[ BHTT ] [ EDIT ] Sau Khi Xuy...

By Neoliz

3.2K 476 37

Chu Châu Anh xuyên vào một quyển võ hiệp tiểu thuyết, thành Ma giáo giáo chủ. Nhưng lúc nàng xuyên thư qua th... More

Văn án
Chương 1 : Hiện trường xuyên thư
Chương 2: Giáo chủ ủy khuất
Chương 3: Thức ăn bị thiếu rồi nha.
Chương 4: Đãi ngộ được tốt lên
Chương 5: Củi khô lửa cháy
Chương 6: Giáo chủ ra tù
Chương 7: Rút chỉ vô tình
Chương 8: Thân phận tiện nghi
Chương 9 : Lấy thân báo đáp
Chương 10: Giáo chủ chân mềm
Chương 11: Tịch mịch hư không
Chương 12: Ấm giường mà thôi
Chương 13: Giáo chủ ỷ nữ chủ là thẳng nữ mà làm càn
Chương 14: Ngày đêm tơ tưởng
Chương 15: Thánh Nữ ái
Chương 16: Giáo chủ ngoan ngoãn
Chương 17: Thánh Nữ cầu hôn
Chương 18: Hướng đi kỳ quái
Chương 19: Mộng xuân vô ngân
Chương 20: Hôn sự định rồi
Chương 21: To gan lớn mật
Chương 22: Kỹ thuật hôn cao siêu
Chương 23: Ngày đại hôn
Chương 24: Ma giáo cướp người
Chương 25: Bái đường thành thân
Chương 26: Lo lắng
Chương 27: Cưng chìu
Chương 28: Hoa khai đêm trước
Chương 29: Mong đến hoa nở
Chương 30: Kỹ thuật tốt nga
Chương 31: Giáo chủ bị thương
Chương 33: Vân Khê Các sự
Chương 34: Thánh Nữ bất công
Chương 35: Giang hồ bát quái

Chương 32: Dạy võ công

39 8 0
By Neoliz

  "Gà đen bạch phượng hoàn? Phái nữ đệ tử đi bán, cũng sợ bán không được." Thư Cơ nói.

  Tiêu Tâm Nguyệt tuy rằng không hiểu ý tứ Chu Châu Anh, nhưng theo sự hiểu biết của mình đối với nàng, chỉ sợ không phải lời hay. Nàng băng bó tốt tay, hướng Thư Cơ nói: "Rượu thuốc liền phền toái Thư Cơ sư muội rồi."

  Thư Cơ nhìn ra nàng không muốn ở lâu, liền cầm hai tiểu bình sứ đưa nàng: "Thoa hết hai bình dược này thấy vẫn còn ứ huyết, lại đến đây lấy."

  Phó Phỉ Phỉ thấy các nàng sắp rời đi, đứng ngoài cửa, trên mặt thần sắc lo âu vẫn chưa giảm.

  Thư Cơ thấy thế, lại xem phần tình nghĩa các nàng cùng nhau từ nhỏ đến lớn, quyết định giúp nàng một tay, liền nói: "Phó sư muội, đứng ở cửa làm gì, tiến vào a!"

  Phó Phỉ Phỉ cọ xát đi vào, nhắm ngay cơ hội cùng Tiêu Tâm Nguyệt xin lỗi: "Tâm Nguyệt sư tỷ, thực xin lỗi, muội không nghĩ tới sẽ làm tỷ bị thương."

  Thư Cơ mắt trợn trắng.

  Xúc động ương ngạch lại không có nhãn lực, còn có thể chọc Thánh Nữ sinh khí, Phó sư muội ngươi thật bản lĩnh.

  Thánh Nữ vừa thấy liền không để ý thương thế chính mình, ngược lại càng quan tâm thương thế Giáo chủ. Nàng khen ngược, phân không rõ chủ yếu và thứ yếu, sờ không tới trọng điểm, không chỉ không hướng Giáo chủ xin lỗi, mà chỉ lo hướng Thánh Nữ nói xin lỗi, Thánh Nữ cho nàng ta sắc mặt tốt mới là lạ!

"Ngươi không biết sẽ thương đến ta, nhưng ngươi biết sẽ thương đến nàng, biết rõ hành vi chính mình sẽ mang đến hậu quả như thế nào, ngươi vẫn như cũ ra tay. Ngươi là muốn như thế nào?" Tiêu Tâm Nguyệt mặt lạnh giáo huấn nàng.

