[EDIT | H VĂN] Vùng Cấm - Mãn...

By ninhnhien

204K 5.1K 626

Tên Hán Việt: Cấm Khu Tác giả: Mãn Hà Tinh Editor: Ninh Nhiên Convert: Vespertine Bìa: Cielo.CTtl | Cielo's H... More

Văn Án
Chương 1: Mèo con
Chương 2: Chuột Hà Lan
Chương 3: Bé Ngoan (Bảo Bối)
Chương 4: Mắt Kính Gọng Vàng
Chương 5: Tinh Dịch
Chương 6: Há Miệng
Chương 7: Cô Bé Lọ Lem
THÔNG BÁO NHỎ!
Chương 8: Lau Mũi
Chương 9: Khoác Tay
Chương 10: Hiến Tế Sơn Dương
Chương 11: Ti Tiện
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG
Chương 13: Phật Như Lai
Chương 14: Thiếu Nữ
Chương 15: Dạy Tôi Làm Thế Nào Để Không Nhớ Cô Ấy
Chương 16: Khiêu Vũ
Chương 17: Đầu Gối
Chương 18: May I
Chương 19: Kiềm Chế
Chương 20: Over The Rainbow
Chương 21: Dâng Hiến
Chương 22: Giải Ngứa
Chương 23: Làm Bẩn
Chương 24: Bà Chúa Tuyết Và Chú Lính Chì
Chương 25: Anh Cả
Chương 26: Tiến Lùi
Chương 27: Khoảng cách
Chương 28: Lụa Nóng
Chương 29: Thủy Triều Nóng Bỏng
Chương 30: Nói Ra
Chương 31: Ve Kêu
Chương 32: Anh Hai
Chương 33: Bọ Cánh Cứng
Chương 34: Ám Ngữ
Chương 35: Khiêu Vũ
Chương 36: Thất Tịch
[PASS] Chương 37: Quả Táo Đường
Chương 38: Cảm Giác An Toàn
Chương 39: Muốn
[PASS] Chương 40: Ngũ Cảm
[PASS] Chương 41: Dây Dưa
Chương 42: Trùy Tâm Khấp Huyết
Chương 43: Thổ Lộ Tình Cảm
Chương 44: Hoa Hảo Nguyện Viên
Chương 45: Mê Hoặc
[PASS] Chương 46: Cầm Tù
[PASS] Chương 47: Lạc Vũ
Chương 48: Sự Việc
Chương 49: Hối Tiếc
Chương 50: Đậu Đỏ
[PASS] Chương 51: Tuyết Đêm
[PASS] Chương 52: nguyện sống một mình

Chương 12: Đặc Quyền

2.8K 118 13
By ninhnhien

Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Liin chưa đủ tuổi (~ ̄▽ ̄)~
___🐳___

Đợi lúc Giang Nhẫm Nam ra ngoài thì vệt ửng hồng trên mặt đã tiêu tan, chỉ có vành tai là còn sót lại dấu vết nho nhỏ.

Lúc này nữ thợ may cầm vải đi tới, Giang Nhẫm Nam uyển chuyển từ chối nói không cần nữa, định ra phía trước chọn kiểu dáng khác, rồi cầm theo túi xách nhỏ vội vàng đi tìm anh cả.

Giang Khánh Chi đang ở ngoài hành lang hút thuốc.

Anh hút vào một ngụm thật sâu, sau đó theo xoang mũi phun ra ngoài, bàn tay kia một khắc trước vẫn còn vuốt ve thân thể Giang Nhẫm Nam, lúc này lại đang cầm thuốc, nhẹ nhàng búng tro xuống giữa không trung, khói trắng mù mịt khiến cho khuôn mặt của anh trở nên mờ ảo không rõ ràng.

Giang Nhẫm Nam lặng lẽ đi đến phía sau anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của anh, lướt qua đốt ngón tay, hơi hơi đan vào khe hở ngón tay, đoạt lấy thuốc lá đang tỏa sương trắng rồi dập tắt.

"Tịch thu."

Đây là đặc quyền mà chỉ riêng cô bé Giang gia mới có.

Có thể đoạt thuốc lá từ trong tay Giang Khánh Chi, chỉ có duy nhất bé ngoan của Giang gia, những người khác đều không được, em trai ruột cũng không dám.

Giang Khánh Chi không so đo với cô, hỏi: "Xong rồi sao?"

Giang Nhẫm Nam cậy sủng mà kiêu, được một tấc lại muốn tiến một thước cò kè mặc cả.

