[Edit] Có một tên công PAYLAK...

By Manhthu6969

119K 12.9K 2.1K

Hán Việt: Sa điêu công tha trọng sinh liễu Tác giả: Đa Kim Thiếu Nữ Miêu Tình trạng: Hoàn thành Tình trạng ed... More

Giới thiệu
Chương 1: Tạ Trọng Tinh
Chương 2: Đức hạnh của nam giới.
Chương 3: Công dân nhiệt tình.
Chương 4: Lòng ngứa ngáy.
Chương 5: Đam mê nhận mẹ.
Chương 6: Trận chiến tôn nghiêm.
Chương 7: Thiếu nữ nóng tính.
Chương 8: Sao tay cậu lại bị chai vậy?
Chương 9: Khẩu súng g.iết người.
Chương 10: Cậu tin tưởng nhóm Rồng Trung Quốc có tồn tại sao?
Chương 11: Thằng bé ngớ ngẩn
Chương 12: Vợ của tôi siêu lợi hại đó nha.
Chương 13: Anh hùng cái thế.
Chương 14: Tán Tài Đồng Tử.
Chương 15: Cha con đồng tâm.
Chương 16: Cậu có tin đây là linh đan diệu dược không?
Chương 17: Tần tám tuổi.
Chương 18: Thẳng nam là do gia tộc di truyền.
Chương 19: Con mồi.
Chương 20: Anh em tốt!
Chương 21: Việt nhãi con chân chó!
Chương 22: Việt nhãi con bảo vệ vợ
Chương 23: Thân thế của Tinh Tinh
Chương 24: Cứu vớt thiếu nam hồn nhiên vô tội
Chương 25: Rơi một biển nước mắt Thái Bình Dương vì vợ
Chương 26: Cho cậu một biển sao
Chương 27: Dựa vào nằm mơ mà thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại
Chương 28: Một tiếng mẹ lớn hơn trời
Chương 29: Có mẹ giỏi thì con chỉ là cỏ thôi
Chương 30: Học đến ch.ết (*)
Chương 31: Dục vọng thắng bại (hiếu thắng) đáng ch.ết kia
Chương 32: Việt nhãi con nghĩ lại
Chương 33: Tay cậu thiệt là mềm
Chương 34: Tập bơi cho Tinh Tinh
Chương 35: Tôi thích con trai mà
Chương 36: Việt nhãi con khởi nghĩa!
Chương 37: Cậu ấy là ánh sáng (phần 1)
Chương 39: Dù thế giới này bị hủy diệt, tôi cũng không thích cậu
Chương 40: Tần cạnh tranh
Chương 41: Rụng tóc là nỗi phiền não mà cỏ cũng phải rơi lệ
Chương 42: Việt nhãi con cao lớn deep troai
Chương 43: Cởi giày dùng lực uýnh mặt thằng bạn trai cũ
Chương 44: Thi đại học
Chương 45: Thi đại học xong rồi! Trả hết cảm động lại cho tôi
Chương 46: Tấm lòng chân thành của Việt nhãi con
Chương 47: Vậy mà dám chụp lén vợ của tui! Cho tui ké với......
Chương 48: Heo rừng rít gào bắt gian
Chương 49: Muốn hôn... em ấy muốn ói ra hả
Chương 50: Khẩu chiến Nho giáo... cậu ấy thật đáng yêu
Chương 51: Tôi muốn thơm thơm cậu - Cao thủ quyết đấu
Chương 52: Chỉ muốn ngủ với vợ thôi mà
Chương 53: Thủ khoa tỉnh danh xứng với thật!
Chương 54: Làm vịt bán thời gian
Chương 55: Hôn tôi đi
Chương 56: Đốt đèn gọi chư hầu dụ mỹ nhân cười
Chương 57: Cùng học cử tạ với nhau đi - Đừng nói chuyện nữa ha
Chương 58: Tôi muốn làm bạn với cậu
Chương 59: Không cho phép cậu bóp vai cho tôi - Tôn nghiêm bị vợ quản nghiêm
Chương 60: Nếu chúng ta kết hôn - thảo luận về tiền riêng......
Chương 61: Không che giấu
Chương 62: Sức mạnh ý chí không đủ ha
Chương 63: Đối thủ một mất một còn
Chương 64: Là đang khoe ra đó! Làm tổng giám đốc cho cậu xem
Chương 65: Là đàn ông thì không thể nói chuyện tình cảm nồng nàn
Chương 66: Tình yêu sẽ ngừng nhưng sát ý thì không
Chương 67: "Trà xanh" công kích, trai thẳng phản công
Chương 68: Ánh mắt cậu không tốt
Chương 69: Chó đi thành đôi, đồng loại cộng minh
Chương 70: Chờ một bậc thang
Chương 71: Chồng tung vợ hứng, cậu là tốt nhất
Chương 72: Không phải cậu ấy thì không được

