[ĐM/EDIT] Trọng sinh tướng qu...

By HaVyon0602

978K 79.7K 8.9K

Trọng sinh tướng quân luôn xem mình là thế thân - 『重生之将军总把自己当替身 』 - Đam mỹ cổ trang. Tác giả: Y Y Dĩ Dực - 伊依... More

Văn án
Chương 1: Trên cầu Nại Hà chờ người
Chương 2: "Ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời này còn gì bằng
Chương 4: Đầu óc của ngươi mới có vấn đề
Chương 5: Năm đó ta mắt mù
Chương 6: Nguyên nhân nghiệt tình tựa kịch độc
Chương 7: Ngươi con mẹ nó là vương bát đản
Chương 8: Ngươi có tin kiếp trước kiếp này
Chương 9: Có duyên sẽ không có vật cản trước mắt
Chương 10: Phượng hoàng con thanh định càn khôn
Chương 11: Tâm thiện ý là may mắn
Chương 12: Ngươi với ai cũng xứng đôi
Chương 13: Thật sự không thích mình
Chương 14: Ngươi đi theo ta tới phòng này
Chương 15: Nhét vào tủ gỗ giấu đi
Chương 16: Hài tử lớn rồi khó lừa gạt
Chương 17: Tướng mạo có vài phần tương tự
Chương 18: Nỗi đau ẩn sâu những lời nói
Chương 19: Ngươi muốn ta chạm vào ngươi
Chương 20: Nếu muốn chạm vào thì cứ chạm
Chương 21: Ngươi ra ngoài cùng ta
Chương 22: May mà nhân gian không hiu quạnh
Chương 23: Thanh tâm quả dục cước
Chương 24: Đừng quá vất vả, nghỉ ngơi cho tốt
Chương 25: Đời người có nơi nào không gặp lại
Chương 26: Dùng tâm cảm nhận
Chương 27: Y uống say sẽ nổi điên
Chương 28: Tâm sự của Tướng quân ai biết được
Chương 29: Nói ra hết lời đời này
Chương 30: Mộ Chi Minh, ngươi điên rồi
Chương 31: Hắn ức hiếp ngươi thì phải làm sao
Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng
Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?
Chương 34: Uống say làm loạn
Chương 35: Từ trước đến nay đều không có được.
Chương 36: Phiền ngươi chăm sóc ta
Chương 37: Con đê ngàn dặm sụp đổ chỉ vì một ổ kiến
Chương 38: Ngươi đừng sợ, sẽ không có việc gì
Chương 39: Bình nước nóng hổi
Chương 40: Hôm nay mặt trời mọc sau bão tuyết
Chương 41: Tâm sự nặng nề chốn hồng trần
Chương 42: Bụng này không có động tĩnh
Chương 43: Cũng không tránh khỏi cảnh hoa tàn
Chương 44: Kính nhau một ly, nguyện quân bằng trình
Chương 45: Khẩn cầu hồi kinh dưỡng thương
Chương 46: Ngàn vạn lần không nghĩ đến là y
Chương 47: Biết thế nào là tịnh dưỡng không?
Chương 48: Chẳng lẽ ngươi có người trong lòng
Chương 49: Ngươi sao lại thân mật gọi danh của hắn
Chương 50: Cái miệng nhỏ này thật lợi hại
Chương 51: Ngươi thích y
Chương 52: Muốn gặp ngươi
Chương 53: Tướng quân, ngươi cởi áo đi
Chương 54: Thật sự cởi
Chương 55: Thiếu gia nhà ngươi thích ai
Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài
Chương 57: Muốn mắng bèn mắng Bùi Hàn Đường
Chương 58: Ngày hôm qua ta ở cùng ai
Chương 59: Thể tử của bằng hữu không thể khinh
Chương 60: Ngươi từng tới thanh lâu sao?
Chương 61: Ai có thể so sánh với phong nguyệt này
Chương 62: Thời điểm này rồi còn nói dối
Chương 63: Cả người vết thương chằng chịt nhưng lại không đau
Chương 64: Ngươi thấy sắc quên bạn
Chương 65: Thích thì đi biểu đạt tâm ý đi
Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta
Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn
Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi
Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn
Chương 70: Vấn đề mặt mũi
Chương 71: Đã đến tuổi thành thân
Chương 72: Ta mới là Đông Cung Thái Tử
Chương 73:Hình như y muốn thành thân
Chương 74: Hôn phối loan phượng hòa minh
Chương 75: Nhân lúc hắn say mau đi nhanh
Chương 76: Xin mọi người bớt giận
Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công
Chương 78: Ta còn có thể làm gì bây giờ
Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này
Chương 80: Y rốt cuộc cũng dần phát hiện
Chương 81: Hắn đối với người đó tình thâm như biển
Chương 82: Sắc mặt sầm xuống là vì thẹn thùng
