[EDITED/ĐAM MỸ] TỰ BẠCH

By oct_opal

136K 6.7K 209

Tên gốc: Tự bạch Tác giả: Hoàn Nhan Thanh Tiêu Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, sinh tử, ấm áp, ngọt văn (điêu đó... More

❗❗❗CẢNH BÁO❗❗❗
Chương 1.1. Ký ức cũ
Chương 1.2.
Chương 1.3.
Chương 2.1. Ác mộng
Chương 2.2.
Chương 2.3.
Chương 2.4.
Chương 2.5.
Chương 3.1. Vô hình
Chương 3.2.
Chương 3.3.
Chương 4.1. Từ bỏ
Chương 4.2.
Chương 4.3.
Chương 5.1. Không lời diễn tả
Chương 5.2.
Chương 5.3.
Chương 6.1. Không kịp
Chương 6.2.
Chương 7.1: Chỉ nói bình thường
Chương 7.2.
Chương 7.3.
Chương 8: Ống kính dài
Chương 8.2.
Chương 8.3.
Chương 9.1. Nếu như
Chương 9.2.
Chương 9.3.
Chương 10.1. Yêu
Chương 10.2.
Chương 10.3.
Chương 11.1: Không để em một mình
Chương 11.2
Chương 11.3.
Chương 11.4.
Chương 12.1: Thật tốt
Chương 12.2.
Chương 12.3.
Chương 13.1. Thuần trắng
Chương 13.2.
Chương 13.3.
Chương 14.1. Không sợ
Chương 14.2.
Chương 14.3.
Chương 14.4.
Chương 15.1. Hoa hồng đỏ
Chương 15.2.
Chương 15.3.
Chương 16.1. Người từng là tuổi trẻ
Chương 16.2.
Chương 16.3.
Chương 16.4.
Chương 17.1. Em nghĩ nắng trời sẽ rất tốt
Chương 17.2.
Chương 17.3.
Chương 18.1. Ước định
Chương 18.2.
Chương 18.3.
Chương 19.1. 1000x
Chương 19.2.
Chương 19.3.
Chương 19.4.
Chương 20.1: Thư tình
Chương 20.2.
Chương 21.1: Dựa vào yêu
Chương 21.2.
Chương 21.3.
Chương 22.1: Nếu để em nói tiếp
Chương 22.2.
Chương 22.3.
Chương 22.4.
Chương 23.1. Vẫn sẽ
Chương 23.2.
Chương 23.3.
Chương 23.4.
Chương 23.5.
Chương 24.1. Em muốn anh
Chương 24.2.
Chương 24.3.
Chương 24.4.
Chương 25.1. Người yêu
Chương 25.2.
Chương 25.3.
Chương 26.1. Vài phút cần anh
Chương 27.1. Anh là một hồi mộng đẹp của em
Chương 27.2.
Chương 28.1. Kết cục
Chương 28.2.
Phiên ngoại

Chương 26.2.

983 44 0
By oct_opal

Ngày 30 tháng 12 là ngày họp thường niên của công ty.

Lê Hành u sầu đứng dậy chuẩn bị đi làm, khi hắn mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, Giản Thư vừa tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, mở mắt ra liền thấy Lê Hành đang đứng bên cạnh giường, anh liền đưa tay ra kéo lấy tay hắn, gọi một tiếng "A Hành" như có điều gì đó muốn nói, nhưng anh chưa kịp nói đã nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhìn thấy anh như vậy, Lê Hành cảm thấy thích không chịu được, hận không thể không cần đi làm, không cần rời khỏi nhà mà ở bên cạnh Giản Thư từng phút từng giây - đặc biệt là hôm nay. Giản Thư đã ngủ say nhưng vẫn nắm tay Lê Hành, một lúc sau, Lê Hành mới lưu luyến buông ra, giúp Giản Thư sửa lại chăn bông, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Ban ngày tổ chức cuộc họp tổng kết cuối năm, trước tiên là họp với ban lãnh đạo ở tổng bộ, sau đó là ban lãnh đạo ở nội bộ công ty rồi mới đến toàn bộ nhân viên. Một năm qua, Lê Hành đã dẫn dắt nhóm của mình thắng được hai dự án lớn, dù quanh năm suốt tháng hắn vẫn giữ vững tư thế thần long thấy đàu mà không thấy đuôi nhưng vẫn không tránh khỏi việc được khen ngợi vài câu, trong đầu Lê Hành bây giờ chỉ chứa đầy phiền muộn vì không được dính lấy Giản Thư, nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ.

