(ĐM) Thiếu gia cá mặn xuyên t...

By OdaIris290

2M 153K 16.9K

Hán Việt: Hàm ngư thiếu gia xuyên thành phản phái đích bạch nguyệt quang Tác giả: Đường Tam Giáp Nguồn: Wikid... More

🐟Văn án🐟
🐟Chương 1🐟
🐟Chương 2🐟
🐟Chương 3🐟
🐟Chương 4🐟
🐟Chương 5🐟
🐟Chương 6🐟
🐟Chương 7🐟
🐟Chương 8🐟
🐟Chương 9🐟
🐟Chương 10🐟
🐟Chương 11🐟
🐟Chương 12🐟
🐟Chương 13🐟
🐟Chương 14🐟
Thông báo Wordpress🔒
🐟Chương 15🐟
🐟Chương 16🐟
🐟Chương 17🐟
🐟Chương 18🐟
🐟Chương 19🐟
🐟Chương 20🐟
🐟Chương 21🐟
🐟Chương 22🐟
🐟Chương 23🐟
🐟Chương 24🐟
🐟Chương 25🐟
🐳Sơ đồ quan hệ Nhân vật🐳
🐟Chương 26🐟
🐟Chương 27🐟
🐟Chương 28🐟
🐟Chương 29🐟
🐟Chương 30🐟
🐟Chương 31🐟
🐟Chương 32🐟
🐟Chương 33🐟
🐟Chương 34🐟
🐟Chương 35🐟
🐟Chương 36🐟
🐟Chương 37🐟
🐟Chương 38🐟
🐟Chương 39🐟
🐟Chương 40🐟
🐟Chương 41🐟
🐟Chương 42🐟
🐟Chương 43🐟
🐟Chương 44🐟
🐟Chương 45🐟
🐟Chương 46🐟
🐟Chương 47🐟
🐟Chương 48🐟
🐟Chương 49🐟
🐟Chương 50🐟
🐟Chương 51🐟
🐟Chương 52🐟
🐟Chương 54🐟
🐟Chương 55🐟
🐟Chương 56🐟
🐟Chương 57🐟
🐟Chương 58🐟
🐟Chương 59🐟
🐟Chương 60🐟
🐟Chương 61🐟
🐟Chương 62🐟
🐟Chương 63🐟
🐟Chương 64🐟
🐟Chương 65🐟
🐟Chương 66🐟
🐟Chương 67🐟
🐟Chương 68🐟
🐟Chương 69🐟
🐟Chương 70🐟
🐟Chương 71🐟
🐟Chương 72🐟
🐟Chương 73🐟
🐟Chương 74🐟
🐟Chương 75🐟
🐟Chương 76🐟
🐟Chương 77🐟
🐟Chương 78🐟
🐟Chương 79🐟
🐟Chương 80🐟
🐟Chương 81🐟
🐟Chương 82🐟
🐟Chương 83🐟
🐟Chương 84🐟
🐟Chương 85🐟
🐟Chương 86🐟
🐟Chương 87🐟
🐟Chương 88🐟
🐟Chương 89🐟
🐟Chương 90🐟
🐟Chương 91🐟
🐟Chương 92🐟
🐟Chương 93🐟
🐟Chương 94🐟
🐟Chương 95🐟
🐟Chương 96🐟
🐟Chương 97🐟
🐟Chương 98🐟
🐟Chương 99🐟
🐟Chương 100🐟
🐟Chương 101🐟
🐟Chương 102🐟
🐟Chương 103🐟
🐟Chương 104🐟
🐟Chương 105🐟
🐟Chương 106🐟
🐟Chương 107🐟
🐟Chương 108🐟
🐟Chương 109🐟
🐟Chương 110🐟
🐟Chương 111🐟
🐟Chương 112 - (1)🐟
🐟Chương 112 - (2)🐟
🐟Chương 113🐟
🐟Chương 114🐟
🐟Chương 115🐟
❗❗❗PR Truyện mới❗❗❗

🐟Chương 53🐟

15K 1K 141
By OdaIris290

Một đường ra khỏi quán bar này, Đường Dục đã ngẩng đầu lên xác nhận rất nhiều lần, xem người dẫn cậu đi có phải là Tần Thời Luật hay không, mỗi lần nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì Đường Dục sẽ đi theo hắn vài bước, sau đó lại khựng lại nhìn, thẳng đến khi đi ra trước cửa xe.

