(Hoàn) [TaeKook] 🆘 Gào thét...

By BonFanfic

1.7M 163K 136K

Đam mỹ: Gào thét vô vọng Tác giả: Bòn Beta + Vẽ tranh bìa: Cho KyungAh (K.A) + Ying9791 (Na) Thể loại: Huyền... More

Chương 1: Kim tự tháp bí ẩn (1)
Chương 2: Kim tự tháp bí ẩn (2)
Chương 3: Kim tự tháp bí ẩn (3)
Chương 4: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (1)
Chương 5: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (2)
Chương 6: Viện trưởng Kim TaeHyung kì quái (3)
Chương 7: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@
Chương 8: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@ - 2
Chương 9: Ngay cả bọ cạp cũng kì quái! @@ - 3
Chương 10: Nào! Cùng chia nước xẻ cơm!
Chương 11: Nào! Cùng chia nước xẻ cơm! (2)
Chương 13: Dịch bệnh đáng sợ của lời nguyền
Chương 14: Gặp Kim thượng rất khó
Chương 15: Con mèo lùn rất biết nịnh bợ
Chương 16: Lời nguyền của Kookie
Chương 17: Lời nguyền của Kookie (2)
Chương 18: Tại sao Kim thượng lại giận?
Chương 19: Tại sao Kim thượng lại giận? (2)
Kim tự tháp Djoser
Chương 20: Con mèo của Kookie
Chương 21: Gọi tên nó!
Chương 22: Gọi tên nó (tt)
Chương 23: "Theo ta"
Chương 24: Ta nhìn thấy!
Chương 25: Ta nhìn thấy (2)
Chương 26: Ta nhìn thấy (3)
Chương 27: Ta nhìn thấy (4)
Chương 28: Không thể ở bên ngài
Chương 29: Cậu không cần biết!
Chương 30: Cảm giác như thế nào?
Chương 31: Người phụ nữ ấy
Chương 32: Kim tự tháp đáng sợ
Chương 33: Cậu chỉ giả vờ không để tâm
Chương 34: Lần đầu gặp nhau
Chương 35: Kim thượng muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân
Chương 36: Rốt cuộc, đến chỗ nào mới là vun đắp tình cảm?
Chương 37: Gia tộc họ Kim (1)
Chương 38: Gia tộc họ Kim (2)
Chương 39: Cô thư ký chu đáo lắm mà? @@
Chương 40: Mục đích của Kookie?
Chương 41: Chiếc kèn đồng
Chương 42: Kim tự tháp Ramsis không hướng đến thiên đàng
Chương 43: Cậu nên suy nghĩ lại
Chương 44: Cậu nên suy nghĩ lại (2)
Chương 45: Cậu nên suy nghĩ lại (3)
Chương 46: Ác quỷ
Bòn khảo sát
Chương 47: Cách chơi cờ
Chương 48 + 49: Lại vào Kim tự tháp Ramsis
Chương 50: Ai đó?
Chương 51: Gọi sao cho đúng
Chương 52: Nhật kí của Ramsis
Chương 52: Nhật kí của Ramsis (2)
Chương 54: Nhật kí của Ramsis (3)
Chương 55: Khống chế
Chương 56: Rạch ròi (1)
Chương 57: Rạch ròi (2)
Chương 58: Cái ôm nồng nàn từ phía sau
Chương 59: Bóng trắng xiêu vẹo
Chương 60: Xác bọ hung khô (1)
Chương 61: Xác bọ hung khô (2)
Chương 62: Bản viết tay
Chương 63: Ước hẹn
Chương 64: Vì sao Jeon MinSik đến Ai Cập?
Chương 65: Trong nhà trọ
Chương 66: Ai giận ai?
Chương 67: 3h sáng
Chương 68: Chưa từng day dứt?
Chương 69: Vận mệnh gia tộc
Chương 70: Jeon JungKook
Chương 71: Lẽ nào đã sai hướng?
