[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ...

By Windy_Hill

83.9K 5.6K 282

Tên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướn... More

Mở đầu
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35. Hoàn

Chương 1

3.6K 239 30
By Windy_Hill

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bá thấy Vương Nhất Bác vẫn ổn, cảm giác áy náy trong lòng đã biến mất không còn tăm hơi, một lần nữa mắng Vương Nhất Bác rồi vung tay rời đi.

Nhưng thực ra Vương Nhất Bác nhớ rõ đêm đó anh trai đã đưa cậu đến khách sạn, nhưng nhìn Vương Nhất Bá dữ như vậy, cậu muốn một lần chất vấn Vương Nhất Bá lại không dám. Chuyện này theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người dần dần quên lãng.

Kỳ nghỉ đông của Vương Nhất Bác khá dài, bởi vì trường học yêu cầu bọn họ đi làm thêm trong kỳ nghỉ, cho nên kỳ nghỉ mới dài hơn người khác. Nhưng bởi vì sắp đến năm mới, Vương Nhất Bác chỉ làm việc trong phòng học vũ đạo một tháng. Cậu đã bàn bạc với ông chủ Lưu Hải Khoan, đợi thêm mười lăm phút mới trở về giúp cậu tiếp tục ở phòng học vũ đạo dạy các bạn nhỏ khiêu vũ. Sau khi Vương Nhất Bác và ông chủ Lưu Hải Khoan nói chuyện xong, liền chậm rãi đi bộ trong tuyết về nhà.

Ba mẹ Vương hay thậm chí là Vương Nhất Bá đang ở nhà, bọn họ thấy Vương Nhất Bác trở về cũng không ngẩng đầu nhìn, ba người tiếp tục trò chuyện. Vương Nhất Bác nhìn ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, có chút không dám làm phiền giới hạn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn lễ phép nói: "Ba mẹ, con đã trở về."

Một tiếng này của Vương Nhất Bác khiến cả ba người dừng lại ngay lập tức, ba Vương đến nhìn cũng không muốn, đôi mắt dán vào TV không nói lời nào, trong khi mẹ Vương chỉ "ừm" một tiếng rồi lại im lặng.

Vương Nhất Bá ở một bên vẻ mặt chán ghét, thậm chí còn "xì" một tiếng ra vẻ mất kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác lúng túng nhìn hình ảnh như vậy, khó khăn nói ra miệng: “Con về phòng trước.” Vương Nhất Bác nói xong cũng vội vàng đi về phòng, cho đến khi vào phòng dựa lưng vào cửa lại nghe được âm thanh náo nhiệt vang lên ngoài phòng khách. Nghe âm thanh như vậy, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Vương Nhất Bác lập tức biến mất.

Nhìn thấy trên bàn có bộ Lego chưa hoàn thành, Vương Nhất Bác bước tới ngồi xuống, cầm lấy Lego từ từ ghép lại. Đây là bộ Lego duy nhất của cậu, là cậu dùng tiền tiết kiệm mua được. Bởi vì lần đầu tiên mua Lego nên không biết ghép, bộ Lego này miễn cưỡng có thể nhìn thấy nền ở phía dưới mà thôi, nhìn không ra là cái gì.

Hôm sau là giao thừa, sáng sớm ba mẹ Vương đưa Vương Nhất Bá đi mua đồ mới. Nhìn bóng lưng của ba người bọn họ, Vương Nhất Bác đứng trong phòng khách chỉ có thể miễn cưỡng cảm thán, chính mình lại bị bọn họ quên lãng. Cuối cùng, cậu chỉ có thể quay trở lại phòng, lấy Lego ra tiếp tục đọc hướng dẫn chơi Lego.

Trong khi chơi Lego Vương Nhất Bác nghĩ, cậu biết rõ ba mẹ và anh trai không thích mình, cậu luôn cố gắng hòa hợp với bọn họ, nhưng cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể làm hài lòng bọn họ.

Có đôi khi Vương Nhất Bác cũng không hiểu, cậu và anh trai đều là ruột, nhưng cậu chưa bao giờ được bọn họ yêu thích, bọn họ luôn chán ghét cậu, điều mà Vương Nhất Bác không hiểu. Có lẽ chính là mối quan hệ bên trong khiến ba mẹ không thích mình.

