[HOÀN]GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯ...

By Cakhongvay

714K 42.2K 1.6K

Tên: Giả thành thân xong, vương gia tâm cơ mất trí nhớ Tác giả: Trác Ngọc Lang. Tình trạng convert: Đã xong. ... More

Văn Án
Chương 1: Mất trí nhớ
Chương 2: Trêu đùa thân mật
Chương 3: Xả thân là giả, bắt yêu là thật
Chương 4: Vương Phi là yêu ?
Chương 5: Hàm Hương Các
Chương 6: Sơn móng tay đỏ
Chương 7: Đạo sĩ bung dù
Chương 8: Bảo vật trấn trạch
Chương 9: Hồ yêu ăn người
Chương 10: Hung thần ác sát
Chương 11: Đồng môn tương phùng
Chương 12: Đỏ mắt
Chương 13: Thần thú trong phủ
Chương 14: Tìm phu quân nơi hoa lâu
Chương 15: Trong xe có yêu
Chương 16: Trên núi ngoại ô
Chương 17: Hồ ly chiếm mộ
Chương 18: Nửa đêm trở về
Chương 19: Liên hoa chín đế
Chương 20: Lỗi tại Lý Hoài
Chương 21: Giao lộ ngoài chùa
Chương 22: Oán khí ngập trời
Chương 23: Chín tảng đá dưới hoa sen
Chương 24: Phá băng tìm ngọc
Chương 25: Thi hài trong đá
Chương 26: Hoàng lăng có oán
Chương 27: Giọt máu giữa mày
Chương 28: Chín thiếu hai
Chương 29: Mờ ám trong hiệu thuốc
Chương 30: Nữ oán không tan
Chương 31: Mừng quý nữ đến
Chương 32: Nước ra Hoàng Lăng
Chương 33: Nhặt vàng nhặt bạc
Chương 34: Rượu thổi gan người
Chương 35: Lăng Tiêu từ biệt
Chương 36: Một vòng ửng đỏ
Chương 37: Chó mang tai người
Chương 38: Trúng cổ của Vương phi
Chương 39: Kế sách song điểu
Chương 40: Dùng tai đổi tai
Chương 41: Xông vào cửa cứu người
Chương 42 : Kẻ tàn nhẫn
Chương 43: Cẩn thận lấy lòng
Chương 44: Lại muốn đổi đầu
Chương 45: Man Man điềm dữ
Chương 46: Sơn Thần đứt đuôi
Chương 47: Điềm dữ lậm vào người
Chương 48: Có phải là sai lầm ?
Chương 49: Một trận rối bời
Chương 50: Thây thối trong suối
Chương 51: Lại vào Hoài Nam Ký
Chương 52: Trên đường gặp bạch cương
Chương 53: Dưới giường có người
Chương 54: Nguy cơ trong giếng
Chương 55: Lệ quỷ vòng bạc
Chương 56: Huynh đệ tranh chấp
Chương 57: Người tiền triều
Chương 59: Lại nghĩ kế khác
Chương 60: Tám chỗ trận pháp
Chương 61: Trận mười năm cũ
Chương 62: Nữ cải nam trang
Chương 63: Không hiểu quy củ
Chương 64: Dịch trạm Tương Châu
Chương 65: Đế Vương tàn bạo
Chương 66: Hồng thủy mãnh liệt
Chương 67: Miếu Tam Thanh
Chương 68: Dưới ngôi miếu cũ
Chương 69: Một động thi hài