Chương 72: Nghi thức đến với thần
Chương 73: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (1)
Chương 74: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (2)
Chương 75: Sự im lặng của Tư tế Husani Vee (3)
Chương 76: Dịch bệnh đi lên từ đáy mộ
Chương 77: Đế chế huy hoàng tiêu vong
Chương 78: Kẻ mạnh nhất định phải luôn mạnh
Chương 79: Không giận nữa
Chương 80: Lời nguyền lan đi khắp địa cầu
Chương 81: Trực diện đối đầu
Chương 82: Nguyện lòng chăm sóc
Chương 83: Giữa chúng ta không cần đa tạ
Chương 84: Ẩn ý
Chương 85: Đoàn khảo sát 30 người
Chương 86: Trước lối vào
Chương 87: Tầng 1
Chương 88: Tầng 2
Chương 89: Hố xương người
Chương 90: Bên trong quan tài
Chương 91: Rah
Chương 92: Bóng tối ấy có gì?
Chương 93: Con mèo
Chương 94: Gian phòng có ánh sáng
Chương 95: Gian phòng có ánh sáng (2)
Chương 96: Ác quỷ trong Kim tự tháp
Chương 96: Ác quỷ trong Kim tự tháp (tiếp)
Chương 97: Tầng 3
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (1)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (2)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (3)
Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (End)
Tổng hợp... quá trời Trailer cho Gào thét vô vọng
Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV
Phần 2: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Tháng 7 mùa thu 😗
Phần 3: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Cảm xúc trở lại
Chương 98: Không thể thay đổi
Chương 99: Mất đi lẽ sống
Chương 100: Xung quanh chỉ có xác người
Chương 101: Người sống sót
Chương 102: Người đó bảo chúng tôi mở nắp quan tài
Chương 103: Kẻ thức tỉnh
Chương 104: Chỉ là một
Chương 105: Người quay lưng, kẻ gào thét
Chương 106: Trò chơi đẫm máu
Chương 107: Lựa chọn của đoàn khảo cổ
Chương 108: Tầng cuối cùng
Chương 109: Nơi chôn Kookie
Chương 110: Dưới hố bọ cạp
Chương 111: Ta viết cho ngươi
Chương 112: Sự trút bỏ cuối cùng
Chương 113: Tình yêu của Công chúa
Chương 114: Con đường tự do
Chương 115: Ngài không thể đến
Chương 116: Chấp niệm của Kookie
Chương 117: Vật nhọn
Chương 118: Những gì nhìn thấy trước
Chương 119: Tàn hồn còn lại
Chương 120: Lối thoát cuối cùng
Chương 121: - Hắn ở bên cạnh ngươi - là ai? + Khởi động lại fic
Chương 122: Về nhà thôi
Chương 123: Quyền năng của Kim thượng
Chương 124: Năng lực hồi sinh đừng dùng như thế 🫨🫨🫨
Chương 125: Không còn dấu vết
Chương 126: Ngăn kéo thứ 2 trong phòng
Chương 127: Một mình bên trong Kim tự tháp
Phần 4: Khoảnh khắc ấn tượng trong GTVV + Trailer
Chương 128: Người sống không có trái tim
Chương 129: Chủ nhân lời nguyền VS Nạn nhân lời nguyền
Chương 130: Bầu trời sao (End)
Tám 2/6/24

