Chuyện Tình Hoàng Gia

By mylan91423

657K 13.2K 144

More

Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 1: Hợp đồng
Chương 2: Cuộc sống mới
Chương 3: Dẫn cô đến trường
Chương 4: Tên đáng ghét
Chương 5: Lại thêm một người
Chương 6: Lăng Hạo
Chương 7: Heo Đực....
Chương 8: Đồng cảm với anh
Chương 9: Không ngừng lấy lòng
Chương 10: Đấu khẩu
Chương 11: Ngôi trường mới-Nhuận Lâm
Chương 12: Gặp lại
Chương 13: Gậy ông đập lưng ông
Chương 14: Thêm người bạn
Chương 15: Ngủ không được
Chương 16: Rắc rối
Chương 17: Nằm viện
Chương 18: Đề nghị
Chương 19: "Con ma" lẽo đẽo theo sau
Chương 20: Bắt buộc thi hát
Chương 21: "Nụ hôn đầu" bị cướp
Chương 22: Đá trúng chỗ đó của anh
Chương 23: Vướng vào scandal rắc rối (1)
Chương 24: Vướng vào scandal rắc rối (2)
Chương 25: Xử lý ổn thỏa
Chương 26: Quá sức chịu đựng
Chương 27: Ác mộng bao đêm
Chương 28: Huỳnh Ân Di
Chương 29: Điều kiện
Chương 30: Về nhà anh
Chương 31: Bí mật ???
Chương 32: Ép buộc làm trợ lý riêng
Chương 33: Mới đánh nhau sao?
Chương 34: Chuẩn bị cho Thiên
Chương 35.1: Chị ấy là thiên sứ
Chương 35.2: Chị ấy là thiên sứ
Chương 36: Cuộc thi hát định mệnh
Chương 37.1: Bất ngờ
Chương 37.2: Câu hỏi chấp vấn
Chương 38: Kết quả cuối cùng
Chương 39: Đi bộ trên đường cao tốc về
Chương 40: Yêu cầu
Chương 41: "IQ bằng con kiến"
Chương 42: Về nhà tình thương
Chương 43: Bởi ông ấy là ba của tôi.
Chương 44.1: Công viên giải trí Thanh Thanh
Chương 44.2: Ngôi nhà ma đáng sợ
Chương 44.3: Bữa ăn gia đình
Chương 45: Chụp ảnh gia đình
Chương 46: Âu Thiên Tử
Chương 47.1: Tôi là bạn gái anh ấy
Chương 47.2: Trở thành nhân viên không công
Chương 47.3: Hình phạt
Chương 48: Về trước
Chương 49: Lại có khách
Chương 50: Tát
Chương 51: Độc quyền xoa đầu
Chương 52: Quay lại trường
Chương 53: Chị họ
Chương 54: Màn cũ tái diễn
Chương 55: Thê thảm.
Chương 56: Cảm ơn anh, Khiết Đạt!!!
Chương 57: "Anh yêu em, Hạ Đồng"
Chương 58: Xử lí ổn thỏa
Chương 59: Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào?
Chương 60: Căn phòng ở tầng ba.
Chương 61: Muốn biết tất cả.
Chương 62: Không lẽ là Ân Di???
Chương 63: Cô ấy, chết rồi.
Chương 64: Make up nào!!!
Chương 65: Trở nên xinh đẹp
Chương 66 : Cinderella một đêm.
Chương 67: Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
Chương 68: Làm ơn mắc oán.
Chương 69: Bị bắt gặp hôn.
Chương 70: Điệu nhảy
Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.
Chương 73: Tỏ tình thất bại.
Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
Chương 75: Tôi tin cô.
Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
Chương 77: Người không nên đắc tội.
Chương 78: Mờ ám.
Chương 79: Cái chết của Ân Di.
Chương 81: Dịch từ điển.
Chương 82: Mất hình tượng.
Chương 83: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.
Chương 84: Đến khi anh hiểu rõ bản thân mình.
Chương 85: Không có trong cuốn tiểu thuyết nào
Chương 86: Nhật ký.
Chương 87: Đuổi khỏi nhà Chính.
Chương 88: Nhắc lại quá khứ (1).
Chương 89: Nhắc lại quá khứ (2).
Chương 90: Bạn mới.
Chương 91: Phanh phui.
Chương 92: Cô cần anh hơn.
Chương 93: Vị hôn phu
Chương 94: Anh thua rồi.
Chương 95: Nụ hôn giữa biển.
Chương 96: Cảm giác rất kì lạ.
Chương 97: Đưa về nhà Chính.
Chương 98: Ép ăn cháo.
Chương 99: Chủ tịch Dương.
Chương 100: Gặp mặt Diêu lão gia.
Chương 101: Ngày càng rút ngắn khoảng cách.
Chương 102: Gặp nạn trong phòng thay đồ.
Chương 103: Phản bội.
Chương 104: Sự thật về cái chết.
Chương 105: Thật sự là lừa gạt?
Chương 106: Không yêu.
Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
Chương 108: Gặp lại người thân.
Chương 109: Mẹ... !? Tôi có sao?
Chương 110: Dỗ cô nín khóc.
Chương 111: Cô và cô ấy hoàn toàn khác biệt.
Chương 112: Mặt anh còn dày hơn mặt đường.
Chương 113: Ba tôi, là ai???
Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
Chương 115: Hãy đi gặp ba anh.
Chương 116: Chuyến đi đến Paris (1).
Chương 117: Chuyến đi đến Paris (2).
Chương 118: Chuyến đi đến Paris (3)
Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4).
Chương 120: Chuyến đi đến Paris (5).
Chương 121: Chuyến đi đến Paris (6).
Chương 122: Chuyến đi đến Paris (7).
Chương 123: Chẳng lẽ... yêu!?
Chương 124: Cùng cưỡi ngựa.
Chương 125: Tàn nhẫn lần hai.
Chương 126: Sẽ từ từ yêu anh.
Chương 127: Náo loạn ở trường.
Chương 128: Giúp cô.
Chương 129: Anh yêu em, trừ phi anh cho phép em mới được rời xa anh.
Chương 130: Dương Tử, chờ em...
Chương 131.1: Điều tra (1).
Chương 131.2: Điều tra (2).
Chương 131.3: Điều tra (3).
Chương 132.1: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (1)
Chương 132.2. Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (2).
Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
Chương 133: Là lo sợ mất cô.
Chương 134.1: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (1).
Chương 134.2: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (2).
Chương 134.3: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (3).
Chương 134.4: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (4).
Chương 135: Yêu
Chương 136: Tràn ngập hạnh phúc
Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
Chương 138: Làm người tốt không thành
Chương 139: Nhập học
Chương 140: Tỉnh lại - Mất đi người thân.
Chương 141: Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất.
Chương 142: Hạnh phúc.
Chương 143: Lựa chọn khó khăn.
Chương 144: Nữ chủ nhân trở về (lên sàn).
Chương 145: Cô tin.
Chương 146: Sự thật phơi bày.
Chương 147: Tuyên chiến.
Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
Chương 149: Ngay cả anh cũng không tin cô.
Chương 150: Mạch Huân.
Chương 151: Ba.
Chương 152: Như người vô hình.
Chương 153: Buông tay
Chương 154: Tình cờ.
Chương 155: Nói rõ.
Chương 156: Nụ hôn nhớ nhung.
Chương 157: Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em.
Chương 158: Chấm dứt.
Chương 159: Rắc rối ở bar Louis.
Chương 160: Thiệp cưới.
Chương 161: Đi đến giới hạn.
Chương 162: Hạnh phúc ngọt ngào.
Chương 163: Ngoại truyện 1.
Chương 164: Ngoại truyện 2.
Chương 165: Ngoại truyện 3.

