[ĐM/EDIT] Trọng sinh tướng qu...

By HaVyon0602

1M 82.4K 9.3K

Trọng sinh tướng quân luôn xem mình là thế thân - 『重生之将军总把自己当替身 』 - Đam mỹ cổ trang. Tác giả: Y Y Dĩ Dực - 伊依... More

Văn án
Chương 1: Trên cầu Nại Hà chờ người
Chương 2: "Ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời này còn gì bằng
Chương 4: Đầu óc của ngươi mới có vấn đề
Chương 5: Năm đó ta mắt mù
Chương 6: Nguyên nhân nghiệt tình tựa kịch độc
Chương 7: Ngươi con mẹ nó là vương bát đản
Chương 8: Ngươi có tin kiếp trước kiếp này
Chương 9: Có duyên sẽ không có vật cản trước mắt
Chương 10: Phượng hoàng con thanh định càn khôn
Chương 11: Tâm thiện ý là may mắn
Chương 12: Ngươi với ai cũng xứng đôi
Chương 13: Thật sự không thích mình
Chương 14: Ngươi đi theo ta tới phòng này
Chương 15: Nhét vào tủ gỗ giấu đi
Chương 16: Hài tử lớn rồi khó lừa gạt
Chương 17: Tướng mạo có vài phần tương tự
Chương 18: Nỗi đau ẩn sâu những lời nói
Chương 19: Ngươi muốn ta chạm vào ngươi
Chương 20: Nếu muốn chạm vào thì cứ chạm
Chương 21: Ngươi ra ngoài cùng ta
Chương 22: May mà nhân gian không hiu quạnh
Chương 23: Thanh tâm quả dục cước
Chương 24: Đừng quá vất vả, nghỉ ngơi cho tốt
Chương 25: Đời người có nơi nào không gặp lại
Chương 26: Dùng tâm cảm nhận
Chương 27: Y uống say sẽ nổi điên
Chương 28: Tâm sự của Tướng quân ai biết được
Chương 29: Nói ra hết lời đời này
Chương 30: Mộ Chi Minh, ngươi điên rồi
Chương 31: Hắn ức hiếp ngươi thì phải làm sao
Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng
Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?
Chương 34: Uống say làm loạn
Chương 35: Từ trước đến nay đều không có được.
Chương 36: Phiền ngươi chăm sóc ta
Chương 37: Con đê ngàn dặm sụp đổ chỉ vì một ổ kiến
Chương 38: Ngươi đừng sợ, sẽ không có việc gì
Chương 39: Bình nước nóng hổi
Chương 40: Hôm nay mặt trời mọc sau bão tuyết
Chương 41: Tâm sự nặng nề chốn hồng trần
Chương 42: Bụng này không có động tĩnh
Chương 43: Cũng không tránh khỏi cảnh hoa tàn
Chương 44: Kính nhau một ly, nguyện quân bằng trình
Chương 45: Khẩn cầu hồi kinh dưỡng thương
Chương 46: Ngàn vạn lần không nghĩ đến là y
Chương 47: Biết thế nào là tịnh dưỡng không?
Chương 48: Chẳng lẽ ngươi có người trong lòng
Chương 49: Ngươi sao lại thân mật gọi danh của hắn
Chương 50: Cái miệng nhỏ này thật lợi hại
Chương 51: Ngươi thích y
Chương 52: Muốn gặp ngươi
Chương 53: Tướng quân, ngươi cởi áo đi
Chương 54: Thật sự cởi
Chương 55: Thiếu gia nhà ngươi thích ai
Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài
Chương 57: Muốn mắng bèn mắng Bùi Hàn Đường
Chương 58: Ngày hôm qua ta ở cùng ai
Chương 59: Thể tử của bằng hữu không thể khinh
Chương 60: Ngươi từng tới thanh lâu sao?
Chương 61: Ai có thể so sánh với phong nguyệt này
Chương 62: Thời điểm này rồi còn nói dối
Chương 63: Cả người vết thương chằng chịt nhưng lại không đau
Chương 64: Ngươi thấy sắc quên bạn
Chương 65: Thích thì đi biểu đạt tâm ý đi
Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta
Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn
Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi
Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn
Chương 70: Vấn đề mặt mũi
Chương 71: Đã đến tuổi thành thân
Chương 72: Ta mới là Đông Cung Thái Tử
Chương 73:Hình như y muốn thành thân
Chương 74: Hôn phối loan phượng hòa minh
Chương 75: Nhân lúc hắn say mau đi nhanh
Chương 76: Xin mọi người bớt giận
Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công
Chương 78: Ta còn có thể làm gì bây giờ
Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này
Chương 80: Y rốt cuộc cũng dần phát hiện
Chương 81: Hắn đối với người đó tình thâm như biển
Chương 82: Sắc mặt sầm xuống là vì thẹn thùng