Chương 12: Dịch bệnh đáng sợ của lời nguyền

13.4K 1.4K 616
By BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook vừa nói vừa gắp món ăn mới đưa vào miệng. Lập tức, mặt cậu tối sầm, vội vàng nhả ra.

- Cà tím! - JungKook chỉ thốt được hai từ rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh súc miệng.

NamJoon liền đưa dĩa đồ ăn lên ngửi, nhận ra đầu bếp có dùng gia vị Baba Ghanoush (một loại gia vị làm từ cà tím, nước chanh, thì là Ai Cập và dầu), tức giận kéo tay người phục vụ đi ngang qua, nói:

- Này, không phải chúng tôi đã nói ở đây có người dị ứng với cà tím rồi ư? Nếu dùng gia vị này phải thông báo cho chúng tôi gọi món khác chứ?

Người phục vụ cũng vừa nhìn thấy JungKook chạy đi, áy náy phân trần:

- Xin lỗi, chúng tôi đã muốn thông báo, nhưng JiWoo nói JungKook hôm nay không đi làm, vì thế chúng tôi đã không gửi tin nhắn qua.

NamJoon lập tức trừng mắt nhìn JiWoo, gã điềm nhiên đáp:

- Rõ ràng mấy ngày nay JungKook đều đi làm rất muộn, hôm nay ai biết cậu ấy ngủ li bì trong phòng, tôi tưởng không đi làm. Nếu đã vậy, cần gì phải phiền đến phòng bếp?

NamJoon cố nén không gây hấn giữa đám đông, trầm giọng nói:

- Vậy tại sao khi thấy JungKook đến phòng ăn, anh lại không nhắc nhở? Anh cũng biết rõ cậu ấy không thể ăn cà tím.

JiWoo nhún vai, tỉnh bơ đáp:

- Tôi quên. Ai mà không có lúc quên. Ngay cả JungKook đi khảo sát Kim tự tháp về cũng quên sạch hết, không viết nổi báo cáo nào. Cho nên, cậu ấy là người không có tư cách nhất khi trách móc người khác lỡ quên cái gì đó. Đúng không?

Vừa lúc JungKook trở lại, nhìn thấy NamJoon còn muốn nói lý lẽ, cậu bước nhanh đến ngăn cản, rồi bình tĩnh nói với JiWoo:

- Hy vọng sau này anh đừng quên như vậy. Chúng ta không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là ba người duy nhất cùng quê hương phải đến Ai Cập công tác trong Viện phía Nam này. Sự lơ đãng hôm nay của anh có thể giết chết tôi đấy.

Lần đầu tiên JungKook dùng nét mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng vào JiWoo để chỉ trích gã. Trước nay, cậu luôn nhẹ nhàng với nét ôn nhu để giải quyết vấn đề. JiWoo bị nói thẳng, mà lại từ một người chưa bao giờ biết nóng giận, nên gã chưa phản ứng kịp, chỉ im lặng trừng mắt nhìn.

JungKook không khách sáo, xoay qua nói với NamJoon:

- Tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút. - Rồi nhanh chóng rời đi.

Bấy giờ JiWoo mới hừ một tiếng, nhếch mép: - Chỉ một ít cà tím thì chết kiểu gì?

NamJoon nghiêm túc nói:

- Với JungKook, một ít cà tím ấy cũng đủ để ngưng tim. Anh đang đùa trên mạng người đấy.

.

.

Trong lúc ngồi chờ đến số thứ tự trong bệnh viện, JungKook càng lúc càng cảm thấy khó thở. Cơ thể cậu phản ứng cực kì mạnh mẽ với cà tím, bất kể nấu dưới hình thức gì, chỉ cần có một chút loại quả này, cậu ăn rồi thì không thở nổi.

Cũng chính vì điều này, cha mẹ của JungKook đã gây nhau thật lâu. Mẹ của cậu cực kì thích ăn cà tím, bà có đủ loại sáng chế cho món ăn này. Sau khi phát hiện bệnh tình của JungKook, cha cậu không cho mẹ cậu dùng nữa. Mẹ cậu rất bất mãn, thường xuyên nấu riêng một món cà tím.

Khi ấy JungKook còn nhỏ, chưa ý thức được sức khỏe của mình, cậu đã lén ăn một ít. Ngày đó, lúc JungKook ôm ngực khó thở nằm giữa nhà, mẹ cậu đã gần như phát điên, thẳng chân đá cậu một cái, hét lên:

- Mày còn có thể ngu dốt hơn nữa không? Cái gì cũng bỏ vào mồm sao? Trốn đi đâu cho hết phiền cái của nợ này?

JungKook bị đá, lăn từ giữa phòng ra đến giữa sân, đến đó thì ngất lịm.

