[ĐM/EDIT] Trọng sinh tướng qu...

By HaVyon0602

978K 79.7K 8.9K

Trọng sinh tướng quân luôn xem mình là thế thân - 『重生之将军总把自己当替身 』 - Đam mỹ cổ trang. Tác giả: Y Y Dĩ Dực - 伊依... More

Văn án
Chương 1: Trên cầu Nại Hà chờ người
Chương 2: "Ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"
Chương 3: Mất mà tìm lại được, cuộc đời này còn gì bằng
Chương 4: Đầu óc của ngươi mới có vấn đề
Chương 5: Năm đó ta mắt mù
Chương 6: Nguyên nhân nghiệt tình tựa kịch độc
Chương 7: Ngươi con mẹ nó là vương bát đản
Chương 8: Ngươi có tin kiếp trước kiếp này
Chương 9: Có duyên sẽ không có vật cản trước mắt
Chương 10: Phượng hoàng con thanh định càn khôn
Chương 11: Tâm thiện ý là may mắn
Chương 12: Ngươi với ai cũng xứng đôi
Chương 13: Thật sự không thích mình
Chương 14: Ngươi đi theo ta tới phòng này
Chương 15: Nhét vào tủ gỗ giấu đi
Chương 16: Hài tử lớn rồi khó lừa gạt
Chương 17: Tướng mạo có vài phần tương tự
Chương 18: Nỗi đau ẩn sâu những lời nói
Chương 19: Ngươi muốn ta chạm vào ngươi
Chương 21: Ngươi ra ngoài cùng ta
Chương 22: May mà nhân gian không hiu quạnh
Chương 23: Thanh tâm quả dục cước
Chương 24: Đừng quá vất vả, nghỉ ngơi cho tốt
Chương 25: Đời người có nơi nào không gặp lại
Chương 26: Dùng tâm cảm nhận
Chương 27: Y uống say sẽ nổi điên
Chương 28: Tâm sự của Tướng quân ai biết được
Chương 29: Nói ra hết lời đời này
Chương 30: Mộ Chi Minh, ngươi điên rồi
Chương 31: Hắn ức hiếp ngươi thì phải làm sao
Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng
Chương 33: Ngươi có cảm thấy nóng không?
Chương 34: Uống say làm loạn
Chương 35: Từ trước đến nay đều không có được.
Chương 36: Phiền ngươi chăm sóc ta
Chương 37: Con đê ngàn dặm sụp đổ chỉ vì một ổ kiến
Chương 38: Ngươi đừng sợ, sẽ không có việc gì
Chương 39: Bình nước nóng hổi
Chương 40: Hôm nay mặt trời mọc sau bão tuyết
Chương 41: Tâm sự nặng nề chốn hồng trần
Chương 42: Bụng này không có động tĩnh
Chương 43: Cũng không tránh khỏi cảnh hoa tàn
Chương 44: Kính nhau một ly, nguyện quân bằng trình
Chương 45: Khẩn cầu hồi kinh dưỡng thương
Chương 46: Ngàn vạn lần không nghĩ đến là y
Chương 47: Biết thế nào là tịnh dưỡng không?
Chương 48: Chẳng lẽ ngươi có người trong lòng
Chương 49: Ngươi sao lại thân mật gọi danh của hắn
Chương 50: Cái miệng nhỏ này thật lợi hại
Chương 51: Ngươi thích y
Chương 52: Muốn gặp ngươi
Chương 53: Tướng quân, ngươi cởi áo đi
Chương 54: Thật sự cởi
Chương 55: Thiếu gia nhà ngươi thích ai
Chương 56: Bảy tháng bảy hai tình ví phỏng mãi lâu dài
Chương 57: Muốn mắng bèn mắng Bùi Hàn Đường
Chương 58: Ngày hôm qua ta ở cùng ai
Chương 59: Thể tử của bằng hữu không thể khinh
Chương 60: Ngươi từng tới thanh lâu sao?
Chương 61: Ai có thể so sánh với phong nguyệt này
Chương 62: Thời điểm này rồi còn nói dối
Chương 63: Cả người vết thương chằng chịt nhưng lại không đau
Chương 64: Ngươi thấy sắc quên bạn
Chương 65: Thích thì đi biểu đạt tâm ý đi
Chương 66: Chuyện này liên quan gì đến ta
Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn
Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi
Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn
Chương 70: Vấn đề mặt mũi
Chương 71: Đã đến tuổi thành thân
Chương 72: Ta mới là Đông Cung Thái Tử
Chương 73:Hình như y muốn thành thân
Chương 74: Hôn phối loan phượng hòa minh
Chương 75: Nhân lúc hắn say mau đi nhanh
Chương 76: Xin mọi người bớt giận
Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công
Chương 78: Ta còn có thể làm gì bây giờ
Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này
Chương 80: Y rốt cuộc cũng dần phát hiện
Chương 81: Hắn đối với người đó tình thâm như biển
Chương 82: Sắc mặt sầm xuống là vì thẹn thùng
Chương 83: Hễ là ngươi có thể nói chuyện
