Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss.

By _morticia137

375K 41.4K 2K

Tác giả: Giang Nam Hồng Đậu. Editor: Morticia (Vee Chimte). BookCover: Kỳ Vân. Văn án: Lâm Tô bị hệ thống ch... More

Thế giới I: Chương 1: Hệ Thống Trọng Sinh Ảnh Hậu.
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Thế giới II: Chương 11: Nhóm Hồng Bao Năm 1970.
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Thế giới III: Chương 20: Hệ Thống Dưỡng Thành Gian Thần.
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33: Phiên Ngoại Sau Này.
Thế giới IV: Chương 34: Livestream Tu Chân.
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Thế giới V: Chương 44: Không Gian Tùy Thân Có Ruộng Đất.
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Thế giới VI: Chương 61: Thiên Vương Giải Trí Tinh Tế.
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Thế giới VII: Chương 78: Xuyên Sách Nữ Phụ Trọng Sinh.
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Thế giới VIII: Chương 90: Nhân Yêu Chi Luyến.
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Thế giới IX: Chương 103: Nữ Đế.
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Thế giới X: Chương 113: Tôi Có kỹ Xảo Bắt Quỷ Đặc Thù.
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Thế giới XI: Chương 123: Mang Theo Hệ Thống Game Đi Tu Tiên.
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
[HOÀN] Chương 129: Phiên Ngoại.

Chương 55

2K 252 9
By _morticia137

EDIT: morticia – wattpad.

"Đậu, đậu rồi! Đại Tráng nhà mình thủ án!"

Người Cố gia mòn mỏi trông mong, nghe được câu này lập tức hoan hô.

"Biết ngay mà, Đại Tráng nhà mình chắc chắn không khiến mọi người thất vọng!"

"Đại Tráng nhà mình lợi hại thật, nhiều người dự thi như thế, Đại Tráng lần đầu đi thi đã là thủ án!"

"Ai nói không phải, đâu phải ai cũng được thủ án? Mộ tổ tiên Cố gia mình bốc khói xanh luôn rồi (*)!"

(*) Tui cũng không hiểu lắm, chắc là tự hào?

"Tổ tông phù hộ, để Đại Tráng nhà mình vẫn luôn thuận lợi."

...

Nhà có chuyện vui, mọi người hào hứng nghị luận. Lâm Tô cố gắng không để khóe miệng kéo lên, tỏa ra uy nghiêm gia trưởng nói, "Rồi, thu liễm lại chút, đừng có ra ngoài ai cũng kể, đừng nói gì không nên nói, mang họa cho Đại Tráng." Mọi người bị cô răn dạy tỉnh táo lại, Lâm Tô quay đầy nói với Cố Đại Lang, "Đại Lang, đây là tiền mừng con cầm lấy, tí nữa báo tin vui, đừng quên cho người ta tiền mừng." Đại Tráng thi được thủ án, chắc chắn có không ít người nghe tin vui đến lấy thưởng.

Lâm Tô lấy ra một túi tiền đồng, mọi người thấy cô đã chuẩn bị sẵn tiền mừng, nhao nhao tán dương cô cơ trí, lúc trước đã biết chắc Đại Tráng thi đậu v.v...

Đồng sinh xuất thân từ nhà nông, coi như chuyện vui trong nhà, vợ chồng Đại Lang cao hứng không biết làm sao cho phải, thậm chí còn đề nghị cửa hàng đậu hũ mở tiệc ba ngày, ăn mừng một chút, kết quả bị Lâm Tô mắng một trận.

"Đậu đồng sinh cái đã mở tiệc ba ngày, người ta biết còn tưởng nhà mình bị điên! Đừng có nông cạn như thế, gặp chút chuyện đã động kinh. Đại Tráng nhà mình, sau này là người đi thi Trạng Nguyên! Mới là đồng sinh mà mấy đứa đã vui vẻ như thế, đến lúc đậu Trạng Nguyên, vậy vui đến ngất luôn hả?"

Đám người bị cô nói xấu hổ đầy mặt, không dám nhắc đến việc này.

Nhưng Lâm Tô không thật sự mặc kệ, mua rượu ngon cùng đồ ăn ngon, làm một bàn tiệc phong phú, người một nhà đóng cửa lại tự mình ăn mừng.