Chương 70: Trăm thi triều bái
Chương 71: Luyện hoá đuôi Thần
Chương 72: Ký ức mông lung
Chương 73: Nơi thị phi
Chương 74: Kẻ phụ lòng
Chương 75: Ngược dòng mà về
Chương 76: Dẫn thi vào thành
Chương 77: Nữ quan tam phẩm
Chương 78: Bất Biến Thi
Chương 79: Y quán Quan gia
Chương 80: Không còn sống bao lâu
Chương 81: Hồ Cơ mời múa
Chương 82: Lệ quỷ ra quan tài
Chương 83: Pháp thuật đoạt mệnh
Chương 84: Bừng tỉnh mộng đẹp
Chương 85: Không vương hồng trần
Chương 86: Loạn cục trong thành
Chương 87: Đường lên lầu cao
Chương 88: Mộng cảnh ban đêm
Chương 89: Lấy thành làm lò
Chương 90: Sơn tinh dã quái
Chương 91: Tê Tê dưới lòng đất
Chương 92: Kẻ thất ước
Chương 93: Rượu hết, chuỷ hiện (*)
Chương 94: Máu của Long Tử
Chương 95: Huỷ thành phá lò
Chương 96: Yêu, Thần tụ hội
Chương 97: Ngư ông đắc lợi
Chương 98: Mong mỏi
Chương 99: Không gần nữ sắc
Chương 100: Bình an trở về
Chương 101: Tất có hậu phúc
Chương 102: Ngày tốt cảnh đẹp
Chương 103: Có ý khác
Chương 104: Sâu trong rừng mai
Chương 105: Cô nam quả nữ
Chương 106: Chuyện không thể ngờ
Chương 107: Tự chui đầu vào lưới
Chương 108: Lừa mình dối người
Chương 109: Nam nữ trong tranh
Chương 110: Linh đài bị hổng
Chương 111: Được một tấc, lại tiến một thước
Chương 112: Đạo quán trong núi
Chương 113: Hạ ngục chịu tội
Chương 114: Lập tức xử tử
Chương 115: Hoàn toàn yên tâm
Chương 116: Giết cha, giết mẹ
Chương 117: Trường sinh bất lão
Chương 118: Cái chết của Lý Hoài
Chương 119: Lấy máu mở đường
Chương 120: Hoàng Tuyền Địa Phủ
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
Chương 122: Khế ước của chúng ta
Chương 123: Ở lại âm phủ
Chương 124: Nuôi cổ lấy vương
Chương 125: Thanh lý môn hộ
Chương 126: Hai bên giằng co
Chương 127: Tất cả đều kết thúc
Chương 128: Tâm ý tương thông
Chương 129: Lộng giả thành chân (Kết)
Phiên ngoại 1-1: Tuồng diễn của xương khô
Ngoại truyện 1-2: Công đức viên mãn
Ngoại truyện 1-3: Sơn Hà Xã Tắc Đồ
Phiên ngoại 1-4: Sinh ra đã có tội
Ngoại truyện1-5: Khế ước khó giải
Ngoại truyện 1-6: Hai bên đều vui vẻ
Phiên ngoại 2: Trí nhớ chớp tắt của Lý Hoài (1)
Ngoại truyện 2: Trí nhớ chớp tắt của Lý Hoài (2)
Phiên ngoại 2: Trí nhớ chớp tắt của Lý Hoài (3)
Phiên ngoại 3: Không vương hồng trần
Phiên ngoại cuối: Một nửa yêu thân

