[BHTT] (Edit Hoàn) Trọng Sinh...

Por lacvan7796

178K 12.2K 516

Tên gốc: Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện Tác giả: Bổn Điểu Tiên Phi Dịch: QT (nguồn: wikidich) Editor:... Más

Tóm Lược
Nhân Vật
001-Tiền Kiếp
002-Trọng Sinh
003-Xích Đu
004-Lập Dị
005-Hồng Y
006-Gặp Mặt
007-Hòa Ly
008-Giải Thích
009-Thật Lòng
010-Chuyển Nhà
011-Tâm Sự
012-Quản Gia
013-Khẩu Khẩu
014-Xa Cách
015-Cứu Tế
016-Cự Tuyệt
017-Về Nhà
018-Tiết Chế
019-Cuối Năm
020-Thư Sinh
021-Lý Lẽ
022-Thu Thuê
023-Việc Vặt
024-Sắp Xếp
025-Ăn Tết
026-Đại Tẩu
027-Lục Tuyết
028-Tái Ngộ
029-Lên Đài
030-Kiếm Vũ
031-Tiện Tịch
032-Ghen Tuông
033-Mặc Ưu
034-Bộc Bạch
036-Tư Quân
037-Sổ Sách
038-Hoài Nghi
039-Lời Mời
040-Trò Chuyện
041-Ý Loạn
042-Yến Hội
043-Tam Ca
045-Tập Kích
044-Xưng Hô
046-Thịnh Nộ
047-Ác Mộng
048-Sa Lưới
049-Cầu Hôn
050-Thu Săn
051-Thích Khách
052-Hiến Kế
053-Lấy Cớ
054-Hạ Độc
055-Dạo Chơi
056-Tỷ Thí
057-Bệnh Nặng
058-Hãm Hại
059-Mưu Phản
060-Mật Đạo
061-Pháo Hiệu
062-Giao Tranh
063-Chạy Trốn
064-Giết Cha
065-Bình Ổn
066-Thành Thân
067-Cảm Tạ
068-Ngày Đó
069-Gả Cưới
070-Đại Chiến
071-Đại Điện
072-Xuất Chinh
073-Cứu Viện
074-Gác Giường
075-Nội Gián
076-Bắt Cóc
077-Trọng Thương
078-Giăng Bẫy
079-Tương Kế Tựu Kế
080-Tiền Đa
081-Hồ Quốc
082-Điên Cuồng
083-Tin Tức
084-Cạm Bẫy
085-Giải Cứu
086-Số Mệnh
087-Trùng Phùng
088-Nội Lực
089-Châm Ngòi
090-Tiến Hành
091-Chạy Thoát
092-Ly Gián
093-Truy Sát
094-Chim Sẻ
095-Hộ Tống
096-Hồi Kết
097-Ngoại Truyện 1
098-Ngoại Truyện 2
099-Ngoại Truyện 3
100-Ngoại Truyện 4
101-Ngoại Truyện 5
102-Ngoại Truyện 6

035-Lựa Chọn

1.5K 117 5
Por lacvan7796

Thuế Tử Duyệt vẫn miệt mài cầm bút vẽ, nàng chỉ đáp: "An đại nhân không cần tự chế giễu? Mộ Dung cô nương đã ngỏ lời mời An công tử đến Hoa Lan Các bàn thơ luận họa, cô ta chắc hẳn đã biết bản lĩnh hơn người của An đại nhân. Người được tài nữ như Mộ Dung cô nương mời đến Hoa Lan Các nhìn quanh đâu có mấy ai. Hoa Lan Các không phải là nơi tự tiện ra vào."

An Thiếu Ngôn quay sang nhìn nàng, xuất thần nói: "Đúng vậy...Mộ Dung cô nương rất tài giỏi cũng đẹp nghiêng quốc nghiêng thành..."

Thuế Tử Duyệt tiếp lời: "Mộ Dung cô nương là người được mệnh danh là tuyệt sắc nhất kinh thành...dĩ nhiên phải đẹp nghiêng quốc nghiêng thành.'