Hôm nay giao thừa, Vương Nhất Bác ngồi trong góc im lặng ăn cơm, nhìn một nhà ba người nói nói cười cười, ăn xong cậu không nói một lời liền bỏ đi. Khi đi ra ngoài còn thấy ba mẹ cho anh trai tiền lì xì, Vương Nhất Bá vui vẻ cười to nhận lấy, nhưng niềm vui sướng này không liên quan đến Vương Nhất Bác.

Buổi tối, cậu trốn trong phòng, vừa chơi Lego vừa nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật dài, có thể nói thời gian diễn ra tiết xuân mỗi năm đều đặc biệt dài. Người khác có người nhà đoàn viên, cậu cũng có, nhưng giống như không phải người nhà.

Hôm sau lúc ăn sáng, Vương Nhất Bác nhìn bàn ăn sáng đầy ắp cảm thấy đặc biệt nhiều mỡ, lại vô cùng buồn nôn, rất muốn nôn. Cậu không dám nôn trên bàn ăn, chỉ có thể rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh nôn, người nhà họ Vương nhìn cậu rời đi, bữa sáng càng ăn càng ngon miệng, càng thêm thoải mái.

Vương Nhất Bác đợi bọn họ ăn xong mới vào bếp, nấu một bát mì với chút ít rau để ăn. Nhưng liên tiếp mấy ngày đều như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy không đúng, sẽ không phải bị bệnh gì a?

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng lo lắng, ngay lập tức lấy vài trăm nhân dân tệ còn lại từ công việc bán thời gian vội vàng chạy ra ngoài. Người nhà họ Vương nhìn Vương Nhất Bác chạy ra ngoài như vậy, ba người cũng không nhìn cậu cúi đầu tiếp tục nói chuyện phiếm, như thể Vương Nhất Bác chỉ là một người xa lạ đến ở nhờ chỗ này.

Khi đến bệnh viện, một loạt cuộc kiểm tra cứ như vậy tiêu tốn hết mấy trăm nhân dân tệ của Vương Nhất Bác, cậu không đủ tiền. Trong lúc tuyệt vọng, Vương Nhất Bác đành mượn của Lưu Hải Khoan một nghìn tệ, may mắn Lưu Hải Khoan hào phóng, trực tiếp cho Vương Nhất Bác mượn mà không cần hỏi lý do.

Đã có tiền của Lưu Hải Khoan, Vương Nhất Bác có thể tiếp tục hoàn thành một loạt các kiểm tra. Nhưng bây giờ chưa thể biết kết quả kiểm tra, phải đợi đến hôm sau mới có thể biết rõ. Vương Nhất Bác đành phải về nhà chờ tin, cậu trải qua một đêm lo lắng bất an, không ngủ được. Nhưng người nhà họ Vương không ai nhận thấy lo lắng của cậu, giống như cậu là một người tàn hình đang tồn tại.

Bởi vì ngủ không ngon nên hôm sau đến bệnh viện trong tình trạng chóng mặt, cô y tá hỏi tên còn nhìn cậu không ngờ.

Cuối cùng, y tá lấy bản báo cáo nói, "Vương Nhất Bác, phải không? Em đang mang thai."

Vương Nhất Bác lập tức sửng sốt: "Cái gì?"

Kỳ thật, y tá cũng cảm thấy kỳ quái, nam nhân làm sao lại có thể mang thai. Nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với Vương Nhất Bác: "Bác sĩ đã xác nhận nhiều lần, đúng là cậu có tử cung. Chính xác là mang thai, còn là ba tuần tuổi."

Vương Nhất Bác ngờ vực nói: "Nhưng tôi là nam mà không phải sao?"

Thấy Vương Nhất Bác sắc mặt tái nhợt, y tá có lòng tốt nhắc nhở: "Gần đây cậu có xảy ra quan hệ với ai không?"

Vương Nhất Bác lập tức nhớ đến đêm đó.

Y tá nhìn Vương Nhất Bác liền biết cậu đã nhớ, y tá nói với cậu, "Hay là cậu có thể tìm cha của đứa nhỏ, tình huống của cậu tương đối đặc biệt, hiện tại hai nam nhân cũng có thể kết hôn, có lẽ hắn sẽ chịu trách nhiệm." Cô y tá nói xong liền rời đi.

Vương Nhất Bác mất một lúc lâu mới hoàn hồn, tức giận nghĩ thầm: Cậu mới không cần tên đó chịu trách nhiệm!

Vương Nhất Bác đến khoa sản đăng ký phá thai, nhưng trên người cậu chỉ còn lại chưa đầy năm trăm tệ, căn bản không đủ phá thai. Bây giờ cậu không có ý mượn Lưu Hải Khoan, chỉ có thể quay người về nhà trước.

