[ĐM/EDIT] Bật Hack Yêu Đương...

By 19Minniee

979K 84.4K 8.3K

Hán Việt: Khai quải luyến ái hệ thống ( khoái xuyên ) Tác giả: Quất Tử Chu Tình trạng bản gốc: Hoàn 190 chươn... More

Giới thiệu
Chương 1 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (1)
Chương 2 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (2)
Chương 3 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (3)
Chương 4 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (4)
Chương 5 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (5)
Chương 6 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (6)
Chương 7 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (7)
Chương 8 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (8)
Chương 9 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (9)
Chương 10 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (10)
Chương 11 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (11)
Chương 12 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (12)
Chương 13 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (13)
Chương 14 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (14)
Chương 15 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (15)
Chương 16 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (16)
Chương 17 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (17)
Chương 18 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (18) - END
Chương 19 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (1)
Chương 20 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (2)
Chương 21 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (3)
Chương 22 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (4)
Chương 23 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (5)
Chương 24 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (6)
Chương 25 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (7 - P1)
Chương 25 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (7 - P2)
Chương 26 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (8)
Chương 27 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (9)
Chương 28 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (10)
Chương 29 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (11)
Chương 30 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (12)
Chương 31 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (13)
Chương 32 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (14)
Chương 33 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (15)
Chương 34 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (16)
Chương 35 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (17) - END
Chương 36 - Xung hỉ ở thập niên 60 (1)
Chương 37 - Xung hỉ ở thập niên 60 (2)
Chương 38 - Xung hỉ ở thập niên 60 (3)
Chương 39 - Xung hỉ ở thập niên 60 (4)
Chương 40 - Xung hỉ ở thập niên 60 (5)
Chương 41 - Xung hỉ ở thập niên 60 (6)
Chương 42 - Xung hỉ ở thập niên 60 (7)
Chương 43 - Xung hỉ ở thập niên 60 (8)
Chương 44 - Xung hỉ ở thập niên 60 (9)
Chương 45 - Xung hỉ ở thập niên 60 (10)
Chương 46 - Xung hỉ ở thập niên 60 (11)
Chương 47 - Xung hỉ ở thập niên 60 (12)
Chương 48 - Xung hỉ ở thập niên 60 (13)
Chương 49 - Xung hỉ ở thập niên 60 (14)
Chương 50 - Xung hỉ ở thập niên 60 (15)
Chương 51 - Xung hỉ ở thập niên 60 (16)
Chương 52 - Xung hỉ ở thập niên 60 (17)
Chương 53 - Xung hỉ ở thập niên 60 (18)
Chương 54 - Xung hỉ ở thập niên 60 (19)
Chương 55 - Xung hỉ ở thập niên 60 ( 20)
Chương 56 - Xung hỉ ở thập niên 60 (21)
Chương 57 - Xung hỉ ở thập niên 60 (22) - END
Chương 58 - Bao nuôi cún con tính sói (1)
Chương 59 - Bao nuôi cún con tính sói (2)
Chương 60 - Bao nuôi cún con tính sói (3)
Chương 61 - Bao nuôi cún con tính sói (4)
Chương 62 - Bao nuôi cún con tính sói (5)
Chương 63 - Bao nuôi cún con tính sói (6)
Chương 64 - Bao nuôi cún con tính sói (7)
Chương 65 - Bao nuôi cún con tính sói (8)
Chương 66 - Bao nuôi cún con tính sói (9)
Chương 67 - Bao nuôi cún con tính sói (10)
Thông báo nho nhỏ! (Cập nhật thêm)
Chương 68 - Bao nuôi cún con tính sói (11)
Chương 69 - Bao nuôi cún con tính sói (12)
Chương 70 - Bao nuôi cún con tính sói (13) - END
Chương 71 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (1)
Chương 72 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (2)
Chương 73 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (3)
Chương 74 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (4)
Chương 75 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (5)
Chương 76 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (6)
Chương 77 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (7)
Chương 78 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (8)
Chương 79 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (9)
Chương 80 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (10)
Chương 81 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (11)
Chương 82 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (12)
Chương 83 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (13)
Chương 84 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (14)
Chương 86 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (1)
Chương 87 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (2)
Chương 88 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (3)
Chương 89 - Quân nhân Văn Nghệ giữa các vì sao (4)
Chương 90 - Quân nhân Văn Nghệ giữa các vì sao (5)
Chương 91 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (6)
Chương 92 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (7)
Chương 93 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (8)
Chương 94 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (9)
Chương 95 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (10)
Chương 96 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (11)
Chương 97 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (12)
Chương 98 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (13)
Chương 99 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (14)
Chương 100 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (15)
Chương 101 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (16)
Chương 102 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (17)
Chương 103 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (18)
Chương 104 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (19)
Chương 105 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (20)
Chương 106 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (21)
Chương 107 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (22) - END
Chương 108 - Đích tử tục huyền (1)
Chương 109 - Đích tử tục huyền (2)
Chương 110 - Đích tử tục huyền (3)
Chương 111 - Đích tử tục huyền (4)
Chương 112 - Đích tử tục huyền (5)
Chương 113 - Đích tử tục huyền (6)
Chương 114 - Đích tử tục huyền (7)
Chương 115 - Đích tử tục huyền (8)
Ngoài Lề
Chương 116 - Đích tử tục huyền (9)

