[EDITED/ĐAM MỸ] TỰ BẠCH

By oct_opal

136K 6.7K 209

Tên gốc: Tự bạch Tác giả: Hoàn Nhan Thanh Tiêu Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, sinh tử, ấm áp, ngọt văn (điêu đó... More

❗❗❗CẢNH BÁO❗❗❗
Chương 1.1. Ký ức cũ
Chương 1.2.
Chương 1.3.
Chương 2.1. Ác mộng
Chương 2.2.
Chương 2.3.
Chương 2.4.
Chương 2.5.
Chương 3.1. Vô hình
Chương 3.2.
Chương 3.3.
Chương 4.1. Từ bỏ
Chương 4.2.
Chương 4.3.
Chương 5.1. Không lời diễn tả
Chương 5.2.
Chương 5.3.
Chương 6.1. Không kịp
Chương 6.2.
Chương 7.1: Chỉ nói bình thường
Chương 7.2.
Chương 7.3.
Chương 8: Ống kính dài
Chương 8.2.
Chương 8.3.
Chương 9.1. Nếu như
Chương 9.2.
Chương 9.3.
Chương 10.1. Yêu
Chương 10.2.
Chương 10.3.
Chương 11.1: Không để em một mình
Chương 11.2
Chương 11.3.
Chương 11.4.
Chương 12.1: Thật tốt
Chương 12.2.
Chương 12.3.
Chương 13.1. Thuần trắng
Chương 13.2.
Chương 13.3.
Chương 14.1. Không sợ
Chương 14.2.
Chương 14.3.
Chương 14.4.
Chương 15.1. Hoa hồng đỏ
Chương 15.2.
Chương 15.3.
Chương 16.1. Người từng là tuổi trẻ
Chương 16.2.
Chương 16.3.
Chương 16.4.
Chương 17.1. Em nghĩ nắng trời sẽ rất tốt
Chương 17.2.
Chương 17.3.
Chương 18.1. Ước định
Chương 18.2.
Chương 18.3.
Chương 19.1. 1000x
Chương 19.2.
Chương 19.3.
Chương 19.4.
Chương 20.1: Thư tình
Chương 20.2.
Chương 21.2.
Chương 21.3.
Chương 22.1: Nếu để em nói tiếp
Chương 22.2.
Chương 22.3.
Chương 22.4.
Chương 23.1. Vẫn sẽ
Chương 23.2.
Chương 23.3.
Chương 23.4.
Chương 23.5.
Chương 24.1. Em muốn anh
Chương 24.2.
Chương 24.3.
Chương 24.4.
Chương 25.1. Người yêu
Chương 25.2.
Chương 25.3.
Chương 26.1. Vài phút cần anh
Chương 26.2.
Chương 27.1. Anh là một hồi mộng đẹp của em
Chương 27.2.
Chương 28.1. Kết cục
Chương 28.2.
Phiên ngoại

Chương 21.1: Dựa vào yêu

1.1K 57 0
By oct_opal

Chờ đến khi ôm tận hứng, Giản Thư dùng hết sự tỉnh táo còn sót lại mới phát hiện ra có gì đó không ổn: nhiệt độ giữa cổ Lê Hành cao bất thường, lúc đầu anh còn tưởng là do mình quá lạnh cọ trán thử một chút, lúc này anh mới nhận ra hình như Lê Hành phát sốt.

Người trong ngực hắn không ngừng cử động, Lê Hành nghĩ đến những chiếc ống khác nhau gắn trên người anh liền lập tức kinh hãi, hắn vội vàng đưa tay xoa lưng đối phương để an ủi, đồng thời hỏi anh có khó chịu chỗ nào không. Cách lớp quần áo bệnh nhân không quá dày, Giản Thư cảm thấy lòng bàn tay của Lê Hành đang vuốt sau lưng mình cũng có chút nóng.

"A Hành... anh, có phải... anh... phát sốt không?"

