[EDIT | H VĂN] Vùng Cấm - Mãn...

Av ninhnhien

203K 5.1K 626

Tên Hán Việt: Cấm Khu Tác giả: Mãn Hà Tinh Editor: Ninh Nhiên Convert: Vespertine Bìa: Cielo.CTtl | Cielo's H... Mer

Văn Án
Chương 1: Mèo con
Chương 2: Chuột Hà Lan
Chương 3: Bé Ngoan (Bảo Bối)
Chương 4: Mắt Kính Gọng Vàng
Chương 5: Tinh Dịch
Chương 6: Há Miệng
Chương 7: Cô Bé Lọ Lem
THÔNG BÁO NHỎ!
Chương 8: Lau Mũi
Chương 9: Khoác Tay
Chương 10: Hiến Tế Sơn Dương
Chương 11: Ti Tiện
Chương 12: Đặc Quyền
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG
Chương 13: Phật Như Lai
Chương 14: Thiếu Nữ
Chương 15: Dạy Tôi Làm Thế Nào Để Không Nhớ Cô Ấy
Chương 16: Khiêu Vũ
Chương 17: Đầu Gối
Chương 18: May I
Chương 19: Kiềm Chế
Chương 20: Over The Rainbow
Chương 21: Dâng Hiến
Chương 22: Giải Ngứa
Chương 23: Làm Bẩn
Chương 24: Bà Chúa Tuyết Và Chú Lính Chì
Chương 25: Anh Cả
Chương 26: Tiến Lùi
Chương 27: Khoảng cách
Chương 28: Lụa Nóng
Chương 29: Thủy Triều Nóng Bỏng
Chương 30: Nói Ra
Chương 31: Ve Kêu
Chương 32: Anh Hai
Chương 33: Bọ Cánh Cứng
Chương 34: Ám Ngữ
Chương 35: Khiêu Vũ
Chương 36: Thất Tịch
[PASS] Chương 37: Quả Táo Đường
Chương 38: Cảm Giác An Toàn
Chương 39: Muốn
[PASS] Chương 40: Ngũ Cảm
[PASS] Chương 41: Dây Dưa
Chương 42: Trùy Tâm Khấp Huyết
Chương 43: Thổ Lộ Tình Cảm
Chương 44: Hoa Hảo Nguyện Viên
[PASS] Chương 46: Cầm Tù
[PASS] Chương 47: Lạc Vũ
Chương 48: Sự Việc
Chương 49: Hối Tiếc
Chương 50: Đậu Đỏ
[PASS] Chương 51: Tuyết Đêm
[PASS] Chương 52: nguyện sống một mình

Chương 45: Mê Hoặc

2.6K 33 2
Av ninhnhien

Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Liin chưa đủ tuổi (~ ̄▽ ̄)~
___🐳___

Tối nay Giang Khánh Chi uống không ít rượu, anh cùng mọi người nâng chén, ai mời cũng không từ chối, quả thật là vui vẻ đến cực điểm, khách và chủ hân hoan.

Giang Nhẫm Nam cùng Giang Minh Chi nhảy một điệu lại một điệu, động tác nhẹ nhàng, vòng eo lả lướt, đôi khi còn thì thầm vài câu làm cho các khách mời thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười thiện ý.

Bữa tiệc đính hôn hôm nay cực kỳ náo nhiệt, cực kỳ phô trương, mãi đến tận đêm khuya Giang công quán vẫn đèn đuốc sáng trưng, ngay cả bầu trời cũng bị nhuộm sáng ba phần, có không ít người uống say được Giang Minh Chi ra mặt sắp xếp ổn thỏa.

Sau khi đồng hồ quả lắc hermle của Đức "tích tắc tích tắc" gõ đến tiếng thứ ba, toàn bộ Giang công quán rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh lại, hành lang im ắng, không còn bất cứ âm thanh nào.

Một bàn chân trần trụi lộ ra dưới làn váy, chạm vào sàn nhà giống như tuyết trắng mờ ảo phát sáng trong đêm tối. Vải áo trắng mịn cọ lên sàn gỗ hồ đào, phát ra âm thanh vi vu triền miên nho nhỏ.

"Kẽo kẹt" cửa gỗ dày nặng bị đẩy ra, rồi nhẹ nhàng khép lại.