Chương 85 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (15) - END

7.8K 717 77
By 19Minniee

Edit: Min

Một tháng sau, tất cả đều đã đâu vào đấy, Mục Vĩnh Thịnh cũng dẫn quân về đến kinh thành, việc đầu tiên ông làm khi gặp Tiêu Thuân Diệp là chủ động giao ra binh quyền. Tiêu Thuân Diệp vẫn để Mục Vĩnh Thịnh làm binh mã đại nguyên soái, chỉ là chiến sự đã kết thúc, cho nên hắn thu hồi hai phần ba binh quyền về tay mình.

Cơ thể của Diệp Dung đã ổn, cậu ta cùng Đào Nguyện và các phi tần đi thỉnh an Thái Hậu vào sáng sớm.

Sau khi cho mọi người đứng dậy, Thái Hậu bảo Đào Nguyện ngồi xuống rồi mỉm cười nhìn cậu nói: "Không phải đã nói con không cần đến thỉnh an vào sáng sớm hay sao. Hiện tại là giờ ngủ ngon, con đang mang thai, ngủ nhiều một chút mới tốt."

"Hôm nay con dậy sớm, tất nhiên phải đến thỉnh an Thái Hậu, sao có thể ngày nào cũng lười biếng được." Đào Nguyện cười nói.

"Con có lòng là được rồi. Sáng sớm thế này vẫn chưa ăn sáng đúng không? Trở về ăn sáng đi, con cũng thoải mái hơn. Ai gia sẽ không giữ con ở lại đây ăn sáng đâu." Thái Hậu nói với Đào Nguyện xong thì nói với những người khác: "Các ngươi cũng lui ra cả đi, Diệp Dung ở lại."

Đào Nguyện đứng dậy, cùng những người khác hành lễ xong thì đi ra ngoài.

Thái Hậu gọi Diệp Dung chứ không phải A Dung, từ cách xưng hô đơn giản này, Đào Nguyện đoán rằng Tiêu Thuân Diệp đã nói với Thái Hậu chuyện Diệp Dung mang thai không phải con của hắn.

Sau khi những người khác đi ra ngoài, Thái Hậu lập tức nhìn Diệp Dung với sắc mặt u ám, nhất thời không lên tiếng.

Diệp Dung nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, sau khi bắt gặp ánh mắt của Thái Hậu, cậu ta bỗng hoảng sợ trong lòng. Bởi vì ánh mắt mà Thái Hậu nhìn cậu ta đầy lạnh lùng và chán ghét, giống như đang nhìn một thứ gì đó ô uế vậy.

Nhớ lại lúc cậu ta vừa mới sảy thai, Thái Hậu còn phái người đến tặng đồ cho cậu ta, cũng cho người an ủi chăm sóc cậu ta, sau này vẫn có thể có thai lại nên đừng quá thương tâm.

Nhưng sau lần đó thì Thái Hậu không còn tặng đồ cho cậu ta nữa, bây giờ lại nhìn cậu ta với sắc mặt cùng ánh mắt như vậy, xem ra bà đã biết đứa con mà cậu ta sảy mất là của Dự Vương chứ không phải của hoàng đế rồi.

Ánh mắt Thái Hậu nhìn cậu ta khiến cậu ta lúc này vừa quẫn bách vừa căng thẳng, xấu hổ giống như bị bắt quả tang trên giường vậy, hận không thể trốn khỏi nơi này ngay lập tức.

Thái Hậu cũng vừa thất vọng buồn lòng vừa chán ghét cậu ta. Bà cho rằng cậu ta là người thích hợp nhất để làm Quân Hậu, hết mực thiên vị cậu ta. Kết quả, bà thương cậu ta còn không bằng thương một con chó, ít nhất con chó vẫn biết phải trung thành với người tốt với nó. May mà không để cậu ta làm chính thê của hoàng đế, nếu không, nỗi sỉ nhục này còn lớn hơn nữa.