Chương 83: Hễ là ngươi có thể nói chuyện
Chương 84: Ngươi đến rồi hắn rất vui
Chương 85: Dốc hết toàn lực để hiểu hắn
Chương 86: Hắn chính là thẹn thùng
Chương 87: Không phải thủ đoạn cao minh
Chương 88: Hiểu được tình sâu vô cùng này
Chương 89: Đậu đỏ lả lướt rơi trong lồng ngực
Chương 90: Có ngươi ở đây đương nhiên yên tâm
Chương 91: Hết lòng tin tưởng đối phương
Chương 92: Con người ta thích mời rượu
Chương 93: Lịch sử kinh người lặp lại
Chương 94: Một cây gân* không thể thay đổi
Chương 95: Thật kinh thế hãi tục
Chương 96: Thuốc của ngươi là thuốc gì
Chương 97: Có nhớ người xưa ở Kinh thành
Chương 98: Tức phụ gặp nguy cấp tốc trở về
Chương 99: Van nàng hãy thích ta
Chương 100: Tổng cộng hôn đến tám mươi cái
Chương 101: Ngươi cầu xin người khác như vậy sao
Chương 102: Thâm tình thế gian thật mệt mỏi
Chương 103: Lệnh ông lập tức giết y
Chương 104: Ta thật sự rất thích ngươi
Chương 105: Ngươi nếm thử vị ngọt trong miệng ta
Chương 106: Ngươi có ký ức của kiếp trước không
Chương 107: Nếu biết sẽ hộc ba thăng máu
Chương 108: Tìm một ngày lành tháng tốt
Chương 109: Ngày đại hôn cười một cái đi
Chương 110: Mau lên thời gian không đợi ai
Chương 111: Dắt chọc vu vân tùy hiệp vũ*
Chương 112: Ta còn cảm thấy rất ngọt
Chương 113: Chuyện cũ quen nhau từ nhỏ như giấc mộng
Chương 114: Hôn sự nối tiếp nhau
Chương 115: Không đồng ý nhẹ nhàng
Chương 116: Vì sao không giúp ta bôi thuốc
Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện
Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút
Cương 119: Không tìm đường chết sẽ không phải chết
Chương 120: Giường của khách điếm này rất hẹp
Chương 121: Thần hồn điên đảo không biết mệt
Chương 122: Từ xưa đến nay không ai giải thích được chữ tình
Chương 123: Làm nũng là cách tốt nhất
Chương 124: Nhìn một cái đã chủ động hiến thân
Chương 125: Tác dụng của hộp thuốc mỡ
Chương 126: Nhưng hắn không biết ta trọng sinh
Chương 127: Phải gọi ngươi là yêu ai yêu cả đường đi
Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc
Chương 129: Chính bản đều ở sách đam võng*
Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi
Chương 131: Cố Tướng quân muốn ôm
Chương 132: Đêm giao thừa gặp nhau ở lao tù
Chương 133: Tình cảm không ngược chính là ngọt
Chương 134: Có rất nhiều người thân bất do kỷ
Chương 135: Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì
Chương 136: Không ai giành được ba phần
Chương 137: Rõ ràng y rất mạnh mẽ
Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi
Chương 139: Một ngày Tết ngọt ngào
Chương 140: Đã vào thì không thể ra
Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức
Chương 142: Tướng quân chinh lăng khởi lai*
Chương 143: Ta không có, rất xin lỗi ngươi
Chương 144: Ngược là không có khả năng
Chương 145: Tôi thật sự cảm thấy rất ngọt*
Chương 146: Có phải Hầu gia điên rồi không
Chương 147: Tình so kim kiên* sẽ tốt thôi
Chương 148: Sinh một đứa con y cũng tin
Chương 149: Tuy tập kích đêm muộn nhưng vẫn đến
Chương 150: Cường đoạt tiểu công tử bên đường
Chương 151: Ngươi cứ ngủ bên cạnh ta đi.
Chương 152: Hôm nay muốn ôm ngươi ngủ
Chương 153: Gió xuân không phải rượu nhưng người lại say
Chương 154: Mỗi ngày trước khi ngủ đều hôn một chút
Chương 155: Ta muốn hôn ngươi cho nên hôn
Chương 156: Hiểu oanh đề đưa mãn cung sầu*
Chương 157: Ngươi nói đây có phải là tình yêu không
Chương 159: Ôm ấp có thể khiến y an tâm
Chương 160: Chuyện xảy ra sau này
Chương 161: Y tức giận đến mức ăn không ngon
Chương 162: Vật luôn muốn
Chương 163: Cuối cùng y cũng nhớ ra
Chương 164: Cốt nhục thế gian có thể tương phùng
Chương 165: Thân thể vì thù hoàng gia
Chương 166: Ở đây, hắn ở đây
Chương 167: Đại hỉ đại bi* đều khóc
Chương 168: Hắn nói hắn sẽ làm được
Chương 169