Tần Thời Luật mở cửa ghế lái phụ, Đường Dục ôm cửa xe không chịu vào, cậu ngẩng đầu hỏi Tần Thời Luật: "Sao anh biết em ở đây?"

Tần Thời Luật gỡ tay cậu ra, nhét người vào trong xe: "Anh không nên biết?"

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật đang thắt dây an toàn cho mình, "Anh tức giận sao?"

Tần Thời Luật không nhìn cậu: "Anh tức giận thì em để ý sao?"

Tần Thời Luật đóng cửa xe lại, đi vòng đến ghế lái.

Mới vừa ngồi vào liền nghe Đường Dục nói: "Em không có cố ý chọc anh tức giận."

Lời này cũng khá dễ nghe, nhưng giá trị tín nhiệm quá thấp, Tần Thời Luật nói: "Hơn nửa đêm không về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe, anh thấy em chính là muốn chọc anh tức chết.

Đường Dục lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tần Thời Luật.

"Làm sao anh tìm được em?"

"Đường Lạc gọi cho anh, nói có người bạn nhìn thấy em ở đây."

Đường Dục nhíu mày, Dư Nhạc Dương nói quả nhiên không sai, chắc chắn là cái người tên Tưởng Lục Xuyên kia nói cho Đường Lạc.

Tần Thời Luật khởi động xe: "Mệt thì ngủ một lát đi."

Đường Dục buồn ngủ, nhưng cậu vẫn chưa muốn ngủ, lập tức cáo trạng: "Người gọi em ra hôm nay tên là Tưởng Lục Xuyên, Dư Nhạc Dương nói hắn là chó săn của Đường Lạc."

Đường Lạc không tin cái gọi là trùng hợp, Tần Thời Luật càng không tin, Đường Lạc gọi điện cho hắn ngay lúc hắn đang không tìm thấy Đường Dục, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất khả nghi.

Tần Thời Luật thở dài: "Biết rõ người ta cố ý, vậy em còn tới đây làm gì?"

Đường Dục quay đầu đi, dựa vào cửa sổ xe, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hôm nay em uống lên sáu chai rượu."

Lần trước cậu nói tửu lượng của cậu là sáu chai, Tần Thời Luật lại cảm thấy hắn cái gọi là "tửu lượng" này vẫn chưa đến mức khiến cậu gục ngã, dáng vẻ của cậu nhiều lắm chỉ xem như hơi mơ hồ, thậm chí ở phương diện nào đó còn rất thanh tỉnh, vẫn còn một khoảng cách nhất định với thật sự uống say.

Tần Thời Luật sợ cậu bị đập đầu, nâng đầu cậu quay qua: "Không phải bạn em đã nhắc nhở không cho em tới hay sao, tại sao còn muốn tới?"

Đường Dục hung hăng nói: "Em phải cho bọn họ nhìn thấy lợi hại."

Tần Thời Luật không biết cậu "mềm oặt" thành như vậy thì có chỗ nào lợi hại, "Tự mình uống thành như vậy thì rất lợi hại?"

Đường Dục nghiêng đầu nhìn hắn: "Em đổi tất cả rượu của bọn họ thành rượu quý đắt nhất, sau đó em không thanh toán."

Tần Thời Luật: "......"

Là lợi hại dữ chưa?

Cái quán bar nhỏ tồi tàn này, cho dù mua hết tất cả rượu bên trong chắc cũng chẳng tốn được bao nhiêu tiền.

Đường Dục lại lẩm bẩm: "Cái quán bar này không được tốt cho lắm, không có rượu quý, tiện nghi bọn họ rồi."

Không biết như thế nào, Tần Thời Luật lại nhớ tới buổi tối hôm bọn họ đi lãnh chứng, Đường Dục cố ý không chừa cơm cho hắn, hắn suýt chút nữa đã quên, cậu thoạt nhìn không buồn hé răng, nhưng thực tế lại lén lút ghi hận rồi trả thù.

Đường Dục nói xong, đôi mắt lại bắt đầu đăm đăm, nhìn chằm chằm hầu kết của Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật nhận thấy tầm mắt của cậu: "Nhìn cái gì vậy?"

Đường Dục đột nhiên duỗi tay chọc lên hầu kết của hắn một cái, thiếu chút nữa chọc cho Tần Thời Luật nôn ra.