Chương 58: Kế hoạch không thành

4.5K 295 21
By Cakhongvay

     Bộ trang sức "Xuân về hoa nở" quả nhiên làm Lữ Du Anh yêu thích không buông tay, nhưng nàng ta mỗi tháng có thể lãnh được bao nhiêu tiền đều bị Quốc Công phu nhân bóp đến sít sao, hiện nay cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt.

     "Tẩu tẩu, tẩu nhìn cái khuyên tai này đi. . ." Nàng ta đặt khuyên tai vào bên tai của mình, muốn cho Nguyên Tư Trăn nhìn một cái, ai ngờ đã thấy Nguyên Tư Trăn như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vòng tay bạc trên tay, hoàn toàn không nghe được nàng ta nói.

     Lữ Du Anh quan sát tỉ mỉ ánh mắt của nàng, mới hướng Ngọc Thu đứng ở xa xa vẫy vẫy tay.

     "Đôi khuyên tai này cực kỳ thích hợp với Nhị cô nương !" Ngọc Thu cho là Lữ Du Anh muốn hỏi chuyện đồ trang sức, liền vừa tiến đến đã mỉm cười nói.

     Lữ Du Anh khoát khoát tay với nàng ta, chỉ chỉ bóng lưng Nguyên Tư Trăn, hạ giọng hỏi: "Sao hôm nay tâm tình tẩu tẩu không tốt vậy ?"

     Ngọc Thu sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, có chút không hiểu, suy đoán nói: "Có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, tinh thần không tốt."

     "Vậy cái vòng tay bạc kia là sao ?" Lữ Du Anh hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

     Ngọc Thu lắc đầu, cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Nô tỳ cũng không biết, Vương phi sáng sớm liền mang theo cái vòng tay này, nhưng trong ấn tượng của nô tì, nô tì chưa từng thấy cái vòng tay này đâu, chẳng lẽ là Vương Gia mới tặng?"

     "Làm sao vậy được !" Lữ Du Anh ngắt ngang lời nàng ta, cực lực hạ thấp thanh âm của mình, "Nhìn chất lượng là biết đã từng có người mang rồi !"

     "Chẳng lẽ là nô tì quên rồi?" Ngọc Thu gõ gõ đầu, cẩn thận nhớ lại đồ trang sức của Vương phi.

     Lữ Du Anh nhìn thân ảnh của Nguyên Tư Trăn, chẳng biết tại sao lại làm cho nàng ta cảm giác trong lầu các phục trang đẹp đẽ này có vẻ hơi trống vắng, cặp mắt đẹp dường như còn che kín phiền muộn.

     Nàng ta nghĩ đến lời Ngọc Thu nói, chưa hề thấy cái vòng tay bạc này trong Vương phủ, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, liền không chút nghĩ ngợi liền ngồi vào bên cạnh Nguyên Tư Trăn.

     "Sao vậy ?" Nguyên Tư Trăn lúc này mới rút được suy nghĩ ra, đưa ánh mắt không hiểu nhìn nàng ta.

     Lữ Du Anh nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, cân nhắc lời nói một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái vòng tay bạc này là của tẩu tẩu sao ?"

     Nguyên Tư Trăn cảm thấy giọng nói của nàng ta có chút kỳ quái, chỉ hơi sững lại, nhưng không suy nghĩ nhiều liền nói: "Bỗng nhiên nhìn thấy trong phủ, cũng không quá nhớ rõ."

     Lữ Du Anh nghe xong lời này, trong lòng liền hoảng, không nghĩ tới lại bị mình đoán đúng! Nàng ta lại nhìn xem khuôn mặt ưu sầu của Nguyên Tư Trăn, nhất thời không biết phản ứng ra sao, hơn nửa ngày mới rầu rĩ "Ừ" một cái, vội vàng ngồi trở lại vị trí lúc trước.

     Những ngày này nàng ta đã xem rất thoại bản, hành động mới rồi của Nguyên Tư Trăn không khỏi làm nàng ta liên tưởng, cái vòng tay kia là của mỹ nhân nào đó Lý Hoài lén lút che giấu, không cẩn thận để lại trong phủ, bị Nguyên Tư Trăn tìm được nên trong lòng nàng ấy mới nghi ngờ, cố ý đến cửa tiệm vàng bạc hỏi một chút cho rõ.

     Không nghĩ tới mới hơi hỏi một chút, quả nhiên là thế!

     Sau khi tỉnh hồn lại từ khiếp sợ ban đầu, Lữ Du Anh càng nghĩ càng giận, không nghĩ tới biểu ca Lý Hoài của nàng ta nhìn có vẻ là một quân tử đoan chính như vậy, lại dám tư tàng mỹ nhân, cũng không biết là hồ ly tinh nơi nào đưa đến trong vương phủ nữa!

     Trong lòng nàng ta tức giận bất bình, nhìn xem dung mạo cực kỳ xinh đẹp của tẩu tẩu, lập tức máu nóng dồn lên đầu, hận không thể lập tức đi tìm biểu ca đối chất, gõ hắn một phen.

     Lúc này chưởng quỹ quản sự từ dưới lầu một đem bộ "Huy Châu điểm thúy" lên, cực kỳ lấy lòng đưa tới trước mặt Nguyên Tư Trăn để nàng thưởng thức, lại không đề cập đến chuyện vòng tay bạc nữa.