Tối nay là giao thừa. Lê Hành cầm ly sâm panh đi xã giao một vòng, nửa ly cũng không dám uống thêm, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân về nhà càng sớm càng tốt, nhưng đến cuối cùng khi ra khỏi hội trường, nhìn thời gian, vẫn bị trì hoãn đến gần mười một giờ.

Lê Hành hơi thất vọng.

Hắn chưa bao giờ nói với ai nhưng thực ra hôm nay là sinh nhật của hắn. Lê Hành có một tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc, khi còn nhỏ, năm nào hắn cũng được tổ chức sinh nhật, bố mẹ hắn dù bận rộn đến đâu cũng luôn dành thời gian để trải qua sinh nhật cùng hắn, bánh kem ăn cũng không ít, quà nhận cũng không thiếu. Từng trải qua quá nhiều sinh nhật, đến khi trưởng thành hắn cũng không chấp niệm gì với ngày này, cho nên Lê Hành không bao giờ nhắc chuyện này với người khác, giống như không ai biết cũng không sao.

Chỉ là sau khi yêu Giản Thư, hắn đột nhiên có sự kích động này: hắn muốn nghe người mình yêu nói lời chúc mừng, muốn cùng người mình yêu trải qua ngày sinh nhật — dù cho chỉ có trong lòng hắn biết, lén lút mang theo tâm tư như đang cùng người yêu ăn tối cũng được. Lê Hành luôn cảm thấy, về mặt tình cảm, mình là một người vô cùng giàu có, nhưng lúc này, hắn phát hiện hóa ra mình cũng sẽ khao khát giống như một tên ăn mày bần cùng.

Lê Hành uống rượu, đứng ở ven đường hồi lâu không gọi được tài xế, đành phải gọi taxi đi về, ngồi trên xe buồn ngủ, hắn nhìn ra ngoài đường thưa thớt người, ánh đèn chiếu sáng con đường trống trải đến mức trông rất cô đơn. Lê Hành đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, từ lúc sinh ra đến giờ, đã trải qua 29 cái sinh nhật, đây là lần đầu tiên bởi vì không được mừng sinh nhật tử tế mà cảm thấy oan ức.

Lê Hành nhẹ nhàng mở cửa, đi vào thì thấy Giản Thư vẫn chưa ngủ, đắp chăn ngồi dựa vào ghế sô pha ngủ gà ngủ gật, một tay còn đỡ bụng, cơ thể mang thai nặng trĩu bị vây trên ghế sô pha, bởi vì không có lực mà trông đơn bạc, khổ cực. Khi Lê Hành bước vào nhà, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng hắn vẫn lo lắng cho Giản Thư trước, không nghĩ gì nữa mà trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh, ôm người để anh dựa vào ngực của mình sau đó mới vỗ lưng đánh thức anh.

Giản Thư buồn ngủ, mông lung nhìn chằm chằm vào Lê Hành một lúc rồi mới cười hôn lên mặt Lê Hành một cái, hỏi:

"Anh về rồi? Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừm, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, đại khái là cuối năm động viên mọi người, sang năm mới tiếp tục kiếm tiền chứ."

"À... Thọ tinh hôm nay cực khổ rồi."

Lê Hành ngẩn người, sau đó không thể tin nhìn Giản Thư, cảm thấy đầu lưỡi mình có chút thắt:

"Em, em nói cái gì?"

Giản Thư cười giảo hoạt khiến Lê Hành khó hiểu – hắn chưa bao giờ thấy A Thư cười như thế này.