Chương 80: You do not want that.

3K 63 3
By mylan91423

Chương 80: You do not want that.

Hạ Đồng nhìn anh buồn bản thân cũng không vui vẻ được, thì ra Ân Di chết là do tai nạn đi ca nô ra biển.

-Nhưng… vì sao hai anh lại để chị ấy đi một mình?-Hạ Đồng khó hiểu nói

-Hôm đó, là sinh nhật Dương Tử.-Lăng Hạo trầm trầm đáp

Hạ Đồng tròn mắt, miệng không nói ra câu gì nữa, chị Ân Di mất vào ngày sinh nhật của Dương Tử, khó trách, khó trách anh lại như bây giờ.

-Nếu không phải hôm đó Dương Tử cãi nhau với Ân Di, không chịu tin tưởng cô ấy thì Ân Di đã không đi ca nô ra biển một mình.

Hạ Đồng không khó nhận ra sự căm hận trong lời nói của anh, bản thân cô cũng đang bất ngờ trước mọi thứ, chỉ có thể đứng yên nghe anh nói.

-Cô ấy là một cô gái tốt, đáng lẽ phải nhận được hạnh phúc, vậy mà lại để cô ấy ra đi, cô ấy còn quá trẻ, còn một quãng đường dài, anh còn muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà lại không thể.

Hạ Đồng cảm nhận bản thân vừa uống phải một ly rượu chát, rất chát, không có chút vị ngọt nào, bản thân lại ghen tị với Ân Di, cô ấy quá hạnh phúc khi được hai anh quan tâm đến thế, Lâm Hạ Đồng cô cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

-Em nghĩ Dương Tử rất đáng thương đúng không?