     Nguyên Tư Trăn đạt được mục đích, liền không còn tâm tư ở lại xem đồ trang sức, liền tùy ý hỏi Lữ Du Anh, nói: "Bộ này ngươi rất thích?"

     Ai ngờ đã thấy nàng ta cau mày bĩu môi, hai gò má ửng hồng, cả người bộ dáng như tức giận.

     Nguyên Tư Trăn đi đến trước mặt nàng ta, vỗ vỗ bả vai, quan tâm hỏi: "Ai chọc giận ngươi rồi?"

     Cặp mắt hạnh to tròn của Lữ Du Anh cực kỳ không cam lòng nhìn nàng một chút, lại nuốt ngụm nước miếng, giả vờ như lơ đễnh nói: "Không có. . . Không có gì!"

     "Là do mới rồi ta không để ý ngươi sao ?" Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, ôn nhu nói: "Vậy cái bộ trang sức mà ngươi thích này, xem như lễ vật ta xin lỗi vậy."

     "Tẩu tẩu. . ." Lữ Du Anh thấy nàng rõ ràng trong lòng khổ sở, còn nghĩ đến mình như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng đầy uỷ khuất giùm nàng, vội vàng nói: "Ta không có không vui gì cả! Tẩu tẩu còn muốn đi chỗ nào, ta đều cùng tẩu đi!"

     Toàn bộ uỷ khuất trong lòng nàng ta chuyển hóa thành oán giận đối với biểu ca, quyết định trở về liền nói cho tổ mẫu, để tổ mẫu giáo huấn hắn một phen, thay tẩu tẩu trút giận!

     Nhưng trong mắt Nguyên Tư Trăn, chỉ cảm thấy nàng ta thật cổ quái, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt của nàng ta nhìn mình còn mang theo một chút thương hại, nhưng không đầy một lát lại bị nộ khí đè xuống?

     Sau khi ra khỏi Điểm Thạch Các, hai người chỉ tùy tiện đi dạo một chút, Nguyên Tư Trăn liền mượn chuyện trong phủ có việc, sớm dẹp đường hồi phủ.

     Không nghĩ tới Lý Hoài hôm nay hạ triều rất sớm, triều phục còn chưa thay liền ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh, dường như đang chờ nàng trở lại.

     "Vương Gia, ta nghe Quốc Công phu nhân nói chàng muốn đi Võ Xương?" Nguyên Tư Trăn vừa vào cửa liền lập tức thay đổi tâm tình, trong giọng nói mang theo một tia không nỡ, lo lắng hỏi.

     Lý Hoài khẽ vuốt cằm, trên mặt hắn tuy vẫn uy nghiêm lãnh túc, nhưng có thể nhìn ra từ khi Nguyên Tư Trăn tiến đến giờ vẫn lưu ý ánh mắt của nàng.

     "Định đi bao lâu vậy ?" Nguyên Tư Trăn có chút khổ sở mà cúi thấp đầu, ánh lệ trong mắt như ẩn như hiện.

     Lý Hoài thấy vậy, nhịn không được mềm giọng nói: "Ba tháng."

     Nguyên Tư Trăn đưa tay vòng lấy eo của hắn, tựa đầu lên vai hắn, có chút ủy khuất nói: "Ba tháng, Trăn Trăn chưa bao giờ tách ra khỏi Vương Gia lâu như vậy, chờ Vương Gia trở về, hoa xuân cũng đều tàn rồi. Ta biết Vương Gia lần này đi là vì chuyện lũ lụt ở Võ Xương, trong lòng mang thương sinh bách tính, ta thân là Vương phi, sao có thể ngăn chuyện này, nhưng bất quá là thê tử của Vương Gia, trong đầu khó tránh khỏi có chút thương cảm."

     Lời này Nguyên Tư Trăn nói đến vô cùng cảm xúc, chỉ thiếu lại gạt ra hai giọt nước mắt, không tin Lý Hoài còn có thể nhìn ra sơ hở gì.