"Vâng, chọn xong rồi, chờ sau khi sườn xám may xong, anh cả đưa em cùng đi tham gia tiệc tối có được không?"

Ánh mắt cô long lanh mang theo vài phần khẩn cầu, càng giống với mèo con bị mắc mưa.

Giang Khánh Chi nhìn sang, vỗ vỗ đầu cô: "Ngoan một chút sẽ mang em đi." Sau đó liền mặc kệ chú khỉ con này, dẫn đầu đi về phía chiếc xe.

Giang Nhẫm Nam vội vàng đuổi theo, lại khoác lấy cánh tay của anh, bây giờ vẫn còn đang bên ngoài, theo lý thì hẳn là nên khoác tay cho đúng lễ nghi.

Bé ngoan của Giang gia cũng không phải là một cô gái không hiểu lễ nghi như vậy.

"Chủ nhật, ngày 27 tháng 4, trời trong.

Mùa đông nên ôm nhau, giống hai con gấu, sưởi ấm qua mùa đông.

Mùa xuân nên tay nắm tay, đi đạp thanh*, từ trên sườn núi lăn xuống.

Mùa hè nên chia sẻ một thanh đá lạnh, khiến miệng đông lạnh đến đỏ bừng.

Mùa thu nên đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, vòng ở trên cổ.

Sau đó hôn anh."

(*)Từ "đạp" trong tiếng Hán vừa có nghĩa là giẫm, vừa có nghĩa là du ngoạn. Từ "thanh" có nghĩa là cỏ, cũng còn được hiểu như thanh khiết, mát mẻ, trong lành. Như vậy "Đạp thanh" có thể hiểu như là ngày mà mọi người, đặc biệt là các đôi trai gái thưởng ngoạn mùa xuân, và hành động này hay thể hiện bằng việc đạp lên cỏ để mong được may mắn và hạnh phúc. (Baidu)

Đêm đã khuya, đèn bàn pha lê khắc hoa màu sắc rực rỡ trên bàn vẫn chưa tắt, tỏa ra ánh sáng hài hòa ấm áp, sổ nhật ký trên bàn vẫn còn mở ra, chủ nhân cũng đã ngủ rồi.

Giang Khánh Chi trước khi ngủ có đi ngang qua trước cửa phòng Giang Nhẫm Nam, nhìn thấy ánh đèn xuyên qua khe cửa hé mở hắt ra ngoài, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Giang Nhẫm Nam đang ghé vào trên bàn ngủ ngon lành, anh mở cửa đi vào trong, nhẹ nhàng bế cô lên.

Thật sự là một chút cũng không nghe lời.

Ban đêm có chút lạnh, vốn dĩ cảm mạo vẫn chưa khỏi hẳn mà còn dám mặc mỗi váy ngủ rồi chợp mắt.

Nhưng bây giờ không phải là lúc mắng người, cho nên anh chỉ cẩn thận đặt cô xuống mép giường, xốc nhẹ chăn bông mềm mại lên, đem cô bé trong lòng ngực thả vào trong, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, không để lộ ra bên ngoài một chút gì.

Làm xong hết thảy mới ngồi xuống mép giường, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khẩy vài sợi tóc tản ra trên má cô, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát rồi mới đứng dậy.

Nhật ký trên bàn còn đang mở, anh đương nhiên cũng nhìn thấy.

Tâm tư đơn giản như vậy, trên mặt cũng không giấu được, còn muốn viết nhật ký.

Giang Khánh Chi nhẹ nhàng thở dài một hơi, khép sổ nhật ký lại, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Vào bữa sáng ngày thứ hai, Giang Nhẫm Nam lắp bắp ngồi xuống bên cạnh Giang Khánh Chi.

Nhìn như là đang chuyên tâm uống sữa bò, nhưng mà khóe mắt lại không ngừng lặng lẽ nhìn lén anh cả, ở trên môi lưu lại một vòng râu bạc cũng không biết.

Giang Khánh Chi lù lù bất động, chuyên tâm dùng bữa sáng, ăn cực kỳ nhanh, hoàn toàn không màng đến ánh mắt giống như con mèo nhỏ ở bên cạnh.

Mắt thấy anh cả sắp ăn xong rời bàn, Giang Nhẫm Nam có chút sốt ruột, kêu: "Anh cả...."

Giang Khánh Chi rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cô, chờ câu sau.