Tần Thời Luật khụ một tiếng, bây giờ hắn tin cậu thật sự uống say rồi, xuống tay không biết nặng nhẹ như vậy, đây là muốn chọc chết hắn hả?

Đường Dục sờ sờ hầu kết của hắn, lại nhéo nhéo: "Chỗ này của anh thật gợi cảm."

Hầu kết Tần Thời Luật lăn lên lăn xuống: "......" Thật muốn mạng hắn mà.

*****

Rượu rẻ tiền thật sự không nên uống, ngày hôm sau, từ buổi sáng đến tận chiều, đầu Đường Dục nặng trĩu, cả người đều không có sức lực.

Buổi sáng cậu nằm ở ngoài ban công trong phòng, đầu giờ chiều mặt trời lên cao cậu liền đổi thành nằm liệt trên sô pha dưới nhà, cơ hồ cả ngày đều không động đậy.

Buổi chiều còn chưa đến 5 giờ Tần Thời Luật đã về nhà, nhìn Đường Dục nằm ở giữa đống gối, Tần Thời Luật đi tới, cúi người sờ trán cậu: "Sao bây giờ còn nằm?"

Đường Dục nằm một ngày, cứ ngồi dậy là choáng váng đầu nên cậu dứt khoát nằm im bất động: "Rượu ở quán bar ngày hôm qua chắc chắn là giả rồi, làm em uống bị đau đầu."

"Em đau đầu có thể là do em nằm lâu đó, bé lười." Tần Thời Luật dìu cậu lên, "Lên lầu thay quần áo, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn."

Đường Dục không muốn động, cậu mềm nhũn nằm liệt trở về: "Em muốn ăn cơm dì Trương nấu."

Tần Thời Luật trực tiếp bế người từ trên sô pha lên: "Hôm nay dì Trương không nấu cơm, chúng ta tới nhà chú em ăn."

Đường Dục lập tức bị doạ: "Đi đâu?"

Tần Thời Luật ôm cậu lên lầu, vào phòng ngủ đặt cậu lên giường rồi đi tới tủ tìm quần áo, "Tới nhà chú em, anh đã gọi cho ông ấy rồi."

Đường Dục ngả người lăn một vòng trên giường, cuốn bản thân thành một cục: "Em không đi."

Cậu không muốn gặp Đường Vĩ Hoành, càng không muốn gặp Đường Lạc, cậu chỉ muốn yên bình tồn tại, tại sao chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy cũng không thể thành toàn cho cậu?

Tần Thời Luật thật đáng ghét!

Thấy cậu duỗi tay chuẩn bị kéo chăn chui vào trong, Tần Thời Luật lập tức túm chặt một góc chăn khác: "Em không muốn biết Đường Lạc và chó săn của hắn tối hôm qua có âm mưu gì sao?"

Đường Dục một mạch ngẩng đầu, giống như con mèo thò đầu ra khi gặp được thứ gì đó mới lạ, "Là cái gì?"

Tần Thời Luật ra vẻ thần bí: "Đi rồi chẳng phải sẽ biết sao?"

Đường Dục bị Tần Thời Luật dỗ lên xe, xe lăn bánh cậu mới bắt đầu hối hận: "Kỳ thật em cũng không muốn biết lắm."

Cậu chỉ cần biết Đường Lạc không phải người tốt là được, nội dung chi tiết bên trong cậu biết rồi cũng đâu làm được gì.

Tần Thời Luật lại không nghĩ như vậy, hắn muốn cho Đường Dục hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của một nhà Đường Vĩ Hoành, bọn họ dám lừa dối Đường Dục, hắn sẽ vạch trần tất cả để cho người một nhà bọn họ biết hậu quả khi làm những việc đó.

Đường Dục tổng cộng đã tới đây hai lần, lần trước tới là vì miếng đất Tây giao, cậu cho rằng đó sẽ là lần cuối cùng, không nghĩ tới còn chưa qua được bao lâu đã tới lần nữa.

Cậu cũng không thể nói được lí do vì sao, nhưng cậu không thích nơi này. Theo lý thuyết lần trước là lần đầu tiên cậu tới, nhưng từ lúc vào cửa trong lòng cậu đã bắt đầu không thoải mái, nghẹn khuất khó chịu cực kì.

Xe ngừng ở dưới lầu, Đường Dục nhíu mày không muốn xuống xe, Tần Thời Luật đành phải mở cửa xe kéo người bên trong ra, "Đừng sợ, bọn họ không dám bắt nạt em."

