|Longfic-GRI| I'm Strong, You...

By LAVAaa

69.6K 3.8K 241

Disclaimer: Đương nhiên là couple GRI không thuộc về mình, hoàn toàn không thuộc về mình, nhưng họ thuộc về n... More

Gặp gỡ
"Tôi là Stylist của G-Dragon"
Ở chung
"Ngủ cùng em đi"
Cảm giác lạ
Sự nghi ngờ
Kwon Ji Yong
3 năm trước
"Em đi"
Say
Chờ đợi
Plan A
Điều gì sẽ đến?
Plan B
"Sắp đến rồi"
Tha thứ?
Công chúa, em yêu anh!
Áo cưới
"I'm Strong!"
Tiểu thiên thần
End - Ngoại truyện

Niềm hạnh phúc

3.1K 161 1
By LAVAaa

∆ 7 a.m ngày thứ 9:

Seung Ri choàng tỉnh giấc, bình thản xoay người qua ngắm nhìn anh, rồi nở một nụ cười lém lỉnh.

"Oppa à, anh... anh là đồ đáng ghét, đồ chết tiệt, anh có biết hôm qua... hôm qua thật sự là... xấu hổ quá đi mất... Em đã định không đeo bám anh nữa rồi mà! Sao anh lại làm như vậy, tại sao hả??? Nụ hôn đầu của em đó... Không nói không rằng, làm người ta không có sự chuẩn bị gì hết!!! Ôi mẹ ơi, mình chết mất xấu hổ chết đi được!!!". (T^T) Cậu cứ đó rồi tự lẩm bẩm một mình.

Bỗng một giọng trầm ấm vang lên khiến cho cậu giật bắn cả người:

"Thật là như vậy sao? Hôn anh khiến cho em cảm thấy xấu hổ đến như vậy sao?". Ji Yong cất tiếng hỏi cậu với vẻ mặt đầy thất vọng.

"Anh à, em không có ý đó, em... em...chỉ là...". Seung Ri sợ hãi, lắp bắp trả lời, gương mặt cậu trở nên méo mó đến đáng thương.

"Em em cái gì? Tôi hiểu mà!". Ji Yong quay người đi, cất giọng lạnh lùng, định bụng sẽ dọa cậu một lúc.

"Anh, anh à, em...hức... em thích mà...h". Giọng cậu run run rồi bỗng dưng mít ướt, hai hàng nước mắt của cậu bắt đầu rơi xuống. Seung Ri vội vàng với tay níu lấy cánh tay áo của Ji Yong, cầu mong anh sẽ quay người lại. Mới hôm qua anh vẫn còn dịu dàng lắm mà, sao hôm nay bỗng nhiên anh lại trở nên lạnh lùng đến thế. Có phải anh đã hối hận rồi không? Hay là anh đã chán ngấy cậu rồi?

Seung Ri thầm nghĩ rằng Hạnh Phúc mà cậu sở hữu lúc nào cũng mỏng manh như những bọt bóng xà phòng. Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến cho nó tan vỡ. Đôi tay nhỏ bé của cậu vẫn không ngừng lay lay cánh tay áo anh một cách run rẩy.

Bỗng dưng thấy mình đùa có hơi quá trớn, Ji Yong vội quay người lại, định nở một nụ cười thật tươi với cậu thì lại thấy nước mắt đã dàn dụa trên gương mặt đáng yêu của cậu tự lúc nào. Anh vội vã suýt xoa nắm chặt lấy cánh tay, rồi kéo cậu vào lòng, để mặc cho cậu vùi đầu vào ngực mình, tha hồ mà mít ướt.

Nhưng dường như sợ cậu nhóc sẽ lại bị ngộp thở, Ji Yong nhẹ nhàng dùng đôi bàn tay mình nâng niu gương mặt cậu, gạt nhẹ đi dòng nước mắt rồi đặt lên đôi môi đầy khiêu khích của cậu một nụ hôn thật dài. Chợt sợ rằng Seung Ri vẫn chưa thích nghi kịp, Ji Yong vội vã dứt mình ra khỏi cái cánh môi hồng thắm đó, định lên tiếng trấn an. Nhưng khi anh chưa kịp mở miệng, Seung Ri bé nhỏ đã nhanh chóng nhỏm người dậy, nối tiếp nụ hôn ban nảy.