"Sinh nhật vui vẻ, A Hành, vốn dĩ lúc sáng đã muốn nói với anh rồi." Giản Thư hôn lên mặt Lê Hành lần nữa.

"Em..."

"Số chứng minh thư của anh em còn nhớ mà, anh đừng kinh ngạc thế chứ." Giản Thư giống như biết Lê Hành muốn hỏi gì nên chủ động giải thích.

"Vì chuyện này nên mới chờ anh?"

Giản Thư gật đầu, khó khăn đứng lên, cố hết sức kéo Lê Hành vào phòng ăn:

"Em biết anh còn phải tham gia tiệc tối, phỏng chừng cũng đã dùng không ít rượu và điểm tâm nên em không chuẩn bị thêm bánh ngọt, chỉ nấu vài món đơn giản thôi, anh đừng chê nhé."

Sau đó Lê Hành mới hiểu ra sự kỳ lạ khi hắn bước vào nhà đến từ đâu: tường trong phòng ăn được trang trí bằng đèn led, màu trắng bạc kết hợp với màu cam vàng, một bầu không khí sôi động náo nhiệt, thậm chí trên ghế còn được treo bóng bay giống y như một bữa tiệc. Trang trí không phức tạp nhưng rất dụng tâm.

Trên bàn có một tô mì trường thọ, một quả trứng luộc và bốn món ăn khác. Sợ mì ngâm lâu sẽ bị nở, anh còn tỉ mỉ để nước và mì riêng. Một bàn đồ ăn này, Lê Hành không chỉ trân trọng mà còn thèm đến nhỏ dãi. A Thư của hắn, người phải chống đỡ một thân mang thai không khỏe, bây giờ đến ngồi lâu cũng sẽ thấy mệt mỏi, một ngày hai mươi bốn tiếng, có hơn một nửa thời gian là phải ngồi hít máy dưỡng khí, một người như vậy lại âm thầm nhớ sinh nhật hắn, trang trí căn phòng, làm cơm, sau đó chờ hắn về nhà, chỉ muốn nhìn thấy sự yêu thích từ trong đôi mắt của hắn cũng đã nở nụ cười mãn nguyện.

Loại tình yêu này, Lê Hành tin chắc rằng, trên thế giới này không thể tìm được người thứ hai nữa.

"Em đã ăn chưa?" Lê Hành hỏi.

Giản Thư gật đầu, ra hiệu cho Lê Hành ngồi xuống, sau đó anh dọn các món ăn trên bàn muốn mang đi hâm nóng.

"Em nghỉ ngơi đi." Lê Hành không nói gì, tự giác tiếp nhận công việc của Giản Thư, "Không vội."

Không cần đoán cũng biết bữa tối mà Giản Thư nói "đã ăn" thực ra không có gì nhiều. Gần đây khẩu vị của anh ngày càng kém, nửa bát cơm ăn cũng không nổi, làm không ngon trong lòng còn buồn bực, đến lúc này không chừng anh cũng đói bụng.

"Anh hâm nóng mì trường thọ trước đi." Giản Thư hướng dẫn. "Năm phút nữa là qua sinh nhật của anh mất rồi."

Lê Hành bận rộn trong phòng bếp một hồi, bưng ra tô mì nóng hổi, đầu tiên lại muốn đút cho Giản Tư nếm thử. Sau khi ăn được một lúc, Giản Thư lấy một cái hộp lớn từ trên ghế bên cạnh, đặt lên bàn.

"Quà sinh nhật... Anh mở ra xem thử đi." Giản Thư có chút do dự đẩy chiếc hộp về phía Lê Hành.

Lê Hành mở ra chỉ liếc mắt nhìn, lần đầu tiên rơi lệ trước mặt người khác.

Trong hộp là mô hình một ngôi nhà, bên ngoài được phủ một lớp thấu kính lồng pha lê, bên trong "ngôi nhà" trông gần như thật: ba tầng, phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, ban công, sân vườn và thậm chí là có cả sào phơi quần áo, trong sân có giá để hoa, cầu thang ngoài hiên, ngay cả cái nôi trong phòng em bé cũng được bố trí tinh tế, tựa như chỉ cần hắn thích là có thể lập tức dọn vào ở.

