[ĐM/EDIT] Bật Hack Yêu Đương...

By 19Minniee

976K 84.4K 8.3K

Hán Việt: Khai quải luyến ái hệ thống ( khoái xuyên ) Tác giả: Quất Tử Chu Tình trạng bản gốc: Hoàn 190 chươn... More

Giới thiệu
Chương 1 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (1)
Chương 2 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (2)
Chương 3 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (3)
Chương 4 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (4)
Chương 5 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (5)
Chương 6 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (6)
Chương 7 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (7)
Chương 8 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (8)
Chương 9 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (9)
Chương 10 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (10)
Chương 11 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (11)
Chương 12 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (12)
Chương 13 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (13)
Chương 14 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (14)
Chương 15 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (15)
Chương 16 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (16)
Chương 17 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (17)
Chương 18 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (18) - END
Chương 19 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (1)
Chương 20 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (2)
Chương 21 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (3)
Chương 22 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (4)
Chương 23 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (5)
Chương 24 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (6)
Chương 25 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (7 - P1)
Chương 25 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (7 - P2)
Chương 26 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (8)
Chương 27 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (9)
Chương 28 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (10)
Chương 29 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (11)
Chương 30 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (12)
Chương 31 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (13)
Chương 32 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (14)
Chương 33 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (15)
Chương 34 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (16)
Chương 35 - Nhập vai yêu đương với ảnh đế (17) - END
Chương 36 - Xung hỉ ở thập niên 60 (1)
Chương 37 - Xung hỉ ở thập niên 60 (2)
Chương 39 - Xung hỉ ở thập niên 60 (4)
Chương 40 - Xung hỉ ở thập niên 60 (5)
Chương 41 - Xung hỉ ở thập niên 60 (6)
Chương 42 - Xung hỉ ở thập niên 60 (7)
Chương 43 - Xung hỉ ở thập niên 60 (8)
Chương 44 - Xung hỉ ở thập niên 60 (9)
Chương 45 - Xung hỉ ở thập niên 60 (10)
Chương 46 - Xung hỉ ở thập niên 60 (11)
Chương 47 - Xung hỉ ở thập niên 60 (12)
Chương 48 - Xung hỉ ở thập niên 60 (13)
Chương 49 - Xung hỉ ở thập niên 60 (14)
Chương 50 - Xung hỉ ở thập niên 60 (15)
Chương 51 - Xung hỉ ở thập niên 60 (16)
Chương 52 - Xung hỉ ở thập niên 60 (17)
Chương 53 - Xung hỉ ở thập niên 60 (18)
Chương 54 - Xung hỉ ở thập niên 60 (19)
Chương 55 - Xung hỉ ở thập niên 60 ( 20)
Chương 56 - Xung hỉ ở thập niên 60 (21)
Chương 57 - Xung hỉ ở thập niên 60 (22) - END
Chương 58 - Bao nuôi cún con tính sói (1)
Chương 59 - Bao nuôi cún con tính sói (2)
Chương 60 - Bao nuôi cún con tính sói (3)
Chương 61 - Bao nuôi cún con tính sói (4)
Chương 62 - Bao nuôi cún con tính sói (5)
Chương 63 - Bao nuôi cún con tính sói (6)
Chương 64 - Bao nuôi cún con tính sói (7)
Chương 65 - Bao nuôi cún con tính sói (8)
Chương 66 - Bao nuôi cún con tính sói (9)
Chương 67 - Bao nuôi cún con tính sói (10)
Thông báo nho nhỏ! (Cập nhật thêm)
Chương 68 - Bao nuôi cún con tính sói (11)
Chương 69 - Bao nuôi cún con tính sói (12)
Chương 70 - Bao nuôi cún con tính sói (13) - END
Chương 71 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (1)
Chương 72 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (2)
Chương 73 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (3)
Chương 74 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (4)
Chương 75 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (5)
Chương 76 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (6)
Chương 77 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (7)
Chương 78 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (8)
Chương 79 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (9)
Chương 80 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (10)
Chương 81 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (11)
Chương 82 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (12)
Chương 83 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (13)
Chương 84 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (14)
Chương 85 - Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung (15) - END
Chương 86 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (1)
Chương 87 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (2)
Chương 88 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (3)
Chương 89 - Quân nhân Văn Nghệ giữa các vì sao (4)
Chương 90 - Quân nhân Văn Nghệ giữa các vì sao (5)
Chương 91 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (6)
Chương 92 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (7)
Chương 93 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (8)
Chương 94 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (9)
Chương 95 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (10)
Chương 96 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (11)
Chương 97 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (12)
Chương 98 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (13)
Chương 99 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (14)
Chương 100 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (15)
Chương 101 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (16)
Chương 102 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (17)
Chương 103 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (18)
Chương 104 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (19)
Chương 105 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (20)
Chương 106 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (21)
Chương 107 - Quân nhân Văn nghệ giữa các vì sao (22) - END
Chương 108 - Đích tử tục huyền (1)
Chương 109 - Đích tử tục huyền (2)
Chương 110 - Đích tử tục huyền (3)
Chương 111 - Đích tử tục huyền (4)
Chương 112 - Đích tử tục huyền (5)
Chương 113 - Đích tử tục huyền (6)
Chương 114 - Đích tử tục huyền (7)
Chương 115 - Đích tử tục huyền (8)
Ngoài Lề
Chương 116 - Đích tử tục huyền (9)

