm được, để mọi người nhanh chóng đến đó.

Sau đó, Lâm Yên Nhiên và các bạn nhỏ khiếm khuyết bắt xe buýt do tổ tiết mục sắp xếp cùng nhau đến quãng trường.

Chủ đề hôm nay kỳ thật rất đơn giản, chính là 'bù đắp tiếc nuối'.

Theo mô tả của bọn trẻ và giáo viên, Lâm Yên Nhiên đã hiểu.

Các bạn nhỏ đặc biệt này năm ngoái đã tổ chức một cuộc thi nhảy cho người khiếm khuyết.

Nhưng hôm đó, một bạn học tên Vương Tiểu Minh đột nhiên sốt cao không thể tham gia.

Vì cậu bé vắng mặt nên tiết mục múa cuối cùng không được trọn vẹn, cũng không được thứ hạng cao.

Vương Tiểu Minh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với các bạn học khác, đồng thời cũng cảm thấy rất tiếc nuối vì không thể tham gia cuộc thi.

Cậu bé vẫn luôn tin tưởng rằng những người bạn nhỏ của mình đã biểu diễn rất tốt và hy vọng rằng nhiều người hơn có thể xem những điệu nhảy của họ.

Vì vậy, tổ tiết mục muốn giúp cậu bé thực hiện mong muốn này và xây dựng một sân khấu cho các bạn nhỏ này tại một trong những quảng trường sôi động nhất địa phương, để nhiều người hơn có thể đến xem các em nhảy.

Để thu hút thêm nhiều khán giả tới hiện trường, tổ tiết mục cũng đã liên lạc với các khách mời, hy vọng lợi dụng hiệu ứng minh tinh của họ trước khi bọn nhỏ lên sân khấu.

Vì vậy, mọi người thảo luận và tạm thời sắp xếp hai tiết mục trước.

Tiết mục đầu tiên được Cao Tử Quá - ca sĩ chính gốc hoàn thành, tiết mục thứ hai là sáu khách mời hợp tác cùng nhau biểu diễn một ca khúc.

Vào lúc 7 giờ tối, Cao Tử Quá mở đầu biểu diễn.

Người dân địa phương đột nhiên nghe nói có minh tinh sẽ tổ chức buổi biểu diễn, sôi nổi truyền miệng cho người thân và bạn bè của họ, rất nhanh trên quảng trường liền có rất nhiều khánh giả tập trung lại xem.

Sau màn biểu diễn solo của Cao Tử Quá, liền nói với mọi người, mình và bạn bè sẽ biểu diễn cùng nhau.

Khán giả rất phấn khích, tưởng bạn của Cao Tử Quá cũng là minh tinh.

Kết quả lại nhìn thấy một con sói xám và một con thỏ dắt tay nhau lên sân khấu, phía sau còn có vịt vàng, mèo và cả gấu nâu.

Ánh mắt khán giả tiếp tục đổ dồn về Cao Tử Quá, đứng ở vị trí C.

Đêm nay cậu ta rất cao, khi âm nhạc bắt đầu, cậu ta hát《 Người sầu đừng nghe nhạc buồn 》.

Nhiều người có thể hát bài này trên sân khấu, khi hát đến cao trào, nhiều người đã nhảy cẫng lên theo Cao Tử Quá.

Ngay khi mọi người phấn khích không thôi, các nhân vật hoạt hình trên sân khấu bất ngờ cởi bỏ mũ trùm đầu.

Sau khi thấy rõ mặt họ, khán giả mới phản ứng quá đẹp, hóa ra đội hình của minh tinh này lại xa hoa như thế.

Đặc biệt là hai người chơi trống và bass ở phía xa của sân khấu, chẳng phải là Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp đang nổi tiếng nhất hiện nay sao!

Siêu thoại Tư Nhiên vì cái này mà sôi trào.

Không ít fan có mặt tại hiện trường thậm chí đã nhanh chóng cập nhật video để chia sẻ cho người chung cái nhà lá của mình.

【 Đúng là chung cái nhà lá mà, tốt thật đó! 】

【 Huuu đây là tình yêu tuyệt mỹ gì đó, Sói xám X Thỏ trắng, thật là muốn cắn quá đi 】

【 Nhiên Nhiên sao cái gì cũng biết thế, đánh trống Jazz này cừ thật đó 】

【 Cố lão sư ôm Bass dựa vào bên cạnh anh ấy, tiếp xúc kìa, a a a a a a 】

Sau đó, lại có người gửi video lên.

