Chapter 7

1.9K 192 20
                                    

Đã một tuần kể từ khi Choi Yeonjun, Choi Soobin và Kang Taehyun mất tích. Gia đình Yeonjun đang rơi vào trạng thái tuyệt vọng khốn cùng, bởi đứa con trai yêu thương của họ mãi không quay về nhà dù họ có mong chờ ra sao, thêm nữa họ cũng ngạc nhiên không kém khi biết có hai sinh viên đại học khác cũng mất tích cùng với Yeonjun, một trong số đó là bạn trai của anh.

Kai và Beomgyu đều không thể kiềm nổi trước tin dữ. Kai đã khóc suốt 2 ngày trời khi biết cả hai người bạn thân nhất của mình đều mất tích. Beomgyu cố giữ bình tĩnh vì nghĩ tới người em mình rất đỗi quý mến, nhưng rồi vẫn đằng sau cánh cửa đóng kín, cậu cũng đau khổ không kém gì. Hai người đã làm sẵn các tờ tìm người mất tích và dán khắp khuôn viên trường đại học, mong rằng có ai đó sẽ giúp được họ, nhưng thật tiếc là chẳng có tác dụng gì cả.










Jaesuk đã không nghỉ ngơi suốt 3 đêm đầu tiên, ông không thể ngủ được vì mong muốn tìm thấy con trai quá cồn cào. Ông đã làm mọi thứ có thể để tìm anh rồi, ông là một cảnh sát cơ mà, chết tiệt thật chứ! Tất cả sự chuyên nghiệp của ông, giờ chúng biến đâu hết rồi?

Một tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Jaesuk, Jimin đi vào phòng. Jimin giờ đang rối bời lắm, mất đi Yeonjun đã gây ra cú sốc không hề nhẹ nhàng chút nào. Tay anh cầm một cốc cafe, đưa cho bố.

"Con nghĩ bố sẽ cần cái này..." Jimin nói, Jaesuk ậm ừ thay câu trả lời, nhấp một ngụm. "Có gì mới không ạ...?" Giọng hỏi của Jimin rất yếu ớt.

"Không, chẳng có tiến triển gì hết cho tới lúc này. Vị trí cuối cùng của nó là khi một cậu sinh viên thấy nó đang cùng với bạn trai, Kang Taehyun tới một phòng học trống." Jaesuk nói.

"Bố có nghĩ Taehyun đã bắt cóc em không?" Jimin hỏi, Jaesuk nhíu chặt mày. "Không có lý lắm, sao Kang Taehyun phải làm thế chứ? Cậu ta cần cái gì?"

"Có thể hai đứa nó cãi nhau? Và nó bùng nổ từ chuyện đó?" Jimin gợi ý, nhưng Jaesuk lắc đầu không đồng tình, "Kang Taehyun trông không giống loại người sẽ cho phép bản thân mình làm thế, đặc biệt là với ai đó mà cậu ta quan tâm." Jaesuk nói, và Jimin cũng gật đầu.

"Có thể chúng ta đã bỏ sót một mảnh ghép nào đó." Jimin lên tiếng, Jaesuk nhìn anh với vẻ lưỡng lự. "Ý con là gì, Jimin?"

"Ý con là, lỡ như Kang Taehyun không phải người duy nhất ở đó cùng Yeonjun thì sao? Nếu có một ai khác, cũng biến mất cùng ngày, Choi Soobin, vì tại sao Kang Taehyun phải bắt cóc cậu ta chứ? Có vẻ khả nghi lắm, bố không thấy sao?" Jimin nói hết mọi suy nghĩ của mình, Jaesuk gật đầu và khá đồng ý với con trai.

Điện thoại của Jaesuk bỗng đổ chuông, mắt ông mở lớn dần khi nghe máy. "Có chuyện gì vậy bố?" Jimin hỏi với vẻ lo lắng. "Ta tìm thấy một nhân chứng rồi..."











Jeon Jungkook ngồi trong căn phòng thẩm vấn bé xíu, nhìn ngó xung quanh. Cậu giật nảy mình khi Choi Jaesuk mở cửa, đứng vội dậy và bắt tay với ông. "Chào bác Choi, cháu là Jeon Jungkook." Cậu chào hỏi lễ phép rồi mới ngồi xuống, Jaesuk lướt nhanh mắt qua tập tài liệu về người trước mặt.

"Thế, Jeon Jungkook, cậu nói cậu là một nhân chứng? Có thông tin gì cậu có thể cung cấp về sự mất tích của con trai tôi không? Mọi thông tin đều rất quý giá, tôi chỉ cần một gợi ý thôi là đủ." Jaesuk lên tiếng.

[SooJun][Trans] Cậu là kẻ sát nhân khét tiếngМесто, где живут истории. Откройте их для себя