Tiền trên người Vương Nhất Bác chỉ có thể đến một phòng khám nhỏ hoặc bệnh viện bất chính để phá thai, nhưng cậu không dám đi, bởi vì lúc trước có rất nhiều người nói đừng đến những nơi đó.

Cậu không dám nói với ba mẹ, bọn họ sẽ nghĩ cậu là một kẻ quái dị. Hơn nữa, bác sĩ còn khuyên muốn phá thai phải thừa dịp lúc này, nếu đợi đến lúc thai nhi lớn hơn muốn bỏ thai càng khó khăn.

Vương Nhất Bác nghĩ đi nghĩ lại có chút táo bạo, nhưng vừa nghĩ đến câu nói của y tá, "Đứa trẻ không phải của một mình cậu."

Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh táo lại, "Đúng vậy, đứa nhỏ không phải của một mình tôi. Có thể đi tìm nam nhân kia đòi tiền!"

Vương Nhất Bác nghĩ là làm, nhìn tấm danh thiếp mang theo, không chút do dự bấm gọi, trong vòng vài phút bên kia liền có người nghe máy, "Alo."

Nghe giọng nói trầm ổn của người bên kia, Vương Nhất Bác đột nhiên không biết nên tự giới thiệu như thế nào.

Bên kia lập tức sốt ruột thúc giục: "Nói...!"

Vương Nhất Bác bất mãn với người bên kia, hùng hồn trực tiếp nói: “Còn nhớ chuyện xảy ra ở phòng 905 khách sạn Lệ Nguyệt mấy tuần trước không?” Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút khó chịu, nếu không phải bởi vì bản thân cậu biến thành như bây giờ...

Chỉ nghe có tiếng ly vỡ ở bên kia, sau đó lại nghe giọng trả lời: "Nhớ."

Vương Nhất Bác thật sự không nói nên lời chuyện cậu đang mang thai, đành phải mở miệng nói: “Có thời gian gặp nhau không?” Thật ra Vương Nhất Bác đang tức giận, nhưng cậu đã quen hạ thấp tư thái nói chuyện với mọi người, cho nên mở miệng nói chuyện tự nhiên ngữ khí cũng rất tốt.

Người bên kia lập tức nói với cậu: “Sáu giờ ngày mai, gặp ở nhà hàng ZW.” Tiêu Chiến đang nói chuyện với Vương Nhất Bác bằng giọng ra lệnh, mới phát hiện người bên kia không phải cấp dưới của mình, cuống quít hắng giọng nói, "Được không?"

Đối với một người khí thế mạnh mẽ như vậy, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy sợ hãi, lắp bắp nói “Được, được.” Sau đó tắt máy, lúc này cậu mới cảm thấy khó chịu, không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu không có lễ phép như vậy.

Đối với Vương Nhất Bác vội vàng cúp máy, Tiêu Chiến không có một chút ý trách cứ. Ngược lại cười cười: "Cuối cùng cũng tìm được em."

Ngày đó, Tiêu Chiến yêu cầu khách sạn kiểm tra camera giám sát, tuy chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ, cho dù Tiêu Chiến không tiếp tục điều tra, vẻ mặt có vẻ mơ hồ, hắn biết chuyện này không phải Vương Nhất Bác tự nguyện, cho nên hắn một mực cố gắng không đi tìm đối phương, hắn cũng không muốn thừa nhận hắn nhớ cậu, cũng nhớ đêm đó... Nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại tự mình tìm đến, nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Chiến lại cười.

Tiêu Chiến là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu thị, hắn tay trắng dựng nên Tiêu thị. Mà hắn chưa bao giờ dính vào bất kỳ chuyện không minh bạch nào, người này rất ít khi xuất hiện trước công chúng, mọi người chỉ nghe danh, chứ chưa từng được nhìn thấy người bao giờ. Không ai có thể lay chuyển địa vị của Tiêu thị, mỗi người đều thích kết giao với Tiêu thị, nhưng không phải ai cũng có thể như nguyện ý.

(Hết chương 1)

Continue Reading

You'll Also Like

1.2K 81 9
--Cậu con cả Park Gia cậu có một người chị nhưng không ruột thịt gì, cô ta rất ghét cậu, từ khi có cậu ông bà Park luôn yêu thương cậu cô ta khi biết...
473K 39.6K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
342K 28.8K 57
nói chung vì là không phải gu 🫣
83.9K 5.6K 36
Tên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước y...