[EDIT | H VĂN] Vùng Cấm - Mãn...

By ninhnhien

204K 5.1K 626

Tên Hán Việt: Cấm Khu Tác giả: Mãn Hà Tinh Editor: Ninh Nhiên Convert: Vespertine Bìa: Cielo.CTtl | Cielo's H... More

Văn Án
Chương 2: Chuột Hà Lan
Chương 3: Bé Ngoan (Bảo Bối)
Chương 4: Mắt Kính Gọng Vàng
Chương 5: Tinh Dịch
Chương 6: Há Miệng
Chương 7: Cô Bé Lọ Lem
THÔNG BÁO NHỎ!
Chương 8: Lau Mũi
Chương 9: Khoác Tay
Chương 10: Hiến Tế Sơn Dương
Chương 11: Ti Tiện
Chương 12: Đặc Quyền
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG
Chương 13: Phật Như Lai
Chương 14: Thiếu Nữ
Chương 15: Dạy Tôi Làm Thế Nào Để Không Nhớ Cô Ấy
Chương 16: Khiêu Vũ
Chương 17: Đầu Gối
Chương 18: May I
Chương 19: Kiềm Chế
Chương 20: Over The Rainbow
Chương 21: Dâng Hiến
Chương 22: Giải Ngứa
Chương 23: Làm Bẩn
Chương 24: Bà Chúa Tuyết Và Chú Lính Chì
Chương 25: Anh Cả
Chương 26: Tiến Lùi
Chương 27: Khoảng cách
Chương 28: Lụa Nóng
Chương 29: Thủy Triều Nóng Bỏng
Chương 30: Nói Ra
Chương 31: Ve Kêu
Chương 32: Anh Hai
Chương 33: Bọ Cánh Cứng
Chương 34: Ám Ngữ
Chương 35: Khiêu Vũ
Chương 36: Thất Tịch
[PASS] Chương 37: Quả Táo Đường
Chương 38: Cảm Giác An Toàn
Chương 39: Muốn
[PASS] Chương 40: Ngũ Cảm
[PASS] Chương 41: Dây Dưa
Chương 42: Trùy Tâm Khấp Huyết
Chương 43: Thổ Lộ Tình Cảm
Chương 44: Hoa Hảo Nguyện Viên
Chương 45: Mê Hoặc
[PASS] Chương 46: Cầm Tù
[PASS] Chương 47: Lạc Vũ
Chương 48: Sự Việc
Chương 49: Hối Tiếc
Chương 50: Đậu Đỏ
[PASS] Chương 51: Tuyết Đêm
[PASS] Chương 52: nguyện sống một mình

Chương 1: Mèo con

11.3K 221 16
By ninhnhien

Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Liin chưa đủ tuổi (~ ̄▽ ̄)~
___🐳___

Sắc trời tối dần, ngọn đèn huỳnh quang trên phố Đăng Đạt vào đúng sáu giờ liền bật sáng, chiếu rọi lên những hạt mưa lất phất đang rơi tí tách ngoài trời. Hoa tử la lan [1] ở cuối hẻm nở rộ rực rỡ, còn có thêm một khóm cây thanh đằng [2] lớn, nhốn nháo chen chúc nhau bám vào trên tường, giữa lúc cơn mưa phùn kéo dài miễn cưỡng tạo thành một nơi nhỏ để trú lại.

Dưới khóm cây thanh đằng, một bàn tay trắng mịn vươn ra, đón lấy hạt mưa từ đầu lá rơi xuống, cánh tay ngọc ngà ở trong con hẻm tối tăm như đang mơ hồ phát ra ánh sáng nhạt. Giang Nhẫm Nam dựa vào trên tường, lắng nghe bài 《 nhớ về tuổi thơ 》 đang phát ra từ chiếc máy hát của căn nhà cách vách —— "Nhớ lại thời thơ ấu, ở nhà chơi đùa, quang cảnh tựa như ngày hôm qua". [3]

Cô vô cùng buồn chán đá vào hòn đá nhỏ, chiếc vớ trắng tinh bao lấy đôi chân, trên chân mang một đôi giày mary janes, quai giày buộc ngang mắt cá chân mảnh khảnh, trên giày vốn dĩ có thêm một chiếc nơ con bướm, nhưng đã bị cô lén lấy kéo cắt đứt, cô không thích kiểu dáng ngây thơ như vậy.

Váy bông dài theo động tác của cô đung đưa qua lại trên đầu gối, bên trên mặc một chiếc áo khoác vải sợi tre màu lam, cổ tay áo phồng lên, đính thêm ba viên ngọc trai to tròn bằng hạt gạo để làm nút tay áo.

