Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào...

By baotieugianghoheliet

492K 22.3K 9.6K

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Cổ trang, xuyên không, giang hồ, hài hước, nhiều cp, HE Edit: Lạc Vũ Nhân... More

Chương 1: Giang hồ có quá nhiều thị phi!
Chương 2: Quốc gia khổ sở!
Chương 3: Thiên tai hay là nhân họa!!!
Chương 4: Đại nạn không chết!
Chương 5: Ta mơ thấy một người!
Chương 6: Khó lòng phân biệt!
Chương 7: Thẩm công tử đã thơm lại còn ngon.
Chương 8: Nhặt được bảo bối!
Chương 9: Một bức thư tình!
Chương 10: Có người nói Tần Cung chủ không... được!!!
Chương 11: Anh tuấn nam khí đại độc nhất vô nhị!
Chương 12: Củ cải tinh ngàn năm!
Chương 13: Hoàng Đại Tiên nói hắn có một bí mật!
Chương 14: Tần cung chủ lãnh khốc vô tình!
Chương 15: Lòng dạ khó lường!
Chương 16: Vì sao phải trốn đến Tuyết Sơn!
Chương 17: Nháy mắt 'trứng' liền đau!
Chương 18: Tình tiết cẩu huyết!
Chương 19: Rốt cuộc còn muốn đến đại hội Võ Lâm hay không?
Chương 20: Không tìm thấy lồng ngực để nhõng nhẽo!!!!
Chương 21: Quái đầu bạc mặt xanh!
Chương 22: Ai cũng đều có bí mật!
Chương 23: Ca ca và đệ đệ đều bị lừa gạt!
Chương 24: Chủ ý xấu và chủ ý vô cùng xấu!
Chương 25: Rất cảm động!
Chương 26: Một khách nhân phi thường anh tuấn đến đây!
Chương 27: Sao ta lại thấy hắn cùng cung chủ có điểm giống nhau!
Chương 28: Cảm giác như thấy hồ bằng cẩu hữu!
Chương 29: Đều là hoan hỉ oan gia!
Chương 30: Có khách đến đây!
Chương 31: Bí mật Bích Tuyền Tỳ!
Chương 32: Hải Vân Thương Lãng Phong!
Chương 33: Cư nhiên quên mất Hoàng Đại Tiên!
Chương 34: Minh chủ võ lâm đi bắt khỉ!!!
Chương 35: Đại hội võ lâm!
Chương 36: Xuất phát đến Vương Thành!!!
Chương 37: Tần cung chủ viết thơ tình!
Chương 38: Có một nhóm quan binh đến đây!
Chương 39: Tiền Mãn Mãn cực kì khổ bức!
Chương 40: Tìm bà đỡ rất cần thiết!
Chương 41: Tung tích Huyền Hải Ngọc!
Chương 42: Chiến dịch năm đó!
Chương 43: Diệp cốc chủ bùng phát!
Chương 44: Gia Luật Đại Tráng coi trọng phu nhân nhà ta!
Chương 45: Ngoài ý muốn khi chấp hành nhiệm vụ!
Chương 46: Người mua lực lượng trong truyền thuyết!
Chương 47: Liên Hoàn Bộ!
Chương 48: Thất Tuyệt Vương không dễ lừa!
Chương 49: Con rối chú kiếm sư!
Chương 50: Huyền Hải Ngọc ở đâu?
Chương 51: Ám thất dưới lòng đất!
Chương 52: Thiếu cung chủ quả nhiên cơ trí!
Chương 53: Là bằng hữu thì phải kết giao!
Chương 54: Thiện ác có báo!
Chương 55: Vì sao đang ở rất xa đột nhiên chạy đến Độ Kiếp tự!
Chương 56: Cái nơi quỷ quái gì đây!!!
Chương 57: Có người âm thầm lừa gạt!!
Chương 58: Gặp mãnh nam!
Chương 59: Tiểu nhân nhi điêu ngoa tuyệt tình!!
Chương 60: Ở trên bàn rất biến thái a!!!!
Chương 61: Cho dù là trời sập thì sao!!!
Chương 62: Trên núi thành Bắc lại xuất hiện một thiêu thân mới!!
Chương 63: Một chuyện tiếp một chuyện!!!
Chương 64: Tiểu ngạo kiều!!!
Chương bonus
Chương 65: Thất Tuyệt Vương vừa ra tay là làm hỏng chuyện!!!
Chương 66: Lương tâm giới may vá!!!
Chương 67: Nhích người đến Vương Thành!!!
Chương 68: Đánh bậy đánh bạ!!!
Chương 69: Bí mật bên trong Bích Tuyền Tỳ!!!
Chương 70: Cùng nhau đến Đông Bắc,thế nào???
Chương 71: Có một đại thần muốn gả khuê nữ!!!
Chương 72: Bữa tiệc và diễn trò!!!
Chương 73: Người Trung Nguyên có một câu nói!!!
Chương 74: Một cái danh hiệu vang dội!!!
Chương 75: Vô tâm lấy ra một cái danh hiệu!!!
Chương 76: Tới hoàn toàn không uổng phí thời gian
Chương 77: Thẩm đại hiệp! Ngươi làm sao vậy???
Chương 78: Bước kế hoạch tiếp theo!!!
Chương 79: Trong triều có rất nhiều người ngu ngốc!!!
Chương 80: Ra cửa dùng cơm liền gặp một con thiêu thân!!!
Chương 81: Tốt nhất có thể xoa bóp nhiều một chút!!!
Chương 82: Thất Tuyệt Vương làm rất tốt!!!
Chương 83: Tần cung chủ thâm tình đứng lên quả thật cảm thiên động địa!!!
Chương 84: Giải quyết Lưu Nhất Thủy hoàn toàn là công lao của Thẩm tiểu công tử!
Chương 85: Đón năm mới là chuyện quan trọng nhất!!!
Chương 86: Lên đường đến Đông Bắc!!!
Chương 87: Ám vệ không biết nấu ăn không phải là ám vệ tốt!!
Chương 88: Da lông thương nhân!!!
Chương 89: Diệp thần y!! Ngươi thật tốt!!!
Chương 90: Trong khách điếm có huyền cơ!!!
Chương 91: Đụng đại vận hậu quả tương đối thảm thiết!
Chương 92: Tỷ tỷ thanh lâu quả thật đáng sợ!!!
Chương 93: Bạch Mang Mang có bối cảnh!!!
Chương 94: Bên trong khách điếm có phát hiện khó lường mới!!!
Chương 95: Gia tộc bảo vệ Bạch Tuyết Sơn!!!
Chương 96: Danh môn chính phái một chút cũng không chính phái!!
Chương 97: Truyền thuyết Hàn Tùng Thành!!!