Hạ Đồng không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ thành thật với mình nhẹ gật đầu.

Cô chỉ biết, Lăng Hạo đau lòng bao nhiêu lần thì Dương Tử sẽ đau lòng bấy nhiêu lần.

-Vậy thì anh có đáng thương không, hay là anh đáng bị khinh bỉ, khi yêu người con gái của bạn mình?-Lăng Hạo như tự cười giễu mình

-Không phải, em không phải có ý như vậy.-Hạ Đồng sửng sốt vội vàng giải thích

-Hạ Đồng, em không cần giải thích, trong mắt anh, anh căn bản không xem trọng người ta nghĩ về anh như thế nào, có xem thường anh ra sao? Nhưng mà anh không chịu được khi em cũng xem thường anh, vì thế, em đừng giải thích, em càng giải thích, anh lại càng cho rằng em khinh bỉ anh.

-Lăng Hạo, anh đừng suy nghĩ như thế, em không hề xem thường anh, em, em chẳng qua không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, em, đáng lẽ em nên nói em rất tôn trọng anh, rất ngưỡng mộ anh, nhưng em… em…

Hạ Đồng thật muốn nhảy xuống biển cho rồi, hôm nay sao cô ăn nói lắp ba lắp bắp lời nói chẳng ra gì cả vậy, cô chỉ qua muốn an ủi anh, sao lại thành ra làm anh hiểu nhầm cô chứ?

Lăng Hạo vươn tay ra xoa nhẹ đầu cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp đến nhường nào. Ánh mắt anh rất dịu dàng, rất dịu dàng chất chứa toàn bộ cảm xúc, lại nhu tình không thôi.

- If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.-Lăng Hạo ánh mắt đầy nhu tình xoa đầu cô, cửa miệng phát ra một đoạn tiếng Anh

(Dịch: Nếu có thể, anh sẽ xem em là cô ấy, từ chút từ chút một yêu em, đem mọi hạnh phúc cho em, làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Đáng tiếc, em không muốn điều đó.)

Hạ Đồng khó hiểu nhìn anh, biết thế cô chịu học tốt môn tiếng Anh cho rồi, bây giờ đã không khỏi đứng đực ra vì không hiểu anh nói gì.

Nhất định sau khi về nhà Chính, cô lập tức học tiếng Anh!

Đúng bảy giờ tối, Lăng hạo đưa cô trở về nhà Chính, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm trả cho anh, khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói:

-Ngày mai em sẽ đem trả anh bộ đồ thể dục, cảm ơn anh vì ngày hôm nay!

-Anh phải cảm ơn em thì hơn.-Lăng Hạo ôn hòa nói

-Thấy anh không sao em cũng an tâm, sau khi về nhà phải ăn cơm sau đó tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đến sáng, đừng thức khuya.-Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh

-Em cứ như vợ anh vậy.

-Em không có phúc đó đâu a, em càng không muốn trở thành mục tiêu đánh ghen.-Hạ Đồng trêu chọc

-Nhóc con, chỉ giỏi trả treo.-Lăng Hạo vươn tay véo véo má cô

Hạ Đồng cười hì hì, nhìn Lăng Hạo chạy xe đi xa dần, đến khi chiếc xe lao vào màn đêm như tan vào trong bóng đêm, cô mới thôi không nhìn quay người vào trong nhà Chính.

Hạ Đồng vừa vào đến nhà liền nhận ánh mắt khác thường của bà quản gia và chị Ly. Cô nhìn bảng thân mình, sao cô quên mất mình đang mặc đồ thể dục của Lăng Hạo chứ?

-Sao giờ này mới về?-bà quản gia cau có hỏi

-Dạ cháu… cháu đi với bạn.-Hạ Đồng lí nhí nói

-Càng ngày càng không biết phép tắc.-bà quản gia chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói

-Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.-Hạ Đồng cúi người

-Hừ, sớm muộn cũng đi thôi, cứ ung dung đi.-quản gia hừ nhạt một tiếng sau đó quay người bỏ đi

Hạ Đồng luộm thuộm đi đến đứng cạnh chị Ly, khẽ thở dài, bà quản gia không thích cô đến thế sao?

-Hạ Đồng em kiếm đâu ra bộ đồ này vậy?-chị Ly buồn cười nói

-Em mượn của bạn.-Hạ Đồng đáp

-Bạn em chắc cũng lớn lắm nhỉ?

-Bạn ấy hơi mập, với lại lớn hơn em nhiều nên mới…-Hạ Đồng gãi đầu nói

Cô không gan nói đây là đồ của nam đâu, nếu không lời ra tiếng vào người chịu thiệt cũng là cô thôi.

