Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)

By Easer_30

2.8K 26 1

Tác giả: Yến Mạch Chúc Y Số chương: 83 chương Thể loại:Ngôn tình, Ngọt sủng , Song khiết , Hào môn thế gia... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40

Chương 14

54 0 0
By Easer_30

Rất nhanh Triệu Thư liền biết Giản Ninh muốn xem náo nhiệt gì.

Hai người ra khỏi thang máy, Giản Ninh mở cửa, nhìn Triệu Thư, nhếch mép cười: "Thật sự đi vào?"

Triệu Thư trực tiếp mở cửa, nói: "Vào đi, chẳng lẽ trong nhà cậu có người giấu diếm sao?"

Giản Ninh cười chế nhạo không rõ ràng và đi thẳng vào.

Đang ngồi trên sô pha, Dung Thiệu Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa, tự nhiên đứng dậy đi tới, vô thức nhíu mày hỏi: "Sao hôm nay muộn như vậy..."

Khi nhìn thấy Triệu Thư ở phía sau Giản Ninh, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.

Nhìn thấy Dung Thiệu Ngôn, Triệu Thư cũng là kinh ngạc một chút, liếc mắt nhìn Giản Ninh liền hiểu được, sau đó cười xấu xa nói: "Thật sự là có đàn ông."

Dung Thiệu Ngôn sắc mặt cực kỳ xấu, ánh mắt nhìn Triệu Thư một cách lạnh lùng, u ám, lạnh lùng nói: "Không biết Triệu tổng có biết anh Triệu thích nhìn trộm phụ nữ đã có gia đình không?"

Dung Thiếu Ngôn lý do thể chất của mình, khuôn mặt của anh ấy cũng có vẻ ốm yếu, khuôn mặt trắng và đôi môi đỏ, có vẻ đẹp ốm yếu.

Nhưng điều này không thể che giấu sự kiêu ngạo của anh ta, và chính vì sự yếu đuối của anh ta đã tạo cho anh ta một chút u ám đáng sợ khi khuôn mặt lạnh lùng.

Nhìn tình hình sắp đánh nhau, Giản Ninh lẳng lặng đi tới sô pha ngồi xuống, lấy ra một túi hạt dưa từ dưới bàn cà phê, nhìn bọn họ.

Nếu như trước đây nhìn thấy Dung Thiệu Ngôn như thế này, có lẽ cô vẫn còn vui vẻ, cho rằng hắn đang ghen tị. Bây giờ, cô chỉ nghĩ nó thật buồn cười.

Nghe được lời nói của Dung Thiệu Ngôn, sắc mặt Triệu Thư thay đổi, mọi người đều biết hắn luôn sợ hãi cha mình. Nhà họ Triệu vẫn chưa thể so sánh được với Dung gia.

Anh ta liếc nhìn Giản Ninh đang xem kịch, đột nhiên cười thành tiếng: "Chậc chậc, từ khi chưa kết hôn tôi đã nhìn trộm, nhưng Ninh Ninh lúc đó lại bị mù."


Người đang xem náo nhiệt- Giản Ninh , trừng hắn một cái: "Mắt cậu mới bị mù!"

Triệu Thư không để tâm, cười với cô, "Chậc chậc" rồi nói: "Thật không may, cuối cùng thì mắt tốt hơn, nhưng cậu đã bị chôn vùi trong hôn nhân rồi."

Đôi mắt của Dung Thiệu Ngôn tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn: "Nếu biết cô ấy đã kết hôn, xin đừng bận tâm nhiều nữa. Có lẽ Triệu tổng không muốn có một nam tiểu tam ở nhà đúng không?"

Nhà họ Triệu là một thư hương thế gia, đến đời cha Triệu Thư mới bắt đầu làm ăn, ông bà nội ngoại đều là giáo sư đại học.

Trong một gia đình như thế này, chỉ có một người con trai lãng tử là Triệu Thư.

Giản Ninh chớp mắt, nhìn cảnh tượng này càng ngày càng trầm trọng, ho nhẹ, nhìn Triệu Thư nói: "Ừm ... cậu về trước đi! Ngày mai quay phim, hôm khác tôi đến trường quay."

