[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_...

By DaylaViVi-1209

374K 61.7K 4.5K

Nghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca ta... More

Chương 1: Death
Chương 2: Baji và cái ví
Chương 3: Thích nghi
Chương 4: Taiyaki và mochi
Chương 5: Louris
Chương 6: Quyết định
Chương 7: Nhầm lẫn
Chương 8: Mikey
Chương 9: Izana
Chương 10: Shinichirou
Chương 11: Ema
Chương 12: Hắc long
Chương 13: Lại thêm người kéo tới
Chương 14: Sống.
Chương 15: Đổ bệnh
Chương 16: Mưa
Chương 17: Dưỡng bệnh
Chương 18: Tiền viện phí
Chương 19: Manjirou
Chương 20: Của tao
Chương 21: Shin
Chương 22: Toru
Chương 23: Thích
Chương 24: Ma túy
Chương 25: Trợ thủ
Chương 26: Sanzu
Chương 27: Đêm muộn
Chương 28: Hẹn hò
Chương 29: Muộn
Chương 30: Tội lỗi
Chương 31: Đám tang
Chương 32: Em yêu anh.
Chương 33: Biến mất
Chương 34: Takemichi
Chương 35: Đấu ngầm
Ngoại truyện: Thất Tịch 7/7
Chương 36: Touman
Chương 37: Cán cân
Chương 38: Chỗ dựa
Ngoại truyện
Chương 39: Takeomi
Chương 40: Dẫn về
Chương 41: Ở nhờ
Lảm nhảm
Chương 42: Thăm
Chương 43: Kế hoạch của hai kẻ ngốc
Chương 44: Đêm
Chương 45: Cứu
Chương 46: Rơi
Chương 47: Xin lỗi
Chương 48: Tỉnh
Chương 49: Kazutora
Chương 50: Thank you
Chương 51: Khai chiến
Chương 52: Lật kèo
Chương 53: Hiệu ứng cánh bướm
Chương 54: Bừng tỉnh
Chương 55: Trót lọt
Chương 56: Tỉnh lại
Chương 57: Hủy
Chương 58: Nhìn
Chương 59: Taiju
Chương 60: Thần
Chương 61:Yêu
Chương 62: Suy nghĩ
Chương 63: Cải tạo
Chương 64: Giám sát
Chương 65: Mitsuya
Chương 66: Làm bánh
Chương 67: Mệt
Chương 68: Bữa sáng
Chương 69: Phía sau
Chương 70: Izana
Chương 71: Vụng về
Chương 72: Vụt mất
Chương 73: Nói chuyện
Chương 74: Buổi hẹn
Chương 75: Cái chết của tương lai
Chương 76:Mắt
Chương 77: Lời hứa
Chương 78: Phản đối
Chương 79: Hứa
Chương 80: Yokohama
Chương 81: Bảo vệ
Thông báo
Chương 82: Dứt khoát
Chương 83: Nguyền rủa
Chương 84: Còn lại
Dự án
Chương 85: Phân vân
Chương 86: Giáng sinh
Chương 87: Làm
Chương 88: Không đến
Chương 89: Mất
Chương 90: Chăm sóc
Cảnh báo
Drama
Hạ màn
Chương 91: Quẻ xăm
Chương 92: Lôi kéo
Chương 93: Cãi
Chương 94: Bóp méo
Chương 95: Vị
Chương 96: Dắt
Chương 97: Trưởng thành
Chương 98: Không
Chương 99: Hoàn tất
Giới thiệu
Chương 101: Tỉnh
Chương 102: Đối đáp
Chương 103: Vỡ
Chương 104: Biến chuyển
Thông báo
Chương 105: Chết
Chương 106: Ràng buộc
Chương 107: Rời rạc
Chương 108: Tin lành
Chương 109: Xuất viện
Chương 110: Bàn bạc
Chương 111: Thế chỗ
Chương 112: Cấp cứu
Chương 113: Mở mắt
Chương 114: Giữa trận chiến
Chương 115: Nghi hoặc
Chương 116: Tiếc nuối
Chương 117: Đuổi theo
Chương 118: Cổ tích
Chương 119: Bắt kịp
Chương 120: Chuyển sinh
Chương 121: Gương
Chương 122: Cái gì là gia đình?
Chương 123: Hòa nhập
Chương 124: Rắc rối
Chương 125: Toru và Hikari
Chương 126: Toru và "Toru"
Chương 127: Quay lại
Chương 128: Gia đình
Chương 129: Kế hoạch MT
Chương 130: Lấy
Chương 131: Toru
Chương 132: Quen thuộc
Chương 133: Chính chủ
Chương 134: Nhận ra
Chương 135: Gặp
Chương 136: Bonten
Chương 137: Không đáng tin
Chương 138: Hận
Chương 139: Chối bỏ
Chương 140: Tố giác
Chương 141: Địa ngục
Chương 142: Kế hoạch
Chương 143: Đối mặt
Chương 144: Giằng co
Chương 145: Cái chết
Chương 146: Thả
Chương 147: Khóc
Chương 148: Cáu kỉnh
Chương 148: Nghiện
Chương 149: Không phải anh
Chương 150: Hé lộ
Chương 151: Trải nghiệm
Chương 152: Trại tế bần
Chương 153: Mặt tối
Chương 154: Tên
Chương 155: Juu
Chương 156: Takeshi
Chương 157: Mamoru
Chương 158: Công viên
Chương 159: Lừa dối
Chương 160: Thần linh hiện thế
Chương 161: Năng lực
Chương 162: Sửa chữa
Chương 163: Tôi và đại kết cục
Hoàn: Vách ngăn - Tâm thư
Ngoại truyện