"Mặc dù không biết có thành hiện thực không nhưng em thực sự vô cùng hy vọng có thể cùng anh xây dựng một gia đình thật ấm áp, tốt hơn như thế này gấp vạn lần, A Hành, em có thể không làm được nhưng em chỉ muốn anh biết, em thực sự nguyện ý."

Lê Hành vội lau nước mắt trên khóe mắt, nói với Giản Thư:

"Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được."

Nghe vậy, Giản Thư thở phào nhẹ nhõm, trở nên hạnh phúc.

Lê Hành yêu thích không buông tay mà vỗ vỗ bên ngoài lớp kính, lại hỏi Giản Thư:

"Em làm khi nào? Khiến mình cực khổ như vậy."

"Từ lúc bắt đầu ở bên anh em đã thiết kế rồi." Giản Thư lúc này có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "Chẳng phải năm ngoái em đã bỏ lỡ sinh nhật của anh rồi sao, cho nên năm nay em muốn bù lại cho anh, nhưng mà em còn chưa kịp bắt tay vào làm thì đã mang thai bảo bảo nên làm những thứ này không tiện lắm, lúc ngửi mùi nước sơn cũng sẽ cảm thấy có chút buồn nôn, em lo lắng sẽ không tốt cho bảo bảo nên mới đưa bản vẽ nhờ một người đồng nghiệp làm giúp."

"Ngày đó trước khi đến công ty anh là em đi lấy cái này, đúng không?"

Giản Thư gật đầu, mặt mày cong cong lại cười rộ lên.

"Vui như vậy?"

"Đúng thế, em chỉ lo anh không thích - anh thực sự thích món quà này chứ?"

Khi Giản Thư hỏi câu này, Lê Hành lập tức nghĩ đến quá khứ. Giản Thư luôn không ngại dành thời gian tặng quà cho người mình yêu, trước đây đối với Lương Tiềm Xuyên anh cũng như vậy - nhưng sự chân thành này đã bị hủy hoại vô số lần.

Giản Thư có lẽ cũng sợ, tâm lý không chắc chắn, không biết có phải những nỗ lực của mình thực sự không có chút giá trị nào trong mắt người khác hay không.

Thật ra Lê Hành vô số lần muốn nói cho anh biết: Đưa nó cho anh, anh sẽ vô cùng trân trọng. Giờ đây, cuối cùng hắn đã được ôm trái tim chân thành này trong vòng tay, hắn mới phát hiện trái tim này còn nặng hơn hắn nghĩ gấp ngàn lần.

"Anh mau ăn đi, đừng nhìn nữa." Giản Thư chọc chọc cánh tay Lê Hành nhắc nhở.

Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt gầy gò nhuốm màu rực rỡ khiến trái tim Lê Hành rung động mãnh liệt.

"Em như vậy chỉ khiến anh cực kỳ muốn ăn em mà thôi."

"Vậy..." Giản Thư lúng túng nhưng vẫn nói, "Anh phải nhẹ chút, con còn..."

Lê Hành bật cười, ôm Giản Thư vào lòng, hôn hôn lên tai anh:

"Hiện tại không được, chờ em tốt lên, lão tài xế (*) này sẽ cho em."

Giản Thư mỉm cười, dùng đầu của mình tựa vào đầu của Lê Hành, sau đó dựa vào vai Lê Hành thì thầm điều gì đó mà chỉ có họ mới có thể nghe thấy.

(*) Lão tài xế (老司机): (hoặc chơi chữ "lão hán đẩy xe" – một tư thế lúc XXX) là tức chỉ người dày dặn kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, còn nghĩa lóng là lõi đời, cũng dùng để chỉ những người hay nghĩ đến chuyện "đen tối".

Tháng Giêng, Hồ thành bắt đầu ấm lên.

