Chung Cư Của Quỷ - Tịch Dương

By Duong721

29.9K 1.1K 165

Tác giả: Tịch Dương Tòa chung cư số 49 nằm trên đường Minh Trì, từ lâu đã nổi tiếng với các vụ mất tích và nh... More

Chương 1: Cái chết của người bạn thân
Chương 2: Cuốn nhật ký
Chương 3: Thuê nhà
Chương 4: Hàng xóm
Chương 5: Ác mộng
Chương 6: Tiếng khóc trong đêm
Chương 7: Cái đầu trong góc phòng
Chương 8: Vụ thảm sát 404
Chương 9: Xâm nhập
Chương 10: Sai lầm chết người
Chương 11: Bước qua cửa tử
Chương 12: Là bạn hay thù?
Chương 13: Bệnh viện về đêm
Chương 14: Lá bùa đen
Chương 15: Cận kề cái chết
Chương 16: Manh mối quan trọng
Chương 17: Đôi mắt sau màn đêm
Chương 18: Nỗi u uất của tử thần
Chương 19: Vũ khúc từ địa ngục
Chương 20: Cách mà tôi đối mặt
Chương 21: Tử Minh
Chương 22: Vụ nổ kinh hoàng
Chương 23: Người đàn ông bí hiểm
Chương 24: Ma quỷ dẫn lối
Chương 25: Cổ Sáo Lâu
Chương 26: Kẻ đáng sợ nhất
Chương 27: Gặp hung thần xa lộ
Chương 28: Hoạn nạn có nhau
Chương 29: Đối đầu trực diện
Chương 30: Bóng ma trên trần nhà
Chương 31: Đêm kinh hoàng
Chương 32: Dấu hiệu
Chương 33: Cây cầu và con sông
Chương 34: Manh mối mới
Chương 35: Cạm bẫy chết chóc
Chương 36: Liễu rủ hồ xanh
Chương 37: Tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng
Chương 38: Thiếu nữ và quận chúa
Chương 39: Người tôi tin tưởng
Chương 40: Gần ngay trước mắt
Chương 41: Sạn trong nước
Chương 42: Sạn trong nước 2
Chương 43: Phía sau tấm màn che
Chương 44: Âm mưu bị lật tẩy
Chương 45: Cuộc chiến của tôi
Chương 46: Đứa trẻ trong tấm hình
Chương 47: Tung tích Cổ Sáo Lâu
Chương 48: Thị trấn quỷ ám
Chương 49: Ranh giới sinh tử
Chương 50: Địa ngục bắt đầu
Chương 51: Đêm đầu tiên
Chương 52: Đêm thứ hai
Chương 53: Đêm trong căn nhà hoang
Chương 54: Giây phút bình yên
Chương 55: Kết cục của kẻ phản bội
Chương 56: Địa ngục tầng thứ bốn
Chương 57: Nỗi thống khổ vô tận
Chương 58: Một nửa góc tối
Chương 59: Cô và tôi
Chương 60: Thực tại trần trụi
Chương 61: Chân tướng dần hé lộ
Chương 62: Hạ màn
Chương 63: Phản kháng
Chương 64: Danh tính Tử Minh
Chương 65: Đồng bệnh tương lân
Chương 66: Hoàng Đạo quỷ
Chương 67: Tên của kẻ đáng sợ nhất
Chương 68: Kẻ tiêu diệt đồng loại
Chương 69: Tỷ đệ tương tàn
Chương 70: Con át chủ bài
Chương 71: Song Ngư
Chương 72: Mặt nạ và băng tuyết
Chương 73: Kết thúc của bắt đầu
Chương 74: Những mảnh vỡ tươi đẹp
Chương 76: Tầng ngục cuối cùng
Chương 77: Trận chiến trong chung cư
Chương 78: Cuộc chạy đua đến hồi kết
Chương 79: Tả Chú Thư
Chương 80: Bước ngoặt cuối cùng
Chương 81: Trở về
Chương 82: Một bước chậm trễ
Chương 83: Tiếp viện
Chương 84: Tử huyết chiến trận
Chương 85: Tử huyết chiến trận 2
Chương 86: Đây có phải hồi kết?
Chương 87: Manh mối cuối cùng
Chương 88: Chủ lực tiếp theo
Chương 89: Diệt cỏ tận gốc
Chương 90: Bên dưới đáy hồ
Chương 91: Bi kịch ngàn năm
Chương 92: Mưu kế ngàn năm
Chương 93: Chìa khóa quan trọng nhất
Chương 94: Đêm trước ngày khởi chiến
Chương 95: Tới tìm đường chết
Chương 96: Tuyệt vọng dâng trào
Chương 97: Tia sáng hy vọng
Chương 98: Nước cờ cuối cùng
Chương 99: Hỗn Minh Thành Vũ
Chương 100: Nữ Chúa Tuyết
Chương 101: Tàn cuộc
Chương 102: Kết thúc của tất cả [Hết]