Chương 38 - Xung hỉ ở thập niên 60 (3)

7.3K 795 103
By 19Minniee

Edit: Min

Cả nhà thương lượng rất lâu, cuối cùng dưới sự kiên quyết của Đào Nguyện, ông Nhạc và ba Nhạc chỉ có thể đồng ý cho cậu kết hôn với Hạ Lập Viễn. Nhưng đương nhiên sẽ không nói với bên ngoài là xung hỉ, mà là hai nhà làm xui.

Người nhà họ Hạ cũng không ngờ bọn họ sẽ đồng ý, nhưng bọn họ có thể đồng ý đương nhiên là chuyện tốt với nhà họ Hạ. Ít nhất có thể ăn nói với cụ nhà.

Giấy đăng ký kết hôn vốn cần hai người ký tên, nhưng lợi ích của đặc quyền chính là có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được. Hơn nữa, Hạ Lập Viễn bị thương trên chiến trường và lập được nhiều công lao cho đất nước, hiện tại hắn lại đang hôn mê, vì vậy người nhà của hắn xin đặc cách với lý do cưới vợ để chăm sóc hắn đã được thông qua một cách dễ dàng.

Đối với anh hùng của đất nước thì luôn phải dành sự quan tâm đặc biệt, không phải sao? Hơn nữa hai bên gia đình đều tự nguyện, không có ép buộc hay nài nỉ, và không ai có thể ngăn cản bọn họ kết hôn.

Sau khi tin tức được lan truyền, đã đoán trước là sẽ khơi dậy rất nhiều cuộc thảo luận. Mà ở thời đại này vẫn chưa có internet và máy tính, nên đương nhiên vòng thảo luận sẽ không phải là dân chúng bình thường, mà là những người trong nhà họ Hạ và nhà họ Nhạc.

"Con có muốn gửi điện báo* kêu Như Phong về một chuyến không?" Ba Nhạc nhìn tờ giấy kết hôn trên tay Đào Nguyện với cảm xúc lẫn lộn.

*Phương thức truyền chữ viết, văn bản bằng tín hiệu điện.

"Ba đừng thông báo cho anh cả. Anh ấy bận việc học như vậy, hơn nữa con cũng không có tổ chức hôn lễ, hà tất trì hoãn thời gian của anh ấy để anh ấy đặc biệt về nhà một chuyến." Nguyên chủ còn có một người anh trai đang đi du học, cậu vẫn chưa nói cho anh cả biết chuyện mình đã kết hôn.