Giang Khánh Chi vẫn chưa ngủ, đầu đau đến khó chịu, lúc nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua, có chút hoài nghi bản thân còn đang ở trong mộng, nhưng giấc mộng của anh chưa từng tốt đẹp như vậy.

Giang Nhẫm Nam mái tóc lỏng lẻo, xõa tung trên vai, xuyên qua tóc đen còn có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn nơi đầu vai, xương quai xanh tinh tế gầy yếu bị vải ren mềm mỏng che đậy lại, váy lụa chậm rãi nhấc lên lộ ra một đôi chân mảnh khảnh, không hề sợ hãi đứng giữa căn phòng tối tăm kín mít này.

Thấy Giang Khánh Chi nhìn sang đây, gương mặt tươi tắn của Giang Nhẫm Nam hiện lên một nụ cười xán lạn giống như chưa từng chịu đựng bất cứ tổn thương nào, cô lần nữa hỏi lại vấn đề kia: "Anh cả, em đẹp không?"

Giang Khánh Chi biết mình không nên trả lời, kể từ giây phút anh giao tay cô ra, hoặc từ rất lâu trước kia, anh đã không nên đáp lại, nhưng anh vẫn nói: "Đẹp."

Giang Nhẫm Nam từng bước tiến đến mép giường, nghiêng đầu, dùng giọng điệu hồn nhiên dịu dàng nói: "Vậy tối nay, em làm cô dâu của anh được không? Ngay cả áo cưới em cũng mặc vào rồi, áo cưới anh chuẩn bị cho em."

Giang Khánh Chi chống huyệt Thái Dương, nói không nên lời.

Giang Nhẫm Nam khẽ mím môi, tiếp tục nói: "Sinh nhật mỗi năm anh luôn cho em ước ba nguyện vọng sau đó lén giúp em thực hiện, nhưng mỗi lần em đều chỉ nói hai nguyện vọng. Em từng ước có váy công chúa, ước mỗi ngày đều được ăn một khối bánh kem dâu tây, ước một tháng không cần phải làm bài tập tiếng Latinh, còn ước qua rất nhiều nguyện vọng khác nhau và cái nào cũng thực hiện được, chỉ có một cái.

Nếu đã định trước là chia ly, vậy thì ít nhất tối nay hãy để em làm cô dâu của anh đi, đây là nguyện vọng thứ ba của em, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không thay đổi.

Nếu chưa từng có được, cả đời này có lẽ em sẽ không thể buông xuống, quãng đời còn lại dài như vậy, dù sao anh cũng phải cho em cơ hội để quên đi anh, cố gắng trở thành vợ, thành mẹ của người khác, để em có thể cam tâm đi yêu những người khác, hạnh phúc vui vẻ, an ổn trải qua cả đời, anh giúp em nhé.

Cinderella còn có cơ hội khiêu vũ một đêm với hoàng tử, mà đêm nay anh vẫn chưa cùng em khiêu vũ lần nào đâu."

Trong mắt cô ngập tràn nước mắt nhưng vẫn cười đến vô ưu vô lo, một giọt nước mắt rơi xuống cô cũng mặc kệ, vẫn mỉm cười thật xinh đẹp.

Đầu Giang Khánh Chi càng thêm đau đớn, tầm mắt càng không thể tập trung, chỉ có thể nửa sáng nửa tối thấy được nước mắt long lanh của Giang Nhẫm Nam, dường như bị mê hoặc, anh tiến về phía nguồn sáng duy nhất kia.

"Đừng khóc."

"Đừng khóc, bé ngoan của anh."

Khuôn mặt Giang Nhẫm Nam bị nước mắt thấm ướt có chút lạnh, được đôi môi ấm áp cọ xát, từng chút từng chút hôn lên gương mặt cô, vân môi in trên da thịt cô, hô hấp lướt nhẹ qua lông mi, làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Nước mắt của cô rốt cuộc tuôn rơi, không màng tất cả ôm lấy anh, ôm thật chặt, hấp thụ ấm áp trên người anh cả, mà cuối cùng cũng như cô mong muốn, Giang Khánh Chi đã ôm lại cô.

Mũi chân dưới lớp lụa trắng rời khỏi mặt đất, mu bàn chân cọ qua mép giường, lưu lại những nếp uốn gợn sóng, cánh tay thon dài xuyên qua khủy chân, Giang Nhẫm Nam bị Giang Khánh Chi ôm vào trong ngực, mũi chân nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung, váy lụa xoã tung trượt xuống vài phần, phủ trên đùi thon ngọc ngà, chính vì thuần khiết như vậy mới đặc biệt hấp dẫn người khác tới chiếm phá.