Giản Thư sợ giọng mình quá nhỏ, lời nói cũng không lưu loát nên trong lòng càng gấp, theo bản năng mà muốn dùng bàn tay đang truyền dịch thử nhiệt độ trên trán của Lê Hành.

Lê Hành sửng sốt một hồi, vội vàng ngăn cản động tác của Giản Thư. Trước đó không ai nói gì, hắn cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, lúc này Lê Hành thật sự cảm thấy thân thể phát lạnh, đầu dường như cũng có chút nặng nề.

"Vết thương của anh... vẫn chưa chữa lành sao?" Giọng điệu của Giản Thư xuất hiện sự tức giận hiếm có, ngón tay nắm chặt lấy quần áo của Lê Hành.

"Có có có." Mắt thấy dao động trên điện tâm đồ càng lúc càng lớn, Lê Hành sợ hết hồn, vội vàng đặt Giản Thư lại trên giường, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang cố gắng tháo mặt nạ dưỡng khí ra, "Anh có xử lý, em đừng lo lắng."

"Anh bị sốt ..." Giản Thư kiên trì lặp lại.

"Anh biết rồi, không sao đâu, có lẽ là do vết thương còn chưa lành, đừng sợ, anh... anh, lát nữa sẽ tìm bác sĩ xem sao."

"Đi bây giờ..." Giản Thư gấp gáp, chỉ cảm thấy bụng càng thêm đau, phải cố gắng nhịn mới không rên lên thành tiếng.

"Anh, anh trước tiên cho em..." Lê Hành chưa từng bị ai quản lý như thế này, nhất thời có chút không biết làm sao, đứng ở bên giường ở lại cũng không được, đi cũng không xong.

"Anh trước đi..." Giản Thư cảm thấy trong lòng vô lực, đành phải đẩy cánh tay Lê Hành ra một lần nữa, nhưng cánh tay chỉ hư nhược đưa lên rồi lại bất lực hạ xuống.

"Được được, anh đi trước, em đừng nhúc nhích..." Lê Hành nhìn cái tay còn đang ghim tiêm mà vẫn không chịu an phận liền hoảng hốt.

Lúc này, Giản Thư mới hợp tác để Lê Hành đặt tay mình về vị trí cũ, nhìn Lê Hành bước đi cẩn thận ra khỏi phòng bệnh, thực ra nãy giờ anh đã vô cùng chóng mặt, tai thì ù đi nhưng anh vẫn cẩn thận kiểm soát biểu tình của mình, chỉ sợ Lê Hành sẽ nhìn ra manh mối.

Lê Hành vẫn đến quầy y tá trước, nhờ hai cô gái làm tìm bác sĩ đến khám cho Giản Thư, sau đó mới vội vàng xuống lầu. Trên thực tế, hắn còn không biết nên đến khoa nào để khám cho vết thương của mình. Ngày hôm đó đến bệnh viện, hắn chỉ khâu một mũi trong phòng cấp cứu, sau đó không rời phòng bệnh của Giản Thư nửa bước, vì vậy mỗi lần thay băng vết thương đều dựa vào chính mình, hôm nay nhớ đến, hắn mới bàng hoàng phát hiện hình như thời gian tháo chỉ khâu đã qua chỉ định của bác sĩ.

Lê Hành do dự một chút, cuối cùng cũng vào phòng cấp cứu, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng cắt chỉ và trở về trong vòng nửa giờ, nhưng kết quả bác sĩ nhìn vết thương hồi lâu rồi lại nói: "Vết thương nhiễm trùng, cắt chỉ cũ, khâu lại lần nữa ", bóp nghẹt kế hoạch viên mãn của Lê Hành từ trong nôi.

Vết thương bị viêm, việc cắt chỉ không chỉ khiến vết khâu khó tháo mà còn đau như kim châm, chưa kể khi bôi cồn và oxy già lên vết thương, Lê Hành chỉ cảm thấy lúc bị thương còn không phải chịu đựng nhiều như vậy, vô cùng đau lòng. Cuối cùng khi đưa ra quyết định, Lê Hành đã toát mồ hôi lạnh. Trong khi viết hồ sơ bệnh án, bác sĩ nói:

"Nhiễm trùng dẫn đến sốt nhẹ, tốt nhất là phải truyền nước mới mau khỏi."