Tựa như vì mùa đông kết thúc sớm, đột nhiên mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời. Thời gian khám thai của Giản Thư được rút ngắn xuống còn một tuần một lần, bởi vì tình hình đã ổn định, trở về nhà an dưỡng một tháng cũng hồi phục tốt hơn nhiều nên bác sĩ không khuyên anh nhập viện sớm nữa.

Khi Lê Hành đi làm về, vừa thay giày xong liền nhìn thấy Giản Thư đỡ tường bước ra, bước chân có chút cồng kềnh nhưng anh vẫn cười rạng rỡ khi nhìn thấy hắn đứng ở cửa. Lê Hành bước nhanh tới ôm lấy Giản Thư, Giản Thư ngẩng đầu lên, Lê Hành hiểu rõ trong lòng, quen thuộc cúi đầu hôn người yêu. Mỗi ngày không gặp nhau mấy tiếng đồng hồ, Lê Hành lo lắng Giản Thư cô đơn cho nên hắn nghĩ lúc hai người ở cùng nhau hắn nên thường xuyên thân mật với A Thư mới có thể giúp anh vui vẻ một ít.

Cả hai dường như đã trở lại trạng thái thuở mới chung sống nhưng cũng có nhiều thứ hoàn toàn khác so với trước đây.

Khi môi của Lê Hành rời đi, Giản Thư đuổi theo Lê Hành một chút, nhìn Lê Hành mỉm cười.

"Hôm nay em thế nào?" Lê Hành ngồi trên ghế sô pha, kéo Giản Thư ngồi lên chân mình.

"Rất tốt - anh có nặng không?"

"Không nặng, cứ ngồi thế này đi, anh muốn ôm em."

"Em nghe nói hôm nay ở đường Vành đai Hai có tai nạn xe liên hoàn, anh có bị tắc đường không?"

"Anh không gặp, có lẽ là lúc đó chạy qua rồi. Lưng đau không? Hôm nay em có bị chuột rút không?"

"Ừm...có chút đau." Giản Thư đưa tay chơi đùa nút cổ áo của Lê Hành.

Lê Hành nhẹ nhàng ấn eo cho Giản Thư, lại hỏi:

"Ở nhà một mình có thấy chán không?"

Giản Thư do dự một chút, gật đầu không nói gì.

"Tháng sau anh sẽ xin nghỉ, ở nhà với em – ôi, đúng rồi, anh cho em xem cái này."

Lê Hành đỡ Giản Thư từ từ ngồi lại trên ghế sofa, một tay vẫn đặt ở sau lưng anh, lấy ra một phong thư từ trong túi xách. Giản Thư nhận lấy nhìn qua một chút, bên trong là hai tấm vé xem hòa nhạc.

"Anh hỏi bác sĩ, loại nhạc này êm ả, cũng ít người nghe, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể, em có thể đi." Lê Hành nhìn Giản Thư lấy vé ra, ghé vào tai anh nói nhỏ.

"Lâm Tử Tường (*)? Đã lâu rồi em không nghe ông ấy hát – em thích ông ấy hát lắm." Giản Thư cười rộ lên

(*) Lâm Tử Tường (12/10/1947) thường được gọi với nghệ danh Lâm, là một ca sĩ hát nhạc Cantopop kỳ cựu và là diễn viên gốc Tân Hội.

"Là khá nhiều năm rồi, anh nhớ hồi đại học em thường nghe nhạc của ông ấy."

"Bây giờ cũng thường nghe." Giản Thư nâng vé trong tay lên, thì thầm, "Cảm ơn A Hành, em rất thích."

"Qua đến tháng hai không thể chạy ra ngoài nữa, bây giờ chúng ta chỉ còn lại hơn mười ngày."

Lê Hành nói với Giản Thư như thế, thần sắc sâu sắc, tâm lý còn nhớ đến chuyện khác.

Ngày in trên vé còn rất lâu nhưng nó lại trôi qua nhanh chóng khiến người ta không kịp phát hiện, buổi tối trước buổi biểu diễn Lê Hành đề cập đến việc này, Giản Thư cảm thấy chỉ mới trôi qua có mấy ngày thôi.