Chương 84: Ngươi đến rồi hắn rất vui
Chương 85: Dốc hết toàn lực để hiểu hắn
Chương 86: Hắn chính là thẹn thùng
Chương 87: Không phải thủ đoạn cao minh
Chương 88: Hiểu được tình sâu vô cùng này
Chương 89: Đậu đỏ lả lướt rơi trong lồng ngực
Chương 90: Có ngươi ở đây đương nhiên yên tâm
Chương 91: Hết lòng tin tưởng đối phương
Chương 92: Con người ta thích mời rượu
Chương 93: Lịch sử kinh người lặp lại
Chương 94: Một cây gân* không thể thay đổi
Chương 95: Thật kinh thế hãi tục
Chương 96: Thuốc của ngươi là thuốc gì
Chương 97: Có nhớ người xưa ở Kinh thành
Chương 98: Tức phụ gặp nguy cấp tốc trở về
Chương 99: Van nàng hãy thích ta
Chương 100: Tổng cộng hôn đến tám mươi cái
Chương 101: Ngươi cầu xin người khác như vậy sao
Chương 102: Thâm tình thế gian thật mệt mỏi
Chương 103: Lệnh ông lập tức giết y
Chương 104: Ta thật sự rất thích ngươi
Chương 105: Ngươi nếm thử vị ngọt trong miệng ta
Chương 106: Ngươi có ký ức của kiếp trước không
Chương 107: Nếu biết sẽ hộc ba thăng máu
Chương 108: Tìm một ngày lành tháng tốt
Chương 109: Ngày đại hôn cười một cái đi
Chương 110: Mau lên thời gian không đợi ai
Chương 111: Dắt chọc vu vân tùy hiệp vũ*
Chương 112: Ta còn cảm thấy rất ngọt
Chương 113: Chuyện cũ quen nhau từ nhỏ như giấc mộng
Chương 114: Hôn sự nối tiếp nhau
Chương 115: Không đồng ý nhẹ nhàng
Chương 116: Vì sao không giúp ta bôi thuốc
Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện
Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút
Cương 119: Không tìm đường chết sẽ không phải chết
Chương 120: Giường của khách điếm này rất hẹp
Chương 121: Thần hồn điên đảo không biết mệt
Chương 122: Từ xưa đến nay không ai giải thích được chữ tình
Chương 123: Làm nũng là cách tốt nhất
Chương 124: Nhìn một cái đã chủ động hiến thân
Chương 125: Tác dụng của hộp thuốc mỡ
Chương 126: Nhưng hắn không biết ta trọng sinh
Chương 127: Phải gọi ngươi là yêu ai yêu cả đường đi
Chương 128: Vậy ta phòng không gối chiếc
Chương 129: Chính bản đều ở sách đam võng*
Chương 130: Cho tác giả ăn cơm đi
Chương 131: Cố Tướng quân muốn ôm
Chương 132: Đêm giao thừa gặp nhau ở lao tù
Chương 133: Tình cảm không ngược chính là ngọt
Chương 134: Có rất nhiều người thân bất do kỷ
Chương 135: Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì
Chương 136: Không ai giành được ba phần
Chương 137: Rõ ràng y rất mạnh mẽ
Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi
Chương 139: Một ngày Tết ngọt ngào
Chương 140: Đã vào thì không thể ra
Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức
Chương 142: Tướng quân chinh lăng khởi lai*
Chương 143: Ta không có, rất xin lỗi ngươi
Chương 144: Ngược là không có khả năng
Chương 145: Tôi thật sự cảm thấy rất ngọt*
Chương 146: Có phải Hầu gia điên rồi không
Chương 147: Tình so kim kiên* sẽ tốt thôi
Chương 148: Sinh một đứa con y cũng tin
Chương 149: Tuy tập kích đêm muộn nhưng vẫn đến
Chương 150: Cường đoạt tiểu công tử bên đường
Chương 151: Ngươi cứ ngủ bên cạnh ta đi.
Chương 152: Hôm nay muốn ôm ngươi ngủ
Chương 153: Gió xuân không phải rượu nhưng người lại say
Chương 154: Mỗi ngày trước khi ngủ đều hôn một chút
Chương 155: Ta muốn hôn ngươi cho nên hôn
Chương 156: Hiểu oanh đề đưa mãn cung sầu*
Chương 157: Ngươi nói đây có phải là tình yêu không
Chương 158: Sườn cổ hơi đỏ
Chương 159: Ôm ấp có thể khiến y an tâm
Chương 160: Chuyện xảy ra sau này
Chương 161: Y tức giận đến mức ăn không ngon
Chương 162: Vật luôn muốn
Chương 163: Cuối cùng y cũng nhớ ra
Chương 164: Cốt nhục thế gian có thể tương phùng
Chương 165: Thân thể vì thù hoàng gia
Chương 166: Ở đây, hắn ở đây
Chương 167: Đại hỉ đại bi* đều khóc
Chương 168: Hắn nói hắn sẽ làm được
Chương 169