Một bàn tay trượt vào trong vải lụa, dù không gian mông lung vẫn có thể thấy được bàn tay kia đang mơn trớn từng tấc da thịt như thế nào, khớp xương rõ ràng phập phồng dưới làm váy, mép vải lụa bóng theo đó khẽ đong đưa. Vết chai mỏng trên vân tay cọ qua phần thịt non mềm nhất, mẫn cảm nhất bên trong đùi, mỗi một cảm giác đều vô cùng rõ ràng, giống như bị tĩnh điện vào mùa đông, vừa đau đớn vừa tê dại ngứa ngáy, từ đầu dây thần kinh truyền thẳng đến xương sống.

Giang Nhẫm Nam theo phản xạ ưỡn người, sống lưng bẻ cong làm ngực nhũ nâng lên thật cao, gần như là muốn từ trong vải vóc nhảy ra ngoài, tóc đen đong đưa chạm vào xương bướm*, mơ hồ có thể thấy được khung xương nhỏ xinh rung động giống như đang vỗ cánh, gần đây cô gầy đi rất nhiều, ngay cả xương sống lưng phía sau cũng bắt đầu lộ rõ.

Một bàn tay xuyên qua mái tóc đen nhánh như đêm sương, bắt lấy sau cổ Giang Nhẫm Nam, cô bị ép ngẩng đầu lên cao hơn, không thể động đậy, cứ thế dâng hiến tất cả.

Đuôi ngón tay đặt trên nốt ruồi son đỏ ở sau cổ, nốt ruồi kia rất nhỏ, giống như một chấm máu, trước nay đều bị che giấu phía sau mái tóc, chỉ có người thân cận nhất mới biết được, còn rất dễ bị nó mê hoặc.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên nốt ruồi nhỏ, nhiệt độ cơ thể của con người rõ ràng đều giống nhau, nhưng cô cảm thấy bản thân như đang bị châm nóng, in sâu vào xương tủy, cô nhịn không được phát ra vài tiếng thở dốc nho nhỏ, vang vọng trong đêm tối tựa như mạng nhện bị cắt đứt, đầu ngón tay triền miên trên da thịt khó mà phát hiện được.

Bàn tay mở rộng ra, ngón cái lướt dọc qua bên tai, cằm, bốn ngón tay nắm lấy cần cổ non mịn của cô, nâng cô lên ấn về phía mình, Giang Nhẫm Nam còn chưa kịp thở dốc đã bị cắn một cái, hàm răng hung hăng cắn lên thân thể cô, răng nhọn khảm sâu vào nốt ruồi son đỏ kia, nghiền áp qua lại, lực độ cực kỳ tàn nhẫn, cắn đến mức da thịt cô suýt nữa là chảy máu.

Như vậy vẫn chưa thoả mãn, cô bị nắm cổ, bị ép xoay người, môi lưỡi dọc theo sống lưng lướt xuống, răng anh đếm qua từng đốt xương một, đầu răng nhẹ nhàng va chạm với các khớp xương nhô lên, tựa như tơ vàng quấn quanh xương sống, tỉ mỉ đâm vào thật sâu, khung xương cô có các khe hở nhỏ, bên trong lấp đầy cốt tủy, nhưng những nơi mà môi lưỡi anh lướt qua lại giống như bụi dây mây nhỏ, xúc tua từng chút cạy mở vết hở bé xíu kia, cành lá bén nhọn lặng lẽ luồn vào địa phương mỏng manh yếu ớt.

Giang Nhẫm Nam không khỏi giãy giụa, nhưng vẫn vô dụng, ngược lại còn bị người phía trên mạnh mẽ ngăn chặn, một tay dọc theo sống lưng trượt xuống bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một bàn tay khác nắm chặt vải ren trên vai nhanh nhẹn xé xuống, âm thanh vải vóc bị xé rách vô cùng chói tai.

"Bé ngoan, đừng nhúc nhích."

Giang Khánh Chi có lẽ cũng không còn lại quá nhiều lí trí, giống như đang nói mơ dỗ dành Giang Nhẫm Nam, môi lưỡi vẫn còn dừng trên lưng cô, mỗi một chữ chính là một nụ hôn khẽ dịu dàng, anh cắn mút Giang Nhẫm Nam vô cùng tàn bạo, từ sau cổ đến vai lưng đều in hằn dấu răng loang lổ, phiếm hồng, chỉ có duy nhất nụ hôn tỉ mỉ này, là sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của anh.