Không phải Đường Dục sợ bị bắt nạt, chỉ là không muốn đi vào.

Mười ngón tay bị Tần Thời Luật siết chặt nắm lấy, Đường Dục cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay Tần Thời Luật rất lớn, so sánh với hắn, tay Đường Dục bỗng dưng trở nên nhỏ xíu, bị đối phương hoàn toàn bao bọc lấy.

Cảm giác không thoải mái khó hiểu kia đã phai nhạt đi rất nhiều, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật...... Có lẽ đây chính là sức mạnh của đại vai ác.

Đường Lạc nghe nói Tần Thời Luật và Đường Dục sẽ tới nhà ăn cơm, mà còn là Tần Thời Luật chủ động gọi điện thoại cho Đường Vĩ Hoành, Đường Lạc có chút không thể tưởng tượng nổi.

Tần Thời Luật biết Đường Dục ở bên ngoài làm xằng bậy mà vẫn không tức giận, sao có thể cùng Đường Dục tới nhà bọn họ ăn cơm, chẳng lẽ là tới trả hàng?

Chuông cửa vang lên, Đường Lạc ôm tâm trạng xem náo nhiệt ra mở cửa, kết quả nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, Đường Dục ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tần Thời Luật.

Đường Lạc: "......"

Tại sao lại như vậy?

Đường Vĩ Hoành và Lương Như lập tức đi ra, Đường Vĩ Hoành vẻ mặt tươi cười tiếp đón: "Nào, mau vào đi, hôm nay mợ làm rất nhiều món con thích."

Sau khi vào cửa, Tần Thời Luật tự nhiên ngồi xổm xuống đổi giày cho Đường Dục, Đường Vĩ Hoành lập tức nghẹn lời khách sáo ở cổ họng...... Cái này, sao hắn lại có thể thay giày cho Đường Dục?

Đường Dục cúi đầu nhìn Tần Thời Luật, tuy hắn thường xuyên giúp cậu thay quần áo, nhưng đổi giày vẫn là lần đầu tiên, hai người rất ít khi ra cửa cùng nhau, Tần Thời Luật cũng không có cơ hội đổi giày cho cậu.

Bất quá Đường Dục chưa bao giờ kháng cự sự giúp đỡ của Tần Thời Luật, cậu vịn vào vai Tần Thời Luật để phòng bản thân té ngã, tùy ý để hắn cởi giày, nhét hai chân cậu vào dép lê.

Lương Như và Đường Vĩ Hoành liếc mắt nhìn nhau một cái, Lương Như lén lút trợn trắng mắt.

Khoe khoang cái gì, không phải chỉ là giả vờ thôi sao!

Nhưng Đường Vĩ Hoành không cho là vậy, người đứng đầu thanh danh hiển hách của Tần gia lại ngồi xổm xuống đổi giày cho người khác, lời này nói ra ai dám tin?

Ánh mắt Đường Lạc phiếm ánh nước ghen tị, lời nói ra cũng không nhịn được chua chát: "Mệnh Tiểu Dục thật tốt, trước kia ở nhà có ba mẹ anh yêu chiều, bây giờ kết hôn rồi, đi giày cũng có người đổi cho."

Đường Dục bá đạo vỗ vỗ bả vai Tần Thời Luật: "Anh hâm mộ sao?"

Đường Vĩ Hoành nhìn động tác của Đường Dục, bị dọa đến quên hô hấp.

Thằng nhóc này vỗ vào đâu vậy hả?

Vỗ người ta "xù lông" thì làm sao bây giờ?!

Tần Thời Luật cũng không "xù lông", hắn đổi giày cho Đường Dục xong, đứng lên dắt tay cậu, "Sao cậu biết cậu không có ai đổi giày dùm, không phải cậu có rất nhiều bạn bè sao, đổi gì mà chẳng được?"

Đường Dục không nghe ra ý nghĩa sâu xa của lời này, nhưng Đường Lạc lại nghe hiểu.

Hắn nói Đường Lạc có nhiều bạn bè, đổi gì mà chẳng được, ý tứ chính là bạn bè của cậu ta đều có quan hệ mờ ám.

Đường Lạc vốn tới xem náo nhiệt, kết quả người còn chưa vào nhà đã nhục nhã cậu ta một trận, sắc mặt khó coi nhìn hai người đang nắm tay nhau, có chút không hiểu.