【 Các chị em, mụi tới đây để đóng góp điểm mới, sói xám là bị thỏ trắng nắm tay dẫn lên sân khấu! 】

Cô nàng fan Tư Nhiên này gửi một video mà mình tự quay.

Mặc dù video rất ngắn, chỉ năm giây, nhưng hành động của thỏ trắng lại gắt gao nắm tay sói xám lên sân khấu lại rất rõ ràng!

【 Thỏ chui vào miệng sói rồi? 】

【 Nhiên Nhiên, sao anh lại ngoan như vậy! 】

【 Hhhu chức mừng Cố lão sư và vợ thành công nắm tay, nhất anh rồi Cố lão sư 】

Những người dân xung quanh nghe tin Cố Tư Nghiệp và một số minh tinh lớn đến biểu diễn, lập tức chạy đến hiện trường.

Không lâu sau, trên quảng trường bắt đầu đông ngịt người, người ở tầng ngoài chỉ có thể ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy một chút hình ảnh trên sân khấu.

Sau màn trình diễn, Cao Tử Quá tiếp tục cue lưu trình, cầm mic tương tác với mọi người, sau đó bắt đầu giới thiệu nhân vật chính tối nay.

"Tiếp theo, sẽ có một nhóm bạn nhỏ mang đến cho mọi người một màn khiêu vũ. Các em ấy không thể nghe được âm nhạc cũng không thể nói chuyện, các em ấy đã phải nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều để hoàn thành một màn khiêu vũ. Nhưng, các em ấy lạc quan tích cực, yêu sân khấu và yêu cuộc sống....."

Sau khi Cao Tử Quá dành vài phút để giới thiệu tình huống của các bạn nhỏ, thoáng đề nâng cao âm lượng, "Hy vọng mọi người có thể dành cho các em ấy những tràn pháo tay trước và sau khi các em biểu diễn?"

Khán giả tại hiện trường phối hợp rất ăn ý, hò reo vỗ tay tán thưởng cao nhất cho tiết mục do các bạn nhỏ biểu diễn.

Buổi biểu diễn tối nay diễn ra rất thuận lợi.

Cuối cùng, tổ tiết mục đã tập hợp sau người lại với nhau, sau khi quay bài phát biểu bế mạc, quá trình quay chụp đã hoàn toàn kết thúc.

Vì hôm nay có biểu diễn, cho nên gần mười giờ mới kết thúc hành trình quay.

Thời tiết rất lạnh, mọi người đều không ăn cơm, sau khi ghi hình, Cao Tử Quá đề nghị mọi người ra một tiệm lẩu gần đó để ăn một cái lẩu nóng hôi hổi.

Trước khi đi, Cao Tử Quá thay quần áo đầu tiên, đã chủ động giúp mọi người lấy lại điện thoại bị tổ tiết mục tịch thu.

Bởi vì chương trình này được một thương hiệu điện thoại nào đó tài trợ nên tất cả bọn họ đều sử dụng điện thoại do kim chủ ba ba cung cấp để liên lạc cả ngày hôm nay.

"Đến đến, nhận điện thoại này!"

Cao Tử Quá mang theo một cái túi nhỏ, lấy điện thoại của mình bỏ vào túi trước.

Hai tiểu tỷ tỷ nhóm mỹ nữ vừa vặn đi ngang qua lập tức cầm điện thoại của mình đi.

Cao Tử Quá đợi tại chỗ một lúc, thấy Tống Tử Hiên, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp vẫn chưa ra nên chủ động vào phòng hóa trang tìm.

Lâm Yên Nhiên đang tẩy trang và thay quần áo, khi bước ra đã thấy Cao Tử Quá đặc biệt đến đưa điện thoại cho anh cách đó mười mét.

Trước đó, Cao Tử Quá phân biệt điện thoại của ba người bằng cách phân biệt màn hình khóa.

Cho nên khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên, cậu ta trực tiếp lấy một cái điện thoại ra.

Nhưng Cao Tử Quá mở miệng câu đầu tiên lại là, "Người chụp ảnh cho cậu tai nghề không tồi đấy, thân mến."

Lâm Yên Nhiên nhìn vẻ mặt buôn chuyện của Cao Tử Quá, hỏi ngược lại đối phương, "Ảnh gì?"