Đôi môi của anh lại bị kích thích đến tột độ và nó lại bắt đầu làm chủ. Anh không ngừng hôn cậu và dùng chiếc lưỡi tinh quái của mình tàn phá đôi môi của người kia, rồi tận hưởng mùi vị ngọt ngào thơm tho đó một cách vô cùng thoải mái.

Seung Ri bây giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu cởi phăng chiếc áo trên người mình rồi lấn tới anh một cách vô cùng khiêu khích. Cậu luồn hai bàn tay mình vào mái tóc rũ rượi anh rồi ghì chặt đầu anh gần lại hơn với mình. Hai đôi môi bị ghì chặt vào nhau đến mức không còn chỗ thở, ma sát nóng đến chừng nứt toác ra. Bỗng Ji Yong cảm nhận được một mùi vị tanh nồng nơi đầu lưỡi, thì ra lần này anh lại lỡ mạnh tay nữa rồi, khiến cho Seung Ri phải chảy máu. Anh vội vàng dừng lại, dùng tay lau đi vệt máu trên đôi môi của cậu một cách nhẹ nhàng, giọng lo lắng:

"Đau không? Anh xin lỗi nhé, lại làm em đau nữa rồi!".

Seung Ri lắc đầu nguầy nguậy, ra chiều tiếc nuối khi đột nhiên thấy anh dừng lại. Miệng cậu dẩu ra, đưa mắt nhìn anh.

"Em chưa khỏi bệnh đâu Riri...không nên 'lao động' quá sức như vậy mà!". Nói rồi Ji Yong ngồi cười ha hả, thì ra cậu cũng muốn anh, rất mãnh liệt nữa chứ. Lúc nãy, không phải là cậu định sẽ cho anh tất cả sao?... Như vậy thì không ai phải đơn phương nữa rồi.

"EM NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ CỦA ANH!". Ji Yong thốt ra câu nói với giọng trầm ấm và chân thật nhất. Đột nhiên, Seung Ri nghe được câu nói này, khiến cậu trở nên vô cùng xúc động, cậu ngước gương mặt đáng yêu còn đang phụng phịu lên nhìn anh. Rồi dường như đã nhớ đến một chuyện gì đó, cậu nhỏ giọng hỏi Ji Yong:

"Vậy còn... Kiko... thì sao?".

"Ừm, Chuyện đó...Em có biết là... anh từng yêu Kiko rất nhiều không? Nhưng mà bây giờ, đối với anh mà nói... bỗng dưng Lee Seung Ri em lại có được một chỗ đứng trong tim...". Ji Yong bỗng ngập ngừng.

"Thật sao...".

"Lee Seung Ri, nghe anh nói! Bây giờ, anh không thể hứa với em bất kì điều gì, anh cũng không thể nói ngay câu 'Anh mãi mãi yêu em' được... Nhưng mà, chỉ cần em chịu chờ đợi, chịu ở cạnh anh... thì anh tin ... ".

"Em đồng ý!". Seung Ri đột nhiên ngắt ngang lời anh, miệng nở nụ cười tươi.

"Em...". Anh không nghĩ là cậu sẽ dễ dàng chấp nhận như thế. Tự biến mình thành một cái bóng không danh phận, không tiếng nói, còn phải chứng kiến sự có mặt của Kiko đúng là một điều không hề dễ. Nhưng tại sao cậu lại dễ dàng hài lòng như thế? Cậu không muốn đòi hỏi gì thêm sao? 'Em đúng thật là ngốc đó Seung Ri à...!'.

"Chỉ cần có anh là được!... Như vậy là đã quá đủ với em rồi... Cám ơn anh...". Giọng cậu nhỏ dần, hình như là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn bi lụy, lại càng không muốn mình trở nên quá yếu đuối. Cậu phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để níu giữ anh bên mình.

Đưa hai tay xoa xoa viền mắt thâm quần như gấu trúc của rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, Ji Yong thì thầm nói:

"Em đừng có dễ dàng mà hài lòng với tất cả như thế chứ? Sẽ thiệt thòi lắm đó!".

∆ Ra viện:

Dù sao thì Seung Ri cũng đã khỏe hơn được đôi chút nên Ji Yong quyết định mang Seung Ri về nhà. Đó là về NHÀ chứ không phải là khu kí túc xá của YG.