Chương 98: Cùng hồ li tinh PK!!!
Chương 99: Mới gia nhập xin được giúp đỡ!!!
Chương 100: Bắc Tầm Thôn trắng xóa!!!
Chương 101: Không bằng nhân cơ hội làm chút chuyện đi!!!
Chương 102: Tiểu thương hoạt bát Thẩm tiểu thụ!!!
Chương 103: Tần thiếu hiệp một mình đến nơi thâm sơn cùng cốc!!!
Chương 104: Phi thường ngọt ngào!!!
Chương 105: Trên đời này không ai có thể khiến hắn chịu thiệt!!!
Chương 107: Thẩm công tử từ trên trời giáng xuống!!!
Chương 108: Hai quân giao chiến!!!
Chương 109: Liên Thành bộ tộc bên trong Bạch Tuyết sơn!!!
Chương 110: Ta muốn ngươi đi cùng với ta!!!
Chương 111: Bản đồ 300 năm trước!!!
Chương 112: Khó bề phân biệt!!!
Chương 113: Tuyết nguyên mờ mịt có yêu vật!!!
Chương 114: Cuồng phong bão tuyết ập đến!!!
Chương 115: Trong băng thiên tuyết địa có phát hiện mới!!!
Chương 116: Cát nhân tự có thiên tướng
Chương 117: Rốt cục cũng ra khỏi tuyết nguyên!!!
Chương 118: Về sau có chuyện phải nói cho ta biết sớm một chút!!!
Chương 119: Thẩm tiểu thụ hô phong hoán vũ!!!
Chương 120: Dân chúng đều sợ ngây người!!!
Chương 121: Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc không có ai tốt!!!
Chương 122: Bên trong Tây Lương thành có thịt dê nướng ngon nhất!!!
Chương 123: Bí mật bên trong La Sát quốc!!!
Chương 124: Trên thế gian tà không thể thắng chính!!!
Chương 125: Có người bồi ở bên cạnh ta!!!
Chương 126: Mậu dịch trên biên cảnh chợ!!!
Chương 127: Không ai biết Bích Tuyền Tỳ đến tột cùng là cái dạng gì!!!
Chương 128: Nghe nói Vương thượng muốn phế Hậu!!!
Chương 129: Bởi vì tình thâm tựa như mệnh.
Chương 130: Đã vài ngàn năm không gặp a!!!
Chương 131: Ta có thể bứt một cọng lông hay không???
Chương 132: Dân chúng muốn mù mắt!!!
Chương 133: Thuận tiện giúp Thất Tuyệt Vương trút giận!!!
Chương 134: Mơ ước ai cũng không cần mơ ước Thẩm tiểu thụ!!!
Chương 135: Sớm biết vậy đã không đến a !!!
Chương 136: Bên trong đại mạc xuất hiện một con thiêu thân!!!
Chương 137: Thật thật giả giả hư hư ảo ảo!!!
Chương 138: Bên trong đại mạc đến tột cùng là phát sinh chuyện gì!!!
Chương 139: Thu hoạch ngoài ý muốn ở trên chợ!!!
Chương 140: Người bên trong đại mạc đến tột cùng là ai???
Chương 141: Chuyện muốn làm từng bước một!!!
Chương 142: Khách điếm miêu nị!!!
Chương 143: Sư tỷ ngực bự đến đây!!!
Chương 144: Chuẩn bị xuất chinh!!!
Chương 145: Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ !!!
Chương 146: Hai quân giao chiến!!!
Chương 147: Quân đội dưới bóng đêm!!!
Chương 148: Chiến dịch sảng khoái!!!
Chương 149: Tần cung chủ uy vũ khí phách!!!
Chương 150: Có ý muốn che dấu ngược lại càng dễ bị phát hiện!!!
Chương 151: Cửu biệt (*) gặp lại tiểu đồng bọn!!!
Chương 152: Chưởng môn Lý Thái Thái rất bi kịch!!!
Chương 153: Máu Phượng Hoàng!!!
Chương 154: Ngẫu nhiên sai sót có thu hoạch ngoài ý muốn!!!
Chương 155: Diệp cốc chủ có chút tức ngực!!!
Chương 156: Tiểu ngạo kiều khẩu thị tâm phi!!!
Chương 157: Phong ba nhỏ ở Thất Tuyệt quốc!!!
Chương 158: Lực lượng đến từ thần giới!!!
Chương 159: Cửu biệt gặp lại tiểu đồng bọn!!!
Chương 160: Hồ bằng cẩu hữu tụ họp một lần nữa!!!
Chương 161: Thẩm minh chủ là tiểu nhân!!!
Chương 162: Một trò khôi hài ở trên chợ!!!
Chương 163: Thức ăn cũng không thể ăn bậy a!!!
Chương 164: Nếu mọi người đều là tiên hữu!!!
Chương 165: Bí mật trên Thương Mang sơn!!!
Chương 166: Ngoài ý muốn phía sau núi!!!
Chương 167: Bất thình lình xảy ra ngoài ý muốn!!!
Chương 168: Một chuyện tiếp một chuyện!!!
Chương 169: Tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt sơn trang tay chân rất nhanh nhẹn!!!
Chương 170: Bí mật luôn phải được cởi bỏ!!!
Chương 171: Chân tướng rõ ràng!!!
Chương 172: Có hi vọng cũng tốt!!!
Chương 173: Các nhân tự có thiên tướng!!!
Chương 174: Thất tuyệt vương thập phần dũng mãnh!!!
Chương 175: Càng để ý mới càng lo lắng!!!
Chương 176: Diệp cốc chủ thập phần bưu hãn!!!
Chương 177: Trong cực Bắc tuyết nguyên xuất hiện thiêu thân thứ nhất!!!
Chương 178: Cuộc chiến với vượn tuyết!!!
Chương 179: Phản quân quỷ dị!!!
Chương 180: Loại ngôn dụ không có biện pháp này quả thật nghẹn khuất a!!!
Chương 181: Đồ đằng màu lam trên tảng đá!!!
Chương 182: Dòng nước tĩnh lặng trong bóng đêm!!!
Chương 183: Phát hiện thứ tốt!!!
Chương 184: Ai không có việc gì mới đi trêu chọc bầy sói!!!
Chương 185: Bầy tuyết lang phát hiện ngoài ý muốn!!!
Chương 186: Diễn nửa ngày không ai để ý!!!
Chương 187: Quyết đấu cuối cùng!!!
Chương 188: Cư nhiên còn có chuyện thứ hai!!!
Chương 189: Một đời rất dài rất dài!!!