Hai bím tóc dày đen nhánh đáp ở trên ngực, mô đen của các cô gái thời nay đều lưu hành kiểu tóc uốn xoắn nước, nếu các cô bé học sinh không có nhiều tiền để đi đến cửa tiệm uốn tóc, thì cũng thích mua cặp uốn tóc về rồi tự mình uốn, chỉ có Giang Nhẫm Nam vẫn thành thật giữ nguyên kiểu tóc thẳng như trước, cùng lắm là khi còn bé búi tóc hai bên và hiện tại thì biến thành bện tóc đuôi sam.

Bím tóc của cô được buộc rất gọn gàng, trên trán liền lộ ra một loạt tóc con mảnh như lông tơ, làm tăng thêm ba phần trẻ con trên nét mặt của cô. Trán của Giang Nhẫm Nam no đủ, lông mày thanh thoát, một đôi mắt hạnh trong veo tròn xoe như em bé, làm tôn thêm mấy phần ngây thơ. Đồng tử bẩm sinh đã có màu hổ phách nhàn nhạt nổi bật, môi anh đào nhỏ nhắn, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, ở trong bóng đêm nhá nhem lộ ra vẻ đặc biệt đáng thương.

Một luồng sáng từ xa xa mạnh mẽ chiếu đến, Giang Nhẫm Nam hơi híp mắt nhìn qua, một chiếc xe Plymouth [4] đang lẳng lặng chạy đến, ngừng ở trước người cô, không hề bắn lên một chút bọt nước nào.

Giang Nhẫm Nam đi đến cửa xe ở ghế phó lái, thử kéo hai cái nhưng lại không mở được, lúc này mới đi sang mở cửa ghế sau, quả nhiên, lần này không hề có trở ngại, cô dùng tay vén làn váy, cẩn thận ngồi xuống.

Giang Nhẫm Nam không dám ngồi vững, chỉ nhẹ nhàng ngồi mớm một phần ba ghế da, hai đầu gối nhỏ trắng trẻo mơ hồ dựa sát, cô vén mép váy lại thật gọn, rồi mới lặng lẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

"Anh cả" cô nhẹ giọng gọi, giọng nói nhút nhát sợ sệt giống như tiếng kêu của con mèo Ba Tư đang nuôi trong nhà, lộ ra dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Người nọ không có lập tức trả lời cô, chỉ nhàn nhàn lật tờ báo sang trang mới, nhìn lướt qua kim đồng hồ trên cổ tay, không nói gì.

Cô biết đây là do bản thân trở về quá muộn, một cô gái ngoan ngoãn, lúc này hẳn là nên thành thật nhận sai, cô cũng đã làm như vậy, đáng tiếc mới vừa nói xin lỗi xong, liền nhịn không được cãi lại: "Hôm nay các bạn học ra mắt báo tường, mọi người đều trở về muộn, không phải chỉ có một mình em." Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, bộ dáng có chút bướng bỉnh, dáng vẻ ngây thơ cực kỳ giống với mèo con đang bị vây lại giữa những cuộn len tròn, cậy sủng mà kiêu, ngồi chờ chủ nhân đến dỗ dành nó.

Bàn tay của người đàn ông kia cũng làm như vậy, anh không chút để ý vươn tay vỗ đầu cô, thuận miệng dỗ: "Ngoan".

Giang Nhẫm Nam được an ủi thì lập tức thu hồi tính tình, bắt đầu thành thật nhận sai: "Anh cả, em biết đã trễ như vậy hẳn là nên gọi điện thoại kêu xe đến trường học đón em, nhưng mà mọi người đều đi trước, một mình em ở lại trong trường học để chờ sẽ có chút sợ hãi, về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn gọi báo về nhà trước tiên".

Không gì có thể làm rung động người khác hơn việc một cô gái thuần khiết đáng thương đang chân thành cầu xin như vậy, huống chi cô gái nhỏ này toàn thân còn ướt đẫm, tóc con dính vào trên trán, ngọn tóc nghịch ngợm không nghe lời hơi tuột ra khỏi bím tóc vẫn còn đang nhỏ nước, váy dài thấm nước, nặng nề phủ lên đôi chân mịn màng, vớ trắng lỏng lẻo hơi tuột xuống, áp ở trên cẳng chân, lộ ra một bên đầu gối hơi phiếm hồng.