"Chờ Như Phong trở về, sợ là nó sẽ tức giận một trận." Ba Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chờ anh ấy về rồi nói sau." Đào Nguyện nói "Biết đâu khi anh ấy trở về, con đã có một cuộc sống rất hạnh phúc rồi thì sao?"

"Chỉ cần trong lòng con cảm thấy tốt thì mọi chuyện đều tốt." Ba Nhạc nắm tay cậu nói "Hãy nhớ rằng gia đình sẽ luôn là chỗ dựa của con, chúng ta sẽ không bỏ mặc con. Chịu thiệt thòi thì đừng chịu đựng, về nhà nói với ba, ba nhất định sẽ nghĩ cách để con chấm dứt cuộc hôn nhân này. Sau này con không kết hôn cũng không sao hết, ba nuôi con cả đời."

"Dạ." Trong một khoảnh khắc, Đào Nguyện thực sự cảm nhận được nỗi buồn của việc kết hôn, kìm nước mắt nói "Con nhất định sẽ không để bản thân bị thiệt thòi, cũng nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, ba đừng lo."

Vài ngày sau, xe của nhà họ Hạ tới đón Đào Nguyện.

Tuy không tổ chức hôn lễ, nhưng quá trình nên có thì nhà họ Hạ vẫn làm, và sính lễ cũng đưa gấp đôi. Bảy tám chiếc xe ô tô đến đón Đào Nguyện, đây là cảnh tượng khá hoành tráng ở thời đại này, hơn nữa còn là ba mẹ của Hạ Lập Viễn đích thân tới đón.

Ông Hạ nói rằng con người ta cũng là cục vàng cục bạc, nếu người ta đã đồng ý loại chuyện xung hỉ này thì nhất định không được đối xử tệ với con người ta.

Đào Nguyện lên xe, sau khi xe nổ máy, Tô Lan - mẹ của Hạ Lập Viễn ngồi bên cạnh nắm tay cậu nói "Con ngoan, sau này chúng ta chính là người một nhà. Về đến nhà, nếu có chỗ nào chưa quen hay muốn ăn cái gì cứ nói với mẹ, người một nhà đừng khách sáo."

"Dạ." Đào Nguyện gật đầu "Cảm ơn mẹ."

"Con yên tâm, nhà ta đã sắp xếp người chăm sóc cho Lập Viễn rồi, con không cần phải chăm sóc nó đâu. Sau này con chỉ cần ở nhà trò chuyện với bà nội là được rồi."

"Con cũng có thể giúp, dù sao thì cả hai đã kết hôn và cũng là vợ chồng hợp pháp, con nên làm chút gì đó." Đào Nguyện nói.

"Con có tấm lòng là đủ rồi, mẹ thật lòng cảm ơn con đã đồng ý gả vào nhà họ Hạ trong tình trạng thế này." Tô Lan không khỏi đỏ hoe mặt khi nghĩ đến tình trạng của con trai.

"Mẹ đừng buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh Lập Viễn nhất định sẽ tỉnh lại." Đào Nguyện an ủi bà "Anh ấy là một anh hùng, vì có công lao của anh ấy nên trận chiến biên giới lần này mới có thể giành được thắng lợi. Là một người bình thường, con được hưởng sự bảo vệ của anh ấy và những người lính đó, nhờ những trận chiến đẫm máu của họ mà giờ đây chúng ta có một cuộc sống yên bình. Con không thể làm gì cho anh ấy và những người lính đó, nếu con kết hôn với anh ấy thật sự có thể làm anh ấy tỉnh lại, vậy thì con cũng có thể coi là đóng góp khả năng của mình cho đất nước."

Tô Lan che miệng, cố hết sức không khóc.

