EDIT - TA DỰA VÀO BÁN MANH ĐỂ...

By bilundethuong

521K 72K 4.5K

Tác giả: Hữu Mặc Edit: Bilun Số chương: 193 chương + 3 PN Tình trạng edit: Hoàn Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ... More

Chương 1: Trọng sinh thành gấu trúc #
Chương 2: Quá xấu #
Chương 3: Dễ thương nhất thế giới #
Chương 4: Ngày đầu tiên ở ngoại tinh #
Chương 5: Bán manh thành công #
Chương 6: Ngài tranh đua một chút #
Chương 7: Ngài gầy quá #
Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu #
Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu #
Chương 10: Manh là nhất định phải bán #
Chương 11: Hệ thống bán manh mới là bug #
Chương 12: Chấp nhất mang thù #
Chương 13: Ngài cảm thấy còn đáng yêu sao? #
Chương 14: Muốn đánh báo đen #
Chương 15: 59 điểm bán manh tới tay #
Chương 16: Nó khoác ánh trăng mà đến #
Chương 17: Báo đen thông minh #
Chương 18: Sinh vật mới xuất hiện #
Chương 19: Con người xuất hiện #
Chương 20: Lại một lần bán manh thành công #
Chương 22: Chủ động xuất kích #
Chương 23: Bắt gấu trúc làm giàu #
Chương 24: Lăn lộn đi gấu trúc #
Chương 25: Gấu trúc đại phát thần uy #
Chương 26: Gấu trúc sắp bị bắt #
Chương 27: Nguyên soái lên sân khấu #
Chương 28: Thật xấu#
Chương 29: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh! #
Chương 30: Muốn cứu sói bạc #
Chương 31: Manh điểm của nguyên soái #
Chương 32: Dọn tới biệt thự của nguyên soái #
Chương 33: Kiếm được 250 điểm bán manh #
Chương 34: Đều cho ngươi ăn #
Chương 35: Ngửi mùi thỏ lộ lộ bụng
Chương 36: Bắt đầu có cảm tình
Chương 37: Nguyên soái cống hiến 666
Chương 38: Nguyên soái cống hiến 233
Chương 39: Cho chúng nó một cái nhà
Chương 40: Cái bụng đen của nguyên soái
Chương 41: Bí mật của nguyên soái
Chương 42: Sói bạc ăn đồ chín
Chương 43: Sói bạc lấy cớ
Chương 44: Sói bạc thay đổi
Chương 45: Cắn chết Triệu Lợi Binh
Chương 46: Chân tướng sáng tỏ
Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu
Chương 48: Ta không đáng yêu sao
Chương 49: Nếu như có kiếp sau
Chương 50: Mọi chuyện đã có ta
Chương 51: Ngươi đáng yêu nhất
Chương 52: Mộng bức lông xù xù
Chương 53: Ta không phải, ta không có
Chương 54: Tò mò gấu trúc nói gì
Chương 55: Meo ~
Chương 56: Nguyên soái cống hiến 520 điểm bán manh
Chương 57: Nguyên soái có tiền #
Chương 58: Cố gắng vì thú biến dị
Chương 59: Trang viên gặp chuyện bất ngờ
Chương 60: Nguyên soái bị hiểu lầm
Chương 61: Gấu trúc làm chuyện xấu
Chương 62: Phát triển fan
Chương 63: Quá đáng yêu
Chương 64: Biết trước nguy hiểm
Chương 65: Khiếp sợ
Chương 66: Bảo bối trong tim nguyên soái
Chương 67: Đại phát thần uy
Chương 68: Ngốc nghếch đáng yêu
Chương 69: Ngăn cơn sóng dữ
Chương 70: Hung manh
Chương 71: Gấu trúc thần kỳ
Chương 72: Ngọn lửa bị cười nhạo
Chương 73: Thật là quá đáng yêu
Chương 74: Gấu trúc lên tivi
Chương 75: Ghen
Chương 76: Bắt đầu phát sóng trực tiếp
Chương 77: Mèo xã hội
Chương 78: Chắc chắn nó rất xấu
Chương 79: Gấu trúc nổi tiếng