Chương 38: Em là thần thoại duy nhất (phần 2)

1.2K 159 17
By Manhthu6969

Chương 38: Em là thần thoại duy nhất (phần 2)

Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_____________________

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh. WordPress sẽ up trước Wattpad vì nạn coppy truyện ]

Dì Triệu thét to: "Điên rồi, tụi mày đều điên rồi, ba mày cũng là đồ biến thái, hai cha con tụi mày là cùng một đám, tao bị tụi mày lừa! Sớm biết vậy lúc vừa sinh mày ra tao nên bóp chết mày cho rồi!"

Bộ mặt của bà ta quá mức dữ tợn nên người chung quanh đều lùi ra vài bước, sợ bà ta nổi điên xông qua đây đánh người.

Vào ngay lúc này, chủ nhiệm giáo dục khoan thai tới muộn, mọi người nhường đường cho ông, ông nghiêm túc nói: "Vị phụ huynh này, có chuyện gì cũng có thể về nhà rồi nói, bây giờ chỉ còn hai mươi mấy ngày nữa đã phải thi đại học rồi, tâm lý cảm xúc bây giờ của trẻ là quan trọng nhất, chị không trấn an được thì cũng đừng làm đứa nhỏ khẩn trương thêm."

Nói xong đã có hai giáo viên đi tới giữ bà ta lại, "Sắp vào lớp rồi, có gì muốn nói thì mời chị theo chúng tôi."

Dì Triệu thấy hai giáo viên nữ xinh đẹp này áp sát vào, trong ánh mắt theo bản năng toát ra vài phần căm thù và hoảng loạn, ngón tay nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc lộn xộn một chút, quay đầu nói với Chung Nhất Minh: "Mày về nhà với tao! Không cần học nữa, mày có bệnh xấu này mà mày còn không biết xấu hổ ra cửa nữa, mày không chê mất mặt hả! Mau theo tao về!"

Chung Nhất Minh cực kỳ thất vọng về bà ta, cũng cảm thấy trái tim thật băng giá, thời gian không còn đến một tháng là đã phải thi đại học rồi, cho dù bà ấy biết được bí mật của mình thì cũng không thể chờ thêm hai mấy ngày nữa đến chất vấn mình được sao? Còn muốn đến trường học làm loạn, loạn đến mức mọi người đều biết.

Chung Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nhịn xuống chua xót nói với dì Triệu: "Con biết rồi, con sẽ qua chỗ ba."

Ba Chung ngoại tình, Chung Nhất Minh cảm thấy mẹ chịu thương tổn lớn nên dù ba Chung muốn cho cậu ta ở cùng ông ấy, cậu ta cũng không đáp ứng mà khăng khăng theo mẹ.

Cái này không có gì đáng trách, nhưng từ sau khi ly hôn thì toàn bộ lực chú ý của mẹ vốn ở trên người ba chuyển đến trên người cậu ta, như vậy cậu ta cũng có thể chịu đựng được, cậu ta nghĩ mẹ mình bị bệnh thì rất đáng thương, cho nên chính cậu ta ép mình nhịn xuống hết thảy không khoẻ, mạnh mẽ mà ngoan ngoãn ở trước mặt mẹ.

Ăn đồ ăn mình không thích ăn, mặc quần áo mình không thích mặc, ngay cả phối màu phòng cũng phải hoàn toàn theo sự yêu thích của bà ta.

Cậu ta cảm thấy chỉ cần mình theo ý muốn của bà ta là có thể ở chung tốt được rồi, nhưng hiện tại xem ra, là cậu ta suy nghĩ nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì cũng có một ngày cậu ta sẽ hỏng mất, tựa như mới vừa rồi vậy, một lòng tuyệt vọng muốn nhảy lầu.

Chung Nhất Minh dừng một chút, giọng càng thêm kiên định, "Nếu mẹ chê con ghê tởm hay mất mặt, vậy xem như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi."