Chương 75: Bây giờ mới kết thúc

168 7 0
By Duong721

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, khi cơ thể đã trở nên rã rời, Thủy mới lết thân xác ướt đẫm lên bờ.

Cô cầm viên ngọc bội trên tay, giơ lên trước ánh nắng ngắm nghía.

"Ra đây!" Thủy đập mạnh viên ngọc lên một cục đá. "Tôi biết anh vẫn còn ở đó, đừng có trốn tránh nữa!"

Không có lời hồi đáp.

Thủy bỗng trở nên tức giận, cô liên tục đập mạnh viên ngọc xuống đá, đến khi nó vỡ làm ba mới thôi.

Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn những mảnh vỡ. "Đừng có trốn nữa mà tên khốn, anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi rồi đấy."

"Tôi đã nói rồi phải không? Khi cần hãy gọi tên tôi." Một giọng nói trầm thấp nhưng ngạo mạn vang lên sau lưng Thủy.

Cô vội quay đầu lại, liền thấy một đôi chân dài rắn chắc. Người đó cúi đầu đưa tay xoa đầu cô. "Thế nào? Lời cảnh báo trước đây của tôi không thừa chút nào phải không?"

Thủy ngẩng đầu nhìn Hạ, cô không ngờ sẽ có ngày anh ta trở thành người duy nhất mà cô có thể tin tưởng.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Hạ ngắm nhìn gương mặt cô, nở một nụ cười vô cùng thoải mái. "Cái tên đó nói là không muốn làm cô tổn thương thêm nữa nên đã trốn biệt rồi, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa."

Thủy khẽ khàng lắc đầu. "Anh ấy không xuất hiện cũng tốt, đây là con đường một chiều, tôi không muốn liên lụy đến bất kỳ ai khác nữa."

Hạ đã hiểu ra ý của cô, nhưng anh ta chỉ cười xòa. "Vậy nên cô cứ tự nhiên mà lợi dụng tôi, bởi vì tôi vốn không thể chết."

"Được, là anh nói đấy nhé."

[.....]

Màn đêm vừa buông xuống, Thủy và Hạ đã đến trước tòa chung cư số 49. Cả hai đều mang theo tinh thần sẵn sàng trước cái chết của mình.

Đánh cũng thế mà không đánh vẫn vậy. Ngay từ đầu, Thủy đã chẳng còn con đường lui nào.

"Thà rằng cố giãy giụa một lúc trước khi chết, phải không?" Thủy cười xòa.

Hạ cũng nở một nụ cười sảng khoái. "Đã từ rất lâu rồi tôi chưa gặp lại cô gái nào như cô."

"Phải, phải. Tôi biết là tôi đặc biệt rồi." Thủy cởi túi chéo trên người xuống kiểm tra lại đống công cụ hỗ trợ của mình, trong đấy có tất thảy bảy lá bùa đen, một nhành cây tuyết tùng, vài chiếc lá nhất mạt hương và hai ống tiêm có chứa chất kịch độc Astranazelin.

"Có vẻ hắn đang đợi chúng ta." Hạ nói rồi hướng ánh mắt lên trên.

Trên tầng bốn của tòa chung cư tối tăm mù mịt, nơi dãy hành lang có một bóng người bất động như núi, đôi mắt hờ hững nhìn chăm chăm vào hai người.

Lần này hắn không mang mặt nạ.

"Đi nào." Thủy rút ra hai lá bùa đen buộc vào cổ tay, một bên cô cầm nhành cây tuyết tùng, bên còn lại là chiếc ống tiêm.

Thành Vũ dường như chỉ coi hai người họ là đám kiến nhỏ vô hại, hoàn toàn không có tư cách gì để đấu lại với hắn. Hắn khẽ phất tay, từ dưới mặt đất trồi lên một trăm năm mươi thi quỷ, tên nào cũng rắn rỏi cao lớn.