Chương 20: Nếu muốn chạm vào thì cứ chạm

7.6K 714 26
By HaVyon0602

Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

_______

Chương 20: Nếu muốn chạm thì cứ chạm.

Cố Hách Viêm: "... Chạm vào ngươi?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Đúng vậy, sao thế? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta thể nhược khí hư, bùn nhão trét không lên tường, không chạm vào được?"

Cố Hách Viêm liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái: "Ta không có nghĩ như vậy."

"Không có thì tốt, nếu có thì ta nhất định sẽ tức giận." Mộ Chi Minh nửa đùa nửa thật nói, "Vậy làm phiền Cố huynh gõ vào đầu óc ngu dốt của ta, chỉ điểm một chút."

Vừa dứt lời, Mộ Chi Minh giương cung một lần nữa, Cố Hách Viêm chần chừ một lát mới tới gần Mộ Chi Minh, do dự mà vươn tay đè bả vai của y xuống: "Thấp một chút."

Mộ Chi Minh vội vàng mượn lực hắn làm theo, Cố Hách Viêm lại nâng cánh tay y lên, dặn dò nói: "Vai, khuỷu tay, cánh tay phải thẳng một đường." Mãi cho đến khi đem tư thế kéo cung của Mộ Chi Minh điều chỉnh chính xác, Cố Hách Viêm lập tức lui một bước, "Nhìn thẳng phía trước, buông tay."

Thấy Cố Hách Viêm kháng cự tiếp xúc thân cận với mình như vậy, trong lòng Mộ Chi Minh có chút hụt hẫng, nhưng lại nghĩ đến, mình tới luyện cung, hà tất phải suy nghĩ miên man, thật không nên, vì vậy nín thở tĩnh tâm buông tay, mũi tên không hề nghiêng lệch, thẳng tắp bay đi, nhưng bởi vì nhắm không ngay, vẫn chưa trúng vào bia ngắm.

Mộ Chi Minh thở ra, có chút mất mát, đột nhiên lúc này bên tai truyền đến một tiếng an ủi, Cố Hách Viêm nói: "Tư thế đúng, luyện nhiều sẽ tốt."

"Được." Mộ Chi Minh cảm kích cười nói, giương cung một lần nữa.