Chương 106: Vì cái gì phải chờ ở tiêu cục???

2.2K 110 62
By baotieugianghoheliet

Tựa như lời Diệp cẩn nói, dựa theo tính cách của Tần Thiếu Vũ, xác thực sẽ không mai danh ẩn tích ở trong Thuận Phong tiêu cục quá lâu. Thứ nhất là tính cách không cho phép, thứ hai cũng là bởi vì Thẩm Thiên Lăng -- Thành thân ba năm, hai người chưa bao giờ tách ra vượt quá năm ngày, đã có thói quen mỗi đêm đều nghe hắn bên cạnh mình líu ríu nói chuyện, nay đối mặt với một phòng tòan đại hán thô ráp, trong không khí còn có mùi mồ hôi chua lè, không khỏi có sự chênh lệch quá lớn, tất nhiên nhẫn không được.

Vì thế buổi tối ngày thứ tư, Tần Thiếu Vũ liền lấy cớ bụng không thoải mái, ra cửa hậu viện đi nhà xí. Những người còn lại bên trong phòng đã mệt mỏi cả ngày, cho nên cũng không có ai hỏi hắn quá nhiều, chỉ có A Nguyên nghiêng người nằm ở trên giường, khẩn trương tới tay nắm chặt chăn.

Bên trong Thuận Phong tiêu cục thủ vệ rất là nghiêm ngặt, bất quá đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Dựa theo tin tức vài ngày nay thu thập được, hắn thuận lợi tìm được chủ trạch. Bên trong phòng, ngọn nến mờ nhạt, trên cửa sổ phản chiếu loang lỗ ra hai bóng người. Lắc người núp ở phía sau cửa sổ bên cạnh, nhìn xuyên qua một khe hở nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy hai người trong phòng. Một người xấu xí, chính là người ngày đó khuyên bảo mình, còn người kia thân hình cao lớn chòm râu rậm rạp, dựa theo lời miêu tả lúc trước của Khang Đại Phúc, hiển nhiên đó là tổng tiêu đầu Lý Thiết của Thuận Phong tiêu cục.

"Chuyện Hoàng Thượng phân phó, Lý tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?" Nam tử xấu xí một bên hỏi, một bên chậm rãi thổi khí mở nắp tách trà.

"Thừa tướng đại nhân đều thấy ở trong mắt, cần gì phải hỏi lại một lần nữa." Lý Thiết thở dài, tâm tình rõ ràng có chút trầm trọng.

Thừa tướng đại nhân? Vừa nghe được bốn chữ này, Tần Thiếu Vũ nhất thời liền nhớ tới Mao gia ngũ huynh đệ bị bắt lúc trước ở Phong Tuyết thành, dựa theo lời Mao Tứ ngày đó thú nhận, bên cạnh Chu Giác thật sự có Lý thừa tướng, là người âm hiểm giả dối, giúp Chu Giác làm qua không ít chuyện thiếu đạo đức.

"Ta sở dĩ hỏi tướng quân, là đang nhắc nhở tướng quân." Nam tử xấu xí ngữ điệu khẽ nhếch, "Vài năm nay ta chung quanh chiêu an (*), lao lực thiên tân vạn khổ mới tìm được nhiều thanh niên trai tráng như vậy. Hoàng Thượng còn muốn tổ kiến quân đội mau một chút, Lý tướng quân bên này lại chậm chạp huấn luyện không tốt, nếu là chậm trễ đại sự, ngươi có thể gánh vác trách nhiệm này như thế nào?"

(*) Chiêu an: Dụ dỗ/ thuyết phục/ thu mua.

"Nhiều người thì có ích lợi gì?" Lý Thiết ngữ điệu khó chịu, "Tuy nói nhân số đông, phần lớn là vài kẻ thích ăn lười làm, quan tâm nhất là mỗi tháng khi nào phát bạc, suốt ngày nằm mơ muốn làm đại quan, thường ngày còn muốn nữ nhân bồi. Muốn đem đám ô hợp này huấn luyện thành quân đội hoàn mỹ, dùng để đối kháng vài chục vạn quân Sở, chuyện này sao có thể một sớm một chiều mà đạt thành?"