Chương 80: Toàn tinh tế đều phát điên
Chương 81: Gấu trúc đáng yêu đến sập mạng
Chương 82: Nguyên soái ghen tị
Chương 83: Gấu trúc đắn đo
Chương 84: Gấu trúc biết lái xe
Chương 85: Gấu trúc lái máy bay
Chương 86: Băng nhận hùng
Chương 87: Trộm quay gấu trúc
Chương 88: Nguyên soái lại ghen
Chương 89: Phát sóng trực tiếp ăn k.ứ.c
Chương 90: Nghề tay trái của Otis
Chương 91: Gấu trúc khóc
Chương 92: Lòng người hiểm ác
Chương 93: Lời dặn dò cuối cùng
Chương 94: Không muốn ngươi chết
Chương 95: Ta có thể nói
Chương 96: Quá xấu
Chương 97: Hung manh gào
Chương 98: Cây trúc
Chương 99: Thăng cấp
Chương 100
Chương 101: Biến to biến nhỏ
Chương 102: Thu nhỏ
Chương 103: Nhìn yêu quá!
Chương 104: Nguy cơ
Chương 105: Biến xấu
Chương 106: Hủy dung
Chương 107: Bị thương
Chương 108: Dị năng bạo động
Chương 109: Giải quyết nguy cơ
Chương 110: Một đám tham ăn
Chương 111: Mở vườn thú
Chương 112: Thay đổi
Chương 113: Âm mưu sơ hiện
Chương 114: Nguy cơ mới
Chương 115: Thật xấu xí
Chương 116: Cấp 6
Chương 117: Ánh sáng dẫn đường
Chương 118: Meo meo
Chương 119: Tên khốn kiếp!
Chương 120: Otis cặn bã
Chương 121: Mị lực của gấu trúc
Chương 122: Tiền mồ hôi nước mắt
Chương 123: Sảng văn vai chính
Chương 124
Chương 125: Vị khách mới
Chương 126: Tiết lộ bí mật
Chương 127: Bại lộ nói chuyện
Chương 128: Chơi nào
Chương 129: Tâm sự của gấu trúc
Chương 130: Bại lộ nói chuyện
Chương 131: Hệ thống thăng cấp
Chương 132: Cố vấn
Chương 133: Chờ ngươi quay lại
Chương 134: Hoa Hoa yêu hoa
Chương 135: Cấp 7
Chương 136: Bắn cho hai phát
Chương 137: Hệ thống tái xuất
Chương 138: Hành tinh mèo
Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh
Chương 140: Bò nào bò nào
Chương 141
Chương 142: Sâu biến dị cấp 7 ở đâu
Chương 143: Đừng khinh thường một con gà
Chương 144
Nani? Sâu lông
Mèo đen bị sốc
Mèo xin giúp đỡ
Ngươi có từng biết
Cái gì? Là sói!!!
Bắt đầu thay đổi
Gặp mặt cùng tranh luận
Nguy hiểm ập tới!!
Có vẻ như một đôi đang yêu đương cuồng nhiệt
Vô nhân tính!!
Chỉnh sửa quy tắc
Thể hiện nào~
Cộng sinh thú
Ngươi thuộc về ta
Ký kết khế ước với Otis
Không biết xấu hổ
Quyết định của mèo đen
Ăn sâu mới có thể cứu vớt thế giới
Trao đổi
Lão nguyên soái
Xấu quá
Nguyên soái thông suốt
Mai rùa
Thoát ra
Bất khả chiến bại
Đêm trước khi xuất phát
Tấn công trùng động
Tiến vào trùng động
Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp
Bởi vì mình đáng yêu?
Ha ha trước đi
Báo đen, lâu rồi không gặp!
Chương gì mà dài thế
Thì ra ngươi là gấu trúc
Thổ lộ ở bên nhau
Mệt mỏi vì qua cửa
Gấu trúc thật khí phách
Chương 192: Gấu trúc xác chết sống lại!!!
Chương 193: Ta đồng ý

Chương 21: Kiếm xong liền chạy lấy người #

3.1K 475 4
By bilundethuong

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Trước sự kinh ngạc của ba người, Quý Vô Tu thực vừa lòng, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ nhút nhát và rụt rè, tiếp tục lăn lăn sang bên cạnh, mỏng manh kêu lên một tiếng.