Nhưng y thật sự không am hiểu cung tiễn, bất kể nỗ lực thế nào thì mũi tên bắn ra đều không trúng lấy một gốc của bia ngắm, luyện tiễn pháp vốn cần tịnh tâm và kiên nhẫn, mà Mộ Chi Minh luyện không tốt lại càng thêm nhụt chí, cũng càng thêm nóng nảy, vì thế mà càng lúc càng cảm thấy bất lực.

Ánh mặt trời đỏ rực dần lặn xuống theo ánh hoàng hôn, Mộ Chi Minh vẫn chưa bắn được, y tức giận cài tên vào một lần nữa, nào ngờ lại nghe Cố Hách Viêm nói: "Thời gian không còn sớm, cần phải đi rồi."

Động tác của Mộ Chi Minh dứt khoát, sau đó buông tay phóng tên, cung tiễn bay ra, nhưng vẫn không trúng như cũ.

Cố Hách Viêm nhìn y nói: "Về sau luyện, sẽ trúng."

Mộ Chi Minh buông cung tiễn xuống, xoa bả vai của mình, lại không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Có một số việc, không phải nỗ lực sẽ làm được."

Đạo lý này, là sau khi Mộ Chi Minh đã đổ hết máu và nước mắt mới hiểu ra.

Tuy rằng đời này an ổn tường hòa, nhưng Mộ Chi Minh vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy máu tươi đầm đìa, xác chết chất đống, tình thế bất kham của kiếp trước.

Mộ gia bị người khác hãm hại, tan hoang chỉ trong một ngày, y không nỗ lực sao? Không dùng hết toàn lực để cứu sao?

Y có, nhưng hữu dụng sao?

Vô dụng.

Y trơ mắt nhìn cha mẹ, Thải Vi, Hạc Âm, Quý Phi nương nương, Tế An, từng người từng người một chết trong thống khổ thảm hại, một lần lại thêm một lần trải qua sinh ly tử biệt như vậy, tất cả đều để lại trong y nỗi bất lực khôn cùng. Y lúc đó, không thể giúp được gì.

Mỗi khi nhớ lại những ký ức của kiếp trước, lòng của Mộ Chi Minh đều như đao cắt, cả người rét run, y hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Đột nhiên lúc này, giọng của Cố Hách Viêm vang lên: "Giương cung."

"Cái gì?" Mộ Chi Minh không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm.

"Giương cung." Cố Hách Viêm kiên nhẫn lặp lại một lần.

Mộ Chi Minh vội vàng làm theo, ngay lúc y hoang mang khó hiểu, Cố Hách Viêm đã bước tiến lên một bước đứng sau lưng y, vươn tay ôm lấy Mộ Chi Minh.

Bàn tay ấm áp dày rộng phủ lên đôi tay của Mộ Chi Minh, mang theo sức lực mà kéo căng cung, dẫn y nhắm ngay bia ngắm, khoảng cách của hai người cực gần, hơi thở ấm áp của Cố Hách Viêm thổi vào bên tai Mộ Chi Minh, làm Mộ Chi Minh cảm thấy mình chỉ cần lùi một bước, là có thể dựa vào ngực hắn, bị hắn ôm trọn vào lòng.

"Thả lỏng, nhìn phía trước." Âm thanh của Cố Hách Viêm vang lên, có chút trầm thấp, nhưng có thể nghe được trong đó là sự run rẩy không kìm được.

Mộ Chi Minh vội hít sâu hai cái, nín thở, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước.

"Ta nói bắn, ngươi lập tức buông tay." Cố Hách Viêm nói.

"Được." Mộ Chi Minh gật đầu.

Cố Hách Viêm giúp y điều chỉnh vị trí, sau khi cảm thấy ổn thoả lập tức nói một tiếng "Bắn" dứt khoác, mũi tên nhọn bay khỏi cung lao nhanh đến mức gào thét, xé tan đi khoảng không, bay thẳng đến hồng tâm.

Mộ Chi Minh sửng sốt một chút, lúc này, Cố Hách Viêm mới buông Mộ Chi Minh ra, lui ra phía sau hai bước, Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, lập tức vui sướng mà kêu lên: "Trúng!"

"Ừm, cho nên ngươi có thể." Cố Hách Viêm nghiêm túc nói.

