Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)

By thachgiatrang9420

153K 4.6K 752

婚色几许:陆先生入戏太深 (Muôn màu hôn nhân: Lục tiên sinh nhập vai quá sâu) hoặc 可爱不可及 (Đáng yêu không thể chạm tới) Tác... More

Văn án
Chương 1: Lục tiên sinh và chị họ gắn bó keo sơn, tôi vui thay cho hai người
Chương 2: Chồng ơi, bây giờ đã thấy hài lòng chưa?
Chương 3: Lục Hoài Thâm tôi trước nay có thù tất báo
Chương 4: Tình yêu là một tia sáng, xanh đến nỗi khiến bạn hoảng sợ
Chương 5: Tôi không thể đắc tội nhà họ Giang, càng không thể đắc tội nhà họ Lục
Chương 6: Người phụ nữ đó thật giống vợ cậu
Chương 7: Trước tiên giải thích một chút, Lục phu nhân của tôi
Chương 8: Đợi tôi mở miệng mời cô qua đây sao?
Chương 9: Kết hôn với tôi, chính là cô đã sai rồi
Chương 10: Cô muốn tiền thì phải dựa vào bản lĩnh
Chương 11: Sống thì khiến anh phiền chán, chết cũng không làm anh thấy đau buồn
Chương 12: Em cũng cảm thấy ấm ức thay chị
Chương 13: Tiếng "chồng" này, cô đừng nên gọi trước mặt anh ấy nữa
Chương 14: Chính là dựa vào việc cô ấy là người tôi thích
Chương 15: Anh bạo lực gia đình, tôi muốn li hôn
Chương 16: Vẻ mặt răm rắp nghe lời được người ta yêu thích đâu rồi?
Chương 17: Tôi có gả cho ai cũng sẽ không gả cho anh
Chương 18: Anh đừng bắt nạt tôi nhỏ tuổi
Chương 19: Lẽ nào phải lãng phí hai năm với Lục Hoài Thâm?
Chương 20: Là đúng hay sai
Chương 21: Nhà tân hôn của bọn họ
Chương 22: Không cần quan tâm đến cô ấy
Chương 23: Nghĩa vụ của cô ấy
Chương 24: Đây là cô đang chỉ trích tôi sao?
Chương 25: Không thể chạm môi
Chương 26: Cảm thấy mất hứng
Chương 27: Đối với cô ấy như thế nào
Chương 28: Không để ý đến anh ấy
Chương 29: Cứng mềm đều không ăn
Chương 30: Nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện
Chương 31: Để cô ấy vào nhà là dung túng cô ấy rồi sao?
Chương 32: Em chỉ cần biết, bọn em vĩnh viễn không thể so sánh với nhau được
Chương 33: Thật sự đau lòng hay là vọng tưởng muốn tranh thủ sự đồng tình hả?
Chương 34: Nếu hai năm trước...
Chương 35: Cô bảo tôi tối nay đến nhà họ Lục ăn cơm, chính là ở chỗ ông nội anh
Chương 36: Thừa dịp tôi không ở đây làm khó dễ người của tôi
Chương 37: Cái cũ không đi, cái mới không tới
Chương 38: Lòng bàn tay bỗng nhiên chạm vào một thứ ấm nóng
Chương 39: Lấy gì thưởng cho Lục phu nhân mới được đây?
Chương 40: Lục Hoài Thâm vốn đã máu lạnh bạc tình
Chương 41: Là mỗi người tự mình mưu toan lợi ích, chẳng ai có lỗi với ai cả
Chương 42: Đang cấp cứu
Chương 43: Giang Nhược, cô có biết không?
Chương 44: Muốn làm Lục Phu Nhân à, nói với chị ta, bảo chị ta đợi kiếp sau đi
Chương 45: Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa
Chương 46: Lục Hoài Thâm, anh có thể đến bệnh viện thăm dì tôi một lần không?
Chương 47: Cầu cạnh người ta mà tính khí còn nóng nảy hơn cả tôi
Chương 48: Cô muốn cảm ơn tôi thế nào, hử?
Chương 49: Là anh khinh địch hay anh động lòng trắc ẩn với Giang Nhược hả?