     Lý Hoài thật lâu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khoác vai của nàng, như có điều suy nghĩ nhìn xem hoa xuân mới hé trong viện.

     Nguyên Tư Trăn thấy kịch diễn cũng đủ rồi, liền làm bộ lau lau nước mắt, dời đầu khỏi vai hắn, thấp giọng hỏi: "Vương Gia khi nào lên đường?"

     "Hai ngày sau." Ngữ khí Lý Hoài cũng có chút nặng nề.

     Nguyên Tư Trăn đã sớm biết hắn hai ngày sau sẽ đi, nhưng chẳng biết tại sao, nghe ngữ khí của Lý Hoài, nàng lại có hơi cảm giác khác thường.

     Nhưng vừa nghĩ tới chuyện hắn không ở trong phủ, không chỉ không cần phí hết tâm tư diễn kịch, việc ra vào Vương phủ trong đêm còn tiết kiệm thật nhiều công phu, cảm xúc kỳ lạ kia liền lập tức tan thành mây khói.

     "Nhanh như vậy? Vậy ta phải nhanh chóng thu thập hành lý thay Vương Gia, lần này đi đường là đi đường thủy sao ?" Nguyên Tư Trăn nhịn không được, khóe miệng mỉm cười hỏi thăm.

     Nhưng trong mắt Lý Hoài, lại cảm giác nàng đang miễn cưỡng cười, "Vì lũ lụt ở Võ Xương cũng gây ảnh hưởng đến kênh đào xuôi nam, chỉ có thể đi đường bộ."

     "Vậy một đường này Vương Gia vất vả rồi, đến Võ Xương cũng phải chú ý, mấy chỗ đê đập nguy hiểm nếu có thể không đến liền không đến, còn phải cẩn thận những nơi bách tính náo loạn, đúng rồi! Còn có dịch bệnh, cũng phải lưu ý đó!" Nguyên Tư Trăn thở dài, tràn đầy lo lắng nói.

     Lý Hoài nghe những lời ngây thơ này của nàng, nhịn không được cong khóe miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nếu những chỗ nàng nói ta đều không đi, vậy chẳng phải đã thành bài trí, trở về chỉ sợ phụ hoàng sẽ hỏi tội."

     Hắn thấy trong mắt Nguyên Tư Trăn tràn đầy ưu sầu, liền sinh tâm tư an ủi nàng, nghĩ nửa ngày mới nói: "Nhưng nàng không cần phải lo lắng bách tính nổi loạn, nghe nói trong hoàng lăng của tiền triều trôi ra không ít trân bảo, bách tính xung quanh bờ sông đều chờ vớt, có thể kiếm một món tiền."

     "Lại có chuyện kỳ diệu như vậy." Nguyên Tư Trăn vừa định nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười chợt sững lại trên mặt.

     Trong lòng Lý Hoài cũng sững lại theo, vội vàng nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy ?"

     "Vương Gia nói hoàng lăng tiền triều sao?" Trong mắt Nguyên Tư Trăn lóe lên ánh sáng u ám trong một chớp mắt, dường như có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.

     Lý Hoài hơi nhíu mày, không nghĩ tới nàng lại chú ý cái này, hắn thoáng nghĩ nghĩ liền giải thích nói: "Trận hồng thuỷ ở Võ Xương đổ qua một ngọn núi, làm lộ ra một lăng mộ cực lớn, điều tra lại phát hiện là hoàng lăng của tiền triều, chỉ là không biết của vị nào."

     Nguyên Tư Trăn nhịn không được cắn cắn môi, trước đó vài ngày nàng cũng nghe trong phường thị được cái tin đồn này, nhưng lúc đó hoàn toàn không để ý.

     Vòng tay bạc kia là vật của tiền triều, cương thi kia lại từ trong nước mà đến, thực sự là không thể không đem cái này liên hệ với cái hoàng lăng tiền triều kia.

     Lý Hoài không biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục, trong lòng bốc lên một ý nghĩ hoang đường, nhịn không được hỏi: "Nàng không lẽ đang đau lòng những kỳ trân dị bảo kia à ?"