Giang Nhẫm Nam biết anh cả của cô bình thường thích nhất là nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn vô hại như vậy, bèn lén lút nhìn về phía anh, lặng lẽ quan sát. Nhưng mà ý định của cô lại thất bại, người đàn ông ẩn giấu sau chiếc mắt kính gọng vàng, ngược sáng, cô không thể nhìn rõ được biểu tình của anh.

Bỗng nhiên, anh nâng tay lên xoa đầu Giang Nhẫm Nam, lần này rõ ràng là anh đã nghiêm túc dỗ dành hơn, đem tính khí bộc phát của cô xoa đến mềm mại, mang theo ý cười trách mắng: "Hoa ngôn xảo ngữ". [5]

[5] /花言巧语/ Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt, lời nói khéo léo nhưng không thật.

Thời điểm buông tay,lòng bàn tay mơ hồ cọ qua vành tai của cô, cô vội vàng xoay đầu, nhìn về phía bênngoài cửa sổ, khảy tóc, che giấu vành tai đã sớm ửng hồng của chính mình.

---

 [1] Hoa tử la lan (còn gọi là hoa Violet): là một loại thảo mộc sống hai năm hoặc lâu năm thuộc họ cải và chi Violet. Toàn bộ cây được bao phủ dày đặc với các cành có cuống màu trắng nhạt, thân mọc thẳng, phân nhánh nhiều, gốc hơi sần sùi. Hoa có nguồn gốc từ bờ biển Địa Trung Hải, được trồng rộng rãi ở miền nam Trung Quốc và là một trong những loài hoa nổi tiếng của châu Âu. (Baidu)

[2] Cây đại diệp thanh đằng (còn được gọi là cây thường xuân – ivy): là một loại cây leo hoặc cây thân gỗ bò lan trên mặt đất nằm trong họ cuồng cuồng. Chúng có nguồn gốc từ Châu Âu và vùng Châu Á ôn đới, thường mọc ở trên núi. (Baidu)

[3] 《忆儿时》Nhớ về tuổi thơ: là bài đồng dao do nhà giáo dục âm nhạc và nghệ thuật Hoằng nhất đại sư Lý Thúc Đồng viết. Lý Thúc Đồng (1880 – 1942) là một nhà sư Phật giáo, một nhạc sĩ, nhà giáo dục nghệ thuật, nhà thư pháp, nhà hoạt động kịch nghệ nổi tiếng và là một trong những nghệ sĩ tiên phong của phim truyền hình Trung Quốc. (Baidu)

Mọi người có thể nghe thử bài hát đã được phối nhạc từ bài đồng dao mình gắn ở đầu chương nha.

Lời bài đồng dao:

Xuân khứ thu lai, tuế nguyệt như lưu, du tử thương phiêu bạt.

Hồi ức nhân thì, gia cư hi hí, quang cảnh uyển như tạc.

Mao ốc tam chuyên, lão mai nhất thụ, thụ để mê tàng tróc.

Cao chi đề ô, tiểu xuyên du ngư, tằng bả nhàn tình thác.

Nhân thì hoan nhạc, tư nhạc bất khả tác.

Nhân thì hoan nhạc, tư nhạc bất khả tác.

Dịch nghĩa:

Xuân đi thu đến, năm tháng chảy trôi, khách tha hương bi thương phiêu bạt.

Nhớ lại thời thơ ấu, ở nhà chơi đùa, quang cảnh tựa như ngày hôm qua.

Nhà tranh ba xà, một cây mai già, say mê ẩn nấp dưới ngọn cây.

Cành cao kêu khóc, cá bơi dưới sông nhỏ, đã từng nhàn rỗi giữ tình yêu.

Thời thơ ấu hạnh phúc, không thể không tỏ ra vui vẻ.

Thời thơ ấu hạnh phúc, không thể không tỏ ra vui vẻ.

[4] Xe Plymouth: là một dòng xe cổ được khai sinh vào năm 1928 tại Mỹ. Thế nhưng, cuộc suy thoái kinh tế diễn ra vào những năm đầu thế kỷ XXI, đã làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của ngành ô tô Mỹ, khiến dòng xe Plymouth bị công ty mẹ Chrysler quyết định "khai tử" vào năm 2001.

(*) Ảnh một giống mèo Ba Tư:

Continue Reading

You'll Also Like

91.3K 7.7K 43
--- Tóm tắt: Phạm Anh Vy đem lòng yêu thầm Trần Vũ Nhật Minh hơn 7 năm trời, một chàng trai ấm áp hệt như ánh dương rực rỡ. Nhưng trong suốt những nă...
679K 39.5K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
125K 7.2K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
3.9M 375K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...