Tần Thiếu Vũ ở ngoài cửa sổ lắc đầu, cho dù là khởi nghĩa dân gian, cũng là phải chia làm hai loại tình huống : Loạn thế bên trong khởi nghĩa vũ trang, là bất đắc dĩ mà lâm vào, phần lớn là vì triều đình ngu ngốc, cho nên anh hùng mới xuất hiện lớp lớp thế như chẻ tre; Mà hiện giờ thiên hạ hưng thịnh dân chúng an cư, loại thế đạo này còn muốn mưu phản, phần lớn là ham vinh hoa phú quý hậu lộc quan lớn, ăn không hết khổ cũng là dự kiến bên trong. Huống chi căn cứ vào lời lão nhân ở Thượng Thọ đường nói lúc trước, Chu Giác phái người du thuyết nam đinh trai tráng là lúc, phần lớn là lấy vàng bạc ra làm mồi dụ, trong thôn rất nhiều nam tử đều là ôm mục đích một đêm phát tài mới chịu đáp ứng, cũng khó trách sẽ thời thời khắc khắc quan tâm khi nào mới có thể phát bạc.

"Cho dù không có Bắc Tầm thôn cùng những người bên trong tiêu cục này, Hoàng Thượng vẫn như trước có năm vạn đại quân, Lý thừa tướng cần gì phải vẫn bức bách tại hạ." Lý Thiết lại nói, "Nếu có khả năng, ta cũng muốn sớm đem người giao ra một chút, hảo hảo dọn sạch sẽ. Đoàn người Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ đã đến Vô Tuyết môn, vài ngày nữa sẽ tiếp tục đi về phía Bắc, đi ngang qua Nhẫn Đông thành. Bắc Tầm thôn cách nơi này không xa, hơi vô ý một chút bí mật của chúng ta liền có khả năng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó hết thảy mọi chuyện cũng coi như xong."

"Điểm này Lý tướng quân ngược lại là không cần lo lắng." Nam tử âm hiểm cười, "Hoàng thượng hiện tại ngược lại là trông ngóng đoàn người Tần Thiếu Vũ có thể mau đến một chút."

"Vì sao?" Lý Thiết nghe vậy khó hiểu, Tần Thiếu Vũ cũng khẽ nhíu mày.

"Lý tướng quân có còn nhớ, người lúc trước được phái đến Hàn Tùng thành gọi là Chu Bạch hay không?" Nam tử xấu xí hỏi.

"Tất nhiên, tự xưng chính mình là hoa yêu trên núi, người từng cùng Thẩm Thiên Lăng tu luyện." Lý Thiết gật đầu, "Nhưng gần đây không nghe tin tức, như thế nào?"

"Tạm thời ẩn nấp tung tích." Nam tử xấu xí nói, "Kế hoạch tiến hành được một nửa, Vô Tuyết môn lại ở trên đường tra xét chung quanh, bất đắc dĩ đành phải tạm thời trở về bên cạnh hoàng thượng, vài ngày nữa sẽ đến này Nhẫn Đông thành."

Tần Thiếu Vũ cười lạnh, lúc trước vẫn không tra xét được, lần này ngược lại là biết được hoàn toàn không phí chút sức lực nào.

"Đến Nhẫn Đông thành làm gì?" Lý Thiết chấn kinh, "Đừng nói Vô Tuyết môn, hiện tại Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ tất nhiên cũng đang phái người thu thập chung quanh, ngươi còn để hắn đến Nhẫn Đông thành, chẳng phải là càng dễ bại lộ sao?"

"Dựa theo kế hoạch lúc trước, là muốn thừa dịp mượn danh nghĩa Thẩm Thiên Lăng, tại Đông Bắc giúp Hoàng Thượng tạo thế." Nam tử xấu xí nói, "Bất quá hiện tại nếu đoàn người Tần Thiếu Vũ đã đến, vậy liền đổi biện pháp."

"Biện pháp gì?" Lý Thiết hỏi.

Sau đó liền nghe nam tử nói, "Hoàng Thượng nghĩ muốn Thẩm Thiên Lăng."

Một lời vừa nói ra, không chỉ Lý Thiết há to miệng, Tần Thiếu Vũ nháy mắt sắc mặt cũng âm trầm xuống.

"Lý do?" Lý Thiết vạn phần khó hiểu, "Trong chốn giang hồ Thẩm Thiên Lăng là người không dễ động vào nhất, Hoàng Thượng như thế nào --"

"Động không được?" Nam tử xấu xí cắt ngang lời hắn, "Lý tướng quân không khỏi quá mức đề cao hắn."

"Hiện nay bên trong giang hồ có tứ đại môn phái, Thẩm Thiên Lăng là nhi tử trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang, là ngoại tôn môn chủ Tây Nam Đường Môn, nhị đương gia Đoạn Tình cốc ở Tây Bắc cũng từng vì hắn thần hồn điên đảo, tẩu tử lại là đệ đệ Sở hoàng, này cũng thôi đi, mấu chốt nhất chính là, còn có Truy Ảnh Cung a." Lý Thiết liên tục thở dài, "Tần Thiếu Vũ võ công cái thế làm người bạo trắc (tàn bạo sâu xa khó lường), ai nếu là không hiểu ánh mắt chạm Thẩm Thiên Lăng, cùng thống hỏa dược khố chẳng có gì khác nhau? Hoàng Thượng sao lại đột nhiên nổi lên suy nghĩ này."

"Lý tướng quân nói liên miên cằn nhằn này một đống, Hoàng Thượng sao lại không biết?" Xấu xí nam tử khinh thường.