Chương 100: Tương lai

1.4K 236 19
By DaylaViVi-1209

\(ϋ)/♩ chúc mừng chương 100 của Bitter, và vị đắng vẫn tiếp tục lên ngôi.

_

"Mày nói sao?! Momonaka san sẽ tự tử ngay trong tháng này?" Chifuyu kinh ngạc, bật thốt lên không dám tin điều mình vừa nghe.

Takemichi nuốt khan, chính anh cũng đang rối rắm với điều tồi tệ sắp xảy đến này, thứ mà anh còn chẳng biết nên làm sao để ngăn lại nữa.

Hai thiếu niên ngồi trong công viên, vò đầu bứt tai cố tìm cách giải quyết vấn đề nan giải trước mắt. Chifuyu nghiền ngẫm, cố lục lọi từng phương án trong đầu mình nhưng nhận ra thông tin hữu dụng lại chẳng có bao nhiêu.

Momonaka Toru, thú thật cậu ta cũng chẳng biết nhiều về cô. Từ lúc Chifuyu theo Baji thì bên cạnh mấy người cốt cán Touman đã có sự xuất hiện của Toru rồi. Trong ấn tượng của thiếu niên, người có mái tóc trắng ngang vai hay được buộc gọn kiểu đuôi ngựa với cặp kính cận dấu đuôi mắt đen hay nheo mắt cười nhìn đám thanh niên bọn họ. Thực ra từ cái lúc Chifuyu thấy Toru, cậu ta đã luôn cảm thấy nhạy cảm hơn với người này.

Ý là, thật sự chỉ mình cậu để ý thôi sao? Đôi mắt đen của Toru thật sự kì lạ. Nó liên tục, liên tục thay đổi rất nhiều thứ cảm xúc đều bị trộn lẫn vào trong đáy màu đen đục giấu sau lớp kính cận. Chifuyu không thân thuộc với Toru, chỉ là tần suất mà người trưởng thành bị kéo vào mấy cuộc ẩu đả đánh đấm của Touman bọn họ cứ theo cấp số nhân mà tăng dần. Rõ ràng lúc đầu bài xích, Chifuyu cảm thấy đó là phản ứng cơ bản của bất cứ dân thường nào khi thấy đám bất lương bọn họ. Mấy ai là nhìn chúng thân thiện đâu, bề ngoài cái mác bất lương luôn là thứ khiến người thường cách xa đám thiếu niên bọn họ. Nhưng rốt cuộc thì người kia vẫn vì một lí do gì đó, rõ ràng sợ chết khiếp nhưng vẫn để mặc cho tổng trưởng Touman kéo đi như đồ chơi. 