Cô có thể nghe thấy rằng Triệu Thư đang trút giận vì cô. Nhưng hiện tại cô ấy cũng thật sự đã có gia đình, cho nên cô ấy thật sự không thể để cho người ta có thanh danh là nam tiểu tam được.

Nghe những gì cô nói, Dung Thiệu Ngôn lập tức bị bao phủ trong hầm băng, tại sao lại không khuyên anh ta?

Anh đã từng nghe cô nói, hai người đánh nhau, tất nhiên là thân với ai thì khuyên người đó. Lúc đó anh chỉ biết cười là nguỵ biện.

Và bây giờ...

"Được rồi, tôi sẽ nghe cậu." Triệu Thư cố ý nói một cách mơ hồ, sau đó nhìn Dung Thiệu Ngôn, và nói, "Anh Thiệu Ngôn không phải đe dọa tôi với cha tôi, tôi chỉ hy vọng anh Thiệu Ngôn có cầm nó được, thì cũng có thể đặt nó xuống được."

Trong khi nói về việc không xen vào cuộc sống của nhau, nhưng không cho phép người ta theo đuổi, muốn làm như vậy? Đàn ông hiểu đàn ông nhất.

Giản Ninh nhanh chóng nháy mắt với Triệu Thư và thúc giục: "Cậu mau về đi."

Cô không quên rằng "chồng" của cô là một con ma ốm, nếu bây giờ anh ta xảy ra chuyện ở đây, cô bồi không nổi.

Triệu Thư chớp chớp đôi mắt đào hoa, giả vờ mơ hồ nói: "Tôi chờ cậu."

Nói xong, anh ta còn cố ý liếc nhìn Dung Thiệu Ngôn.

"..."

Giản Ninh không khỏi che mặt, đây không phải là vấn đề quá lớn sao?

Cuối cùng Triệu Thư cũng rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, quyết định không mang "hàng "về nữa, phiền phức quá.

Cô liếc nhìn Dung Thiệu Ngôn mặt lạnh, cong môi đứng dậy muốn đi vào phòng ngủ.

Đang đi thì bị Dung Thiệu Ngôn kéo lại đột nhiên ném cô trở lại trên ghế sô pha.

Sau đó anh ta cũng ngay lập tức cúi xuống, giữ vai cô, nhìn chằm chằm vào cô bằng một đôi mắt lạnh lùng đỏ hoe, và hỏi: "Giản Ninh! Em như vậy liền chờ không nổi sao?"

Một người Cố Sênh Ca vừa rồi không đủ, giờ lại có thêm một Triệu Thư nữa. Anh bây giờ mới biết, nếu không có hôn ước kiềm chế, cô quá mức bao nhiêu.

Sao cô ấy có thể từ bỏ anh một cách dễ dàng như vậy? Không phải là nắm lấy trái tim anh ấy và điều khiển Dung thị sao? Tại sao không tiếp tục?

Nghe câu hỏi như vậy, cô vừa thấy chết lặng vừa buồn cười. Cô ngẩng đầu nhìn Dung Thiệu Ngôn, đôi mắt đẹp di chuyển, cô đột nhiên nhếch môi cười, nghiêm túc hỏi: "Dung Thiệu Ngôn, anh muốn làm gì?"

Cô giơ ngón trỏ mảnh mai của cô lên, đặt nó trên cằm của anh, và từ từ trượt xuống. Cuối cùng, móng tay sơn màu đỏ rượu dừng lại chỗ ngực của anh, đôi mắt đẹp liếc người đàn ông một cái.

Cô nghiêng đầu cười nói: "Nhìn xem, chính là anh không thích tôi, chính là anh đã nói sau hôn nhân chúng ta không xen vào nhau. Vậy anh tại sao lại quấy rầy tôi chơi với người khác?"

Dung Thiếu Ngôn dừng lại, tay cô chỉ mang theo một trận tê dại, anh rất muốn đem tay cô bắt lại, nhưng anh rất cố gắng mới có thể kiềm chế lại.

Anh nhìn xuống ánh mắt vui đùa của người phụ nữ, đột nhiên ôm chặt cô, vùi mặt ở cổ cô hít sâu, cụp mắt xuống thì thầm với giọng điệu yếu ớt: "Tôi không biết."