"Truyền nước mất bao lâu?" Lê Hành hỏi.

"Hai bình kháng viêm, nếu nhanh... thì khoảng một giờ," bác sĩ ngẩng đầu nhìn Lê Hành, thấy hắn không tình nguyện thì nói, "Nếu thật sự không muốn tiêm thì có thể uống thuốc tiêu viêm, cơn sốt sẽ chậm hết hơn."

"Không sao." Lê Hành vừa nghĩ đến việc lấy thuốc uống thì có thể về phòng bệnh với Giản Thư thì tâm tình lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, "Phiền bác sĩ cho tôi thuốc uống."

"Cậu là người lớn, còn sợ tiêm?"

Lê Hành chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết có phải là do phát sốt không, tuy biết không cần giải thích, nhưng lại không nhịn được mà thuận theo lời của của bác sĩ, thẳng thắn nói:

"Không phải, tôi... người yêu của tôi đang nằm viện, tôi phải chăm sóc em ấy."

Bác sĩ không nói gì, viết đơn thuốc rồi kẹp trong hồ sơ bệnh án, đưa lại cho Lê Hành. Cuối cùng, bác sĩ còn nói thêm:

"Vậy thì chúc các cậu mau chóng bình phục."

Một câu nói thuận miệng từ một người không liên quan khiến Lê Hành cảm thấy vui vẻ như vừa mới gặp may, hắn cũng không biết mình về phòng bệnh bằng cách nào.

Giường bệnh của Giản Thư hơi nâng lên, người nằm trên đó yên lặng, tấm chăn bông màu trắng bị độ cong của bụng vén lên, máy theo dõi tim thai phức tạp đã được tháo ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh hơn rất nhiều, khi Lê Hành bước vào. Giản Thư đang cẩn thận xoay người sang một bên, không biết quá trình này có động tới thắt lưng hay không mà Giản Thư theo bản năng muốn dùng bàn tay còn quấn băng vải xoa xoa một chút, vừa mới thử cử động thì vết thương trên tay bắt đầu đau nhức, Giản Thư khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lê Hành bước nhanh tới.

Lê Hành đỡ lấy Giản Thư đang hơi nghiêng người, dời bàn tay bị thương của anh ra, hắn từ từ ấn vào eo anh, vừa ấn vừa xoa mà không khỏi suy nghĩ, lúc trước khi hắn còn mơ màng, A Thư của hắn đã sợ hãi đến thế nào mới có thể dùng cái tay đau đớn này sống chết gì cũng cầm chặt tay của mình?

Thảo nào có vài lần, trên băng gạc còn dính máu.

Như thể họ thực sự cảm ứng được nhau, bàn tay của Lê Hành dùng sức ấn vào nơi đau nhức của Giản Thư, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Giản Thư nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới hỏi: "Anh đã gặp bác sĩ chưa?"

"Đi rồi, vết thương chỉ hơi viêm một chút thôi. Bác sĩ đã kê đơn thuốc, uống rồi là ổn thôi." Lê Hành nhẹ nhàng đáp lại Giản Thư.

"Anh ăn chưa?"

"Anh ăn rồi, em có đói không?"

Giản Thư chỉ cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, không muốn ăn nên anh lắc đầu.

"Em còn muốn nôn sao?"

"Ừm, một chút..."

"Gần đây em phải uống rất nhiều thuốc, mới tỉnh dậy nên cơ thể suy nhược, anh đã hỏi bác sĩ, đâu là chuyện bình thường, em đừng lo lắng."

Tất nhiên Giản Thư biết. Lúc nãy bác sĩ đến cũng đã nói với anh rồi, cho nên lúc này anh chỉ thấy Lê Hành thật đáng yêu: là người lo lắng nhất nhưng lại đi an ủi người khác.