Ngay cả tài xế đang lái xe cũng xúc động muốn khóc sau khi nghe những lời của Đào Nguyện. Hạ Lập Viễn thực sự là một anh hùng của đất nước, nhưng lại không thể tỉnh dậy để nhận vinh dự mà hắn xứng đáng được nhận, những người lính của hắn đều đang cầu nguyện rằng hắn có thể tỉnh lại.

Đào Nguyện vốn định an ủi bà và để bà biết rằng mình cam tâm tình nguyện gả đến nhà họ Hạ. Ai biết bà càng khóc dữ hơn, cậu chỉ có thể nắm tay bà không nói nữa.

Xe chạy vào khu gia đình trong quân khu, sau khi đến ngoài khuôn viên nhà họ Hạ, Tô Lan nắm tay Đào Nguyện đi gặp Ông Hạ và Bà Hạ.

Bà Hạ đã nằm trên giường lâu rồi, nhưng sắc mặt và tinh thần hôm nay đặc biệt tốt, bà đang ngồi trong đại sảnh với ông Hạ để chờ Đào Nguyện dâng trà.

Họ hàng của nhà họ Hạ đều đã đến, thật ra nhà họ Hạ gia cũng không định đãi tiệc lớn, dù sao thì Hạ Lập Viễn vẫn đang hôn mê. Nhưng họ hàng nhà họ Hạ biết nhà họ Hạ rất coi trọng cuộc hôn nhân này nên đều đến để gửi quà chúc mừng.

Đào Nguyện dâng trà cho hai ông bà và nhận hai phong bao lì xì lớn, sau đó lại dâng trà cho ba Hạ và mẹ Hạ, và cũng nhận được hai phong bao lì xì.

Bà Hạ sức khỏe không tốt, không thể ngồi lâu nên Đào Nguyện đã cùng bà trở về phòng, để lại một phòng họ hàng tự nói chuyện phiếm với nhau.

Bà Hạ dựa vào trên giường, nắm lấy tay Đào Nguyện, nhìn đánh giá cậu nhiều lần, sau đó gật đầu nói "Đại sư nói quả nhiên không sai, vừa nhìn là ta đã biết con nên là một phần của gia đình này."

Bà Hạ quay đầu oán trách với vợ chồng con trai cả đang ngồi bên cạnh "Nếu các con chịu nghe lời đi tìm theo bát tự ngày tháng năm sinh mà đại sư đã tính, sớm tìm được người thay vì nhất quyết đính hôn với nhà họ Văn, có lẽ Lập Viễn đã không gặp chuyện rồi."

"Mẹ, chuyện trên chiến trường......."

"Mẹ nói đúng!" Tô Lan nhanh chóng ngăn cản lời nói của chồng, nói với bà cụ "Con cảm thấy Như Thanh trông rất gần gũi, lần đầu tiên con nhìn thấy thằng bé, con cũng cảm thấy thằng bé là người của nhà mình."

Hạ Hoài Dân đã đi lính nửa đời người, lại đọc sách rất nhiều, là một quân nhân có văn hóa, có tri thức và là người phản đối mê tín phong kiến nhất. Lần này bà cụ nói muốn xung hỉ, ông là người đầu tiên đứng ra phản đối, cho rằng mê tín phong kiến hại người, chọc bà cụ tức giận khóc lớn một trận.

Hiếm khi hôm nay bà cụ vui vẻ như vậy, tinh thần cũng tốt như vậy, Tô Lan lo lắng ông lại chọc tức bà cụ nên vội vàng ngăn cản, nói vài câu để bà cụ vui vẻ.

Sau một hồi tán gẫu, Đào Nguyện cảm thấy bà cụ rất thú vị. Cậu nghĩ, nếu đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất không hôn mê, bà nhất định sẽ có tinh thần hơn.

Đêm đó, Đào Nguyện ngủ trong phòng của Hạ Lập Viễn. Nhà họ Hạ đã chuẩn bị phòng khác cho cậu nhưng cậu tự yêu cầu và nói rằng nếu đã kết hôn thì nên ở phòng của chồng.