Chương 50: Lục tiên sinh, có thể hân hạnh được nhảy một điệu với anh không?
Chương 51: Phụ nữ cũng chia ra năm bảy kiểu
Chương 52: Tôi có thể đổi hàng trăm kiểu hôn cô mà không trùng lặp
Chương 53: Trên eo có thêm một cánh tay, kéo cô sang bên lùi về sau mấy bước
Chương 54: Là vợ của Lục Hoài Thâm
Chương 55: Vào ổ giặc
Chương 56: Nói, có vấn đề hay không?
Chương 57: Tốt xấu gì cũng nên làm chút chuyện thuộc bổn phận của mình (Round 1)
Chương 58: Là hối hận chuyện tối qua hay là trong lòng thấy hổ thẹn
Chương 59: Lục Hoài Thâm: Em trai cô bị bắt giữ rồi
Chương 60: Hà tất phải cầu xin tôi
Chương 61: Đang nói đỡ cho Lục Hoài Thâm à?
Chương 62: Chung Thận? Anh ta dựa vào cái gì?!
Chương 63: Đối với cô mà nói là một đòn đả kích nặng nề
Chương 64: Lục Hoài Thâm, có phải anh uống say rồi không?
Chương 65: Ai hẹn với cô?
Chương 66: Vậy cô quan hệ thế nào với Chung Thận?
Chương 67: Diễn kịch diễn một nửa
Chương 68: Anh chết là tốt nhất, tôi cũng có thể được giải thoát
Chương 69: Rốt cục nó định khi nào li hôn Giang Nhược?
Chương 70: Chóp mũi là mùi hương đan xen giao hòa, vừa lành lạnh vừa mềm mại
Chương 71: Nghe nói chị và Lục Hoài Thâm đang bàn chuyện li hôn
Chương 72: Hỏi cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút
Chương 73: Phu nhân còn đang ở trong xe, đã mất ý thức rồi
Chương 74: Trước khi li hôn tôi cũng chẳng muốn thấy mặt anh nữa
Chương 75: Trên trời dưới đất cũng đừng nhìn thấy bản mặt anh nữa là tốt nhất
Chương 76: Anh cả tôi sẽ lấy cô? Vậy chắc chắn anh ấy bị mù rồi!
Chương 77: Vì một người phụ nữ, có đáng không?
Chương 78: Khó được vẹn toàn đôi bên
Chương 79: Dùng cùng một cách khiến cô bốc hơi khỏi nhân gian này
Chương 80: Phía sau bất chợt có một bàn tay to ấm áp vuốt nhè nhẹ lưng cô
Chương 81: Lục Hoài Thâm như cười như không hỏi: Tôi với cô có quan hệ gì?
Chương 82: Thích anh đơn giản bao nhiêu thì ghét anh cũng dễ dàng bấy nhiêu
Chương 83: Vô cớ sinh ra cảm giác hoảng loạn khi bị bắt gian dâm
Chương 84: Nói thật, cô chẳng có sức ảnh hưởng lớn đến thế đâu
Chương 85: Thiếu đòn thế này, đâu thể cho cô chết dễ dàng thế được (Round 2)
Chương 86: Bóng hình Lục Hoài Thâm sừng sững trên ban công
Chương 87: Kéo cô vào một gian phòng thay đồ nam bên cạnh
Chương 88: Tôi không muốn, ở đây bẩn
Chương 89: Có người theo dõi tôi
Chương 90: Hai vợ chồng trẻ lần đầu tiên đi hưởng tuần trăng mật trên núi nhỉ?
Chương 91: Trong đầu tối ngày chỉ nghĩ tôi sẽ làm thế nào để giết cô chứ gì?
Chương 92: Hủy thi diệt tích
Chương 93: Nếu tôi có chỗ nào nói không đúng, xin Lục tiên sinh chỉ bảo
Chương 94: Nếu phát hiện tôi có ý đồ xấu, cô sẽ làm thế nào?
Chương 95: Đi vào tuyệt lộ
Chương 96: Đây là vợ tôi
Chương 97: Là bố mẹ và anh trai vợ tôi
Chương 98: Tôi đã nói muốn ở cùng một phòng với anh chưa?
Chương 99: Rõ ràng anh biết. . . . . .