Giang Nhẫm Nam bắt đầu cảm thấy xấu hổ, Giang Khánh Chi hiếm khi kiên nhẫn, cứ ngồi lẳng lặng như vậy, nhìn cô sắp vặn vẹo thành cái bánh quai chèo.

"Anh cả, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Giang Khánh Chi nhướng một bên mày, chính cô chủ động ngăn anh lại, giờ lại nói là anh có cái gì muốn hỏi cô không?

"Không có, anh đi đây, đừng có đi học trễ."

Nói xong liền đứng dậy, thật sự vòng qua Giang Nhẫm Nam rời đi, Giang Nhẫm Nam vội vàng duỗi tay, hoảng loạn bắt lấy ngón út của anh, cũng không buông ra, gấp gáp đặt câu hỏi: "Anh cả, mấy ngày nữa là sẽ tới vũ hội, em cũng muốn đi nha, ngày hôm qua anh đã đồng ý với bé rồi."

Giang Khánh Chi nhìn sự phản công này, cô nhóc đổi trắng thay đen, rõ ràng là nói phải ngoan một chút mới đưa cô đi, vẫn còn chưa biểu hiện cho tốt, bây giờ mới là ngày thứ hai mà đã không nhịn được bắt đầu thảo luận đến phúc lợi rồi.

Anh muốn gập tay lại gõ trán cô một cái, nhưng ngón út đã bị cô nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay nho nhỏ, một chút sức lực như vậy mà lại giống như nặng ngàn cân, khiến anh khó mà nhẫn tâm rút ra, cho nên chỉ nói ngoài miệng với cô.

"Anh chỉ đồng ý là chờ sau khi sườn xám may xong, nếu em ngoan một chút thì sẽ mang em đi."

Giang Nhẫm Nam bĩu môi, ủy ủy khuất khuất buông lỏng đầu ngón tay ra, oán giận nói: "Anh cả khi dễ người ta!" Sau đó đứng lên muốn chạy ra bên ngoài.

Giang Khánh Chi từ phía sau nhẹ nhàng bắt được tết tóc bánh quai chèo của cô, nhanh tay đem bé hư không nghe lời này ấn trở về ghế dựa, vây lại tại chỗ, thong thả ung dung nói: "Vì sao lại không nghe lời như vậy, ăn bữa sáng xong thì ngoan ngoãn đi học đi."

Giang Nhẫm Nam túm tết tóc bánh quai chèo của mình, căn bản không có cách nào đánh lại sức lực của anh, chỉ có thể mềm yếu nài nỉ van xin: "Anh cả, em sẽ ngoan ngoãn ăn bữa sáng, bảo đảm tháng này sẽ không bao giờ ngủ nướng cũng không về muộn, anh đồng ý đưa em theo nha, em muốn đi mà."

Tháng này rõ ràng đã là ngày 28, vẫn còn trong tháng tư, cô bàn tính thật đáng đánh.

Giang Khánh Chi cười như không cười liếc cô, Giang Nhẫm Nam có hơi chột dạ cúi đầu, để lộ ra một cái xoáy tóc nhỏ xíu trên đỉnh đầu.

Anh buông tay ra khiến bím tóc rơi xuống, quay sang cầm lấy áo khoác trên lưng ghế muốn ra ngoài, Giang Nhẫm Nam gấp đến độ nhanh chóng xoay người lại, nửa quỳ ở trên ghế, đôi mắt trừng thật lớn, toàn tâm toàn ý nhìn anh, một hai phải chờ được đáp án.

Người đã từng cùng anh hợp tác qua đều biết, Giang Khánh Chi sẽ không chịu để người ta ức hiếp, một khi quyết định sẽ tuyệt đối không nhượng bộ và vãn hồi.

"Không về muộn sẽ đưa em đi." Cuối cùng cũng không có biện pháp với cô.

Giang Nhẫm Nam lập tức mỉm cười đến khóe mắt cong cong, nhanh nhẹn nhảy từ trên ghế dựa xuống muốn rời đi, bị Giang Khánh Chi sớm đã dự đoán được bắt lấy.

"Dơ muốn chết."

Anh một bên giáo huấn, một bên vươn tay, dùng ngón cái lau một vòng vết sữa bên môi cô.

Giang Nhẫm Nam được nhận lời, liền thành thật chịu đựng, vô cùng cao hứng đi đến trường học.

Continue Reading

You'll Also Like

124K 7.1K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
109K 7.2K 107
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
675K 39.3K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
53.4K 810 16
Truyện về 1 sinh viên năm 3 vô tình bị đàn em chung nhà phát hiện ra tài khoản bí mật.