"A ô ~"

Ba người lúc này mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn lẫn nhau, đáy mắt vẫn tràn ngập thần sắc chấn động như cũ.

"Thứ......thứ này có nên bắt lại không?" Một người đàn ông mặc áo xanh lam trong đó nói.

Tuy không biết nó thuộc giống loài gì, nhưng chỉ bằng bề ngoài độc đáo này, còn có vẻ đáng yêu hồn nhiên thiên thành kia, nếu bán tới nơi giao dịch ở chợ đen, tuyệt đối sẽ dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt đấu giá.

Hai người còn lại hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này.

Một người liếc mắt nhìn sinh vật vẻ ngoài kỳ quái, khi biết rõ động vật này không hiểu lời mình nói, vẫn ma xui quỷ khiến thấp giọng nói: "Chúng ta liền bắt nó mang đi." Giống như sợ sinh vật kia nghe được bị dọa chạy.

Hai người khác vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ thời gian, lập tức thả nhẹ bước chân đi tới, sợ dọa tới sinh vật không biết tên này.

Dù sao cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa xác định được sinh vật này có phải thú biến dị hay không, có được loại dị năng gì, cùng với sức chiến đấu của nó như thế nào.

Hết thảy đều phải cẩn thận hành sự.

Người đàn ông áo xám ngồi xổm xuống, hai người còn lại thì lặng lẽ đi vòng qua, chuẩn bị sẵn tư thế tùy thời lấy ra võng bắt thú, chỉ cần sinh vật kỳ quái kia nhận thấy không đúng muốn thoát đi, bọn họ sẽ lập tức mở ra võng bắt thú, khiến nó có mọc cánh cũng không bay được.

Đối với điều này, tự nhiên Quý Vô Tu đã nhận ra.

Nhưng vốn dĩ y cũng không định chạy trốn, đương nhiên sẽ không khẩn trương, ngược lại giả vờ ngây thơ, chậm rãi bò dậy.

Người đàn ông áo xám vẻ mặt khẩn trương, chậm rãi vươn tay, vẻ mặt cố gắng hiền lành hết sức nói: "Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi."

Mà hai người khác thì sẵn sàng tư thế đón địch, tay đặt trên võng bắt thú, thậm chí khẩn trương đến mức dừng hô hấp.

Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, mặt ngoài vẫn ra vẻ ngây thơ, tùy ý người nọ chậm rãi tới gần, tận đến khi đôi tay kia nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu mềm mại, cuối cùng lấy lực đạo nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

Người đàn ông áo xám đã chuẩn bị sẵn tư thế có khả năng sinh vật này sẽ kháng cự, thậm chí công kích.

Nhưng khiến gã không ngờ tới, cục bông này không những không kháng cự, thậm chí còn chậm rãi giơ lên cánh tay bụ bẫm, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu phát ra tiếng kêu non nót: "A ô~"

Người đàn ông áo xám hơi trừng lớn đôi mắt, trái tim giống như bị tiếng kêu non nớt này cào một cái.

Tiếng kêu này......sao lại đáng yêu như vậy.

[Tinh! Bởi vì ngài thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt run lên, cảm xúc dao động vô cùng mãnh liệt, ngài đạt được +20 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu kinh ngạc không thôi, nhịn không được nhìn thoáng qua người nọ, vừa thấy liền nhìn ra gương mặt hoàn toàn có vẻ không dễ ở chung, cư nhiên lại ăn một bộ dễ thương này, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Người đàn ông áo xám giờ phút này đã buông xuống hơn nửa cảnh giác, lại lần nữa bước lại gần, tiếp tục xoa xoa cục bông này, vẻ mặt cực kỳ chấn động.

Lông này......xúc cảm thật là tuyệt.