Dì Triệu thét to: "Mày dám! Mày là do tao sinh, mày phải nghe tao nói! Mau về nhà với tao!!"

Bà ta bắt đầu giãy giụa, hai giáo viên nữ thiếu chút nữa giữ không được bà ta, không có biện pháp nào đành ném ánh mắt cầu cứu về phía chủ nhiệm giáo dục, ông cho người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đi phía sau một ánh mắt, chú ấy lập tức tiến lên, hai tay chế trụ dì Triệu, có chút cộc cằn mà nói: "Sắp vào lớp rồi,, trường học phải đóng cửa, mời ngài đi ra ngoài."

Dì Triệu thét chói tai: "Buông ra! Tao là người mày có thể chạm vào sao! Mau buông ra!!"

Bảo vệ thờ ơ, hai giáo viên nữ ở bên cạnh trấn an còn bị bà ta giơ tay lên cào vài đường xước thật dài.

Vừa lúc này chuông học vang lên, giáo viên môn Hóa quay đầu nhìn về các bạn học còn hóng chuyện ở hành lang, lớn tiếng nói: "Đi học đi, nhanh về phòng học nào, đừng xem náo nhiệt ở chỗ này nữa."

Tiết tiếp theo vừa hay là tiết của giáo viên môn Hóa, các bạn học ngay ngắn trật tự vào lại trong phòng học.

Mà giáo viên môn Hóa còn đang đi theo các giáo viên khác trấn an dì Triệu đưa bà ta rời trường, trong khoảng thời gian ngắn không lên lớp nhanh như vậy được.

Tần Chung Việt nói với Chung Nhất Minh: "Đi thôi, trở về học đi."

Chung Nhất Minh nhìn Tần Chung Việt, tuy rằng âm thanh có chút không ổn nhưng giọng vẫn rất kiên định nói với hắn: "Cảm ơn cậu."

Tần Chung Việt đáp: "Không cần cảm ơn, mẹ cậu thật sự rất quá đáng, cậu không bị ảnh hưởng là được rồi."

Chung Nhất Minh nhìn hắn thật kỹ, thấp giọng nói: "Vừa rồi, cậu biết tôi sẽ......"

Cậu ta dừng một chút mới thốt ra mấy chữ kia, "Cậu biết tôi sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng sao?"

Tần Chung Việt vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, cổ vũ: "Chuyện này thật sự không tính là chuyện, tôi nói cho cậu một bí mật nè."

Hắn lén lút nói ở bên tai Chung Nhất Minh: "Qua 3-4 năm nữa là tụi con trai chúng ta có thể kết hôn với con trai rồi đó."

Chung Nhất Minh có chút kinh ngạc, "Cậu đang nói giỡn với tôi à?"

Tần Chung Việt thâm trầm nói: "Bối cảnh nhà tôi, cậu biết đúng không?"

Chung Nhất Minh lắc đầu, Tần Chung Việt nói: "Ba tôi là Tần Hướng Tiền, tên này chắc là cậu đã nghe qua rồi chứ?"

Chung Nhất Minh: "......"

Chung Nhất Minh nghi hoặc hỏi: "Tôi phải nghe qua sao?"

Tần Chung Việt có chút không thể tin được, nói: "Không phải chớ, cậu không biết ba tôi hả?"

Chung Nhất Minh nhẹ giọng đáp: "Không biết."

Trên tròng mắt kính cậu ta còn chút hơi nước, cậu ta nhẹ nhàng lấy xuống rồi dùng tay áo lau đi, khóe miệng cong lên một nụ cười, tiếp tục nói: "Nhưng chắc ba cậu rất lợi hại."

Cho dù cậu ta chưa từng hiểu biết tình huống gia đình Tần Chung Việt nhưng cũng có thể đoán ra được, Tần Chung Việt có thể trưởng thành ôn nhu thẳng thắn như vậy, không thể không kể đến công lao cha mẹ hắn, ít nhất bọn họ là những người cha mẹ rất ưu tú.

Tần Chung Việt vốn đang có chút uể oải thì nghe cậu ta nói như vậy, lập tức lên tinh thần, "Đương nhiên, ba tôi siêu cấp lợi hại à nha, sau này các cậu sẽ tre già măng mọc người sau tiếp người trước muốn tới nhận ổng làm ba đó."

Vẻ mặt hắn thần bí, "Cho nên lời nói của tôi, là có tin tức nội bộ, tin tức nội bộ đó, cậu biết chưa?"