  Phó Phỉ Phỉ vốn dĩ bởi vì làm nàng bị thương mà áy náy, nhưng lại bị nàng mặt lạnh giáo huấn như vậy, nhất thời đỏ mắt: "Nàng là Ma giáo giáo chủ, là người đại gian đại ác! Ta chính là muốn đối nàng ra oai phủ đầu, nàng không phải được xưng là Ma giáo đệ nhất cao thủ sao? Ai biết nàng có tiếng lại không có miếng, bất quá chỉ đạp một cái, thế nhưng liền bị thương!"

  Tiêu Tâm Nguyệt nhấp môi.

  Phó Phỉ Phỉ một bên gạt lệ một bên nói: "Lại nói, Ma giáo là hung thủ hại chết người nhà Tâm Nguyệt sư tỷ, kia nàng chính là đầu sỏ gây tội, tỷ lại vì lấy đại cục làm trọng, ép chính mình cầu toàn mà cùng nàng thành thân, muội nghĩ thay tỷ trút giận, này thì có cái gì không đúng? Tỷ vì cái gì muốn che chở nàng ta?"

  Chu Châu Anh xoa ngực, trộm liếc nhìn Tiêu Tâm Nguyệt một cái. Nghe được lời Phó Phỉ Phỉ nói, trở thành Ma giáo giáo chủ nàng tựa hồ nên vì chuyện Tiêu gia diệt môn chi án mà chịu trách nhiệm.

  Vậy nên việc nữ chủ đối nàng tốt, thật sự là vì lấy đại cục làm trọng sao? Hay là muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ làm nàng trầm mê trong sự ôn nhu của nữ chủ, cuối cùng sẽ cho nàng một đao trí mạng?

  Tiêu Tâm Nguyệt trầm mặc một hồi, cũng không tiếp tục răn dạy nàng, chỉ là để nàng xin lỗi Chu Châu Anh: "Mặc kệ như thế nào, ngươi chủ động ra tay đả thương người là sai, mau xin lỗi nàng."

  "Ta không!" Phó Phỉ Phỉ khó chịu, dựa vào cái gì nàng phải hướng Ma giáo giáo chủ xin lỗi? Ma giáo giáo chủ vốn là ai cũng có thể giết, nàng bất quá chỉ cho đối phương một chút giáo huấn thôi!

  "Vậy ngươi trở về đóng cửa suy nghĩ, khi nào nguyện ý xin lỗi thì ra!"

  "Tâm Nguyệt sư tỷ, tỷ thế nhưng vì nàng, mà muốn nhốt ta lại?!" Phó Phỉ Phỉ như không tin vào tai mình.

  Thư Cơ vì tránh mâu thuẫn các nàng càng thêm gây gắt, bắt lấy cổ áo Phó Phỉ Phỉ, đem nàng xách đi: "Ta tự mình mang nàng đi đóng cửa suy nghĩ, Thánh Nữ ngươi lưu tại nơi này cấp Thánh phu nhân thoa rượu thuốc đi!"

  "Thư sư tỷ, muội không đi!" Phó Phỉ Phỉ giãy giụa.

  "Câm miệng, lại còn dong dài ngân châm của ta sẽ hầu hạ muội."

  Phó Phỉ Phỉ lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn tiếp thu vận mệnh bị nhốt.

  Các nàng rời đi sau, Tiêu Tâm Nguyệt vươn tay trái tới trước mặt Chu Châu Anh: "Ngươi hẳn là đói bụng đi, chúng ta trở về ăn cơm thôi!"

  Chu Châu Anh cũng không nói Phó Phỉ Phỉ nói sai, chỉ là mượn đề tài nói sang chuyện khác: "Ta bị thương, ngươi cõng ta về đi."

  Bất quá nhìn đến tay bị thương của Tiêu Tâm Nguyệt, lại héo úa, "Vẫn là thôi đi, ngươi bị thương so với ta còn nghiệm trọng hơn."

  Tiêu Tâm Nguyệt sờ sờ đầu nàng, nói: "Ta không sao."

  "Khó mà làm được, vạn nhất vì cõng ta, thương ở tay càng thêm nghiêm trọng, lành chậm thì làm sao bây giờ? Thư sư muội cũng nói, không thể, khụ khụ, dùng tay phải."