Giọng điệu của Cố Hách Viêm rõ ràng vẫn lạnh nhạt giống ngày xưa, nhưng chẳng hiểu sao lại xua tan đi từng chút một cảm giác bất lực và ý lạnh vừa rồi của Mộ Chi Minh, khiến cho ngực y ấm áp hòa hợp như ánh sáng của mặt trời.

Mộ Chi Minh cảm kích ôm quyền, cong mắt cười nói: "Cổ nhân có câu, minh sư chi ân, thành quá thiên địa*, như vậy, ta cũng gọi ngươi một tiếng sư phụ, đa tạ sư phụ chỉ điểm!"

(*Minh sư chi ân, thành quá thiên địa [师之恩,诚过天地]: dịch ra đại khái như ân nghĩa của sư phụ còn hơn cả đất trời.)

Cố Hách Viêm sửng sốt một chút, giống bị dọa, sau đó cúi đầu không tiếp câu nói vừa rồi của y, chỉ đáp: "... Cần phải đi."

"Được!" Hiện giờ Mộ Chi Minh đã không quá để ý chuyện Cố Hách Viêm lạnh nhạt, y bằng lòng để hắn đối xửa với mình như vậy, cái kia là lỡ lời, dù sao cũng không cần, ân tình Cố Hách Viêm cho y, Mộ Chi Minh cũng không chấp nhận mình đối xử với Cố Hách Viêm xa cách bãi mặt.

Hai người đang chuẩn bị rời khỏi đài luyện võ, đột nhiên nhớ tới Phó Tế An đi Thái Y viện băng bó bàn tay vẫn chưa trở về.

Cố Hách Viêm còn muốn đi tìm Thất hoàng tử bèn hành lễ với y sau đó lập tức đi tìm cậu ta, nào ngờ Mộ Chi Minh xua tay: "Không cần phải lao tâm như thế, nó nhất định là trốn ở nơi nào đó lười biến rồi, Cố huynh cứ yên tâm rời đi đi."

Sau đó hai người tạm biệt, Mộ Chi Minh tìm được Phó Tế An đang ở cùng cung nhân vui cười đùa giỡn ăn điểm tâm ở Phượng Nghi Cung, Mộ Chi Minh nhìn thấy lập tức tiến lên nhéo lỗ tai véo mặt của cậu ta, không xem thân phận hoàng tử của cậu ta ra gì.

"A!" Phó Tế An kêu thảm thiết, "Mộ ca ca, ta sai rồi!"

Đôi mắt Mộ Chi Minh híp lại, cười như một con hồ ly giảo hoạt: "Sai rồi? Không có đâu, điểm tâm ăn thật ngon, khắc gỗ chơi thật vui, tán phiếm rất thú vị, có phải hay không?"

Phó Tế An sợ đến mức khàn giọng lấy lòng Mộ Chi Minh, đầu lắc như trống bỏi nói: "Ăn không ngon, chơi không vui, không thú vị, Mộ ca ca, huynh tạm tha ta lần này đi!"

"Bỏ đi." Mộ Chi Minh chậm rì rì mà nói.

"Hả?!" Phó Tế An không thể tin được vào lỗ tai của mình mình, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, cậu ta biết Mộ Chi Minh nào có dễ nói chuyện như vậy!

"Có thể tha ngươi." Mộ Chi Minh cười nói, "Có điều lần sau luyện võ, ngươi phải mang ta đi cùng."

"Không thành vấn đề!" Phó Tế An liên tục gật đầu.

Khóe miệng Mộ Chi Minh cong lên, đôi mắt có chút thích ý.

***

Đảo mắt đã năm ngày trôi qua, lá cây khô vàng, cỏ cây hiu quạnh, thời tiết càng thêm lạnh, Mộ Chi Minh dậy từ sáng sớm mang theo khí lạnh vào cung túm Phó Tế An rời giường đọc sách.

Phó Tế An kêu rên một trận, nhận mệnh đứng dậy, Mộ Chi Minh có chút chờ mong hỏi cậu ta: "Hành trình hôm nay chính là buổi sáng đi đến Nam Thư Viện, buổi chiều đi đài luyện võ?"