Biết còn muốn xuống tay? Lý Thiết nghĩ đến liền đau đầu.

"Cho nên mới nói Lý tướng quân ánh mắt thiển cận, vác không được gánh nặng." Nam tử hướng dẫn từng bước, "Ta hỏi tướng quân, nếu là không chạm Thẩm Thiên Lăng, tứ đại môn phái giang hồ cùng Truy Ảnh Cung sẽ có khả năng giúp Hoàng Thượng?"

Lý Thiết lắc đầu.

"Nếu không thì là kết liễu." Nam tử cười lạnh, "Cho dù không chạm, các môn phái giang hồ vẫn như trước sẽ cùng hoàng thượng đối địch. Một khi đã như vậy, kia vì sao không đem lá gan phóng lớn một chút? Lần này Thẩm Thiên Lăng là vì giúp Sở quốc làm việc, mới có thể tiến đến Đông Bắc, nếu là ở đây trên đường bị bắt cóc, Sở hoàng cũng có lỗi, đến lúc đó quan hệ giữa triều đình cùng môn phái giang hồ, cũng sẽ vi diệu nhấc lên."

"Kể từ đó, Nhật Nguyệt sơn trang cùng Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bỏ qua cho hoàng thượng, không khỏi quá mức mạo hiểm." Lý Thiết như cũ không tán thành.

"Hoàng Thượng muốn Thẩm Thiên Lăng, cũng không phải muốn lấy tính mạng, mà là muốn lấy hắn làm con tin, để cho võ lâm Trung Nguyên không nhúng tay vào việc của triều đình, chúng ta cũng sẽ tiết kiệm rất nhiều tinh lực." Nam tử nói, "Huống hồ mê huyễn dược đã sắp luyện thành, đến lúc đó chỉ cần cấp trên người Thẩm Thiên Lăng, nói cái gì làm cái gì, hoàn toàn là chúng ta định đoạt."

"Mê huyễn dược?" Lý Thiết có chút chấn kinh.

"Tuy nói tay trói gà không chặt, bất quá Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng dân chúng Sở quốc, lực ảnh hưởng lại không thể khinh thường." Lý Thiết nói, "Nếu là có thể cho chúng ta sở dụng, chỉ có thể nói là nhặt đại tiện nghi."

Lý Thiết lắc đầu, "Ta vẫn là cảm thấy quá mức mạo hiểm, còn thỉnh thừa tướng chuyển lời tới hoàng thượng, cần phải cân nhắc kĩ rồi định đoạt a."

"Hoàng thượng tự có suy tính của hắn, Lý tướng quân vẫn là làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình đi." Nam tử đứng lên, "Sắc trời đã muộn, ta cũng nên trở về.

"Nhưng --" Lý Thiết há miệng còn muốn nói chuyện, nam tử cũng đã bước ra khỏi phòng, đành phải lắc đầu thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn xuất thần.

Tần Thiếu Vũ ánh mắt lạnh như băng, xoay người trở về chỗ ở.

Bên trong phòng như trước tiếng ngáy một mảnh, nghe được cửa phòng mở, A Nguyên nhất thời từ trên giường ngồi dậy, sau khi nhìn thấy là Tần Thiếu Vũ vào cửa, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ngủ." Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên cạnh bàn, trầm giọng ra lệnh cho hắn.

A Nguyên ngoan ngoãn nằm trở lại giường, thuận tiện ở trong lòng nghĩ, đại hiệp giang hồ chính là không giống người thường, cư nhiên mỗi đêm đều có thể ngồi ở bên cạnh bàn ngủ, nếu là đổi là chính mình, đầu không thể ngã về một bên.

Ngày hôm sau rời giường vẫn như trước là luyện quyền, thừa dịp ăn cơm không ai chú ý, Tần Thiếu Vũ đem A Nguyên kéo đến một bên, "Buổi tối theo ta cùng nhau đi."

"Đi?" A Nguyên nghe vậy hưng phấn, "Chém giết đi ra ngoài?"

"Không phải." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Chuồn ra ngoài."

"......" A Nguyên nghe vậy rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ giống như trong lời thuyết thư tiên sinh, uy phong lẫm lẫm một đường đánh ra địch doanh !

Bất quá tuy cùng tưởng tượng không giống, bất quá có thể một lần nữa tự do cũng tốt. A Nguyên một bên ăn màn thầu, một bên nghe Tần Thiếu Vũ nói xong đại khái kế hoạch.

"Nhớ kỹ không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ân !" A Nguyên gật đầu, rất có vài phần khí khái đại hiệp nói, "Ta sẽ không liên lụy ngươi, nếu là bị phát hiện, ngươi liền bỏ lại ta, ta tự mình chạy."

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, đứng lên trở về bên cạnh bàn.

Một ngày thời gian liền qua rất nhanh, lúc nửa đêm, Tần Thiếu Vũ quả nhiên liền mang theo A Nguyên, từ đại tạp viện đồng thời chuồn ra ngoài, quen thuộc đến chỗ bức tường phía sau hậu viện.

A Nguyên sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng phi thường khẩn trương, phần lớn lại là kinh ngạc -- Mới vừa rồi khi hai người một đường chạy qua, cũng gặp được không ít hộ viện tuần tra, vài lần đều suýt nữa đụng vào, Tần Thiếu Vũ cũng có thể trước tiên mang hắn né tránh, hồi hồi đều là có kinh vô hiểm, quả thực không thể kích thích hơn được nữa.

"Đi !" Tần Thiếu Vũ nắm thắt lưng hắn, thả người liền nhảy lên đầu tường, lại không có sốt ruột đi xuống, mà là ở trên tường tạo ra vài dấu vết, làm ra bộ dáng cố sức bò leo, mới mang theo A Nguyên nhảy xuống tường viện, một đường chạy về phía thành Bắc.