[Tinh! Lông của ngài thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, sinh ra ý nghĩ ngài thật mềm, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu yên lặng tính toán mình đã có được bao nhiêu điểm bán manh.

Lúc này, hai người phía sau thu lại võng bắt thú, thật cẩn thận bước tới, cũng học người đàn ông áo xám sờ sờ Quý Vô Tu, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Thứ này vẻ ngoài thật đáng yêu."

Người đàn ông áo xám gật đầu, tính toán thử bế cục bông trước mặt lên, cục bông kia từ đầu tới đuôi cực kỳ phối hợp, không giãy giụa không kêu gào, ngoan ngoãn đến không thể tượng tượng.

Gã thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nhìn về phía sinh vật kia.

Cục bông nhỏ giống như phát hiện điều gì, cũng hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn lại, tay gấu ngoan ngoãn đặt trên bụng, thoạt nhìn cực kỳ vô hại mềm mại.

[Tinh! Ngài ngoan ngoãn khiến ba người lau mắt mà nhìn, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu đảo đảo tròng mắt, nói với hệ thống: "Hiện tại ta có bao nhiêu tích phân?"

[Tinh! Trước mắt điểm bán manh của ngài là: 36]

Quý Vô Tu có chút thất vọng cúi đầu, y đã nỗ lực bán manh như vậy, ai ngờ mất nửa ngày rồi cư nhiên chỉ có bấy nhiêu điểm.]

Đi tới nơi tạm thời dùng làm nơi đặt chân cách đó không xa, người đàn ông áo xám đặt cục bông xuống, thuận tiện sờ sờ đầu, lấy trái cây trong túi ra, đưa tới, dịu dàng nói: "Ăn không?"

Quý Vô Tu không hề đắn đo nhận lấy, yên lặng gặm cắn.

Bề ngoài gấu trúc thoạt nhìn vô hại nhuyễn manh, nhưng dù sao cũng là gấu, một ngụm liền lập tức tiêu diệt hơn nửa trái cây, cái miệng to này đặt ở trên người sinh vật khác, chỉ có thể dùng hung tàn để hình dung.

Mà cái miệng to của gấu trúc, sẽ chỉ khiến người cảm thấy vẫn rất vô hại, thậm chí còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Người đàn ông áo xám sửng sốt.

Quý Vô Tu thấy thế, cho rằng người này bị dọa, lập tức đổi thành cắn từng miếng nhỏ.

[Tinh! Dáng vẻ ăn uống tự nhiên của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, bán manh thành công, ngài đạt được +1 điểm bán manh.]

Miệng Quý Vô Tu dừng lại, ngẩng đầu, tâm tình cực kỳ một lời khó nói hết.

Thẩm mỹ của người này, tuyệt đối có vấn đề.

Người đàn ông áo xám lại lần nữa không nhịn được sờ sờ cục bông, khóe miệng hơi nhếch, tâm tình không hiểu sao thực sung sướng.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Không cần uống rượu tê liệt thần kinh liền quên đi phiền não, chỉ cần sờ sờ lông, lại có thể khiến một ngày tâm trạng u ám trở nên tươi đẹp, cùng với vẻ mặt ngây thơ của cục bông này, tất cả mặt trái cảm xúc đều biến mất.

Quý Vô Tu ăn xong trái cây, nhịn không được run run bộ lông có chút hỗn độn, thân hình lập tức trở nên xõa tung, thoạt nhìn càng thêm tròn mập đáng yêu.

[Tinh! Bộ dáng béo như quả bóng của ngài khiến trái tim hai nhân loại rung động, sinh ra ý nghĩa 'Nói giống như một quả bóng', ngài thành công đạt được +2 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu giật mình một cái, yên lặng quay đầu, mắt của hai nhân loại kia sáng lên nhìn chăm chú, giống như kinh ngạc cảm thán thân thể y sao lại tròn đến hợp ý như vậy.

Sau đó, ba người tại chỗ nhóm lửa nấu cơm, đơn giản ăn một lát, liền thương lượng rời khỏi rừng rậm.