Khi cậu tỉnh dậy trong bệnh viện đã không còn thấy mẹ nữa.

Nhà cậu thật sự quá nghèo, cuộc sống vất vả mưu sinh, còn nuôi thêm đứa con hay bị dị ứng, chi phí thuốc men đắt đỏ. Mẹ cậu chịu không nổi, đã bỏ đi.

Qua một năm, cha cậu thông qua sát hạch, được vào làm việc tại Onuris. Đúng vậy, chính là Onuris. Cha cậu cũng là một nhà khảo cổ. Từ lúc đó, gia đình mới thôi túng quẫn. Viện khảo cổ lương bèo lương bọt, nhưng Onuris là thiên đường của bổng lộc. Nơi đó chỉ tập trung những người có thực tài, phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc mới được gia nhập.

Cuộc sống hai cha con từ đó thoải mái hơn. Cũng có chút dư dã.

Không bao lâu sau, mẹ cậu trở về.

JungKook thừa hưởng từ cha tính cách dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của người khác, dùng cái tâm rộng lượng để bao dung tất cả. Cả nhà 3 người xem như ôn hòa chung sống. Mẹ cậu vẫn lén ăn cá tím, nhưng kín đáo hơn, và JungKook cũng đủ lớn để biết không phải cái gì cũng có thể bỏ vào miệng.

Onuris có một dự án lớn về Kim tự tháp, cha cậu vinh dự có tên trong bản danh sách, phải tới Ai Cập 2 tháng công tác. Chuyến khai quật kia có vẻ rất thành công, ông được thưởng lớn. Mẹ cậu cầm tiền trong tay, thề sẽ chăm sóc cha và cậu trọn đời.

Một tháng sau, cha cậu bất ngờ trở bệnh. Nằm viện hai tuần vẫn không khá hơn, tiền phí lại cao, căn nhà phải đem đi cầm cố.

Mẹ cậu thỉnh thoảng đến thăm cha. Bác sĩ không có thông báo gì, nhưng những người thân thiết lại cứ lời ra tiếng vào, cho rằng bệnh của cha có thể do bị lây nhiễm từ người khác, tức là một loại bệnh truyền nhiễm. Ở lăng mộ Ai cập không thiếu nhất chính là mấy loại vi khuẩn này. Cho nên mẹ cậu không đến chăm cha nữa.

JungKook vẫn hàng ngày vào viện chăm sóc cho cha, lúc đó cậu chuẩn bị thi đại học. Sáng đi học, chiều đi làm thêm, tối vào bệnh viện, lúc về đến nhà cả người đã vô lực.

Cho đến một ngày, cậu bàng hoàng nhận ra, nhà không còn để về. Mẹ cậu đã bán tất cả, lấy đi tất cả, chạy theo người tình và bỏ lại cha con cậu.

Lần thứ hai bị chính mẹ ruột của mình ruồng bỏ, JungKook không biết phải mang tâm trạng gì. Nhưng với cha cậu lại là một cú sốc lớn. Ngay trong hôm đó, cha cậu qua đời.

Gia đình bên ngoại sỉ vả cha cậu không chăm sóc tốt cho mẹ, mẹ mới rời đi. Còn trách cậu chỉ thương cha không thương mẹ, giờ cậu bơ vơ, đáng đời, không giúp.

Gia đình bên nội sợ cha cậu mang bệnh truyền nhiễm, cho cậu một ít tiền mai táng, rồi cũng không thu nhận đứa cháu này.

JungKook phất phơ trải qua từng ngày, ăn không đủ no, làm không đủ nghỉ, trang trải học phí. Cuối cùng, cậu ngất xỉu ngay ngày tổ chức thi vào Viện khảo cổ đào tạo riêng cho Onuris.

Tuy nhiên, JungKook vẫn quyết theo ngành của cha, bản thân cậu cũng vô cùng có năng khiếu về Văn minh Ai cập. Không vào được Onuris, cậu có thể công tác ở các Viện khảo cổ. Chờ thành tích tốt, vẫn có cơ hội thông qua sát hạch, thi vào Onuris.