Bầu trời đầy sao, chiếu xuống trên mặt tuyết đọng phát ra càng trắng bệch, hai người ở trên tuyết đạp ra hai hàng dấu chân. A Nguyên sốt ruột nói, "Khang phủ không phải ở hướng này."

"Tạm thời không trở về Khang phủ." Tần Thiếu Vũ nói, "Đến núi hoang thành Bắc trước."

"Còn muốn đến chỗ đó?" A Nguyên trong lòng có bóng ma, vừa nghe trong lòng liền sợ hãi.

"Sợ?" Tần Thiếu Vũ cười.

"...... Tất nhiên không sợ !" A Nguyên ưỡn ngực cho mình thêm can đảm, nghĩ nghĩ lại than thở, "Ta muốn gặp Lục ca."

"Yên tâm đi, hừng đông liền mang ngươi trở về." Tần Thiếu Vũ tiếp tục cùng hắn gian nan bước trên tuyết. Sau khi được một lúc, A Nguyên giật mình nói, "Ngươi là vì muốn lưu lại dấu chân trên tuyết, khiến cho Lý Thiết tưởng rằng chúng ta đến núi hoang thành Bắc, miễn tìm lão gia gây phiền toái?"

"Hiện tại mới phản ứng kịp?" Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Hơi ngốc."

A Nguyên bị đả kích, ỉu xìu ngậm miệng.

Tần Thiếu Vũ cũng không nhiều lời nữa. Kỳ thật không muốn tìm phiền toái cho Khang Đại Phúc chỉ là một trong những nguyên nhân, trọng yếu hơn là muốn đoàn người Lý Thiết cho rằng chính mình cùng A Nguyên hoảng sợ không biết đường xông vào thâm sơn, đã bỏ mệnh -- Lúc trước vì chiêu hàng, đối phương từng lộ ra không ít bí mật, lần này nếu là phát hiện hai người bọn hắn chạy, tất nhiên sẽ cho rằng hành tích bại lộ, nói không chừng còn có khả năng bỏ lại hết thảy mà lẩn trốn. Mà chỉ có khiến đối phương nhận định chính mình đã vĩnh viễn câm miệng, kế hoạch mới có khả năng tiếp tục tiến hành.

Chung quy trên đời này có thể để cho người thả lỏng tâm, thì chỉ có thể là người chết.

Thuận Phong tiêu cục cách sơn đàn không tính xa, Tần Thiếu Vũ mang theo A Nguyên ở trong núi đi một lúc, lại tạo ra hiện trường ngã nhào xuống vách núi, xong xuôi mới nắm đai lưng hắn, dùng khinh công một đường trở về Khang phủ.

Sắc trời đã bắt đầu sáng lên. Thẩm Thiên Lăng đang trong phòng ngủ gật, sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, còn chưa kịp mở to mắt, trên môi liền bị người hạ xuống một nụ hôn.

Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ đang nhìn chính mình cười, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút không phản ứng kịp.

"Tiểu ngốc tử." Tần Thiếu Vũ xoa bóp khuôn mặt hắn, "Không nhận ra."

"Ngươi sao lại trở lại nhanh như vậy !" Thẩm Thiên Lăng cuối cùng hồi thần, nhào qua gắt gao ôm cổ hắn.

"Nhớ ngươi." Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi dậy, thuận thế nhéo nhéo bụng, "Kiểm tra một chút có gầy hay không."

"Không cần nháo." Thẩm Thiên Lăng đánh rớt tay hắn, "Sự tình thế nào?"

"Tướng công ngươi tự thân xuất mã, tất nhiên không thành vấn đề." Tần Thiếu Vũ nói, "Chu Giác muốn động vào ngươi."

"Ta? !" Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, chuyện đó cùng ta có quan hệ gì, chẳng lẽ toàn bộ hành trình đánh tương du không đúng, thật sự là phi thường nằm cũng trúng đạn

"Không sai, ngươi." Tần Thiếu Vũ nói, "Vốn dĩ không muốn nói, sợ ngươi sẽ lo lắng, bất quá cũng coi như không phải chuyện lớn gì, không cần thiết phải gạt ngươi."

"Hắn muốn ta làm cái gì?" Thẩm Thiên Lăng 囧囧, phi thường không nghĩ ra.

"Bởi vì trên dưới Sở quốc, sở hữu dân chúng đều thích ngươi." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi nói một câu, mạnh hơn người của hắn thao thao bất tuyệt nói một ngày. Nếu là muốn tạo thanh thế, ngươi là sự chọn lựa tốt nhất."

Thẩm Thiên Lăng có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là uy lực của tiểu thoại bản.

"Người lúc trước giả mạo cùng ngươi tu luyện kia, cũng là do Chu Giác âm thầm chỉ đạo." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta lúc trước phỏng chừng đoán không sai, hắn thật sự là muốn thông qua làm việc thiện trước, khiến dân chúng sinh ra tín nhiệm đối với hắn, sau đó sẽ giúp Chu Giác làm việc."

"Vậy vì sao người này phải mai danh ẩn tích?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, mục đích rõ ràng còn chưa đạt được.

Tần Thiếu Vũ nói, "Bởi vì Vô Tuyết môn bắt đầu nhúng tay điều tra, cho nên Chu Giác không thể không bỏ dở kế hoạch."

Thẩm Thiên Lăng:......

Vô Tuyết môn a.

"Được rồi, chúng ta không đề cập tới vấn đề này nữa." Tần Thiếu Vũ rất thức thời, "Ngươi ngủ thêm một lúc nữa, ta đi tìm Thiên Phong thương lượng bước kế hoạch tiếp theo."