Chương 83: Hễ là ngươi có thể nói chuyện
Chương 84: Ngươi đến rồi hắn rất vui
Chương 85: Dốc hết toàn lực để hiểu hắn
Chương 86: Hắn chính là thẹn thùng
Chương 87: Không phải thủ đoạn cao minh
Chương 88: Hiểu được tình sâu vô cùng này
Chương 89: Đậu đỏ lả lướt rơi trong lồng ngực
Chương 90: Có ngươi ở đây đương nhiên yên tâm
Chương 91: Hết lòng tin tưởng đối phương
Chương 92: Con người ta thích mời rượu
Chương 93: Lịch sử kinh người lặp lại
Chương 94: Một cây gân* không thể thay đổi
Chương 95: Thật kinh thế hãi tục
Chương 96: Thuốc của ngươi là thuốc gì
Chương 97: Có nhớ người xưa ở Kinh thành
Chương 98: Tức phụ gặp nguy cấp tốc trở về
Chương 99: Van nàng hãy thích ta
Chương 100: Tổng cộng hôn đến tám mươi cái
Chương 101: Ngươi cầu xin người khác như vậy sao
Chương 102: Thâm tình thế gian thật mệt mỏi
Chương 103: Lệnh ông lập tức giết y
Chương 104: Ta thật sự rất thích ngươi
Chương 105: Ngươi nếm thử vị ngọt trong miệng ta
Chương 106: Ngươi có ký ức của kiếp trước không
Chương 107: Nếu biết sẽ hộc ba thăng máu
Chương 108: Tìm một ngày lành tháng tốt
Chương 109: Ngày đại hôn cười một cái đi
Chương 110: Mau lên thời gian không đợi ai
Chương 111: Dắt chọc vu vân tùy hiệp vũ*
Chương 112: Ta còn cảm thấy rất ngọt
Chương 113: Chuyện cũ quen nhau từ nhỏ như giấc mộng
Chương 114: Hôn sự nối tiếp nhau
Chương 115: Không đồng ý nhẹ nhàng
Chương 116: Vì sao không giúp ta bôi thuốc
Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện
Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút
Cương 119: Không tìm đường chết sẽ không phải chết
Chương 120: Giường của khách điếm này rất hẹp
Chương 121: Thần hồn điên đảo không biết mệt
Chương 122: Từ xưa đến nay không ai giải thích được chữ tình
Chương 123: Làm nũng là cách tốt nhất
Chương 124: Nhìn một cái đã chủ động hiến thân
Chương 125: Tác dụng của hộp thuốc mỡ
Chương 126: Nhưng hắn không biết ta trọng sinh
Chương 127: Phải gọi ngươi là yêu ai yêu cả đường đi
Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc
Chương 129: Chính bản đều ở sách đam võng*
Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi
Chương 131: Cố Tướng quân muốn ôm
Chương 132: Đêm giao thừa gặp nhau ở lao tù
Chương 133: Tình cảm không ngược chính là ngọt
Chương 134: Có rất nhiều người thân bất do kỷ
Chương 135: Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì
Chương 136: Không ai giành được ba phần
Chương 137: Rõ ràng y rất mạnh mẽ
Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi
Chương 139: Một ngày Tết ngọt ngào
Chương 140: Đã vào thì không thể ra
Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức
Chương 142: Tướng quân chinh lăng khởi lai*
Chương 143: Ta không có, rất xin lỗi ngươi
Chương 144: Ngược là không có khả năng
Chương 145: Tôi thật sự cảm thấy rất ngọt*
Chương 146: Có phải Hầu gia điên rồi không
Chương 148: Sinh một đứa con y cũng tin
Chương 149: Tuy tập kích đêm muộn nhưng vẫn đến
Chương 150: Cường đoạt tiểu công tử bên đường
Chương 151: Ngươi cứ ngủ bên cạnh ta đi.
Chương 152: Hôm nay muốn ôm ngươi ngủ
Chương 153: Gió xuân không phải rượu nhưng người lại say
Chương 154: Mỗi ngày trước khi ngủ đều hôn một chút
Chương 155: Ta muốn hôn ngươi cho nên hôn
Chương 156: Hiểu oanh đề đưa mãn cung sầu*
Chương 157: Ngươi nói đây có phải là tình yêu không
Chương 158: Sườn cổ hơi đỏ
Chương 159: Ôm ấp có thể khiến y an tâm
Chương 160: Chuyện xảy ra sau này
Chương 161: Y tức giận đến mức ăn không ngon
Chương 162: Vật luôn muốn
Chương 163: Cuối cùng y cũng nhớ ra
Chương 164: Cốt nhục thế gian có thể tương phùng
Chương 165: Thân thể vì thù hoàng gia
Chương 166: Ở đây, hắn ở đây
Chương 167: Đại hỉ đại bi* đều khóc
Chương 168: Hắn nói hắn sẽ làm được
Chương 169