Hạ không chút do dự xông vào trước tiên, anh ta dùng đôi chân dài đá gục từng tên một, hai tay thủ thế trước ngực, vừa đánh vừa dùng linh lực tạo một tấm lá chắn bảo vệ Thủy.

Thủy nhờ hai lá bùa ở cổ tay mà cũng tiêu diệt được vô số tên, cô giấu ống tiêm đi, dùng cây tuyết tùng thiêu cháy đám thi thể sống.

Sau gần một tiếng đồng hồ, Hạ đã quét sạch hơn nửa, anh ta giao đám thi quỷ lại cho Thủy, rồi một mình nhảy lên tầng bốn.

"Trương Minh Trung, được mệnh danh là kiếm sư tay trái, một thiên tài kiếm thuật bất bại từ Đông, Tây sang Nam." Thành Vũ cất giọng ngay khi anh ta vừa đặt chân xuống nền nhà.

Hạ thấy đối phương có vẻ đã nắm thóp được mình, anh ta cũng chẳng buồn che giấu. "Tuy nhiên lại thất bại ở phía Bắc."

"Phải." Thành Vũ rút ra một thanh kiếm từ tên thi quỷ bên cạnh, ném đến chân Hạ. "Bởi vì ở phía Bắc có ta."

"Đây là lần thứ hai chúng ta đọ kiếm, Chiến thần tướng quân Thành Vũ." Hạ nhặt lấy thanh kiếm dưới chân, nhanh như chớp tuốt vỏ.

"Cũng sẽ là lần cuối cùng." Thành Vũ dùng tay chẻ đôi không gian lấy ra thanh Hắc Phượng Thiểm, ma lực mạnh mẽ tỏa ra từ nó khiến cho đám thi quỷ gần đấy cũng phải run sợ.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Hạ, anh ta chỉ vừa mới kịp giơ kiếm lên đã đứt lìa một cánh tay.

Thành Vũ vẫn đứng yên lặng, giống như chưa từng làm một hành động nào, đôi mắt hắn vô cùng sắc nhọn, chính là tia địch tình mà đám kẻ thù cùng thời hắn phải khiếp đảm ghê sợ.

Hạ tập trung linh lực vào cánh tay còn lại, anh ta siết chặt chuôi kiếm, lao vào như vũ bão.

Không ngờ Thành Vũ vừa dùng tay cản lại vừa hạ gục Hạ chỉ trong một giây, thanh Hắc Phượng Thiểm trên tay hắn lập tức cắm xuyên qua lồng ngực anh ta, ghim chặt thân thể trên sàn nhà.

Hạ bỗng nhiên trở nên vô cùng bối rối, anh ta không tài nào hiểu nổi tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Tử Minh Thành Vũ lại mạnh mẽ đến vậy, đến nỗi anh ta hoàn toàn không có cơ hội nào chạm tới hắn.

Thành Vũ rời sự chú ý sang bóng người đang vật lộn bên dưới sân chung cư, đôi mắt hắn nheo lại, dường như đang cố nhớ ra điều gì đó.

Một âm thanh nhỏ như tiếng hạt cát rơi, Thành Vũ tức thì quay đầu, phát hiện Hạ đã biến đi đâu mất, trên sàn nhà lúc này chỉ còn lại thanh hắc kiếm trơ trọi.

Thành Vũ bình thản ngoảnh mặt quan sát xung quanh.

Một mùi kim loại quen thuộc chợt thoảng qua mũi Tử Minh, hắn lập tức nghiêng đầu, khiến lưỡi kiếm sắc bén trượt khỏi cổ, lướt nhẹ qua yết hầu.

Hạ cau chặt mày, nhanh chóng tiếp đất bằng một chân, lưỡi kiếm uốn lượn trên tay anh ta tạo thành một đường chém ảo diệu giống như múa, hất tung đám ván gỗ dưới chân Thành Vũ.

Thành Vũ miễn cưỡng lùi lại mấy bước, hắn thở ra một hơi nặng nhọc, khiến cả dãy hành lang chìm trong một lớp sương mù ăn mòn mọi thứ.