  Tiêu Tâm Nguyệt cười: "Kia chỉ có thể ủy khuất giáo chủ đi bộ cùng ta về!"

  Hai người nắm tay đi ra cửa, Tiêu Tâm Nguyệt lại quan tâm hỏi, "Ngực ngươi còn đau không?"

  "Đau, bất quá cũng không đau như lúc nãy." Nói tới việc này, Chu Châu Anh hỏi, "Bất quá vị sư muội kia là ai a?"

  "Nàng là nhị trưởng lão tiểu đồ đệ, gọi là Phó Phỉ Phỉ, là đệ tử nhỏ tuổi nhất, àng được đại gia nuông chiều đến có chút ương ngạch." Tiêu Tâm Nguyệt khẽ thở dài, "Nàng vốn dĩ cùng nhị trưởng lão đi Mạc Bắc, không biết như thế nào lại chạy về đây."

  "Khẳng định là vì ngươi trở về a!" Chu Châu Anh nói. Biết được chính mình người trong lòng, thần tượng, hảo tỷ muội muốn cưới giang hồ bại hoại, võ lâm công địch, là ai thì cũng sẽ không vui.

  Tiêu Tâm Nguyệt quay đầu nhìn chăm chú Chu Châu Anh, trong lòng muôn vàn cảm xúc cuồn cuộn, nói: "Thực xin lỗi."

  Chu Châu Anh sửng sốt: "Thánh Nữ tỷ tỷ vì sao phải xin lỗi ta?"

   "Ta cùng Phó sư muội là cùng nhau lớn lên, nàng cùng rất nhiều võ lâm nhân sĩ giống nhau, đối Ma giáo cũng không tín nhiệm, cho nên sẽ cho rằng ta cưới ngươi, là ta bất hạnh. Trách ta không thể ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh."

  Nàng không chỉ bởi vì chuyện này mà tự trách, càng là vì lập trường của nàng, cùng với nhiều đôi nhìn chăm chú vào nàng, bởi vậy nàng vô pháp vì nàng ấy mà nói một câu công đạo nên tâm sinh áy náy.

   Chu Châu Anh chịu không nổi ủy khuất, nhưng sẽ không sinh khí trên người người vô tội. Bất quá bây giờ nên tranh thủ cơ hội nữ chủ đồng tình, làm nữ chủ giảm bớt sát tâm, vì chính mình ngày sau cơ hội sinh tồn, là thập phần cần thiết!

 
   Chu • trà nghệ đại sư • giáo chủ quyết định lấy lui làm tiến, nàng bắt đầu trà ngôn trà ngữ: "Thánh Nữ tỷ tỷ lúc ấy không ở, cũng vô pháp biết trước tương lai, tự trách mình làm gì? Hơn nữa ngươi vì ta cũng bị thương, nhân gia đau lòng ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ trách ngươi đâu!"

   Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

  Giáo chủ luôn có bản lĩnh đem không khí tốt phá hỏng, nhưng không thể không nói, Tiêu Tâm Nguyệt trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng nói, "Giáo chủ, ngươi hảo hảo nói chuyện."

  Giáo chủ bẹp miệng. Quả nhiên nữ chủ chỉ ái bạch liên, không uống trà xanh.

  Nàng túm góc áo Tiêu Tâm Nguyệt, nháy nháy đôi mắt, đáng thương vô cùng nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ nếu thật sự thương tiếc ta, vậy giúp ta xoa xoa ngực đi!"

  Tiêu Tâm Nguyệt thật sự hướng nàng vươn tay, bất quá lại là xoa bụng nàng, hỏi: "Ngươi ăn no phải không?"

  Đây là mắng ta ăn no căng sao?

  Giáo chủ trong lòng rầm rì, nhưng nàng thật sự đói bụng rất lâu, không sức lực để lăn lộn, liền ngon ngoãn lên.

---------

  Hảo hảo cơm trưa vì nhiều chuyện xảy ra nên biến thành cơm chiều. Chu Châu Anh ăn xong cơm, mới cảm giác như mình sống lại.

  Tiêu Tâm Nguyệt gọi nàng: "Trước đi thanh tẩy lại thoa dược, nếu không vết thương lại đau."

