doyoung nhíu mày, "ý em "đáng lẽ sẽ đi" là sao?" bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.

"thật ra thì..." cậu bắt đầu. "chỉ là em, ờ-"

"đang cân nhắc lại?" doyoung chen ngang, "có phải vì em cảm thấy kém cỏi hay gì đó không?" vẻ mặt anh dịu lại.

jeno lẩm bẩm một câu vâng thật nhỏ và chầm chậm gật đầu như một câu trả lời.

"nghe này jeno, bé con," anh thủ thỉ. "người mà em sinh ra để ở bên sẽ coi tất cả những khuyết điểm của em là lý do để họ yêu thương em nhiều hơn nữa và nếu không, thì họ là những kẻ khốn nạn tuyệt đối không xứng đáng với thứ gì hơn ngoài bụi rác."

jeno đã vô cùng ngạc nhiên. mất một lúc nhưng cậu đã mỉm cười với doyoung và bày tỏ lòng biết ơn của mình trong một cái ôm mà anh vui vẻ đáp lại.

"nhưng dù sao nghiêm túc mà nói, nếu họ không thích em, đấm vào mặt họ giúp anh nhé."

4.

trời bắt đầu tối dần, những cơn gió lạnh lả lướt trôi trong đêm. những đứa trẻ sẽ trở về nhà từ sân chơi để đoàn tụ với cha mẹ của chúng, học sinh trung học cuối cùng cũng sẽ bắt đầu làm bài tập về nhà của họ hoặc không thì đi chơi với bạn bè.

trong khi vào buổi tối đặc biệt này, jeno đã hơi muộn cho sự kiện mà cậu sắp gặp được tình yêu của đời mình trong tương lai, nhưng hơi muộn thực ra là một lời nói nói giảm nói tránh.

buổi ký tặng đã kết thúc khi jeno đến đó và cậu đổ tội lên giao thông. mọi người đang đi ra bãi đỗ xe với những nụ cười tươi rói cùng những tiếng trò chuyện ríu rít, tất cả đều bàn tán về haechan. trái tim jeno chùng xuống đôi chút, tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để bỏ cuộc. jeno hy vọng rằng cậu sẽ có thể nhìn thấy haechan ngày hôm nay và rồi cậu sẽ -jeno cần phải làm vậy.

jeno đi đến lối ra phía sau, chỉ để nhìn thấy những người hâm mộ với đèn camera chiếu sáng về một hướng mà cậu quay sang để nhìn. cứ như trở về lần đầu tiên jeno nhìn bạn qua màn hình tv của jaemin, đèn camera nhấp nháy trên người bạn, khiến bạn xuất hiện như thể mình là một thiên thần.

jeno không cất nên lời, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng không thể xử lý được gì trong đầu. khi haechan chuẩn bị mở cửa chiếc xe van đen, jeno quyết định không suy nghĩ gì nữa cả và kệ cmn nó.

"haechan!" jeno hét toáng lên đến mức muốn bể phổi, đẩy một số người hâm mộ và chạy về phía phương tiện. jeno trèo lên chiếc xe van và đi tới nóc của nó. "nhìn vào cổ tay của cậu đi!"

những người hâm mộ ngừng chụp ảnh, lực lượng an ninh đã cố gắng đưa cậu xuống khỏi xe với những cánh tay giật mạnh chân cậu, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào jeno, bao gồm cả haechan, người đang nhìn cậu với vẻ mặt hoảng hốt. hầu như tất cả những người hâm mộ xung quanh đều gọi cậu là một kẻ mất trí, một kẻ ngốc, một tên sasaeng, cùng với những cái tên khó chịu khác nhưng jeno không quan tâm đến họ.

quản lý của haechan nhất quyết yêu cầu bạn quay lại bên trong tòa nhà cho đến tận khi jeno rời đi nhưng haechan vẫn đứng yên và chỉ tập trung vào sợi dây màu đỏ phát sáng trên ngón út của bạn được kết nối với người con trai đang ở trong tay đội ngũ bảo vệ.

haechan tiến vài bước về phía vệ sĩ của mình, "này." bạn cất tiếng gọi. "tôi sẽ xử lý nó từ đây."

ngôi sao nắm lấy tay jeno và chạy vào bên trong cánh cửa hậu của tòa nhà. jeno cảm thấy má mình nóng lên, chút ửng hồng lan tỏa trên gương mặt cậu khi nhìn thấy khung cảnh bạn tâm giao đang nắm lấy tay mình. những tiếng đập thình thịch trong tim là tất cả những gì cậu có thể nghe thấy. chuyện này đang thật sự xảy ra sao?

khu vực đó hoá ra khá tối. chỉ có sợi dây của họ đã giúp khu vực này sáng lên một chút, tắm họ trong sắc đỏ tươi sáng.

"xin chào," jeno thành công nói ra. "tôi là j-jeno, lee jeno."

"xin chào, jeno." haechan mỉm cười tinh nghịch. "tôi-"

"cực kỳ cuốn hút."

"lạy chúa. cậu sến thật sự," ngôi sao đảo tròn mắt một cách tinh nghịch, một mảng màu đỏ nhàn nhạt dần hình thành trên má bạn. "cậu có thể gọi tôi là donghyuck."

"được rồi hyuck."

giờ đây hai người đang mỉm cười nhìn nhau như những kẻ ngốc. donghyuck rướn người về phía trước, hai cánh tay choàng lên vai jeno, kéo cậu lại gần hơn khiến jeno vô thức vòng tay quanh eo bạn. không có khoảng cách cơ thể giữa hai người họ. jeno có một cái nhìn tuyệt hơn để ngắm các đường nét trên gương mặt donghyuck và ngưỡng mộ nó, ánh mắt cậu rơi trên môi donghyuck với một cái nhìn khát khao. cậu có thể cảm thấy hơi thở của donghyuck phả vào mặt mình.

"trông cậu dễ thương trong đồng phục của mình đấy." donghyuck trêu chọc, ngón tay của bạn gõ nhẹ lên những cúc áo sơ mi trắng của jeno trước khi chỉnh sửa lại nó.

"liệu tôi có thể nhận được một nụ hôn từ cậu hay chưa?" jeno thì thầm nhẹ nhàng.

không báo trước, donghyuck áp đôi môi mình lên gò má của jeno. chỉ là một cái thơm nhưng nó khiến jeno tan chảy trước cái chạm của bạn. dẫu sao nó cũng khiến jeno hạnh phúc. như vậy thôi là quá đủ với jeno rồi.

"số điện thoại của tôi thì sao?"

hết.

———☾☀︎︎———

p/s: mong là mọi người đã có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc câu chuyện ngắn này. do không rõ tuổi của haechan với jeno trong fic này nên có thể mọi người sẽ thấy mei để ngôi xưng hơi lạ một xíu vì cố gắng giữ trạng thái trung lập.

☁️ mei

[Nohyuck | Trans] red stringNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