Hạ bắt buộc phải nhảy xuống tầng, thế nhưng chân anh ta còn chưa kịp chạm đất, thanh Hắc Phượng Thiểm quái ác đã đuổi đến sát bên hông.

Hai đường kiếm tuyệt đẹp mà mạnh mẽ va chạm vào nhau trên không trung, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, trời đất rung chuyển.

Cả hai tiếp đất gần như cùng một lúc. Hạ thi triển tất cả những chiêu thức mà anh ta còn nhớ được khi còn sống, nhưng vẫn không thể nào chạm tới được lớp áo ngoài của Tử Minh.

Thành Vũ rõ ràng vẫn chưa tung ra hết sức lực, hắn quét một đường kiếm chia lìa cả không gian, nhanh như cắt chém đứt thân thể Hạ làm hai mảnh.

"Ta phải thừa nhận ngươi quá mạnh so với một Tử Minh. Nếu như có cấp bậc nào cao hơn cả Tử Minh, ta nghĩ đó sẽ là ngươi." Hạ bắt đầu điều chỉnh nhịp thở, cố chờ cho cơ thể lành lại.

"Ta tưởng xưa nay ngươi là một tên ngạo mạn?" Thành Vũ nhận ra Thủy đã đánh đến tên thi quỷ cuối cùng, và giờ cô đang tiến về hướng này.

"Nhưng ta không bao giờ phủ nhận sự thật." Hạ lén dồn linh lực vào lòng bàn tay, toan tung ra một đòn bất ngờ vào yếu điểm của Tử Minh.

Không ngờ Thành Vũ còn đi trước một bước, hắn đột ngột cắm thanh hắc kiếm xuyên qua cổ họng anh ta, sau đó dùng một lớp ma lực khiến nó khóa chặt toàn bộ bề mặt tiếp xúc xung quanh.

Thủy bấy giờ đã cách Thành Vũ rất gần, cô vươn người vung mạnh cây tuyết tùng về phía hắn.

Lá tuyết tùng chỉ vừa sượt qua làn da hắn, bàn tay hắn lập tức nóng như lửa đốt.

Thành Vũ hình như không quan tâm cho lắm, bàn tay hắn lao tới tóm chặt lấy cổ họng Thủy, nhưng rất nhanh đã phải thả ra.

Hắn nhìn xuống cánh tay đang bốc cháy ngùn ngụt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thủy.

Thủy chỉ tay vào lá bùa đen dán trên cổ, nở nụ cười gian xảo.

Thành Vũ không chút nhân từ xoay người đánh một chưởng, khiến cô ngã bật về sau, lăn lộn mười mấy vòng trên nền đất.

Thành Vũ thu đôi tay lại chắp sau lưng, khoan thai bước đến chỗ cô, trong khoang mắt hắn không có chút cảm xúc nào.

Khung cảnh trước mắt Thủy như bị đảo lộn, từng màu sắc đan xen nhau không rõ ràng, hỗn loạn tựa một cơn ác mộng vô nghĩa.

Dù vậy, cô vẫn gắng gượng đứng dậy trên đôi chân run rẩy.

"Có một chuyện ta vẫn phải kiểm chứng..." Giọng cô thều thào. "Bởi vì nhìn ngươi biến gương mặt của anh ấy trở nên tàn bạo thế này, ta thấy vô cùng khó chịu."

"Cô muốn kiểm chứng điều gì?" Thành Vũ xoay cổ tay gọi hắc kiếm về bên thân ngay tức khắc.

"Ngươi có biết Kình Tùng là ai không?"

Thành Vũ lập tức dừng bước. "Vì sao lại hỏi ta điều đó?"

"Xưa kia có một thương gia vô cùng anh tuấn tên là Kình Tùng, chàng đã gặp gỡ với một thiếu nữ bán tranh, sau đó tiến tới yêu đương." Đôi tay Thủy giữ chặt lấy vết thương, từ từ lùi về sau. "Một khoảng thời gian sau, thiếu nữ mới nhận ra bản thân đã bị lừa, bởi vì chàng ta vốn không phải một thương gia mà chính là đương kim hoàng đế, Nguyễn Kình Tùng."

Gương mặt Thành Vũ không một chút biến đổi, nhưng Thủy biết lời nói của cô đã tác động phần nào đó lên hắn.

"Vị hoàng đế này tuy vô cùng yêu thương nàng họa sư mà ông ta mang về, nhưng lại không thể lấy nàng làm phi..."