Cậu nói với Tô Lan rằng sáng mai sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Lập Viễn, vì vậy tối nay cậu đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Đào Nguyện và Tô Lan ngồi xe đến bệnh viện quân khu. Bệnh viện cách không xa, chỉ cần ngồi xe hai mươi phút là đến.

Ở thời đại này vẫn chưa có thiết bị giám sát, cho nên trong hay ngoài phòng bệnh đều có vệ binh túc trực. Đào Nguyện và Tô Lan đang đi trên hành lang bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Văn Hàm đang đứng ở cửa phòng bệnh, và hình như đang nói gì đó với vệ binh.

"Văn Hàm." Sau khi đến gần, Tô Lan nhìn cậu ta hỏi "Có chuyện gì sao?"

"Dì Lan." Văn Hàm nhìn thấy hai người thì hơi sửng sốt, sau đó nói "Con, con muốn vào, thăm anh Lập Viễn."

"Cảm ơn ý tốt của con, nhưng con vẫn nên đi làm việc của mình đi." Tô Lan lãnh đạm cũng như xa cách nói "Dì dẫn vợ của Lập Viễn đến thăm nó, có người ngoài như con ở đây, không tốt lắm."

Văn Hàm liếc mắt nhìn Đào Nguyện, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Cậu ta vứt bỏ vị hôn phu của mình, giành vị hôn phu của người ta, kết quả hai người bị vứt bỏ lại kết hôn với nhau.

"Dì Lan, tuy con là người ngoài, nhưng có một số điều con muốn nói. Trong lúc anh Lập Viễn hôn mê, mọi người cưới cho anh ấy một người mà anh ấy không muốn cưới, nếu anh ấy tỉnh lại, chắc chắn sẽ không vui." Văn Hàm từ nhỏ đã yêu Hạ Lập Viễn, hạnh phúc nhất chính là trở thành vị hôn thê của hắn. Mặc dù bản thân đã kết hôn với Ninh Hạo Ba, nhưng trong thâm tâm, cậu ta không muốn người khác chiếm thân phận vợ của Hạ Lập Viễn.

"Đây là chuyện của nhà dì, không liên quan đến con." Tô Lan nhìn cậu ta nói "Vả lại, con hiểu Lập Viễn lắm sao? Sao con biết nó không muốn?"

"Bây giờ đã không còn như trước nữa, không có người trẻ tuổi nào sẽ bằng lòng cùng một người mà mình chưa từng gặp mặt, hơn nữa bản thân còn không biết kết hôn đâu dì." Văn Hàm nói như một lẽ đương nhiên.

"Văn Hàm, dì Lan nhìn con lớn lên, vốn dĩ có một số việc dì không muốn nói làm con tổn thương, nhưng hiện tại xem ra vẫn cho con biết thì tốt hơn. Rất lâu trước đây dì đã hỏi qua Lập Viễn rằng nó có muốn cưới con hay không. Nó nói, là con hay là người khác nó đều không quan tâm, chúng ta làm ba mẹ giúp nó chọn một người phù hợp là được."

Trái tim Văn Hàm như bị một viên đạn xuyên thủng, cơn đau bất ngờ ập đến khiến cậu ta bừng tỉnh. Cậu ta và Hạ Lập Viễn, một người thì luôn ở trường học, một người thì luôn ở trong quân đội, hoàn toàn không có thời gian để ở cạnh nhau nên tự nhiên cũng không có nền tảng tình cảm.

Nhưng cậu ta thật sự rất thích Hạ Lập Viễn, mặc dù Ninh Hạo Ba từ nhỏ đã rất ân cần với cậu ta, cậu ta cũng chưa từng động lòng. Tuy nhiên, lần này cậu ta thật sự không có cách nào cả, anh Lập Viễn bị thương nặng như vậy, cậu ta cũng rất đau lòng, rất khổ sở. Nhưng thời gian không chờ đợi ai, nếu anh Lập Viễn không tỉnh lại, mà cậu ta lại bỏ lỡ Ninh Hạo Ba yêu mình, vậy thì cậu ta có thể sẽ hối hận nhiều hơn.