Chương 147: Tình so kim kiên* sẽ tốt thôi

3.1K 242 36
By HaVyon0602

Edit: Hạ Vy

______

Chương 147: Tình so kim kiên* sẽ tốt thôi.

(*Tình so kim kiên: có nghĩa như người thường sống không thể thiếu nó, ở đây hiểu như hai bạn trẻ không thể sống thiếu nhau.)

Sự tình náo loạn đến nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn xuống mơ màng, ở Mộ phủ, trong sương phòng lặng ngắt như tờ, Mộ Chi Minh ngồi ở cạnh bàn để Khuông đại phu giúp y bắt mạch, Văn Hạc Âm đứng phía sau y, Mộ Bác Nhân và Cung thị thì ngồi bên cạnh y, ai cũng thần sắc khẩn trương.

Khuông đại phu trầm ngâm, ai oán vạn phần mà mở miệng: "Không..."

Mộ Chi Minh rất thuận miệng tiếp một câu: "Không cứu được?"

Tất cả mọi người khiếp sợ, Cung thị thì ngạc nhiên che miệng, còn Mộ Bác Nhân hoảng sợ nói: "Không phải vẫn luôn tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không cứu được?!"

Khuông đại phu: "Không cứu được cái gì, là không có chuyện gì!"

Mộ Chi Minh cong mắt cười: "Vậy sao biểu cảm của người lại bi thống như vậy?"

Khuông đại phu: "Ngươi có bệnh, ta lại nhìn không ra còn có thể không bi thống sao!"

Mộ Chi Minh ngượng ngùng: "Nhưng con cảm thấy thân thể mình không đáng ngại."

Khuông đại phu: "Ngươi nói Cố tướng quân tử trận, có chuyện này không?"

"Đúng vậy, ba tháng trước Cố tướng quân tử trận trên sa trường." Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Mộ Bác Nhân, "Việc này là do phụ thân nói cho con biết."

Mộ Bác Nhân lạnh giọng: "Nói hươu nói vượn!"

Mộ Chi Minh hoang mang khó hiểu: "Nhưng chuyện quân vương mặc đồ trắng, cử quốc ai điếu*, y quan chôn trong hoàng lăng là thật! Ngày đó tuyết rơi dày đặc, đất trời lạnh lẽo một mảnh trắng xóa, chúng ta còn ở trước phủ đốt lúa mạch..."

(*Cử quốc ai điếu: kiểu như là quốc tang vậy á, cả nước thương tiếc.)

"Ly Chu à, đừng nói nữa, đường nói nữa." Cung thị hiển nhiên bị y mê sảng làm cho hoảng sợ, hoảng loạn run giọng ngăn cản.

Mộ Chi Minh không dám nói nhiều.

Khuông đại phu vuốt chòm râu hoa râm, nói: "Muốn cởi chuông phải cần người cột chuông, Tướng quân sắp tới chưa?"

Ông ta vừa dứt câu đã có gã sai vặt tới báo: "Cố tướng quân trở về rồi!"

Mộ Bác Nhân: "Mau mời hắn lại đây."

Một lát sau, cửa sương phòng bị đẩy ra, một người bước nhanh đến.

Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn lại, sững sờ tại chỗ.