"Đừng có kể câu chuyện vô nghĩa đó trước mặt ta." Ánh mắt lạnh lẽo của Thành Vũ chậm rãi lướt ngang khuôn mặt Thủy.

Tuy nhiên, cô chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt. "Vì vậy, ông ta đã phong nàng thành Trưởng Giám nữ Vụ nội của Hạc Minh Cung, để nàng ngày ngày ở bên cạnh mình, ngắm nàng vẽ tranh làm thơ. Diễn biến về sau chắc ngươi là người hiểu rõ nhất?"

Tử Minh Thành Vũ chợt cắm thanh kiếm xuống nền đất, lạnh lẽo nhả ra một hơi: "Hắn chấp nhận bán nàng họa sư cho mẫu quốc để đổi lấy hòa bình, nhưng điều đáng hận nhất chính là hắn không chịu nổi việc sủng vật của mình rơi vào tay kẻ khác, nên đã thuê một toán cướp làm nhục và hủy đi dung nhan của nàng, để có thể giữ nàng ở bên cạnh mãi mãi..."

Ánh nhìn trong đáy mắt Thủy dần trở nên thương cảm, trong thoáng chốc cô đã không coi người trước mặt là kẻ thù. 

"Và cô biết không?" Thành Vũ thở dài. "Hắn lại trở nên ghê tởm con quái vật do chính mình tạo ra, nhưng cũng đau đớn vì đã mất đi một sủng vật không thứ gì thay thế nổi. Hắn nổi điên vì một điều vô cùng phi lí và cho người hành hạ, tra tấn nàng mãi không thôi.

Kể cả khi nàng đã không chịu đựng nổi và cầu xin được chết, hắn vẫn dửng dưng đến đáng sợ, thậm chí còn giao nàng cho hoàng hậu, một con ả đàn bà ghen tuông bậc nhất hậu cung, để ả dày vò nàng còn tàn độc hơn cả mười tám tầng địa ngục.

Cô nói xem, như vậy có đáng hận không?"

"Rất đáng. Vì vậy mà ngươi mới trở thành một Tử Minh."

Thành Vũ chầm chậm gật đầu, hắn phất tay vẽ ra một dải bậc thang dẫn lên tầng bốn. "Thập Tam Ngục chính là nơi an táng thân thể ta, cũng là nơi để ta thu thập linh lực, duy trì đến khi tiêu diệt tận gốc đám con cháu của hai con ác quỷ đội lốt người đó. Dẫu biết tỷ lệ để bọn chúng lạc vào nơi này là vô cùng thấp."

Thủy nhìn sang Hạ đang từ từ tiến tới, cô ra hiệu cho anh ta không cần tiếp tục nữa, sau đó một mình bước lên dải bậc thang.

Cánh cửa phòng 404 từ từ mở ra, chạm vào đôi mắt cô chính là một phòng tranh tối tăm mờ mịt, thứ ánh sáng tồn tại duy nhất là đám mực khô đọng lại trên những bức họa, chúng vừa kỳ ảo lại vừa đẹp đẽ lạ lùng. 

Họa Y ngồi ở chính giữa căn phòng, ả đang tỷ mỉ vẽ ra trận chiến giữa Hạ và Tử Minh Thành Vũ.

Ả không quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm trầm, lạnh nhạt khẽ cất lên: "Chúc mừng cô đã hoàn thành tầng ngục thứ mười một và mười hai."

Continue Reading

You'll Also Like

15.6K 277 7
[ re-up ] Vũ Trong Phụng viết Làm đĩ vào năm 1936, một thời đại thực sự hỗn loạn như đã hiện lên qua nhiều trang viết của ông và c...
75.8K 3.8K 23
Vì quá thương Rindou nên tui viết truyện Rindou bị hành=))) ⚠Warning: OOC, R18, có lúc sai chính tả
3.8K 614 108
Xa hạ thế giới ngày càng nguy hiểm, liệu Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh có cùng nhau giải mã những bí ẩn và cùng nhau vượt qua tất cả các thế giới...
77.2K 4.1K 22
Thể loại: Boylove Couple: Sasuke x Naruto Thể loại: Ngược có, ngọt có, H có Ờm mình viết truyện này để giải toả cái đầu óc bị nhồi nhét bấy lâu nay:)...