Chương 158: Sườn cổ hơi đỏ

3.4K 247 44
By HaVyon0602

Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

_____

Chương 158: Sườn cổ hơi đỏ.

Mặc dù những lời này của Mộ Chi Minh là nghi vấn nhưng không hiểu sao lại chân thành hơn những lời khẳng định.

Cố Hách Viêm không thể trả lời, hắn chôn mặt ở cổ của Mộ Chi Minh hơi cọ qua cọ lại, hơi thở ấm áp phả lên sườn cổ của Mộ Chi Minh, sau khi cảm nhận được người trong lồng ngực đang rùng mình co rúm lại theo bản năng thì hắn bèn hôn lên cần cổ trơn bóng tròn trịa của Mộ Chi Minh.

Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, hôm nay Mộ Chi Minh ăn mặc đơn bạc, mặc một áo ngoài thêu trúc xanh và áo sam màu xanh lá, Cố Hách Viêm nhẹ nhàng cọ một lúc đã khiến y phục của y hơi loạn, sau đó bàn tay của hắn dường như muốn châm lửa mà xâm nhập vào trong, chơi xấu mà xoa nắn mơn trớn vào mỗi một chỗ hắn chạm qua.

"Hách, Hách Viêm... đừng... a..." Mộ Chi Minh bị vuốt ve đến không nói thành lời, hơi hơi thở dốc cong người lên, y nắm lấy cánh tay Cố Hách Viêm ở sau lưng, đẩy nhẹ bả vai hắn ra nhưng vì không có sức nên ý muốn cự tuyệt của y lại như có như không trở thành lời nghênh đón.

Làm loại chuyện này ở trong doanh trướng của chủ soái thật sự không ổn chút nào.

Nhưng có lẽ là do động tình nên cả hai người hoàn toàn không biết nên dừng lại như thế nào.

Bỗng nhiên, Cố Hách Viêm nghe được cái gì đó mà ánh mắt sắc bén, chợt thu tay lại, ôm Mộ Chi Minh quần áo bất chỉnh ra phía sau, dùng cả cơ thể ngăn trước y.

Ngay sau đó, thủ vệ vén rèm doanh trướng chủ soái lên, quỳ một gối xuống đất ôm quyền thông báo: "Tướng quân, Hách phó úy cần kiến."

Một tay Cố Hách Viêm ôm đầu, không biết là ảo não hay là xấu hổ và giận dữ, hắn ngừng một lúc mới quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, lúc này Mộ Chi Minh đã nhanh chóng sửa lại quần áo, khiến người ta không thể nhìn ra nửa điểm bất ổn.