"Nghe ngự y nói thân thể của ngươi rất khó điều dưỡng, vậy sau này cứ ở trong Minh Túy cung dưỡng bệnh đi. Không cần tới thỉnh an ai gia nữa, cũng đừng tùy tiện đi lại ở trong cung." Thái Hậu hận không thể ban chết cho cậu ta ngay lập tức, bởi vì hoàng đế còn phải dùng cậu ta để nhắc nhở và khống chế nhà họ Diệp, cho nên cậu ta vẫn có thể sống thêm mấy năm, nhưng bà không muốn nhìn thấy cậu ta xuất hiện trong tầm mắt của mình nữa.

Diệp Dung bỏ thuốc Hoàng Thượng là trọng tội, ngoại tình với Dự Vương cũng là một trọng tội, mang thai con của Dự Vương lại giả mạo hoàng tử càng là tội chồng thêm tội. Tất cả những tội trạng trên đủ để khiến nhà họ Diệp bị xét nhà diệt tộc, nhưng vì hoàng đế còn muốn lợi dụng nhà họ Diệp, cho nên tạm thời sẽ không động đến cậu ta.

"Dạ." Diệp Dung hoảng hốt đáp, Thái Hậu đây là muốn cấm túc cậu ta trá hình, nói cách khác, sau này cậu ta không thể rời khỏi Minh Túy cung nữa.

"Lui ra đi!" Thái Hậu lạnh lùng nói.

"Thần cáo lui." Diệp Dung hành lễ rồi đi ra ngoài.

Trên đường trở về Minh Túy cung, Diệp Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng cậu ta rất thống khổ và dày vò. Sau khi bị sảy thai, cậu ta không còn gặp lại Tiêu Dục Dương nữa. Hoàng cung đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hoàng đế, cậu ta không biết làm cách nào để liên lạc với Tiêu Dục Dương, thậm chí ngay cả người nhà cũng không đến gặp cậu ta. Cậu ta không biết sau này mình phải sống thế nào, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ chết thôi sao? Nhưng cậu ta không cam lòng, cậu ta thật sự rất không cam lòng cứ chịu thua như vậy.

Mặc dù Thái Hậu đã nói sau này đừng tùy tiện đi lại ở trong cung, nhưng Diệp Dung vẫn đi đến cung của Thái Hoàng Thái Hậu.

Thế nhưng cậu ta thậm chí còn không thể vào cửa cung, thái giám gác cổng nói với cậu ta rằng Thái Hoàng Thái Hậu đang ốm nặng, Hoàng Thượng có lệnh, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy Thái Hoàng Thái Hậu dưỡng bệnh.

Đến cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng bị hoàng đế khống chế, Diệp Dung càng tuyệt vọng hơn, cái cảm giác bất lực không biết phải làm sao này khiến trong lòng cậu ta tràn đầy bi thương.

Diệp Dung vô tri vô giác trở về Minh Túy cung, muốn cậu ta hoàn toàn từ bỏ thứ sắp đạt được trước mắt mình là chuyện không thể nào. Mặc dù sự phát triển của nhiều chuyện rất khác so với những gì cậu ta biết, nhưng cậu ta vẫn giữ lấy tia hy vọng cuối cùng trong tim và không muốn buông bỏ. Cậu ta cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là nhân vật chính được xuyên qua, không thể cứ thất bại như thế được.

Cậu ta đã hoàn toàn mất hy vọng có được sự sủng ái của Tiêu Thuân Diệp rồi, giờ cậu ta chỉ mong Tiêu Dục Dương có thể chống đỡ thôi. Bởi vì Tiêu Thuân Diệp còn sống được nhiều nhất là ba năm nữa, chỉ cần chịu đựng qua ba năm này, bọn họ vẫn còn cơ hội đoạt được ngôi vị hoàng đế.

"Hoàng Quý Quân, ăn cơm thôi." Cung hầu bày biện đồ ăn lên bàn.

"Bổn cung không đói, bưng xuống đi." Diệp Dung nói với tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng nhìn cung hầu không nói lời nào chuẩn bị rời đi, cậu ta lại gọi lại: "Chờ đã!"

"Hoàng Quý Quân có gì dặn dò?" Người hầu quay lại hỏi.

"Bổn cung muốn gặp người nhà, ngươi đi nói với Hứa công công bên cạnh Hoàng Thượng một tiếng, sau khi hạ triều thì truyền lời cho ông nội ta." Diệp Dung đứng dậy, đi lấy một ít lá vàng và ngân phiếu. "Lá vàng này cho ngươi, còn tấm ngân phiếu thì đưa cho Hứa công công."