Những buổi hòa nhạc thông thường chủ yếu được tổ chức ở những nơi như nhà thi đấu hoặc sân vận động ngoài trời, nhưng buổi hòa nhạc này thì khác, được tổ chức ở một thính phòng nhỏ ở Hồ thành, có sức chứa tổng cộng không đến 500 người. Giản Thư cũng không biết buổi biểu diễn nhỏ như vậy Lê Hành lấy vé ở đâu? Cả thính phòng không còn chỗ ngồi, Giản Thư còn tưởng rằng một ca sĩ lớn tuổi gần như có thể được viết vào lịch sử sẽ không còn mấy ai như anh nhớ đến, nhưng anh lại kinh ngạc phát hiện, gần một nửa số người đến buổi hòa nhạc này đều là những người trẻ tuổi như bọn họ, anh liền hạnh phúc không thể giải thích được.

Sảnh khai mạc ở tiền thính không quá ồn ào, hoàn cảnh ở những buổi nhạc thính phòng có thể khiến người ta dù là vô tình hay cố ý đều trở nên thận trọng, tự nhiên có thái độ nghiêm trang hẳn lên. Đứa bé trong bụng của Giản Thư không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn thoải mái tung tăng, không hề quấy phá. Chỉ là hiện tại thai nhi đã lớn, ngay cả những cử động nhẹ nhàng bình thường cũng có thể khiến Giản Thư cảm thấy bụng đau nhói. Vốn dĩ ý định của Lê Hành là nếu Giản Thư không thoải mái thì dứt khoát không cần tới, nhưng bản thân anh lại cảm thấy không sao, nếu như đau chỗ nào, anh sẽ xoa xoa một chút, không vấn đề gì.

Lâm lão tiên sinh tuổi tác đã cao nhưng giọng hát năm đó không hề mất đi phong độ mà lại thêm phần trầm ấm do năm tháng để lại. Không biết là để phục vụ cho chủ đề của đêm nhạc hay tâm trạng của ca sĩ đã thay đổi một chút, ông không còn hát những ca khúc ầm ĩ ngày trẻ nữa. Hai tiếng rưỡi đắm chìm trong giai điệu nhẹ nhàng, như tĩnh lặng, như lặng lẽ trôi đi giữa lúc người ta không hay biết. Giản Thư chỉ cảm thấy những ca từ đó vô cùng quen thuộc, mỗi một câu hát đều ôm lấy ký ức, thăng thăng trầm trầm, như sống lại một cuộc đời.

"Đẹp nhất vẫn là tình yêu/ Giọt nước mắt vẫn còn/ Chẳng sợ cuộc đời xoay vần để rồi già đi"

Khi câu này được cất lên trên sân khấu, Giản Thư nhìn thấy Lê Hành lén lút lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Sau đó anh mới nhớ, hồi năm cuối đại học, một nhóm người đi KTV, dường như Lê Hành đã hát bài hát này. Lúc đó trong mắt của anh chỉ có mỗi Lương Tiềm Xuyên, Lê Hành ở bên cạnh, anh cũng chỉ coi hắn như một người anh em tốt có thể uống rượu nói chuyện đến bình minh. Không phải anh không thể nghe hiểu những bất đắc dĩ khác nhau trong lời bài hát đó, mà chỉ là bởi vì anh không muốn xa cách những người đã ở bên cạnh anh sớm chiều.

Lúc đó, anh không thể lường trước được việc hai người không thể gặp lại nhau suốt những năm tháng dài đằng đẵng, cũng không thể tưởng tượng được nỗi tuyệt vọng khi anh phải một mình vùng vẫy trong đầm lầy không thể nào thoát ra; giờ đây, giọng hát của Lê Hành năm ấy và âm thanh ở thính phòng đan xen với nhau, những giai điệu hơi lạc nhịp cất lên cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào thực sự vô cùng quý giá.

A Hành của anh cũng đã từng lặng lẽ thổ lộ tâm ý với anh.