     Nguyên Tư Trăn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, "Vương Gia nói đùa! Trân bảo đem cho bách tính gặp tai hoạ cũng là phải thôi, ta làm sao đi tham những cái này? Chỉ là. . ."

     "Chỉ là cái gì?" Lý Hoài nghiêng đầu một chút lại hỏi.

     Trong lòng Nguyên Tư Trăn bách chuyển thiên hồi, chẳng qua trong chớp mắt liền hạ quyết định, nàng nhìn Lý Hoài lộ ra nụ cười giảo hoạt, tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Vương Gia không bằng mang ta cùng đi ?"

     Nàng vừa dứt lời, Lý Hoài liền cảm giác lông mày của mình nhảy lên, đưa tay kéo nàng ra khỏi bên người, ngữ khí nghiêm túc nói: "Việc này can hệ trọng đại, há có phải là trò đùa."

     "Ta nói thật!" Nguyên Tư Trăn vội vàng vòng tay trên eo Lý Hoài, làm nũng nói: "Trăn Trăn chính là không nỡ xa Vương Gia mà!"

     Lý Hoài nhìn giai nhân trong ngực, nghe ngữ khí nàng uỷ khuất lại kiều nhuyễn, thật sự có chút dao động, chẳng qua cũng may hắn còn không bị váng đầu, lập tức liền đem cái suy nghĩ hoang đường này đá đi, quyết tâm lạnh giọng nói: "Việc này tuyệt đối không thể."

     Nguyên Tư Trăn lập tức ngẩng đầu lên đẩy Lý Hoài về sau, hừ nhẹ một tiếng ngồi xuống bên trên giường êm, ánh mắt nhìn hắn còn mang theo một tia trách cứ.

     Lý Hoài ngẩn người, vừa định mở miệng dỗ nàng, lại không biết nên nói như thế nào, đợi một lúc lâu cũng chỉ yên lặng nhìn nàng, không lên tiếng.

     Thấy thời cơ cũng đến, Nguyên Tư Trăn lúc này mới khẽ thở dài một hơi, cảm xúc trong mắt từ trách cứ biến thành lo lắng, "Ta nói muốn đi Võ Xương, kỳ thật còn vì một chuyện khác, chỉ là không muốn Vương Gia lo lắng, một mực giấu diếm mà thôi."

     "Chuyện gì?" Lý Hoài quả nhiên đổi sắc mặt, thần sắc ngưng trọng ngồi vào bên cạnh Nguyên Tư Trăn.

     "Tối hôm qua ta giấu diếm Vương Gia ra ngoài, muốn điều tra thêm về bạch cương thi chúng ta gặp phải trước đó tại phường thị, không nghĩ tới lại bắt gặp cương thi từ trong giếng mà ra, lại chui xuống mạch nước ngầm bên trong thành mà đi, ta còn nhặt được cái vòng tay bạc này, tra ra liền biết là kiểu dáng của tiền triều." Nguyên Tư Trăn muốn che giấu chuyện Hoa Lân, liền không nói chuyện mình tới hoàng cung.

     Nàng chẳng qua chỉ đem việc này nói đại khái, Lý Hoài lại lập tức hiểu ra phỏng đoán của nàng, lạnh giọng nói: "Nàng nghi ngờ cái này có quan hệ với hoàng lăng tiền triều ?"

     "Đúng vậy!" Nguyên Tư Trăn gật nhẹ đầu, còn nói thêm: "Cái con cương thi này không tầm thường, độc thi trên người nó cực kỳ lợi hại, lại ngâm ở trong nước, vạn nhất nguồn nước thành Trường An bị nhiễm, chẳng phải là tai hoạ cho dân chúng trong thành sao. Ngoài ra, hắn đi xuống mạch nước ngầm, nên cũng có thể thông qua giếng nước vào trong hoàng cung!"