  Châu Anh Anh nhìn tay Tiêu Tâm Nguyệt, sắc đảm bao thiên lên: "Thánh Nữ tỷ tỷ, tay phải ngươi không thuận tiện, không bằng ta thay ngươi lau mình?"

  "Ngươi coi thường ta?" Tiêu Tâm Nguyệt híp híp mắt.

  "Ta như thế nào coi thường ngươi đâu? Ta đây là quan tâm ngươi! Miệng vết thương mà dính thủy sẽ bị nhiễm trùng! Nhiễm trùng ngươi biết là ý tứ gì không? Nhiễm trùng chính là ——"

   Tiêu Tâm Nguyệt đánh gãy nàng đang thao thao bất tuyệt: "Ta biết."

  "Nha? Thánh Nữ tỷ tỷ biết?!" Chu Châu Anh thầm nghĩ, còn có cách nói này sao?

  Tiêu Tâm Nguyệt lại ý vị thâm nhìn nàng: "Trước kia bị thương qua, có một người cũng nói với ta như vậy."

  
  Chu Châu Anh dựng lỗ tai lên, thập phần tò mò. Là trùng hợp, hay là trừ bỏ nàng, còn có người xuyên đến tên Thư Nhân?!

  "Ai nha? Thánh Nữ tỷ tỷ có thể giới thiệu một chút với ta không?"

 
   Nghĩ đến đây, nội tâm Chu Châu Anh một mảnh lửa nóng. Đối phương nếu là một người xem qua nguyên tác, biết rõ cốt truyện, kia chính là người thứ hai mình hoàn toàn có thể ôm chặt đùi, thật tột đẹp a!

  "Chỉ sợ không thể." Tiêu Tâm Nguyệt cự tuyệt.

   Chu Châu Anh mất mát: "Vì sao? Chẳng lẽ là Thánh Nữ tỷ tỷ kim ốc tàng kiều cái kia 'kiều'?"

 
  Tiêu Tâm nguyệt hơi ngừng một chút, biểu tình vi diệu.

  Chu Châu Anh mẫn cảm bắt giữ được biểu tình vi diệu này, nội tâm tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo: Nữ chủ thật sự kim ốc tàng kiều? Kia nàng tính là gì đâu chứ?

  Nàng cảm thấy ngực mình lần này thật sự đau.

  Thấy nàng một biểu tình bi thương, Tiêu Tâm Nguyệt bún lên trán nàng một cái: "Ngươi đang miên man suy nghĩ gì? Trừ bỏ ngươi cái này ' kiều ', ta không còn ' kiều ' khác."

  Giáo chủ nghĩ thầm, tuy nữ chính bên ngoài có rất nhiều ong bướm, nhưng trong nguyên tác nàng đối nam chủ như vậy một mực, nghĩ đến cũng không phải người lạm tình gì gì đó.

  Nàng an tâm.

  Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Sở dĩ không đem nàng giới thiệu cho ngươi, đó là vì nàng.... Đã xảy ra chuyện."

   Chu Châu Anh sửng sốt, cho rằng đối phương đã chết. Nàng có chút vô thố, cuối cùng chỉ có thể an ủi Tiêu Tâm Nguyệt: "Thánh Nữ tỷ tỷ nén bi thương."

  Tiêu Tâm Nguyệt liếc nàng một cái, đem nàng kéo đi tắm, kết thúc đề tài này.

   Chu Châu Anh lại nóng lòng muốn thay Tiêu Tâm Nguyệt chà lưng, rốt cuộc Tiêu Tâm Nguyệt một bàn tay không thể chạm tới lưng, chỉ có thể đem  lưng chính mình giao cho nàng.

  Chu Châu Anh ra sức thay nàng xoa lưng, xoa xoa lại xoa xoa, khoa tay múa chân nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi biết trên đời này có một loại trái cây gọi là Thánh Nữ quả không, nó lớn như vầy, thập phần lả lước đáng yêu. Lúc chín có màu đỏ, ăn lên cũng thơm ngon nhiều nước, cắm một ngụm, nước trái cây trong miệng chảy ra..... Ta muốn ăn."

  Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

   Nàng phát hiện Giáo Chủ thật ngứa da.