Thời đại này, không có chuyện thương nhân không được đi thi, địa vị của thương nhân không thấp như thế, cho nên dù nhà bọn họ mở cửa hàng đậu hũ, nhưng không quá ảnh hưởng chuyện thi cử của Đại Tráng. Nhưng dù không có sĩ nông công thương (*), thương nhân không dễ thuyết phục nhất, nhưng đã đứng đầu danh sách, đã có kết quả thì không thể thay đổi.

(*) Sĩ nông công thương: Tứ dân – bốn loại dân. Sĩ: binh/ Nông: nông dân/ Công: công nhân/ Thương: thương nhân.

Lâm Tô đã nói trước đó, sau khi Đại Tráng thi đậu đồng sinh, cửa nhà Cố gia thay đổi hẳn, liên tục mấy nhà liên hôn thi nhau đi vào.

Hôm sau đã có bà mối đến cửa làm mai, vốn là cho Đại Tráng, nhưng Cố gia nói không định cho Đại Tráng đính hôn sớm như thế, mắt mọi người liền chuyển lên người những đứa nhỏ khác nhà Cố gia, Đại Nha vừa đúng tuổi đứng mũi chịu sào.

Nhưng miệng bà mối, có thể nói chết thành sống, vớ vẩn nói thành hoàn mỹ, tóm lại là ba hoa chích chòe không sao dừng lại, hôn sự có thành hay không, nhờ vào cái miệng bà mối hết.

Tự nhiên Lâm Tô không muốn nghe ý kiến từ loại người này, cho nên cô yêu cầu, lúc cầu thân thì đem theo nhà trai, để cô nhìn mặt thử.

Lâm Tô tự nhận mình có mắt nhìn người rất chuẩn, có cửa ải của cô, tuyệt đối không để cháu gái gả cho nhân mô cẩu dạng.

"Mẹ, mấy hôm nay bên ngoài ồn ào, con thấy cửa thành giới nghiêm rồi, có rất nhiều quan binh trấn giữ, hình như đang điều tra ai đó."

Đại Lang đem đậu hũ về, mang về tin tức.

"Anh mới nghe Vương đại nương đầu ngõ nói, phủ Tương Nam Vương có thích khách, làm ai đó bị thương, Vương gia tức giận, muốn điều tra toàn thành."

"Là Tương Nam Vương? Cả nhà Vương gia không phải ở kinh thành à, sao bây giờ lại ở thành Thanh Sơn?"

"Ai mà biết, chuyện Hoàng gia mình đừng nên tìm hiểu."

Tương Nam Vương là anh Hoàng Thượng đương thời, đất phong ở Tương Nam. Phủ Tương Nam liền xây ở thành Thanh Sơn, là người cầm quyền tối cao ở đây. Nhưng bình thường cả nhà họ đều ở trong kinh thành, hiếm khi về. Lần này vừa trở về, đã làm ra chuyện lớn như thế.

Lâm Tô không mặn không nhạt quét nhìn bọn họ, "Được rồi, mấy chuyện này ít nói thôi, cửa thành giới nghiêm không liên quan gì đến chúng ta, mấy đứa khẩn trương làm gì? Không làm việc gì trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, chúng ta là bách tính giữ khuôn phép, trời sập còn có người cao đỡ lấy, đừng quan tâm."

Cô chốt lại một câu, mọi người an tâm không ít, lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

EDIT: morticia – wattpad.

Lâm Tô liếc nhìn một vòng, "Tam Nha đâu?"

"Ơ? Không thấy nữa rồi, hồi nãy mới ăn xong nó còn ở đây."

"Con thấy hình như nó đi về phía kho chứa củi."

"Cái nha đầu chết tiệt này, lại lười biếng, lấy củi mà lâu vậy?" Lâm Tô ngoài miệng nói thế, trong đầu đã hiểu rõ, tám chính phần con nhỏ này đang cõng chuyện lên người.