JungKook không nhớ bắt đầu cảm nhận về giác quan thứ 6 là lúc nào. Nhưng luôn có gì đó mách bảo cậu nên đến Ai Cập. Thế là JungKook cuốn gói đến Ai Cập công tác. Tâm cậu vốn đã lạnh, tình thân trong lòng từ lâu đã tắt. Ngay cả máu mủ ruột rà còn ruồng bỏ nhau, thì còn có gì là yêu thương, gắn bó hơn nữa? Cho nên, dù ai đối xấu với JungKook, dù bị ai ghét bỏ, cậu cũng không tức giận.

Vì sao phải giận? Họ vốn chẳng có nghĩa vụ phải yêu thích mình.

Nhưng hôm nay, JungKook thật sự rất tức giận với JiWoo. Cậu thậm chí không thể che giấu, mà thể hiện hẳn ra ngoài. Điều mà trước nay chưa bao giờ JungKook không kìm nén được.

Có lẽ mất ngủ thời gian dài, thêm căng thẳng về những giấc mơ, khiến tinh thần JungKook quá suy sụp. Mà cũng có lẽ vết thương lòng về món cà tím cùng người mẹ vô trách nhiệm đã khắc quá sâu vào cậu.

Bước vào phòng khám, truyền vài thứ thuốc, nằm nghỉ nửa ngày, JungKook có thể xuất viện. Nếu ăn phải cà tím, chỉ cần phát hiện và nhổ ra ngay, đại khái quy trình hồi phục sức khỏe của cậu là vậy.

Bước ra khỏi dãy hành lang của bệnh viện, JungKook vô tình gặp lại người quen. Là Phó Viện trưởng Viện khảo cổ phía Đông - Ngài Quibilah. JungKook vừa cúi người chào hỏi, ngài Quibilah liền nói:

- Cậu cũng đến thăm Oseye?

- Oseye? Cô ấy bị làm sao?

JungKook ngạc nhiên hỏi. Oseye là cô gái duy nhất trong chuyến khai quật lăng mộ vừa rồi, là đại diện của Viện phía Đông. Cô ấy khá ít nói, cũng không thường phát biểu ý kiến, nhưng chung một đoàn nên JungKook có chút ấn tượng. Nghe đâu sau khi cậu và TaeHyung rời đi, Oseye đã bị dơi trong lăng mộ cắn. Nghĩ thế, JungKook vội hỏi:

- Chẳng lẽ vết cắn có vấn đề?

Quibilah lắc đầu:

- Vết cắn ở cổ đã lành, nhưng chân của cô ấy thì không ổn lắm, dường như bị nhiễm trùng máu. Cậu cùng tôi đến thăm cô ấy luôn không?

JungKook tất nhiên sẽ đi cùng, dù gì cũng là đồng nghiệp. Thế là cậu và ngài Quibilah vào lại bệnh viện. Vừa đi, ngài Quibilah vừa ân cần hỏi:

- Nghe nói không lâu nữa là Tết âm lịch ở đất nước các cậu? Có xin nghỉ phép hồi hương không?

Ngài Quibilah không nhắc, JungKook cũng quên luôn ngày tháng âm lịch này. Từ khi đến Ai Cập, cậu chưa trở về nước ăn Tết lần nào. Tết là mùa yêu thương, mùa sum họp. Còn JungKook, nào có một mái ấm gia đình đúng nghĩa đâu để yêu thương? Muốn đoàn tụ cũng chẳng có ai nguyện cùng cậu. Nghe đến Tết, kẻ không được người thân cưu mang như JungKook có chút chạnh lòng, tuy nhiên vẻ mặt cậu thì vẫn luôn điềm tĩnh, còn nở nụ cười hòa ái.

- Tôi vẫn ở lại Ai Cập công tác. Xin nghỉ hết rồi không còn ai làm việc, Viện trưởng Hansal sẽ nổi giận.