Hạ Đồng sực nhớ liền hỏi chị Ly câu tiềng anh Lăng Hạo vừa nói, tuy cô không giỏi lắm nhưng cô cũng nhớ mài mại, đọc được chút chút cũng dễ hiểu.

Rốt cục chị Ly nói một câu:

-Em nãy giờ đang nói tiếng anh sao? Em nói hay thật đó.

Hạ Đồng nghe xong thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.

-Chị không biết tiếng anh sao?

-Phải. Thiếu gia nhỏ rất giỏi tiếng nước ngoài hay là em thử hỏi thiếu gia xem.

Không ngờ chị Ly lại đáp một câu xanh rờn, lúc nãy cô phải cố gắng lắm mời nói sơ sơ câu Lăng Hạo nói với mình vậy mà chị Ly không biết tiếng anh còn kêu cô nói nghe thử, Hạ Đồng không nói gì thêm quay người bỏ đi, vừa vặn đi lên cầu thang, Dương Tử từ trên đi xuống.

-Xin… xin chào.-Hạ Đồng giơ giơ một tay lên, do tay áo quá dài cô phải kéo tay áo lên giơ lại trước mặt anh

Dương Tử nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì bước qua người cô.

-Khoan, khoan đã.-Hạ Đồng cầm lấy tay áo anh, níu lại

Dương Tử chau mày quay người lại nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay áo mình.

Hạ Đồng vội vã buông tay ra, nhìn anh chớp mắt.

Dương Tử không nói gì chờ cô nói trước.

-Có thể, có thể giải thích giùm tôi câu này không?-Hạ Đồng liếm liếm môi

-Nói.-Dương Tử nhàn nhạt nói

Hạ Đồng lặp lại câu Lăng Hạo nói, tuy không chính xác nhưng cũng đúng được nửa phần.

-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.

Dương Tử nghe cô nói xong, nói một đoạn tiếng anh, nhíu mày nhìn cô.

-Phải rồi, là câu đó.-Hạ Đồng cười nói

-Hỏi làm gì? Là ai nói?-Dương Tử tuy lạnh lẽo nói nhưng đôi mày anh tuấn chau lại

-Là, là, là tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết nhưng tôi không hiểu nghĩa nên hỏi anh.-Hạ Đồng lấp liếm nói

Cô làm gì to gan đến mức nói là Lăng Hạo nói với cô chứ?

-Sao không tra từ điển?

-Tôi vốn dốt tiếng anh mà, tôi sợ từ điển biết tôi chứ tôi không biết từ điển.-Hạ Đồng tròn mắt nói

-Cũng đúng làm bài kiểm tra Văn chỉ có ba mươi lăm điểm thì tiếng anh không dưới hai mươi.-Dương Tử khẽ nhếch môi

-Anh… tôi biết tôi học tệ nhưng anh có thể giữ cho tôi một tí sĩ diện hay không?

-Cô còn câu nào ít vô liêm sĩ hơn nữa hay không?-Dương Tử dùng ánh mắt lạnh lẽo như thường

-Cái gì chứ, tôi nói thật mà, tôi dù sao cũng là con gái, anh không thể giữ sĩ diện cho tôi hay sao? Cứ nói tôi học tệ, nói tôi là gà mái.-Hạ Đồng bất mãn nói

-Được thôi, muốn biết nghĩa câu đó chứ gì.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần

-Phải.

-Một lát vào phòng tôi, tôi giải thích cho cô.

Dương Tử nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp.

Hạ Đồng đứng ngơ ngác ra, cô cứ tưởng anh sẽ chỉ tay vào cô và nói rằng: “Con gà mái ngu dốt như cô đúng là vô tích sự, lắm chuyện, tự đi mà tra từ điển.” ít nhất là thế, vậy mà anh chỉ kêu cô lát lên phòng anh, anh sẽ giải nghĩa cho cô, bảo đảm tối nay mưa lớn!!!

Continue Reading

You'll Also Like

571K 18.2K 120
⚠️Warning: Teenfic vô tri, đọc để giải trí. Có nhiều tình tiết và nội dung không phù hợp với chuẩn mực chung. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc. *** Mộ...
150K 3K 38
Tác giả:Dịch Tử Hiên Nguồn:DĐ Lê Qúy Đôn Số chương: 38 Giới thiệu: Cô vốn chỉ là một trợ lý bình thường không thể bình thường hơn. Thế nhưng một ngườ...
285K 21.4K 40
Bởi vì anh sẽ luôn dành mọi ưu tiên cho em.
23.2K 1.1K 68
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính câm, sủng, ngọt, HE Số chương: 52 chương + 18 ngoại truyện Editor: Simi (...