Căn nhà này Ji Yong mua cũng đã lâu và chưa từng mang ai về đây cả. Vì đây chính là chốn riêng tư, nơi mà anh định sẽ sống trọn đời với người mình yêu thương nhất.

Do chân phải vẫn còn đang bị gẫy, nên Seung Ri đi đứng rất khó khăn, việc gì cũng phải nhờ anh giúp: muốn lên cầu thang, anh phải bế; muốn đi vệ sinh hay đi lăng quăng đâu đó đều phải nhờ anh dìu đi. Nhưng đó là do anh tự nguyện chứ cậu cũng không dám hé môi đến nửa lời.

Ji Yong từ đây bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, anh sẵn sàng vào bếp nấu ăn ba bữa, dìu cậu đi loanh quanh và dành rất nhiều thời gian bên cậu. Về phần của Lee Seung Ri, cậu cảm thấy mình quả thật là một người may mắn nên suốt ngày cứ tít mắt cười tươi. Niềm hạnh phúc của cậu trở nên rất đơn giản, đó chính là được cùng anh nói những câu chuyện rất vô thưởng vô phạt như:

"SeungRi ah~ Hôm nay em muốn ăn gì nào?".
"Em cảm thấy thèm ăn bánh..."
"Bánh?".
"Là loại bánh phải có thật nhiều kem tươi, và còn phải có hình con gấu trúc nữa!! Ôi đáng yêu quá!!!". >3
"Bánh kem á? Em béo như thế này rồi mà còn... Nhìn cái bụng mỡ đó xem. =.= ".
"Vậy... vậy thì không ăn nữa...".
"Đùa thôi, mình đi nào!!!!".

∆ Cuộc gọi của Kiko:

Đã hơn hai tuần nay rồi mà Kiko vẫn không tài nào gặp mặt được Ji Yong, cô nhớ anh đến chết được. "Anh đã đi đâu hai tuần nay hả Ji Yong...". Không thể cứ tiếp tục chờ được nữa, cô vội gọi vào máy Ji Yong:

"Kiko?". Một giọng nam quen thuộc vang lên.

"Là em, Kiko đây."

"Ừm, em có chuyện gì sao, Kiko?".

"Có chuyện gì sao???
Ha... phải có chuyện gì thì em mới được gọi cho anh sao? Anh mới chính là người có chuyện đó!! Anh đã đi đâu hai tuần nay?? Trả lời em đi!!".

"Đó không phải chuyện của em!". Ji Yong vẫn tiếp tục bằng giọng lạnh lùng.

"Tôi... tôi là người yêu của anh đấy!... Không lẽ, anh đang giấu diếm người phụ nữ khác ở bênh ngoài??? Thời gian gần đây anh đã không đi diễn rồi, tại sao chúng ta lại không gặp nhau!!!!". Kiko bực tức hét lên trong điện thoại.
"Được thôi, em sẽ tìm ra anh, anh đừng có mà trốn tránh!". Rồi cô gạt máy.

Ji Yong thở một hơi thật dài, vẻ mặt đăm chiêu, rồi lẳng lặng quay vào phòng ôm lấy Seung Ri thật chặt. Cũng theo một thói quen, Seung Ri bấu vào anh thật chặt rồi vùi đầu ngủ say. Vẫn không quên nhoẻn miệng cười một cái.

********************

"Đồ chết tiệt!!! Tôi đã từng cảnh cáo là anh đừng hòng bỏ rơi tôi rồi mà. Được... được lắm, chào tình nhân mới của Ji Yong, tôi sẽ sớm tìm ra cô thôi!!". Kiko nở một nụ cười ma mãnh, rồi cầm vội điện thoại lên, gọi cho một ai đó.
"Sẽ sớm thôi!".

Continue Reading

You'll Also Like

88.3K 10.5K 83
Truyện lắm hint vler dịch cho zui:))) 13 chương đầu do ngại dịch lại nên mình tham khảo bản dịch mạng của TheSun Fansub... Bản dịch đăng trên wttp v...
16.3M 347K 109
Cô là thư kí cho một tổng tài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng anh ta thật sự rất tài giỏi. Bản thân cô cũng có thể coi là người tài giỏi như thế vì g...
57.7K 4.6K 53
Một câu chuyện được lấy cảm hứng từ trò chơi [Ma sói]. Nhưng liệu đây có là một trò chơi? Không!! Đây là hiện thực! Đẫm máu và tàn bạo. Điên cuồng và...