Chương 100: Giống như cô cũng không từ chối anh được (Round 3)
Chương 101: Đã trở thành kiểu phụ nữ mà Lục Hoài Thâm sẽ thích
Chương 102: Không thể giữ lại Giang Nhược
Chương 103: Có phải tôi đến không đúng lúc không?
Chương 104: Tôi không nghĩ ra còn gì có thể cho anh
Chương 105: Thế anh có đứng về phía tôi không?
Chương 106: Chẳng có cách nào tin được, Lục Hoài Thâm sẽ vì cô ấy mà tùy hứng
Chương 107: Họ Lục kia nhân lúc cháy nhà hôi của
Chương 108: Lục tổng, nâng cạn ly rồi có thể nhanh về nhà được không. . .
Chương 109: Nếu anh chấp nhận sự tồn tại của cuộc hôn nhân này
Chương 110: Có rồi em sẽ phá? ( Round 4)
Chương 111: Lúc đó làm sao mà bị thương?
Chương 112: Người đàn ông có tốt đến mấy đi nữa
Chương 113: Theo tôi thấy, còn không phải là cô ti tiện sao?
Chương 114: Căn bản thì Giang Nhược không biết gì cả
Chương 115: Cục tức trong lồng ngực Lục Hoài Thâm bỗng chốc tiêu tan hơn nửa
Chương 116: Tôi nhìn anh nhiều thêm một lần cũng thấy ghê tởm
Chương 117: Rõ ràng anh biết em chỉ muốn gặp anh mà thôi
Chương 118: Nhà anh, nhà tôi, phân chia đến là rõ ràng
Chương 119: Lục Hoài Thâm bất đắc dĩ mới chia tay cháu
Chương 120: Giang Nhược muốn bất chấp tất cả cho Giang Chu Mạn một cái tát
Chương 121: Không ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Chương 122: Giang Nhược ít tuổi, ở nhà lại được tôi chiều sinh hư
Chương 123: Chuyện tồi tàn giữa Giang Chu Mạn với anh. . .
Chương 124: Chẳng lẽ anh lại thật lòng thật dạ với tôi?
Chương 125: Hận và yêu, hai thái cực sao có thể tồn tại đồng thời?
Chương 126: Để Lục Hoài Thâm xử lý
Chương 127: Động cơ của Lục Hoài Thâm rõ ràng nhất
Chương 128: Tự em thử nghĩ cẩn thận lời anh nói đi
Chương 129: Lục Hoài Thâm cứ đứng ở nơi không xa đăm đắm nhìn cô ấy
Chương 130: Vừa nãy nói chuyện với người ta sôi nổi lắm mà. . .
Chương 131: Anh có ý với em, anh muốn sống cùng em, thế đã được chưa?
Chương 132: Đạo trời luân hồi hay lắm, trời xanh có tha cho ai
Chương 133: Hóa bị động thành chủ động
Chương 134: Để anh xem xem là đứng đắn thật hay đứng đắn giả (Round 5)
Chương 135: Giang Nhược không khống chế được Lục Hoài Thâm
Chương 136: Không biết còn tưởng chị muốn bỏ nhà theo trai
Chương 137: Chút vuốt ve an ủi vừa mới tạo nên trong nháy mắt lại sạch sành sanh
Chương 138: Khách không mời mà đến
Chương 139: Nhưng người khiến người ta hận, . . .
Chương 140: Cảm thấy giữa cô ấy và Lục Hoài Thâm có vấn đề rất lớn
Chương 141: Anh nuôi em?
Chương 142: Anh cũng chẳng thể nào . . .
Chương 143: Thế nên cô cho rằng tôi là người phụ nữ anh ấy nuôi ở bên ngoài?
Chương 144: Như đã từng quen
Chương 145: Trong mọi lúc hiểm nguy, chỉ có anh ấy có thể đồng hành cùng cô
Chương 146: Nói như kiểu tôi dựa vào anh ta để sống không bằng
Chương 147: Sao anh lại thấy câu em nói có ẩn ý (Round 6)
Chương 148: Em bảo được là được
Chương 149: Rõ ràng chính là dụ dỗ
Chương 150: Thế thì cần cái thích ấy làm chó gì?