Người nhà của cậu ta cũng khuyên cậu ta từ bỏ việc chờ anh Lập Viễn tỉnh lại, nói rằng nếu không lung lạc Ninh Hạo Ba trước khi hắn kết hôn, sau này mang tiếng phá hoại gia đình người khác thì sẽ rất khó nghe. Mà anh Lập Viễn rất có thể sẽ không tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt và thân thể của hắn, cậu ta cũng không có dũng khí sống cùng hắn, điều này thật sự không thể trách cậu ta được.

"Văn Hàm, từ nhỏ đến lớn, dì Lan đối xử với con thế nào?"

"...... Đối với con, rất tốt." Văn Hàm cho rằng bà muốn trách móc chuyện mình vứt bỏ hôn ước.

"Vậy với tư cách là trưởng bối, để dì nói với con thêm vài lời nữa, hy vọng con sẽ ghi tạc trong lòng. Từ nhỏ dì Lan đã xem con như con ruột của mình, chờ con gả vào nhà của chúng ta. Lập Viễn biến thành như bây giờ, con lựa chọn gả cho người khác, chúng ta cũng không có gì để nói và cũng không trách con. Nhưng nếu con đã đưa ra lựa chọn, vậy thì xin con hãy kiên định với lựa chọn của mình, sau này con đừng xen vào chuyện nhà dì nữa, và tránh xa vợ chồng Lập Viễn một chút."

"Con, biết rồi." Văn Hàm nước mắt lưng tròng, xoay người rời đi.

"Bác sĩ Văn......." Đúng lúc có một y tá đi tới tìm cậu ta, thấy cậu ta nhanh chóng rời đi liền tăng nhanh bước chân đuổi theo.

Tô Lan quay người lại, nhìn Đào Nguyện nói "Tính tình của Văn Hàm là vậy đó, con đừng quan tâm nó nói cái gì."

"Cậu ta là người ngoài, còn con bây giờ mới là người của nhà họ Hạ, con sẽ không quan tâm lời nói của một người ngoài đâu."

Tô Lan gật đầu, sau đó nói với cậu "Lập Viễn ở trên chiến trường bị thương rất nặng, da mặt và một bộ phận trên người đều bị tổn thương rất nghiêm trọng. Sau khi đi vào, con đừng sợ, Lập Viễn nó......, nó trước đây không phải như thế."

Tô Lan nhịn không được lại đỏ hoe mắt, nghĩ đến bộ dáng đẹp trai năm xưa của con trai mình thu hút nhiều người muốn theo đuổi như vậy. Sau khi ngoại hình bị hủy hoại, đến cả Văn Hàm cũng bị hoảng sợ và hét toáng lên khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn.

"Mẹ, con lớn gan lắm, con sẽ không sợ đâu." Đào Nguyện an ủi bà.

Continue Reading

You'll Also Like

69K 3.4K 54
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...
323K 18.5K 101
Tên gốc: 他来自1945 Tác giả: Thính Nguyên Nguyên tác: Tấn Giang Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: hào môn thế gia, xuyên không, giới giải trí, sốn...
64.1K 4.9K 97
Chỉ là mấy suy nghĩ của mình về các nhân vật và tình tiết trong series này thôi:D Cũng để kỷ niệm sự trở lại của Bungou Stray Dogs với season 4 *Upda...
83.5K 5.5K 75
Tác phẩm: Tan làm đến văn phòng của tôi Tựa Hán Việt: Tan tầm tới ta văn phòng Tác giả: An Thứ Cam Nhi Nhân vật chính: Giang Thự x Quý Liên Tinh Thể...