Vừa nãy nói có thích khách, trùng hợp nàng ta không có ở đây, đổi thành người khác Lâm Tô chắc chắn không liên hệ hai chuyện này với nhau. Nữ chính mà, nữ chính mang tư chất dễ gây chuyện, không phải con nhỏ này thấy thích khách đẹp trai nên cho người ta ở lại đấy chứ?

Lâm Tô đoán đúng một nửa, Cố Chi Thu thật sự giấu người, không phải thích khách, nhưng vẫn là người mà đám binh lính ngoài kia tìm.

Thiếu niên khắp người là máu nằm tựa lên góc tường, sắc mặt tái nhợt, con mắt đóng chặt. Dù đang hôn mê, vẫn nắm chặt ngọc bội trong tay.

Cố Chi Thu mang thuốc đến, rón rén đi tới, ngồi xổm trước mặt thiếu niên. Dù đã nhìn lâu, vẫn cảm thấy khuôn mặt này đẹp đến kinh tâm động phách.

"Đúng là, một cậu trai lớn lên đẹp như thế làm gì, còn đẹp hơn cả con gái!"

Cố Chi Thu lẩm bẩm một câu, mở hộp thuốc dưới đất ra, sau đó đưa tay định cởi quần áo thiếu niên, chuẩn bị bôi thuốc cho hắn.

Tay nàng mới chạm vào quần áo đối phương, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bay thẳng đến, giống như có thực thể.

Cố Chi Thu bị giật mình, lắp ba lắp bắp nói, "Tôi, tôi không phải người xấu, thấy cậu té xỉu trước của nhà mới đưa cậu về..."

Rạng sáng lúc nàng ta đi tiểu đêm, nghe thấy bên ngoài có thanh âm vật nặng rơi xuống, liền mở cửa ra nhìn thử, kết quả nhìn thấy đối phương té xỉu trước cửa nhà nàng. Lại nghe thấy âm thanh hỗn loạn truy tìm phía xa, Cố Chi Thu không biết lúc đó đầu óc mình bị làm sao, tự nhiên đem người này vào nhà mình trốn.

Có lẽ là thấy người đối phương máu me be bét quá đáng thương.

Nàng không dám nói cho người lớn biết, nhất là bà nội, chắc chắn không thiếu một trận đánh.

Thiếu niên nhìn nàng ta, trong mắt ánh cực kỳ đề phòng, môi mím thật chặt, không nói chuyện, không biết là có tin hay không.

Cố Chi Thu hơi sợ, "Cái kia, cậu có cần bôi thuốc không? Hình như cậu chảy rất nhiều máu."

Thiếu niên vẫn không nói gì, Cố Chi Thu không biết nên làm sao, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co một hồi, chợt nghe thấy trên phố bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó một giọng to hô lớn:

"Lục soát, lục soát cẩn thận cho ta! Vết máu hướng bên này, lục soát từng nhà một, nói không chừng có nhà nào đó giấu thích khách!"

Cố Chi Thu trong nháy mắt mặt mày tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn cổng, "Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu lục soát thấy cậu cả nhà tôi xong đời!"

Dù lúc mới đến nàng ta liên tục phàn nàn cái nhà này, nhưng lòng người là thịt, ở chung lâu như thế nàng ta đã sớm coi mọi người là người một nhà. Ba mẹ trầm mặc ít nói nhưng rất bảo vệ nàng, chị gái ôn nhu tri kỉ, em trai thông minh lanh lợi, đến cả bà lão hay mắng mình trong mắt nàng cũng rất đáng yêu... Dù trong nhà liên tục có mâu thuẫn, nhưng cũng rất ấm áp, không lẽ tất cả mất hết trong tay nàng?

Lúc này Cố Chi Thu cực kỳ hối hận, tại sao đầu óc nóng lên lại cứu cái đại phiền toái này!

Âm thanh hư nhược của thiếu niên truyền đến, "Yên tâm, tôi tuyệt đối không làm liên lụy đến mấy người..."

Trong nháy mắt Cố Chi Thu lại mềm lòng, xem ra không phải người xấu.

A a a! Bây giờ là lúc nghĩ đến cái này? Mau chóng nghĩ cách vượt qua trở ngại trước mắt đã!