Chương 151: Ai bảo em nói chuyện này bây giờ? (Round 7)
Chương 152: Mắt nhìn đàn bà của tao, thật đúng là hơi giống Lục Hoài Thâm
Chương 153: Người đàn ông của em
Chương 154: Đặc biệt là những việc anh cảm thấy sẽ làm bẩn tay anh. . .
Chương 155: Vợ anh, chị ấy đã biết rồi, phải làm sao đây?
Chương 156: Tôi trêu vào Lục Hoài Thâm rồi
Chương 157: Chúng ta cũng xem như hòa nhau rồi?(Round 8)
Chương 158: Lục Hoài Thâm chưa từng kể với cô ấy, cô ấy biết trả lời từ đâu?
Chương 159: Xem ra muốn làm hài lòng Lục tổng, thật đúng là không dễ dàng
Chương 160: Cảm thấy hứng thú với quá khứ của anh cứ việc nói thẳng
Chương 161: Cháu kết hôn rồi
Chương 162: Con có để anh ấy trong lòng mà
Chương 163: Anh theo dõi tôi bao lâu rồi?
Chương 164: Hắn có thể khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện
Chương 165: Mày là cái thá gì, chạy tới đây can thiệp chuyện của tao?
Chương 166: Thế mà Lục Hoài Thâm lại từng tụ tập cùng người như vậy?
Chương 167: Lục Hoài Thâm, làm người không thể quá gian giảo
Chương 168: Một tiếng chồng lén lút vụng trộm ...
Chương 169: Nên ngăn chặn hành vi lợi dụng quan hệ vợ chồng đi cửa sau
Chương 170: Nếu đàn ông muốn ngoại tình
Chương 171: Nhìn xem, còn không phải em ham mê khẩu vị này à
Chương 172: Bằng không thì tối nay bảo chồng cô mời tôi bữa cơm nhạt
Chương 173: Cười gì mà cười, em cũng sẽ có ngày ấy
Chương 174: Anh lại không cho phép tôi có một người đàn ông chống lưng?
Chươn­­g 175: Cháu nhớ phải đòi Lục Hoài Thâm vài thứ
Chương 176: Cô cũng không biết trời cao đất dày quá nhỉ?
Chương 177: Trước kia chẳng thèm để ý, bây giờ lại nhẹ nhàng thỏ thẻ
Chương 178: Tiếp tục thế này không đáng tin
Chương 179: Giang Nhược vừa nhìn đã thấy là Tần Thư Nhiên
Chương 180: Vây hãm trong mối quan hệ không thể đưa ra ngoài ánh sáng
Chương 181: Đỗ Thịnh Nghi rất quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác
Chương 182: Lục Hoài Thâm tùy tiện đáp một tiếng rồi không nói nữa
Chương 183: Cô lựa chọn đứng về phía anh (Round 9)
Chương 184: Lần trước gặp Giang Nhược, hình như cô ta mới mười mấy tuổi
Chương 185: Có phải chỗ nào có vấn đề nên mới không mang thai được chứ gì?
Chương 186: Vì sao Lục tổng hút thuốc sầu ở đây?
Chương 187: Đỗ tiểu thư, vì sao cô nhất định cần Giang Nhược?
Chương 188: Mọi thứ đều sáng tỏ (8000+)
Chương 189: Cô cố tình tiếp cận tôi là vì Lục Hoài Thâm?
Chương 190: Chỉ cần luật sư không cần chồng
Chương 191: Làm cho tôi ngồi tù mọt gông bồi thường đến tán gia bại sản đi
Chương 193: Giang Nhược làm gì đã có tôi gánh trách nhiệm
Chương 194: Ít nhất khi đó không mềm lòng thế này
Chương 195: Ngẫm xem rốt cuộc có cần li hôn anh không
Chương 196: Chẳng phải đàn ông đôi khi chỉ thích thứ bên ngoài thôi sao?
Chương 197: Có cần cho biết không
Chương 198: Nếu em không muốn, anh sẽ không đến quấy rầy em
Chương 199: Đừng cuống cuồng đuổi người thế chứ