An Thiếu Ngôn im lặng nhìn Thuế Tử Duyệt.

Nếu là An Thiếu Ngôn của trước kia, một khi được trò chuyện với Mộ Dung Lam, hắn sẽ cực kỳ phấn khởi vui mừng. Nào có phiền não như bây giờ?

Nhưng đêm nay, hắn lại không có tí phấn khởi nào cả.

"Mộ Dung cô nương nói...Mộ Dung đại nhân rất coi trọng An mỗ...Nàng còn nói trong Lại Bộ có chức vị rất thích hợp với An mỗ, mong tôi suy xét." Dù An Thiếu Ngôn là Bảng Nhãn được lòng Hoàng Thượng thì việc một Bảng Nhãn nhỏ nhoi có thể làm việc trong Lại Bộ là việc vô cùng hiếm hoi. Nếu sau này An Thiếu Ngôn có được sự đề bạt của Mộ Dung Tấn thì đường công danh của hắn sẽ lên như diều gặp gió.

"Vậy thiếp thân phải chúc mừng đại nhân." Thuế Tử Duyệt dừng bút đưa mắt nhìn An Thiếu Ngôn. Bốn mắt tương tiếp. Hắn cảm thấy mọi suy nghĩ mọi nghi hoặc trong lòng đều bị Thuế Tử Duyệt nhìn thấu.

Mỗi lần gặp được Thuế Tử Duyệt, An Thiếu Ngôn luôn cảm thấy hắn không thể che giấu bất cứ điều gì. Mọi suy nghĩ dù là tốt hay xấu, lỗi lạc hay ti tiện đều không trốn khỏi pháp nhãn của nàng. Nó khiến An Thiếu Ngôn càng thấy thất bại.

Đêm nay, trước ánh nhìn của Thuế Tử Duyệt, An Thiếu Ngôn cảm thấy hắn càng phải nói. Hắn bộc bạch: "Phu nhân thấy, An mỗ có nên nắm lấy cơ hội lần này?"

Thuế Tử Duyệt mỉm cười không đưa ra đáp án. Nàng chỉ nói: "Nếu An đại nhân thấy đây là một cơ hội, vậy thì nên nắm chắc nó."

An Thiếu Ngôn hỏi tiếp: "Nếu đây không phải là một cơ hội thì sao?"

Thuế Tử Duyệt mỉm cười đáp: "Chim khôn lựa cành mà đậu. An đại nhân, đây có phải cơ hội hay không, chỉ cần An đại nhân dụng tâm suy nghĩ. Chẳng lẽ không nghĩ ra? Nếu tấm lòng thực sự mang bá tánh thì đừng đánh mất bản tâm của mình. Dựa vào tài quan sát của An đại nhân, làm sao không nhìn thấu?" Dứt lời, nàng đặt sự chú ý về lại cái đèn kéo quân còn dang dở của mình. "Làm quan không quan trọng chức vị lớn nhỏ, quan trọng nhất chính là vị quan đó đã làm được gì cho bá tánh. Một người như An đại nhân sao lại nghĩ không thông?"

An Thiếu Ngôn nhìn đèn kéo quân của Thuế Tử Duyệt. Hắn chỉ cảm thấy cây bút lông trong tay đang dần nóng lên. Hắn ngơ ngác nhìn nàng, miệng đã nói: "Cảm tạ lời nhắc nhở của Phu nhân."

Thuế Tử Duyệt mỉm cười quay sang nhìn An Thiếu Ngôn: "An đại nhân..."

Hoa đăng trên đường quá đẹp, đẹp đến nổi khiến cho An Thiếu Ngôn phải sửng sốt. Hắn thất thần không kịp phản ứng, tai đã nghe được tiếng cười của Thuế Tử Duyệt: "Lồng đèn của An đại nhân bị dính mực rồi."

An Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy được một vết mực đen trên cái lồng đèn. Hắn vội vàng thu lại bút.

Thuế Tử Duyệt cười rồi nghiêm mặt nói: "Mỗi bức họa trên mỗi cái lồng đèn đều bắt đầu từ một nét mực đen. Vì vậy, bị dính mực không đáng sợ, sợ nhất chính là, nội dung trên đèn có đúng là suy nghĩ trong lòng của An đại nhân hay không?"

An Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn lồng đèn. Hắn cảm thấy đống phiền não bỗng dưng đã hóa thành hư không, cơ thể nhẹ đi rất nhiều. Hắn cười cầm cây bút bắt đầu vẽ.

Mặc kệ khởi đầu ra sao, hắn sẽ cẩn thận vẽ từng nét theo đúng những suy nghĩ thuở ban đầu của hắn.

Chính vì thế, khi Tô Quân Nhụy cầm hồ lô ngào đường trở về, cô đã thấy một người mà cô không muốn gặp nhất.

"An đại nhân!" Quận chúa đại nhân không vui, sắc mặt bí xị và cười dữ tợn nói với An Thiếu Ngôn: "Thật là quá trùng hợp đó An đại nhân."

An Thiếu Ngôn ngước nhìn Tô Quân Nhụy chắp tay cúi chào: "An mỗ bái kiến....Đại nhân, đúng là trùng hợp."

Tô Quân Nhụy cười càng dữ tợn hơn: "Hội hoa đăng đông vui, An đại nhân chỉ lẻ loi một mình. An đại nhân không thấy cô đơn?"

An Thiếu Ngôn thoáng nhìn sang Thuế Tử Duyệt.

Tô Quân Nhụy trong lòng dậy sóng, xém chút đã phun máu!

Chết tiệt! Ngươi nhìn nương tử của ta làm gì?"

Trong chớp nhoáng, Tô Quân Nhụy dùng sức tiến lên một bước, chắn trước mặt Thuế Tử Duyệt, sau đó...

Rồi sau đó....

Cô đưa hồ lô ngào đường cho nàng. "Duyệt Duyệt, ăn hồ lô ngào đường đi." Quận chúa đại nhân mặt mũi tươi cười, che khuất tầm mắt của ai kia.

Thuế Tử Duyệt cũng vừa vẽ xong nét bút cuối cùng. Nàng nhận lấy cây hồ lô nhìn Tô Quân Nhụy cười ấm áp: "Cảm ơn, Quân Nhụy không ăn?"

Nụ cười tỏa nắng ngay cả giọng nói cũng ấm áp, An Thiếu Ngôn nghiêng người nhìn qua.

Còn nhìn!

Tô Quân Nhụy không vui bước thêm một bước chặn tầm mắt của An Thiếu Ngôn. Cô tức giận quay lại trừng mắt nhìn An Thiếu Ngôn, hai tay cô nắm chặt. Cô đang nghĩ có nên đánh hắn ngay tại chỗ. Đừng nghĩ hắn thi đậu Bảng Nhãn mà cô không dám đánh. "An đại nhân...Ngày tốt cảnh đẹp, không có giai nhân thật đáng tiếc. Hay là mau đi về nhà tìm một giai nhân đi chung."

An Thiếu Ngôn trả lời: "Cảm tạ lời nhắc nhở của Đại nhân."

Quận chúa đại nhân sắc mặt bất thiện thầm nghĩ.

Không cần cảm tạ, ngươi đi mau!

Chẳng mấy chốc An Thiếu Ngôn đã vẽ xong. Hắn bỗng thấy cả người của Tô Quân Nhụy tỏa khí lạnh. Mắt trái của hắn bỗng dưng giật giật. Hắn vội vàng nói: "Hai vị...phu nhân, An mỗ xin cáo từ."

Tô Quân Nhụy lạnh mặt nói với An Thiếu Ngôn: "An đại nhân đi thong thả, không tiễn."

An Thiếu Ngôn nhấc chân rời đi.