Ngay lúc Cố Chi Thu gấp đến sứt đầu mẻ trán, cửa nhà kho đột nhiên bị mở ra, tim Cố Chi Thu nhảy lên cổ họng. Lúc thấy rõ là Lâm Tô, tim lại rơi xuống bụng, "Bà nội..."

Ban đầu Cố Chi Thu muốn giải thích tình hình bây giờ cho bà biết, nhưng đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của bà lão, một câu nàng ta cũng không nói lên được.

"Không có bản lĩnh thì đừng gây họa về nhà!"

"Nhưng mà..."

"Ra ngoài!"

Bà lão chưa từng tức giận như thế, Cố Chi Thu bị cô hù dọa, theo bản năng chạy ra khỏi nhà kho.

"Rầm" một tiếng, cửa nhà kho bị đóng lại, thanh âm của bà lão truyền tới, "Về phòng mình đợi, không được nói gì hết!"

Mũi Cố Chi Thu chua chua, suýt nữa thì khóc, cuối cũng vẫn là bà lão che chở cho nàng.

Trong kho củi, bà lão đứng trước mặt thiếu niên, "Cố gia nhà ta xấp xỉ mười tám cái mỏ, tất cả là do ngươi." Ừ, mười sáu người với hai con lừa, mười tám cái mạng không sai.

Thiếu niên rũ mắt, "Xin lỗi, tôi vô tình liên lụy mọi người."

"Ta biết, là đứa cháu gái ngu xuẩn kia của ta tự mình gây họa, nó dùng lòng tốt làm chuyện xấu. Bây giờ quan sai đã đến tận cửa rồi. Bọn hắn mà tìm được ngươi, mọi người đều chết." Cậu ta là thích khách đột nhập Vương phủ, mà Cố gia là đồng lõa chứa chấp thích khách, một khi bị bắt, không thoát chết được.

"Dù sao kiểu gì ngươi cũng chết, không bằng cứu một nhà mười tám cái nhỏ này, coi như chết có ý nghĩa, ngươi thấy sao?"

Thiếu niên dùng ánh mắt không hề bận tâm nhìn cô, "Cứu thế nào?"

Lâm Tô mở tay, bên trong là một viên dược màu nâu, "Một viên mất mạng, ngươi ăn nó, ta ném thi thể ngươi ra ngoài, coi như ngươi chạy trốn đến đây, không chống đỡ được nên chết, bọn hắn tìm thấy thi thể, tự nhiên bỏ đi."

Thiếu niên trầm mặc một lát, "Được."

Hắn không hỏi vì sao không ném xuống sông, vẽ thêm chuyện cho ăn thuốc độc chi? Hắn không phải không thấy kì, mà là không muốn suy nghĩ, so với bị bắt về tra tấn, không bằng chết ở đây luôn.

Bọn họ chỉ tìm thấy thi thể, ngược lại không thể tra tấn hắn, còn phải hạ táng hắn thật long trọng, làm người phụ nữ kia buồn nôn.

Lâm Tô không nháy mắt nhìn hắn uống thuốc, sau đó dần dần nhắm mắt, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Lâm Tô tát hai cái thật mạnh vẫn không tỉnh, bây giờ mới ném hắn vào không gian. Lau sạch vết máu trên đất, thả mấy bó củi lên trên, lúc quan binh điều tra đẩy cửa phòng đi vào, cô ôm một đống củi định ra ngoài.

EDIT: morticia – Wattpad.

Continue Reading

You'll Also Like

13.1K 483 41
" ASuna anh xin lỗi vì chỉ nghĩ đên bản thận mình ko suy nghĩ đến cảm nhận của em " Anh xin lỗi
3.4K 605 200
[ thiếu niên con ngựa trắng say xuân phong ] chín vạn dặm Tác giả:Mặc khuynh uyên Thiếu niên con ngựa trắng say xuân phong & Kiếm Võng Tam Tiêu nhược...
3K 254 4
có con mèo nhỏ cắp trái tim con mèo lớn có con mèo lớn bị cắp mất trái tim
3.2K 271 7
Viết cho tình yêu với cậu chàng tiên tri, mong sao mọi điều bất hạnh sẽ nhanh chóng bay đi theo tiếng mòng biển. Warning: tập truyện viết chủ yếu là...