Không phải tối hôm qua Đường Dục bị người lạ dẫn đi sao? Tần Thời Luật một chút cũng không ngại?

Thời điểm ăn cơm, Đường Lạc làm bộ lơ đãng nhắc tới chuyện tối hôm qua: "Tiểu Dục, nghe nói hôm qua em lại tới quán bar chơi, em đã kết hôn với Tần tổng rồi, mấy chỗ như vậy về sau ít đi lại vẫn tốt hơn."

Tần Thời Luật gắp một miếng thịt đặt vào chén Đường Dục, thái độ bình tĩnh làm Đường Lạc càng nhìn càng thêm không hiểu.

Tần Thời Luật nói: Nói tới chuyện này, tôi còn muốn cảm ơn người bạn nào đó của cậu đã mật báo, nếu không có hắn, chỉ sợ là tối hôm qua tôi phải đi "nhặt xác" Đường Dục rồi." Lời này nghe như đang cảm kích, nhưng lại không giống, làm gì có ai lại dùng hai từ như "mật báo" này để tỏ vẻ cảm ơn?

Lúc Tần Thời Luật nói đến "nhặt xác" thì nhìn chằm chằm Đường Lạc, Đường Lạc bị hắn nhìn tới chột dạ: "...... Hắn chỉ tình cờ nhìn thấy lúc tới đó chơi mà thôi."

"Phải không?" Tần Thời Luật tiếp tục gắp đồ ăn cho Đường Dục: "Không biết người bạn kia của cậu tên gì, cõ lẽ tôi phải trực tiếp cảm ơn hắn rồi."

Đường Dục không phải không nghe ra mấy lời sắc bén của Tần Thời Luật, nhưng hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm, cậu tới đây là vì muốn biết âm mưu của Đường Lạc, cậu cúi đầu dùng điện thoại tra "nhặt xác" có ý gì.

—— Dẫn nam hoặc nữ uống say ra khỏi quán bar rồi phát sinh quan hệ, cũng có thể gọi là tình một đêm.

Đường Dục ngẩng đầu nhìn Đường Lạc.

Cậu biết người này xấu, nhưng không biết anh ta lại có thể xấu xa như vậy.

Anh ta muốn chuốc cho cậu say rồi ngoại tình, sau đó để Tần Thời Luật lấy mạng cậu sao!

Đường Dục may mắn, may mắn cậu có tửu lượng tốt!

Tần Thời Luật nói muốn gặp bạn của Đường Lạc, Đường Lạc nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, làm gì có người này, nếu có thì cũng là Tưởng Lục Xuyên, nhưng tất nhiên cậu ta không thể dẫn Tưởng Lục Xuyên tới trước mặt hắn được.

Đường Lạc cười xấu hổ: "Hắn cũng chỉ gọi điện thoại nói cho tôi biết, cũng không có làm gì."

Tần Thời Luật buông đũa, "Cũng đúng, may mắn là hắn không có làm gì, nếu không......"

Tần Thời Luật nói đến đây thì ngừng lại không nói tiếp, Đường Lạc vô cùng bồn chồn, cậu ta không rõ ý tứ trong ánh mắt của Tần Thời Luật, nhưng vẫn có cảm giác hình như hắn đã biết gì đó.

Đường Vĩ Hoành không biết Đường Lạc đã làm gì, nhưng ông ta vẫn thuận theo mắng: "Đứa nhỏ này, Tiểu Tần muốn biết người đó là ai thì con cứ nói ra không phải xong rồi sao, ấp a ấp úng làm gì?"

Đường Lạc mệt tâm nhìn thoáng qua Đường Vĩ Hoành.

Đường Lạc nói không nên lời, nếu là trước kia thì có lẽ cậu ta sẽ tìm đến Hồ Chính Đình nói dối thay, nhưng hiện tại Hồ Chính Đình căn bản không để ý tới cậu ta, lần trước Chu Bằng và Vương Chính từng vào đồn cảnh sát chung với Đường Dục, chỉ có đồ ngu mới tin bọn họ sợ Đường Dục xảy ra chuyện nên mới gọi báo tin.

Đường Dục đột nhiên xen vào: "Chắc không phải là Tưởng Lục Xuyên chứ?"

Đường Dục nói chuyện chậm rì rì, nhưng mỗi chữ lại giống như đâm thẳng vào tim Đường Lạc, Đường Lạc hơi lắp bắp: "Đương, đương nhiên không phải, Tưởng Lục Xuyên là ai?"

Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, lăn lê bò lết trên thương trường đã lâu, nói loanh quanh lòng vòng đã thành thói quen, hắn thế nào cũng không ngờ được Đường Dục lại dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy để hỏi Đường Lạc.

Đáng yêu quá, nhưng vẫn rất ngây thơ, hỏi như vậy ai sẽ thừa nhận chứ?

Nhưng mà Đường Dục ngay thẳng vẫn chưa kết thúc, cậu nhìn Đường Lạc có chết cũng không thừa nhận, tiếp tục nói: "Tưởng Lục Xuyên là chó săn của anh, ngày hôm qua là anh kêu cậu ta rủ tôi ra ngoài uống rượu, các người muốn chuốc say tôi để người khác "nhặt xác". Ngày hôm qua, điện thoại tôi không biết đã bị ai tắt máy, Tần Thời Luật gọi điện thoại tới tôi không nhận được, anh gọi cho Tần Thời Luật mật báo, mục đích của anh chính là muốn để hắn thấy tôi ngoại tình, để hắn tức giận rồi ly hôn với tôi, bởi vì anh thích hắn."

Đường Vĩ Hoành: "......"

Lương Như: "......"

Đường Lạc: "......"

Đường Lạc nghe cậu phân tích không sai một chữ, mặt mũi trắng bệch.

Làm sao nó biết được?

Đường Dục cơ hồ đoán trúng tất cả, ngay cả chuyện điện thoại cậu bị tắt máy cũng biết, Đường Lạc không thể không nghi ngờ có phải Đường Dục đã dùng "tà ma ngoại đạo" gì hay không.

Thật ra Tần Thời Luật không để tâm đến chuyện Đường Lạc thích hắn cho lắm, Đường Dục có tiền án, nhìn ai không vừa mắt liền nói đối phương thích hắn, Lê Thành chính là một ví dụ tốt nhất.

Đường Vĩ Hoành với Lương Như đều biết chút tâm tư này của Đường Lạc, nghe thấy Đường Dục nói thẳng mọi chuyện trước mặt Tần Thời Luật, Đường Vĩ Hoành đều trợn tròn mắt.

Sao thằng ngu này cái gì cũng nói nói ra hết vậy?

Nó thật sự bị ngu hả? Không phải chỉ ngu một chút thôi đâu, bằng không làm gì có ai lại nói cái câu như "Anh thích chồng tôi" ở trước mặt chồng mình chứ?

Lương Như lập tức chuyển chủ đề lên người Đường Dục: "Tiểu Dục, con đừng nói lung tung, chính con đi ra ngoài chơi bị người ta nhìn thấy, anh con có lòng tốt nên mới báo cho Tần tổng, sao con lại nghĩ như vậy, chủ động thừa nhận sai lầm cũng đâu có gì ghê gớm, con học cái thói vô lại từ ai vậy hả?"

Tần Thời Luật cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Đường Vĩ Hoành: "Nghe nói Đường tiên sinh đối đãi với Đường Dục còn tốt hơn con trai ruột, thật là trăm nghe không bằng mắt thấy."

Đường Vĩ Hoành nghẹn, trừng mắt liếc Lương Như —— Không biết nói chuyện thì đừng nói!

Tần Thời Luật: "Bất quá tôi cảm thấy rất may mắn vì lời đồn đãi bên ngoài đều không đúng sự thật, bằng không Tiểu Dục bị dạy giống như con trai của Đường tiên sinh đây, tôi thật sự là không dám khen ngợi."

Chỉ một câu đã lập tức chọc thủng sự dối trá của Đường Vĩ Hoành, cũng đồng thời cự tuyệt cái "thích" này của Đường Lạc, thậm chí còn biểu lộ thái độ của hắn, Đường Dục là tốt nhất, dù có tặng không Đường Lạc hắn cũng không cần.

Đường Vĩ Hoành có ngu ngốc cỡ nào cũng hiểu được Tần Thời Luật tới một chuyến này không đơn giản chỉ ăn một bữa cơm, mệt cho ông ta còn tưởng lúc ăn cơm sẽ có được chỗ tốt nào đó, kết quả người ta đến là để hưng sư vấn tội*!

*Hưng sư vấn tội: dẫn binh hỏi tội. Ý nghĩa: phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ.