Có gì đó, níu giữ cô ở lại.

Chifuyu không biết và thực sự chẳng có nhu cầu để tìm hiểu thứ thực sự đang níu bước Toru. Cái lí do cậu ta bỏ sự kiêu ngạo của mình, chỉ đơn giản là Baji san. Nếu không có trận huyết chiến Hallowen, có lẽ cả về sau Chifuyu cũng chỉ biết Toru trên danh nghĩa.

Thật sự thì, Chifuyu không nghĩ bản thân nên làm một người quá tò mò. Nhưng sự tồn tại của Toru, cách cô sở hữu sự liên kết kì lạ với đám bất lương bọn họ vẫn là thứ Chifuyu ghé mắt. Tất nhiên, cậu ta chẳng bao giờ thực sự tìm hiểu hay đào sâu vào nó, chỉ là trong mùi ghỉ sắt gay mũi người duy nhất dừng lại được con thú đen điên cuồng nơi đáy mắt vị tổng trưởng Touman ấy, chỉ có cô gái đang ôm lấy vết thương không ngừng rỉ máu tươi. Cả cái cách Baji san mà cậu vẫn luôn ngưỡng mộ, nắm lấy tay cô đầy bất lực chỉ thoáng chốc Chifuyu cảm thấy Toru không phải chỉ là một người yếu ớt, ánh mắt cô đong đầy hơi nước nhẹ trấn an đám thiếu niên bọn họ một cách từ tốn.

 Chifuyu lúc đó thực sự đã nghĩ, đây là người lớn sao? Đây, là một mặt của Momonaka Toru luôn nhăn nhó khi bị lôi kéo vào chung với đám bất lương bọn họ?

Không ai trả lời cho thiếu niên, chút thắc mắc chỉ dấy lên trong cậu trong chốc lát rồi vụt biến đi như pháo hoa trong đêm, rực lên rồi tan vào bóng tối.

"Vậy theo mày nói, dù đã tống khứ được Kisaki khỏi Touman, Mikey ở tương lai vẫn sa ngã. Điều này có thể liên quan tới cái chết của Momonaka, nếu chúng ta có thể thành công cứu người thì hẳn chị ta sẽ thay đổi được Mikey." Chifuyu xoa cằm, lầm bầm đánh giá.

"Đúng thế, tao sẽ quay về tương lai điều tra rõ về cái chết của Momonaka Toru." Takemichi gật đầu, nắm chặt tay quyết tâm nói.

"Được rồi, cùng bàn kế hoạch nào cộng sự. Chúng ta nhất định sẽ thay đổi được quá khứ." Chifuyu vỗ vai Takemichi, sang sảng cười động viên người bạn tốt.

Nhưng, có phải thật kỳ lạ không?

Chifuyu mím môi, lần nữa nghĩ ngợi. Nếu như chỉ cần cứu sống, chỉ cần đơn giản như thế thôi sao? Và, tại sao một người chỉ hơn hai tháng trước còn tích cực đôn đốc chăm sóc cho Mikey, giờ lại rơi xuống cái chết, giữa những chuyện này, điều ẩn giấu còn là gì nữa đây?

Takemichi nhìn đồng bạn, cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một hơi gật đầu. Gánh vác một trọng trách thực chẳng dễ dàng, nhưng nếu ít nhất có thêm một bàn tay nâng đỡ dù không thể khiến đôi vai bớt đau nhói cũng khiến bản thân nhẹ nhõm. Dưới sự khích lệ của Chifuyu, Takemichi trở lại tương lai tìm hiểu cái chết của Toru.