"Chờ một chút!" Tô Quân Nhụy gọi An Thiếu Ngôn.

An Thiếu Ngôn quay lại nhìn Tô Quân Nhụy, cung kính nói: "Không biết Đại nhân còn gì chỉ dạy?"

Tô Quân Nhụy ném một tấm thẻ bài cho An Thiếu Ngôn.

An Thiếu Ngôn chụp được thẻ bài, bất ngờ nhìn thứ trong tay: "Cái này..."

"Biệt viện Lương Đình! Nghĩ thông suốt rồi thì cầm thẻ bài đến đó, còn nữa...." Quận chúa đại nhân nhìn An Thiếu Ngôn, môi mấp mấp, sắc mặt bất thiện dùng khẩu ngữ nói một câu.

An Thiếu Ngôn chưa kịp hết bất ngờ vì Quận chúa đã biết được phiền não của hắn thì đã thấy khẩu hình của Quận chúa.

Quận chúa phu nhân không thấy khẩu hình của Quận chúa đại nhân nhà nàng cũng không rõ nguyên do nên chỉ "Hả?".

Sau khi nhìn khẩu hình của Tô Quân Nhụy, An Thiếu Ngôn rét run cả người. Hắn đã hiểu ý của Quận chúa.

Tiểu tử thúi! Đừng tới gần nương tử của ta, còn tiếp tục ta sẽ giết chết ngươi!

Nếu hắn không có nhìn lầm thì Quận chúa đại nhân đã nói như thế.

Mắt trái đau!

An đại nhân cảm thấy, mắt trái đau quá!

An Thiếu Ngôn che mắt trái làm hiệp sĩ mù lập tức rời đi.

----------//----------

Người vướng chân đi rồi, Tô Quân Nhụy nhìn đến Thuế Tử Duyệt. Nàng đang ngồi trên bàn, tươi cười ăn hồ lô. Cô cười hỏi nàng: "Duyệt Duyệt, ăn ngon không?"

Thuế Tử Duyệt đưa cây hồ lô ngào đường đến trước mặt Tô Quân Nhụy. Nàng cười rạng rỡ nói: "Rất ngon, Quân Nhụy cũng ăn đi." Cô liền hả miệng ăn một viên.

"Lồng đèn vẽ xong chưa?" Quận chúa đại nhân vừa nhai vừa hỏi.

Thuế Tử Duyệt cười đỏ mặt, đưa lồng đèn cho Tô Quân Nhụy, e thẹn nói: "Tặng nàng..."

Tô Quân Nhụy vừa thấy lồng đèn, lòng đã nhảy dựng, nụ cười vụt tắt.

Cái đèn này, đúng là cái đèn kéo quân mà kiếp trước cô luôn luôn cầm trong tay...Kiếp trước mỗi lần cầm nó, cô đều tự hỏi Thuế Tử Duyệt đã vẽ nó vào lúc nào? Nàng đã lấy tâm trạng gì để vẽ nó?"

Không ngờ...

"Sao vậy Quân Nhụy? Sắc mặt nàng quá khó coi!" Thuế Tử Duyệt thấy sắc mặt của Tô Quân Nhụy thay đổi liền vội vàng đứng dậy hỏi.

Tô Quân Nhụy cầm đèn, vội hoàn hồn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thuế Tử Duyệt. Cô bỗng dang tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.

"Quân Nhụy?"

Tô Quân Nhụy ôm chặt Thuế Tử Duyệt nỉ non bên tai nàng: "Ta không sao.....bỗng dưng ta..... ta thấy sợ."

Sợ cái gì?

Sợ kiếp này sẽ giống kiếp trước?

Thuế Tử Duyệt ngơ ngác bị Tô Quân Nhụy ôm vào lòng. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô dỗ dành: "Quân Nhụy đừng sợ.....Nếu nàng không thích thì bỏ nó đi....."