Phó Tế An duỗi người, dụi dụi mắt: "Mộ ca ca, buổi chiều hôm nay tạm nghỉ."

"Ngươi lại lười biếng?" Mộ Chi Minh đưa ngón tay, gõ nhẹ đầu cậu ta.

Phó Tế An ôm đầu biện giải: "Mới không phải! Là sư phụ không có nhàn rỗi tiến cung dạy ta, ta mới không lười biếng."

Mộ Chi Minh sửng sốt: "Vì sao hắn không có thời gian?"

"Mộ ca ca, huynh không biết sao?" Phó Tế An nói, "Biên Cương Tây Bắc có chiến sự, Tây Nhung tộc cử binh tới xâm lấn, phong hỏa mấy ngày liền, chiến báo ngày đi nghìn dặm đưa đến Kinh Thành, phụ hoàng ta triệu Cố tướng quân vào cung ngay trong đêm, thương lượng một phen, sau đó lệnh ông ấy lập tức dẫn Dung Diễm Quân đi đến Tây Bắc, hôm nay xuất phát. Sư phụ không đến là vì đi tiễn Cố tướng quân."

Mộ Chi Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, cả người lạnh lẽo, bật thốt lên một câu: "Cố tướng quân không thể đi!"

"Mộ ca ca, huynh nói cái gì đấy?" Phó Tế An nghi hoặc, "Cố tướng quân không đi, còn ai có thể đi?"

Mộ Chi Minh lập tức thất thần, ngập ngừng một lúc lâu sau, thế nhưng nói không được câu tiếp theo.

***

Từ Đường Cố gia, hương khói nhẹ lượn lờ, bài vị màu đỏ viền vàng nằm đó im lặng không nói lời gì. Ở giữa Từ Đường, Cố Mâu đã quỳ lạy ở đó không biết từ bao giờ, trên người Cố tướng quân mặc khôi giáp hộ tâm bạc kính, khấu đầu ba lạy trước những bài vị ở đây. Sau đó ánh mắt kiên định mà đứng lên, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Cố Hách Viêm đang đứng ở trước cửa.

Bạch y thiếu niên đứng ở kia, ánh nắng rực rỡ đều bị bỏ lại phía sau hắn, hắn đứng ở đó, không nói gì cũng không động đậy, nếu không phải đôi mắt kia chớp một cái, thì nhìn qua chẳng khác gì một pho tượng. Cố Mâu hoảng hốt xuất thần, trong lòng hoang mang: Con trai ông, từ khi nào đã lớn như vậy rồi?

Trầm mặc một lúc, Cố Hách Viêm chậm rãi mở miệng, hắn gằn từng chữ một, dường như vì nói những lời này mà hao hết sức lực cả người.

"Phụ thân, nếu chuyến này, một đi không trở về, có hối hận không?"

Lời này vừa nói ra, trời đất lặng im.

Cố Mâu nhìn Cố Hách Viêm, phía sau ông là liệt tổ liệt tông Cố gia, hàng trăm năm dùng máu tươi viết hai chữ "Trung nghĩa", trẻ sinh ra cũng vì lòng son, coi chết trận là vinh quang, dùng hết cả đời hoàn thành tâm nguyện.

Cố Mâu mỉm cười, trả lời.

"Không hối hận."

Continue Reading

You'll Also Like

35.8K 2.9K 90
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...
54.1K 3.5K 75
Đăng để đọc lúc off wifi nà. _______________ Hoàn: 74 Chương (bao gồm cả phiên ngoại) Thể loại: Đam mỹ, 1x1, chủ thụ, xuyên không, tinh tế, sủng, s...
85.9K 2.8K 28
NGUỒN : https://cindy168.wordpress.com (từ chương 1-52) https://tuhi030.wordpress.com (từ chương 53 - end) ______ Tên gốc: Hung th...
799K 58.5K 153
Tên: Chiến lợi phẩm của đế vương - Tác giả: Hôi Cốc Thể loại: Cổ đại, ngọt sủng, trọng sinh, niên thượng, cung đình hầu tước, trâu già gặm cỏ non, c...