"Ta không ngủ." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lấy cỏ khô trên đầu vai xuống, "Ngươi đến cùng đại ca nghị sự, ta tìm người nấu chút nước ấm, để ngươi tắm rửa."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay xoa bóp khuôn mặt hắn.

Thật sự là ngoan đến khiến người yêu thương.

Thẩm Thiên Phong đang ở cách vách, tất nhiên có thể nghe được động tĩnh của hắn tiến viện. Vốn dĩ muốn đứng dậy đi tìm, kết quả lại bị Diệp Cẩn giữ chặt.

"Thiếu Vũ trở về." Thẩm Thiên Phong nói, "Ta đến xem thử."

"Gấp cái gì." Diệp Cẩn nhíu mày, "Năm ngày không gặp mặt, người đầu tiên hắn muốn gặp tất nhiên là Lăng nhi." Nói không chừng hai người còn đang hôn nhau, ngươi muốn xông vào, không chừng sẽ bị đánh chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Phong:......

Diệp Cẩn sắc bén nói, "Không hiểu ánh mắt."

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Ta là muốn nhanh chóng cùng hắn nói chuyện chính sự."

"Cho nên mới nói ngươi không thú vị." Diệp Cẩn bọc chăn lăn đến góc tường, chính sự chính sự chính sự, sao ngươi không ôm chính sự vui vẻ sống qua ngày luôn đi.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đành phải tựa vào bên cạnh hắn chờ.

Một lát sau, Tần Thiếu Vũ quả nhiên liền đến cách vách, Diệp Cẩn khoanh chân ngồi ở trên giường nói, "Ta lúc trước còn cùng Lăng nhi nói ngươi ít nhất mười ngày sẽ trở về, hiện tại xem ra còn sớm hơn, vừa vặn năm ngày."

"Sự tình xong xuôi, tất nhiên phải mau chóng trở về." Tần Thiếu Vũ đưa tay châm trà, "Chẳng lẽ còn phải lưu lại tiêu cục đón năm mới."

"Như thế nào?" Thẩm Thiên Phong ngồi đối diện hắn.

Tần Thiếu Vũ đem sự tình nói lại một lần cho hắn, lại nói, "A Nguyên đang ở cách vách, sau hừng đông ngươi gọi Khang lão bản đến đây, để hắn trước cùng Khang Lục gặp nhau, cho bọn hắn ở ám thất vài ngày đi."

"Cứ như vậy mà chạy về, có thể khiến đoàn người khiến Lý Thiết nổi lên nghi ngờ hay không?" Diệp Cẩn nhíu mày, "Cho dù là ngươi tạo ra dấu vết ngã nhào xuống vách núi, nhưng mưu phản không phải việc nhỏ, theo lý mà nói chỉ cần có bất cứ một chi tiết nào có sai lầm, hẳn là phải tạm thời bỏ dở kế hoạch mới đúng."

"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Căn cứ theo phán đoán của ta, Chu Giác đã bắt đầu tạo áp lực đối với Thuận Phong tiêu cục, hiển nhiên đối quân đội Lý Thiết cực kỳ coi trọng. Dưới loại tình huống này, trừ phi Lý Thiết muốn tự tìm phiền toái, bằng không tất nhiên là nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện."

"Ngươi xác định?" Diệp Cẩn vẫn là có chút không yên tâm.

"Ai cũng có bản năng biết tránh hung tìm cát, nhất là người rất sợ chết, liền sẽ đem chính mình bảo vệ so với những chuyện khác trọng yếu hơn." Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc này nếu hắn hướng Chu Giác vạch trần bởi vì kế hoạch của mình không chu toàn, dẫn đến hai người bỏ trốn, nói không chừng sẽ dẫn tới họa sát thân; Mà nếu là giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, có lẽ Khang Lục cùng A Nguyên thật sự đã chết, vậy hắn cũng liền an toàn. Hai loại hậu quả tương đối, ta đánh cược rằng Lý Thiết tất nhiên sẽ đem chuyện này giấu đi."

"Kỳ thật nếu muốn ổn thỏa nhất, mặc kệ suy luận thế nào, ngươi cũng phải tiếp tục lưu lại Thuận Phong tiêu cục, chờ bọn hắn tiến hành bước kế hoạch tiếp theo." Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai của hắn, "Bất quá dựa theo tính cách của ngươi, cũng chỉ có thể như thế."

"Trời cũng sáng, đi gọi Khang thúc đến đây đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Có chuyện còn cần hắn hỗ trợ, nếu là diễn tốt, Lý Thiết cho dù là không tin cũng khó."

Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi dịch dung liền xoay người ra cửa, đem Khang Đại Phúc gọi tiến vào. Vài người nói chuyện chính là một canh giờ, sau khi chính sự thương nghị xong, Khang Đại Phúc lại mở cửa ám thất ra, để cho A Nguyên cũng bước vào tạm thời tránh vài ngày. Hai huynh đệ tách ra đã vài ngày, lần này có thể gặp lại, tất nhiên đều là cao hứng vạn phần, cũng không cảm thấy ở dưới đất có gì không tốt, đối đoàn người Tần Thiếu Vũ càng phi thường cảm kích, thậm chí từ đó về sau, mỗi lần đến ngày lễ tết, đều sẽ nhờ người mang một ít sơn trân Đông Bắc đưa đến Truy Ảnh Cung, một đưa liền là vài thập niên.