"Lát nữa các ngươi chú ý một chút, đừng để nó chạy thoát, đơn hàng này có kiếm được không hoàn toàn dựa vào nó." Người đàn ông áo xám thu dọn đồ đạc, không quên dặc dò hai người kia.

"Biết rồi, yên tâm đi." Hai người đáp.

Quý Vô Tu có chút bất ngờ ba người này nhanh như vậy đã muốn rời đi.

Vừa rồi.....y thu hoạch gần 40 điểm bán manh từ ba người này.

Đến bây giờ, y vẫn còn cảm giác chưa đã thèm, cái loại cảm giác chỉ cần ngồi không cần làm gì vẫn có thể thu hoạch điểm bán manh này cực kỳ tốt đẹp.

Hệ thống giống như nhận ra suy nghĩ không làm mà muốn hưởng nguy hiểm này của Quý Vô Tu, lập tức lên tiếng: [Tinh! Ký chủ, suy nghĩ này của ngài rất nguy hiểm, ngài phải hiểu rằng tình huống giống như hôm nay cũng chỉ có thể xuất hiện một lần, dù sao sinh vật có đáng yêu đến mấy, nhìn lâu rồi cũng sẽ sinh ra khả năng miễn dịch, ngài phải không ngừng nỗ lực nghiên cứu kỹ xảo bán manh mới được.]

Quý Vô Tu gật đầu, đồng thời nhịn không được hỏi: "Nếu ta không ngừng bán manh với một người, thời gian lâu rồi, điểm bán manh thu được cũng sẽ ngày càng ít đi, đến lúc đó ta phải làm gì bây giờ?"

Hệ thống bình tĩnh nói: [Cho nên bổn hệ thống kiến nghị ngài có thể mua sắm kỹ năng bán manh liên quan."

Quý Vô Tu sửng sốt, nói: "Sao ngươi không nói với ta về điều này?"

[Tinh! Kỹ năng này chỉ có thể mở ra khi ngài tăng lên bậc 1, dù sao gấu trúc không có thiên phú bán manh sẽ không có tư cách có được kỹ năng càng tốt hơn.]

Quý Vô Tu: "......"

Được rồi, đến tận bây giờ, y mới  chỉ có 39 điểm bán manh, khoảng cách tới 100 điểm còn phải đi rất xa.

Quý Vô Tu buồn bực muốn uống rượu đánh bài, nhưng khi mắt liếc về phía túi của ba người, không khỏi sửng sốt.

Đó là?

Quý Vô Tu vội vàng bước lại gần ngửi ngửi, hai mắt lập tức sáng ngời, chất lỏng trong chai này tuyệt đối là rượu, đặc biệt là mùi rượu từ trong bay ra, nồng đậm khiến miệng khô lưỡi khô, số độ tuyệt đối rất cao.

Người đàn ông áo xám thấy thế, vội vàng đẩy đầu cục bông ra: "Thứ này ngươi không thể chạm vào đâu."

Quý Vô Tu khịt mũi coi thường, còn không phải là rượu mạnh sao, như kiểu chưa ai uống bao giờ vậy, nhưng mặt ngoài y vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn ngây thơ, giả vờ cảm thấy hứng thú lục lọi ba lô, nhưng kỳ thực đang xem có thứ gì tốt không.

Ngoại trừ rượu ra, bên trong còn có một số sản phẩn khoa học kỹ thuật mà y nhìn không biết.

Quý Vô Tu vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể từ bỏ.

Ba lô bị lục tung, người đàn ông áo xám cũng không tức giận, lại lần nữa thu thập lại đồ đạc, buộc chặt nút thắt: "Đợi lát nữa đi ra ngoài, mau chóng đem con này tới nơi giao dịch chợ đen."

Người đàn ông mặc đồ đen trong đó vẻ mặt sửng sốt, liếc mắt nhìn cục bông màu đen trắng, giọng nói không rõ cảm xúc, chỉ đang nói một sự thật: "Động vật ở nơi giao dịch mua bán, hoặc là bị mang tới làm đấu thú, hoặc là bị tra tấn như môn đồ chơi."