Chương 192: Tôi không có dị nghị với kết quả xử lý

420 12 0
By thachgiatrang9420

Cách tấm kính cửa xe, Lục Hoài Thâm nhìn ra bên ngoài, chiếc xe suv màu đen trong gương chiếu hậu càng chạy càng xa, cảm xúc trong cơ thể đấu đá lung tung, khó mà tự tiêu tan, càng không chỗ nào để giải tỏa.

Anh hạ kính xe xuống một chút, mở bao thuốc nhón ra một điếu, bật bật lửa rất nhiều lần vẫn không ra lửa, lần cuối cùng ngọn lửa bùng lên, một cơn gió ngoài cửa xe thổi vào, ngọn lửa tức thì tắt ngấm, không còn lại một chút độ ấm nào.

Lục Hoài Thâm ngừng giây lát, lấy điếu thuốc trên miệng vê thành cục trong tay, bỗng nhiên siết cơ hàm, hàm răng khẽ nghiến, vứt cả thuốc lẫn bật lửa vào đống đá dưới gốc cây bên cạnh.

Xe chạy đi, cổng đồn công an dần dần bị bỏ xa.

Lúc này Cao Tùy mới hỏi Giang Nhược: "Cô định đi đâu?"

Giang Nhược ngẩn người một lúc, dường như bây giờ cô không có nhà để về.

Phòng ở Cẩm Thượng Nam Uyển bị hai mẹ con bà cô chiếm cứ, cho dù có thể ở lại, cô cũng sẽ không về nơi đó, cô sợ dì út nghĩ nhiều, vấn đề bản thân chẳng thể giải quyết, không muốn lại thêm một người phải nhọc lòng.

Giang Nhược lấy di động, vốn định xem thử khách sạn lân cận, lúc này mới phát hiện di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoài Lục Hoài Thâm, còn có của Vương Chiêu và Châu Trí Nhã gọi tới không lâu trước đó, thậm chí có cả một cuộc gọi từ Gisele.

Giang Nhược báo địa chỉ với Cao Tùy, làm phiền anh ta đưa mình đến nơi đó, kế tiếp theo mức độ nặng nhẹ khẩn cấp, đã gọi điện thoại lại cho Gisele trước.

Cô biết mình gặp rắc rối rồi.

Điện thoại vang lên vài tiếng, Gisele nghe máy, không đợi Giang Nhược nói chuyện thì chị ta đã nói nghiêm khắc: "Qua thảo luận tạm thời, lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định kết quả xử lý dành cho cô là tạm thời cách chức để xem xét."

"Vâng, được ạ."

"Cô không có gì muốn nói?"

"Xin lỗi, đã gây phiền toái cho chị."

Gisele tức quá hóa cười: "Không phải cô gây phiền toái cho tôi, là gây phiền toái cho công ty và chính cô nữa, sao cô có thể làm ra cái chuyện không đi qua đại não như thế hả? Cô có ân oán gì với Đỗ Thịnh Nghi?"

Giang Nhược có đi qua đại não, tuy khi đó cô tức giận, nhưng cô không muốn đánh nhau với Đỗ Thịnh Nghi, cô biết Đỗ Thịnh Nghi là nhân vật công chúng, nếu cô động thủ, sự tình náo loạn càng to thì khả năng công việc của cô sẽ không giữ được.

Nhưng đời người luôn tính một đằng ra một nẻo không phải sao?

Giang Nhược nhìn xe qua xe lại bên ngoài cửa xe, đêm đã trở về khuya, phố xá bắt đầu dần trở nên yên tĩnh, cô bình tĩnh nói với đầu kia điện thoại: "Tôi không có dị nghị với kết quả xử lý."

Đối với cái khác, cô né tránh mà không đáp.

Gisele trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói lạnh nhạt: "Ok, bộ phận quan hệ công chúng đang xử lý việc này, nhưng sẽ đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, cô phải luôn mở điện thoại, chờ việc này qua đi, sẽ công bố kết quả xử lý cuối cùng dành cho cô."

G nói xong liền tắt điện thoại, chữ "Vâng" của Giang Nhược vừa đến bên miệng, còn chưa nói ra.

Cô gọi điện thoại cho Vương Chiêu, Vương Chiêu còn chưa kịp hỏi cô cái gì, Giang Nhược đã hỏi đêm nay có thể qua nhà cô ấy tá túc được không.

Vương Chiêu ngơ ngác, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: "Được."

Giang Nhược vẫn nhớ rõ phương hướng nhà Vương Chiêu, sau khi xuống xe nói lời cảm ơn với Cao Tùy, cũng nói: "Việc kế tiếp cũng giao cho anh, chi phí tôi sẽ gửi, lúc sau có tình hình gì phiền anh thông báo cho tôi."

Cao Tùy nói được.

Giang Nhược xuống xe, Vương Chiêu mở cửa an ninh cho cô.

Lên tầng, Vương Chiêu chờ ngay ngoài thang máy, cô ấy đã hiểu đại khái tình hình, từ trong điện thoại nghe giọng Giang Nhược hồn bay phách lạc, đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thật sự nhìn thấy cô, vẫn hơi giật mình.

Cô ấy chưa bao giờ thấy Giang Nhược nhếch nhác như vậy, kiểu tóc làm đẹp đẽ giờ rối bù xù, áo sơmi lụa bóng láng cũng nhăn nhúm, trên đôi giày cao gót lụa satin sáng màu toàn là dấu vết sau khi bị nước làm ướt.