Đó là lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn như lửa thiêu đốt đầy trời, thân ảnh người tới bị kéo thật dài, từ đầu tới cuối ánh mắt cứ nhìn thẳng y.

Cứ như vậy một lát, Mộ Chi Minh cảm thấy khó có thể tin được tất cả những chuyện không chân thực sáng nay, dường như y bị người ta ném vào biển cả mênh mang, không tự chủ được chìm nổi khi bị những con sóng lớn cuốn lấy đến đầu váng mắt hoa.

Nhưng sau khi hư ảo thối lui, Mộ Chi Minh cũng không có cảm thấy sợ hãi khủng hoảng.

Thứ chiếm trọn trái tim y, thế mà chỉ có hai chữ "may mắn".

May mắn thay núi xanh không chôn trung cốt, may mắn tướng sĩ bảo vệ bá tánh đất nước có thể dùng hai con mắt của mình nhìn nhân thế an bình.

Cố Hách Viêm hiển nhiên vội vàng gấp gáp trở về, áo giáp bạc uy phong lẫm lẫm trên người vẫn chưa được cởi ra, bởi vì cau mày mà ánh mắt của hắn so với bình thường càng thêm nhút nhát sắc bén.

Cố Hách Viêm đã nghe nói bệnh tình của Mộ Chi Minh, trong lòng như có như không đã có suy đoán.

Hắn đi đến trước mặt của Mộ Chi Minh không chút cố kỵ hỏi thẳng: "Ngươi nói ta ba tháng trước tử trận trên sa trường?"

Hắn từ trên cao nhìn xuống, bởi vì sốt ruột mà giọng nói lạnh như bắc địa ý lạnh dày đặc gió sương, người khác nghe được giống như là rất tức giận.

Mộ Chi Minh hoảng sợ, sau một lúc lâu chần chừ mới đứng lên, nhìn thẳng Cố Hách Viêm chấp tay hành lễ: "Tướng quân, hôm qua ta từ đầu đến cuối có chút hồ đồ, nếu như có mạo phạm..."

Cố Hách Viêm đánh gãy lời y: "Có phải hay không? Trả lời ta."

Mộ Chi Minh: "... Phải."

Cố Hách Viêm lại hỏi: "Năm ấy, ngươi phụng thánh chỉ đi biên cương học chữ Câu Cát, còn nhớ mình hồi kinh khi nào không?"

Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ: "Cuối tháng mười, là ngài nói nếu ta đã học xong chữ Câu Cát, lại còn là người ngoài thì không thể ở quân doanh quá lâu, vì thế ta lập tức hồi kinh."

Văn Hạc Âm mở miệng: "Thiếu gia, ngươi nói cái gì vậy? Rõ ràng chúng ta tới giữa tháng mười một mới rời khỏi biên cương mà."

Mộ Chi Minh chắc chắn mà nói: "Cuối tháng mười, ta nhớ rất rõ."

Sắc mặt Cố Hách Viêm cực kém, hắn nắm chặt bàn tay buông bên người thành quyền, lồng ngực hơi phập phòng, giống như một người đứng trên mặt đất khô hạn nhứt nẻ lâu ngày, ngẩng đầu nhìn trời khao khát cầu mưa, tuyệt cảnh trong lòng mang theo vẻ không cam tâm, hắn hỏi: "Ngươi có nhớ việc chúng ta thành thân không?"

Mộ Chi Minh nghi hoặc: "Thành thân cái gì?"

Nháy mắt, trong sường phòng an tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Cố Hách Viêm lại nói không ra một chữ, hắn hoảng sợ vô thố cúi đầu, đưa tay chống bàn, dường như thế này mới có thể đứng vững.

Đúng lúc đó, Mộ Bác Nhân đứng lên.

Ông gọi Cố Hách Viêm ra khỏi sương phòng, Cung thị cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.

Sắc trời đen tối, bầu trời mơ màng nặng nề, Cố Hách Viêm rũ mắt đứng trước hành lang, cảm thấy cái lạnh của mùa xuân ập vào người lạnh kinh khủng.

Lúc này, Mộ Bác Nhân mở miệng nói: "Hiền tế* à, không có việc gì đâu, đừng có gấp."

(*Hiền tế: con rể)

Cố Hách Viêm sửng sốt, nhìn Mộ Bác Nhân.