Chung Nhất Minh cũng không biết nên tin hay không tin, chỉ gật gật đầu nói: "Tôi đã biết, thật sự cảm ơn cậu."

Tạ Trọng Tinh đứng ở cửa phòng học nhìn bọn họ, hỏi: "Các cậu còn không vào lớp sao?"

Âm thanh Tần Chung Việt tràn đầy sức sống, "Đây đây."

Hắn hoàn toàn không xem chuyện vừa rồi là một chuyện, thẳng thắn tự nhiên như thế khiến cho Chung Nhất Minh trong hoảng hốt cảm thấy, thích con trai, hình như thật sự không tính là chuyện gì.

Trong lòng Chung Nhất Minh hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu ta trở về vị trí ngồi của mình, ngồi cùng bàn với cậu ta là một nam sinh, cũng không đuổi theo hỏi cậu ta cái gì, ngược lại an ủi cậu ta: "Nếu thật sự không được thì cậu ở cùng với ba cậu đi, không cần ảnh hưởng đến chuyện thi đại học nha, thành tích cậu tốt như vậy, thi đậu trường đại học tốt thì trời cao biển rộng mặc cậu tự do bay lượn rồi."

Ánh nước ở đáy mắt Chung Nhất Minh hơi lóe, âm thanh thật bình tĩnh: "Ừ, tôi sẽ, cùng nhau cố lên."

Lúc cậu ta nói lời này, ánh mắt xuyên qua thân ảnh của người khác rơi xuống trên người Tạ Trọng Tinh.

Tình cờ Tạ Trọng Tinh cũng quay đầu nhìn cậu ta, thấy cậu ta nhìn mình thì lộ ra một nụ cười cổ vũ.

Không có khinh thường, không có thành kiến, không có hoài nghi, cái gì cũng không có.

Trong mắt Chung Nhất Minh chua xót, trong lòng nghĩ, đây là người mình thích, mình không thích sai người mà.

*

Chạng vạng tan học, Tần Chung Việt với Tạ Trọng Tinh phải đi về, Chung Nhất Minh đến trước mặt bọn họ, thái độ thật trịnh trọng mà nói: "Thật sự cảm ơn các cậu."

Tần Chung Việt xua xua tay, nói: "Cậu đã nói rồi, không cần nói lần thứ hai đâu."

Chung Nhất Minh nói: "Lần này là tôi nói với Tạ Trọng Tinh."

Cậu ta nhìn Tạ Trọng Tinh, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Tạ Trọng Tinh nói: "Không cần cảm ơn, cái này cũng không có gì, hy vọng cậu không bị mẹ cậu ảnh hưởng đến việc thi đại học."

Chung Nhất Minh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi."

Tạ Trọng Tinh: "Có thể đó, thi đại học cố lên."

Chung Nhất Minh dừng một chút, tiếp tục nghiêm túc nói: "Chờ thi đại học xong, có chuyện này tôi muốn nói với cậu."

Ánh mắt Tạ Trọng Tinh hơi chớp, giọng vẫn thật bình tĩnh như cũ nói: "Được, đến lúc đó cậu nói với tôi đi."

Chung Nhất Minh nhìn y thật sâu, Tạ Trọng Tinh thông minh như vậy, hẳn là đã biết mình muốn nói cái gì.

Nhưng cậu ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mang phần yêu thầm ba năm này nói cho cậu ấy biết, không cầu cậu ấy đồng ý, chỉ cần cho lần yêu thầm ngây ngô bí ẩn này một dấu chấm tròn kết thúc là tốt rồi.

Loại tình cảm yêu thầm này, từ lúc bắt đầu chỉ là chuyện của một mình cậu ta, đã làm sắp được ba năm không đi quấy rầy Tạ Trọng Tinh rồi, nếu không phải mẹ cậu ta chọc thủng thì vĩnh viễn cậu ta cũng sẽ không nói loại cảm tình này ra ngoài miệng.

Nhưng hiện tại, cậu ta muốn nói ra.

Trong mắt Chung Nhất Minh hơi chứa nước mắt, lại cố nén rồi khẽ mỉm cười nói với Tạ Trọng Tinh: "Vậy định rồi nha, để đến lúc đó thì cậu cho tôi một chút thời gian đi."

Tạ Trọng Tinh đồng ý.

Cùng Tần Chung Việt đi ra cổng trường, Tần Chung Việt mới mở miệng hỏi: "Các cậu vừa mới chơi cái trò gì đó?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu đoán xem."