Vương Chiêu không nói hai lời đã kéo người đưa vào trong nhà.

Về chuyện Đỗ Thịnh Nghi quay quảng cáo bị thương đã được lan truyền khắp mạng xã hội, video của người qua đường quay được tại khách sạn cũng đang được phát tán, trong video có thể nhìn thấy rất rõ ràng Giang Nhược cùng giám đốc lên xe cảnh sát, cư dân mạng đều suy đoán người gây ra sự cố chính là một trong hai người Giang Nhược và giám đốc, dù sao bất kể như thế nào đều là nhân viên DS.

Trước khi sự tình lên men trở thành chuyện lên án nhân viên DS ác ý đả thương người khác, bộ phận quan hệ công chúng đã tìm hiểu tình hình với giám đốc đi theo Giang Nhược đến đồn công an, tiếp theo đã đăng bài thanh minh, nói đó chỉ là trượt nước bể bơi, hai bên trong lúc vô tình bị va chạm, tạo thành một bên rơi xuống nước bị thương, tỏ ý xin lỗi phía Đỗ Thịnh Nghi vì biện pháp bảo hộ không thỏa đáng.

Đương nhiên, khắp nơi đều phải vì lợi ích của mình mà giấu giếm một phần sự thực trong đó.

Phòng làm việc Đỗ Thịnh Nghi rất nhanh đã chia sẻ bài thanh minh xin lỗi này, biểu thị chỉ là sự cố ngoài ý muốn trong công việc, không liên quan gì đến con người.

Nhưng do gần đây ngọn gió Đỗ Thịnh Nghi phất mạnh quá, bên đối đầu nhân cơ hội mua thuỷ quân công kích mang tiết tấu, nghi ngờ Đỗ Thịnh Nghi tự mình lăng xê để cọ nhiệt.

Cá nhân Đỗ Thịnh Nghi không phản hồi, phòng làm việc cùng các bên cũng chưa lên tiếng.

Giang Nhược hoài nghi phòng làm việc làm sáng tỏ, đều không phải là ý kiến của bản thân Đỗ Thịnh Nghi, cô không tin đã nói đến nông nỗi ấy rồi mà Đỗ Thịnh Nghi còn không làm lớn chuyện.

Chẳng qua, quả thực cô cũng không rõ rốt cuộc Đỗ Thịnh Nghi có mục đích gì.

Giang Nhược cảm thấy sự mệt mỏi xưa nay chưa từng có, không chỉ về tinh thần, còn cả cơ thể nữa.

Vương Chiêu là một người bạn rất chu đảo, bởi vì hai người hợp tính nết, Vương Chiêu khá hiểu Giang Nhược, sau khi vào nhà, Vương Chiêu cũng không túm lấy cô hỏi nhiều, sờ thử váy cô thế nhưng đều ướt hết, bảo cô mau đi tắm rửa.

Giang Nhược chẳng mang theo đồ dùng qua đêm nào, Vương Chiêu liền bảo cô vào phòng ngủ chính tắm, mỹ phẩm dưỡng da của cô ấy đều ở bên trong, lại đi lấy một bộ đồ dùng tắm rửa mới cho cô, tìm bộ áo tắm dùng dự trữ cho khách mình đã giặt sạch mang ra.

"Đồ tẩy trang và dưỡng da đều ở trên bệ rửa mặt và trong giỏ bên cạnh, cô đều biết rồi đấy."

"Ừ." Giang Nhược lẳng lặng gật đầu.

Thời điểm Giang Nhược tắm rửa, phát hiện nước ấm giội qua thân thể, trên cánh tay hơi đau, cô nâng lên nhìn thử, mới phát hiện không biết bị rách da lúc nào, còn có vết bầm tím.

Cô chẳng buồn để ý nữa, bởi vì lúc này lại cảm thấy bụng có vẻ khó chịu, cô sợ tối nay sẽ tới tháng, tắm rửa xong hỏi Vương Chiêu muốn lấy một cái băng vệ sinh, dán trước vào đã.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện một con mèo nằm trên giường Vương Chiêu, mèo Anh lông ngắn (mèo Aln) màu sắc xinh đẹp vô cùng. Hồi trước Vương Chiêu từng kể với cô, cô ấy đưa một trong hai con mèo nhà bố mẹ qua đây.