Mộ Bác Nhân nói: "Y thuật của Khuông đại phu cao minh, nhất định có thể tìm ra cách chữa bệnh."

"Đúng vậy." Cung thị nhẹ cười, hòa ái dễ gần, "Cho dù thật sự không tìm được cách cũng không sao, hai đứa còn trẻ, có rất nhiều ngày nâng đỡ bên nhau, lo gì không có ký ức cầm sắc hòa minh chứ!"

Một cảm giác xa lạ nảy lên trong trái tim Cố Hách Viêm, thế mà lại hòa tan đi khổ sở của hắn.

Đúng lúc này, một gã sai mặt chạy tới nói: "Có tướng sĩ tự xưng là Hách Thiên Cần tới tìm Tướng quân, có vẻ như rất sốt ruột."

Mộ Bác Nhân xua tay, để gã sai vặt lui ra, nói với Cố Hách Viêm: "Quân doanh có việc ngươi đi trước đi, nơi này không cần lo lắng."

Cung thị: "Đúng vậy, xong sớm một chút trở về ở cùng Ly Chu, có lẽ khi con nói chuyện với nó không chừng nó sẽ nhớ ra."

Cố Hách Viêm thoáng thảnh thơi, hắn gật đầu, sau đó hành lễ rời đi.

Nhưng hắn vừa mới xoay người đi được hai bước thì Cung thị đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà gọi Cố Hách Viêm lại: "Khoan đã!"

Cố Hách Viêm vội vàng xoay người, nhìn Cung thị.

Cung thị hỏi hắn: "Mấy ngày tháng ba trời rét, lạnh kinh khủng, con ở quân doanh có y phục giữ ấm không?"

Cố Hách Viêm không nghĩ tới Cung thị sẽ hỏi hắn việc vặt như vậy, ngẩn ra một lúc lâu mới nói: "Có."

"Vậy là tốt rồi, đi đi." Cung thị cười cười.

Mộ Bác Nhân và Cung thị nhìn theo Cố Hách Viêm rời đi, hai tay Mộ Bác Nhân chấp ở sau người, nói với Cung thị: "Tuy nói có, nhưng vẫn chuẩn bị vài món nhờ người đưa đến quân doanh đi, đứa nhỏ này, thoạt nhìn đã biết không thể tự chăm sóc bản thân."

"Được, biết rồi." Cung thị gật đầu cười nói.

"Aizz." Mộ Bác Nhân thở dài, giả vờ tức giận, "Ta phải về phòng, đi mắng Ly Chu, nhìn xem vừa rồi nó nói lời hồ đồ gì! Làm sao gọi là tử trận, lời này có thể nói bậy sao?! May mà tâm đứa nhỏ này hướng về Ly Chu, nóng nảy một chút thì thôi, nếu đổi lại là người khác nói không chừng sẽ tức giận rất nhiều!"

"Ông cũng biết đó là lời hồ đồ rồi, suy cho cùng thì Ly Chu bị bệnh chớ mắng." Cung thị nói đùa, "Mắng Ly Chu còn không phải khiến hài tử kia đau lòng sao."

Mộ Bác Nhân gật đầu: "Ừm, đúng vậy, đúng vậy."

Cung thị vỗ lưng Mộ Bác Nhân: "Hai đứa nhỏ tình so kim kiên, sẽ tốt, sẽ tốt thôi."

Continue Reading

You'll Also Like

75K 6K 80
Tên gốc: Giá cá ảnh vệ nhĩ khai khai khiếu Tạm dịch: Vị ảnh vệ này, ngươi mở mang đầu óc chút đi Tác giả: 77 gia miêu Editor + Beta-er: ToruD Thể lo...
438K 46.9K 86
Tác giả: Khinh Giác. Thể loại: Hiện đại, ABO, NP, H văn, Vả mặt, Truy thê tá hoả tràng, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng edit: Lết lết... Edi...
305K 19.3K 55
Tên truyện: Sơn gian tứ thực Tác giả: Uông Nhạ Nhạ Tình trạng bản gốc: Hoàn (46 Chương + 5 PN) Tình trạng bản edit: Hoàn Editor: Tiểu Mạch Lời của...
225K 15.7K 84
Tác giả: Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Nguyên sang, Tình cảm, Ngọt sủng, Song hướng yêu thầm, 1×1, HE Biên tập: Vân Tình C...