Cố Hách Viêm: "Cho hắn tiến vào."

Hách Thiên Cần vui tươi hớn hở chạy chậm đi vào, hành lễ trước mặt hai người, sau đó nói: "Nghe nói hôm nay Hầu gia lại tới quân doanh, cho nên ta tới nhận lỗi với Hầu gia."

Mộ Chi Minh ló đầu ra ở phía sau Cố Hách Viêm: "Xin lỗi?"

"Đúng vậy, không phải lần trước thuần mã đụng Hầu gia sao?" Hách Thiên Cần cào cào cái ót, cười gượng hai tiếng nhìn rất thẹn thùng.

"Ta cũng không đáng lo ngại, Hách phó úy không cần nhớ thương." Mộ Chi Minh cong mắt cười nói.

Hách Thiên Cần: Ngài không sao, nhưng ta phải bị Tướng quân đánh đến chết đó!

"Không được, không xin lỗi ta không an tâm." Hách Thiên Cần quy quy củ củ hành lễ tạ tội với Mộ Chi Minh, thầm nghĩ chắc chuyện này có thể khiến Tướng quân nguôi giận.

"Mau mau đứng lên." Mộ Chi Minh vội vàng tiến lên nâng Hách Thiên Cần dậy.

Hách Thiên Cần vừa nhấc đầu, nhìn thấy cái gì đó, cất cao giọng nói, "Ai nha! Đêm qua trời mưa, muỗi đã chui vào doanh trướng ở suốt hai ngày, Hầu gia ngài mới đến quân doanh một lúc mà đã bị cắn rồi, nhìn xem, sườn cổ ngài đỏ lên rồi, mau đi tìm Hạ đại phu xin chút thuốc dán bôi đi."

Cố Hách Viêm: "..."

Hách Thiên Cần nói thì được rồi, đằng này còn muốn vươn tay chỉ điểm, khiến Mộ Chi Minh phải lui về sau nửa bước, hoảng loạn che lại sườn cổ vừa mới bị Cố Hách Viêm hôn xong, biểu cảm ngượng ngùng: "Đúng... đúng vậy, ở đây thật sự có chút nhiều muỗi."

Hách Thiên Cần lại ơ kìa một tiếng: "Hầu gia, vì sao mặt ngài cũng đỏ vậy? Thân thể không khỏe sao?"

"A..." Ánh mắt Mộ Chi Minh hoảng loạn liếc xung quanh, "Có lẽ là vì thời tiết nóng quá, cho nên... cho nên, khụ, khụ... ta, ta phải đi rồi, thất lễ, cáo từ."

Mộ Chi Minh xoay người xách hộp đồ ăn trên bàn, bàn tay che cổ vẫn không buông xuống, cúi đầu vội vã ra ngoài doanh trướng.

Cố Hách Viêm lưu luyến không rời, lại không biết phải giữ người lại thế nào: "... Ta tiễn ngươi."

"Không cần, không cần tiễn, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, không cần tiễn." Mộ Chi Minh lắc đầu liên tục, "Ngươi, ngươi ở quân doanh tự chăm sóc mình cho tốt." Nói xong cũng không quay đầu lại, vội vã hoảng loạn đi ra ngoài doanh trướng chủ soái.

Vẻ mặt Hách Thiên Cần mộng bức: "A? Hầu gia, sao ngài lại đi rồi?"

Cố Hách Viêm: "..."

Hách Thiên Cần: "Vậy Tướng quân, ta cũng cáo lui."

Cố Hách Viêm: "... Ừm."

Hách Thiên Cần rời khỏi quân doanh, chưa đi được hai bước lại gặp phải Từ Tri Vi.

Tham quân sư Từ nhìn thấy bộ dạng ủ rủ của hắn, quan tâm hỏi: "Tiểu Hách, ngươi làm sao vậy?"

Vì thế Hách Thiên Cần mang chuyện vừa rồi kể cho Từ Tri Vi nghe, vẻ mặt hắn đau khổ hỏi: "Tham quân sư Từ, sao ta cảm thấy ta lại sắp bị đánh?"