Động tác của người đàn ông áo xám hơi dừng lại: "Ai nói không phải chứ, nhưng chúng ta vào rừng, còn không phải để bắt chúng nó bán đi kiếm tiền sao? Thứ tình cảm thương hại này cũng không thể có."

Hai người khác im lặng.

Loại sự tình này bọn họ đã làm không chỉ một lần, nhưng mỗi lần gặp được, đều phản kháng kịch liệt, thú biến dị tràn ngập tính cảnh giác với con người, cho nên bọn họ không hề có lòng thương hại với những sinh vật đó, chỉ muốn nhanh chóng bắt chúng nó đem đi bán.

Nhưng duy nhất có một con này, hoàn toàn không giống tất cả những thú biến dị khác.

Nó gần gũi con người như vậy, vẻ mặt chưa bao giờ có bất cứ phòng bị cảnh giác nào, sạch sẽ tới mức khiến người không đành lòng tổn thương.

Nhưng so với điểm tinh tế, lòng thương hại thật là thứ vô dụng.

Hai người rất nhanh thu xếp lại cảm xúc, không chú ý nhiều tới cục bông kia nữa.

Sợ bản thân sẽ mềm lòng.

Người đàn ông áo xám tâm trạng phức tạp nói: "Hi vọng nó may mắn một chút." Nói rồi sờ sờ cục bông ngây thơ bên người, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe xong ba người đối thoại, trong lòng rét run, càng thêm hiểu thêm về địa vị của động vật trong mắt nhân loại đến tột cùng là gì.

Y không trách ba người này.

Nhưng đứng ở lập trường của mình, ba người này lại sai.

Quý Vô Tu rất nhanh thu thập lại tâm tình phức tạp, vận dụng [Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã] đối với ba người này.

Thế giới trước mắt ba người lại lần nữa trời đất quay cuồng, cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa đánh tới, khiến tầm mắt cùng suy nghĩ của bọn họ đảo loạn toàn bộ, từng đợt buồn nôn đánh úp tới, khiến bọn họ không thể đứng thẳng, đột nhiên ngã xuống đất nôn khan một trận.

Nhân lúc này, Quý Vô Tu chạy như bay đi, thân thể rõ ràng vụng về vào lúc này trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, y ngậm ba lô, nhanh chóng bỏ trốn mất dạng vào sâu trong rừng rậm, chỉ để lại cái mông tròn lắc lư trong gió.

Người đàn ông mặc đồ đen che đầu lại, vẻ mặt thống khổ, nhưng trong tầm mắt mơ hồ của gã bắt giữ tới một cái mông to tròn cực kỳ nổi bật, càng quan trọng hơn, chủ nhân của cái mông đó đang dần dần biến mất.

Gã lập tức hiểu ra, kiềm chế choáng váng phát ra cảnh báo với hai người khác, đứt quãng nói: "Không tốt.....nó.....nó chạy......."

Hai người còn lại cả kinh, liều mạng muốn đứng lên.

"Mau.....mau bắt lấy nó....." người đàn ông áo xám nỗ lực đỡ thân cây, muốn đứng lên, nhưng một lực lượng quỷ dị khiến gã làm thế nào cũng không đỡ được, lại lần nữa té ngã trên mặt đất, thống khổ gào rống.



Continue Reading

You'll Also Like

220K 14.2K 82
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
782K 42.7K 71
Từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm được mùi vị bị người quan tâm Đường Học Cẩn không cam lòng nhắm mắt, Lại không ngờ dĩ nhiên có cơ hội làm lại từ đầu! Cò...
376K 30.3K 124
Tên hán việt: Nan triền Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Nhẹ nhàng , Phát sóng trực tiếp...
433K 33.8K 92
Phế vật mỹ nhân nghịch tập chỉ nam ๖ۣۜMẹ đẻ: Tô Tuyết Kinh 酥雪京 Editor: Gấu Lam From:16/6/2019 to 24/12/2019 ๖ۣۜSố đo ba vòng: Hệ thống, điềm văn, nha...