"Đừng!" Tô Quân Nhụy nói: "Đừng bỏ...Ta sợ ta sẽ làm hư nó. Duyệt Duyệt, ta muốn có thật nhiều lồng đèn như vậy nữa...Sau này nàng thường xuyên vẽ lồng đèn cho ta, được không?"

Thuế Tử Duyệt dừng một chút cưng chiều đáp: "Được, ta sẽ vẽ cho nàng. Sau này, mỗi lần ta làm xong một cái đèn, chúng ta sẽ treo nó trong tiểu viện để tiểu viện của chúng ta mỗi nơi đều có lồng đèn."

Tô Quân Nhụy ôm chặt Thuế Tử Duyệt.

"Duyệt Duyệt..." Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Duyệt Duyệt, nàng đừng rời bỏ ta...Ta yêu nàng."

"Ừ~~Quân Nhụy, ta cũng yêu nàng."

Chỉ vì câu nói đơn giản đó, toàn bộ hoa đăng trong kinh thành bỗng dưng sáng ngời trong mắt hai nàng.

Tại tầng hai của một ngôi nhà đối diện quầy hàng, Mộ Dung Lam đang ngồi bên cửa sổ nhìn hai cô gái đang ôm nhau.

Thanh Trúc đứng cạnh Mộ Dung Lam nói: "Tiểu thư....tên An Thiếu Ngôn đó chắc là...Chúng ta có nên..."

Mộ Dung Lam lặng thinh nhìn hai người ôm nhau dưới lầu.

Thanh Trúc đứng cạnh, trán đã lấm tấm mồ hôi.

"Chim khôn lựa cành mà đậu! Thanh Trúc, ngươi nghĩ thử xem...Ta có cái để chọn không?" Ả chăm chú nhìn Thuế Tử Duyệt dưới quầy hàng. "Cô ta nói rất dễ nhưng tất cả mọi người đều có quyền lựa chọn hết sao? Nếu ai cũng có, vậy ta nên chọn cái gì?"

"Tiểu thư...chúng ta..."

"Kệ hắn đi! Thực ra ta chỉ muốn nhìn thử An Thiếu Ngôn có thể làm gì..."

Thanh Trúc nhìn theo tầm mắt của Mộ Dung Lam. Cô ta thấy Tô Quân Nhụy đang nắm tay Thuế Tử Duyệt rời đi. Thanh Trúc nhíu mày nói: "Cô Quận chúa đó không phải người tốt. Trước đó còn đối xử ân cần với tiểu thư, nay đã..."

Ánh mắt của Mộ Dung Lam bất động. Ả không để ý lời nói của Thanh Trúc, chỉ nhìn quầy hàng dưới lầu. Thật lâu sau, ả mới gọi: "Thanh Trúc..."

"Tiểu thư?"

"Ta muốn lồng đèn của quầy hàng đó, ngươi xuống mua cho ta..."

"Dạ? Tiểu thư muốn kiểu nào?"

Mộ Dung Lam nheo mắt cắn răng nói: "Đèn kéo quân! Ta muốn mua hết toàn bộ đèn kéo quân của quầy hàng đó."

Thuế Tử Duyệt! Thuế Tử Duyệt!

Cô nói cho tôi biết, tôi nên lựa chọn như thế nào!

Chọn thế nào!!!

Seguir leyendo

También te gustarán

39.2K 687 26
viết ra từ những mảnh vụn tưởng tượng của tác giả vậy nên có hứng mới có chap 🤭🤭
29.4K 819 11
Tô quân nhuỵ chưa từng có nghĩ tới có một ngày thuế tử duyệt sẽ bởi vì chính mình mà chết. Cũng chưa từng có nghĩ tới, thuế tử duyệt chết sẽ làm chín...
7K 166 10
Tác giả: Sâm Lâm Trường Xuân Tình trạng: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Niên hạ , Nữ cường Tag: Niê...
32.3K 730 13
Tác giả: Hà Vi Phong Nguyệt Tình trạng: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Xuyên thư , Chủ công...