Con mèo đang cuộn hai chân trước, đôi đồng tử to nhìn cô không động đậy, Giang Nhược hướng về phía nó học tiếng mèo kêu, nó nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng khá đáng yêu.

Giang Nhược cười cười, đi đến mép giường muốn sờ nó, thoắt cái nó đã nhảy đến chỗ rõ xa, tràn ngập tò mò cùng cảnh giác với người xa lạ vừa xuất hiện trong nhà này.

Vương Chiêu tiến vào, thấy thế gọi một tiếng: "Vương Hữu Tiền, lại đây."

Mèo này tên là Hữu Tiền, một con khác trong nhà tên là Chiêu Tài, đều họ Vương.

Hàng xóm có quan hệ không tốt với nhà họ bị hai con mèo này trèo vào cửa sổ, từng chửi rủa sau lưng: Đã giàu có lại còn muốn chiêu tài, có thể thấy được người nhà này tham lam vô độ!

(Hữu Tiền/有钱:giàu có, có tiền, có của)

Vương Hữu Tiền nhìn cô ấy vài cái, nghiêng cái đầu mèo, bước từng bước mạnh mẽ men theo khe cửa đi ra.

Vương Chiêu hỏi Giang Nhược có đói không, có muốn ăn chút gì không.

Giờ cơm trưa Giang Nhược cũng không ăn được mấy miếng, mười tiếng qua cũng chỉ uống non nửa chai nước, sớm đã đói đến mức không có ác cảm rồi.

Muộn thế này, ngày mai Vương Chiêu còn phải đi làm, Giang Nhược không muốn làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của cô ấy, chỉ lắc đầu nói không cần.

"Đúng rồi, tôi bị công ty tạm thời cách chức."

Sắc mặt Vương Chiêu hơi trầm xuống, cô ấy có thể đoán được kết quả này, tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra, xử phạt cuối cùng là gì còn chưa biết.

"Sự tình đã được giải quyết công khai, nhưng chủ yếu phải xem lúc sau bên Đỗ Thịnh Nghi nói như thế nào, chỉ cần đồng ý giải hòa, ít nhất vẫn giữ được công việc, tôi tìm cơ hội thử khơi thông với bên trên. . ."

Giang Nhược nói: "Không cần, ngộ nhỡ liên lụy tới cả cô, cô mới vừa thăng chức, hơn nữa nếu bên trên quyết định muốn đuổi việc, cô cũng chẳng nói lay chuyển được, ngược lại sẽ để lại ấn tượng xấu cho cấp trên."

"Cái đó thì không thể, tôi có thể thăng chức, cô cũng có công lao, chuyện qua cầu rút ván này tôi sẽ chẳng làm. Cụ thể thế nào tôi sẽ liệu để làm, đừng lo lắng."

Vương Chiêu thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không nói thêm chuyện này nữa, "Phòng cho khách tôi đã trải xong, nghỉ ngơi trước đi, muộn thế này rồi, có gì mai lại nói."

Trước lúc Giang Nhược vào phòng nhớ tới cái gì, "Tôi có thể ở chỗ cô thêm vài ngày được không?"

"Đương nhiên, ở bao lâu cũng được."

"Cảm ơn."

Vương Chiêu cho cô một ánh mắt không cần cảm ơn.

Ngày hôm sau Giang Nhược bị tiếng báo thức đi làm làm tỉnh dậy, đang định rời giường, nhớ ra chuyện bị tạm thời cách chức, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, tiếp tục vùi đầu ngủ mê man.

Hà Nội, 1/12/2022

Chào tháng 12!

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Continue Reading

You'll Also Like

84.5K 2.8K 93
Tên gốc: 想想你零点零分 Tác giả: Hoa Thu Edit: Khang Vy Beta: Jen Bìa: Qi Qi Số chương: 92c + 7NT (WATTPAD CHỈ ĐĂNG 92 CHƯƠNG CHÍNH VĂN, NGOẠI TRUYỆN CHỈ CÓ...
165K 10.9K 67
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
172K 8.3K 97
Tên: Bên ngoài gió lớn, theo em về nhà Hán Việt: Ngoại diện phong đại, cân ngã hồi gia Tác giả: Đổng Thất Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại...
17.2K 471 79
Thân là một sinh viên nổi tiếng trên mạng, Mục Noãn Tô nổi tiếng không phải vì vẻ đẹp của cô, mà là vì tiền của cô. Càng làm người khác thích hơn chí...