Cao Tử Quá quơ quơ chiếc điện thoại trước mặt Lâm Yên Nhiên, cũng không để anh thấy chiếc điện thoại trông như thế nào đã nói, "Khóa màn hình, tôi tưởng khóa màn hình của cậu sẽ là kiểu đơn giản đi kèm với hệ thống, không ngờ lại như vậy..... Hắc hắc."

Lo lắng đến mặt mũi của anh trai mình, Cao Tử Quá không nói hai từ tự luyến ra.

Nhưng kỳ thật, các minh tinh trong giới giải trí đều là tuấn nam mỹ nữ, phần lớn họ đều mắc chứng tự luyến.

Mà cậu ta có thể nghĩ đến thông qua khóa màn hình mà phân biệt điện thoại, cũng bởi vì rất nhiều người cũng sử dụng ảnh của họ để làm khóa màn hình điện thoại.

Giống như cái người cuồng tự luyến, Tống Tử Hiên!!

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Yên Nhiên dùng ảnh của anh để làm khóa màn hình cậu ta thực sự có chút ngạc nhiên.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Cao Tử Quá lại cảm thấy rất đương nhiên.

"Cậu bình thường đã đẹp, chụp ảnh cũng đẹp, tôi cũng muốn giống cậu mỗi ngày đều dùng ảnh của mình để làm khóa màn hình, mỗi ngày đổi một ảnh."

Lâm Yên Nhiên nghe Cao Tử Quá nói xong càng không hiểu.

Ảnh nào làm khóa màn hình?

Khóa màn hình điện thoại anh không phải là hệ thống tự cài sao?

Chẳng lẽ còn có thể tự động nhảy thành ảnh của chính mình?

Lâm Yên Nhiên cảm thấy mình và Cao Tử Quá có chút ông nói gà bà nói vịt, liền mở miệng muốn lấy điện thoại.

Kết quả Cao Tử Thái lại rung tay, ấn sáng khóa màn hình điện thoại.

Sau đó, một ảnh cận cảnh Lâm Yên Nhiên xuất hiện trên đó.

Mái tóc bạch kim bồng bềnh, chiếc áo len rộng màu nâu nhạt.....

Cầm một cuốn sách trong tay, Lâm Yên Nhiên hơi nghiêng người nhìn về phía xa, để cho ánh mặt trời tùy ý chiếu vào mình.

Trong ảnh, trên mặt anh không có biểu tình dư thừa, cả người lộ vẻ vừa thuần vừa ngoan.

Người chụp bức ảnh này rõ là khi chụp anh đã cẩn thận chọn góc độ.

Dù chỉ chụp một bên sườn mặt nhưng ưu điểm các đường nét trên gương mặt của anh đều được phát huy triệt để.

Hiệu quả là đẹp.

Cao Tử Quá nhìn bức ảnh đẹp như mối tình đầu này, tiếp tụchỏi Lâm Yên Nhiên, "Sao tôi lại không thấy bức ảnh này của cậu nhỉ? Chụp tạp chí sao?"

Lâm Yên Nhiên không nói.

Mắt anh dán vào màn hình đến khi nó hoàn toàn tắt.

Hồi lâu sau, anh mới ở trong lòng yên lặng trả lời vấn đề này của Cao Tử Quá.

Đây là tạo hình của anh khi giúp Cố Tư Nghiệp quay MV.....

Nhưng điện thoại lại không phải của anh.

[270623]

Continue Reading

You'll Also Like

806K 54.8K 83
Tác giả: Thanh Nguyệt Giảo Giảo Thể loại: Đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, giới giải trí, ảnh đế x người đẹp tuyến 18, HE. S...
11.4K 220 36
Tác giả: Trình Quái Văn án: Bỗng không muốn một mối tình tựa sương sớm chỉ thoảng qua rồi thôi, nhưng đối với cô, Nguyên Phi Cách quá đỗi hấp dẫn, nế...
266K 22.2K 75
Tên truyện: Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường Tên gốc: Hòa Giáo Thảo Cộng Dụng Hệ Thống (和校草共用系统) Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà (疏散银河) Độ dài: 74 chươ...
725K 51.7K 89
Tên truyện: Thì thầm bên tai em Tác giả: Cố Chi Tình trạng bản gốc: 66 chương chính văn + 15 phiên ngoại Editor: Tiểu Mạch ----------------------- T...