_

"Momonaka Toru tự sát tại nhà riêng, vì sự việc này đã không được báo án nên trong hồ sơ cũng không ghi lại kĩ càng. Nhưng theo điều tra của em, Momonaka Toru đã tự sát vào khoảng từ ngày 13/1 - 15/1, thi thể được phát hiện khi đã có dấu hiệu phân hủy và người tìm thấy cái xác chính là Sano." Naoto trầm giọng nói, trong nhà hàng không một vị khách ba người bọn họ trên chiếc bàn tròn với những món ăn đắt đỏ nhưng lạnh ngắt.

"Vậy là, tự sát. Hm, đối với người đó quả là cái kết không thể phù hợp hơn nhỉ?"

Takemichi nuốt khan, đánh mắt về phía gã đàn ông cao lớn kia xong vẫn đánh bạo mà lên tiếng:

"Taiju kun, mày với Toru san quen biết nhau à?"

Taiju liếc nhìn anh, vẻ mặt nghiền ngẫm cùng đôi mắt sắc lẹm dường như lạc vào miền sâu kí ức bị sương mù bao phủ mà vành ô trong đêm tuyết ấy cũng mờ mờ hiện về trong trí nhớ gã. Người kia, đã dùng vẻ mặt gì để nhìn gã vào lần cuối nhỉ? Gã thiếu niên ở đêm đông đó, với vị đắng ngắt của thất bại ê chề trong cuống họng, gã dường như đã bừng tỉnh rất nhiều nhưng cũng vì thế mà sụp đổ nhiều không kém. Taiju đã vạch trần thứ sự thật... tàn nhẫn, hoặc không, gã chỉ là đã tức giận đến mù quáng, vật lộn trong thất bại mà hất bàn tay người kia ra.

Có lẽ, thực sự Toru đã quý mến gã. Nhưng tất cả, là quá khứ.

"Nếu như Momonaka Toru còn sống, biến cố vùng Kantou sẽ không xảy ra." Taiju đáp, gã không trả lời câu hỏi của Takemichi mà lại lảng tránh sang vấn đề khác.

Naoto nhíu mày, dường như cũng không còn để tâm tới mối quan hệ xưa của gã với người quá cố. Nhưng Takemichi ngược lại, anh gặng hỏi dù tâm can đang run lên khi ánh mắt Taiju gần như giảm nhiệt tới lạnh buốt.

"Tao thật sự muốn biết, Toru và mày, Toru với biến cố Kantou tất cả đều có liên quan đến nhau đúng chứ? Tao thật sự không hiểu, vì sao Toru lại tự sát? Mày biết lí do phải không, rõ ràng có rất nhiều chuyện liên kết với nhau, nhưng mỗi người đều lựa chọn giữ bí mật, rồi mọi thứ tanh bành." Takemichi nói, anh gần như gầm lên vì nóng nảy và anh biết sắc mặt Taiju lúc này chẳng mấy tốt đẹp. Sợ rằng hiện tại chỉ muốn một đấm cho anh im miệng, Naoto ở bên cạnh cũng đứng lên giữ lấy tay anh cố kìm anh lại.

Ngược lại, Taiju hít một hơi sâu rít điếu thuốc gần cháy cạn dụi tàn thuốc rực đỏ trong nhà hàng tối đèn, không như thời niên thiếu nổi giận mà chỉ trầm giọng thở dài.

"Xem ra duyên nợ của người kia dính líu tới nhiều người hơn tao tưởng. Takemichi, mày cũng từng qua lại với Toru đúng chứ? Mày cảm thấy người ấy là dạng người thế nào?" 

"H-hả? Cái này..." Takemichi bị hỏi ngược, bỗng nhiên cứng họng lại chẳng thốt thêm được lời nào.