Ngài Quibilah bật cười, vỗ vỗ vai JungKook:

- Cậu trai trẻ, tôi đánh giá rất cao năng lực của cậu. Tương lai trong ngành cậu sẽ còn tiến xa, cố gắng lên.

JungKook cúi người đa tạ, không dám nhận lời khen. Quả thật trong chuyến khảo cổ vừa rồi, ngài Quibilah luôn chiếu cố cậu, luôn ủng hộ các ý kiến và lập luận của cậu. Được người có địa vị nhìn nhận, JungKook cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng bệnh của Oseye. Ngài Quibilah gõ cửa thông báo rồi mở cửa bước vào, JungKook cũng theo sau.

Nhìn dáng vẻ của Oseye trên giường bệnh, JungKook không khỏi ngỡ ngàng, hay đúng hơn tâm chấn động. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ nụ cười nhu thuận luôn thường trực trên môi, không hề thất lễ.

Mặc dù đã cố che giấu, nhưng từ bàn tay đến phần cổ, hai má của Oseye đều nổi lên từng vết sưng đỏ, có lớn có nhỏ, khiến gương mặt cô biến dạng ít nhiều. Oseye vốn là cô gái khá xinh xắn, lanh lợi, mang nước da bánh mật quyến rũ của người Bắc Phi. Hiện giờ, cô không khác gì một bộ xương trơ gầy hốc hác, tinh thần mệt mỏi, có chút hoảng loạn.

Điều khiến JungKook sửng sốt không phải vì hiện trạng thê lương của Oseye, mà chính là hình ảnh của cô bây giờ, giống hệt cảnh cha cậu nằm trên giường bệnh mười năm trước.

Oseye khá bất ngờ với sự ghé thăm của JungKook. Cô rất thoải mái chia sẻ với Quibilah, lại tránh né ánh nhìn của cậu. JungKook nhận ra người ta không được tự nhiên với mình, cậu rất tinh tế đứng ở phía xa, cũng tránh nhìn quá lâu vào cô gái.

Theo lời Oseye, ban đầu các vết đỏ xuất hiện dưới chân, cô nghĩ là do côn trùng cắn. Càng về sau vết đỏ càng lan rộng toàn thân, lớn dần và đau nhức vô cùng. Bác sĩ không tìm được nguyên nhân, cũng không phát hiện cô trúng độc. Họ kết luận cô bị dị ứng với khí quyển đầy nấm độc của Kim tự tháp. Dưới danh nghĩa của "dị ứng", mọi sự bất thường trong cơ thể đều có lời giải đáp là: do thể trạng của bệnh nhân đặc biệt khác với mọi người, nên nảy sinh bệnh trạng.

Tinh thần Oseye không được tốt, rất suy sụp. Ngài Quibilah và JungKook chỉ có thể an ủi và trấn an cô, rồi nói lời cáo từ. Ngoài động viên, họ cũng không thể làm điều gì khác.

Khi JungKook cùng ngài Quibilah bước ra đến cửa, chợt Oseye rụt rè nói:

- Jeon JungKook, cậu... cậu có thể ở lại một chút không?

Vừa hay, JungKook thật sự muốn hỏi Oseye vài điều, cậu đang chưa biết tìm cách nào để mở lời. Những ngày tháng cha đau đớn vật vả trên giường bệnh đã ám ảnh suốt thời niên thiếu của JungKook. Cậu không thể ngờ lại nhìn thấy vết thương ghê rợn ấy một lần nữa. Vì thế, JungKook ra hiệu cho ngài Quibilah về trước, còn mình thì quay trở lại giường bệnh.

Oseye vẫn không dám nhìn thẳng JungKook, hai tay cô đang chặt vào nhau, chuyển động không ngừng, tỏ vẻ vô cùng bối rối.

- Tôi... tôi rất ân hận, tôi muốn nói lời xin lỗi cậu.