Từ Tri Vi vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không tồi, ít nhất có thể phát hiện mình sẽ bị đánh, tốt xấu gì cũng xem như không thiếu tâm nhãn đến như vậy."

***

Từ sau khi Mộ Chi Minh từ đại doanh Lạc Đô trở về Mộ phủ, biểu cảm đến lúc sắp ngủ vẫn hoảng hốt, không thể tĩnh tâm được.

Lúc buổi tối ngủ, cũng chỉ lăn qua lộn lại ở trên giường không thể ngủ được, nhớ tới ngày đó mình và Cố Hách Viêm dây dưa tay chân với nhau ở trên giường, từng màn ôm hôn nhiệt tình, ngón tay Cố Hách Viêm vuốt ve tấm lưng trơn bóng của y, một đường đi thẳng xuống dưới...

Rồi sau đó bởi vì bản thân bất an mà hô một tiếng Hách Viêm, Cố Hách Viêm lập tức thu tay lại.

Mộ Chi Minh nhịn không được nghĩ thầm, nếu lúc ấy mình không có hô lên, Cố Hách Viêm sẽ làm chuyện gì với mình.

Lúc trước khi mình mất trí nhớ, có làm loại chuyện này với Cố Hách Viêm không?

Chắc chắn là có, hai người tâm ý tương thông, lại đều có huyết khí phương cương* của nam tử.

(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai)

Mộ Chi Minh nghĩ đến chuyện này, ngủ cũng không an ổn, hôm sau tỉnh lại còn ngáp liên tục, vực tinh thần dậy đi đến Thiên Cơ Các.

***

Thiếu chủ Thiên Cơ Các Mặc Hoài hiếu khách trước sau như một, thấy Mộ Chi Minh tới nhiệt tình chào đó, còn mời người vào trà thất.

"Mộ huynh, ngươi tới đúng lúc lắm!" Ý cười của Mặc Hoài dạt dào, "Diều gỗ mà trước kia ngươi cho ta đọc trong sách cổ miêu tả, ta hình như đã biết nó dựa vào cơ quan gì để chế tác rồi, ta còn đang muốn tìm ngươi tới để thảo luận!"

"Mặc huynh." Mộ Chi Minh ôm quyền hành lễ, "Thật ra hôm nay ta tới là có việc muốn nhờ."

"A?" Mặc Hoài kinh ngạc, "Mộ huynh cứ nói đừng ngại."

Mộ Chi Minh đầu tiên là lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ bằng tử đàn, sau đó mở nắp hộp ra đặt trước mặt Mặc Hoài.

Trong hộp là một ngọc bội hòa điền bạch nhuận khắc quân tử lan vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.

"Mộ huynh, ngươi khách khí quá rồi." Mặc Hoài xua tay, "Có chuyện gì ngươi cứ nói, chúng ta là bằng hữu, chỉ cần ta có thể giúp đỡ được ta chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp!"

Mộ Chi Minh gật đầu nói lời cảm tạ, gọi Văn Hạc Âm ôm một cái rương gỗ dài bằng nửa cánh tay tới.

Y cẩn thận cầm lấy rương gỗ, đặt ở trên bàn trước mặt hai người chậm rãi mở ra.

"Trời ạ, đây là..." Mặc Hoài nhìn thoáng qua lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra lời hoàn chỉnh, "Đây là..."

Mộ Chi Minh nhìn hắn, giúp hắn nói hết lời còn lại: "Nỏ thú ngày săn nguyệt."

"Nghe đại danh thần binh khí lợi này đã lâu." Mặc Hoài muốn vươn tay sờ thử nhưng lại không dám, bàn tay dừng ở không trung, hai mắt không hề chớp lấy nhìn chằm chằm nỏ trong gương gỗ, "Sao nỏ này lại ở chỗ ngươi?"

Hắn vừa hỏi xong đã vỗ đầu một cái, tự hỏi tự đáp: "Ta thật ngu dốt, Cố tướng quân đã thành thân với ngươi, nỏ này ở chỗ ngươi thì có gì đáng kinh ngạc, chỉ là không biết ý của Mộ huynh là gì?"