Gió đêm lướt qua giàn nho ngoài cửa sổ, giống như đôi tình nhân thì thầm với nhau, bị gió thổi bay lên sân thượng, mà cách đây không lâu, cũng có một người đứng ở chỗ này lắng nghe âm thanh của lá nho.

"Bé, em thật sự không sợ sao?" Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: "Không sợ bức điên anh cả?"

"Em không phải bé, em là Nhẫm Nam, Giang Nhẫm Nam."

Cô nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: "Anh chắc chắn thuốc kia và rượu uống vào cùng lúc sẽ không có vấn đề gì đúng không?"

"Sẽ không tổn hại thân thể, nó chỉ phóng đại một chút tác dụng của rượu, làm cho người ta càng thêm lơi lỏng, cũng không hề có tác dụng gây ảo giác."

Cậu xoay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cười nói: "Có em, vậy là đủ rồi."

Tất cả sự bùng nổ đều có phút lặng yên

Tất cả mọi cái chết đều văng vẳng tiếng vang.

——

Chú thích tác giả: Hai câu cuối cùng được trích dẫn từ bài thơ《Tất Cả》của nhà thơ Bắc Đảo, toàn văn như sau:

Tất cả đều là số mệnh

Tất cả đều là mây khói

Tất cả đều là sự khởi đầu không hề có hồi kết

Tất cả đều là sự truy đuổi sẽ dễ dàng vụt mất

Tất cả niềm vui đều không có nụ cười

Tất cả khổ đau đều không vương nước mắt

Tất cả ngôn từ đều là sự trùng lặp

Tất cả mối quan hệ đều là lần đầu tiên

Tất cả tình yêu đều đặt ở trong tim

Tất cả chuyện đã qua đều trôi vào giấc mộng

Tất cả mọi hy vọng đều kèm theo chú thích

Tất cả mọi tín ngưỡng đều mang giọng thở than

Tất cả sự bùng nổ đều có phút lặng yên

Tất cả mọi cái chết đều văng vẳng tiếng vang

—— Bắc Đảo《Tất Cả》

(*) Bắc Đảo (tên thật là Triệu Chấn Khai): sinh năm 1949, hiện đang là giáo sư chủ nhiệm tại Đại học Hồng Kông Trung Quốc. Ông là nhà văn và nhà thơ đương đại Trung Quốc và là một trong những nhân vật tiêu biểu của trào lưu Mông lung thi. Bắc Đảo sinh ra tại Bắc Kinh, quê ở Hồ Châu – Chiết Giang. Trong thời kỳ Cách mạng văn hoá, ông bị đưa đi học tập cải tạo. Năm 1989, ông rời khỏi Trung Quốc, sau khi qua nhiều nước, cuối cùng định cư tại Mỹ. Bắc Đảo là viện sĩ danh dự của Viện Văn học Nghệ thuật Hoa Kỳ, đồng thời cũng từng được đề cử giải Nobel Văn học. Bài thơ《Tất Cả》nói lên sự hiểu biết của nhà thơ về cuộc sống: cuộc đời không phải là một bi kịch, cũng không phải là một vở hài kịch hoàn chỉnh. Niềm vui và nỗi đau vốn dĩ phụ thuộc và chuyển hóa lẫn nhau trong những điều kiện nhất định. Sau vô số tổn thương và thất bại, sau vô số đau khổ và vui sướng, cuối cùng ta cũng hiểu được ý nghĩa thật sự của tất cả. (Baidu & Thi Viện)

Xương cánh bướm (xương bướm)

Fortsett å les

You'll Also Like

186K 13.9K 128
Lời trước khi đọc: 1. Truyện dịch phi thương mại nên vui lòng không mang đi đâu. 2. Truyện có nhiều cảnh miêu tả rất khó nên mình dịch không được mượ...
636K 36.4K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
27.7K 3.7K 31
"Một đời thương em, một đời yêu em" Lấy chút cảm hứng từ Queen Of Tears, 23.5 và vài chi tiết thực tế Btw, vẫn là trí tưởng tượng của riêng au thôi ~
11.9K 1.2K 51
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, tình cờ gặp gỡ, điểm yếu trong tình yêu