JungKook nhướn lên đôi mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu và Oseye dường như chưa từng nói với nhau điều gì trong chuyến khảo cổ, vì sao cô lại xin lỗi cậu?

Không để JungKook cất lời hỏi, Oseye nói tiếp:

- Ngày hôm đó, ngay khi đám bọ cạp đổ vào phòng, tôi đã đề nghị mọi người đẩy cậu ra. Tôi cho rằng nếu cậu tiếp tục ở lại, sẽ giết chết tất cả mọi người.

JungKook à một tiếng, rồi mỉm cười nhẹ. Lúc đó, có rất nhiều giọng nói vang lên, yêu cầu cậu rời đi. Cậu làm gì có tinh thần mà để ý lời ai nói, cái quan tâm là họ nói đúng không, và bản thân cần phải làm gì để cứu vãn tình thế, không liên lụy mọi người. Có điều, lên tiếng buộc người ta phải rời đi trong hoàn cảnh đó quả thật có chút tàn nhẫn. Sự ăn năn hối lỗi của Oseye cậu hiểu được.

Oseye dùng đôi tay đầy vết đỏ sưng mủ của mình, che lấy gương mặt, khóc thút thít:

- Cậu quả thật đã rời đi, đã xông vào đám bọ cạp và đàn dơi. Ngay giây phút đó, tôi rất kinh sợ bản thân mình. Vì muốn sống, tôi lại độc ác đẩy người khác vào chỗ chết.

JungKook nhẹ nhàng đặt tay lên vai Oseye, dịu dàng nói:

- Tôi không trách cô, cũng không trách bất cứ ai. Sự thật cũng chứng minh, tôi không đi mọi người sẽ chết. Cô đừng nghĩ nhiều nữa.

Oseye lắc lắc đầu, vẫn khóc:

- Tôi không thể không nghĩ, giấc mơ về bọ cạp ám ảnh tôi từng đêm. Phải chăng tôi đang bị trừng phạt?

Bàn tay JungKook vô tình siết chặt trên vai Oseye khi cô nói đến giấc mơ bọ cạp. Cậu khẽ nghiêng đầu, dùng tay gỡ ra bàn tay đang che mặt của Oseye, nhìn thẳng vào cô:

- Cô mơ thấy gì?

Oseye vẫn chìm trong hoảng loạn, tinh thần cô hẳn đã bị dày vò, sợ hãi rất nhiều mới trở nên kiệt quệ thế này. Gương mặt Oseye nhăn nhúm lại, như thật sự rất kinh hãi khi nhớ về giấc mơ đó.

- ... Tôi thấy mình bị nhốt trong Kim tự tháp, xung quanh toàn là bọ cạp. Có một thứ rất đáng sợ ở đó. Nó hình người, nhớp nháp, ghê tởm. Nó lôi tôi xuống tận đáy Kim tự tháp, vừa lôi vừa rít gào... - Oseye gần như thét lên - Nó rít mãi một câu, cuồng dại ấn bọ cạp vào miệng tôi, cho đến khi tôi không bao giờ nói được nữa, hức!...

Oseye nức nở khóc, sự sợ hãi đã lấp đầy tâm trí cô, những giấc mơ hãi hùng về bọ cạp và một thứ ghê rợn mang hình người.

JungKook gần như nín thở, thì thào hỏi:

- Câu mà nó rít lên, là gì?

Continue Reading

You'll Also Like

8.2K 673 24
" Đừng ai kêu tui phải tin thằng Hoàng Long thêm một lần nữa "
45.6K 3.1K 20
bé ơi, bé đặt một hộp bánh quy ít bánh và nhiều tình yêu của anh đúng không ?
24K 1.6K 5
Author:Binny Thể loại: BoyXBoy, ai không đọc được thì không cần cố đọc nha Note: Không mang fic ra ngoài, fic là của mình, bạn đọc nhớ để lại cmt ch...
367K 27.4K 51
-author : silent_demon0103- 【『 Gã là một tên tội phạm. 』】 【『 Nhưng cuốn hút. 』】 [ with permission ]