   Nàng bóp chặt cái tay đang chơi xấu của giáo chủ, xoay người, ánh mắt dừng ở dấu vết sắp biến mất kia, nói: "Hôm qua ta quên dạy giáo chủ võ công chiêu thức a, hôm nay bù lại như thế nào?"

   Chu Châu Anh: "?"

   Vì cái gì đang bàn bạc chuyện ăn uống lại vòng qua chuyện võ công rồi?

   Nàng vừa muốn mở miệng, Tiêu Tâm Nguyệt đột nhiên hướng nàng trung phủ huyệt chạm một cái, nàng phát hiện chính mình vô pháp nhúc nhích.

   Chu Châu Anh: "!!!"

   Này chẳng lẽ là điểm huyệt trong truyền thuyết?!

   "Thánh Nữ tỷ tỷ muốn dạy ta điểm huyệt sao?" Chu Châu Anh hưng phấn lên.

  "Đây là điểm nhỏ huyệt công, lấy khí đánh sâu vào huyệt vị, tạo thành kinh mạch ngắn ngủi tê mỏi, do đó vô pháp có thể nhúc nhích, ba mươi phúc sau sẽ tự giải. Bất quá công phu đêm nay ta dạy giáo chủ không phải cái này, mà là trước giáo ngươi nhất chiêu ' tuyền minh phù dung '."

   Tiêu Tâm Nguyệt hoạt động tay trái, Chu Châu Anh thấy thế, một cổ dự cảm xấu bùng lên: "Thánh, Thánh Nữ tỷ tỷ?"

  "Giáo chủ, trước luyện xong võ công, lại ăn Thánh Nữ quả, thế nào?"

   Chu Châu Anh: "........., Thánh Nữ tỷ tỷ, tay ngươi bị thương, không bằng chúng ta hôm nào đi?"

   Nàng cảm thấy bị Tiêu Tâm Nguyệt giáo xong, võ công học được hay không không nhất định, nhưng chính mình khẳng định là không có Thánh Nữ quả để ăn.

  "Ta nói rồi, không có gì trở ngại. Hơn nữa ngươi không phải muốn tìm mấy cái mỹ nhân có đôi tay mạnh mẽ để hầu hạ ngươi sao? Không biết giáo chủ cảm thấy có đôi tay mạnh mẽ là tiêu chuẩn gì, không bằng ta trước thay giáo chủ trấn cửa ải, để trong lòng giáo chủ có thể cân nhắc?"

   "Ta khi nào nói qua ——" Giáo chủ còn chưa nói dứt lời, đã bị Tiêu Tâm Nguyệt hôn chặn miệng.

   Nàng bị hôn đến đầu óc thiếu oxy, sau đó toát ra một ý tưởng mơ hồ: Nữ chủ quả thật còn rất cường.

  Nam nhân có thể nói không được, nhưng nữ tử không thể nói việc không tốt!

   _______

   Tác giả có lời muốn nói:

  Thánh Nữ: Muốn gặp người kia sao?

   Giáo chủ: Muốn!

   Thánh Nữ: Chiếu gương đi.

  Giáo chủ: Ý gì? Cảm thấy muội không đủ tư cách?

   Thánh Nữ:.........

______

  Thánh Nữ lớp học ——

   Thánh Nữ: Cái gọi là "Tuyền minh phù dung" ý chỉ phù dung hoa khai, thanh tuyền minh vang. Hoa là cái gì hoa? Tuyền là cái gì tuyền? Liền phải xem ngươi có hay không võ công thiên phú để có thể lĩnh hội thâm ý trong đó!

_____

   Chương trước có người đọc phát hiện chi tiết, đó chính là giáo chủ võ công, ký ức kỳ thật đang dần dần khôi phục.

Continue Reading

You'll Also Like

25.4K 1.6K 20
Hót hòn họt Xàm là chính Xàm xàm xàm qua ngày, không cần động não
10.1K 1K 28
thân bạn tôi lo
2.1M 156K 79
Tên gốc: 小聋子受决定摆烂任宠 Hán Việt: Tiểu lung tử thụ quyết định bãi lạn nhậm sủng Tác giả: Nghiêm Tụng Tụng @hoameei Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đ...
272K 11.4K 15
Quý Triết thông qua ứng dụng hẹn hò gặp được một người bạn trên mạng. Chưa trò chuyện được bao lâu người kia đã gửi hình "mát mẻ" cho anh! Hơn nữa ng...