Mộ Chi Minh hỏi: "Mặc huynh, Thiên Cơ Các có thể tu sửa nó không?"

Mặc Hoài "a" lên một tiếng thật dài.

Hắn vươn tay chậm rãi cầm lấy nỏ thú ngày săn nguyệt trong rương, cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ của nỏ, suy nghĩ sâu xa, qua một lúc cũng không lên tiếng.

Mộ Chi Minh: "Cần tiêu phí bao nhiêu vàng bạc ngươi cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ đưa cho ngươi không thiếu một xu."

Mặc Hoài đáp: "Mộ huynh, nhắc đến vật ngoài thân để chê cười, muốn tu sửa nỏ này và cần bao nhiêu tiền bạc không có liên quan."

Đôi mắt của Mộ Chi Minh ảm đảm: "Nếu Thiên Cơ Các cũng không muốn sửa nó thì uy lực của nó e rằng không thể xuất hiện trên đời nữa."

Mặc Hoài đặt nỏ thú ngày săn nguyệt vào trong rương gỗ, ngón tay chống cằm trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Mộ huynh, Thiên Cơ Các bằng lòng thử một lần."

Mộ Chi Minh ngay lập tức mừng rỡ như điên: "Thật ư?"

Mặc Hoài gật đầu: "Có thể tu sửa thần binh khí lợi như vậy là vận khí của Thiên Cơ Các, chỉ là nếu không có bản vẽ chế nỏ của phường công nghiệp quốc phòng năm đó thì sợ là sẽ rất khó để sửa, không biết Mộ huynh có thể đem bản vẽ nỏ tới không."

Mộ Chi Minh: "Được, ta sẽ đem tới."

***

Sau khi rời khỏi Thiên Cơ Các, Mộ Chi Minh đi đến phủ Hiền Vương tìm Phó Tế An xin cậu ta giúp đỡ.

Vốn dĩ Mộ Chi Minh cho rằng chuyện này cũng không dễ dàng, thứ nhất bản vẽ binh khí do phường công nghiệp quốc phòng chế tạo đều được bảo mật với bên ngoài, thứ hai năm đó chế tạo nỏ thú ngày săn nguyệt có rất nhiều người tham gia, hiện giờ những người này đa phần đều không nhậm chức ở phường công nghiệp quốc phòng nữa, khiến cho việc tìm kiếm càng khó khăn thêm gấp bội.

Thậm chí Mộ Chi Minh còn mặt dày mày dạn chuẩn bị đi khắp nơi tặng lễ vật cầu người hỗ trợ.

Nào biết mới có ngày thứ hai, Phó Tế An đã phái người đưa bản vẽ nỏ thú ngày săn nguyệt tới Mộ phủ.

Mộ Chi Minh kinh ngạc không thôi, hậu tri hậu giác nhớ tới một sự kiện.

Mấy ngày trước, Hoàng Thượng triệu tập Môn Hạ tỉnh, Trung Thư tỉnh, Thượng Thư tỉnh, ban bố chiếu thư phong hậu.

Hiện giờ Quý Phi nương nương đã là Hoàng Hậu, đại điện phong hậu cũng đang khua chiêng gõ mõ mà chuẩn bị.

Tuy rằng trữ quân chưa lập, nhưng tất cả đã không cần nói cũng biết.

Quyền thế trong tay Phó Tế An chỉ sợ đã vượt ngoài khả năng tưởng tượng của Mộ Chi Minh rồi.

Sau khi Mộ Chi Minh lấy được bản vẽ bèn tự mình đưa đến tay Mặc Hoài, Mặc Hoài đã đồng ý với y chắc chắn sẽ dốc toàn lực mà tu sửa cho nỏ thú ngày săn nguyệt.

Trong lòng Mộ Chi Minh thương nhớ việc này, vì vậy mỗi ngày đều chạy đến Thiên Cơ Các.

Hôm nay, Cố Hách Viêm xử ký quân vụ xong lập tức từ đại doanh Lạc Đô phi ngựa về Mộ phủ.

Ai ngờ lại được nô bộc báo: "Thiếu gia không có ở trong phủ, đoán chừng một lát nữa mới về, Tướng quân về sương phòng chờ y đi."