Cung hầu không nhận lấy mà nhìn cậu ta nói: "Thái Hậu có lệnh, từ hôm nay trở đi, phàm là người của Minh Túy cung đều không được tự tiện rời đi. Không có sự cho phép của Thái Hậu, bất cứ kẻ nào cũng không được vào Minh Túy cung."

"Ông nội ta là thừa tướng, tất nhiên sẽ xin bệ hạ ân chuẩn." Diệp Dung nói.

Cung hầu cố ý tỏ ra do dự, sau đó nói: "Từ khi Dự Vương chết, nô nghe nói Diệp thừa tướng đã nhiều ngày không thượng triều vì bệnh nặng, cho nên dù Hoàng Quý Quân có muốn Hứa công công truyền lời, thì Hứa công công cũng không truyền được."

"Ngươi nói cái gì?!" Diệp Dung khiếp sợ trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn cung hầu hỏi: "Ngươi nói Dự Vương, Dự Vương hắn làm sao?!"

"Dự Vương tạo phản, bị con trai trưởng của Mục nguyên soái bắt sống. Khi bị áp giải đến trước mặt bệ hạ, tự mình lao vào đao của binh lính, chết rồi ạ."

Diệp Dung hai mắt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi chính tai xác nhận vẫn khiến cậu ta chịu đả kích lớn.

Cậu ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, thậm chí cậu ta còn không biết tại sao mình lại thua, cũng không còn đường cho cậu ta quay đầu nữa. Nếu đây là kết cục của cậu ta, thế ông trời cho cậu ta xuyên đến thế giới này làm gì, lẽ nào là vì muốn để cậu ta gặp thất bại và đả kích?

Diệp Dung té xỉu trên mặt đất, cung hầu nọ chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.

Minh Túy cung hiện tại đều là người của Tiêu Thuân Diệp, luôn giám thị nhất cử nhất động của Diệp Dung. Và bởi vì lệnh của Thái Hậu, từ nay về sau, Diệp Dung không thể rời khỏi Minh Túy cung nửa bước, cuộc sống sau này của cậu ta cũng sẽ không được yên bình.

...............

Vài tháng sau, đứa con của Đào Nguyện chào đời, là một bé trai, Tiêu Thuân Diệp và Thái Hậu đều rất vui mừng.

Sau thời gian ở cữ, mỗi ngày Đào Nguyện đều bế đứa nhỏ đến thỉnh an Thái Hậu.

Lại hai tháng trôi qua, Thái Hậu bắt đầu để Đào Nguyện quản lý một số việc trong hậu cung. Sau khi Thái Hậu biết chuyện của Diệp Dung và Dự Vương thì rất tức giận, bà không còn tâm tư để khuyên Tiêu Thuân Diệp lâm hạnh những người khác nữa, cũng không quan tâm điều gì nữa, hắn muốn sao cũng được. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Dung gian díu với Dự Vương, mà bà cứ luôn khuyên hoàng đế lâm hạnh Diệp Dung nhiều hơn, bà lại tức đến đau ngực.

Thật ra Thái Hậu chủ yếu vẫn là suy xét đến thân thể của Tiêu Thuân Diệp, cảm thấy nếu hắn đã vừa vô tâm lại vô lực với những người khác, bà cũng không đành lòng ép buộc hắn nữa.

Hôm nay Đào Nguyện dậy sớm và bế con đến thỉnh an Thái Hậu.

"Thần đến muộn, xin Thái Hậu tha tội." Đào Nguyện hành lễ với Thái Hậu.

"Nhất định lại là nhóc con này dậy sớm quậy con rồi. Mau bế đến đây cho ai gia nhìn một cái." Thái Hậu cười nói.

Cung hầu bế tiểu hoàng tử đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu ôm nó vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của nó, nhìn hoài cũng cảm thấy không đủ. Đây không chỉ là con trai trưởng của Tiêu Thuân Diệp, mà còn là đứa con duy của hắn trước mắt. Đứa nhỏ này giống hệt Tiêu Thuân Diệp khi còn bé, thậm chí một số động tác nhỏ cũng cực kỳ giống. Nếu Thái Hậu không nhìn tiểu hoàng tử một ngày, lòng bà sẽ cảm thấy trống rỗng và khó chịu.

"Các ngươi lui ra ngoài hết đi." Thái Hậu bế cháu nội là mất hết kiên nhẫn nghe đám phi tần đó nói chuyện, chỉ nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

"Dạ."