"A Hành, buổi chiều..." Giản Thư đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

"Ừ, đã là buổi chiều", Lê Hành phỏng đoán suy nghĩ của Giản Thư, nói thêm, "Bác sĩ nói tình trạng bây giờ của em vẫn chưa ổn định, nên tốt nhất là em nên nghỉ ngơi trong một môi trường yên tĩnh, em cố nhịn mấy ngày nữa, sau đó anh sẽ đưa em ra tắm nắng."

Giản Thư cười cười, giải thích:

"Ý em là, anh đi ăn trưa đi."

"Anh không vội, anh ở lại cùng em..."

"Em vội..." Giản Thư vẫn còn một chút biệt nữu, hơi do dự rồi mới nói tiếp, "Anh phải uống thuốc đúng giờ."

"Được, anh đi ngay."

Lê Hành nói, nhưng cơ thể của hắn không hề cử động mà vẫn nhịp nhàng xoa bóp cho Giản Thư g.

"Còn nữa..." Bụng của Giản Thư lại bắt đầu đau, anh không kìm được mà nhắm mắt lại, "Anh về nhà một chút, lấy tập tài liệu trên bàn đầu giường của em... là bản thảo thiết kế sửa mãi vẫn chưa tốt kia, em có nghĩ ra một phương án, anh xem thử có thể dùng được không."

Lê Hành cứng người.

Hắn còn nghĩ trước khi ngã bệnh, Giản Thư đang làm thí nghiệm của anh, nhưng hắn không ngờ anh đang giải quyết rắc rối cho hắn.

Cảm thấy phần eo và bụng được mát xa thoải mái dừng lại, Giản Thư hơi khó chịu mà di chuyển: "Ừm...ở đây, ấn..."

Lê Hành suýt chút nữa nghi ngờ trái tim của mình ngâm trong nước chanh nồng nặc, nếu không làm sao có thể chua như vậy? Trước khi ý thức của hắn kịp phản ứng, cơ thể hắn đã tự giác cúi xuống, hôn mạnh lên trán Giản Thư.

Nếu không phải vì bệnh nhân cần sự im lặng tuyệt đối, Lê Hành cảm thấy mình sẽ phải hét lên vài lần mới có thể thoát khỏi sự rối rắm chặn ngang ở trong lòng.

"Lần sau không cho..."

Giản Thư được hôn rất thoải mái, không đáp lại lời của Lê Hành, anh cọ vào gối, mấy sợi tóc dài của anh bị cọ xát rối bù.

Lê Hành không thể làm gì Giản Thư, vì vậy hắn chỉ nhét chăn bông cho anh, giúp anh xoa eo rồi nhìn anh ngủ.

Nhưng lần sau, em vẫn muốn giúp anh.

Giản Thư trả lời ở trong lòng.

Continue Reading

You'll Also Like

16.4K 1.2K 7
Thể loại: Danmei, hiện đại, vườn trường, niên hạ, trọng sinh, sủng, thầm mến, đoản văn, 1x1, HE Tác giả: Lệnh Liên Sau khi sống lại biết đọc suy ngh...
3.9K 367 33
Thể loại: Tình trai, chủng điền, làm giàu, sảng văn, bàn tay kim cương, không gian. Số chương: Chưa biết. Lịch đăng: Tùy hôm đấy thế nào ạ. Tác giả:...
22.7K 3.2K 72
Mở mắt ra là một thế giới mới lạ Cùng với niềm yêu thích bóng đá khó bỏ Ông trời không phụ cậu Cho cậu một thân thể khoẻ mạnh để cậu có thể thỏa mãn...
138K 5.2K 17
- Tác giả: Mãn Tri Lương - Editor: Ổ Mèo Ăn Mặn, Bạch Tố Tố - Thể loại: đam mỹ, hiện đại, nhẹ nhàng, cao H, 1v1, HE - Văn án: Dường như Lâm Lăng đã t...