Nói đến cũng buồn cười, lúc đó, anh còn nghĩ Lê Hành đang yêu một bạn nữ nào đó không thể yêu.

Đến bây giờ Giản Thư mới biết, người Lê Hành yêu mà không được lại chính là mình.

Lê Hành cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt, hắn quay đầu nhìn Giản Thư, từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh hắn đã hiểu ra mọi chuyện, cảm thấy những tiếc nuối, vất vả của quá khứ năm xưa cuối cùng cũng lặng lẽ được xóa bỏ ở đây, những tro bụi ngày ấy không thể ngăn chặn anh nữa.

Như vậy cũng tốt.

Khúc dạo đầu của bài hát cuối cùng vang lên, Lê Hành nghĩ, đã đến lúc rồi.

Lê Hành luồn bàn tay đang chảy mồ hôi vì căng thẳng của mình vào túi, nắm chặt chiếc nhẫn mà hắn đã bí mật luyện tập chuẩn bị cho màn cầu hôn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ còn lại bước cuối cùng này.

Từ nay về sau hắn sẽ là tiên sinh của người này, sẽ danh chính ngôn thuận đưa anh đi gặp tất cả mọi người, sẽ ở bên cạnh anh cả đời.

Lê Hành nghĩ đến những lời đã chuẩn bị trong đầu một lần nữa, nhưng lúc này, hắn cảm thấy bàn tay của Giản Thư cách một lớp túi đang ấn vào tay hắn.

Lê Hành kinh ngạc quay lại nhìn Giản Thư, nhưng thấy anh không có xảy ra chuyện gì, cười nói:

"Mau nghe đi, trước giờ em chưa nghe ông ấy hát tiếng Anh lần nào cả!"

Dù giải thích thế nào thì hành động của Giản Thư cũng có thể xem là vô tư, trong mười mấy giây im lặng sau đó, Lê Hành có một vạn lý do để lấy nhẫn ra cầu hôn như kế hoạch.

Song, vào lúc này, Lê Hành biết Giản Thư cố ý. Hắn có thể nhìn trên môi của Giản Thư nở nụ cười thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng hắn cũng phát hiện sự xoắn xuýt và bất lực hiện rõ trong mắt anh, Lê Hành chợt hiểu ra, hắn liền rụt tay lại và nắm lấy tay của Giản Thư, bây giờ, Giản Thư mới quay đầu nhìn hắn, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Ngoại trừ Lê Hành, không còn ai khác có thể nhìn thấy đôi mắt ngậm nước đang sắp chực trào của Giản Thư.

Có người nói, nếu quá sợ mất đi thì lúc có được càng trở nên sợ sệt. Chỉ là Lê Hành hiểu rằng, không phải Giản Thư sợ mất đi thứ gì nhưng ràng buộc càng sâu thì vết sẹo để lại cho hắn càng sâu.

"Thật êm tai." Giản Thư nói.

"Ừm, nghe rất hay." Lê Hành nói.

Continue Reading

You'll Also Like

160K 8.8K 14
Tác giả: Toái Hỏa Lưu Huỳnh Tình trạng: Đang BETA Tình Trạng Gốc : Hoàn Số Chương : 11 Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , ABO...
2.1M 157K 79
Tên gốc: 小聋子受决定摆烂任宠 Hán Việt: Tiểu lung tử thụ quyết định bãi lạn nhậm sủng Tác giả: Nghiêm Tụng Tụng @hoameei Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đ...
138K 5.2K 17
- Tác giả: Mãn Tri Lương - Editor: Ổ Mèo Ăn Mặn, Bạch Tố Tố - Thể loại: đam mỹ, hiện đại, nhẹ nhàng, cao H, 1v1, HE - Văn án: Dường như Lâm Lăng đã t...
1.1M 82.7K 53
Tác giả: Dẫn Lộ Tinh Nguồn QT: QT đam mỹ Edit: Cu Tình trạng bản gốc: Hoàn 51 chương + 1 ngoại truyện. Tình trạng bản edit: Đang beta Pairing: Qua...