Tần Chung Việt nói: "Tôi không đoán!"

Sau đó chua chua mà nói: "Lúc ấy tôi không nên ở trước mặt các cậu, mà tôi phải ở dưới xe mới đúng." (ý núp lùm nghe lén)

Tạ Trọng Tinh: "?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Hiện tại tôi đã bắt đầu không nghe hiểu cậu đang nói nói cái gì rồi đó."

Bình giấm chua của Tần Chung Việt hết sạch thiệt nhanh, hắn nói: "Cậu không biết đâu, khi đó tôi thấy Chung Nhất Minh vẫn luôn nhìn ban công, tôi sợ cậu ta sẽ nhảy xuống."

Tạ Trọng Tinh nói: "Có đôi khi cậu cũng rất nhạy bén."

Thật ra lúc này biểu cảm của Tần Chung Việt rất là thành thục ổn trọng, hắn nói: "Bởi vì chuyện này cũng không hiếm thấy, tôi xem tin tức đã từng thấy vụ trẻ em tự s.át vì bị cha mẹ quở trách rồi, cho nên lúc thấy Chung Nhất Minh như vậy thì cảm giác cậu ta sẽ nghĩ quẩn mà nhảy xuống."

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nghiêm túc đáp: "Hôm nay cậu thật sự rất bảnh."

Tần Chung Việt sửng sốt, mặt đỏ lên ngay sau đó, hắn ho khan vài tiếng, "Tôi đây bình thường không bảnh sao?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Bình thường cũng rất bảnh."

Tần Chung Việt muốn cười nhưng nghẹn lại, làm ra một biểu cảm nghiêm túc, "Cậu có thể nói nhiều lời như vầy một xíu, tôi không thiếu chút thời gian này đâu."

Khóe môi Tạ Trọng Tinh cong lên, nở nụ cười, "Nếu không phải cậu thì không có khả năng ngăn cản được ý niệm phí hoài bản thân của Chung Nhất Minh đâu, cậu đã cứu cậu ấy."

Tần Chung Việt được cặp mắt sáng ngời kia rọi cho sáng tỏ, trong miệng lại khiêm tốn nói: "Cũng được, cho dù không có tôi thì cậu cũng có thể ngăn cản cậu ta mà."

Tạ Trọng Tinh rũ mắt rồi thấp giọng nói: "Hôm nay cậu, giống như ánh sáng......"

Tần Chung Việt nghe được, đột nhiên cầm lòng không đậu mà xướng lên, "Em là điện, em là ánh sáng, em là thần thoại duy nhất, tôi chỉ yêu em, you are my super star......"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt: "Hát hay hông?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh: Chắc tui kí đầu anh quá, để anh nghe một chút xem trong đầu anh có cái âm thanh gì

Việt Việt hào hùng nói: Âm thanh yêu em!

Tinh Tinh:...... Là âm thanh biển rộng thì có

Editor: Không xem nó là một chuyện luôn chứ đừng nói là chuyện lớn >v< cho nên dù thích gái hay trai thì cũng rất bình thường nha.

[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh. WordPress sẽ up trước Wattpad vì nạn coppy truyện ]

___hết chương 38____

Continue Reading

You'll Also Like

177K 12.1K 61
- Cậu uống gì tớ mua. - Cho tớ một việt quất đá "say" nhầm ánh mắt của Anh. - Cậu thích Anh nào, móc mắt mang tới đây tớ xay cho. *** Ngày đăng đầu t...
11.6K 1.9K 32
Giới thiệu: Truyện không có gì để giới thiệu... Tình trạng: Đang viết Ngày đào hố: 1/1/2024 Tags: Tình cảm, học đường, đời thường, truyện nhạt, truyệ...
2.7M 180K 96
LỜI TÁC GIẢ: XIN MỌI NGƯỜI ĐỪNG ĐỀ CẬP BỘ TRUYỆN NÀY Ở BẤT CỨ NƠI NÀO KHÁC NGOÀI NHỮNG NƠI CÓ LIÊN QUAN ĐẾN TRUYỆN. XIN MỌI NGƯỜI ĐỪNG RA NGOÀI NÂNG...
124K 3.9K 27
Thể loại: Đam mỹ, NP, hơi giam cầm, chiếm hữu, song tính... Mô tả: Truyện kể về cuộc yêu của ba anh em và đứa con út được nhận nuôi của nhà họ Du.