Taiju nhìn anh, xong cũng nhìn qua Naoto bên cạnh sắc mặt hòa hoãn lại dường như chìm vào dòng hồi tưởng của riêng mình. Mười hai năm trước, bóng dáng người kia giống như đã dần phai nhạt trong sương mù của biển kí ức rộng mênh mông, dư vị ngọt dịu của vị dâu tây thế nhưng vẫn cứ thâm thấm trên đầu lưỡi chưa tan.

"Tao biết tới Toru ở nhà thờ, khi người ấy ở dưới Chúa chắp tay cầu nguyện, tao đã cảm thấy có gì đó rất khác biệt. Hanagaki mày đã bao giờ thử một lần nhìn sâu vào đôi mắt của người kia chưa? Toru, tao đã từng nghĩ người ấy là người trống rỗng nhất thế giới, đôi mắt của Toru vĩnh viễn sẽ không chứa bất cứ thứ gì trong thế giới này. Giống như... như là." Chúa trời.

Bởi người ấy luôn xa cách, luôn tạo cho mình một giới hạn vạch ngang giữa cô và "thế giới", thế nên cô vẫn luôn giống như nhìn bọn họ ở một nơi thật xa. Taiju đã từng rồi đấy, khi đôi mắt đen kia hé mở, gò má người kia hây đỏ vì gió lạnh trong đêm tuyết đông in lên gương mặt gã trong đền thờ, có gì đó trong Taiju sững lại.

Gã đã từng thấy qua vô số ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng duy chỉ có Toru là khác biệt. Giật mình, ngạc nhiên còn có trầm trồ thưởng thức. Cứ như cô đang ngắm nghía một bức tranh , thái độ ấy, giống như so với bất cứ ai cô chính là khác biệt, so với thế giới này cô chỉ là khách qua đường lặng lẽ ngắm nhìn chiêm ngưỡng thôi. 

"Nhưng, tao nhận ra. Dần dần người ấy thay đổi, đôi mắt lấp kín cảm xúc, hòa nhập vào nơi này, vào thế giới này. Cũng là lúc tao bị mày và Touman đánh bại triệt để. Có thể đây là suy nghĩ của riêng tao, nhưng người ấy giống như tao, đều là những kẻ vụng về không hiểu được tình yêu. Đến khi giác ngộ được cũng đã muộn." Đáy mắt gã buốt lạnh, xong còn cay đắng chua sót nảy nơi bám rễ vào trái tim hoen rỉ máu tươi.

Người em trai gã tự hào đã chết, trong biển lửa ấy gã không biết nó đã nghĩ gì. Trong Taiju chỉ có tiếc nuối và có lẽ người kia cũng thế đấy, gã tự hỏi, khi cô đứng trước ngưỡng cửa của sinh mệnh cô đã nghĩ gì. Câu hỏi năm ấy vẫn mờ mờ in trong trí nhớ, vẻ mặt hốt hoảng của người kia cũng vẫn còn hằn lưu trên từng nếp gấp.

"Tình yêu là gì?"

Chị đã có câu trả lời chưa, Toru?

_

Dạo này hơi trầm cảm nên chậm đăng, haha.

Continue Reading

You'll Also Like

9.5K 969 24
Ieiri Yuuka là một đứa trẻ kết tinh từ bộ ba mạnh nhất, em tự nhận mình có tất cả. Em chính là con chim đang sải bước nơi bầu trời cao vời vợi kia. E...
442K 37.9K 92
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
28.8K 4.1K 26
Sẽ ra sao nếu một ngày nguyền vương mất sạch sành sanh sức mạnh và bất đắc dĩ phải sống chung với nhân loại mà hắn ghét cay ghét đắng nhất? -- Tên gọ...
30.8K 3.7K 46
Người phụ nữ mới nãy còn chững chạc không tham tiền, giờ đây sắp quỳ cả gối ra nhìn đống hàng hiệu trên người anh yêu kia. Bạn nói rằng anh ta là con...