Những chuyện khác Đường Vĩ Hoành không biết, nhưng ông ta biết nếu Tần Thời Luật không có chứng cứ trong tay, chắc chắn sẽ không trực tiếp tìm tới tận cửa như vậy, Đường Lạc thật sự quá ngu ngốc, nhược điểm đều đã ở trong tay người ta mà còn chủ động đề cập tới.

Đường Vĩ Hoành trừng mắt nhìn Đường Lạc một cái, sau đó nhìn về phía Đường Dục, hiện tại trong phòng này chỉ có duy nhất một mình Đường Dục là có thể xoa dịu Tần Thời Luật.

"Tiểu Dục à, chuyện này chắc là có hiểu lầm gì rồi, anh con cũng là lo lắng nửa đêm con một thân một mình ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện nên mới gọi báo cho Tần tổng, từ nhỏ cái gì anh con cũng nhường cho con hết, con không thể chỉ nghe người khác nói bậy liền tin là thật được."

Đường Dục không muốn nhìn gương mặt tươi cười dối trá của Đường Vĩ Hoành, cậu quay đầu nhìn Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nói: "Em muốn nói thì cứ nói."

Lần đầu tiên Đường Dục cảm thấy có người chống lưng là một loại cảm giác tốt như vậy, cậu nhìn về phía Đường Vĩ Hoành: "Vậy chú để anh ta nói đi, người nhìn thấy con tối hôm qua là ai."

Đường Vĩ Hoành: "......"

Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Đường Lạc, ông ta cũng biết khẳng định là không có người này.

Thấy hai cha con bọn họ không nói lời nào, Tần Thời Luật nói: "Thế nào, căn bản là không có người này, hay là không tiện nói tên?"

Đường Lạc không thể để ấn tượng của Tần Thời Luật về cậu ta bị huỷ hoại trong tay Đường Dục được, cân nhắc ở trong lòng một chút, tùy tiện nói ra một người: "Là Quách thiếu của giải trí Trường Ảnh."

Đường Dục nhướng mày.

Này không phải vừa khéo sao!

Cậu cầm điện thoại lên, cúi đầu ấn vài cái, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng "ting" ngắn ngủi.

Tần Thời Luật nhìn thấy trên ghi chú Đường Dục để là "Tiểu Lộc", hắn suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người kia là ai, đây không phải là cái cậu "em trai đẹp trai" mà Đường Dục hút nước miếng hay sao!

Bọn họ còn dám thêm bạn tốt!

Đường Dục gửi tin nhắn cho Phương Lộc Minh, Phương Lộc Minh cơ hồ là trả lời ngay lập tức, nhắn một dãy số điện thoại.

Đường Dục gọi vào dãy số Phương Lộc Minh gửi tới, đưa điện thoại cho Tần Thời Luật, một bộ biểu tình nắm chắc phần thắng lắc lắc đầu.

Tần Thời Luật nhìn ra cậu muốn cáo mượn oai hùm, hắn cầm lấy điện thoại, mở loa ngoài, điện thoại được kết nối đã lập tức nghe được một trận âm thanh ồn ào nhốn nháo.

Quách Bằng: "Ai vậy?"

Tần Thời Luật nói rõ họ tên: "Tôi là Tần Thời Luật."

Âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia trong nháy mắt im bặt: "Tần tổng? Ngài, sao ngài lại có số của tôi, ngài có chuyện gì sao?"

Đường Lạc nhận ra đối phương là ai, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cậu ta đặc biệt chọn một người không có khả năng liên quan đến Đường Dục, kết quả lại......

Đường Lạc khiếp sợ nhìn Đường Dục.

Sao nó lại có số điện thoại của Quách thiếu?

Tần Thời Luật thu sắc mặt biến hoá Đường Lạc vào đáy mắt: "Nghe nói tối hôm qua Quách thiếu gặp được bạn đời của tôi ở quán bar Hải Triều, còn gọi điện thoại báo cho người nhà của em ấy, tôi đây đặc biệt gọi tới để cảm ơn."

Quách Bằng thật sự không hiểu hắn đang nói gì: "Bạn đời của ngài? Ý ngài là Tiểu Đường gia? Không thể nào, tối hôm qua tôi đâu có tới quán bar Hải Triều, cũng không nhìn thấy Tiểu Đường gia, ngài nhận nhầm người rồi."

Đường Lạc:...... Tiểu Đường gia? Là đang nói Đường Dục?