Đào Nguyện như thường lệ nói chuyện với Thái Hậu một hồi, sau đó để con lại, còn mình thì về Phượng Hoa cung giải quyết một số việc. Đến giữa trưa, Thái Hậu sẽ sai người đưa đứa nhỏ về Phượng Hoa cung.

Đào Nguyện tiếp nhận quản lý hậu cung nhưng cậu không hề nắm chặt quyền lực trong tay mình, hậu cung nhiều người nhàn rỗi như vậy, cậu sẽ không ngu mà vất vả một mình đâu. Vì vậy cậu đã để Thục phi, Hiền phi và Ninh quý quân cùng nhau giúp mình quản lý hậu cung, từ bộ phận do bọn họ quản lý, nếu có vấn đề gì, cậu sẽ trực tiếp hỏi tội bọn họ.

Thái Hậu thấy Đào Nguyện mới bắt đầu quản lý hậu cung mà đã có thể quản lý một cách trật tự, hơn nữa cũng không tham quyền, lại có cách trị người dưới thì rất hài lòng. Nghĩ rằng khi lớn tuổi, mình có thể yên tâm giao toàn bộ hậu cung cho cậu quản lý rồi, còn mình thì an tâm dưỡng lão. Bây giờ bà vẫn có thể giúp cậu trấn áp những kẻ gian xảo quỷ quyệt kia, cậu sẽ có thể thoải mái hơn một chút và giúp Hoàng Thượng sinh thêm vài đứa con nữa.

Buổi tối, sau khi tắm gội xong, Đào Nguyện dựa vào giường chơi với con trai, nhóc con này phần lớn thời gian đều ngủ, nếu không chơi với nó trước khi nó ngủ thì nó sẽ giật mình và khóc ầm ĩ vào nửa đêm.

Nhưng chơi một hồi thì bản thân Đào Nguyện cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cậu cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vừa mở mắt ra thì quả nhiên là Tiêu Thuân Diệp đang hôn mình.

"Bệ hạ......." Đào Nguyện ngái ngủ nhìn hắn.

"Tỉnh rồi?" Tiêu Thuân Diệp vuốt ve mặt cậu và hôn lên khóe miệng cậu.

"Ừm." Đào Nguyện nghĩ thầm, chàng chọc ta như vậy, ta có thể không tỉnh sao?

Tiêu Thuân Diệp đứng dậy buông rèm xuống, sau đó cởi y phục và lên giường.

Đào Nguyện nhìn hắn, phối hợp với động tác của hắn để hắn cởi y phục của mình.

Đào Nguyện đột nhiên nhớ tới con còn ở bên cạnh, vội vàng nói: "Bệ hạ, Húc Nhi còn ở đây, để cung hầu vào bế con đi trước đã."

"Lát nữa rồi nói sau, cứ để cho nó ngủ ở đây đi." Tiêu Thuân Diệp là mũi tên đã lên dây, sao có thể nói dừng là dừng được.

"Vậy thì động tác của bệ hạ nhỏ một chút, đừng đánh thức Húc Nhi, nếu không nó sẽ lại khóc mất." Hai chân Đào Nguyện quấn lấy eo hắn, bám vào vai hắn nói.

Tiêu Thuân Diệp không trả lời mà chỉ ra sức hôn môi cậu, hắn ôm chặt Đào Nguyện, dùng sức di chuyển, hoàn toàn không rảnh lo con họ đang ngủ ở bên cạnh.

Đào Nguyện vẫn còn chút lý trí, cố gắng không phát ra âm thanh, may mà con còn nhỏ, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không có chút ký ức nào.

End thế giới thứ năm.

Thế giới tiếp theo: Chú ơi! Chú à! Em yêu chú nhứt =)))))))

............

Min: lại end thêm một thế giới gòi 🎉🎉🎉 . Hỡi các bây bì đợi full một thế giới mới đọc, các bạn xuất hiện được gòi ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ

Continue Reading

You'll Also Like

75.2K 3.5K 56
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...
470K 23.5K 104
Tên gốc: 欲言难止 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: ABO, gương vỡ lại lành, yêu thầm được đáp lại...
573K 28.9K 136
Tên gốc: 偷风不偷月 Tác giả: Bắc Nam Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hiện đại, HE, 1v1, xuyên không Tình trạng bản gốc: Toàn...
86.9K 5.8K 77
Tác phẩm: Tan làm đến văn phòng của tôi Tựa Hán Việt: Tan tầm tới ta văn phòng Tác giả: An Thứ Cam Nhi Nhân vật chính: Giang Thự x Quý Liên Tinh Thể...