Anh không biết mình đang làm gì, rõ ràng đã cảnh cáo bản thân không nên bị cô dụ dỗ nữa, nhưng anh vẫn không thể không chú ý đến cô. Nhìn thấy cô và những người đàn ông khác đang cười với nhau, anh không khỏi tức giận và chỉ muốn trói cô lại bên mình.

Mỗi lần nghĩ điều này, anh chỉ thấy xấu hổ.

Giống như khi còn nhỏ, anh nhìn thấy cha mình quan hệ với những người phụ nữ khác trên ghế sô pha, còn người mẹ ốm yếu thì che mắt anh từ phía sau, nhưng mẹ anh vẫn hết lần này đến lần khác tha thứ cho người đàn ông đó.

Giản Ninh chế nhạo, giơ tay đẩy anh ra, không kiên nhẫn nhìn anh: "Được rồi, tôi hi vọng anh nhớ những gì đã nói và đừng động chạm nhiều như vậy."

Cô biết, đàn ông chắc chắn sẽ có tính chiếm hữu đáng khinh, đàn ông bình thường không chịu được cảnh vợ mình và những người đàn ông khác chơi đùa, nhưng mình đương nhiên có thể phất cờ bên ngoài.

Dung Thiệu Ngôn cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc buồn bã trong mắt. Sau một lúc nâng ánh mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen láy lấy lại vẻ bình tĩnh trước đây, anh ôn nhu nói: "Mấy ngày nữa em về nhà cũ, mẹ nói muốn gặp em."

Giản Ninh liếc hắn một cái, tức giận nói: "Mẹ muốn gặp tôi thì sẽ gọi điện cho tôi, mới không cần anh truyền lời đâu."

"Ừ." Dung Thiệu Ngôn gật đầu, và không có phản ứng nào khác.

Giản Ninh cho rằng Dung Thiệu Ngôn chỉ đang kiếm cớ để cô ấy quay về, nhưng cô không ngờ rằng bà Chu sẽ gọi cho cô ấy vào ngày hôm sau.

Khi cô nhận được cuộc gọi, Dung Thiệu Ngôn đang đọc tạp chí kinh doanh trên ghế sofa. Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi thấy anh ta không tới công ty.

Bà Chu vừa trả lời điện thoại đã than thở với vẻ thân mật: "Ninh Ninh, đã bao lâu rồi con không về gặp mẹ? Hãy trở về ở với mẹ một lát. Gần đây, trời rất nóng, sức khoẻ của mẹ...... khụ khụ. "

Giản Ninh liếc anh một cái rồi không nói gì, cũng không nghĩ nhiều, cười nói với bà Chu: "Mẹ, chú ý thân thể nhiều hơn, ngày mai con trở lại gặp mẹ."

Cô không nghi ngờ gì nữa, tháng 8 vừa rồi là thời điểm nóng nhất ở Gia Thành, thân thể của hai mẹ con nhà họ Dung mỗi người một yếu hơn, không nóng cũng không lạnh.

Cô chỉ không hiểu, ba của Dung Thiệu Ngôn khốn nạn như vậy, tại sao bà Chu không ly hôn. Người phụ nữ tiểu tam kia đã kiêu ngạo tìm tới cửa hại chính thất phu nhân, ông ta cũng đủ cặn bã.

Giản Ninh nhướng mày, nhìn về phía Dung Thiệu Ngôn , lắc đầu "Sách"một tiếng, chắc chắn là cặn bã, hai cha con đều cặn bã giống nhau.

Dung Thiệu Ngôn khẽ cau mày, sau đó môi khẽ cong lên, có lẽ trong lòng cô lại đang vu oan cho anh.

Bà Chu nói vậy, nên Giản Ninh phải quay về. Bởi vì trước đây lão gia tử giả bệnh, nên hiện tại cô đối hai người bọn họ ít nhiều có sự ngăn cách. Nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ đối xử rất tốt, bây giờ cô gả vào Dung gia, càng không thể từ chối.

****

Hai người trở về nhà cũ, bà Chu đã đợi ở cửa rất sớm. Ngay sau khi bà nhìn thấy họ, bà vội vã nắm tay Giản Ninh và mỉm cười nhẹ nhàng: ". Ninh Ninh cuối cùng cũng trở về, ở nhà một thời gian đi , đã lâu lắm rồi mẹ không gặp con rồi"

Bà liếc nhìn Dung Thiệu Ngôn, nụ cười của bà ấy sâu hơn.