     Sắc mặt Lý Hoài lạnh hơn, tròng mắt hắn suy tư trong chốc lát. Nếu chỉ là chuyện cương thi xuất hiện, chuyện vòng tay bạc kia cũng có thể là trùng hợp, nhưng nếu thật sự như nàng nói, có thể bày ra đại cục như vậy, chỉ sợ thứ muốn tranh không phải chỉ là lợi nhỏ, ngược lại còn có thể có toan tính gì đó với đám dư nghiệt tiền triều.

     "Những chuyện này xác thực cũng chỉ là suy đoán, Trăn Trăn mới nghĩ hay là khoan hẵng nói cho Vương Gia, Vương Gia đừng trách ta nha ?" Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài lộ vẻ xúc động, lại một mặt khó xử nói.

     Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Lý Hoài sắc bén nhìn nàng một cái: "Về sau những chuyện này không được giấu ta nữa."

     Ngữ khí hắn lạnh lùng, nhưng có thể nghĩ đến Nguyên Tư Trăn đã thành thật nói ra chuyện đêm qua nàng trốn ra ngoài, ngột ngạt trong đầu từ sáng sớm đến bây giờ lập tức bay sạch sành sanh.

     "Vậy Vương Gia có chịu để ta cùng đi hay không ?" Nguyên Tư Trăn thăm dò hỏi.

     Ai ngờ Lý Hoài vuốt vuốt lông mày không còn khiêu động, tròng mắt lại rơi vào trầm tư.

     Nguyên Tư Trăn vội vàng nói tiếp: "Vương Gia cứ yên tâm đi, Trăn Trăn không phải muốn lấy thân phận Vương phi đi cùng đâu!"

     Giọng nói nàng vừa chuyển, ánh mắt có chút lấp lóe, trên mặt cũng nổi lên một mảnh đỏ ửng, nhỏ giọng úp úp mở mở như nói đến một chuyện không thể nhắc tới : "Giống như trước kia, ta nữ giả nam trang vào quân hầu hạ Vương Gia, ban ngày thì ở trong đại trướng nghe lệnh, ban đêm thì ở trong lều nhỏ. . ."

     Sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm của Lý Hoài cứng đờ, không khỏi ho nhẹ một tiếng ngắt ngang lời nàng, có chút không được tự nhiên nhìn nhìn bàn chân.

     "Bản lĩnh giả trang của ta Vương Gia đã được chứng kiến, tuyệt đối không lộ chân tướng, không làm Vương Gia khó xử. Không tin Vương Gia cứ nhớ lại một chút đi, trước kia trong quân, đôi ta không phải ngày đêm . . ." Nguyên Tư Trăn cố ý tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói, trên mặt lại là thản nhiên như không, không thấy có chút nào của e ngại.

     Nàng thấy Lý Hoài vẫn đang nhìn nơi khác không đáp lời, đành phải thở dài, "Vương Gia không nói, coi như đáp ứng rồi?"

     Vốn dĩ tưởng rằng trong đầu Lý Hoài đã đáp ứng, ai ngờ lời này của nàng mới ra, hắn lại bỗng nhiên đứng thẳng người lên, không quay đầu lại mà đi ra khỏi chính sảnh, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Bàn sau."

     Nguyên Tư Trăn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, không khỏi buồn bực, sao lần này lại khó dụ như vậy chứ ?

Continue Reading

You'll Also Like

737K 17.4K 53
Tác giả:Tổng Công Đại Nhân Thể loại:Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Sủng Nguồn:liethoacac.com Trạng thái:Full TÁI THẾ LÀM PHI Thể loại: Ngôn tình cổ đ...
304K 22.1K 121
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
264K 5K 200
Tóm tắt: Vật lộn suốt mười mấy năm trong mưa bom bão đạn. Lâu Thất quyết định rửa tay gác kiếm quy ẩn giang hồ,nào ngờ vì nhất thời ham chơi muốn lái...
37.6K 1.5K 60
Edit: Hoài Cát Beta: Voicoi ( đến chương 37 ) Hán Việt: Dắng thiếp Tác giả: Thừa Lưu Số chương: 137 Nguồn convert: Tàng Thư Viện Thể loại: Nguyên sa...