Cố Hách Viêm hỏi: "Y đi đâu?"

Nô bộc: "Thiên Cơ Các! Mấy ngày nay thiếu gia lôi đả bất động mỗi ngày đều đi Thiên Cơ Các mãi đến khi cấm đi lại ban đêm mới trở về."

Cố Hách Viêm: "..."

***

Sau nửa canh giờ, Mộ Chi Minh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ trở về phủ đệ, sai người đổ đầy nước ấm vào thùng tắm trong phòng tắm, sau khi tắm rửa một thân bụi bặm và mệt mỏi, y bèn tùy ý cột tóc đen ở sau đầu, trên người mặc áo ngoài trắng rộng thùng thình đi về sương phòng phía đông.

Mới đến viện trước, gã sai vặt đã cúi người đi đến nói: "Thiếu gia, ngài cũng về rồi."

Mộ Chi Minh khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Gã sai vặt: "Tướng quân hồi phủ, đã ở trong phòng chờ ngài rất lâu rồi."

Mộ Chi Minh kinh ngạc: "Cái gì!"

Y vội vã trở về sương phòng, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên đã thấy Cố Hách Viêm im lặng chờ ở trong.

"Hách Viêm..." Mộ Chi Minh đi đến bên hắn cong mắt gọi đối phương, nào ngờ giọng nói vừa dứt đã bị Cố Hách Viêm bước tới ôm chặt.

Mộ Chi Minh bị hắn ôm cho lùi về sau nửa bước, hơi cong eo lại, sau khi ổn định thân thể xong mới mỉm cười vươn tay ôm lấy Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Mộ Chi Minh: "À... đi Thiên Cơ Các."

Cố Hách Viêm lại nói: "Nghe nói mỗi ngày ngươi đều đến Thiên Cơ Các."

Mộ Chi Minh ậm ừ: "Chuyện này... ta..."

Y không muốn nói chuyện nỏ thú ngày săn nguyệt cho Cố Hách Viêm biết trước.

Nếu sửa được thì có thể cho Cố Hách Viêm một kinh hỉ.

Còn nếu không sửa được thì chỉ làm Cố Hách Viêm chờ mong sau đó lại thất vọng, vậy chi bằng không nói cho hắn biết từ đầu.

Mộ Chi Minh: "Hách Viêm, ta đến Thiên Cơ Các là có nguyên nhân, nhưng hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết, ngươi kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa ta sẽ nói hết tất cả cho ngươi."

Cố Hách Viêm: "Được..."

Sau khi hắn đồng ý cũng không nhịn được mà khẽ hôn tóc mái hơi ướt của Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh vừa mới tắm xong, trên người còn mùi hương nhàn nhạt của ngải thảo thấm vào ruột gan.

Cố Hách Viêm phảng phất như bị hương cỏ này thu hồn, không nói một lời mà hôn từ mái đến khóe mắt Mộ Chi Minh, cuối cùng mới hôn lên môi của Mộ Chi Minh...

Continue Reading

You'll Also Like

11.8K 1.1K 60
Tên gốc: 大猫总裁的婚后日常 Tác giả: 莫心伤 (Mạc Tâm Thương) Thể loại: Đam mĩ, không gian giả tưởng, cưới trước yêu sau, đáng yêu, sủng, hài hước, nhân thú, sinh...
12K 978 46
Tác giả: Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ Độ dài : 34 chương + PN Văn án "Anh chết mặc anh, tôi có cái gì phải khổ sở." __ Tống Phi nói đúng, trong xương c...
41.5K 5.3K 21
Tên gốc: 穿成炮灰后我能有什么坏心思 Tác giả: Miên Ngôn Edit: Dli - MF21🌷 Thể loại: 1x1, hào môn thế gia, trọng sinh, hệ thống, xuyên sách, ngọt, sủng, chủ thụ...
188K 12K 85
Tác giả: Hồ Ly Bất Quy Editor: Mỡ Tình trạng bản gốc: Hoàn (103 chương + 1 PN) Văn án Giới thương lưu ở Hoài Thành ai cũng biết, Lục tam gia nuôi một...