Từ trước đến nay bà đều lo lắng cho hai người này, con trai bà cũng bướng bỉnh, không biết tại sao hiểu chuyện, nay lại đột nhiên cầu xin bà, đương nhiên bà sẵn lòng giúp đỡ.

Dung Thiệu Ngôn liếc nhìn hai người, trong mắt hiện lên một nụ cười hiếm thấy, liền lên lầu tìm ông nội.

Ông cụ nay đã già, sức khỏe không được tốt. Ba người trong Dung gia hiện nay đều bị bệnh, Giản Ninh đã trở thành người khỏe mạnh duy nhất trong gia đình.

Ba của Dung Thiệu Ngôn đã bị ông nội đuổi ra khỏi nhà họ Dung vài năm trước, bây giờ ông ta không còn được coi là người Dung gia nữa.

Ông cụ lúc trước đã xuất viện rồi, ngồi ở trên giường, nhìn Dung Thiệu Ngôn, khuôn mặt nhăn nhó buồn bực: "Thiệu Ngôn, cháu nói thử coi ta có nên nói lời xin lỗi với Ninh Ninh không?"

Cũng không biết cô có biết hay không.

Dung Thiệu Ngôn nghĩ đến sự bế tắc giữa hai người, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, ông nội."

"Ừ." Lão gia tử trịnh trọng gật đầu, cười nói: "Cháu nói đúng, ta hiểu được, chờ đến khi tình cảm ổn định."

Dung Thiệu Ngôn khẽ nhếch môi, tình cảm? Liệu họ có còn tình cảm?

Lão gia tử nghĩ đến cái gì, đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Dung Thiệu Ngôn: "Không phải là bởi vì cháu không biết cố gắng. Nếu không phải ta, cháu không thể cưới được Ninh Ninh."

Tuy rằng hôn ước của hai người đã lập từ lâu, nhưng là do ông và Giản lão gia tử lập ra, ông vẫn luôn không yên tâm.

May mắn thay, cô gái nhỏ thích đứa trẻ của nhà ông.

Dung Thiệu Ngôn dở khóc dở cười, ông cụ bây giờ càng già càng giống một đứa trẻ.

Anh không ngờ rằng trước đây, gia gia lại thông đồng với mẹ anh để lừa gạt anh, khiến anh nóng lòng muốn cầu hồn Giản Ninh.

Nhưng anh không hối hận vì như anh đã nói lúc đầu, sớm muộn gì họ cũng cưới nhau. Dù ghét bỏ hay hành hạ nhau, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới ai ngoại trừ cô. Ngoài ra, cô ấy không được phép kết hôn với người khác.

Khi cô còn ở trong bụng mẹ, anh đã biết rằng đây là vị hôn thê của mình, một người phụ nữ có thể sống với anh đến hết đời.

Anh cũng biết rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ gắn liền với hàng ngàn lợi ích. Vì quá khứ của bố mẹ, anh đã từng bài xích cuộc hôn nhân này.

Nhìn cha mẹ ân oán, thân thể của mình gầy yếu, yêu hắn là chuyện khó tin nhất trên đời.

Anh từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ động tâm trong đời.

Cô gái nhỏ được cưng chiều từ nhỏ và nảy sinh tính cách kiêu ngạo.

Không biết từ khi nào, anh cũng bắt đầu cho rằng đứa nhỏ hư hỏng này rất đáng yêu, kiêu ngạo lại bênh vực người của mình.

Có thể là khi đứa nhỏ bé bỏng là cô đứng trước mặt bảo vệ anh và đối đầu với cha anh.

Có lẽ là người khó động tâm, sau khi chết tâm mới có chứa nhiều không cam lòng cùng oán hận như vậy.

Continue Reading

You'll Also Like

167K 12.9K 34
Her marriage was fixed which was an arrange marriage but she moved to London for pursuing her career and dreams and after that she would marry. But i...
1.4M 34K 46
When young Diovanna is framed for something she didn't do and is sent off to a "boarding school" she feels abandoned and betrayed. But one thing was...
2.9M 82.7K 25
"Stop trying to act like my fiancée because I don't give a damn about you!" His words echoed through the room breaking my remaining hopes - Alizeh (...