Đương nhiên chuyện đó đều là nói sau tạm thời không đề cập tới, lại nói lần này Khang Đại Phúc sau khi nghe kế hoạch của mọi người xong, liên tục gật đầu nói được, trở về thư phòng liền gọi hỏa kế tâm phúc làm chuẩn bị -- Lúc trước hắn tại Nhật Nguyệt sơn trang là lúc, liền thập phần muốn đến giang hồ xông xáo một phen, đáng tiếc chỉ là đầu bếp, ngoại trừ chiên xào phanh tạc tu vi võ học cũng không có bao nhiêu, cũng chỉ có thể đem tâm nguyện áp chế xuống. Nay thật vất vả mới có được cơ hội trừ gian diệt ác, chỉ cảm thấy giấc mộng hiệp nghĩa không bao lâu sẽ bị tỉnh lại, tất nhiên là so với ai khác đều phải tích cực hơn.

Mà khi mọi người vội vàng bận rộn là lúc, Tần Thiếu Vũ lại là thư thư phục phục ngâm mình trong nước ấm, cũng không muốn nhúc nhích một chút, thật giống như là một viên ngoại.

"Mặt có chút hồng." Thẩm Thiên Lăng ghé sát vào nhìn nhìn, "Hẳn là mặt nạ dán lâu lắm, ngứa hay không?"

"Giúp ta liếm một chút." Tần cung chủ bảo trì nhất quán tác phong vô sỉ, thập phần không để quần chúng nhân dân thất vọng.

"Cái gì a, ta đang nói chính sự." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bỏ lại khăn mặt đứng lên, "Ta đi hỏi Diệp đại ca xin chút thuốc mỡ."

"Không cần." Tần Thiếu Vũ lôi kéo hắn trở về băng ghế, "Qua một lúc là tốt."

"Về sau không cần lại làm loại chuyện này." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn sát bả vai, "Giang hồ nhiều người như vậy, trong triều đình cũng có nhiều người như vậy, dựa vào cái gì nhiều lần xảy ra chuyện đều tìm ngươi cùng đại ca." Cũng không phải không có người khác, thật sự là phi thường phiền.

"Đau lòng?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Tất nhiên là đau lòng a ! Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ hắn, "Xoay qua, giúp ngươi kì lưng."

"Trước cười một cái." Tần Thiếu Vũ xoa bóp cằm hắn, "Nhìn như vậy, trong lòng ta không thoải mái."

Thẩm Thiên Lăng nhe răng thoáng cười một cái.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, "Này tính cười cái gì."

"Mất hứng, tất nhiên cười không nổi." Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giúp hắn lau người, "Lúc trước giải quyết Ma Giáo, lại giúp Hoàng Thượng bình định loạn ở Tây Bắc, ta cho rằng thiên hạ liền thái bình." Ai biết lại trên đường chạy ra một tên Chu Giác, quả thực khiến người chán ghét.

Cả ngày trốn ở Tuyết Sơn còn muốn làm hoàng thượng, đầu nhất định là có bệnh.

"Thiên hạ vĩnh viễn cũng không có khả năng triệt để thái bình." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Như bây giờ đã không tệ, cũng là một vài kẻ tiểu lâu la, ngươi coi như là tới Đông Bắc giải sầu."

"Cái này gọi là giải sầu cái gì." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lau mặt, chịu tội còn ngại không nhiều.

"Lại đợi vài ngày, sự tình cũng mau chóng giải quyết." Tần Thiếu Vũ nói, "Người giả mạo được Chu Giác sai khiến kia gọi là Chu Bạch, hắn vài ngày nữa sẽ đến Nhẫn Đông thành."

"Sau đó thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Còn nhớ ngươi gọi là gì hay không?" Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn.

"Ta?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Danh tự?" Cái này thì có vấn đề gì.

"Không phải danh tự, là ngoại hiệu." Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn một chút, nhất định phải nói sao, giống như rất xuẩn.

"Ân?" Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng đành phải nói, "Hô phong hoán vũ." Ném chết người.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, "Không sai, chúng ta lần này liền đi hô phong hoán vũ."

"Nhưng là ta sẽ không." Thẩm Thiên Lăng 囧 囧.

"Ai nói, Lăng nhi cái gì cũng sẽ." Tần Thiếu Vũ rất là nghiêm túc.

Thẩm tiểu thụ thử độ ấm trên trán nam nhân của mình.

"Hôn một cái." Tần Thiếu Vũ nghiêng mặt qua, "Sau đó liền nói cho ngươi nghe kế hoạch."

"Chỉ hôn một cái?" Thẩm Thiên Lăng tràn ngập hoài nghi, lúc trước đều là ít nhất năm cái mới bằng lòng nói, một chút cũng không phù hợp phong cách nam nhân của mình

"Tất nhiên không phải." Tần Thiếu Vũ quả nhiên nói, "Hôn một cái chỉ là lời dẫn."

Liền biết a, dẫn cái đầu ngươi, cũng không phải đang uống thuốc ! Thẩm tiểu thụ giận dữ múc một gáo nước tưới lên đầu hắn, "Nghiêm túc một chút !"

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, "Phu nhân hảo hung."

"Không sai." Thẩm Thiên Lăng nhéo hai má hắn, "Mau nói nhanh lên !"

Thật sự là phi thường phi thường khí phách.

Nếu là ám vệ nhìn thấy, nhất định sẽ rơi xuống nhiệt lệ.

Continue Reading

You'll Also Like

291K 20.6K 74
Tác phẩm: Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao?! Tác giả: Tửu Tiểu Quỹ Thể loại: Bách hợp, cổ đại, xuyên không, hài hước, hư cấu, quyền mưu, l...
123K 8.5K 24
Edit: Cáo Beta: Group Thú Quản lý: Chó Design: Rồng và Đào Thể loại: đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, võng du toàn tức, ngọt hài, ngụy cưới t...
42.4K 2.6K 12
Tên gốc: 天鹅肉[ABO] Tác giả: Hàn Thục Editor: Mạn Già La Tình trạng: Hoàn (12 chương) Nguồn: DuFengYu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm...
102K 6.6K 107
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...