Quách Bằng nói tất cả mọi người đều nghe thấy, vẻ mặt Đường Vĩ Hoành tràn đầy xấu hổ, ông ta lần nữa thầm mắng Đường Lạc ngu xuẩn, sao ông ta có thể sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy!

Nhìn Tần Thời Luật cúp điện thoại, Đường Lạc luống cuống: "Tần tổng, tôi......"

Mọi chuyện đã rõ ràng, Tần Thời Luật không cần phải nghe cậu ta giải thích nữa, hắn kéo Đường Dục đứng lên: "Đường tổng, chuyện nhà của chú tôi sẽ không tham dự, chú cứ xử lý cho tốt, chờ chú xử lý xong tôi lại đến."

...... Lại đến?

Lại đến làm gì?

Đường Vĩ Hoành biết rõ thủ đoạn của Tần Thời Luật, nếu xử lý chuyện này không tốt, đừng nói Đường Lạc, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng bị liên lụy.

Ông ta lập tức tát vào mặt Đường Lạc: "Còn không mau xin lỗi Tiểu Dục?"

Lương Như vội vàng đứng lên cản Đường Vĩ Hoành: "Anh đánh con làm gì?"

Tiếng vang của cái tát gần như ở ngay bên cạnh, Đường Dục suýt chút nữa đã cho rằng Đường Vĩ Hoành đang đánh vào mặt mình.

Tần Thời Luật một tay bảo vệ người trong lòng ngực, thật ra hắn không ngại để Đường Vĩ Hoành tát nhiều thêm vài cái, nhưng hắn sợ dọa đến Đường Dục, nhíu mày: "Xin lỗi thì không cần, Tiểu Dục cũng không cần cái này, chú vẫn nên nghĩ ra một phương thức nào đó thực tế hơn đi, còn về con trai chú, về sau tôi không hy vọng gặp lại cậu ta ở bất cứ trường hợp nào."

Nửa bên mặt Đường Lạc bị đánh đến tê rần, nghe thấy Tần Thời Luật nói lời này, đầu cậu ta lại "ong" thêm một tiếng.

Đường Vĩ Hoành cũng ngây ngẩn cả người, sớm muộn gì công ty Đường gia cũng sẽ giao về tay Đường Lạc, về sau trên thương trường khó tránh khỏi sẽ gặp mặt, lời này của Tần Thời Luật tương đương với việc phá hỏng đường lui của Đường thị.

Đường Vĩ Hoành vội vàng nói: "Tiểu Tần à, con xem, bọn nó còn nhỏ, hai anh em ồn ào nhốn nháo cũng đâu phải chuyện gì lớn, mọi người đều là người một nhà, con cũng đừng so đo với nó làm gì, huống hồ Tiểu Dục chỉ có duy nhất một người anh là Đường Lạc, ngày sau cũng chỉ có hai anh em nó sống nương tựa vào nhau."

Tần Thời Luật dắt tay Đường Dục: "Có phải chuyện lớn hay không là do tôi quyết định, chú chỉ cần cho tôi một kết quả vừa lòng là được, còn về chuyện anh em, Đường Dục không cần bất cứ người anh nào cả, sống nương tựa vào nhau cũng không tới phiên người khác."

~~~~~~~~~

Xưng hô của Đường Lạc và mấy nhân vật khác tui để hơi tùm lum, lúc "hắn", lúc "cậu ta", "anh ta" gì đó. Mọi người hiểu mấy xưng hô đó đang đề cập tới ai là được, còn về chuyện sửa cho đồng nhất các chương thì chắc là không được rồi. Do là tui hong gảnh đâu ಠ_ಠ

Continue Reading

You'll Also Like

6.8M 588K 196
Hán Việt: Xuyên thành ảnh đế tác tử vị hôn phu Tác giả: Lâm Áng Tư Nguồn: Wikidich Tình trạng: Hoàn thành (289 chương) Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Xu...
2.7M 211K 199
Tác giả: Chu Quả Tử Đích Phế Edit: DevilsNTT Thôi Tây Sinh theo đuổi Mạnh Giang Thiên ba năm, chuyện thân mật nhất cũng làm ba năm, Thôi Tây Sinh cho...
3.2M 314K 111
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức...
898K 94.4K 117
Tên Hán Việt: Hòa Tà Thần Kết Hôn Hậu Tác giả: Phù Bạch Khúc (浮白曲) Editor: Mẫn Hạ Trấn Tình trạng: + Bản gốc: Hoàn (104 chương + 12 pn) ...